Cái Thùng Cơm Sát Vách
-
Chương 63: Bày tỏ
Ngày hôm đó, Tống Tử Thành tự rời khỏi trường đua ngựa, có vẻ anh ta đã thật sự nổi giận.
Lam Sam nghĩ, anh ta nổi giận chẳng phải vì ghen tuông gì hết, nếu không thì thật quá khôi hài. Anh giận phần lớn là vì sự chần chừ của cô, muốn được lòng cả hai bên, không tôn trọng đến vị soái ca lãnh khốc cuồng bá là anh ta. Nhưng có trời đất chứng giám nhé, Lam Sam mới là người không muốn bắt cá hai tay, thế nhưng nếu để Tống Tử Thành biết chuyện cô dùng anh ta làm lá chắn thì chắc anh ta sẽ càng giận hơn nữa mất.
Cho nên cứ đàng hoàng xin lỗi anh ta thì hơn, đến lúc đó thì đừng nói gì hết, chịu đánh chịu mắng, chắc rồi Tống Tử Thành sẽ chẳng coi cô là gì nữa đâu.
Quyết định làm theo chủ ý này, Lam Sam chủ động gọi cho Tống Tử Thành hi vọng có thể nhờ vả anh ta nể mặt chút.
Tống Tử Thành rất rộng rãi trả lời:
- Hiện tôi đang ở hội sở XX , em qua đây đi.
- Hiện, hiện tại? – Lam Sam hơi bị mộng mị, bây giờ đang là 4 giờ chiều, cô còn chưa được tan sở mà.
- Không đến?
- A, đến, đến. – Lam Sam không thể làm gì khác hơn là xin lão Vương nghỉ sớm, bỏ qua ánh mắt ai oán của lão Vương khi phất tay cho cô đi. Lam Sam tính toán là dù sao bây giờ cô cũng đang đuối lý, nên tốt nhất là cứ đến gặp Tống Tử Thành, xem anh ta muốn như thế nào thì làm như thế đó vậy.
Lam Sam cứ tưởng sẽ gặp đám hồ bằng cẩu hữu của Tống Tử Thành ở hội sở, nhưng cô không ngờ trong phòng bao rộng lớn chỉ có mỗi Tống Tử Thành. Anh đang ngồi trên salon, hai chân xếp bằng, tay đặt giao nhau trên đùi, khuôn mặt không hề biểu lộ một chút tình cảm nào, thái độ và tư thế giống như đang ngồi nghe nhân viên báo cáo tình hình công việc. Trên bàn nước trước mặt anh có đặt một cái gạt tàn thuốc lá lóng lánh, trong đó có rất nhiều tàn thuốc.
Lam Sam thấy là lạ, cô đi tới bên cạnh anh, cũng không dám tiến lại quá gần.
- Sếp tổng – cô mở miệng nói chuyện trước.
Tống Tử Thành lại cắt lời cô:
- Dùng tôi là mồi nhử à?
Lam Sam che miệng, cô kinh ngạc. Hóa ra anh đã sớm phát hiện ra rồi ư? Cũng khó trách, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, cô luôn cho rằng ngoài ngoài chẳng biết gì, nhưng một cao thủ tình trường như Tống Tử Thành chẳng lẽ lại không dễ dàng nhận ra ư?
Lam Sam chột dạ cúi đầu:
- Xin lỗi.
Tống Tử Thành nhếch miệng nở một nụ cười khinh thường, anh cười đến vô thanh vô tức. Anh nói:
- Lam Sam, em là người đầu tiên đấy.
- Hả?
- Em là người con gái đầu tiên dám đối xử với tôi như thế, coi tôi là lá chắn, là con tốt thí, hư tình giả ý, dùng xong lại chạy theo người đàn ông khác mắt qua mày lại rồi đá văng tôi. – Tống Tử Thành vừa giải thích, ngữ điệu của anh càng ngày càng trầm lắng, nói xong lời cuối cùng, anh giơ ngón cái về phía cô: - Lam Sam, em thật trâu bò đấy.
Lam Sam bị anh nói vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ còn cách hết lần này đến lần khác nói xin lỗi:
- Xin lỗi…
Tống Tử Thành hít sâu:
- Tôi không muốn nghe thấy hai chữ này nữa.
Lam Sam ngậm miệng, chẳng còn biết nói gì.
Tống Tử Thành bỗng hỏi:
- Tôi có chỗ nào không bằng hắn chứ?
Lam Sam nhất thời nghe chưa hiểu gì hết:
- Cái gì cơ?
- Tôi nói, tôi có chỗ nào không bằng Kiều Phong.
Lam Sam an ủi anh ta:
- Không phải sếp không bằng anh ấy, chẳng qua là do mắt mũi tôi không tốt, nên mới đi thích anh ấy…
Tống Tử Thành lại cười nhạt, hỏi lại cô:
- Có phải em vẫn cho rằng tôi chỉ chơi bời đúng không?
Đúng nhé…. Lam Sam cố nén lại cái gật đầu, anh đột nhiên quay đầu, nhìn cô qua màn khói mịt mù lượn lờ bao quanh. Anh hỏi:
- Nếu như tôi nói rằng, tôi nghiêm túc, vậy em có tin không?
Lam Sam ngẩn người, trong làn khói trắng cô không thể nhìn thấy rõ sắc mặt anh, nhưng với những lời khôi hài này cô không biết phải làm sao cho phải:
- Ha ha…
Sau đó Tống Tử Thành nghiêng đầu sang chỗ khác, anh không nhìn cô nữa, cũng không thèm nói gì mà chỉ hừ một tiếng:
- Dù sao đến chính tôi cũng chẳng tin được.
- Sếp cứ yên tâm, tôi cũng không tin đâu.
Các ngón tay Tống Tử Thành khẽ hơi run lên, đến khi anh ta ý thức được thì tàn thuốc đã rơi xuống thảm. Anh khom lưng dập tắt điếu thuốc, rung chuông gọi mang rượu đến.
Lam Sam cẩn thận quan sát anh, thấy anh vẫn cứ lạnh lùng nghiêm nghị, thái độ cũng không có nhiều chuyển biến, chỉ hàng mi hơi chớp chớp thể hiện sự mệt mỏi, dường như tối hôm qua anh không hề nghỉ ngơi. Cô ngồi trên ghế salon, xiết chặt hai ngón tay mình, nói:
- Sếp tổng, những điều cần nói tôi đã nói cả rồi, nói chung là chuyện này là do tôi sai, tôi xin được nhận lỗi với ngài. Ừ , tôi còn có việc nên xin phép về trước được không?
- Sao phải vội ! – Tống Tử Thành nhích người lại gần ghế của cô, lúc này nhân viên phục vụ đã bê rượu vào, khui chai, định rót cho họ, nhưng lại bị Tống Tử Thành ngăn lại.
Tống Tử Thành tự rót một ly rượu đỏ, đưa đến trước mặt Lam Sam: - Lam Sam, cạn ly rượu này, hai ta thanh toán hết nợ nần.
- Được. – Lam Sam nhận ly rượu đỏ, ngửa cổ uống, trên chai có ghi nồng độ rượu không quá cao, nhưng nếu uống một hơi cạn ly cũng sẽ khó chịu, sau khi uống xong cô vỗ vỗ ngực, đưa chiếc ly rỗng đến trước mặt Tống Tử Thành: - Sếp, ngài đã vừa lòng chưa?
Tống Tử Thành gật đầu.
Lam Sam lại muốn đi, lần thứ hai Tống Tử Thành ngăn cản cô:
- Lam Sam em có thể ở lại nghe tôi hát một bài được không?
Dù sao lời cũng đã nói rất nhiều, có ở lại nghe thêm vài bài hát cũng chẳng sao cả, Lam Sam gật đầu, lại một lần nữa ngồi xuống ghế.
Tống Tử Thành chọn một bài hát lời Việt rất cũ gọi là “Vẫn cứ yêu em”. Giọng anh hơi có khuynh hướng thiếu cảm xúc, thật sự không thích hợp với những bài hát trữ tình thế này, thế nhưng từng chữ từng lời anh lại nhấn vô cùng chuẩn xác, giai điệu cũng rất chuẩn, Lam Sam nhận ra sự ai oán trong đó, không hiểu sao lòng cô chợt thấy rất phiền muộn.
Hát hết bài hát này, anh dường như càng thích thú, lại hát lại một lần nữa.
Lam Sam nhận ra một điều không thích hợp lúc này – cô bỗng cảm thấy nhức đầu. Lẽ ra Tống Tử Thành hát cũng không phải quá khó nghe, sao cô lại nhức đầu thế này chứ? Cô gần đây không bệnh tật gì, hôm qua ngủ cũng rất ngon, sao vừa uống một ly rượu đã…
Đợi đợi, rươu?
Cô uống rượu chẳng bao giờ đau đầu, nhưng nếu cô uống thuốc thì sẽ rất đau đầu…
Lòng Lam Sam rất kinh hoàng, cô hoảng sợ đến toát mồ hôi, nếu cô đoán không nhầm, chắc chắn trong ly rượu kia đã bị bỏ thuốc mê, còn về phần mục đích, cứ nhìn thái độ Tống Tử Thành trước mắt không để cho cô đi, ừ, không cần phải nói cũng biết được mục đích rồi.
Tống Tử Thành vừa hát, vừa quay lại nhìn cô, anh mỉm cười với cô.
Lam Sam cũng dạn dĩ cười lại, cô day day thái dương, giả vờ mệt mỏi gật gật đầu.
Tống Tử Thành liền quay lại tiếp tục hát.
Lam Sam lén lấy điện thoại di động ra, nhấn số Kiều Phong, sau đó cô ném xuống đất, dùng chân nhẹ nhàng đá một cái, rất bí mật.
Cô ôm đầu, thoáng lên giọng nói:
- Chỉ mới uống một ly đã khiến tôi choáng váng thế này, tửu lượng đúng là ngày càng kém rồi.
Tống Tử Thành cười nói:
- Nếu mệt thì cứ ngủ đi, nếu ồn ào quá thì để tôi tắt nhạc. – Nói xong thì tắt nhạc luôn.
Sau khi tắt nhạc, anh ta phát hiện ra cô đã ngủ. anh dán sát vào người cô, nắm lấy cằm cô, quơ quơ, khi thấy cô cau mày nhưng không tỉnh lại, anh cười nhạt:
- Coi tôi là thằng ngu. – để đùa giỡ, em nghĩ rằng tôi có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Lam Sam hoảng hốt đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi ướt sũng, quả nhiên cô đã đoán không sai, Tống Tử Thành đang muốn mê – gian cô! Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, sự cách biệt về thể trạng giữa hai người là quá lớn, cô chỉ có một cơ hội để phản kháng, nên cô không thể tùy tiện lãng phí.
Tống Tử Thành đẩy cô ngã xuống, đặt hai chân cô lên ghế salon, đặt nằm ngang, anh ta lấy ngón tay vuốt ve gò má cô, rồi thấp giọng nói:
- Lam Sam, em không nên đối xử với tôi như vậy.
Anh chợt thấy khổ sở, kể cả anh không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn biết, anh không hề đối xử với cô giống như với những người phụ nữ khác, anh thận trọng tiếp cận cô, trong lòng luôn canh cánh lo âu để lấy lòng cô, anh chưa bao giờ muốn dùng thủ đoạn để đối phó với cô, cho dù là một cái hôn trộm anh cũng khinh thường.
Vậy sao cô có thể đối xử với anh như vậy.
Anh càng chú tâm bao nhiêu, lại càng nực cười bấy nhiêu.
Tống Tử Thành thở dài, chịu đựng sự đau đớn đầy ủy khuất trong lòng, anh nói:
- Đừng tưởng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, em đã đến nơi này với tôi thì cứ để lại một vài thứ đã.
Anh nghiêng người, từ từ hôn lên cổ cô, Lam Sam cảm thấy buồn nôn, cô cố nén tâm trạng khó chịu này, dựa vào sự tiếp xúc thân thể để phác họa trong đầu tư thế của anh ta. Hai chân anh ta đang tách ra để quỳ trên người cô, hai tay chống lên người cô nên không trực tiếp tạo cho cảm giác áp bức. Lam Sam cố lấy lại bình tĩnh, cô từ từ mở mắt, ngay khi Tống Tử Thành chưa phát hiện ra sự thay đổi của mình, bờ môi anh vẫn đang di chuyển xuống phía dưới, những nụ hôn rơi trên xương quai xanh của cô, cô âm thầm quỳ cao gối, đột ngột hướng về phía trên.
Tống Tử Thành hét lên thảm thiết, ngã xuống đất, cả người anh ta đập vào bàn nước, đẩy cái bàn văng ra xa hai mét.
Lam Sam vỗ vỗ tay, nhặt điện thoại di động dưới mặt đất lên, cô thấy cuộc trò chuyện của cô và Kiều Phong vẫn tiếp tục nên nói qua di động:
- Kiều Phong.
- Lam Sam. – Đầu dây bên kia, giọng Kiều Phong có vẻ hổn hển, dường như hơi run rẩy, anh hỏi: - Lam Sam, không sao đấy chứ?
Lam Sam đưa mắt nhìn xuống mặt đất thấy Tống Tử Thành như đống giấy vàng, anh ta đau đớn đến mức không còn sức để kêu rên, chỉ còn sót lại một cảm giác ạnh lẽo. Lam Sam cười nói:
- Tôi không sao, vẫn còn tốt chán. Kiều Phong này, tôi nghĩ ở bên cạnh anh lâu ngày, chỉ số thông minh cũng nâng cao tương đối đấy.
Kiều Phong thở dài một hơi:
- Tôi báo cảnh sát rồi, bây giờ cứ ra ngoài đi, tôi sẽ đón.
- Không cần đâu, tôi tự về được.
Lam Sam cất thẳng điện thoại vào túi, cô ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên mặt Tống Tử Thành, cười hì hì:
- Miệng thì nói muốn nhưng cơ thể thì vẫn thành thật hơn nhỉ!
Tống Tử Thành :
- ….
Anh lầm bầm gọi tên cô, giọng anh yếu ớt lại hàm hồ:
- Lam Sam, Lam Sam…
Lam Sam đứng dậy đi ra ngoài, sau lưng cô vẫn còn tiếng anh gọi cô:
- Lam Sam, đừng. – Giọng nói đầy phẫn nộ, lại có phần bất đắc dĩ, xen lẫn sự bi thương nhè nhẹ.
Lam Sam cũng không hề quay đầu lại, cô nghênh ngang đi ra ngoài, vừa nhìn thấy người phục vụ vừa bê khay rượu vào, trong ánh mắt hắn vẫn còn rõ sự né tránh, Lam Sam lao đến túm cổ áo hắn, giận dữ:
- Muốn chết hả!
Người phục vụ run sợ trước khí thế bừng bừng của cô:
- Nữ hiệp xin xin tha tha mạng, là do Tống công tử bắt tôi phải làm như vậy.
Lam Sam ném hắn ra , đưa mắt cảnh cáo, người phục vụ không biết đã ngộ ra điều gì, liều mạng gật đầu.
Cô đi ra khỏi hội sở, liền nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát đang gầm rú tiến vào, cảnh sát lao vào trong hội sở, chỉ một chốc lát sau đã áp giải Tống Tử Thành ra ngoài, Lam Sam ẩn trong đám đông quần chúng vây xem, chỉ có thể cảm thán rằng hiệu suất làm việc của cảnh sát nhân dân ngày càng cao rồi. Cô đâu có biết rằng Kiều Phong đã định vị chính xác vị trí của Tống Tử Thành và cô, chỉ hận không thể đọc luôn cả số phòng bao thôi, nên khi cảnh sát ra quân thì đương nhiên hiệu suất phải cao rồi.
Cô do dự không biết nên tiến hay lùi. Cưỡng dâm chưa thành là tội danh có thể khởi tố, đến lúc đó dù làm lớn chuyện cũng rất nhiều khả năng không thành công. Thật ra Lam Sam không quá mong muốn đẩy người khác đến tình trạng như vậy, vì dù sao cô cũng là người đuối lý trước, hơn nữa hiện người thua thiệt hơn lại là anh ta. Nhưng nếu cứ buông tha cho anh ta như vậy cô lại cảm thấy không cam lòng.
Cô cứ cân nhắc mãi, quyết định tạm thời không đi theo cảnh sát mà đứng ngoài hội sở đợi Kiều Phong.
Kiều Phong lao ra từ một chiếc taxi, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Lam Sam, anh chạy đến như một cơn gió, một tay kéo cô, ôm cô vào lòng.
Mũi Lam Sam cảm thấy ê ẩm rồi, lòng cô mềm mại đến lạ thường. Cô ôm anh một lúc thật lâu, rồi nói:
- Em không sao.
Kiều Phong:
- Làm anh sợ muốn chết.
Lam Sam thầm nghĩ, anh lo lắng cho cô như vậy, hẳn là anh cũng thích cô một chút nào đó chứ nhỉ? Tuy rằng anh không hề ý thức được điều đó…
Nghe nói Lam Sam không định truy cứu hành vi phạm tội của Tống Tử Thành, mặc dù trong lòng Kiều Phong có chút buồn bực, nhưng anh ngược lại không thèm ngăn cản. Dù vậy anh vẫn đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra một lượt, thứ nhất để đảm bảo rằng thân thể cô hoàn toàn không có vấn đề, thứ hai là để kiểm tra nồng độ thuốc mê trong máu, cứ lấy để làm chứng cứ, ai biết sau này có cần phải dùng đến hay không chứ.
Sau khi về nhà, Kiều Phong chuẩn bị một bữa tiệc lớn để an ủi Lam Sam. Lam Sam ăn một cách vô cùng cảm động, thật hiếm khi cô không ăn vội ăn vàng mà nhai nuốt chầm chậm, thỉnh thoảng lại nhìn anh âu yếm.
Cô vừa ăn vừa mong muốn, người đàn ông này, cô đã quyết định rồi.
Ăn xong cơm tối, hai người cùng ngồi nói chuyện phiếm trên sofa, Kiều Phong hỏi Lam Sam tại sao lại định tha cho Tống Tử Thành.
Lam Sam thở dài:
- Thực ra em sợ anh ta trả đũa, anh cũng biết mà, lai lịch của anh ta không nhỏ, em không thể trêu chọc được, ai mà biết ép anh ta thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?
Kiều Phong không phục:
- Lai lịch của anh cũng không nhỏ đấy.
Lam Sam thấy hơi buồn cười:
- Ừ, trên đời này anh là thiên tài lợi hại nhất, được chưa nào?
Kiều Phong muốn nói lại thôi.
Lam Sam khoát tay, lại nói:
- Hơn nữa vụ án này bằng chứng phạm tội không rõ ràng, trên người em lại không có vết thương, đúng không? Ngược lại anh ta, ha ha…. Tuy có kết quả xét nghiệm trong máu em có thành phần thuốc mê nhưng em uống vào lại không có vấn đề gì, chuyện này cũng không được xem là tốt. Anh ta có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, mới chỉ mân mê tay chân một chút, việc gì em phải lãng phí nửa ngày để sau này đắc tội với anh ta, cuối cùng chỉ vứt đi, tội gì phải thế chứ.
- Chỉ cần em muốn, chắc chắn sẽ có biện pháp.
- Thôi quên đi. – Lam Sam lắc đầu nhìn anh. – Thế nhưng hôm nay cám ơn anh nhé.
- Không cần phải khách sáo với anh.
- Tô Lạc có phải là bạn gái trước của anh không?
Câu hỏi của cô quá mức đột ngột khiến Kiều Phong hơi giật mình sửng sốt, một lát sau anh mới gật đầu:
- Đúng vậy.
Tuy đã sớm biết đáp án này, nhưng khi Lam Sam nghe chính miệng Kiều Phong thừa nhận, cô vẫn thấy hơi buồn. Cô hỏi tiếp:
- Hai người ở bên nhau bao lâu? Sau đó vì sao lại chia tay?
- Chúng tôi ở bên nhau nửa năm, trong đó có bốn tháng cô ấy léng phéng gian díu với Tống Tử Thành, sau đó chia tay.
Lam Sam không biết phải nói gì, cô dừng lại, nói thêm một câu:
- Đúng là nhân tài.
Kiều Phong nói:
- Thật ra bọn anh không hẳn là ở bên nhau.
- Vì sao? Cô ấy không phải là người anh đã chọn được trong vạn người à?
- Sao em biết? – Kiều Phong khá kinh ngạc. – Cô ấy đúng là người đã vượt qua hết tầng tầng lớp lớp các bài test và là người cuối cùng trúng tuyển, nhưng sao em lại biết được chuyện này?
Lam Sam không trả lời, hỏi ngược lại:
- Em cứ luôn có một vấn đề cực kỳ tò mò nhé, vì sao ở nước ngoài lại có nhiều người theo đuổi anh vậy?
- Bởi vì trong trường anh lưu truyền một tin đồn, ai hẹn hò với anh có thể được anh nấu cơm cho, nếu trở thành bạn gái của anh thì sẽ có thể hàng ngày đều được ăn cơm do anh nấu rồi. Rất nhiều cô nàng vì tham ăn, muốn ăn cơm anh nấu nên hy vọng được hẹn hò với anh.
- Hóa ra là cơm phiếu à. – Lam Sam hiểu rồi, cô còn suy từ một thành ba: - Hơn thế anh ngốc nghếch như vậy, bọn họ sau khi ở cùng với anh còn có thể bắt cá hai tay tìm thêm người khác, à, chính là kiểu này. Chả trách mà em gái nào cũng muốn đè anh ra.
Kiều Phong thấy xấu hổ, anh xoay mặt đi, nhỏ giọng nói:
- Em không phải là vẫn luôn ăn đó sao.
Lam Sam cười hì hì tiến lại, bẻ khuôn mặt anh quay lại đối diện cô. Cô hỏi:
- Anh thật sự bây giờ không còn chút tình cảm nào đối với Tô Lạc à?
Kiều Phong hơi suy nghĩ, rồi đáp:
- Đối với tình hình lúc đó, Tô Lạc đúng là một cô gái hoàn mỹ, bài kiểm tra viết đạt điểm tối đa, khảo sát tính cách cũng vô cùng xứng đôi với anh, cô ấy tựa như một tổ hợp phương trình microphone dạng hoàn mỹ vậy.
- Cái .. gì…. Hoàn mỹ.?
- Tổ hợp phương trình microphone . Đó là một tổ hợp phương trình vi phân, do nước Anh…
Lam Sam hoảng sợ vội vã xua tay:
- Dừng lại, em không có hứng thú với chuyện này, ừ, nói tiếp về Tô Lạc đi.
- Không có gì đáng nói cả, tuy rằng cô ấy là tổ hợp phương trình microphone nhưng lại chỉ thích hợp với chuỗi hàm vĩ mô, đối với loại hàm vi mô giống như anh, cô ấy cần…
Lần thứ hai Lam Sam cắt lời anh:
- Nói tiếng người đi.
- Bọn anh không hợp.
Lam Sam gật đầu, nói sớm như vậy chẳng phải tốt hơn à. Tiếp theo cô sẽ hỏi thẳng anh:
- Vậy vì sao anh và cô ấy còn đi cùng với nhau?
- Bởi vì anh hy vọng em sẽ ghen.
- !! – Lòng Lam Sam chợt trống rỗng, cô kinh ngạc há cả mồm, sau đó nhận ra hành động của mình rất thiếu nữ tính nên che miệng nhìn anh.
Kiều Phong nhìn cô chăm chú, dường như có những cơn sóng dịu dàng va đập vào lòng anh:
- Em không tin à?
- Em… tin! – Lam Sam gật đầu, hơi thở của cô cũng không còn bình tĩnh nữa. – Anh anh anh thích em ư?
Kiều Phong cúi đầu không dám nhìn cô, giọng anh thấp thấp, anh hỏi:
- Anh có thể thích em được không?
Phải chứ, có thể mà!
Lam Sam thật quá kích động. Kiều Phong cư nhiên lại thích cô! Thích cô! Thích cô! ! Gào khóc oa oa!!!!
Kiều Phong cúi đầu , lại hỏi:
- Anh có thể theo đuổi em được không?
- Đương nhiên là được rồi. – Lam Sam ôm ngực, thầm nghĩ, mẹ kiếp tên tiểu yêu tinh nhà ngươi có thể đập chậm chậm lại một chút được không? Máu trong người ta đang chảy ngược hết cả rồi.
Có được câu trả lời khẳng định đầu thuyết phục của Lam Sam, Kiều Phong thở dài:
- Lam Sam….
Lần thứ ba Lam Sam cắt lời anh:
- Ngượng quá, em thấy hơi mệt, em phải về nghỉ trước.
Cô ôm ngực, chân lảo đảo bước đi.
Kiều Phong có phần không yên tâm:
- Em không sao đó chứ?
- Không sao hết, anh đừng có qua đây.
Lam Sam đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại, liền sung sướng đá ba phát thật cao. “Yes!” Cô quá hưng phấn, cô thật sự không sao có thể diễn đạt hết được, lúc này đối mặt với cánh cửa nhà Kiều Phong, cô chỉ có thể khoa chân múa tay vui sướng, hứng khởi. Cô vừa nhảy vừa hát:
- Cây táo nhỏ, anh là của em, yêu anh đến vậy anh còn chê ít, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn ấm áp lòng em, thắp sáng lên ngọn lửa sinh mạng em – lửa lửa lửa lửa!
Cô nhảy nhót quanh cái chốt cửa hình cây táo nhỏ của Kiều Phong mấy lần, cô bỗng cảm thấy tâm trạng sung sướng như đang dạo chơi ở chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Chỉ có một từ: thoả mãn!
Ngay khi cô còn đang chỉ vào cánh cửa xinh đẹp để thể hiện suy nghĩ và tình yêu thì, đột nhiên cánh cửa mở ra.
Kiều Phong đứng ngay trước cửa, đôi mắt anh ánh lên ý cười dịu dàng nhìn về phía cô. Lúc này nụ cười của anh không hề ngượng ngùng, mà vô cùng thoải mái, vừa đẹp vừa rạng rỡ, như một rừng hoa đỗ quyên đang bừng nở.
Bố khỉ! Lam Sam ngượng muốn chết, không kịp nghĩ nhiều, quay đầu chạy trốn.
Kiều Phong rảo bước đuổi theo, một tay anh bắt cô trở lại. Anh ôm chặt lấy hông cô từ phía sau, không để cho cô có thể mở cửa vào nhà. Khuôn mặt anh dán lấy tai cô, anh cúi xuống cười, nụ cười của anh dường như ngọt tựa ly rượu ngon đang miên man trong cổ họng, nghe đến say lòng.
Lam Sam giơ nanh múa vuốt đòi về nhà, cô bốc phét:
- Này này này, em chỉ đang nhảy một bài để tăng sức khỏe thôi mà, anh kích động cái con khỉ ấy!
Kiều Phong quay ngược người lại, đẩy cô sát vào tường, kệ cô phản kháng, anh vẫn chế trụ lấy vai cô, đôi môi của anh áp tới môi cô. Bờ môi anh ấm áp, mềm mại, trơn nhẵn, mang đến những cảm xúc vô cùng thỏa mãn, như đang khắc trên môi cô, như một ngọn lửa đang đốt lên những sợi tình trên ấy. Lam Sam cảm thấy cả cơ thể mình dường như đang bị thiêu đốt.
Cô cuống quit bấu tay vào vách tường, cả người cô chỉ hận không thể biến thành một trang giấy dán lên tường thôi.
Kiều Phong cũng chẳng bình tĩnh hơn cô là bao. Cho đến bây giờ anh chưa từng được trải nghiệm những cảm giác như vậy, cả người anh như một bình nước sôi, nhịp tim nháy mắt đã tăng đến lên đến trình độ đáng sợ, hơi thở rối loạn đến tê dại. Anh nhắm mắt lại, áp sát vào môi cô, trong đầu chỉ còn một khoảng không trống rỗng, như là một cánh đồng tuyết bát ngát.
Lam Sam không dám dù chỉ một cử động nhỏ, mãi đến khi Kiều Phong buông cô ra.
Khuôn mặt anh hơi ửng hồng, đôi mắt rực sáng, cúi đầu ngắm ánh mắt cô.
Lam Sam hơi cử động vai, Kiều Phong liền thả vai cô ra, gương mặt cô vẫn hoảng hốt mộng mụ, như một du hồn đang sờ sẫm tìm đường về nhà.
Kiều Phong đứng sau lưng cô cười nhẹ:
- Ngủ ngon nhé.
Lời tác giả: Trời đất ơi, cuối cùng cũng đến số này rồi, oa oa….
Kịch bản nhỏ:
Lam Sam: Anh nói “theo đuổi em” chính là đuổi theo em ra cửa đấy hả? Chẳng có chút thành ý nào!
Kiều Phong: Theo anh vào nhà đi, anh sẽ cho em thấy “thành ý”
Lam Sam: Lưu manh!
Lam Sam nghĩ, anh ta nổi giận chẳng phải vì ghen tuông gì hết, nếu không thì thật quá khôi hài. Anh giận phần lớn là vì sự chần chừ của cô, muốn được lòng cả hai bên, không tôn trọng đến vị soái ca lãnh khốc cuồng bá là anh ta. Nhưng có trời đất chứng giám nhé, Lam Sam mới là người không muốn bắt cá hai tay, thế nhưng nếu để Tống Tử Thành biết chuyện cô dùng anh ta làm lá chắn thì chắc anh ta sẽ càng giận hơn nữa mất.
Cho nên cứ đàng hoàng xin lỗi anh ta thì hơn, đến lúc đó thì đừng nói gì hết, chịu đánh chịu mắng, chắc rồi Tống Tử Thành sẽ chẳng coi cô là gì nữa đâu.
Quyết định làm theo chủ ý này, Lam Sam chủ động gọi cho Tống Tử Thành hi vọng có thể nhờ vả anh ta nể mặt chút.
Tống Tử Thành rất rộng rãi trả lời:
- Hiện tôi đang ở hội sở XX , em qua đây đi.
- Hiện, hiện tại? – Lam Sam hơi bị mộng mị, bây giờ đang là 4 giờ chiều, cô còn chưa được tan sở mà.
- Không đến?
- A, đến, đến. – Lam Sam không thể làm gì khác hơn là xin lão Vương nghỉ sớm, bỏ qua ánh mắt ai oán của lão Vương khi phất tay cho cô đi. Lam Sam tính toán là dù sao bây giờ cô cũng đang đuối lý, nên tốt nhất là cứ đến gặp Tống Tử Thành, xem anh ta muốn như thế nào thì làm như thế đó vậy.
Lam Sam cứ tưởng sẽ gặp đám hồ bằng cẩu hữu của Tống Tử Thành ở hội sở, nhưng cô không ngờ trong phòng bao rộng lớn chỉ có mỗi Tống Tử Thành. Anh đang ngồi trên salon, hai chân xếp bằng, tay đặt giao nhau trên đùi, khuôn mặt không hề biểu lộ một chút tình cảm nào, thái độ và tư thế giống như đang ngồi nghe nhân viên báo cáo tình hình công việc. Trên bàn nước trước mặt anh có đặt một cái gạt tàn thuốc lá lóng lánh, trong đó có rất nhiều tàn thuốc.
Lam Sam thấy là lạ, cô đi tới bên cạnh anh, cũng không dám tiến lại quá gần.
- Sếp tổng – cô mở miệng nói chuyện trước.
Tống Tử Thành lại cắt lời cô:
- Dùng tôi là mồi nhử à?
Lam Sam che miệng, cô kinh ngạc. Hóa ra anh đã sớm phát hiện ra rồi ư? Cũng khó trách, trong nhà chưa tỏ ngoài ngõ đã tường, cô luôn cho rằng ngoài ngoài chẳng biết gì, nhưng một cao thủ tình trường như Tống Tử Thành chẳng lẽ lại không dễ dàng nhận ra ư?
Lam Sam chột dạ cúi đầu:
- Xin lỗi.
Tống Tử Thành nhếch miệng nở một nụ cười khinh thường, anh cười đến vô thanh vô tức. Anh nói:
- Lam Sam, em là người đầu tiên đấy.
- Hả?
- Em là người con gái đầu tiên dám đối xử với tôi như thế, coi tôi là lá chắn, là con tốt thí, hư tình giả ý, dùng xong lại chạy theo người đàn ông khác mắt qua mày lại rồi đá văng tôi. – Tống Tử Thành vừa giải thích, ngữ điệu của anh càng ngày càng trầm lắng, nói xong lời cuối cùng, anh giơ ngón cái về phía cô: - Lam Sam, em thật trâu bò đấy.
Lam Sam bị anh nói vậy cảm thấy vô cùng xấu hổ, chỉ còn cách hết lần này đến lần khác nói xin lỗi:
- Xin lỗi…
Tống Tử Thành hít sâu:
- Tôi không muốn nghe thấy hai chữ này nữa.
Lam Sam ngậm miệng, chẳng còn biết nói gì.
Tống Tử Thành bỗng hỏi:
- Tôi có chỗ nào không bằng hắn chứ?
Lam Sam nhất thời nghe chưa hiểu gì hết:
- Cái gì cơ?
- Tôi nói, tôi có chỗ nào không bằng Kiều Phong.
Lam Sam an ủi anh ta:
- Không phải sếp không bằng anh ấy, chẳng qua là do mắt mũi tôi không tốt, nên mới đi thích anh ấy…
Tống Tử Thành lại cười nhạt, hỏi lại cô:
- Có phải em vẫn cho rằng tôi chỉ chơi bời đúng không?
Đúng nhé…. Lam Sam cố nén lại cái gật đầu, anh đột nhiên quay đầu, nhìn cô qua màn khói mịt mù lượn lờ bao quanh. Anh hỏi:
- Nếu như tôi nói rằng, tôi nghiêm túc, vậy em có tin không?
Lam Sam ngẩn người, trong làn khói trắng cô không thể nhìn thấy rõ sắc mặt anh, nhưng với những lời khôi hài này cô không biết phải làm sao cho phải:
- Ha ha…
Sau đó Tống Tử Thành nghiêng đầu sang chỗ khác, anh không nhìn cô nữa, cũng không thèm nói gì mà chỉ hừ một tiếng:
- Dù sao đến chính tôi cũng chẳng tin được.
- Sếp cứ yên tâm, tôi cũng không tin đâu.
Các ngón tay Tống Tử Thành khẽ hơi run lên, đến khi anh ta ý thức được thì tàn thuốc đã rơi xuống thảm. Anh khom lưng dập tắt điếu thuốc, rung chuông gọi mang rượu đến.
Lam Sam cẩn thận quan sát anh, thấy anh vẫn cứ lạnh lùng nghiêm nghị, thái độ cũng không có nhiều chuyển biến, chỉ hàng mi hơi chớp chớp thể hiện sự mệt mỏi, dường như tối hôm qua anh không hề nghỉ ngơi. Cô ngồi trên ghế salon, xiết chặt hai ngón tay mình, nói:
- Sếp tổng, những điều cần nói tôi đã nói cả rồi, nói chung là chuyện này là do tôi sai, tôi xin được nhận lỗi với ngài. Ừ , tôi còn có việc nên xin phép về trước được không?
- Sao phải vội ! – Tống Tử Thành nhích người lại gần ghế của cô, lúc này nhân viên phục vụ đã bê rượu vào, khui chai, định rót cho họ, nhưng lại bị Tống Tử Thành ngăn lại.
Tống Tử Thành tự rót một ly rượu đỏ, đưa đến trước mặt Lam Sam: - Lam Sam, cạn ly rượu này, hai ta thanh toán hết nợ nần.
- Được. – Lam Sam nhận ly rượu đỏ, ngửa cổ uống, trên chai có ghi nồng độ rượu không quá cao, nhưng nếu uống một hơi cạn ly cũng sẽ khó chịu, sau khi uống xong cô vỗ vỗ ngực, đưa chiếc ly rỗng đến trước mặt Tống Tử Thành: - Sếp, ngài đã vừa lòng chưa?
Tống Tử Thành gật đầu.
Lam Sam lại muốn đi, lần thứ hai Tống Tử Thành ngăn cản cô:
- Lam Sam em có thể ở lại nghe tôi hát một bài được không?
Dù sao lời cũng đã nói rất nhiều, có ở lại nghe thêm vài bài hát cũng chẳng sao cả, Lam Sam gật đầu, lại một lần nữa ngồi xuống ghế.
Tống Tử Thành chọn một bài hát lời Việt rất cũ gọi là “Vẫn cứ yêu em”. Giọng anh hơi có khuynh hướng thiếu cảm xúc, thật sự không thích hợp với những bài hát trữ tình thế này, thế nhưng từng chữ từng lời anh lại nhấn vô cùng chuẩn xác, giai điệu cũng rất chuẩn, Lam Sam nhận ra sự ai oán trong đó, không hiểu sao lòng cô chợt thấy rất phiền muộn.
Hát hết bài hát này, anh dường như càng thích thú, lại hát lại một lần nữa.
Lam Sam nhận ra một điều không thích hợp lúc này – cô bỗng cảm thấy nhức đầu. Lẽ ra Tống Tử Thành hát cũng không phải quá khó nghe, sao cô lại nhức đầu thế này chứ? Cô gần đây không bệnh tật gì, hôm qua ngủ cũng rất ngon, sao vừa uống một ly rượu đã…
Đợi đợi, rươu?
Cô uống rượu chẳng bao giờ đau đầu, nhưng nếu cô uống thuốc thì sẽ rất đau đầu…
Lòng Lam Sam rất kinh hoàng, cô hoảng sợ đến toát mồ hôi, nếu cô đoán không nhầm, chắc chắn trong ly rượu kia đã bị bỏ thuốc mê, còn về phần mục đích, cứ nhìn thái độ Tống Tử Thành trước mắt không để cho cô đi, ừ, không cần phải nói cũng biết được mục đích rồi.
Tống Tử Thành vừa hát, vừa quay lại nhìn cô, anh mỉm cười với cô.
Lam Sam cũng dạn dĩ cười lại, cô day day thái dương, giả vờ mệt mỏi gật gật đầu.
Tống Tử Thành liền quay lại tiếp tục hát.
Lam Sam lén lấy điện thoại di động ra, nhấn số Kiều Phong, sau đó cô ném xuống đất, dùng chân nhẹ nhàng đá một cái, rất bí mật.
Cô ôm đầu, thoáng lên giọng nói:
- Chỉ mới uống một ly đã khiến tôi choáng váng thế này, tửu lượng đúng là ngày càng kém rồi.
Tống Tử Thành cười nói:
- Nếu mệt thì cứ ngủ đi, nếu ồn ào quá thì để tôi tắt nhạc. – Nói xong thì tắt nhạc luôn.
Sau khi tắt nhạc, anh ta phát hiện ra cô đã ngủ. anh dán sát vào người cô, nắm lấy cằm cô, quơ quơ, khi thấy cô cau mày nhưng không tỉnh lại, anh cười nhạt:
- Coi tôi là thằng ngu. – để đùa giỡ, em nghĩ rằng tôi có thể dễ dàng bỏ qua như vậy sao?
Lam Sam hoảng hốt đến mức lòng bàn tay toát mồ hôi ướt sũng, quả nhiên cô đã đoán không sai, Tống Tử Thành đang muốn mê – gian cô! Cô không dám hành động thiếu suy nghĩ, sự cách biệt về thể trạng giữa hai người là quá lớn, cô chỉ có một cơ hội để phản kháng, nên cô không thể tùy tiện lãng phí.
Tống Tử Thành đẩy cô ngã xuống, đặt hai chân cô lên ghế salon, đặt nằm ngang, anh ta lấy ngón tay vuốt ve gò má cô, rồi thấp giọng nói:
- Lam Sam, em không nên đối xử với tôi như vậy.
Anh chợt thấy khổ sở, kể cả anh không muốn thừa nhận, nhưng anh vẫn biết, anh không hề đối xử với cô giống như với những người phụ nữ khác, anh thận trọng tiếp cận cô, trong lòng luôn canh cánh lo âu để lấy lòng cô, anh chưa bao giờ muốn dùng thủ đoạn để đối phó với cô, cho dù là một cái hôn trộm anh cũng khinh thường.
Vậy sao cô có thể đối xử với anh như vậy.
Anh càng chú tâm bao nhiêu, lại càng nực cười bấy nhiêu.
Tống Tử Thành thở dài, chịu đựng sự đau đớn đầy ủy khuất trong lòng, anh nói:
- Đừng tưởng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi, em đã đến nơi này với tôi thì cứ để lại một vài thứ đã.
Anh nghiêng người, từ từ hôn lên cổ cô, Lam Sam cảm thấy buồn nôn, cô cố nén tâm trạng khó chịu này, dựa vào sự tiếp xúc thân thể để phác họa trong đầu tư thế của anh ta. Hai chân anh ta đang tách ra để quỳ trên người cô, hai tay chống lên người cô nên không trực tiếp tạo cho cảm giác áp bức. Lam Sam cố lấy lại bình tĩnh, cô từ từ mở mắt, ngay khi Tống Tử Thành chưa phát hiện ra sự thay đổi của mình, bờ môi anh vẫn đang di chuyển xuống phía dưới, những nụ hôn rơi trên xương quai xanh của cô, cô âm thầm quỳ cao gối, đột ngột hướng về phía trên.
Tống Tử Thành hét lên thảm thiết, ngã xuống đất, cả người anh ta đập vào bàn nước, đẩy cái bàn văng ra xa hai mét.
Lam Sam vỗ vỗ tay, nhặt điện thoại di động dưới mặt đất lên, cô thấy cuộc trò chuyện của cô và Kiều Phong vẫn tiếp tục nên nói qua di động:
- Kiều Phong.
- Lam Sam. – Đầu dây bên kia, giọng Kiều Phong có vẻ hổn hển, dường như hơi run rẩy, anh hỏi: - Lam Sam, không sao đấy chứ?
Lam Sam đưa mắt nhìn xuống mặt đất thấy Tống Tử Thành như đống giấy vàng, anh ta đau đớn đến mức không còn sức để kêu rên, chỉ còn sót lại một cảm giác ạnh lẽo. Lam Sam cười nói:
- Tôi không sao, vẫn còn tốt chán. Kiều Phong này, tôi nghĩ ở bên cạnh anh lâu ngày, chỉ số thông minh cũng nâng cao tương đối đấy.
Kiều Phong thở dài một hơi:
- Tôi báo cảnh sát rồi, bây giờ cứ ra ngoài đi, tôi sẽ đón.
- Không cần đâu, tôi tự về được.
Lam Sam cất thẳng điện thoại vào túi, cô ngồi xổm xuống, vỗ vỗ lên mặt Tống Tử Thành, cười hì hì:
- Miệng thì nói muốn nhưng cơ thể thì vẫn thành thật hơn nhỉ!
Tống Tử Thành :
- ….
Anh lầm bầm gọi tên cô, giọng anh yếu ớt lại hàm hồ:
- Lam Sam, Lam Sam…
Lam Sam đứng dậy đi ra ngoài, sau lưng cô vẫn còn tiếng anh gọi cô:
- Lam Sam, đừng. – Giọng nói đầy phẫn nộ, lại có phần bất đắc dĩ, xen lẫn sự bi thương nhè nhẹ.
Lam Sam cũng không hề quay đầu lại, cô nghênh ngang đi ra ngoài, vừa nhìn thấy người phục vụ vừa bê khay rượu vào, trong ánh mắt hắn vẫn còn rõ sự né tránh, Lam Sam lao đến túm cổ áo hắn, giận dữ:
- Muốn chết hả!
Người phục vụ run sợ trước khí thế bừng bừng của cô:
- Nữ hiệp xin xin tha tha mạng, là do Tống công tử bắt tôi phải làm như vậy.
Lam Sam ném hắn ra , đưa mắt cảnh cáo, người phục vụ không biết đã ngộ ra điều gì, liều mạng gật đầu.
Cô đi ra khỏi hội sở, liền nhìn thấy hai chiếc xe cảnh sát đang gầm rú tiến vào, cảnh sát lao vào trong hội sở, chỉ một chốc lát sau đã áp giải Tống Tử Thành ra ngoài, Lam Sam ẩn trong đám đông quần chúng vây xem, chỉ có thể cảm thán rằng hiệu suất làm việc của cảnh sát nhân dân ngày càng cao rồi. Cô đâu có biết rằng Kiều Phong đã định vị chính xác vị trí của Tống Tử Thành và cô, chỉ hận không thể đọc luôn cả số phòng bao thôi, nên khi cảnh sát ra quân thì đương nhiên hiệu suất phải cao rồi.
Cô do dự không biết nên tiến hay lùi. Cưỡng dâm chưa thành là tội danh có thể khởi tố, đến lúc đó dù làm lớn chuyện cũng rất nhiều khả năng không thành công. Thật ra Lam Sam không quá mong muốn đẩy người khác đến tình trạng như vậy, vì dù sao cô cũng là người đuối lý trước, hơn nữa hiện người thua thiệt hơn lại là anh ta. Nhưng nếu cứ buông tha cho anh ta như vậy cô lại cảm thấy không cam lòng.
Cô cứ cân nhắc mãi, quyết định tạm thời không đi theo cảnh sát mà đứng ngoài hội sở đợi Kiều Phong.
Kiều Phong lao ra từ một chiếc taxi, chỉ liếc mắt đã nhìn thấy Lam Sam, anh chạy đến như một cơn gió, một tay kéo cô, ôm cô vào lòng.
Mũi Lam Sam cảm thấy ê ẩm rồi, lòng cô mềm mại đến lạ thường. Cô ôm anh một lúc thật lâu, rồi nói:
- Em không sao.
Kiều Phong:
- Làm anh sợ muốn chết.
Lam Sam thầm nghĩ, anh lo lắng cho cô như vậy, hẳn là anh cũng thích cô một chút nào đó chứ nhỉ? Tuy rằng anh không hề ý thức được điều đó…
Nghe nói Lam Sam không định truy cứu hành vi phạm tội của Tống Tử Thành, mặc dù trong lòng Kiều Phong có chút buồn bực, nhưng anh ngược lại không thèm ngăn cản. Dù vậy anh vẫn đưa cô đến bệnh viện để kiểm tra một lượt, thứ nhất để đảm bảo rằng thân thể cô hoàn toàn không có vấn đề, thứ hai là để kiểm tra nồng độ thuốc mê trong máu, cứ lấy để làm chứng cứ, ai biết sau này có cần phải dùng đến hay không chứ.
Sau khi về nhà, Kiều Phong chuẩn bị một bữa tiệc lớn để an ủi Lam Sam. Lam Sam ăn một cách vô cùng cảm động, thật hiếm khi cô không ăn vội ăn vàng mà nhai nuốt chầm chậm, thỉnh thoảng lại nhìn anh âu yếm.
Cô vừa ăn vừa mong muốn, người đàn ông này, cô đã quyết định rồi.
Ăn xong cơm tối, hai người cùng ngồi nói chuyện phiếm trên sofa, Kiều Phong hỏi Lam Sam tại sao lại định tha cho Tống Tử Thành.
Lam Sam thở dài:
- Thực ra em sợ anh ta trả đũa, anh cũng biết mà, lai lịch của anh ta không nhỏ, em không thể trêu chọc được, ai mà biết ép anh ta thì sẽ xảy ra chuyện gì nữa đây?
Kiều Phong không phục:
- Lai lịch của anh cũng không nhỏ đấy.
Lam Sam thấy hơi buồn cười:
- Ừ, trên đời này anh là thiên tài lợi hại nhất, được chưa nào?
Kiều Phong muốn nói lại thôi.
Lam Sam khoát tay, lại nói:
- Hơn nữa vụ án này bằng chứng phạm tội không rõ ràng, trên người em lại không có vết thương, đúng không? Ngược lại anh ta, ha ha…. Tuy có kết quả xét nghiệm trong máu em có thành phần thuốc mê nhưng em uống vào lại không có vấn đề gì, chuyện này cũng không được xem là tốt. Anh ta có tiền có thể sai khiến được cả ma quỷ, mới chỉ mân mê tay chân một chút, việc gì em phải lãng phí nửa ngày để sau này đắc tội với anh ta, cuối cùng chỉ vứt đi, tội gì phải thế chứ.
- Chỉ cần em muốn, chắc chắn sẽ có biện pháp.
- Thôi quên đi. – Lam Sam lắc đầu nhìn anh. – Thế nhưng hôm nay cám ơn anh nhé.
- Không cần phải khách sáo với anh.
- Tô Lạc có phải là bạn gái trước của anh không?
Câu hỏi của cô quá mức đột ngột khiến Kiều Phong hơi giật mình sửng sốt, một lát sau anh mới gật đầu:
- Đúng vậy.
Tuy đã sớm biết đáp án này, nhưng khi Lam Sam nghe chính miệng Kiều Phong thừa nhận, cô vẫn thấy hơi buồn. Cô hỏi tiếp:
- Hai người ở bên nhau bao lâu? Sau đó vì sao lại chia tay?
- Chúng tôi ở bên nhau nửa năm, trong đó có bốn tháng cô ấy léng phéng gian díu với Tống Tử Thành, sau đó chia tay.
Lam Sam không biết phải nói gì, cô dừng lại, nói thêm một câu:
- Đúng là nhân tài.
Kiều Phong nói:
- Thật ra bọn anh không hẳn là ở bên nhau.
- Vì sao? Cô ấy không phải là người anh đã chọn được trong vạn người à?
- Sao em biết? – Kiều Phong khá kinh ngạc. – Cô ấy đúng là người đã vượt qua hết tầng tầng lớp lớp các bài test và là người cuối cùng trúng tuyển, nhưng sao em lại biết được chuyện này?
Lam Sam không trả lời, hỏi ngược lại:
- Em cứ luôn có một vấn đề cực kỳ tò mò nhé, vì sao ở nước ngoài lại có nhiều người theo đuổi anh vậy?
- Bởi vì trong trường anh lưu truyền một tin đồn, ai hẹn hò với anh có thể được anh nấu cơm cho, nếu trở thành bạn gái của anh thì sẽ có thể hàng ngày đều được ăn cơm do anh nấu rồi. Rất nhiều cô nàng vì tham ăn, muốn ăn cơm anh nấu nên hy vọng được hẹn hò với anh.
- Hóa ra là cơm phiếu à. – Lam Sam hiểu rồi, cô còn suy từ một thành ba: - Hơn thế anh ngốc nghếch như vậy, bọn họ sau khi ở cùng với anh còn có thể bắt cá hai tay tìm thêm người khác, à, chính là kiểu này. Chả trách mà em gái nào cũng muốn đè anh ra.
Kiều Phong thấy xấu hổ, anh xoay mặt đi, nhỏ giọng nói:
- Em không phải là vẫn luôn ăn đó sao.
Lam Sam cười hì hì tiến lại, bẻ khuôn mặt anh quay lại đối diện cô. Cô hỏi:
- Anh thật sự bây giờ không còn chút tình cảm nào đối với Tô Lạc à?
Kiều Phong hơi suy nghĩ, rồi đáp:
- Đối với tình hình lúc đó, Tô Lạc đúng là một cô gái hoàn mỹ, bài kiểm tra viết đạt điểm tối đa, khảo sát tính cách cũng vô cùng xứng đôi với anh, cô ấy tựa như một tổ hợp phương trình microphone dạng hoàn mỹ vậy.
- Cái .. gì…. Hoàn mỹ.?
- Tổ hợp phương trình microphone . Đó là một tổ hợp phương trình vi phân, do nước Anh…
Lam Sam hoảng sợ vội vã xua tay:
- Dừng lại, em không có hứng thú với chuyện này, ừ, nói tiếp về Tô Lạc đi.
- Không có gì đáng nói cả, tuy rằng cô ấy là tổ hợp phương trình microphone nhưng lại chỉ thích hợp với chuỗi hàm vĩ mô, đối với loại hàm vi mô giống như anh, cô ấy cần…
Lần thứ hai Lam Sam cắt lời anh:
- Nói tiếng người đi.
- Bọn anh không hợp.
Lam Sam gật đầu, nói sớm như vậy chẳng phải tốt hơn à. Tiếp theo cô sẽ hỏi thẳng anh:
- Vậy vì sao anh và cô ấy còn đi cùng với nhau?
- Bởi vì anh hy vọng em sẽ ghen.
- !! – Lòng Lam Sam chợt trống rỗng, cô kinh ngạc há cả mồm, sau đó nhận ra hành động của mình rất thiếu nữ tính nên che miệng nhìn anh.
Kiều Phong nhìn cô chăm chú, dường như có những cơn sóng dịu dàng va đập vào lòng anh:
- Em không tin à?
- Em… tin! – Lam Sam gật đầu, hơi thở của cô cũng không còn bình tĩnh nữa. – Anh anh anh thích em ư?
Kiều Phong cúi đầu không dám nhìn cô, giọng anh thấp thấp, anh hỏi:
- Anh có thể thích em được không?
Phải chứ, có thể mà!
Lam Sam thật quá kích động. Kiều Phong cư nhiên lại thích cô! Thích cô! Thích cô! ! Gào khóc oa oa!!!!
Kiều Phong cúi đầu , lại hỏi:
- Anh có thể theo đuổi em được không?
- Đương nhiên là được rồi. – Lam Sam ôm ngực, thầm nghĩ, mẹ kiếp tên tiểu yêu tinh nhà ngươi có thể đập chậm chậm lại một chút được không? Máu trong người ta đang chảy ngược hết cả rồi.
Có được câu trả lời khẳng định đầu thuyết phục của Lam Sam, Kiều Phong thở dài:
- Lam Sam….
Lần thứ ba Lam Sam cắt lời anh:
- Ngượng quá, em thấy hơi mệt, em phải về nghỉ trước.
Cô ôm ngực, chân lảo đảo bước đi.
Kiều Phong có phần không yên tâm:
- Em không sao đó chứ?
- Không sao hết, anh đừng có qua đây.
Lam Sam đi ra ngoài, vừa đóng cửa lại, liền sung sướng đá ba phát thật cao. “Yes!” Cô quá hưng phấn, cô thật sự không sao có thể diễn đạt hết được, lúc này đối mặt với cánh cửa nhà Kiều Phong, cô chỉ có thể khoa chân múa tay vui sướng, hứng khởi. Cô vừa nhảy vừa hát:
- Cây táo nhỏ, anh là của em, yêu anh đến vậy anh còn chê ít, khuôn mặt hồng hồng nhỏ nhắn ấm áp lòng em, thắp sáng lên ngọn lửa sinh mạng em – lửa lửa lửa lửa!
Cô nhảy nhót quanh cái chốt cửa hình cây táo nhỏ của Kiều Phong mấy lần, cô bỗng cảm thấy tâm trạng sung sướng như đang dạo chơi ở chốn bồng lai tiên cảnh vậy.
Chỉ có một từ: thoả mãn!
Ngay khi cô còn đang chỉ vào cánh cửa xinh đẹp để thể hiện suy nghĩ và tình yêu thì, đột nhiên cánh cửa mở ra.
Kiều Phong đứng ngay trước cửa, đôi mắt anh ánh lên ý cười dịu dàng nhìn về phía cô. Lúc này nụ cười của anh không hề ngượng ngùng, mà vô cùng thoải mái, vừa đẹp vừa rạng rỡ, như một rừng hoa đỗ quyên đang bừng nở.
Bố khỉ! Lam Sam ngượng muốn chết, không kịp nghĩ nhiều, quay đầu chạy trốn.
Kiều Phong rảo bước đuổi theo, một tay anh bắt cô trở lại. Anh ôm chặt lấy hông cô từ phía sau, không để cho cô có thể mở cửa vào nhà. Khuôn mặt anh dán lấy tai cô, anh cúi xuống cười, nụ cười của anh dường như ngọt tựa ly rượu ngon đang miên man trong cổ họng, nghe đến say lòng.
Lam Sam giơ nanh múa vuốt đòi về nhà, cô bốc phét:
- Này này này, em chỉ đang nhảy một bài để tăng sức khỏe thôi mà, anh kích động cái con khỉ ấy!
Kiều Phong quay ngược người lại, đẩy cô sát vào tường, kệ cô phản kháng, anh vẫn chế trụ lấy vai cô, đôi môi của anh áp tới môi cô. Bờ môi anh ấm áp, mềm mại, trơn nhẵn, mang đến những cảm xúc vô cùng thỏa mãn, như đang khắc trên môi cô, như một ngọn lửa đang đốt lên những sợi tình trên ấy. Lam Sam cảm thấy cả cơ thể mình dường như đang bị thiêu đốt.
Cô cuống quit bấu tay vào vách tường, cả người cô chỉ hận không thể biến thành một trang giấy dán lên tường thôi.
Kiều Phong cũng chẳng bình tĩnh hơn cô là bao. Cho đến bây giờ anh chưa từng được trải nghiệm những cảm giác như vậy, cả người anh như một bình nước sôi, nhịp tim nháy mắt đã tăng đến lên đến trình độ đáng sợ, hơi thở rối loạn đến tê dại. Anh nhắm mắt lại, áp sát vào môi cô, trong đầu chỉ còn một khoảng không trống rỗng, như là một cánh đồng tuyết bát ngát.
Lam Sam không dám dù chỉ một cử động nhỏ, mãi đến khi Kiều Phong buông cô ra.
Khuôn mặt anh hơi ửng hồng, đôi mắt rực sáng, cúi đầu ngắm ánh mắt cô.
Lam Sam hơi cử động vai, Kiều Phong liền thả vai cô ra, gương mặt cô vẫn hoảng hốt mộng mụ, như một du hồn đang sờ sẫm tìm đường về nhà.
Kiều Phong đứng sau lưng cô cười nhẹ:
- Ngủ ngon nhé.
Lời tác giả: Trời đất ơi, cuối cùng cũng đến số này rồi, oa oa….
Kịch bản nhỏ:
Lam Sam: Anh nói “theo đuổi em” chính là đuổi theo em ra cửa đấy hả? Chẳng có chút thành ý nào!
Kiều Phong: Theo anh vào nhà đi, anh sẽ cho em thấy “thành ý”
Lam Sam: Lưu manh!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook