Cái Thế Song Khải
-
6: Tôn Môn Bí Bảo
Tại khoảnh khắc nhìn thấy thông đạo bí mật, Tôn Diệc Khải lập tức minh bạch, phụ thân cũng không phải muốn giảng gia pháp gì với hắn, mà là muốn truyền lại bí mật của gia tộc cho hắn.
Với suy luận này, hành động và lời nói lúc trước của Tôn viên ngoại, cũng không có gì kỳ lạ nữa.
Đường đi của thông đạo này cũng không dài, sau vài bước chân, phụ tử hai người đã tới một gian thạch thất dưới lòng đất.
Tôn lão gia tiện tay lấy ra cây châm lửa đã chuẩn bị từ trước, thắp sáng mấy cái đèn dầu ở trên tường, ánh sáng chiếu rọi cả gian thạch thất không tính là lớn này.
Tôn Diệc Khải dùng đôi mắt không thể mở to của mình nhìn một chút hoàn cảnh xung quanh.
Phát hiện ra toàn bộ gian thạch thất ngoại trừ những cái đèn dầu gắn trên tường ra, thì cũng chỉ có ba món đồ.
Một thanh binh khí, được cắm vào bên trên của một cái giá vũ khí cũ.
Một kiện nhuyễn giáp, được đặt bên trên một cái bệ đá.
Một cái thạch quan (quan tài đá), tương đối lớn, chiếm gần một phần tư diện tích của gian thạch thất.
"Diệc Khải." Sau một lúc, Tôn lão gia chắp 2 tay sau lưng, trầm giọng mở miệng nói, " Ngươi có biết, Tôn gia chúng ta là hậu nhân của ai không?"
Tôn Diệc Khải nghe vậy, đảo đảo tròng mắt, lập tức nói: " Tôn gia ta thế cư Giang Đông, gia thế hiển hách, lịch sử lâu đời...Không lẽ, ta là hậu nhân của Tôn Kiên Tôn Văn Đài ở thời Tam Quốc?
"Ừ...không tệ." Tôn lão gia hài lòng gật đầu, " Vi phụ sớm đã có nghe nói, Diệc Khải ngươi tuy rằng không biết chữ, học vấn không tinh, nhưng kiến thức lại không ít....Nghĩ tới ngươi không có thiên phú niệm Bát Cổ, nhưng về phương diện tạp học vẫn có một số thành tựu." Ông dừng lại một chút, tiếp tục nói: " Ngươi nói rất đúng, Tôn Môn của chúng ta chính là hậu nhân của Đông Ngô Vũ Liệt Hoàng Đế, đáng tiếc...bởi vì chuyện này đã rất lâu về trước, Tôn gia khai chi tán diệp, trải qua nhiều thăng trầm, gia phả của gia tộc trước mười lăm thế hệ gần đây, thật sự là tìm không được nữa.
Cho nên vi phụ cũng không biết gia tộc của chúng ta rốt cuộc là trực hệ hay bàng chi."
"Không sao cả, năm đó Lưu Bị cũng bất minh bất bạch, lăn lộn ra cái danh hiệu Hoàng Thúc hay sao?" Tôn Diệc Khải nói: " Sau này ta đi ra ngoài hành tẩu, nói bản thân là trực hệ huyền tôn của Tiểu Bá Vương Tôn Sách, chẳng lẽ người khác còn có thể chứng minh ta là giả hay sao?"
"Ha ha...." Tôn lão gia bị nhi tử chọc cười, " Được rồi....Tóm lại, có thể nói rằng tổ tiên Tôn thị của chúng ta toàn những người tài giỏi.
Trong số đó, có những người có địa vị cực cao bằng vào những sách lược định quốc an bang, tự nhiên cũng có những người bằng vào cái thế võ công tung hoành giang hồ...." Ông vừa nói, vừa chỉ tay vào ba món đồ vật, " Và ba món đồ vật này, chính là ba món bí bảo mà tổ tông của chúng ta lưu lại cho những tử tôn muốn đi theo con đường võ thuật.
Hôm nay, ta liền đem toàn bộ ba món bí bảo này truyền cho ngươi, để ngày sau ngươi hành tẩu giang hồ, cũng còn có thứ có thể dựa vào."
"Ồ?" Mà phản ứng đầu tiên của Tôn Diệc Khải sau khi nghe xong lại là nghi hoặc, " Vậy sao những lão tổ tông quan văn sao kia lại keo kiệt như thế? Không có lưu lại bảo vật gì sao?"
Bốp——
Hắn chưa kịp nói xong, cái đầu của hắn liền ăn một cái tát của Tôn Lão gia: " Nói nhảm, những bảo vật đó đều nằm trong Tứ Thư Ngũ Kinh, nếu ngươi chịu học, ta còn dẫn ngươi đến xem những cái này làm gì?"
"Đúng đúng, hài nhi sai rồi." Tôn Diệc Khải ôm đầu, "Phụ thân, ngài nói tiếp đi."
Tôn lão gia nhếch miệng, đầu tiên đi tới trước kiện binh khí: " Vật này chính là thiên hạ kỳ trân, được làm từ Thiên Ngoại Vẫn Thạch, dài 7 thước 2 tấc ( nếu đổi thành đơn vị quen thuộc của chúng ta là 240 cm), chỉ nặng 20 cân (nếu quy đổi ra thì hơn 10kg một chút).
Nhẹ, chắc, sắc, cứng....Đầu kích trong suốt như tờ giấy, chém sắt như chém bùn, thân kích nhẹ nhàng mềm dẻo, bách chiết không đoạn (uốn cong trăm lần cũng không gãy).
Tôn Diệc Khải nhìn cây Tam Xoa Kích trước mặt, khóe miệng nhếch nhếch 2 lần: " Phụ thân....Vì sao tổ tông đạt được tài liệu quý hiếm như vẫn thạch, mà lại đi chế tạo ra một cây Tam Xoa Kích a? Đao thương côn bổng kiếm....Bất kỳ cái nào cũng dễ sử dụng hơn cái này chứ?"
"Ta làm sao biết được, người của mấy trăm năm trước chế tạo, ngươi hỏi ta, ta biết đi hỏi ai đây?" Câu trả lời của Tôn lão gia có bằng có cứ, dứt lời, ông thuận thế dời qua hai bước, đi tới trước mặt kiện bảo vật thứ hai, " Nói đến bộ áo giáp này, truyền thuyết kể rằng nó được đúc từ lân phiến của Kỳ Lân, được dệt từ lụa của Thiên Tàm Ti, đao thương bất nhập, thủy hỏa bất xâm, nhẹ như tơ lụa, đông ấm hạ mát, hơn nữa nó còn có thể điều chỉnh to nhỏ dựa theo hình dáng cơ thể của người mặc."
"Ta kháo!" Tôn Diệc Khải nghe tới đây, hai mắt trừng to, " Vậy con mặc nó vào chẳng phải sẽ vô địch thiên hạ sao?"
Bốp——
Vừa nói xong, hắn lại ăn một cái tát vào đầu.
"Giang hồ hiểm ác, đừng tưởng rằng có một kiện bảo giáp sẽ vạn sự đại cát, cao thủ chân chính nếu như muốn giết ngươi, mười kiện bảo giáp cũng không bảo vệ được ngươi." Tôn lão gia nghiêm nghị nhắc nhở.
"Ha....Con cũng chỉ nói đùa thôi mà...." Tôn Diệc Khải ngượng ngùng cười nói.
Tôn lão gia nhìn hắn một chút, thở dài, kế đến hắn liền đi tới trước mặt cái thạch quan, dùng ánh mắt ra hiệu một cái: " Diệc Khải, ngươi đem nắp quan tài mở ra, cẩn thận, đừng để nó rơi xuống đất."
"Ồ, được rồi." Tôn Diệc Khải cũng không suy nghĩ nhiều, thuận thế đi qua đem nắp quan tài mở ra.
Không ngờ....Hắn vừa đẩy, mới phát hiện cái nắp quan này cũng nặng hơn 100 cân.
Nếu như là Tôn Diệc Khải trước khi xuyên việt, sợ rằng bằng vào một mình hắn cũng đẩy không nổi, cũng may hắn hiện tại chỉ mới 17 tuổi, hơn nữa lúc còn nhỏ cũng luyện qua một chút võ công, những năm gần đây cũng làm một số công việc tay chân ở chợ cá, lại cùng người khác đánh nhau cũng không ít lần, cho nên thể trạng của hắn hiện giờ, miễn cưỡng cũng có thể đẩy được một vật nặng.
"Ồ, thứ gì đây?" Sau khi Tôn Diệc Khải đẩy nắp quan tài sang 1 bên, bèn nhìn thấy một số đồ vật bên trong quan tài.
Bên trong, có những phiến đá màu trắng bạc xếp chồng lên nhau gọn gàng với các cạnh và góc nhọn rõ ràng.
Mỗi phiến đá có kích thước tương đương với những tấm bia mộ thông thường, có hơn hai mươi phiến đá được lấp đầy toàn bộ quan tài.
"Đảo Chuyển Càn Khôn." Hai giây sau, Tôn lão gia nói ra bốn chữ ngắn gọn.
"Hả?" Tôn Diệc Khải đương nhiên không hiểu điều này có nghĩa là gì.
Tôn lão gia thấy thế liền giải thích: " Những tấm bia đá này ghi lại những võ công tuyệt học được luyện tập bởi lịch đại tổ tông của chúng ta, những người đã luyện tập võ thuật trong các thế hệ trước của Tôn gia.
Trong số đó, tấm bia đá đầu tiên đã ghi lại: 'Đảo Chuyển Càn Khôn tâm pháp', đây là nội công tâm pháp thượng thừa bất ngoại truyền của Tôn gia chúng ta.
Nó là cơ sở của tất cả những độc môn võ công ngươi thấy trong đây, cho nên liền lấy cái tên này để gọi chung cho tất cả các loại võ công."
"Cái gì?" Tôn Diệc Khải lúc đó liền kích động." Cha, có những thứ lợi hại như vậy, tại sao người lại không sớm lấy ra a?"
"Ai bảo ngươi lúc nhỏ không chịu luyện tập võ thuật cho tốt?" Tôn lão gia nói, " Ngươi năm đó nếu thật sự siêng năng luyện võ, cũng không cần lâu lắm, chỉ cần ngươi kiên trì một năm....Có khả năng ta sẽ dẫn ngươi tới nơi này, ai ngờ ngươi bái qua nhiều sư phụ như vậy, không một người nào có thể khiến ngươi kiên trì từ mùng một tới mười lăm, nếu ta đem những thứ này giao cho ngươi, chẳng phải là sẽ hại ngươi sao?"
"Vậy....Cha, ngài hiện giờ tại sao lại chịu đem những thứ này truyền cho ta?" Tôn Diệc Khải hỏi.
"Đương nhiên là sợ ngươi ra ngoài ăn phải thiệt thòi rồi." Tôn lão gia nói, " Lại nói, ngươi cũng đã lớn rồi, những năm nay dưới sự quản lý của ngươi, chợ cá cũng ngày càng phát triển, có thể thấy cách đối nhân xử thế của ngươi vẫn rất có chừng mực, trước mắt thời cơ này đến cũng vừa đúng lúc."
"Dạ...." Tôn Diệc Khải cũng biết, đây là sự thật, phận làm cha mẹ luôn yêu thương con cái, cho dù là đứa con đó không được như mong đợi, cũng không thể nhìn hắn chịu thiệt thòi được.
Trầm mặc mấy giây sau, bỗng nhiên, có một câu hỏi khốn nhiễu Tôn Diệc Khải nhiều năm chợt lóe lên trong đầu của hắn, hắn vội mở miệng hỏi: " Hả? Đúng rồi, gia tộc chúng ta xếp ngược tên, có phải liên quan đến "Đảo Chuyển Càn Khôn" này đúng không?"
"Không sai." Tôn lão gia nói: " Đây chính là tổ huấn được lưu lại bởi vị tổ tông sáng chế ra Đảo Chuyển Càn Khôn tâm pháp, từ thế hệ đó bắt đầu, Tôn gia hậu đại chúng ta lúc lấy tên đều phải xếp ngược chữ."
"Vậy có ý nghĩa gì đặc biệt sao? Tôn Diệc Khải lại hỏi.
"Có lẽ chỉ là cho vui thôi." Tôn tiên sinh thản nhiên trả lời.
"Hả?" Đáp án hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tôn Diệc Khải.
"Không phải ta đã nói rồi sao, chuyện của mấy trăm năm trước, ngươi hỏi ta lại có tác dụng gì?" Tôn lão gia nói cũng rất có lý, có nhiều cái được gọi là 'truyền thống', đến tột cùng vì cái gì lại truyền thừa xuống, cùng với sự xuất hiện lúc ban đầu, động lực gì để lưu truyền, có thể đã có những sai lệch từ đầu hoặc không ai biết gì về nó.
Có một vài sự vật sự việc cách trăm năm cũng đã như thế, huống hồ những việc cách mấy trăm năm thậm chí hơn ngàn năm đây?
Tôn Diệc Khải thấy thế, cũng chỉ có thể bỏ cuộc, hắn lại hỏi: " Vậy thì....Tại sao tổ tông của chúng ta lại khắc võ công trên bia đá? Xem ra rất bất tiện a?"
Tôn lão gia dường như sớm biết hắn sẽ hỏi như vậy, ông trả lời mà không cần suy nghĩ : " Tre vụn, da dê, giấy....những thứ này theo thời gian trôi qua đều sẽ mục nát, mốc meo.
Gặp phải lửa với nước, có khả năng bị hủy đi bất cứ lúc nào.
Còn nếu để người đi học thuộc lòng, càng dễ dàng xảy ra sai lệch nhiều hơn...." Ông dừng một chút, " Tổ tông chúng ta nhìn xa trông rộng, nên mới chọn những kim cương thạch bích đã trả qua dung luyện này để ghi chép lại võ công tuyệt học của Tôn gia.
Bằng cách này, dù có trôi qua hơn một ngàn năm, ghi chép vẫn có thể bảo tồn tốt."
"なるほど." Tôn Diệc Khải nghiêm túc gật đầu, vô thức nói ra một câu tiếng Nhật.
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Tôn lão gia nghe con trai mình nói ra những từ ngữ này, ông cũng biết ý tứ đại khái có nghĩa "thì ra là thế", cho nên ông cũng không để ý lắm, lại nói tiếp : " Diệc Khải, từ đây tới trung thu chỉ còn khoảng hai tháng thời gian, tính toán một chút, tầm khoảng 50 ngày sau là con phải xuất phát rồi...Có câu Lâm Trận Mài Thương, không sắc cũng sáng.
Năm mươi ngày này, con không cần phải đi quản sinh ý của chợ cá nữa, luyện tập võ công cho tốt, có chỗ nào không hiểu có thể hỏi Hoàng thế chất chỉ giáo, ta thấy hai đứa con cũng khá hợp tính nhau....hy vọng hắn có thể giúp đỡ con, miễn cho con sau này ra giang hồ bị người khác ăn hiếp."
"Ha!" Tôn Diệc Khải cười nói, " Cha à, ngài có thể yên tâm, trước giờ chỉ có con đi ăn hiếp người khác, làm gì có chuyện người khác ăn hiếp được con? Hiện tại còn có thêm ba kiện bí bảo để phòng thân, hài nhi lúc hành tẩu trên giang hồ tuyệt đối sẽ không làm Tôn gia mất mặt."
"Nếu được như vậy...thì không gì tốt hơn." Tôn lão gia vẫn còn có chút lo lắng nhưng lại chỉ có thể nghĩ về hướng tích cực thôi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook