Call Boy
-
Chương 19: Chủ nhiệm hướng đạo kì lạ
Dịch: Lãng Nhân Môn
Chuông tan học còn chưa kêu thì một người phụ nữ đeo kính gọng đen, ăn mặc cổ lỗ sĩ và buộc tóc gọn gàng đã tới cửa lớp tôi.
Cô vừa đến, tất cả mọi người trong phòng không hẹn mà đều hít một hơi khí lạnh.
- Teo rồi, chủ nhiệm hướng đạo đích thân tới rồi, người anh em ra đi thanh thản nhé!
Tôi nuốt ực một ngụm nước miếng. Vốn dĩ tôi định học một tí rồi chuồn, ai ngờ quân địch lại lên chiến trường nhanh đến vậy,
chẳng cho tôi chút thời gian nào để xoay sở cả!
Chủ nhiệm hướng đạo quét ánh mắt sắc như dao khắp cả lớp rồi đóng đinh nó trên người tôi:
- Triệu Kiện, đi theo tôi.
Chủ nhiệm hướng đạo là một người phụ nữ cực kì cay nghiệt. Đám sinh viên bọn tôi toàn đồn với nhau rằng chắc chắn cô là một
bà cô ế già, bởi vì không được thỏa mãn cơn thèm nên ngày nào cũng phải tìm sinh viên để phát tiết oán khí.
Nói thế thì cũng có thể mường tượng ra, lần này tôi công khai tuyên bố mình muốn theo đuổi giảng viên để cô biết rồi, chẳng
chết cũng bị lột da!
Chủ nhiệm hướng đạo có văn phòng riêng. Cánh cửa phòng đóng lại “cạch” một cái, tôi cũng giật nảy mình run lên.
Định đóng cửa đánh chó… à không, đánh tôi à?
- Xin lỗi cô, em sai rồi!
Tôi vội vàng cúi đầu nhận tội để xin hưởng khoan hồng.
Thế mà một lúc lâu sau vẫn chưa ăn mắng. Cả văn phòng im phăng phắc. Tôi ngẩng đầu lên nhìn lén một cái rồi bỗng kinh ngạc!
Chủ nhiệm hướng đạo bình thường lạnh lùng vô tình, nói một không hai, lúc này đây lại đang nhìn tôi với ánh mắt cực kì phức
tạp.
Bà cô này không có ý gì với tôi đó chứ?
Một ý nghĩ kì quái ùa lên trong tâm trí tôi. Tuy lý do này hơi gượng ép, thế nhưng tôi thật sự chẳng nghĩ ra được lời giải thích nào
ổn thỏa hơn cả.
Tuy gia cảnh nhà tôi nghèo nàn nhưng vẻ ngoài của tôi thì siêu bảnh, có khi chủ nhiệm hướng đạo có ý với tôi thật cũng nên.
Chắc chắn là việc tôi theo đuổi Chu Mạn Như làm bà cô ghen rồi!
Tôi càng nghĩ càng thấy hợp lý, bao nhiêu sợ sệt trong lòng cũng từ từ vơi đi. Tôi nhìn chủ nhiệm hướng đạo với vẻ hối lỗi. Nhìn kĩ
thì chủ nhiệm hướng đạo cũng đẹp lắm, nếu không phải kiểu trang điểm quê mùa che mất đường nét vốn có thì chắc chắn là
không thiếu đàn ông tinh anh muốn theo đuổi cô đâu.
Thực ra nhìn từ khía cạnh nào đó thì chủ nhiệm hướng đạo trông khá giống Chu Mạn Như.
- Em nhìn kiểu gì đấy?
Có lẽ chủ nhiệm hướng đạo bị tôi nhìn chòng chọc bực mình quá, bèn quát lên.
- Không có gì ạ, em sai rồi, em nhận hết!
Chỉ tại tôi đẹp trai quá thôi, đôi khi đẹp cũng là một cái tội mà.
- Em thực sự muốn theo đuổi cô Chu à?
Chủ nhiệm hướng đạo do dự một lát rồi hỏi.
- Vâng!
Tôi trả lời cực kì kiên quyết. Nếu tôi và chủ nhiệm hướng đạo không thể ở bên nhau thì tốt nhất là không nên cho cô chút hi vọng
nào hết.
Tôi cứ tưởng sau khi chủ nhiệm hướng đạo nghe được đáp án của mình thì phải khó chịu lắm cơ, ai ngờ cô chỉ thở phào nhẹ
nhõm:
- Em đi đi.
- Dạ?
Cứ thế đi à?
- Dạ gì mà dạ? Đi đi!
Chủ nhiệm hướng đạo phẩy tay.
Tôi mù mờ đẩy cửa đi ra, thấy một đám quần chúng cắn hạt dưa bu đầy ngoài cửa phòng. Không ít người thấy tôi nhoáng cái đã
bình yên đi ra thì tỏ vẻ bất ngờ lắm.
Thậm chí còn có bạn học quen biết tóm chặt tay tôi mà hỏi:
- Bà cô ế già đó không làm gì ông chứ?
Tôi lắc đầu. Đến tôi còn chẳng hiểu chủ nhiệm hướng đạo muốn làm cái gì nữa là bọn họ. Chẳng lẽ cô ta chỉ muốn hỏi tôi mỗi một
câu là có theo đuổi Chu Mạn Như thật không thôi ư?
Chuông tan học còn chưa kêu thì một người phụ nữ đeo kính gọng đen, ăn mặc cổ lỗ sĩ và buộc tóc gọn gàng đã tới cửa lớp tôi.
Cô vừa đến, tất cả mọi người trong phòng không hẹn mà đều hít một hơi khí lạnh.
- Teo rồi, chủ nhiệm hướng đạo đích thân tới rồi, người anh em ra đi thanh thản nhé!
Tôi nuốt ực một ngụm nước miếng. Vốn dĩ tôi định học một tí rồi chuồn, ai ngờ quân địch lại lên chiến trường nhanh đến vậy,
chẳng cho tôi chút thời gian nào để xoay sở cả!
Chủ nhiệm hướng đạo quét ánh mắt sắc như dao khắp cả lớp rồi đóng đinh nó trên người tôi:
- Triệu Kiện, đi theo tôi.
Chủ nhiệm hướng đạo là một người phụ nữ cực kì cay nghiệt. Đám sinh viên bọn tôi toàn đồn với nhau rằng chắc chắn cô là một
bà cô ế già, bởi vì không được thỏa mãn cơn thèm nên ngày nào cũng phải tìm sinh viên để phát tiết oán khí.
Nói thế thì cũng có thể mường tượng ra, lần này tôi công khai tuyên bố mình muốn theo đuổi giảng viên để cô biết rồi, chẳng
chết cũng bị lột da!
Chủ nhiệm hướng đạo có văn phòng riêng. Cánh cửa phòng đóng lại “cạch” một cái, tôi cũng giật nảy mình run lên.
Định đóng cửa đánh chó… à không, đánh tôi à?
- Xin lỗi cô, em sai rồi!
Tôi vội vàng cúi đầu nhận tội để xin hưởng khoan hồng.
Thế mà một lúc lâu sau vẫn chưa ăn mắng. Cả văn phòng im phăng phắc. Tôi ngẩng đầu lên nhìn lén một cái rồi bỗng kinh ngạc!
Chủ nhiệm hướng đạo bình thường lạnh lùng vô tình, nói một không hai, lúc này đây lại đang nhìn tôi với ánh mắt cực kì phức
tạp.
Bà cô này không có ý gì với tôi đó chứ?
Một ý nghĩ kì quái ùa lên trong tâm trí tôi. Tuy lý do này hơi gượng ép, thế nhưng tôi thật sự chẳng nghĩ ra được lời giải thích nào
ổn thỏa hơn cả.
Tuy gia cảnh nhà tôi nghèo nàn nhưng vẻ ngoài của tôi thì siêu bảnh, có khi chủ nhiệm hướng đạo có ý với tôi thật cũng nên.
Chắc chắn là việc tôi theo đuổi Chu Mạn Như làm bà cô ghen rồi!
Tôi càng nghĩ càng thấy hợp lý, bao nhiêu sợ sệt trong lòng cũng từ từ vơi đi. Tôi nhìn chủ nhiệm hướng đạo với vẻ hối lỗi. Nhìn kĩ
thì chủ nhiệm hướng đạo cũng đẹp lắm, nếu không phải kiểu trang điểm quê mùa che mất đường nét vốn có thì chắc chắn là
không thiếu đàn ông tinh anh muốn theo đuổi cô đâu.
Thực ra nhìn từ khía cạnh nào đó thì chủ nhiệm hướng đạo trông khá giống Chu Mạn Như.
- Em nhìn kiểu gì đấy?
Có lẽ chủ nhiệm hướng đạo bị tôi nhìn chòng chọc bực mình quá, bèn quát lên.
- Không có gì ạ, em sai rồi, em nhận hết!
Chỉ tại tôi đẹp trai quá thôi, đôi khi đẹp cũng là một cái tội mà.
- Em thực sự muốn theo đuổi cô Chu à?
Chủ nhiệm hướng đạo do dự một lát rồi hỏi.
- Vâng!
Tôi trả lời cực kì kiên quyết. Nếu tôi và chủ nhiệm hướng đạo không thể ở bên nhau thì tốt nhất là không nên cho cô chút hi vọng
nào hết.
Tôi cứ tưởng sau khi chủ nhiệm hướng đạo nghe được đáp án của mình thì phải khó chịu lắm cơ, ai ngờ cô chỉ thở phào nhẹ
nhõm:
- Em đi đi.
- Dạ?
Cứ thế đi à?
- Dạ gì mà dạ? Đi đi!
Chủ nhiệm hướng đạo phẩy tay.
Tôi mù mờ đẩy cửa đi ra, thấy một đám quần chúng cắn hạt dưa bu đầy ngoài cửa phòng. Không ít người thấy tôi nhoáng cái đã
bình yên đi ra thì tỏ vẻ bất ngờ lắm.
Thậm chí còn có bạn học quen biết tóm chặt tay tôi mà hỏi:
- Bà cô ế già đó không làm gì ông chứ?
Tôi lắc đầu. Đến tôi còn chẳng hiểu chủ nhiệm hướng đạo muốn làm cái gì nữa là bọn họ. Chẳng lẽ cô ta chỉ muốn hỏi tôi mỗi một
câu là có theo đuổi Chu Mạn Như thật không thôi ư?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook