Cải Thiên Nghịch Đạo
-
Chương 305: Người Mù Đánh Chó (1)
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tiểu Viên sư huynh vừa sợ vừa giận, tròng mắt trở nên đỏ lừ, bỗng dưng rống to một tiếng, hai tay chấn động. Lập tức có không biết bao nhiêu cánh Hồng Liên bay múa quanh người hắn, sau đó hàng loạt đạo kiếm quang xé gió bay đi, trông tựa như hàng trăm ngàn đạo phi kiếm được vô số cánh tay nắm lấy, chém như điên dại về phía Phương Nguyên, kiếm khí sắc bén đáng sợ như thể hàng trăm ngàn người đồng thời sử dụng kiếm vậy!
Chỉ một người, lại có thể thi triển ra uy lực hơn trăm người mới có!
Đây mới thật sự là bí kỹ của Hồng Liên kiếm trận!
Người khác am hiểu thần thông đều không thích đánh giáp lá cà, nhưng tên Tiểu Viên sư huynh này lại hoàn toàn tương phản.
Hắn ước gì người khác càng đến gần hắn càng tốt, từ đó sẽ bị hắn kiếm thế điên cuồng của hắn chém thành thịt vụn.
Advertisement
"Người Mù Đánh Chó..."
Thế nhưng lúc này, đón lấy kiếm trận của Tiểu Viên sư huynh, Phương Nguyên lại chỉ thầm hô lên một chiêu.
Sau đó, hắn bỏ qua phòng ngự đón lấy hàng loạt Hồng Liên đang điên cuồng phóng tới. Bởi vì lúc này hắn đã nhận ra, càng tới gần tên Tiểu Viên sư huynh, những Hồng Liên này càng nhiều, bản thân hắn nhận áp lực cũng càng lớn. Nếu chỉ cứ phòng ngự mà nói, sẽ lập tức bị đẩy vào hạ phong, không gây tổn thương cho địch nhân được, bởi vậy trong đầu hắn liền lóe lên ý niệm, nghĩ đến một kiếm chiêu khác...
Kiếm chiêu này tên là Người Mù Đánh Chó, ý chỉ một kiếm này nhanh chóng, dày đặc, mãnh liệt.
Advertisement
Người mù nghe tiếng chó sủa, cảm thấy kinh hoảng, không biết nên tránh né như thế nào, chỉ có thể vung gậy đập loạn!
Tên của kiếm chiêu này, từ đó mà có.
Trước kia Phương Nguyên không muốn dùng chiêu này, bởi vì một chiêu này thực sự không hàm chứa kỹ thuật gì, hắn chỉ đơn giản là học cho có vậy thôi. Nói trắng ra là, kỳ thật chính nín thở đập loạn về phía đối phương, không có chương pháp cũng như kỹ xảo phát lực gì, dù sao chỉ cần không ngừng đạp loạn xạ một hơi là được, còn có thể làm cho người ta bị thương hay không, thì đó là chuyện khác!
Nhưng chính trong quá trình cõng Lạc Phi Linh từ ma vật triều cường giết ra ngoài, Phương Nguyên lại có lĩnh ngộ hoàn toàn mới đối với một chiêu này.
Lúc đó, trong lúc vô tình hắn đã tiến nhập một loại cảnh giới tùy tâm sở dục.
Chỉ cần xuất kiếm, kiếm này lập tức sẽ hợp nhất với tâm ý, tâm niệm nghĩ đến, chính là chỗ kiếm chỉ tới!
Mà đó cũng chính dấu hiệu hắn tu luyện quyển thứ nhất Vô Khuyết Kiếm Kinh sắp đại thành, cho nên, hắn liền chọn một chiêu này, lấy nó làm hình thức ban đầu, dung nhập vào lý giải của bản thân đối với Kiếm Đạo, biến một chiêu vô dụng này thành một chiêu mạnh nhất bên trong Kiếm Đạo của mình!
Keng keng keng keng...
Theo đà xông tới, kiếm trong tay hắn sáng lên, rồi đột nhiên một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành trăm...
Nhìn hắn xông tới, không ai đếm nổi hắn xuất ra bao nhiêu kiếm!
Lúc này, đón lấy trăm ngàn đạo kiếm quang Hồng Liên của Tiểu Viên sư huynh, rõ ràng là hắn trực tiếp lấy công đối công, lấy kiếm phá pháp!
Ngươi có trăm ngàn kiếm quang Hồng Liên, ta chỉ cần một kiếm, liền phá trăm ngàn đạo kiếm quang của ngươi!
Vô số cánh hoa Hồng Liên kia, hóa thành đạo đạo kiếm quang đáng sợ phóng về phía hắn, nhưng tất cả đều bị kiếm quang của hắn đánh lui, chém vỡ, vậy mà không có một đạo kiếm quang lọt lưới, cũng không có một cánh Hồng Liên nào thoát khỏi va chạm. Mà trong quá trình này, Phương Nguyên vẫn xông thẳng tắp tới Tiểu Viên sư huynh, thân hình của hai người hầu như trong chốc lát đã tiếp cận với nhau, sau đó bắ n ra linh khí cùng pháp lực ngập trời!
Thời khắc này, hai người thình lình đều đã dùng hết toàn lực!
Tên Tiểu Viên sư huynh kia một thân pháp lực đều phồng lên, toàn lực thôi động kiếm quang Hồng Liên quanh người, liên miên bất tuyệt.
Mà Phương Nguyên thì hai mắt băng lãnh, hít sâu một hơi, Ma Ấn Kiếm trong tay điên cuồng trảm phá về phía trước, khí thế mãnh liệt không ngừng!
"Keng keng..."
Hai người bọn họ như đang điêu khắc, không biết đã va chạm bao nhiêu lần, trảm kích qua lại bao nhiêu lần.
Loại kiếm quang giao thoa, tung hoành ngang dọc kia, khiến cho người ta đầu váng mắt hoa, lòng sinh kính sợ...
Có cảm giác như hai người dường như cân sức cân tài, khó phân cao thấp vậy.
Nhưng khác biệt chính là, một thân pháp lực của Tiểu Viên sư huynh luôn luôn có điểm cuối, hắn ráng chống đỡ một hơi, đến cuối cùng cũng khó tránh khỏi thoát lực. Nhưng Phương Nguyên thì khác, trong cơ thể hắn vốn có đủ loại pháp lực quỷ dị bành trướng mãnh liệt, lúc này hắn cầu được ước thấy có cơ hội trước mắt, liền liều mạng phát ti3t ra ngoài. Một kiếm theo một kiếm chém tới, pháp lực vậy mà càng ngày càng mạnh, xuất kiếm cũng càng lúc càng nhanh...
"Bình..."
Tình huống cứ như vậy kéo dài, rốt cục Tiểu Viên sư huynh có một kiếm không theo kịp, lập tức liền bị Phương Nguyên chiếm được tiên cơ, kiếm thế tăng vọt, áp hắn xuống hạ phong. Sau đó một bước nhanh, từng bước nhanh, Ma Ấn Kiếm trong lòng bàn tay hắn bay múa, cứng rắn phá tan Hồng Liên kiếm trận của Tiểu Viên sư huynh đi, tiếp đó Ma Ấn Kiếm gào thét tung hoành, kiếm quang chói mắt chém thẳng xuống trán của tên Tiểu Viên sư huynh...
"Đây là... Đây là uy lực của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sao?"
Kiếm thế của Tiểu Viên sư huynh bị phá, đã như cá nằm trên thớt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn một kiếm này chém xuống. Nhưng trên mặt hắn, rõ ràng lại mang theo vẻ điên cuồng cùng không cam lòng, vậy mà không quan tâm tới tính mạng của mình, ngược lại liều mạng kêu lên...
"Dĩ nhiên không phải..."
Tiểu Viên sư huynh vừa sợ vừa giận, tròng mắt trở nên đỏ lừ, bỗng dưng rống to một tiếng, hai tay chấn động. Lập tức có không biết bao nhiêu cánh Hồng Liên bay múa quanh người hắn, sau đó hàng loạt đạo kiếm quang xé gió bay đi, trông tựa như hàng trăm ngàn đạo phi kiếm được vô số cánh tay nắm lấy, chém như điên dại về phía Phương Nguyên, kiếm khí sắc bén đáng sợ như thể hàng trăm ngàn người đồng thời sử dụng kiếm vậy!
Chỉ một người, lại có thể thi triển ra uy lực hơn trăm người mới có!
Đây mới thật sự là bí kỹ của Hồng Liên kiếm trận!
Người khác am hiểu thần thông đều không thích đánh giáp lá cà, nhưng tên Tiểu Viên sư huynh này lại hoàn toàn tương phản.
Hắn ước gì người khác càng đến gần hắn càng tốt, từ đó sẽ bị hắn kiếm thế điên cuồng của hắn chém thành thịt vụn.
Advertisement
"Người Mù Đánh Chó..."
Thế nhưng lúc này, đón lấy kiếm trận của Tiểu Viên sư huynh, Phương Nguyên lại chỉ thầm hô lên một chiêu.
Sau đó, hắn bỏ qua phòng ngự đón lấy hàng loạt Hồng Liên đang điên cuồng phóng tới. Bởi vì lúc này hắn đã nhận ra, càng tới gần tên Tiểu Viên sư huynh, những Hồng Liên này càng nhiều, bản thân hắn nhận áp lực cũng càng lớn. Nếu chỉ cứ phòng ngự mà nói, sẽ lập tức bị đẩy vào hạ phong, không gây tổn thương cho địch nhân được, bởi vậy trong đầu hắn liền lóe lên ý niệm, nghĩ đến một kiếm chiêu khác...
Kiếm chiêu này tên là Người Mù Đánh Chó, ý chỉ một kiếm này nhanh chóng, dày đặc, mãnh liệt.
Advertisement
Người mù nghe tiếng chó sủa, cảm thấy kinh hoảng, không biết nên tránh né như thế nào, chỉ có thể vung gậy đập loạn!
Tên của kiếm chiêu này, từ đó mà có.
Trước kia Phương Nguyên không muốn dùng chiêu này, bởi vì một chiêu này thực sự không hàm chứa kỹ thuật gì, hắn chỉ đơn giản là học cho có vậy thôi. Nói trắng ra là, kỳ thật chính nín thở đập loạn về phía đối phương, không có chương pháp cũng như kỹ xảo phát lực gì, dù sao chỉ cần không ngừng đạp loạn xạ một hơi là được, còn có thể làm cho người ta bị thương hay không, thì đó là chuyện khác!
Nhưng chính trong quá trình cõng Lạc Phi Linh từ ma vật triều cường giết ra ngoài, Phương Nguyên lại có lĩnh ngộ hoàn toàn mới đối với một chiêu này.
Lúc đó, trong lúc vô tình hắn đã tiến nhập một loại cảnh giới tùy tâm sở dục.
Chỉ cần xuất kiếm, kiếm này lập tức sẽ hợp nhất với tâm ý, tâm niệm nghĩ đến, chính là chỗ kiếm chỉ tới!
Mà đó cũng chính dấu hiệu hắn tu luyện quyển thứ nhất Vô Khuyết Kiếm Kinh sắp đại thành, cho nên, hắn liền chọn một chiêu này, lấy nó làm hình thức ban đầu, dung nhập vào lý giải của bản thân đối với Kiếm Đạo, biến một chiêu vô dụng này thành một chiêu mạnh nhất bên trong Kiếm Đạo của mình!
Keng keng keng keng...
Theo đà xông tới, kiếm trong tay hắn sáng lên, rồi đột nhiên một phân thành hai, hai phân thành bốn, bốn phân thành trăm...
Nhìn hắn xông tới, không ai đếm nổi hắn xuất ra bao nhiêu kiếm!
Lúc này, đón lấy trăm ngàn đạo kiếm quang Hồng Liên của Tiểu Viên sư huynh, rõ ràng là hắn trực tiếp lấy công đối công, lấy kiếm phá pháp!
Ngươi có trăm ngàn kiếm quang Hồng Liên, ta chỉ cần một kiếm, liền phá trăm ngàn đạo kiếm quang của ngươi!
Vô số cánh hoa Hồng Liên kia, hóa thành đạo đạo kiếm quang đáng sợ phóng về phía hắn, nhưng tất cả đều bị kiếm quang của hắn đánh lui, chém vỡ, vậy mà không có một đạo kiếm quang lọt lưới, cũng không có một cánh Hồng Liên nào thoát khỏi va chạm. Mà trong quá trình này, Phương Nguyên vẫn xông thẳng tắp tới Tiểu Viên sư huynh, thân hình của hai người hầu như trong chốc lát đã tiếp cận với nhau, sau đó bắ n ra linh khí cùng pháp lực ngập trời!
Thời khắc này, hai người thình lình đều đã dùng hết toàn lực!
Tên Tiểu Viên sư huynh kia một thân pháp lực đều phồng lên, toàn lực thôi động kiếm quang Hồng Liên quanh người, liên miên bất tuyệt.
Mà Phương Nguyên thì hai mắt băng lãnh, hít sâu một hơi, Ma Ấn Kiếm trong tay điên cuồng trảm phá về phía trước, khí thế mãnh liệt không ngừng!
"Keng keng..."
Hai người bọn họ như đang điêu khắc, không biết đã va chạm bao nhiêu lần, trảm kích qua lại bao nhiêu lần.
Loại kiếm quang giao thoa, tung hoành ngang dọc kia, khiến cho người ta đầu váng mắt hoa, lòng sinh kính sợ...
Có cảm giác như hai người dường như cân sức cân tài, khó phân cao thấp vậy.
Nhưng khác biệt chính là, một thân pháp lực của Tiểu Viên sư huynh luôn luôn có điểm cuối, hắn ráng chống đỡ một hơi, đến cuối cùng cũng khó tránh khỏi thoát lực. Nhưng Phương Nguyên thì khác, trong cơ thể hắn vốn có đủ loại pháp lực quỷ dị bành trướng mãnh liệt, lúc này hắn cầu được ước thấy có cơ hội trước mắt, liền liều mạng phát ti3t ra ngoài. Một kiếm theo một kiếm chém tới, pháp lực vậy mà càng ngày càng mạnh, xuất kiếm cũng càng lúc càng nhanh...
"Bình..."
Tình huống cứ như vậy kéo dài, rốt cục Tiểu Viên sư huynh có một kiếm không theo kịp, lập tức liền bị Phương Nguyên chiếm được tiên cơ, kiếm thế tăng vọt, áp hắn xuống hạ phong. Sau đó một bước nhanh, từng bước nhanh, Ma Ấn Kiếm trong lòng bàn tay hắn bay múa, cứng rắn phá tan Hồng Liên kiếm trận của Tiểu Viên sư huynh đi, tiếp đó Ma Ấn Kiếm gào thét tung hoành, kiếm quang chói mắt chém thẳng xuống trán của tên Tiểu Viên sư huynh...
"Đây là... Đây là uy lực của Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết sao?"
Kiếm thế của Tiểu Viên sư huynh bị phá, đã như cá nằm trên thớt, chỉ có thể ngơ ngác nhìn một kiếm này chém xuống. Nhưng trên mặt hắn, rõ ràng lại mang theo vẻ điên cuồng cùng không cam lòng, vậy mà không quan tâm tới tính mạng của mình, ngược lại liều mạng kêu lên...
"Dĩ nhiên không phải..."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook