Cải Thiên Nghịch Đạo
Chương 287: Cái Giá Để Cứu Viện (1)

Địa vị đệ tử nhập thất cao hay thấp, thì phải xem địa vị sư tôn sau lưng mình. Đia vị sư tôn cao, thì đương nhiên đệ tử nhập thất ở trong tiên môn cũng được người ta kính sợ, địa vị sư tôn thấp, thì đệ tử nhập thất cũng không được chào đón. Có điều, vị sư tôn mà Lữ Tâm Dao bái sư này, Phương Nguyên cũng đã nghe nàng nói qua, được xưng là Đại đan sư đứng đầu Việt quốc, địa vị cực kỳ siêu nhiên, hết sức quan trọng, cũng không phải bình thường.   

Chẳng trách cung trướng mà Lữ Tâm Dao ở chính là nơi tinh xảo nhất Bách Hoa cốc, vị trí cũng an toàn nhất.   

"Ha ha, chút ít thành tựu này của ta, ở trước mặt Phương Nguyên sư huynh cũng không đáng giá nhắc tới..."   

Lữ Tâm Dao cười nói: "Ta nghe nói hiện tại Phương Nguyên sư huynh đã là đại đệ tử chân truyền của Tiểu Trúc phong, việc này là thật chứ?"   

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, nói: "Được trưởng lão nâng đỡ thôi!"   

Advertisement

"Phương Nguyên sư huynh vẫn cứ khiêm tốn như vậy!"   

Lữ Tâm Dao nghe vậy lại cười lên một tiếng, nói: "Thế nhưng ta lại nghe nói, vị trí đại đệ tử chân truyền này của Phương Nguyên sư huynh cũng không phải tự nhiên mà chiếm được, mà là do ngươi luyện thành một loại truyền thừa đã thất truyền từ lâu của Thanh Dương, nên tiên môn đặc biệt ban thưởng ngươi. Trước đó ta còn nói về ngươi với Tiểu Viên sư huynh, đến tột cùng là ngươi tu luyện loại truyền thừa lợi hại đến mức nào, vậy mà có thể áp chế được Liên Hoa Thần Điển của hắn..."   

"Lời ấy tuyệt đối không thể nhắc lại!"   

Phương Nguyên nghe vậy, lập tức nhíu mày.   

Advertisement

Hắn không biết Lữ Tâm Dao làm sao biết được mình tu luyện Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết, bởi vì truyền thừa hắn tu luyện này, mặc dù trong Thanh Dương tông không tính là bí mật gì, nhưng cũng không lưu truyền rộng rãi, còn đối với ngũ đại tiên môn mà nói, hắn vẫn chưa bao giờ triển lộ qua tu vi trước mặt người khác, càng không có mấy người biết được. Vậy mà Lữ Tâm Dao lại có thể biết được việc này, khiến cho hắn cảm thấy vô cùng kỳ lạ...   

Càng quan trọng hơn là, hiện tại hắn cũng không muốn đối mặt với tên đệ tử Bách Hoa cốc kia.   

Bất kể lời Lữ Tâm Dao vừa nói là thật hay giả, thì nói Huyền Hoàng Nhất Khí Quyết thắng Liên Hoa Thần Điển đều nhất định sẽ khiến cho người ta không thoải mái trong lòng, có lẽ sẽ dẫn tới phiền toái. Lần này Phương Nguyên tới là để cầu người, dĩ nhiên không muốn phát sinh rắc rối...   

"Tốt tốt tốt, ta không nói là được..."   

Lữ Tâm Dao thấy Phương Nguyên tỏ ra nghiêm túc, liền đứng lên, cười nói: "Phương Nguyên sư huynh, đã qua nhiều năm rồi mà ngươi vẫn luôn nghiêm túc như vậy!"   

"Qua nhiều năm là tính từ lúc nào?"   

Phương Nguyên không nhịn được cười khổ một tiếng, nhìn Lữ Tâm Dao nói: "Đúng rồi, Tâm Dao sư muội, mấy vị đệ tử chân truyền các đại tiên môn kia..."   

"Biết ngay ngươi quan tâm cái này mà!"   

Lữ Tâm Dao cười một tiếng, nói: "Lúc này bọn hắn đều đã lên đường, hiện tại ngoại trừ Thanh Dương tông ra, thì ma vật trong đại bộ phận lãnh địa của mấy đại tiên môn chúng ta đều đã bỏ chạy hết, ma tức Hắc Ám cũng mỏng manh tới cực điểm, nên cũng không cần cẩn thận chú ý giống như trước, có thể dựa vào lực lượng của pháp bảo phi hành nhanh chóng, dựa vào tu vi của mấy vị chân truyền kia, nhiều nhất khoảnh hai ba canh giờ là đến!"   

"Vậy thì rất tốt!"   

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, sau đó lại không nói gì.   

"Thôi, Phương Nguyên sư huynh nghỉ ngơi một lát đi!"   

Lữ Tâm Dao quan sát Phương Nguyên một hồi rồi đứng dậy, nhưng khi vừa chuẩn bị rời khỏi nàng như chợt nhớ ra chuyện gì đó, nói: "Đúng rồi, Phương Nguyên sư huynh, chúng ta đều là người một nhà, ta cũng có câu này muốn nhắc nhở ngươi một chút, không biết ngươi có muốn nghe hay không đây?"   

Phương Nguyên nao nao, nói: "Mời Lữ sư muội nói!"   

Lữ Tâm Dao nhẹ gật đầu, nói khẽ: "Kỳ thật chuyện Thanh Dương tông gặp nạn, ngay từ thời điểm thiên tượng ở Ma Tức hồ có biến, các đại tiên môn đều đã chú ý đến, thậm chí còn thương lượng có nên tiến đến cứu viện hay không. Chỉ là khi đó, Thanh Dương tông các ngươi không có chút tin tức nào, nên đương nhiên các đại tiên môn cũng dựa vào lý do không biết tình thế bên trong như thế nào, án binh bất động, chỉ viện cớ là đang thăm dò tin tức, nhưng bây giờ..."   

Nàng ngừng lại một chút, nhìn về hướng Phương Nguyên: "Các ngươi đã đi ra cầu viện, tính chất liền không giống với lúc trước!"   

Phương Nguyên nhẹ gật đầu, hiểu được đạo lý trong đó.   

Trước đó tứ đại tiên môn có cớ để án binh bất động, nhưng hiện tại bọn hắn đã đi ra, tứ đại tiên môn không thể lấy lý do này để viện cớ được nữa.   

"Aiiii, nếu Thanh Dương tông gặp nạn, bất kể thế nào tứ đại tiên môn cũng phải xuất thủ tương trợ!"   

Lữ Tâm Dao khẽ thở dài: "Dù sao ngũ đại tiên môn ở Việt quốc là đồng khí liên chi, nếu không cứu giúp, đương nhiên thanh danh sẽ không dễ nghe. Thế nhưng mà, chưa nói đến việc tứ đại tiên môn xuất thủ tương trợ, chẳng những các tiên môn đều sẽ hao tổn đại lượng nhân thủ, mà việc thu thập tài nguyên bên trong Ma Tức hồ bên cũng sẽ bị gián đoạn. Hiện tại chính là thời điểm các đại tiên môn phát tài, chịu tổn thất như vậy, chắc hẳn trong tâm lý của ai cũng không thoải mái..."   

Phương Nguyên lẳng lặng lắng nghe hồi lâu, cũng hiểu được ý Lữ Tâm Dao muốn nói.   

"Ta hiểu ý của Lữ sư muội!"   

Hắn suy nghĩ một chút rồi gật đầu, nói: "Kỳ thật trước khi chúng ta xông ra, đã thương nghị qua với mấy vị chân truyền khác, các đại tiên môn cứu viện là một ân tình to lớn, đệ tử Thanh Dương tông chúng ta cũng không phải hạng người keo kiệt. Lần thí luyện Ma Tức hồ này, Thanh Dương tông cũng có thu hoạch rất lớn, chờ sau khi các đại tiên môn giúp đệ tử Thanh Dương tông ta vượt qua nguy cơ, đương nhiên sẽ kính dâng lên tất cả thu hoạch để cảm tạ đại ân của các tiên môn!"   

"Có câu nói này của Phương Nguyên sư huynh, ta yên tâm rồi!"   

Lúc này Lữ Tâm Dao mới hướng về phía Phương Nguyên khẽ gật đầu, quay người định mau rời khỏi, song lại như chợt nhớ tới điều gì, liền quay đầu nhìn Lạc Phi Linh một chút, nhẹ nhàng cười nói: "Ta thấy vị sư muội này rất gần gũi với Phương Nguyên sư huynh a, chẳng lẽ hai người các ngươi có chuyện gì..."   

Phương Nguyên tuyệt đối không nghĩ tới nàng sẽ hỏi vấn đề này, lập tức vẻ mặt hơi xấu hổ, nói: "Lữ sư muội không nên hiểu lầm..."   

"Ta cũng không hề hiểu lầm, mặc dù vị sư muội này trông hơi bình thường một chút, nhưng đối với Phương Nguyên sư huynh lại vô cùng tốt nha..."   

Lữ Tâm Dao cười khẽ một tiếng, rồi chậm rãi bước đi.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương