Cái Quỳ Này Tôi Nhận!
-
Chương 77
Môn phái mà Tống Sư Yểu gia nhập được gọi là Thái Sơ Kiếm Tông, được coi là môn phái lớn nhất trong các môn phái Kiếm tu của đế quốc. Cho dù như vậy nhưng toàn bộ tông môn từ tông chủ đến đệ tử, nhân viên hậu cần chỉ có chưa đầy 30 người. Hơn nữa bọn họ chỉ có một ngọn núi nhỏ, có thể thấy được tình hình Kiếm tu ở đế quốc ảm đạm như thế nào, cũng may hàng tháng có tiền trợ cấp của chính phủ thì bọn họ mới có thể kiên trì, không bị đóng cửa.
Việc tu luyện của Kiếm tông rất vất vả, mỗi ngày các đệ tử phải luyện kiếm ít nhất hàng vạn lần, đầu tiên là để nâng cao thể lực, học kiếm thuật, sau đó mới để tu luyện tinh lực. Nhưng bí thuật tu luyện tinh lực của Kiếm tu là khó nhất trong số tất cả các môn phái tu tiên trên thế giới, có một số từ đọc còn không hiểu được, chứ đừng nói đến việc hiểu được bí thuật, có được sự tiến bộ trong tinh lực.
Các môn phái tu tiên khác không cần dãi nắng dầm mưa, đãi ngộ tốt, tỷ lệ việc làm cao, kiếm được nhiều tiền, nói ra cũng cảm thấy rất oai. Còn môn phái Kiếm tu? Học và làm đều là những công việc chân tay, phải dãi nắng dầm mưa, bỏ ra chưa chắc đã nhận được báo đáp, hơn nữa lại khó kiếm việc làm, nói ra mình đến từ Kiếm tu còn bị các môn phái khác coi thường. Vậy nên những người có linh căn đều không lựa chọn Kiếm tu, đi làm đệ tử của những môn phái khác vẫn tốt hơn.
Cũng chính vì như vậy, khi bọn họ nhìn thấy Tống Sư Yểu báo danh vào đây thì đều ngơ ngác. Thiên kim tiểu thư trong truyền thuyết của nhà họ Tống, một thiên tài có thiên linh căn mà lại gia nhập vào Kiếm tông? Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?
Sau khi Lý Kiếm, đại sư huynh trọc đầu của môn phái Kiếm tu Thái Sơ Kiếm Tông ôm Tống Sư Yểu lên máy bay, anh ta đã lập tức hỏi cô. Kiếm tu đã ít rồi, những nữ Kiếm tu thì lại càng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mời năm trước hình như có một hai người nhưng trong mười năm gần đây, không có một phụ nữ nào gia nhập Kiếm tông.
Những người gia nhập trước đây có vẻ không lay chuyển được người nhà, người chọn rút ra khỏi giới tu tiên để lấy chồng sinh con người thì chuyển sang một công việc khác, hoặc có người còn chuyển cả ngành. Một nhân vật nổi tiếng tiêu biểu cho những người đã từng chuyển ngành chính là Trương Hương Cẩm, người đã chuyển từ Kiếm tu thành nhà vô địch thế giới quyền anh nữ.
... Đau lòng quá, đại sư huynh sắp khóc rồi.
Tống Sư Yểu nói: “Kiếm tu mới là mạnh nhất.”
Đại sư huynh vô cùng vui vẻ, cười tươi lộ ra hàm răng trắng bóc: “Đúng vậy! Tiểu sư muội đúng là có mắt nhìn, Kiếm tu mới là mạnh nhất, vậy nên tu luyện mới khó khăn nhất, em nói có đúng không?”
“Đúng vậy. Nếu ông trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, trước tiên ắt phải làm cho người đó khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người đó, để tính tình người đó trở nên kiên nhẫn, tăng thêm tài năng cho người đó...” Tống Sư Yểu tiện thể ôn lại một chút kiến thức cũ để tránh bị quên.
Đại sư huynh đã nói câu này với rất nhiều người khác rồi, cũng có rất nhiều người khi tuyệt vọng hoàn toàn với Kiếm tu đều nói như vậy, bởi như vậy mới khiến bọn họ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Anh ta cũng không mong chờ Tống Sư Yểu thật sự có suy nghĩ giống như vậy. Cô mới có 8 tuổi, nói không chừng vẫn chưa hiểu chuyện. Mấy người Kiếm tông bọn họ luôn trong tình trạng rất thiếu người, nếu như số lượng đệ tử của môn phái ít hơn một con số nào đó, chính phủ sẽ không trợ cấp nữa. Bởi vậy nên họ không quan tâm Tống Sư Yểu thật lòng muốn gia nhập vào Kiếm tông hay là nhất thời đầu óc có vấn đề.
Nhưng anh ta không ngờ Tống Sư Yểu lại nói ra một câu như vậy với thái độ nghiêm túc như thế, cứ như đang đồng ý với anh ta từ tận đáy lòng. Hơn nữa câu nói này nói ra cũng chỉ có một ý nghĩa đó thôi, nhưng lại có sức mạnh hơn những lời tự an ủi mình của họ rất nhiều.
Khóe mắt anh ta bỗng dưng đỏ lên: “Đúng vậy.”
...
Sau khi xuống máy bay, Lý Kiếm vui vẻ như người mất não, dẫn Tống Sư Yểu trở về tông môn trên một chiếc xe hơi rách nát tuổi thọ gần 10 năm.
Thái Sơ Kiếm Tông được xây dựng trên một ngọn núi nhỏ, bên dưới có một ngôi làng nhỏ với phong cảnh tuyệt đẹp.
Kiếm tông nghèo khổ, không có tiền sửa lại đoạn đường, chiếc xe nhỏ xóc nảy trên những ổ gà vịt. Còn chưa xuống xe đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn phía trước tông môn. Một người lớn tuổi mặc áo trắng bị đẩy loạng choạng suýt ngã, Lý Kiếm vội vàng chạy sang.
“Mấy người làm gì vậy hả?”
Người phụ nữ trung niên đang gây chuyện, tay nắm một đứa trẻ khoảng 10 tuổi, vẻ mặt dữ tợn, lớn tiếng mắng chửi: “Làm gì à? Hôm nay tôi nhất định phải đập vỡ cái ổ lừa đảo này của các cậu! Để bọn lừa lớn lừa bé các cậu phải vào tù hết đi, tôi còn tưởng mấy người là cao nhân đàng hoàng nên mới đưa bọn trẻ cho mấy người, cuối cùng hóa ra mấy người chỉ là lừa đảo…”
“Lừa đảo cái gì, chúng tôi là Kiếm tông! Chính phủ đã cấp giấy phép cho chúng tôi rồi!”
“Kiếm tu các cậu là cái thể loại gì mà trong lòng cậu còn không biết sao?”
“Sao chị có thể nói như vậy được? Kiếm tu làm sao? Cũng giúp các chị diệt trừ yêu quái mà…”
“Tôi nhổ vào! Mấy người cũng chỉ mua bùa gϊếŧ yêu quái của những môn phái khác thôi, đừng tự vơ công lao vào người mình như vậy. Hơn nữa còn làm đồ dùng trong nhà hỏng hết, tôi nói cho mấy người biết, hôm nay mấy người phải đền tiền cho chúng tôi, xóa đi cái ấn gì đó trên người thằng bé đi, đừng làm lỡ dở tương lai của nó, nếu không tôi không xong với mấy người đâu.
“Đúng vậy!”
“Đền tiền đi!”
Đám họ hàng mà bà ta mang theo cũng góp giọng, làm mọi chuyện ầm ĩ ồn ào.
Tống Sư Yểu xuống xe, nghe một lát là hiểu được đại khái có chuyện gì xảy ra. Trong nhà người phụ nữ trung niên này chắc là trúng tà, bà ta định mời một người tu tiên đến giúp đỡ diệt trừ nhưng không đủ tiền. Vừa hay có một đệ tử của Thái Sơ Kiếm Tông ra ngoài tu luyện, có lẽ đã trừ tà giúp bà ta nhưng cũng không thu tiền. Vấn đề ở chỗ người đệ tử phát hiện ra đứa con của nhà này có linh căn, vậy nên định đưa đến tông môn. Người ta làm sao có thể không vui vẻ đưa đứa bé qua đây.
Nhưng hình như hiện giờ đã biết đến các môn phái tu tiên, thấy Kiếm tu vừa khổ lại không có tiền, con mình đi tới môn phái khác tương lai có vẻ sáng sủa hơn. Người này không vui, muốn đưa con đi, không những yêu cầu bọn họ xóa thụ ấn mà còn phải bồi thường một số tiền có mang cái danh mỹ miều là “phí tổn thất tinh thần”.
Ấn kí có thể xóa đi, chỉ cần tất cả mọi người trong môn phái đều đồng ý là được.
Ông cụ lớn tuổi bị xô đẩy là tông chủ của Thái Sơ Kiếm Tông.
… Thảm hại quá. Trong thế giới tiểu thuyết tu tiên của Tống Sư Yểu, Kiếm tu có thể được mệnh danh là đỉnh cao của những người tu tiên, vậy mà ở đây lại rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy. Những chuyên gia xây dựng mô hình thế giới hình như cũng biết được sự lợi hại của Kiếm tu nên mới cố tình nâng độ khó của việc luyện tập. Nhưng không ngờ độ khó được tăng lên quá cao, đến mức không có người nào có thể tu luyện được.
“Là ông! Ông cướp đệ tử của tông môn chúng tôi đúng không?” Đại sư huynh chợt nhìn về phía một người đàn ông đứng yên lặng bên ngoài đám đông.
Người đàn ông này để râu, nhìn rất ra dáng một người tu tiên. Nghe vậy ông ta chỉ cười: “Không thể nói như vậy được, tôi chỉ nói cho bọn họ biết một số thông tin mà mọi người đều biết, bọn họ tự đưa ra quyết định của mình, làm sao có thể nói là cướp được?”
Đây rõ ràng là đang cướp người, nhưng Kiếm tông có thể làm được gì? Chuyện những môn phái nhỏ khác hoặc một số vị thiên sư độc lập tranh cướp đệ tử của Kiếm tông cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi.
“Đúng vậy, là do chúng tôi tự quyết định. Nếu không phải do đại sư nói cho chúng tôi biết thì không biết chúng tôi còn bị mấy người lừa gạt tới bao lâu nữa!”
Cuối cùng để ngăn người phụ nữ trung niên này không kiện Kiếm tông bọn họ ra tòa, hoặc làm ầm ĩ trên mạng, gây mất mặt nhiều hơn, Thái Sơ Kiếm Tông đành vuốt mặt làm theo yêu cầu của bọn họ, bồi thường một khoản tiền và xóa đi ấn ký trên người cậu thiếu niên.
Cảnh tượng này khiến người khác thật sự không cam tâm, đúng là tiền mất tật mang.
Khi người đàn ông có mang dáng vẻ của một người tu tiên rời đi, nhìn thấy Tống Sư Yểu, ông ta đánh giá một lúc, hai mắt sáng lên, nhanh chóng đi tới trước mặt cô: “Bạn nhỏ, cháu có biết…”
“Con mẹ nhà ông!” Đại sư huynh lập tức rút kiếm ra chém, người đàn ông kia nhanh chóng tránh được rồi trốn đi.
Cả Thái Sơ Kiếm Tông nhận một cú sốc khiến ai cũng có vẻ u ám. Tống Sư Yểu đi tới trước mặt người đàn ông tóc bạc, hai mắt ngấn lệ, nhìn vô cùng xót xa, cô vỗ lên bàn tay nhăn nheo của ông: “Yên tâm đi ạ, về sau bọn họ nhất định sẽ phải hối hận thôi.”
Ông lão ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Nhìn thấy đôi mắt đen láy, tràn đầy niềm tin giống như từ tận đáy lòng cô cảm thấy Kiếm tu thật sự rất lợi hại. Ông gật đầu nhưng không nói gì, thậm chí trong lòng còn bắt đầu nghi ngờ, đây là một hạt giống có thiên linh căn rất tốt, nếu vào phái Huyền Linh thì nhất định có tiền đồ hơn là vào tông môn của bọn họ. Cô đến đây cũng chỉ để cho đủ số người thôi, cho dù ông không muốn thừa nhận nhưng Kiếm tông…
Lão tổ tông đã nói cái gì mà một kiếm phá vạn pháp, cái gì mà ngự kiếm phi hành, tất cả những thứ đó hình như chỉ là do lão tổ tông tự mình tưởng tượng ra thôi, trở thành trò cười của những môn phái khác.
Cũng đúng, nghĩ lại thấy cũng đúng, làm sao có thể như thế được? Giẫm lên một thanh kiếm là có thể bay được, lại còn dùng một thanh kiếm để xẻ một quả núi, đúng là làm quá, là chuyện hão huyền trên trời.
Tống Sư Yểu nhìn khuôn mặt u ám này, tâm trạng rất phức tạp. Sở dĩ Kiếm tu rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay đúng là có liên quan đến việc Kiếm tu là môn phái mạnh nhất. Tống Sư Yểu có thể tưởng tượng ra được cảnh những chuyên gia xây dựng mô hình tụ họp với nhau và suy nghĩ của bọn họ khi thiết kế ra hệ thống sức mạnh trên thế giới này.
Đúng, Kiếm tu là mạnh nhất, là đỉnh cao trong giới tu tiên, vậy bí tịch nhất định phải khó hơn những môn phái khác một chút, nếu không thì không hợp lý.
Vậy nên trong thiết kế của bọn họ, bí tịch của Kiếm tu được viết bằng tiếng Trung.
Lúc này không thể không nhắc lại lịch sử loài người, trước khi con người chạy trốn đến thế giới này, hệ thống ngôn ngữ hình như đã có sự thay đổi, hơn nữa trong quá trình chạy trốn, nhân tài hao tổn, số liệu bị phá hủy rồi lại trải qua hơn bảy triệu năm tiến hóa, tiếng Trung trở thành câu hỏi khó nhất trong ngành khảo cổ học của đế quốc, giải thích được một chữ thôi cũng là điều đáng để hoan hô.
Khi Tống Sư Yểu xuyên không đến đây, cô cũng từng mơ mộng về những chuyện như hồi sinh nền văn hóa Hoa Hạ. Không nói gì tới những chuyện khác, mặc dù cô đọc hiểu một số tài liệu sách vở, nhưng cô phát hiện ra lịch sử trong những tài liệu đó hoàn toàn khác với thế giới của cô. Vậy nên có thể suy đoán được con người trên thế giới này mặc dù cũng đã từng sử dụng tiếng Trung nhưng đó không phải là Hoa Hạ mà cô biết, hoặc cũng có thể là ở một thế giới song song. Nếu đã như vậy cô cũng không cần, cũng không có năng lực để đi hồi sinh lịch sử cổ đại của người khác.
Quay lại chủ đề cũ, cho dù các chuyên gia xây dựng mô hình thiết kế thế nào thì Kiếm tu nhất định phải đọc hiểu những bí tịch phức tạp và khó hiểu, sau đó mới nói đến chuyện có tu luyện hay không.
Chính vì vậy nên trong thế giới thực tế ảo mới thành yếu nhất, bởi vì tiếng Trung thật sự quá khó! Trong mỗi trang của quyển bí tịch đều có những từ bọn họ không biết, không biết được chữ này có nghĩa thế nào thì làm sao đọc và tu luyện được?
Đương nhiên, Tống Sư Yểu có thể “phá giải” được những bí tịch này, nhưng khi lấy chúng ra để tu luyện thì lại là một chuyện khác. Tống Sư Yểu chưa từng trải qua một thế giới bất thường như vậy, cũng không biết các chuyên gia xây dựng mô hình đặt ra những quy định thế nào, chỉ có thể không ngừng thử, mười nghìn lần không được thì một trăm nghìn lần, một trăm nghìn lần cũng không được và một triệu lần, cuối cùng cũng có một ngày sẽ khám phá ra những cánh cửa mà bọn họ không nhìn thấy.
Mấy người Lương Kiều tưởng rằng thiên linh căn của cô đã chết, không có linh căn để tu luyện nhưng bọn họ lại không biết rằng mình đã trải một con đường tới trước mặt Tống Sư Yểu.
Việc tu luyện của Kiếm tông rất vất vả, mỗi ngày các đệ tử phải luyện kiếm ít nhất hàng vạn lần, đầu tiên là để nâng cao thể lực, học kiếm thuật, sau đó mới để tu luyện tinh lực. Nhưng bí thuật tu luyện tinh lực của Kiếm tu là khó nhất trong số tất cả các môn phái tu tiên trên thế giới, có một số từ đọc còn không hiểu được, chứ đừng nói đến việc hiểu được bí thuật, có được sự tiến bộ trong tinh lực.
Các môn phái tu tiên khác không cần dãi nắng dầm mưa, đãi ngộ tốt, tỷ lệ việc làm cao, kiếm được nhiều tiền, nói ra cũng cảm thấy rất oai. Còn môn phái Kiếm tu? Học và làm đều là những công việc chân tay, phải dãi nắng dầm mưa, bỏ ra chưa chắc đã nhận được báo đáp, hơn nữa lại khó kiếm việc làm, nói ra mình đến từ Kiếm tu còn bị các môn phái khác coi thường. Vậy nên những người có linh căn đều không lựa chọn Kiếm tu, đi làm đệ tử của những môn phái khác vẫn tốt hơn.
Cũng chính vì như vậy, khi bọn họ nhìn thấy Tống Sư Yểu báo danh vào đây thì đều ngơ ngác. Thiên kim tiểu thư trong truyền thuyết của nhà họ Tống, một thiên tài có thiên linh căn mà lại gia nhập vào Kiếm tông? Trên đời có chuyện tốt như vậy sao?
Sau khi Lý Kiếm, đại sư huynh trọc đầu của môn phái Kiếm tu Thái Sơ Kiếm Tông ôm Tống Sư Yểu lên máy bay, anh ta đã lập tức hỏi cô. Kiếm tu đã ít rồi, những nữ Kiếm tu thì lại càng chỉ đếm được trên đầu ngón tay, mời năm trước hình như có một hai người nhưng trong mười năm gần đây, không có một phụ nữ nào gia nhập Kiếm tông.
Những người gia nhập trước đây có vẻ không lay chuyển được người nhà, người chọn rút ra khỏi giới tu tiên để lấy chồng sinh con người thì chuyển sang một công việc khác, hoặc có người còn chuyển cả ngành. Một nhân vật nổi tiếng tiêu biểu cho những người đã từng chuyển ngành chính là Trương Hương Cẩm, người đã chuyển từ Kiếm tu thành nhà vô địch thế giới quyền anh nữ.
... Đau lòng quá, đại sư huynh sắp khóc rồi.
Tống Sư Yểu nói: “Kiếm tu mới là mạnh nhất.”
Đại sư huynh vô cùng vui vẻ, cười tươi lộ ra hàm răng trắng bóc: “Đúng vậy! Tiểu sư muội đúng là có mắt nhìn, Kiếm tu mới là mạnh nhất, vậy nên tu luyện mới khó khăn nhất, em nói có đúng không?”
“Đúng vậy. Nếu ông trời định giáng cho người nào trách nhiệm lớn lao, trước tiên ắt phải làm cho người đó khốn khó tâm trí, nhọc nhằn gân cốt, thân xác bị đói khát, chịu nỗi khổ sở nghèo túng, làm việc gì cũng không thuận lợi. Như thế là để lay động tâm trí người đó, để tính tình người đó trở nên kiên nhẫn, tăng thêm tài năng cho người đó...” Tống Sư Yểu tiện thể ôn lại một chút kiến thức cũ để tránh bị quên.
Đại sư huynh đã nói câu này với rất nhiều người khác rồi, cũng có rất nhiều người khi tuyệt vọng hoàn toàn với Kiếm tu đều nói như vậy, bởi như vậy mới khiến bọn họ cảm thấy dễ chịu hơn một chút. Anh ta cũng không mong chờ Tống Sư Yểu thật sự có suy nghĩ giống như vậy. Cô mới có 8 tuổi, nói không chừng vẫn chưa hiểu chuyện. Mấy người Kiếm tông bọn họ luôn trong tình trạng rất thiếu người, nếu như số lượng đệ tử của môn phái ít hơn một con số nào đó, chính phủ sẽ không trợ cấp nữa. Bởi vậy nên họ không quan tâm Tống Sư Yểu thật lòng muốn gia nhập vào Kiếm tông hay là nhất thời đầu óc có vấn đề.
Nhưng anh ta không ngờ Tống Sư Yểu lại nói ra một câu như vậy với thái độ nghiêm túc như thế, cứ như đang đồng ý với anh ta từ tận đáy lòng. Hơn nữa câu nói này nói ra cũng chỉ có một ý nghĩa đó thôi, nhưng lại có sức mạnh hơn những lời tự an ủi mình của họ rất nhiều.
Khóe mắt anh ta bỗng dưng đỏ lên: “Đúng vậy.”
...
Sau khi xuống máy bay, Lý Kiếm vui vẻ như người mất não, dẫn Tống Sư Yểu trở về tông môn trên một chiếc xe hơi rách nát tuổi thọ gần 10 năm.
Thái Sơ Kiếm Tông được xây dựng trên một ngọn núi nhỏ, bên dưới có một ngôi làng nhỏ với phong cảnh tuyệt đẹp.
Kiếm tông nghèo khổ, không có tiền sửa lại đoạn đường, chiếc xe nhỏ xóc nảy trên những ổ gà vịt. Còn chưa xuống xe đã nhìn thấy cảnh tượng hỗn loạn phía trước tông môn. Một người lớn tuổi mặc áo trắng bị đẩy loạng choạng suýt ngã, Lý Kiếm vội vàng chạy sang.
“Mấy người làm gì vậy hả?”
Người phụ nữ trung niên đang gây chuyện, tay nắm một đứa trẻ khoảng 10 tuổi, vẻ mặt dữ tợn, lớn tiếng mắng chửi: “Làm gì à? Hôm nay tôi nhất định phải đập vỡ cái ổ lừa đảo này của các cậu! Để bọn lừa lớn lừa bé các cậu phải vào tù hết đi, tôi còn tưởng mấy người là cao nhân đàng hoàng nên mới đưa bọn trẻ cho mấy người, cuối cùng hóa ra mấy người chỉ là lừa đảo…”
“Lừa đảo cái gì, chúng tôi là Kiếm tông! Chính phủ đã cấp giấy phép cho chúng tôi rồi!”
“Kiếm tu các cậu là cái thể loại gì mà trong lòng cậu còn không biết sao?”
“Sao chị có thể nói như vậy được? Kiếm tu làm sao? Cũng giúp các chị diệt trừ yêu quái mà…”
“Tôi nhổ vào! Mấy người cũng chỉ mua bùa gϊếŧ yêu quái của những môn phái khác thôi, đừng tự vơ công lao vào người mình như vậy. Hơn nữa còn làm đồ dùng trong nhà hỏng hết, tôi nói cho mấy người biết, hôm nay mấy người phải đền tiền cho chúng tôi, xóa đi cái ấn gì đó trên người thằng bé đi, đừng làm lỡ dở tương lai của nó, nếu không tôi không xong với mấy người đâu.
“Đúng vậy!”
“Đền tiền đi!”
Đám họ hàng mà bà ta mang theo cũng góp giọng, làm mọi chuyện ầm ĩ ồn ào.
Tống Sư Yểu xuống xe, nghe một lát là hiểu được đại khái có chuyện gì xảy ra. Trong nhà người phụ nữ trung niên này chắc là trúng tà, bà ta định mời một người tu tiên đến giúp đỡ diệt trừ nhưng không đủ tiền. Vừa hay có một đệ tử của Thái Sơ Kiếm Tông ra ngoài tu luyện, có lẽ đã trừ tà giúp bà ta nhưng cũng không thu tiền. Vấn đề ở chỗ người đệ tử phát hiện ra đứa con của nhà này có linh căn, vậy nên định đưa đến tông môn. Người ta làm sao có thể không vui vẻ đưa đứa bé qua đây.
Nhưng hình như hiện giờ đã biết đến các môn phái tu tiên, thấy Kiếm tu vừa khổ lại không có tiền, con mình đi tới môn phái khác tương lai có vẻ sáng sủa hơn. Người này không vui, muốn đưa con đi, không những yêu cầu bọn họ xóa thụ ấn mà còn phải bồi thường một số tiền có mang cái danh mỹ miều là “phí tổn thất tinh thần”.
Ấn kí có thể xóa đi, chỉ cần tất cả mọi người trong môn phái đều đồng ý là được.
Ông cụ lớn tuổi bị xô đẩy là tông chủ của Thái Sơ Kiếm Tông.
… Thảm hại quá. Trong thế giới tiểu thuyết tu tiên của Tống Sư Yểu, Kiếm tu có thể được mệnh danh là đỉnh cao của những người tu tiên, vậy mà ở đây lại rơi vào tình cảnh thảm hại như vậy. Những chuyên gia xây dựng mô hình thế giới hình như cũng biết được sự lợi hại của Kiếm tu nên mới cố tình nâng độ khó của việc luyện tập. Nhưng không ngờ độ khó được tăng lên quá cao, đến mức không có người nào có thể tu luyện được.
“Là ông! Ông cướp đệ tử của tông môn chúng tôi đúng không?” Đại sư huynh chợt nhìn về phía một người đàn ông đứng yên lặng bên ngoài đám đông.
Người đàn ông này để râu, nhìn rất ra dáng một người tu tiên. Nghe vậy ông ta chỉ cười: “Không thể nói như vậy được, tôi chỉ nói cho bọn họ biết một số thông tin mà mọi người đều biết, bọn họ tự đưa ra quyết định của mình, làm sao có thể nói là cướp được?”
Đây rõ ràng là đang cướp người, nhưng Kiếm tông có thể làm được gì? Chuyện những môn phái nhỏ khác hoặc một số vị thiên sư độc lập tranh cướp đệ tử của Kiếm tông cũng không phải là chuyện ngày một ngày hai nữa rồi.
“Đúng vậy, là do chúng tôi tự quyết định. Nếu không phải do đại sư nói cho chúng tôi biết thì không biết chúng tôi còn bị mấy người lừa gạt tới bao lâu nữa!”
Cuối cùng để ngăn người phụ nữ trung niên này không kiện Kiếm tông bọn họ ra tòa, hoặc làm ầm ĩ trên mạng, gây mất mặt nhiều hơn, Thái Sơ Kiếm Tông đành vuốt mặt làm theo yêu cầu của bọn họ, bồi thường một khoản tiền và xóa đi ấn ký trên người cậu thiếu niên.
Cảnh tượng này khiến người khác thật sự không cam tâm, đúng là tiền mất tật mang.
Khi người đàn ông có mang dáng vẻ của một người tu tiên rời đi, nhìn thấy Tống Sư Yểu, ông ta đánh giá một lúc, hai mắt sáng lên, nhanh chóng đi tới trước mặt cô: “Bạn nhỏ, cháu có biết…”
“Con mẹ nhà ông!” Đại sư huynh lập tức rút kiếm ra chém, người đàn ông kia nhanh chóng tránh được rồi trốn đi.
Cả Thái Sơ Kiếm Tông nhận một cú sốc khiến ai cũng có vẻ u ám. Tống Sư Yểu đi tới trước mặt người đàn ông tóc bạc, hai mắt ngấn lệ, nhìn vô cùng xót xa, cô vỗ lên bàn tay nhăn nheo của ông: “Yên tâm đi ạ, về sau bọn họ nhất định sẽ phải hối hận thôi.”
Ông lão ngẩn người, ngẩng đầu lên nhìn cô gái nhỏ trước mặt. Nhìn thấy đôi mắt đen láy, tràn đầy niềm tin giống như từ tận đáy lòng cô cảm thấy Kiếm tu thật sự rất lợi hại. Ông gật đầu nhưng không nói gì, thậm chí trong lòng còn bắt đầu nghi ngờ, đây là một hạt giống có thiên linh căn rất tốt, nếu vào phái Huyền Linh thì nhất định có tiền đồ hơn là vào tông môn của bọn họ. Cô đến đây cũng chỉ để cho đủ số người thôi, cho dù ông không muốn thừa nhận nhưng Kiếm tông…
Lão tổ tông đã nói cái gì mà một kiếm phá vạn pháp, cái gì mà ngự kiếm phi hành, tất cả những thứ đó hình như chỉ là do lão tổ tông tự mình tưởng tượng ra thôi, trở thành trò cười của những môn phái khác.
Cũng đúng, nghĩ lại thấy cũng đúng, làm sao có thể như thế được? Giẫm lên một thanh kiếm là có thể bay được, lại còn dùng một thanh kiếm để xẻ một quả núi, đúng là làm quá, là chuyện hão huyền trên trời.
Tống Sư Yểu nhìn khuôn mặt u ám này, tâm trạng rất phức tạp. Sở dĩ Kiếm tu rơi vào tình cảnh như ngày hôm nay đúng là có liên quan đến việc Kiếm tu là môn phái mạnh nhất. Tống Sư Yểu có thể tưởng tượng ra được cảnh những chuyên gia xây dựng mô hình tụ họp với nhau và suy nghĩ của bọn họ khi thiết kế ra hệ thống sức mạnh trên thế giới này.
Đúng, Kiếm tu là mạnh nhất, là đỉnh cao trong giới tu tiên, vậy bí tịch nhất định phải khó hơn những môn phái khác một chút, nếu không thì không hợp lý.
Vậy nên trong thiết kế của bọn họ, bí tịch của Kiếm tu được viết bằng tiếng Trung.
Lúc này không thể không nhắc lại lịch sử loài người, trước khi con người chạy trốn đến thế giới này, hệ thống ngôn ngữ hình như đã có sự thay đổi, hơn nữa trong quá trình chạy trốn, nhân tài hao tổn, số liệu bị phá hủy rồi lại trải qua hơn bảy triệu năm tiến hóa, tiếng Trung trở thành câu hỏi khó nhất trong ngành khảo cổ học của đế quốc, giải thích được một chữ thôi cũng là điều đáng để hoan hô.
Khi Tống Sư Yểu xuyên không đến đây, cô cũng từng mơ mộng về những chuyện như hồi sinh nền văn hóa Hoa Hạ. Không nói gì tới những chuyện khác, mặc dù cô đọc hiểu một số tài liệu sách vở, nhưng cô phát hiện ra lịch sử trong những tài liệu đó hoàn toàn khác với thế giới của cô. Vậy nên có thể suy đoán được con người trên thế giới này mặc dù cũng đã từng sử dụng tiếng Trung nhưng đó không phải là Hoa Hạ mà cô biết, hoặc cũng có thể là ở một thế giới song song. Nếu đã như vậy cô cũng không cần, cũng không có năng lực để đi hồi sinh lịch sử cổ đại của người khác.
Quay lại chủ đề cũ, cho dù các chuyên gia xây dựng mô hình thiết kế thế nào thì Kiếm tu nhất định phải đọc hiểu những bí tịch phức tạp và khó hiểu, sau đó mới nói đến chuyện có tu luyện hay không.
Chính vì vậy nên trong thế giới thực tế ảo mới thành yếu nhất, bởi vì tiếng Trung thật sự quá khó! Trong mỗi trang của quyển bí tịch đều có những từ bọn họ không biết, không biết được chữ này có nghĩa thế nào thì làm sao đọc và tu luyện được?
Đương nhiên, Tống Sư Yểu có thể “phá giải” được những bí tịch này, nhưng khi lấy chúng ra để tu luyện thì lại là một chuyện khác. Tống Sư Yểu chưa từng trải qua một thế giới bất thường như vậy, cũng không biết các chuyên gia xây dựng mô hình đặt ra những quy định thế nào, chỉ có thể không ngừng thử, mười nghìn lần không được thì một trăm nghìn lần, một trăm nghìn lần cũng không được và một triệu lần, cuối cùng cũng có một ngày sẽ khám phá ra những cánh cửa mà bọn họ không nhìn thấy.
Mấy người Lương Kiều tưởng rằng thiên linh căn của cô đã chết, không có linh căn để tu luyện nhưng bọn họ lại không biết rằng mình đã trải một con đường tới trước mặt Tống Sư Yểu.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook