Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 346: Tuần Tra Tiên Sứ (2)

"Tên chân truyền Bách Hoa cốc kia nổi điên rồi sao?"   

Lúc này bên trong Bát Hoang Vân Đài, Phương Nguyên từ trong trạng thái trọng thương hôn mê tỉnh lại.   

Xem ra đan dược của Bách Hoa cốc quả nhiên rất công hiệu, mặt khác Hỏa Châu Quả hắn luyện hóa lúc trước cũng hết sức thần kỳ, lúc này mới khiến cho hắn, sau khi nuốt vào Tam Chuyển Phong Ma Đan, lại dùng thân thể ám thương khắp nơi thi triển ra một kiếm kinh người kia, thương thế không bị mất kiểm soát, chỉ ngủ ba ngày liền tỉnh lại.   

Chỉ có điều, mặc dù hắn đã tỉnh lại, nhưng cũng phát hiện ra, bản thân lúc này quả nhiên là không còn chút sức lực nào để đánh một trận. Không giống trước đó, bên ngoài hắn còn có thể giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, hiện tại ám thương đã đổi thành minh thương, ngay cả ngồi dậy cũng khó!   

Nghe được đệ tử Tiểu Trúc phong bên cạnh kể lại những chuyện phát sinh bên ngoài, hắn cũng cảm thấy nôn nao, có chút hiểu ra.   

Advertisement

"Tên họ Viên, đệ tử Bách Hoa cốc kia vô cùng đáng sợ, tu vi của hắn thậm chí còn mạnh hơn so với Trúc Cơ, thật không biết hắn làm sao làm được. Càng đáng sợ hơn chính là, hiện tại dường như hắn đã bị điên rồi, đối mặt với đệ tử tiên môn, vậy mà giết chóc không chút lưu tình. Mà ở ngoại giới lúc này, ma vật lại bắt đầu hội tụ, sắp công tới lần nữa, nhưng những ma vật kia, vậy mà lại làm như không thấy hắn..."   

"Nếu như thật sự để đám ma vật kia công tới, lúc đó hai mối đe dọa gộp lại tăng theo cấp số cộng, Bát Hoang Vân Đài tất sẽ không thủ được, tất cả chúng ta..."   

"... chỉ sợ sẽ phải chết ở nơi quỷ quái này!"   

Sắc mặt Tiểu Kiều sư muội vô cùng tái nhợt, bàn về chuyện rời đi, ngay cả chính nàng cũng cảm thấy không còn lời gì để nói.   

Advertisement

Chết ở nơi quỷ quái này...   

Nàng không nhớ nổi mình đã nói ra lời này bao nhiêu lần rồi...   

Bởi vì lần thí luyện này, nhất là đối với Tiểu Trúc phong mà nói, quả nhiên là hung hiểm tới cực điểm...   

Có điều nàng không hiểu nổi chính là, nguy cơ lần này, sao lại không có chút đầu mối...   

Đây còn là thí luyện sao?   

Đây là một lần tàn sát đệ tử tiên môn thì có!   

Bởi vì bất kể nhìn từ góc độ nào, thì độ khó lần thí luyện này cũng đã vượt xa mức độ thí luyện vốn có!   

"Nếu thật sự phải chết, chúng ta đã sớm chết rồi!"   

Phương Nguyên nghe vậy, chỉ là trầm mặc hồi lâu, mới khe khẽ nói một câu, sau đó thở thật dài một hơi. Sau khi nghe thấy Tiểu Viên sư huynh biến đổi, hắn liền mơ hồ nghĩ đến một khả năng, đây cũng chính là điểm hắn lo lắng lúc trước. Trước đó, sâu trong lòng hắn luôn cầu cho sự lo lắng của mình không biến thành sự thật, nhưng dường như ý trời đã định, kết quả xấu nhất vẫn xuất hiện...   

"Độ Kiếp Tiên Ngẫu..."   

Trong đầu hắn lóe lên bốn chữ.   

Hắn nghĩ tới lúc mình mơ màng trong sơn cốc, trong giấc mộng kia, mọi thứ nhìn thấy, nghe thấy, tất cả ký ức đều giống như một giấc chiêm bao, sau khi tỉnh mộng ký ức lập tức trở nên vô cùng mờ nhạt. Hơn nữa, theo thời gian trôi qua càng lâu, ký ức sẽ càng ngày càng không trọn vẹn, cho đến khi không còn nhớ gì nữa. Nhưng cho tới hiện tại, hắn vẫn còn nhớ được mấy điểm quan trọng của tin tức kia...   

"Hậu bối trên đời vô năng, bất lực đối kháng đại kiếp, ngay cả những đệ tử tiên môn các ngươi, cũng là tế phẩm bị bọn hắn vứt bỏ..."   

"Hiến tế các ngươi cho khí tức đại kiếp còn sót lại, để kéo dài thời gian đại kiếp giáng lâm...”   

"Các ngươi đều là những con cừu non nằm trên bàn đợi làm thịt, hẳn phải chết không thể nghi ngờ, chủ nhân nhà ta chọn trúng ngươi, chính là cho ngươi được sống thêm một lần..."   

Những lời nói sắp quên hết kia, lại bị hắn tìm tòi từ sâu trong thức hải, lần nữa hiện ra.   

Thậm chí, hiện tại hắn không cần nhìn bộ dáng Tiểu Viên sư huynh, cũng biết trên người hắn xảy ra chuyện gì...   

Hắn cũng xông vào vùng thung lũng kia, hắn cũng vượt qua tâm luyện...   

Sau đó đối mặt với dụ hoặc truyền thừa của Độ Kiếp Tiên Ngẫu, hắn đã đưa ra lựa chọn không giống với mình!   

Chính mình cùng Lạc Phi Linh đều biết rõ, truyền thừa của tượng bùn kia cũng không đơn giản như vậy, nên lựa chọn cự tuyệt, cũng vì vậy mới bình yên rời khỏi vùng thung lũng kia. Nhưng Tiểu Viên sư huynh lại tiếp nhận truyền thừa này, đại khái đây mới là nguyên nhân khiến thực lực của hắn bỗng nhiên tăng vọt, cũng là nguyên nhân hắn bỗng nhiên trở nên điên cuồng như vậy. Điều duy nhất hắn không hiểu chính là, tại sao tên này nhất định phải đuổi tới Bát Hoang Vân Đài, giế t chết mình chứ?   

Bởi vì theo như lời của Tiên Ngẫu nói, thì cho dù hắn không đến, tất cả đệ tử tiên môn cũng không có đường sống!   

Dù sao, ma tức Hắc Ám ở chung quanh quá đáng sợ.   

Đây chính là một ma địa không ngừng sinh sôi ra ma vật, bọn hắn ở lại nơi này, vốn hẳn phải chết không thể nghi ngờ.   

Khác biệt lớn nhất, chẳng qua là chết sớm hay muộn mà thôi...   

...   

...   

"Lời tên điên kia nói, có lẽ là thật..."   

Mà vào lúc này, bên trong Bát Hoang Vân Đài, chân truyền các đại tiên môn cũng tỏ ra tuyệt vọng nhìn ra bên ngoài. Chân truyền của Thượng Thanh sơn, Mai Đại Chí nói ra với vẻ tuyệt vọng: "Lần thí luyện này, có lẽ từ lúc mới bắt đầu đã sai rồi, từ lúc bắt đầu chúng ta đã không còn hi vọng rời khỏi rồi. Buồn cười là trước đó chúng ta còn cho rằng chỉ có Thanh Dương tông gặp xui xẻo, cho rằng chúng ta có thể nhẹ nhõm rời đi, quả thực là quá ngây thơ. Nếu chúng ta không tới đây, có lẽ hiện tại đệ tử ngũ đại tiên môn đã bị đồ diệt không còn..."

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương