Cái Thùng Cơm Sát Vách
-
Chương 35: Rối loạn
Đêm đó, Lam Sam về
đến nhà và bất hạnh phát hiện ra ngày nghỉ lễ của cô thật sự đã đến, .. 囧 , cái chuyện này mà để một người đàn ông đoán được thì cảm giác cũng
quỷ dị vô cùng nha….
Cô thầm nghĩ, lẽ nào Kiều Phong có thể chỉ dựa vào lời nói của cô để phát hiện rằng nguyên nhân thật sự là vì vị họ hàng thân thích này đến thăm ư ? Xem ra cái thứ trò chơi khoa học này còn thần kỳ hơn cả ma thuật nữa.
Ngày thứ hai, Lam Sam cùng ăn cơm với Kiều Phong, trên bàn ăn xuất hiện món cháo táo tàu để bổ máu. Lam Sam đương nhiên không có khả năng để có thể chia sẻ cái chuyện riêng tư vô cùng nữ tính của mình với một người đàn ông, sở dĩ Kiều Phong nấu món này vì anh hoàn toàn kiên trì và vô cùng tin tưởng vào phán đoán của mình. Lam Sam phát hiện Kiều Phong thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhưng thật ra trong một số sự việc lại bướng bỉnh đến mức không bình thường, chỉ cần anh quyết tâm, chín con bò cũng không kéo lại được, nếu bạn đủ dũng cảm để ngăn cản anh, anh ta sẽ không ngừng lải nhải bên tai bạn, nhai đi nhai lại, tụng đi tụng lại… cho đến khi bạn chết vì bực mình.
Nên hiện tại Lam Sam cũng không có ý định bào chữa với anh ta làm gì, cô ngồi an vị hưởng thụ món cháo táo đỏ.
- Thế nào? – Kiều Phong nhìn cô đầy mong đợi. – Lần đầu tiên tôi nấu món này đấy.
Lam Sam mạnh mẽ gật đầu:
- Ngon lắm! – Thơm, ngọt, mềm, dịu mát, nhừ, nhiệt độ cũng vừa phải, từng hạt cháo theo thực quản trượt thẳng xuống dạ dày một cách êm ái, thật vô cùng sảng khoái. Lần đầu tiên nấu đã ngon thế này rồi đúng là không hổ danh tiểu thiên tài mà. Lam Sam ăn vài miếng, không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm môi. Lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện Kiều Phong đang chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời.
Lam Sam chỉ chỉ vào bên bàn Kiều Phong:
- Ăn đi, anh bị choáng à?
- À. – Kiều Phong phục hồi lại tinh thần cúi xuống bắt đầu ăn một cái gì đó.
Lam Sam lại thích trêu anh, cô hỏi:
- Này, anh nói với tôi như vậy, có phải ham mê sắc đẹp không thế?
Kiều Phong chỉ vùi đầu vào ăn, không trả lời cô.
Lam Sam cảm thấy mất vui, đang định ăn, phát hiện trong phòng ăn xuất hiện thêm một vật thể không rõ ràng. Nó có màu đen trắng lẫn lộn, đuôi dài, tốc độ di chuyển rất nhanh, vèo cái đã thấy ngay dưới chân Lam Sam. Lam Sam sợ quá giơ chân lên:
- A a a , đây là cái gì thế?
Kiều Phong bình tĩnh an ủi cô:
- Không phải sợ, đó là Schrodinger đấy.
Từ bao giờ mà Schrodinger lại dài thế này? Lam Sam trấn định nhìn lại, vừa lúc đó Schrodinger cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi sau đó cô nhìn thấy một cái đầu gấu mèo…..
Hóa ra Schrodinger mặc một bộ quần áo hình gấu mèo, lúc này cả cái đầu mập mạp của nó bị cái mũ gấu mèo trùm lên, lúc ngẩng đầu lên vành mũ còn che mất cả mặt nên căn bản chả nhìn thấy gì hết. Ngay sau đó, nó lại cúi đầu bất mãn kêu lên.
Lam Sam hơi bị chẳng biết phải nói gì:
- Tại sao anh lại bắt một con mèo mặc quần áo gấu mèo chứ.
- Tôi cho rằng cô sẽ thích như vậy.
Lam Sam hình như có thể hiểu được suy nghĩ của Kiều Phong. Hẳn anh lo tâm trạng của cô vẫn còn buồn bực nên dùng một cách thức mịt mờ thế này để dỗ dành và khiến cô vui vẻ.
Có một người bạn thân thiết như vậy còn cần cầu thêm gì nữa. Lam Sam ăn cháo táo đỏ, ngắm nghía chú gấu mèo, trong lòng đầy cảm động. Cô nói với Kiều Phong:
- Tiểu Phong ơi, tôi cảm thấy chỉ trong tương lai không lâu nữa anh có thể đuổi kịp và vượt qua vị trí của Tiểu Du Thái trong lòng tôi đấy.
Trong lòng Kiều Phong âm thầm đánh giá Lam Sam: Đồ trọng sắc khinh bạn.
Nói đến đây, Lam Sam đột nhiên nghĩ đến một nghi ngờ của mình từ rất lâu đến giờ, cô dò hỏi:
- Kiều Phong , tình cảm giữa anh và anh trai anh không tồi nhỉ?
- Ừ, cực kỳ tốt.
- Vậy sao anh ta không đến tìm anh thế, chơi bời đâu rồi?
Kiều Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, anh cảm thấy vấn đề cô đang hỏi thất không biết phải nói sao luôn. Thế nhưng anh vẫn trả lời:
- Tuần nào anh ấy cũng đến đâu, nhưng chẳng qua lúc đó vừa hay cô không có nhà thôi.
Hóa ra là như vậy, đã hiểu. Tuy đáp án này khiến trong lòng cô nảy sinh thêm một nghi ngờ mới nhưng nghi ngờ này thật không thích hợp để lấy ra hỏi, chí ít là trước mắt vẫn không thích hợp.
…***….
Càng nghĩ, Lam Sam càng quyết tâm không thể mua quần áo cho Tống Tử Thành được. Nhân viên nữ mà mua quần áo cho sếp nam, rất không hợp lý.
Cô mua cho anh một cái gạt tàn to bằng hợp kim, sát trên vành có khảm một vòng đá quý – đương nhiên chỉ là đá quý giả thôi nha. Nhìn chiếc gạt tàn rực rỡ như một chiếc bát quý, Lam Sam nảy lên một suy nghĩ rất hèn mọn, không cần để tàn thuốc lá, chỉ cần để tỏi không thôi cũng đẹp lắm rồi.
Vì mấy ngày nay Tống Tử Thành không đến salon ô tô 4S, Lam Sam không còn cách nào khác hơn là hẹn anh cùng ăn một bữa cơm, sau đó tặng anh chiếc gạt tàn.
Tống Tử Thành rất vui vẻ, đây là vật đầu tiên Lam Sam tặng anh, tặng gì không quan trọng, anh đều thích hết.
Ăn cơm xong, cả hai cùng rời khỏi nhà hàng, ánh đèn đường rực rỡ, từng dòng xe chạy băng băng trên đường, Lam Sam xoa bụng nhìn lên trời. Mặc dù đang đứng giữa một thành phố tràn ngập ánh sáng nhưng giữa con người và trời đất vẫn bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, những con người sống trong thành phố này vĩnh viễn không bao giờ có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời, nhiều lắm cũng chỉ là vài ba ngôi sao bé xíu như mấy con mèo nhỏ.
Cứ mùa này, vào buổi đêm, ở quê hương cô đều có có thể nhìn thấy dải thiên hà rực rỡ, ở đó có một bầu trời bao la bao phủ lên những bình nguyên rộng lớn, trên bầu trời là vô vàn các vì sao như đang được chìm sâu vào một biển tinh tú vừa rực rỡ vừa chói lóa. Nếu đang mang trong lòng tâm sự, hãy nằm xuống đất và nhìn lên bầu trời, tất cả mọi ưu sầu đều sẽ bị hút vào vũ trụ mênh mông kia.
Lam Sam hơi ưu tư, không biết vì cô đang nhớ về những ngôi sao hay nhớ quê nhà.
Tống Tử Thành bỗng hỏi:
- Muốn ngắm sao à?
Lam Sam ngạc nhiên:
- Sao anh biết vậy?
Sao anh biết được ư? Một cô gái ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phần lớn đều vì muốn ngắm sao rồi, chứ chẳng lẽ lại ngắm máy bay à? Tống Tử Thành nhếch khóe miệng, ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt anh bỗng trở nên nhu hòa hơn, bớt đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày. Lam Sam nhìn vào đôi mắt anh, cô thầm nghĩ, đây mới thật sự giống những vì sao.
Tống Tử Thành nói:
- Ở đây không thể ngắm sao đâu, nếu cô muốn xem, chúng ta có thể đi leo núi.
Một từ “Chúng ta” anh thốt ra dường như đã kéo mối quan hệ giữa hai người lại gần nhau. Nhưng Tống Tử Thành biết khả năng phòng thủ của cô gái này rất mạnh, thường một cô gái xinh đẹp sẽ đề phòng cao đến cực đoan hoặc như thiên sang bách khổng, giống như mọi người đàn ông đều có ý định lên giường với họ, đó sẽ là những nhà máy năng lượng nguyên tử hạt nhân tầm cỡ đây. Lam Sam hiển nhiên thuộc về vế sau. Tống Tử Thành biết, hiện tại không có khả năng Lam Sam chỉ vì thích ngắm sao mà liền tùy tiện chạy đến một nơi hoang vu với anh, cho nên anh vội nói thêm:
- Nhưng hôm nay thời tiết dường như không đẹp lắm.
Lam Sam gật đầu, thầm nghĩ, sau này cô sẽ lừa Tiểu Phong Phong lên núi ngắm sao với cô.
….****…..
Ngày hôm sau, Tống Tử Thành bày chiếc gạt tàn Lam Sam tặng trong phòng làm việc của anh. Là một phú đại nhị, anh cũng không quá chơi bời lêu lổng, nhưng hiện anh không tiếp quản sự nghiệp của gia đình mà tự mình đứng đầu điều hành một công ty riêng, tuy công ty này mới có những bước đầu khởi sắc nhưng dường như anh cũng không quá quan tâm đến việc kiếm tiền – có kiếm được hay không anh đều sẽ phải trở về kế thừa gia nghiệp.
Kẻ chơi bời lêu lổng chân chính ở đây chính là Đàn Tử. Tên này có chỉ số thông minh thấp đến cực hạn, thường hành sự thất bại có thừa, niềm mong mỏi duy nhất của người nhà anh ta chính là hi vọng anh ta bớt gây chuyện. Đàn Tử thường xuyên ra vào phòng làm việc của Tống Tử Thành. Hôm nay cậu ta thấy trong phòng làm việc của anh Thành xuất hiện một cái gạt tàn mới tinh, đây không phải vì khả năng quan sát của anh ta tỉ mỉ mà vì chiếc gạt tàn đó không hề phù hợp với gu thẩm mỹ của anh Thành chút nào. Trên vành gạt tàn khảm một chuỗi đá quý, từ lúc nào anh Thành lại thích những thứ đồ lấp la lấp lóe thế này?
Đan Tử ném cái gạt tàn sạch sẽ lên không trung, sau đó lại vững vàng đón lấy, cứ thế hết lần này đến lần khác.
Tống Tử Thành đang xử lý văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu ta đang đùa nghịch như vậy, liền tức giận nói:
- Đặt xuống.
Đàn Tử bị dọa nên giật mình, trượt tay khiến cáu gạt tàn rơi oạch xuống chân.
- Ui ai ui, đau chết mất! Gãy ngón chân cái rồi! – Anh ta ôm chân ngồi kêu gào trên ghế salon.
Tống Tử Thành không thèm quan tâm ngón chân Đàn Tử có gãy không, anh chỉ quan tâm cái gạt tàn không biết rơi xuống có bị vỡ không thôi. Đàn Tử thấy anh Thành coi cái gạt tàn điên rồ kia như tiểu tình nhân, khó hiều hỏi:
- Anh Thành, ai tặng anh vậy?
Tống Tử Thành không thèm đáp.
Đàn Tử hỏi:
- Không phải Lam đại mỹ nữ đấy chứ? – Thấy anh Thành vẫn trầm mặc, cậu ta vỗ đùi: - Thật đúng là, anh Thành ơi, có hi vọng rồi nhé?
- Im miệng lại cho tôi! – Tống Tử Thành nói xong, đặt chiếc gạt tàn trở lại bàn nước, sau đó lườm Đàn Tử: - Sau này đừng đụng vào nó nữa.
Đàn Tử gật đầu như giã tỏi.
Từ chỗ Tống Tử Thành đi ra, Đàn Tử rất vui vẻ nên hẹn nữ thần của cậu ta đi ăn cơm.
Nếu không nói thì không biết cậu chàng này đê tiện thế nào, cậu ta biết rõ Tô Lạc không thích mình, rất hiếm khi cô chịu nhìn ta bằng thái độ dịu dàng tử tế, những chuyện này đều liên quan đến Tống Tử Thành hết. Thế nhưng không còn cách nào khác, Đàn Tử thích là thích, không chỉ nói mà còn tìm cách tiếp cận cô nàng. Nên Đàn Tử liền hẹn Tô Lạc đi ăn cơm, sau đó mở rộng sự kiện “ Lam Sam tặng Tống Tử Thành một chiếc gạt tàn” thành một câu chuyện dài hơn 20 phút mới kể hết cho Tô Lạc nghe.
Sắc mặt Tô Lạc không hề dễ chịu.
Đàn Tử hỏi:
- Em cảm thấy cô ấy tặng anh Thành chiếc gạt tàn để thể hiện điều gì?
Tô Lạc lạnh lùng hừ một tiếng:
- Đương nhiên là hi vọng mỗi khi Tống Tử Thành hút thuốc sẽ nhớ đến cô ta, ngược lại cô gái này thật là thông minh.
Đàn Tử bừng tỉnh, vỗ đầu:
- Hóa ra là như vậy, tâm tư của phụ nữ thật phiền hà, thế nhưng anh thấy anh Thành và cô ấy… ừm, một người đánh, một người muốn bị đánh… - Nói xong cậu ta thấy sắc mặt Tô Lạc càng lúc càng mịt mờ, giọng cậu ta càng nhỏ dần. Đàn Tử lấy hết dũng khí nói: - Trên đời này đàn ông tốt còn rất nhiều, sao em cứ phải treo cổ mãi ở gốc cây chỗ anh Thành làm gì….
Tô Lạc không nói một lời, viền mắt cô hồng hồng như đang muốn rơi lệ. Đàn Tử nhìn mà đau lòng muốn chết.
Đàn ông đều thích những cô gái si tình, dù tình cảm trong lòng cô gái ấy là dành cho một người đàn ông khác. Cô ấy càng mù quáng không thay lòng càng khiến bạn không sao có thể tự kiềm chế được.
Ăn cơm xong, Tô Lạc lái xe về nhà, vừa ngồi trên xe, cô vừa đăng trên weibo : Sớm biết sẽ nhẫn tâm như vậy thì thà lúc đầu đừng quen biết nhau.
Khi cô về đến nhà, trên weibo đã có không ít phản hồi, trong đó có một bình luận của một ID có avatar hình đầu mèo to đùng, tên chỉ có một chữ : Hắn
Hắn nói: Xin hãy cố gắng níu kéo bạn trai cũ của bạn lại, bạn nhất định có thể làm được, cố lên cố lên!
Tô Lạc cúi đầu, nở một nụ cười đầy uyển chuyển đa tình, chỉ ngón tay cô nhấn phím, trả lời:
- Tôi cũng nghĩ như thế thật nha!
Cô thầm nghĩ, lẽ nào Kiều Phong có thể chỉ dựa vào lời nói của cô để phát hiện rằng nguyên nhân thật sự là vì vị họ hàng thân thích này đến thăm ư ? Xem ra cái thứ trò chơi khoa học này còn thần kỳ hơn cả ma thuật nữa.
Ngày thứ hai, Lam Sam cùng ăn cơm với Kiều Phong, trên bàn ăn xuất hiện món cháo táo tàu để bổ máu. Lam Sam đương nhiên không có khả năng để có thể chia sẻ cái chuyện riêng tư vô cùng nữ tính của mình với một người đàn ông, sở dĩ Kiều Phong nấu món này vì anh hoàn toàn kiên trì và vô cùng tin tưởng vào phán đoán của mình. Lam Sam phát hiện Kiều Phong thoạt nhìn có vẻ dễ nói chuyện nhưng thật ra trong một số sự việc lại bướng bỉnh đến mức không bình thường, chỉ cần anh quyết tâm, chín con bò cũng không kéo lại được, nếu bạn đủ dũng cảm để ngăn cản anh, anh ta sẽ không ngừng lải nhải bên tai bạn, nhai đi nhai lại, tụng đi tụng lại… cho đến khi bạn chết vì bực mình.
Nên hiện tại Lam Sam cũng không có ý định bào chữa với anh ta làm gì, cô ngồi an vị hưởng thụ món cháo táo đỏ.
- Thế nào? – Kiều Phong nhìn cô đầy mong đợi. – Lần đầu tiên tôi nấu món này đấy.
Lam Sam mạnh mẽ gật đầu:
- Ngon lắm! – Thơm, ngọt, mềm, dịu mát, nhừ, nhiệt độ cũng vừa phải, từng hạt cháo theo thực quản trượt thẳng xuống dạ dày một cách êm ái, thật vô cùng sảng khoái. Lần đầu tiên nấu đã ngon thế này rồi đúng là không hổ danh tiểu thiên tài mà. Lam Sam ăn vài miếng, không nhịn được vươn đầu lưỡi liếm môi. Lúc ngẩng đầu lên, cô phát hiện Kiều Phong đang chăm chú nhìn cô bằng ánh mắt sáng ngời.
Lam Sam chỉ chỉ vào bên bàn Kiều Phong:
- Ăn đi, anh bị choáng à?
- À. – Kiều Phong phục hồi lại tinh thần cúi xuống bắt đầu ăn một cái gì đó.
Lam Sam lại thích trêu anh, cô hỏi:
- Này, anh nói với tôi như vậy, có phải ham mê sắc đẹp không thế?
Kiều Phong chỉ vùi đầu vào ăn, không trả lời cô.
Lam Sam cảm thấy mất vui, đang định ăn, phát hiện trong phòng ăn xuất hiện thêm một vật thể không rõ ràng. Nó có màu đen trắng lẫn lộn, đuôi dài, tốc độ di chuyển rất nhanh, vèo cái đã thấy ngay dưới chân Lam Sam. Lam Sam sợ quá giơ chân lên:
- A a a , đây là cái gì thế?
Kiều Phong bình tĩnh an ủi cô:
- Không phải sợ, đó là Schrodinger đấy.
Từ bao giờ mà Schrodinger lại dài thế này? Lam Sam trấn định nhìn lại, vừa lúc đó Schrodinger cũng ngẩng đầu lên nhìn cô, rồi sau đó cô nhìn thấy một cái đầu gấu mèo…..
Hóa ra Schrodinger mặc một bộ quần áo hình gấu mèo, lúc này cả cái đầu mập mạp của nó bị cái mũ gấu mèo trùm lên, lúc ngẩng đầu lên vành mũ còn che mất cả mặt nên căn bản chả nhìn thấy gì hết. Ngay sau đó, nó lại cúi đầu bất mãn kêu lên.
Lam Sam hơi bị chẳng biết phải nói gì:
- Tại sao anh lại bắt một con mèo mặc quần áo gấu mèo chứ.
- Tôi cho rằng cô sẽ thích như vậy.
Lam Sam hình như có thể hiểu được suy nghĩ của Kiều Phong. Hẳn anh lo tâm trạng của cô vẫn còn buồn bực nên dùng một cách thức mịt mờ thế này để dỗ dành và khiến cô vui vẻ.
Có một người bạn thân thiết như vậy còn cần cầu thêm gì nữa. Lam Sam ăn cháo táo đỏ, ngắm nghía chú gấu mèo, trong lòng đầy cảm động. Cô nói với Kiều Phong:
- Tiểu Phong ơi, tôi cảm thấy chỉ trong tương lai không lâu nữa anh có thể đuổi kịp và vượt qua vị trí của Tiểu Du Thái trong lòng tôi đấy.
Trong lòng Kiều Phong âm thầm đánh giá Lam Sam: Đồ trọng sắc khinh bạn.
Nói đến đây, Lam Sam đột nhiên nghĩ đến một nghi ngờ của mình từ rất lâu đến giờ, cô dò hỏi:
- Kiều Phong , tình cảm giữa anh và anh trai anh không tồi nhỉ?
- Ừ, cực kỳ tốt.
- Vậy sao anh ta không đến tìm anh thế, chơi bời đâu rồi?
Kiều Phong ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô, anh cảm thấy vấn đề cô đang hỏi thất không biết phải nói sao luôn. Thế nhưng anh vẫn trả lời:
- Tuần nào anh ấy cũng đến đâu, nhưng chẳng qua lúc đó vừa hay cô không có nhà thôi.
Hóa ra là như vậy, đã hiểu. Tuy đáp án này khiến trong lòng cô nảy sinh thêm một nghi ngờ mới nhưng nghi ngờ này thật không thích hợp để lấy ra hỏi, chí ít là trước mắt vẫn không thích hợp.
…***….
Càng nghĩ, Lam Sam càng quyết tâm không thể mua quần áo cho Tống Tử Thành được. Nhân viên nữ mà mua quần áo cho sếp nam, rất không hợp lý.
Cô mua cho anh một cái gạt tàn to bằng hợp kim, sát trên vành có khảm một vòng đá quý – đương nhiên chỉ là đá quý giả thôi nha. Nhìn chiếc gạt tàn rực rỡ như một chiếc bát quý, Lam Sam nảy lên một suy nghĩ rất hèn mọn, không cần để tàn thuốc lá, chỉ cần để tỏi không thôi cũng đẹp lắm rồi.
Vì mấy ngày nay Tống Tử Thành không đến salon ô tô 4S, Lam Sam không còn cách nào khác hơn là hẹn anh cùng ăn một bữa cơm, sau đó tặng anh chiếc gạt tàn.
Tống Tử Thành rất vui vẻ, đây là vật đầu tiên Lam Sam tặng anh, tặng gì không quan trọng, anh đều thích hết.
Ăn cơm xong, cả hai cùng rời khỏi nhà hàng, ánh đèn đường rực rỡ, từng dòng xe chạy băng băng trên đường, Lam Sam xoa bụng nhìn lên trời. Mặc dù đang đứng giữa một thành phố tràn ngập ánh sáng nhưng giữa con người và trời đất vẫn bao phủ bởi một tầng sương mù dày đặc, những con người sống trong thành phố này vĩnh viễn không bao giờ có thể nhìn thấy những vì sao trên bầu trời, nhiều lắm cũng chỉ là vài ba ngôi sao bé xíu như mấy con mèo nhỏ.
Cứ mùa này, vào buổi đêm, ở quê hương cô đều có có thể nhìn thấy dải thiên hà rực rỡ, ở đó có một bầu trời bao la bao phủ lên những bình nguyên rộng lớn, trên bầu trời là vô vàn các vì sao như đang được chìm sâu vào một biển tinh tú vừa rực rỡ vừa chói lóa. Nếu đang mang trong lòng tâm sự, hãy nằm xuống đất và nhìn lên bầu trời, tất cả mọi ưu sầu đều sẽ bị hút vào vũ trụ mênh mông kia.
Lam Sam hơi ưu tư, không biết vì cô đang nhớ về những ngôi sao hay nhớ quê nhà.
Tống Tử Thành bỗng hỏi:
- Muốn ngắm sao à?
Lam Sam ngạc nhiên:
- Sao anh biết vậy?
Sao anh biết được ư? Một cô gái ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, phần lớn đều vì muốn ngắm sao rồi, chứ chẳng lẽ lại ngắm máy bay à? Tống Tử Thành nhếch khóe miệng, ánh sáng tỏa ra trong đôi mắt anh bỗng trở nên nhu hòa hơn, bớt đi vẻ lạnh lùng nghiêm nghị thường ngày. Lam Sam nhìn vào đôi mắt anh, cô thầm nghĩ, đây mới thật sự giống những vì sao.
Tống Tử Thành nói:
- Ở đây không thể ngắm sao đâu, nếu cô muốn xem, chúng ta có thể đi leo núi.
Một từ “Chúng ta” anh thốt ra dường như đã kéo mối quan hệ giữa hai người lại gần nhau. Nhưng Tống Tử Thành biết khả năng phòng thủ của cô gái này rất mạnh, thường một cô gái xinh đẹp sẽ đề phòng cao đến cực đoan hoặc như thiên sang bách khổng, giống như mọi người đàn ông đều có ý định lên giường với họ, đó sẽ là những nhà máy năng lượng nguyên tử hạt nhân tầm cỡ đây. Lam Sam hiển nhiên thuộc về vế sau. Tống Tử Thành biết, hiện tại không có khả năng Lam Sam chỉ vì thích ngắm sao mà liền tùy tiện chạy đến một nơi hoang vu với anh, cho nên anh vội nói thêm:
- Nhưng hôm nay thời tiết dường như không đẹp lắm.
Lam Sam gật đầu, thầm nghĩ, sau này cô sẽ lừa Tiểu Phong Phong lên núi ngắm sao với cô.
….****…..
Ngày hôm sau, Tống Tử Thành bày chiếc gạt tàn Lam Sam tặng trong phòng làm việc của anh. Là một phú đại nhị, anh cũng không quá chơi bời lêu lổng, nhưng hiện anh không tiếp quản sự nghiệp của gia đình mà tự mình đứng đầu điều hành một công ty riêng, tuy công ty này mới có những bước đầu khởi sắc nhưng dường như anh cũng không quá quan tâm đến việc kiếm tiền – có kiếm được hay không anh đều sẽ phải trở về kế thừa gia nghiệp.
Kẻ chơi bời lêu lổng chân chính ở đây chính là Đàn Tử. Tên này có chỉ số thông minh thấp đến cực hạn, thường hành sự thất bại có thừa, niềm mong mỏi duy nhất của người nhà anh ta chính là hi vọng anh ta bớt gây chuyện. Đàn Tử thường xuyên ra vào phòng làm việc của Tống Tử Thành. Hôm nay cậu ta thấy trong phòng làm việc của anh Thành xuất hiện một cái gạt tàn mới tinh, đây không phải vì khả năng quan sát của anh ta tỉ mỉ mà vì chiếc gạt tàn đó không hề phù hợp với gu thẩm mỹ của anh Thành chút nào. Trên vành gạt tàn khảm một chuỗi đá quý, từ lúc nào anh Thành lại thích những thứ đồ lấp la lấp lóe thế này?
Đan Tử ném cái gạt tàn sạch sẽ lên không trung, sau đó lại vững vàng đón lấy, cứ thế hết lần này đến lần khác.
Tống Tử Thành đang xử lý văn kiện, ngẩng đầu lên nhìn thấy cậu ta đang đùa nghịch như vậy, liền tức giận nói:
- Đặt xuống.
Đàn Tử bị dọa nên giật mình, trượt tay khiến cáu gạt tàn rơi oạch xuống chân.
- Ui ai ui, đau chết mất! Gãy ngón chân cái rồi! – Anh ta ôm chân ngồi kêu gào trên ghế salon.
Tống Tử Thành không thèm quan tâm ngón chân Đàn Tử có gãy không, anh chỉ quan tâm cái gạt tàn không biết rơi xuống có bị vỡ không thôi. Đàn Tử thấy anh Thành coi cái gạt tàn điên rồ kia như tiểu tình nhân, khó hiều hỏi:
- Anh Thành, ai tặng anh vậy?
Tống Tử Thành không thèm đáp.
Đàn Tử hỏi:
- Không phải Lam đại mỹ nữ đấy chứ? – Thấy anh Thành vẫn trầm mặc, cậu ta vỗ đùi: - Thật đúng là, anh Thành ơi, có hi vọng rồi nhé?
- Im miệng lại cho tôi! – Tống Tử Thành nói xong, đặt chiếc gạt tàn trở lại bàn nước, sau đó lườm Đàn Tử: - Sau này đừng đụng vào nó nữa.
Đàn Tử gật đầu như giã tỏi.
Từ chỗ Tống Tử Thành đi ra, Đàn Tử rất vui vẻ nên hẹn nữ thần của cậu ta đi ăn cơm.
Nếu không nói thì không biết cậu chàng này đê tiện thế nào, cậu ta biết rõ Tô Lạc không thích mình, rất hiếm khi cô chịu nhìn ta bằng thái độ dịu dàng tử tế, những chuyện này đều liên quan đến Tống Tử Thành hết. Thế nhưng không còn cách nào khác, Đàn Tử thích là thích, không chỉ nói mà còn tìm cách tiếp cận cô nàng. Nên Đàn Tử liền hẹn Tô Lạc đi ăn cơm, sau đó mở rộng sự kiện “ Lam Sam tặng Tống Tử Thành một chiếc gạt tàn” thành một câu chuyện dài hơn 20 phút mới kể hết cho Tô Lạc nghe.
Sắc mặt Tô Lạc không hề dễ chịu.
Đàn Tử hỏi:
- Em cảm thấy cô ấy tặng anh Thành chiếc gạt tàn để thể hiện điều gì?
Tô Lạc lạnh lùng hừ một tiếng:
- Đương nhiên là hi vọng mỗi khi Tống Tử Thành hút thuốc sẽ nhớ đến cô ta, ngược lại cô gái này thật là thông minh.
Đàn Tử bừng tỉnh, vỗ đầu:
- Hóa ra là như vậy, tâm tư của phụ nữ thật phiền hà, thế nhưng anh thấy anh Thành và cô ấy… ừm, một người đánh, một người muốn bị đánh… - Nói xong cậu ta thấy sắc mặt Tô Lạc càng lúc càng mịt mờ, giọng cậu ta càng nhỏ dần. Đàn Tử lấy hết dũng khí nói: - Trên đời này đàn ông tốt còn rất nhiều, sao em cứ phải treo cổ mãi ở gốc cây chỗ anh Thành làm gì….
Tô Lạc không nói một lời, viền mắt cô hồng hồng như đang muốn rơi lệ. Đàn Tử nhìn mà đau lòng muốn chết.
Đàn ông đều thích những cô gái si tình, dù tình cảm trong lòng cô gái ấy là dành cho một người đàn ông khác. Cô ấy càng mù quáng không thay lòng càng khiến bạn không sao có thể tự kiềm chế được.
Ăn cơm xong, Tô Lạc lái xe về nhà, vừa ngồi trên xe, cô vừa đăng trên weibo : Sớm biết sẽ nhẫn tâm như vậy thì thà lúc đầu đừng quen biết nhau.
Khi cô về đến nhà, trên weibo đã có không ít phản hồi, trong đó có một bình luận của một ID có avatar hình đầu mèo to đùng, tên chỉ có một chữ : Hắn
Hắn nói: Xin hãy cố gắng níu kéo bạn trai cũ của bạn lại, bạn nhất định có thể làm được, cố lên cố lên!
Tô Lạc cúi đầu, nở một nụ cười đầy uyển chuyển đa tình, chỉ ngón tay cô nhấn phím, trả lời:
- Tôi cũng nghĩ như thế thật nha!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook