Cái Thế Song Khải
-
4: Trùng Phùng
Hoàng Đông Lai thoạt nhìn có vẻ hơi thư sinh, dáng dấp cũng không được cao, nhìn sơ qua thì không giống như là người từng luyện võ.
Nhưng trên thực tế, hắn không những biết võ công mà những võ công hắn học được đều là những môn võ công thượng thừa bất ngoại truyền của Hoàng Môn.
Chí ít thì trong những người cùng lứa với hắn ở giới võ thuật ngày nay, cấp bậc của Hoàng Đông Lai cũng được xem là "Thủ Môn Nhân của Cao Thủ", Nếu không phải như vậy, thì phụ thân của hắn cũng không dám để hắn một mình đi ra ngoài hành sự.
"Ha ha....Ra là như vậy." Ngay khi tên bịt mặt kia thổ huyết ngã xuống đất, những tên đồng bọn còn lại đang hoảng sợ thì trong xe ngựa vang lên tiếng nói: "Vị Hoàng Môn tiểu huynh đệ này, đa tạ ngươi đã xuất thủ tương trợ.....Nhưng mà, kế tiếp hay là để ta tự mình tới đi."
Tiếng nói vừa dứt, kình phong nổi lên.
Trong chớp mắt, chỉ thấy một bóng người từ trong xe ngựa phóng ra, hắn chỉ phất ống tay áo một cái, hai tên bịt mặt cách hắn gần nhất liền ngã xuống đất, khí tuyệt bỏ mình.
Hoàng Đông Lai nhãn lực không kém, nhưng cũng phải rất khó khăn mới có thể nhìn ra võ công người này đang sử dụng là "Chỉ Pháp" -- Nhất kích phong hầu, loại chỉ pháp có thể đoạt tính mạng người khác trong tích tắc.
Đương nhiên, có thể nhìn đến bước này đã rất không tệ, dù sao người ra tay cũng là thiên tài cấp chưởng môn trẻ tuổi nhất của giới võ lâm, thiếu môn chủ của Lạc Dương "Chính Nghĩa Môn" Thẩm Du Nhiên.
Thẩm Du Nhiên năm nay vừa tròn ba mươi tuổi, tướng mạo đường đường, khí vũ bất phàm.
Y phục trên người cũng thập phần hoa lệ.
Hắn không chỉ có vẻ ngoài ưa nhìn, thậm chí võ công thi triển ra cũng đẹp vô cùng.
Vừa rồi, trong một không gian nhỏ hẹp của kiệu xe, Thẩm Du Nhiên đã dễ dàng kẹp lại hết tất cả những mũi tên lạnh lẽo bay về phía mình chỉ bằng vào chỉ pháp, đừng nói là bị thương, cho dù là quần áo trên người cũng không bị rách một miếng nào, sự tinh diệu của môn võ công này, cũng có thể nhìn ra được.
Quả nhiên, chỉ trong chốc lát, Thẩm Du Nhiên đã giải quyết xong đám người vây quanh xe ngựa.
Mặt khác, tên đầu lĩnh của đám người bịt mặt đang chiến đấu với phu xe của Thẩm Du Nhiên, sau khi nhìn thấy hắn hiện thân liền thoát ly chiến cuộc và lựa chọn bỏ trốn.
Phu xe cảm thấy việc này hơi khác thường, cho nên cũng không có tùy tiện đuổi theo tên đầu lĩnh, mà là bước nhanh đi tới hướng Thẩm Du Nhiên xin chỉ thị.
"Không cần đuổi" Thẩm Du Nhiên biết hắn muốn hỏi điều gì, bèn trực tiếp nói.
"Ta đã biết người kia là ai phái tới, việc này ta tự có chủ trương, trước mắt không cần nhiều lời." Hắn vừa nói, vừa liếc mắt ra hiệu cho phu xe.
Phu xe kia cũng ngầm hiểu, hắn biết là bởi vì Hoàng Đông Lai đang ở đây, bọn hắn chủ tớ nói chuyện không tiện, nên hắn chỉ nói tuân lệnh 1 tiếng, sau đó xoay người dẫn ngựa đi.
"ha ha...." Lúc này, Thẩm Du Nhiên mới đi đến trước mặt của Hoàng Đông Lai, mỉm cười nói.
" Vị thiếu hiệp này, vừa rồi đa tạ."
"Dễ nói, dễ nói, vừa rồi ta cũng chỉ là 'phòng vệ chính đáng' mà thôi." Mặc dù đã xuyên việt qua thế giới này mười mấy năm.
Nhưng trong lời nói của Hoàng Đông Lai vẫn thường xuyên bật ra những từ ngữ không tồn tại trong thế giới và thời đại này.
Tất nhiên...về điểm này, Tôn Diệc Khải cũng giống như vậy.
Thẩm Du Nhiên nhìn Hoàng Đông Lai đang hành lễ từ trên xuống dưới đánh giá một lần, sau đó hỏi: " Nhìn niên kỷ của thiếu hiệp hẳn là chưa tới mười tám, lại sử dụng được thủ đoạn của Hoàng Môn.
Nếu Thẩm mỗ đoán không lầm...ngươi hẳn là thiếu chủ của Hoàng Gia Hoàng Đông Lai có đúng không?"
"Đúng vậy." Hoàng Đông Lai bị người gọi thẳng tên thật, cảm thấy có chút kinh ngạc, hắn lập tức liền nói: " Nhưng không biết tiền bối ngươi là ai?"
"Ồ? Ngươi không biết ta?" Thẩm Du Nhiên cũng có chút ngoài ý muốn.
"Tiểu đệ sơ nhập giang hồ, có thể đã từng nghe qua danh hào của tiền bối, nhưng lại không nhận ra tướng mạo.
Còn mong tiền bối chỉ giáo." Hoàng Đông Lai nếu muốn nói chuyện một cách văn nhã, thì hắn vẫn có thể nói được.
Điểm này là điểm hắn mạnh hơn Tôn Diệc Khải, chí ít ở thế giới này hắn cũng đã nghiêm túc trải qua mấy năm đèn sách.
Cũng không đến nỗi bị 'mù chữ'.
Ý dài lời ngắn, Thẩm Du Nhiên hướng Hoàng Đông Lai giới thiệu sơ qua về lai lịch và thân phận của bản thân, sau đó nói rõ mục đích chuyến đi Hàng Châu lần này của hắn.
Thì ra, hắn cũng dự định đi bái phỏng Tôn phủ.
Hai người phát hiện ra đối phương có cùng điểm đến với mình, mọi người đều là người trong võ lâm, bèn quyết định kết bạn đồng hành.
Để tránh những rắc rối không đáng có khi vào thành, họ tháo ngựa ra khỏi xe và nhờ người đánh xe giữ ngựa lại, sau đó họ giao lại chiếc xe bị thủng lỗ chỗ cho lão bản quán trà.
Còn về việc hắn bổ ra để làm củi đốt hay dùng vào mục đích gì khác, thì họ cũng không quan tâm nữa.
Nơi này cách Hàng Châu thành cũng không xa.
Thẩm Du Nhiên, Hoàng Đông Lai và cả phu xe đều là người luyện võ, cho dù đi bộ đến đó cũng không mất quá nhiều thời gian.
Đêm đó, họ đã thành công tới nơi trước khi cổng thành đóng lại.
Nhưng để tránh đường đột, họ không có lập tức đến Tôn phủ, mà là tìm một khách sạn ở lại qua đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, phu xe của Thẩm Du Nhiên liền cầm trong tay bái thiếp, đem đến Tôn phủ.
Thông báo rằng Thẩm Du Nhiên môn chủ và Hoàng Đông Lai công tử vào buổi chiều sẽ tiến đến bái phỏng Tôn lão gia.
Tôn viên ngoại sau khi nhận được bái thiếp, cũng có chút bất ngờ.
Bởi vì Hoàng Đông Lai là nhi tử của bạn cũ nên có thể coi là người một nhà.
Còn về phần Thẩm Du Nhiên này, hắn mặc dù có nghe nói qua nhưng lại không quen biết.
Chỉ là hắn lại đến cùng với Hoàng Đông Lai, đoán chừng hai người chắc là đồng đạo.
Vì vậy, Tôn viên ngoại ra lệnh cho người hầu trong phủ chuẩn bị yến tiệc tẩy trần, đồng thời cũng gọi nhi tử Tôn Diệc Khải tiến đến, chuẩn bị cùng mình tiếp đón khách nhân.
Vào buổi chiều, Thẩm Du Nhiên phái phu xe đi ra ngoài, nói rằng cần mua một chiếc xe ngựa mới.
Còn về phần hắn thì cùng Hoàng Đông Lai đi tới Tôn phủ.
Hai người vừa mới bước vào Tôn phủ, Tôn viên ngoại liền đích thân dẫn nhi tử đi ra nghênh tiếp.
Không nghĩ tới, khi khoảng cách của song phương còn cách nhau khoảng bảy tám mét.
Hoàng Đông Lai và Tôn Diệc Khải chỉ nhìn nhau một cái, lập tức cả hai cùng kêu lên kinh hãi.
"A....!" Hai người cơ hồ là đồng thời ngoác to miệng, mắt trừng lớn, còn đưa tay lên chỉ vào mặt của đối phương: " Ngươi...!"
Rất hiển nhiên, hai người họ đã nhận ra nhau.
Mặc dù hai người hiện tại một người là Tôn Diệc Khải, một người là Hoàng Đông Lai, nhưng tướng mạo và bộ dáng hiện tại của hai người cùng với tướng mạo và bộ dáng lúc còn trẻ ở thế giới cũ y chang như nhau.
Mặc dù là kiểu tóc không giống, nhưng hai người đã quen biết nhau nhiều năm, không lý nào lại không nhận ra.
Mười bảy năm trôi qua, hai người bất ngờ nhìn thấy người mình từng quen biết trước khi xuyên việt, tất nhiên là vạn phần kinh ngạc.
Hơn nữa, khi hai người nhìn thấy phản ứng của nhau, lập tức liền hiểu ra.
Đối phương hẳn là cũng gặp phải tình huống giống như mình.
Bốp!!~
"A cái gì mà A? Hai giây sau, Tôn viên ngoại vỗ vào gáy nhi tử của mình.
"Có đạo đãi khách nào như ngươi sao?"
Đương nhiên, Tôn viên ngoại cũng chỉ là làm ra vẻ, chứ cũng không có thật sự dùng sức đi đánh.
Tôn Diệc Khải sau khi bị đánh, rất nhanh liền tỉnh táo lại, cười nói: " Ha ha....đúng đúng, là hài nhi kích động rồi." Hắn lập tức tiến lên chắp tay ôm quyền, hướng về Thẩm Hoàng hai người nói: " Tôn Diệc Khải gặp qua Thẩm môn chủ, Hoàng công tử....Hai vị, mời."
Thẩm Du Nhiên cười cười, bất động thanh sắc đáp lễ, sau đó tiến lên hàn huyên vài câu với Tôn viên ngoại, rồi mới không nhanh không chậm cùng Tôn viên ngoại đi vào tiền sảnh.
Mà Hoàng Đông Lai cùng Tôn Diệc Khải hai người thì đi theo phía sau bọn họ, một bên nháy mắt ra hiệu, một bên thì hạ thấp cái âm thanh giống như đang cãi nhau mà nói một tràng.
Nhưng tạm thời cũng không có nói ra những thứ cần nói.
Bốn người đi tới tiền sảnh, lần lượt ngồi xuống.
Thẩm Du Nhiên nói vài câu khách khí, sau đó mới nói rõ mục đích bái phỏng với Tôn viên ngoại.
Kết quả, Thẩm Du Nhiên lời vừa nói ra, ba người còn lại đều sửng sốt.
Kỳ thực mục đích hắn tới đây là vì muốn mời Tôn Diệc Khải tham gia " Thiếu niên anh hùng hội."
Cái gọi là " Thiếu niên anh hùng hội " thực chất là một đại hội võ thuật, được tổ chức mỗi bốn năm một lần vào dịp trung thu tại Lạc Dương thành.
Đúng như tên gọi, đại hội sẽ cử người đi mời các anh hùng thiếu niên khắp thiên hạ cùng nhau tụ tập về đây.
Thông qua văn võ tỷ thí, chọn ra khôi thủ của kỳ đại hội lần này.
Chỉ cần là người của chính phái, tròn mười sáu tuổi và dưới hai mươi tuổi.
Vô luận là ngươi mới bước ra đời, hay là người đã có tiếng tăm trong giới giang hồ, cũng sẽ đều được mời.
Đương nhiên, dưới tình huống bình thường, những thiếu hiệp và nữ hiệp đã có danh tiếng trong giang hồ thì tỷ lệ được mời cũng sẽ cao hơn.
Còn những thiếu niên chưa có tiếng tăm gì thì tự nhiên sẽ không có người nghĩ đến đi mời họ.
Nhưng vẫn có những trường hợp ngoại lệ....Ví dụ, nếu ngươi xuất thân từ một gia tộc có tiếng tăm, lại là độc đinh, giống như Hoàng Đông Lai cái dạng này.
Thì dù ngươi đã có tiếng tăm trong giới giang hồ hay chưa, thì ngươi vẫn sẽ được mời.
Tuy nhiên....có vẻ như Tôn Diệc Khải không phù hợp với bất kỳ trường hợp nào vừa nêu bên trên.
Mặc dù Tôn gia có một số quan hệ nhất định với người trong võ lâm, nhưng bản thân mấy đời đều là kinh thương, cho nên nghiêm khắc mà nói, Tôn Diệc Khải cũng không được tính là giang hồ nhân sĩ gì, quá lắm thì cũng chỉ được xem là bá chủ chợ cá ở Hàng Châu mà thôi.
Lại lùi thêm một bước mà nói, dù cho hắn miễn cưỡng cũng được xem là 'danh môn hậu đại', nhưng hắn cũng chỉ biết vài bộ võ công không ra gì, căn bản còn không được tính là võ công.
Cho dù là đi, cũng chỉ là đi tốn công.
"Thẩm môn chủ....ngươi có nhầm lẫn gì hay không?" Tôn viên ngoại sau khi nghe xong Thẩm Du Nhiên nói, cũng tràn đầy nghi hoặc.
"Tôn gia của ta đã lâu không tiếp xúc với võ lâm, lại nói....khuyển tử văn không thông, võ không tinh...."
"Ai....Tôn viên ngoại quá khiêm tốn rồi." Thẩm Du Nhiên vừa cười vừa ngắt lời Tôn viên ngoại, nói tiếp: " Tài hoa và sự tích của lệnh công tử, đừng nói ở Giang Nam một dãy, phóng nhãn toàn bộ võ lâm, lại có ai không biết?" Hắn dừng một chút: " Năm ngoái, ta cùng với Thanh Châu Diêm Bang Tào chưởng môn hàn huyên, hắn cảm khái mà nói với ta rằng....'Sinh con phải như Tôn Diệc Khải'.
Theo ta thấy, thiếu niên tuổi trẻ tài cao giống lệnh công tử, hoàn toàn có tư cách tới tham gia thiếu niên anh hùng hội.
"Ồ? Có chuyện như vậy sao?" Tôn viên ngoại người này lỗ tai rất mềm, nghe người khác khen con mình như thế, lập tức cảm thấy cao hứng.
Xem ra thái độ đã có chút buông lỏng.
Thấy vậy, Thẩm Du Nhiên lợi dụng tình huống này, lại nói: " Hoàn toàn là sự thật, ta lần này tự mình đến nhà mời, thứ nhất là vì muốn mời lệnh công tử tham dự, thứ hai là muốn cùng ngài giải thích rõ ràng mọi chuyện." Hắn dừng lại một chút, sau đó lại nói: " Thiếu niên anh hùng hội năm nay, vừa vặn đến phiên Lạc Dương Chính Nghĩa Môn của ta chủ trì.
Thân là thiếu môn chủ của Chính Nghĩa Môn, ngoài danh sách được tất cả các phe phái lớn công nhận, ta có quyền mời bất kỳ anh hùng thiếu niên nào mà ta nghĩ có đủ tư cách tham gia đại hôi, dựa trên nhận định cá nhân của ta...Mà lệnh công tử, chính là một trong những người mà ta cho rằng có thể phá lệ và đặc cách đến tham gia."
"Ha!" Tôn Diệc Khải nghe xong cười cười đắc ý.
" Thẩm môn chủ quả nhiên là nhân trung long phượng, ánh mắt quả thật rất sáng suốt."
Hắn lời còn chưa dứt, Hoàng Đông Lai ngồi ở một bên rốt cuộc không nhịn được nữa.
"Thẩm ca, ngươi hãy suy nghĩ kỹ càng một chút." Hoàng Đông Lai vội vàng nói với Thẩm Du Nhiên.
"Ta cảm thấy hiểu biết của ngươi đối với Tôn ca vẫn còn có chút sai lệch, ngươi cũng không nên quá tin vào lời đồn mà dẫn sói vào nha a...."
"Ngươi câm miệng cho lão tử!" Lúc trước cái kiểu cách nói chuyện thô lỗ giữa ông Tôn và ông Hoàng đã quá quen thuộc, thế nên bây giờ Tôn Diệc Khải gần như là buột miệng nói ra.
" Dựa vào cái gì lão tử không thể đi? Ngươi nói xem, có phải ngươi đang đố kỵ hay không?"
"Ta đố kỵ cái cọng lông!" Hoàng Đông Lai cũng quay đầu nhìn về phía Tôn Diệc Khải, không chút nào yếu thế trả lời, " Lão tử là sợ sau khi ngươi đi sẽ bị người ta đánh chết!"
"Ha ha...." Thẩm Du Nhiên cũng bị hai tên thiếu niên này chọc cười, cười nói: " Hai vị thiếu hiệp đừng nói đùa nữa, văn võ tỷ thí của thiếu niên anh hùng hội, chỉ là giao lưu học hỏi, tuyệt không phải sinh tử giao đấu, nhất là tỷ võ, từ trước đến nay đều điểm đến là dừng, cũng sẽ không làm hại tính mạng của người khác."
Nói đến đây, Thẩm Du Nhiên hình như nhớ tới gì đó, dừng lại một chút, sau đó bổ sung thêm: " A đúng rồi, Hoàng công tử.
Ngươi cũng là người có tên trong danh sách được mời của thiếu niên anh hùng hội, chúng ta đã gửi thiệp mời tới Hoàng Môn vào một tháng trước.
Nghĩ lại, chắc là lúc đấy ngươi đã rời nhà rồi, cho nên vẫn chưa biết được bản thân đã được mời."
"Thật sao?" Hoàng Đông Lai đã rời nhà được mấy tháng, hắn đúng là không biết, "Ha! Vậy thì còn được, vừa vặn ta cũng muốn đi mở rộng tầm mắt." Hắn vừa nói, vừa lấy cùi chỏ thúc vào Tôn Diệc Khải đang ngồi bên cạnh.
" Tôn ca, đã như vậy, ngươi cũng tới đi.
Nếu quả thật ngươi không được thì ta sẽ bảo vệ ngươi."
"Cút! Lão tử còn cần ngươi bảo vệ sao?" Tôn Diệc Khải bĩu môi nói, " Ta có thể tự bảo vệ chính mình."
Tôn viên ngoại ở một bên nhìn thấy nhi tử của mình và nhi tử của bạn cũ mạc danh kỳ diệu mà "tự quen biết", giống như kiểu quan hệ còn rất tốt, thì cảm thấy đầu có chút không đủ dùng, cũng chỉ có thể coi là chuyện tốt mà thôi.
Hắn suy nghĩ một chút rồi nói: " Được...để hắn đi mở rộng tầm mắt, cũng không phải là chuyện gì xấu."
"Cha, cứ như vậy đi." Tôn Diệc Khải thấy phụ thân còn hơi do dự, bèn nói: " Cha, không lẽ người còn không yên tâm ư? Chỉ là đi Lạc Dương một chuyến, sẽ không sao đâu."
Tôn Diệc Khải sở dĩ muốn đi đại hội này, một là vì được Thẩm Du Nhiên khen mấy câu, khiến hắn có chút lâng lâng.
Hai là bởi vì Hoàng Đông Lai muốn đi, nên hắn cũng muốn tới tham gia náo nhiệt.
Còn về thứ ba....là vì hắn tới thế giới này cũng đã mười mấy năm, nhưng lúc nào cũng quanh quẩn ở Hàng Châu thành, nên nhân cơ hội này hắn muốn đi ra ngoài để mở mang tầm mắt.
Tôn viên ngoại thấy thái độ của nhi tử mình, trong lòng thầm nghĩ đứa con này mặc dù văn không chuyên, võ không tinh, nhưng đầu óc lại khá linh hoạt, hơn nữa lại có Hoàng Đông Lai đồng hành, chắc là sẽ không ăn phải thiệt thòi gì lớn.
Nên rốt cuộc hắn cũng đáp ứng.
Sự việc cứ như vậy đã được quyết định, nhưng vẫn còn một thời gian nữa mới đến tết Trung Thu nên bọn họ cũng không vội lên đường.
Thẩm môn chủ sự vụ bận rộn, ngay ngày thứ hai liền muốn rời đi, nhưng còn Hoàng Đông Lai thì lại không có gì làm, cho nên hắn quyết định ở lại Tôn gia một thời gian.
Đến lúc đó cùng Tôn Diệc Khải cùng nhau đi đến Lạc Dương.
Còn bên phía nhà của hắn thì chỉ cần để bồ câu đưa thư báo lại là được.
Đêm đó, mọi người ở Tôn phủ mở yến tiệc.
Trước khi yến tiệc bắt đầu, Tôn viên ngoại đã đọc bức thư mà Hoàng Đông Lai mang tới, nhìn thấy bút tích của cố hữu, tâm tình trở nên thật tốt.
nên đã uống nhiều mấy chén, kết quả say bí tỷ, đi nghỉ ngơi từ sớm.
Lúc sắp qua giờ Tuất, Thẩm Du Nhiên cũng cáo từ rồi trở về khách sạn.
Thế là, trên bàn tiệc chỉ còn sót lại hai người Tôn Diệc Khải và Hoàng Đông Lai.
Lúc này, bọn họ mới bắt đầu nói những thứ mà chi có những "người xuyên việt" như bọn họ mới có thể nói.
"Kháo, ta còn tưởng rằng cả đời này sẽ không được gặp lại người ở thế giới cũ nữa, sớm biết ngươi cũng xuyên qua, huynh đệ ta đã sớm gặp mặt rồi." Lúc này Hoàng Đông Lai cũng đã uống khá nhiều, nhưng kỹ thuật chưng cất rượu thời đó cũng còn kém nên nồng độ cồn cũng không cao lắm.
"Hây dà....cũng là việc tốt mà." Tôn Diệc Khải nói, " Nếu như hiện tại đã gặp lại nhau, sau này huynh đệ chúng ta cùng nhau lăn lộn.
Không nói cái khác, cái thiếu niên anh hùng hội kia....với thực lực của huynh đệ ta, tuyệt đối có thể lập tức dương danh lập vạn rồi."
"Phốc~~" Hoàng Đông Lai phun hết rượu trong miệng ra, "Tôn ca, huynh nghĩ nhiều rồi?" Hắn dùng ánh mắt khinh bỉ quét nhìn Tôn Diệc Khải, " Ta hôm nay vừa mới ngồi xuống liền phát hiện, huynh căn bản không biết một chút võ công nào, đúng không?"
"Đúng cái cọng lông! Tôn Diệc Khải gay gắt nói, "Ta từng học qua, được chưa?"
"Được cái cọng lông! Hoàng Đông Lai cũng không chịu thua kém, liền nói, "Lão tử chính là học qua, nên chỉ cần liếc nhìn liền có thể phát hiện ra trong thân thể của ngươi không có một tí nội lực nào."
"Cái gì?" Tôn Diệc Khải gân giọng lên, "Thế giới này còn có nội lực ư?"
"Nói nhảm! Đừng nói là ngươi vừa mới biết nha?" Hoàng Đông Lai nói.
Tôn Diệc Khải đảo đảo tròng mắt, cũng không trả lời vấn đề này mà còn hỏi ngược lại: "Vậy ngươi có nội lực rồi?"
"Ta đương nhiên là có nội lực rồi." Hoàng Đông Lai trả lời bằng ngữ khí đương nhiên.
"Ai....Thật không dễ gì mới xuyên qua được một thế giới có võ công tuyệt học như vậy, hơn nữa lại có điều kiện luyện tập, ta có lý do gì mà không khổ luyện một chút?"
"Tốt!" Tôn Diệc Khải nghe vậy, liền vỗ bàn: "Đã như vậy, hiện tại huynh đệ có khó khăn, ngươi có phải hay không nên truyền cho ta mười năm, tám năm công lực của ngươi, mọi người có phúc cùng hưởng?"
"Cút! Ta truyền muội muội ngươi!" Hoàng Đông Lai nói, "Lão tử năm tuổi đã bắt đầu luyện võ, luyện được một năm mới biết cách đem khí tức đi khắp kinh mạch toàn thân, lúc này mới bắt đầu sản sinh ra nội lực, ta tu luyện đến bây giờ mới có được mười năm công lực, ngươi mẹ nó muốn ta truyền cho ngươi mười năm tám năm? Ngươi có còn là người hay không?"
"Đã vậy thì không cần mười năm, huynh đệ chúng ta mỗi người một nửa, năm năm là được rồi chứ?" Tôn Diệc Khải bắt đầu cò kè mặc cả.
"Ngươi đi chết đi!" Hoàng Đông Lai lại uống một chén rượu, "Không nói đến việc ta không biết truyền công làm như thế nào, nhưng cho dù là biết, đối với những người thậm chí không hiểu các pháp môn hô hấp căn bản như ngươi, kinh mạch trong cơ thể thì hoàn toàn bế tắc, trên cơ bản là vô pháp tiếp thụ truyền công.
Nếu người khác đem một lượng lớn nội lực truyền qua cho ngươi, ngươi sẽ lập tức bạo thể mà chết, ngươi hiểu không?"
"Kháo!" Tôn Diệc Khải vừa nghe không được, tức giận mắng một tiếng, lại nhấp một ngụm rượu, "Không có đường tắt nào có thể đi sao?"
"Nói nhảm, ngươi xem phim truyền hình nhiều quá rồi sao?" Hoàng Đông Lai nói, "Luyện võ vốn dĩ là không có đường tắt nào có thể đi, trừ phi ngươi là thiên tài, có thiên phú dị bẩm, thì coi như ngươi ngưu bức.
Còn không thì phải luyện từ những thứ cơ bản nhất mà luyện lên.
Nếu không có nội tình thì cho dù ngươi có gặp được một lão gia gia tốt bụng nào đó muốn cho ngươi công lực cũng vô dụng."
"Vậy thể loại như Hư Trúc thì phải nói như thế nào? Hắn cũng không có tư chất gì nổi bật, chính là nhờ người khác truyền cho mấy trăm năm công lực mới biến thành ngưu bức a." Tôn Diệc Khải không phục nói.
"Trước khi Hư Trúc được truyền công, ít ra hắn cũng đã luyện qua hai năm La Hán Quyền và Vi Đà Chưởng.
Biết được nội công kinh mạch là phải luyện như thế nào, đúng chứ?" Hoàng Đông Lai nói, "Hơn nữa ngươi xác định tư chất của hắn rất thấp sao? Con hàng này học Thiên Sơn Chiết Mai Thủ cũng chỉ cần có mấy ngày thời gian."
"Cũng đúng." Tôn Diệc Khải gật gật đầu, "Này, nếu không thì ngươi dạy ta võ công đi, bằng vào tư chất của ta, đoán chừng chỉ cần vài năm là có thể đuổi kịp ngươi rồi."
"Ha ha...." Hoàng Đông Lai nghe thế liền cười lạnh, "Cũng không phải là không được, nhưng ta sẽ có chỗ tốt gì?"
"Cái gì...!? Giúp huynh đệ chút việc, ngươi lại còn đòi chỗ tốt?" Tôn Diệc Khải lắc đầu nói, "Ngươi cái người này thật là...."
"Rồi rồi, được rồi được rồi." Hoàng Đông Lại biết nếu hắn lại nói thêm nữa thì Tôn Diệc Khải sẽ trói hắn lên cái kệ nướng đạo đức rồi sau đó nướng chín hắn, hắn tranh thủ nói tiếp, "Một lát nữa ta sẽ đưa cho ngươi pháp môn vận khí cơ bản, ngươi cứ dựa theo pháp môn luyện tập mỗi ngày trước đi."
Lẽ ra hắn không thể làm như vậy, bởi vì võ công Hoàng Môn từ trước tới nay đều không truyền ra ngoài.
Nhưng bởi vì hai người là giao tình của "hai đời", nên hắn cũng không có chú ý nhiều như vậy.
"Có thể ! Một lời đã định." Tôn Diệc Khải cao giọng đáp, nhưng khi nói xong câu đó, hắn lại nghĩ, lập tức bổ sung, "Đúng rồi, ngươi tốt nhất nên dùng chữ giản thể để viết nha."
"A...! Vì cái gì?" Hoàng Đông Lai nghi ngờ hỏi.
"Phòng trộm a." Tôn Diệc Khải cao giọng, "Vạn nhất đồ vật người viết cho ta bị mất, dùng chữ giản thể người khác sẽ xem không hiểu."
"Ừ...Có đạo lý." Hoàng Đông Lai gật đầu nói nhỏ, nhưng hắn lập tức ý thức được gì đó, "Hả! Không đúng, Tôn ca ngươi từ bao giờ trở nên tâm tư cẩn mật như thế? Này không giống ngươi a?"
"Hừ..." Tôn Diệc Khải hừ lạnh đáp, "Cái này có là gì? Ngươi chẳng qua là chưa đủ hiểu ta."
Hoàng Đông Lai không tin, tiếp tục hỏi: "Ta nói, Tôn ca à, không lẽ huynh không biết chữ ở thế giới này? Cho nên mới kêu ta viết chữ giản thể đúng không."
"Đúng cái cọng lông!" cái tiếng lông này của Tôn Diệc Khải, ngữ khí có chút nhẹ, hơn nữa cũng chỉ lông 1 tiếng, sau đó liền im lặng.
"Ta mẹ nó thật không chịu được nữa!!" Hoàng Đông Lai nhìn phản ứng của Tôn Diệc Khải liền biết bản thân đã đoán đúng, " Họ Thẩm kia tuyệt đối là mắt mù, dĩ nhiên sẽ đi mời một tên mù chữ đi tham gia thiếu niên anh hùng hội....Hơn nữa, còn là tự mình đi một chuyến."
Nói đến đây, thần sắc của Tôn Diệc Khải bỗng nhiên trở nên nghiêm nghị.
"Đúng rồi....Sắc ( biệt danh lúc trước của ông Hoàng, ông Tôn thường gọi hắn như thế), Nói tới vị Thẩm môn chủ này...." Hắn vừa nói, vừa nhìn xung quanh một chút, giống như là sợ bị người khác nghe lén, hạ giọng nói: " Bây giờ nghĩ lại...sợ rằng hắn đang có âm mưu a."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook