Cái Quỳ Này Tôi Nhận!
-
Chương 45
Tổng cộng có 7 gia đình tiến vào khu vui chơi đảo sinh tồn, bao gồm ảnh hậu, thị đế, người mẫu, họa sĩ nổi tiếng, minh tinh điện ảnh quốc tế, ca sĩ vân vân, họ đều là những người nổi tiếng trong và ngoài nước, màu da gì cũng đều có cả. Có người cả nhà 4 5 người đều tới, ít nhất cũng có hai người, tổng cộng có tới 20 người, cũng tương đương với một đoàn du lịch biển rồi.
Tống Sư Yểu và Evans vừa xuống máy bay, ánh mắt liền nhìn lướt qua đám người trước mặt, lông mày hơi nhướng lên, nụ cười nơi khóe môi lại sâu thêm.
Cũng thật là... không ít những khuôn mặt quen thuộc đâu.
“Hey! Evans!” Ngôi sao điện ảnh quốc tế Listan đầu bóng lưỡng tươi cười phóng khoáng chạy tới ôm Evans một cái thật nồng thắm, khi nhìn về Tống Sư Yểu bèn nói: “Đây chắc chắn là em gái bảo bối của Evans rồi!”
“Chào anh Listan, anh có thể gọi em là Alice.” Tống Sư Yểu bắt tay với anh ta.
Listan lại quay đầu gọi con trai Addison của mình sang chào hỏi, nhưng mà Addison lại chạy về phía biển lớn một mình, không để ý đến anh ta.
Mà lúc này, buổi phát sóng trực tiếp trong khu vui chơi đảo sinh tồn đã bắt đầu rồi, cư dân mạng đều dũng mãnh xông vào, bình luận đều là những lời cổ vũ cho minh tinh mình thích.
Tống Sư Yểu nhìn thấy Văn Châu Liên bên kia cũng đang vô cùng bận rộn chào hỏi, ôm ấp với những khách mời khác, xem ra phần lớn mọi người đều quen biết cô ta, bao gồm cả siêu mẫu băng sơn Đạt Đạt và người ba là họa sĩ nổi tiếng của cô ta nữa.
Tống Sư Yểu cúi đầu nhìn vỏ sò trên mũi chân mình, cô ngồi xổm xuống đào nó ra từ trong cát.
Sau khi mọi người đều đã xuống hết, những chiếc máy bay trực thăng kia liền cất cánh bay đi.
“Cứ đi như thế sao?”
Sau khi máy bay trực thăng bay đi rồi, bờ cát trở nên yên tĩnh, người dẫn chương trình Liêu Ba nói: “Xin chào mọi người, tôi xin công bố một vài quy định. Đầu tiên, chỉ được phép mang không quá 5 kg hành lý vào khu vui chơi, thiết bị liên lạc cũng phải nộp lên.”
Sau khi công bố xong quy tắc này, mấy gia đình đều bắt đầu vây lại thảo luận xem nên để lại những thứ gì.
“Đem nước và thức ăn khô, chocolate cũng phải mang theo một ít, để bổ sung năng lượng...”
“Máy ảnh, nhất định phải mang theo máy ảnh của tôi. Đạo diễn, máy ảnh của tôi quá một chút...”
“Không được.” Đạo diễn vô tình từ chối.
“Thế này rồi còn chơi gì được nữa, điện thoại cũng thu, máy ảnh cũng không có, không có gì để chụp ảnh cả.”
Nhưng quy tắc chính là như thế, hợp đồng cũng đã ký rồi, phải làm theo những quy tắc người ta đưa ra thôi.
Thấy khách mời đều đã tìm được đồ mình muốn đem theo, Liêu Ba liền đi kiểm tra từng người một.
Đầu tiên là gia đình ảnh hậu Lễ Văn Linh, Lễ Văn Linh dẫn theo chồng và hai cậu con trai, lần lượt là 13 tuổi và 16 tuổi. Trọng lượng 5kg này nói nhiều thì cũng không nhiều mà nói ít thì cũng không ít, đã nhiều hơn những chương trình dã ngoại sinh tồn chân chính chỉ cho người chơi một bình nước và một con dao rồi.
Trong túi của Lễ Văn Linh đựng một bình nước, trong túi du lịch có đồ bảo vệ da, thuốc xịt côn trùng, một ít thuốc, lại thêm một tấm chăn mỏng nữa, vậy là đã đạt tới trọng lượng 5kg quy định rồi. Trong túi của chồng cô ta lại là một bình nước, cả nhà mỗi người một bộ quần áo mỏng. Hai đứa con trai cũng mang mỗi đứa một bình nước, sau đó là một ít đồ ăn vặt, thức ăn khô, còn có bài tập hè của chúng nữa.
Khi nhìn thấy bài tập hè của hai cậu nhóc, cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp đều cười sặc.
“Tôi thấy em trai nhỏ em trai lớn lén lút bỏ bài tập ra, sau đó bị ảnh hậu nhét trở lại rồi, thảm quá đi ha ha ha ha.”
“Hỉ nộ ái ố của mọi người đều giống nhau, ví dụ như không có ai thích làm bài tập!”
Sau Lễ Văn Linh chính là gia đình Vệ Ngôn, Vệ Ngôn dẫn theo bố mẹ và em gái.
“Tôi mang theo dây thừng, dao quân dụng, bật lửa, la bàn...” Vệ Ngôn lấy đồ của mình ra, có thể thấy anh ta đã có chuẩn bị trước cho lần sinh tồn trên đảo hoang này, quần áo giày dép của cả nhà đều tương đối thực dụng, giày là giày thể thao dã ngoại chuyên dụng, đế giày có độ bám mạnh, quần áo gọn nhẹ được làm từ chất liệu có thể chống nước, giữ ấm.
Không chỉ là nhà họ Vệ mà nhà họ Văn bên cạnh họ cũng không khác gì mấy, dường như là quần áo và đồ dùng hằng ngày được mua từ cùng một cửa hàng.
“A a a a fans CP cắn được đường rồi!”
“Châu Châu và Vệ Ngôn thật sự là trai tài gái sắc, cho dù không phải là con gái ruột của nhà họ Văn thì đã làm sao? Không phải nhà họ Vệ vẫn thích Châu Châu thế sao, người nào đó nghĩ rằng mình có quan hệ máu mủ thì ghê gớm lắm chắc.”
“Châu Châu và họ đứng cùng nhau trông vô cùng hòa hợp, nào có thể nhìn ra không phải là con gái ruột chứ? Tôi cảm thấy còn giống con gái ruột hơn cả con gái ruột đó, người nào đó chỉ biết dựa vào anh trai thì dạt sang một bên đi.”
“Đừng có não tàn như thế được không vậy, đang là thời gian ghi hình chính thức còn cúi xuống nhặt vỏ sò!”
Những người khác cũng nhìn thấy Tống Sư Yểu lại đi nhặt vỏ sò, vẻ mặt rất lấy làm lạ, có người đồng tình nhìn về phía Văn Châu Liên.
Văn Châu Liên gọi Tống Sư Yểu: “Sư Yểu, chị đừng chơi nữa, mau về đây đi!”
Tống Sư Yểu quay đầu lại nhìn cô ta một cái, cũng không để ý tới cô ta, cô vẫn tự nhặt vỏ sò của mình.
Văn Châu Liên hơi xấu hổ, Văn Anh Đình không vui nói: “Em quan tâm cô ta nhiều như thế làm gì, cô ta cũng có nghe lời em đâu.”
“Châu Châu, tới ăn kẹo đi.” Em gái của thị đế Thường Hữu Thanh - Thường Trân Trân gọi Văn Châu Liên.
Văn Châu Liên nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn nói với Evans đang ngồi xổm bên cạnh hành lý nghiên cứu một cái nồi đế bằng: “Evans, anh gọi Sư Yểu về đi, như thế không hay đâu.”
Evans tới nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, anh gõ gõ cái nồi đế bằng, ước lượng trọng lượng của nó.
“Sở thích của Evans có hơi xuống cấp rồi.”
“Quá bất lịch sự rồi đó.”
“Evans vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng như thế nhé cảm ơn, đến cả fans của mình mà anh ấy còn không để ý thì dựa vào đâu anh ấy phải để ý tới Văn Châu Liên?”
Lượng fans của Evans quá đông đúc, fans của Văn Châu Liên cũng không dám nói nhiều, bị tạt lại hai câu liền mai danh ẩn tích.
“Châu Châu, em tới đây một chút.” Lễ Văn Linh cũng đã lên tiếng.
Văn Châu Liên đi sang đó, bọn họ vây quanh cô ta, thoạt nhìn như đang an ủi cô ta, cũng bảo cô ta đừng lương thiện quá như thế, có thể nói là “chúng tinh phủng nguyệt”, “đoàn sủng”.
Ngoài mặt Văn Châu Liên không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại thầm đắc ý, đây chính là cảm giác được tất cả mọi người ưu ái.
Fans của cô ta thấy thế thì kiêu ngạo hết sức, hâm mộ một thần tượng thần tiên cỡ này, vừa có tài mà còn quen biết nhiều nhân vật cũng thần tiên không kém như thế. Quả nhiên là gió tầng nào gặp mây tầng đó mà!
Rất nhanh liền kiểm tra tới chỗ Evans và Tống Sư Yểu.
Chỉ thấy trong balo trên lưng Evans đựng nước, một cuốn nhật kí nho nhỏ, một cây bút và một cái nồi đáy phẳng có khối lượng gọn nhẹ, và cả một túi plastic trong suốt nho nhỏ đựng một ít đồ gia vị. So sánh với những người khác thì có thể nói là vô cùng gọn nhẹ.
Liêu Ba kinh ngạc nói: “Evans, cậu mang theo những thứ này thôi sao?”
Evans nói: “Tôi có em gái là đã đủ rồi.”
Liêu Ba đi kiểm tra balo của Tống Sư Yểu, chỉ thấy trong balo của Tống Sư Yểu có một bình nước, một vài vỏ sò, một con dao dài và một vài dụng cụ nhỏ lung tung giống như đồ dùng thí nghiệm môn hóa học, thêm một vài thứ khác, Liêu Ba nhìn cũng không hiểu là gì. Ngoại trừ những thứ đó ra cũng chẳng còn cái gì cả. Tổng khối lượng vừa đúng 5kg.
Nói thế nào đây? Vật dụng của hai anh em nhà này không được bình thường lắm. Đặc biệt là Tống Sư Yểu, Evans tốt xấu gì còn mang theo nồi và một ít gia vị, mặc dù nhìn thế nào cũng đều thấy quá tùy ý, nhưng Tống Sư Yểu lại toàn mang cái gì không đâu, nhìn thế nào cũng thấy đó không phải là những đồ vật nên mang theo khi đi dã ngoại sinh tồn.
Bình luận đều đang nói Tống Sư Yểu đang đùa giỡn, lương khô cũng không thèm đem một miếng mà lại đem nồi và gia vị. Đang mơ mộng đẹp quá hay sao vậy? Tưởng cuộc sống dã ngoại thực tế nhẹ nhàng chỉ cần xuống nước bắt cá, bắt thỏ gì đó thôi sao? Xem nhiều phim ảnh quá đấy à? Sợ là căn bản đến một con cá cũng không tìm được, đói chết trên núi luôn đấy.
Văn Anh Đình không nhịn được mà mà trợn ngược mắt, Lê Hân và Văn Quốc Hoa cũng nhíu chặt mày, dáng vẻ như rất muốn gọi Tống Sư Yểu qua dạy dỗ một trận.
“Tôi khuyên cô ít nhất cũng phải đem một ít lương khô và đường đi.” Văn Anh Đình nhịn không nổi nói.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Tống Sư Yểu nói.
“Hừ, tôi cũng đã nhắc nhở cô rồi đó, đến lúc đó không có gì ăn không có gì uống phải đi xin người khác thì xấu hổ lắm đấy.”
Vẻ mặt Tống Sư Yểu bình tĩnh, không hề có chút dao động, cũng không hề có ý sẽ nghe theo lời người khác khuyên.
“Đến lúc đó đừng có tìm người khác xin giúp đỡ...”
“Đồ của người khác người ta cũng cần phải dùng, nào có phần dư mà cho họ...”
“Evans không não nghe em gái răm rắp, mà em gái cũng không não nốt.”
Sau khi kiểm tra vật dụng xong, xác nhận đồ vật trong balo trên lưng mỗi người đều chỉ có khối lượng 5kg, Liêu Ba lại phát cho mỗi người một cái đồng hồ đeo tay thông minh, giám sát họ đeo đồng hồ lên tay.
Liêu Ba: “Mọi người, nơi mà mọi người sắp bước vào là một khu vui chơi đảo sinh tồn thần kỳ do Tập đoàn Phồn Tinh đã đầu tư 20 tỷ tiền vàng để xây dựng nên! Trong nơi này, mọi người sẽ có được những trải nghiệm thần kỳ không thể nào cảm nhận được ở những thành phố khác, mạo hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Ở nơi này, mọi người sẽ được trưởng thành và tăng tiến tình cảm không thể nào tưởng tượng được, chúng tôi hy vọng những gia đình tham gia chương trình sinh tồn gia đình lần này, sau khi chương trình kết thúc sẽ có thể trân trọng lẫn nhau hơn nữa.”
“Mọi người, nhiệm vụ của mọi người là đi từ đầu bên này của hòn đảo xuyên qua đầu bên kia hòn đảo, không giới hạn thời gian, người đến được điểm cuối trước sẽ được kết thúc chương trình này trước, người đến trước không có thưởng, người về sau cũng không bị trừng phạt. Vì vậy, mọi người cứ thoải mái hưởng thụ đi!”
Liêu Ba nói xong liền nhanh chân chạy lên chiếc canô đang dừng bên bờ biển, sau đấy hô to: “Chương trình vui chơi đảo sinh tồn, bắt đầu!”
Cũng ngay lúc này, ở Tập đoàn Phồn Tinh.
Nhân viên công tác ở ekip chương trình phụ trách chương trình vui chơi đảo sinh tồn vẻ mặt căng thẳng, tổ trưởng nhấn xuống một cái nút màu đỏ.
“Khu vui chơi, khởi động!”
Trên màn hình lớn phản chiếu ra ánh sáng trắng. Trong phòng làm việc rộng lớn gọn gàng, sạch sẽ đến mức tiêu điều, lạnh như băng, Giang Bạch Kỳ ngồi trên một chiếc ghế, quay lưng lại với màn hình lớn, một tay anh chống cằm, đôi mắt xám hiện ra vẻ nhàm chán.
Nghe âm thanh khởi động khu vui chơi, anh khẽ giẫm mũi chân, ghế xoay tròn một vòng, anh nhìn vào màn hình lớn trước mặt.
Một khuôn mặt cứ như thế đột nhiên đập thẳng vào mắt anh, khiến anh bỗng giật mình sửng sốt.
“Xuất phát!” Các gia đình minh tinh trên bãi cát hoàn toàn không hề hay biết về tất cả những gì mình sắp phải đối mặt, họ vui vẻ xuất phát vào đảo.
Nhưng họ lại không biết rằng, những khán giả đang xem phát sóng trực tiếp khi nhìn thấy cảnh tượng này đều ngớ người.
Chỉ thấy trong phòng phát sóng trực tiếp, sau khi bọn họ rời khỏi bãi biển, đột nhiên xuất hiện một phòng phát sóng trực tiếp nhỏ nữa, tổng cộng có hai phòng phát sóng trực tiếp, một phòng là hình ảnh minh tinh và các thành viên trong gia đình mình đang bước vào đảo, còn trong một phòng phát sóng trực tiếp nhỏ khác lại là cảnh tượng những minh tinh đó và các thành viên trong gia đình mình nằm trên ghế trên bãi biển. Liêu Ba rõ ràng đã lên du thuyền rời đi lúc nãy đang ở ngay bên cạnh họ, mỉm cười chào hỏi trước ống kính!
Khán giả đều không hiểu ra sao.
Sau đó Tập đoàn Phồn Tinh giải thích nguyên lý hoạt động của khu vui chơi đảo sinh tồn cho họ.
Hóa ra là những khách mời này không thực sự vào đảo để phiêu lưu, mà họ đã tiến vào trạng thái ngủ thông qua một sản phẩm mới của Tập đoàn Phồn Tinh. Tinh thần của họ đã tiến vào một hòn đảo hư cấu, nhưng họ không hề biết gì về chuyện này. Họ còn nghĩ rằng họ đã thật sự bước vào đảo, khi ở trong đó họ có thể cảm nhận được tất cả mọi chuyện thật đến 100%, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn nào với họ, nhưng họ thật sự không biết gì về chuyện này, họ đều nghĩ rằng đây là hiện thực.
Nếu không phải trong thời gian thế giới thực tế ảo đang vận hành, khán giả và ekip chương trình trong phòng phát sóng trực tiếp “Ngày phán xét chính nghĩa” chỉ có thể thông qua việc vào phòng phát sóng của NPC người thật và người bị phán xét nhìn thấy tất cả, sợ là họ cũng phải nổi cả da gà. Đây không phải là một hình thức khác của chương trình phán xét sao? Chẳng qua họ là chương trình phán xét, còn những người trong thế giới thực tế ảo chỉ là chương trì giải trí mạo hiểm bình thường thôi.
Đáng tiếc bây giờ họ không thể biết được, bởi vì dù là Vệ Ngôn hay Văn Châu Liên đều không biết mình đã tiến vào thế giới thực tế ảo trong thế giới thực tế ảo.
Người duy nhất biết được sự thật cũng sẽ không nói cho bọn họ
Đầu ngón tay Tống Sư Yểu chạm đến vỏ cây, vỏ cây khô ráp sần sùi, còn có hoa văn độc đáo, cô cụp mắt nhìn ngón tay mình.
Phía trước truyền tới một tràng cười hi hi ha ha, một đám người giống như đang du lịch mùa xuân, nói đông nói tây rất suиɠ sướиɠ, Tống Sư Yểu và Evans bị cô lập tụt lại phía sau.
“Này Evans, sao hai người đi chậm thế, đi nhanh lên chứ!” Listan đứng phía trước gọi, vì không lâu trước đó anh ta còn đang bận quay nốt những cảnh quay cuối cùng nên không biết những chuyện rắc rối khác, mà chỉ muốn để mọi người hòa nhập vào tập thể thôi.
Thấy hai người Evans không muốn anh ta cũng không để ý, anh ta phấn khích dẫn con trai Addison của mình tới chỗ những đứa trẻ cùng lứa tuổi, hy vọng rằng con trai mình có thể chơi với chúng.
Những người khác thấy Listan thân thiết với Evans đã lên tiếng mà cũng không có tác dụng gì, đương nhiên cũng sẽ không lắm miệng nữa.
Dù sao thì danh tiếng và địa vị của Evans đã quá siêu phàm rồi, còn thêm cả chuyện lúng túng giữa Tống Sư Yểu và Văn Châu Liên nữa, khiến mọi người cảm thấy nếu họ chủ động tiếp cận thì sẽ rất giống như đang muốn nịnh nọt và đứng về phía Tống Sư Yểu vậy.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bọn họ biết xây dựng quan hệ tốt với Văn Châu Liên sẽ có lợi hơn, dù sao thì cũng chưa chắc đã ôm được đùi Evans, nhưng chắc chắn sẽ chọc tiếng xấu vào người. Đứng về phía Văn Châu Liên thì lại khác, cô ta tùy ý sáng tác bài nào bài đó đều sẽ hot, cô ta là một thiếu nữ thiên tài, hơn nữa họ cũng thân với với Văn Châu Liên hơn, là bạn của cô ta, nên đương nhiên sẽ vô thức thiên vị cô ta hơn.
Fan của Evans vô cùng khó chịu khi nhìn thấy cảnh này, họ cảm thấy Tống Sư Yểu đã hại Evans bị cô lập, thân phận và địa vị như anh ấy vốn dĩ nên được mọi người xoay quanh nịnh hót mới đúng, đến cả Văn Châu Liên trước đây cũng đã từng công khai nói thích Evans cơ mà!
Nhất thời, số người chỉ trích Tống Sư Yểu trên các nền tảng xã hội càng ngày càng nhiều hơn.
“Đau lòng quá đi!”
“Đúng là chỉ biết kéo chân sau, không thể tự mình biết mình một chút được sao?”
“Bởi vì người em gái này, tôi cảm thấy Evans cũng đã không còn bao nhiêu sức hấp dẫn nữa rồi.”
“Tôi có một dự cảm, sớm muộn gì Evans cũng bị cô em gái này liên lụy đến chết thôi.”
Mà hiện giờ, Evans đang được fans đau lòng không ngớt thì lại trông có vẻ vô cùng thích ý, hơn nữa còn nhanh chóng hóa thân thành em bé tò mò, chỉ vào cây nấm dưới gốc cây rồi hỏi Tống Sư Yểu: “Em gái, đó là cái gì thế?”
Tống Sư Yểu đang xoay đầu nhìn quanh bốn phía, nghe thế bèn liếc mắt nhìn sang, sau đó liền nói: “Nấm tán gϊếŧ ruồi đó, không thể ăn đâu.”
“Cái kia thì sao?”
“Là nấm thiên thần hủy diệt châu Âu, không thể ăn.”
“Còn cái đó? Nhìn có vẻ anh cả sẽ thích đó.”
“Đó là Chi Ô đầu, anh muốn đầu độc chết anh cả sao?”
“...”
Hai anh em một người hỏi một người đáp, đằng trước có một cậu thiếu niên 13 tuổi tò mò quay đầu lại nhìn họ.
Một lát sau, cậu bé dường như không kìm lòng nổi nữa mà quay người chạy về phía Tống Sư Yểu, hỏi: “Chị ơi, chị có biết đây là cái gì không?”
Đó là con trai nhỏ Lễ Tuyền của ảnh hậu Lễ Văn Linh. Lễ Văn Linh thấy con trai nhỏ nhà mình chạy tới chơi hỏi đáp với Tống Sư Yểu thì hơi nhíu mày, cô ta quay đầu nhìn sang, trong lòng có chút lo lắng con trai nhỏ nhà mình sẽ giẫm phải đinh.
Tống Sư Yểu nhìn món đồ trên tay Lễ Tuyền, đó là một thứ vuông vức màu đen, bởi vì hơi nước đã bị phơi khô nên cũng không có hương vị gì đặc biệt cả.
Tống Sư Yểu nhìn cậu bé còn hơi trẻ con trước mặt, dịu dàng trả lời: “Đây là phân của gấu túi mũi trần, trông rất đặc biệt đúng không? Phân loài động vật này bài tiết ra có hình vuông đó.”
Nét mặt của cậu bé cứng đờ, đầu óc toàn là mình đang cầm một đống phân, một đống phân, một đống phân...
Ngay sau đó cậu bé liền hãi hồn, vội vàng ném đống phân trên tay mình đi như bị điện giật, nhảy dựng lên: “A a a a a em phải rửa tay em phải rửa tay em phải rửa tay.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“ĐM đột nhiên cười phun.”
“?? Chờ đã, em gái hình như???”
“Có người nào biết thực hư không, thiên kim thật nói đúng không thế?”
“Người chuyên nghiệp nói cho mọi người, đều đúng cả.”
Những tiếng chỉ trích Tống Sư Yểu trong bình luận dần dần có chiều hướng thay đổi.
Lễ Văn Linh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy dường như con trai nhỏ nhà mình đã bị bắt nạt nên giọng điệu hơi bực bội gọi cậu bé lại: “Lễ Tuyền!”
Lễ Tuyền lập tức chạy về bên cạnh Lễ Văn Linh, vội vàng cầm nước khoáng trong balo ra rửa tay, dùng hết bình nước rồi vẻ mặt cậu bé mới hơi dịu đi một chút.
“Dùng nhiều nước như vậy không hay đâu?” Có người nói.
Vệ Ngôn tràn đầy tự tin nói: “Không sao đâu, chắc chắn trên đảo có nguồn nước, tôi biết phải tìm thế nào, đi theo tôi là được rồi.”
“Chúng tôi có mang theo năng lượng mặt trời nấu nước hồ.” Văn Châu Liên tiếp lời.
Vì mối quan hệ giữa nhà họ Vệ và nhà họ Văn nên bọn họ có thể hợp tác với nhau, những đồ vật mang theo có thể nói là tương đối đầy đủ, gần như là cái gì cũng có, trông chẳng khác nào du lịch mùa xuân. Bởi vậy nên tâm trạng bọn họ rất thảnh thơi.
Không lâu sau, quả nhiên bọn họ đã tìm được nguồn nước, tất cả mọi người đã vừa mệt vừa đói, đều chia nhau ra tìm chỗ ngồi xuống nghỉ chân, lấy bánh bao, lương khô, thịt khô trong balo ra, Văn Châu Liên nấu nước, rót cho những người cần nước nóng.
“Đạt Đạt, cho mình một cơ hội đi, nếu không sau này sẽ hối hận đó.” Khi rót nước cho siêu mẫu Đạt Đạt, Văn Châu Liên khuyên nhủ nói.
Nét mặt Đạt Đạt cứng đờ, cô ta nhìn người ba họa sĩ của mình đang nói chuyện với những gia đình khác, không nói không rằng.
“Châu Châu thật sự là một cô gái tốt.”
“Nếu Trân Trân được một nửa như cháu thì tốt rồi.” Mẹ Thường Hữu Thanh, Thường Trân Trân nói.
Thường Trân Trân lập tức hờn dỗi kêu lên: “Mẹ! Lúc không có Châu Châu con là cục vàng, lúc có Châu Châu thì con là cọng cỏ đúng không?”
Văn Châu Liên nói: “Trân Trân cũng có ưu điểm của mình mà ạ, cậu ấy cũng vẽ tranh đẹp như vậy, cháu lại không biết vẽ.”
“Cháu thật biết nói chuyện... anh chị dạy dỗ con gái thật tốt.” Mẹ Thường lại quay đầu lại nói với Lê Hân và Văn Quốc Hoa.
Hai người được khen như thế bèn cười tít mắt nói: “Nào có đâu, chúng tôi cũng chẳng dạy dỗ Châu Châu thế nào cả, đều là khả năng của nó thôi.”
“Sao lại không liên quan đến anh chị được? Người kia không phải...” Mẹ Thường rất thích Văn Châu Liên, nếu như không phải cô ta đã có Vệ Ngôn rồi thì bà ta còn ước gì con trai Thường Hữu Thanh nhà mình có thể cưới Văn Châu Liên về nhà. Vì vậy nên cũng ghét lây luôn cả Tống Sư Yểu, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không thuận mắt, lúc nói chuyện còn cố tình liếc về hướng Tống Sư Yểu. Lời không nói hết nhưng ẩn ý trong đó ai cũng hiểu.
Tống Sư Yểu không được nhà họ Văn dạy dỗ, nên mới không ngọt ngào khiến người yêu thích được như Văn Châu Liên.
Lê Hân và Văn Quốc Hoa có chút xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ phải tìm cơ hội dạy dỗ Tống Sư Yểu một ít đạo lý mới được, nhà Evans hình như không dạy cô cách hòa nhập với mọi người. Mọi người cùng nhau ra ngoài chơi, nó là bậc con cháu, lẽ nào còn chờ người lớn phải chủ động đi tới chào hỏi nó trước hay sao?
Nhưng Tống Sư Yểu lại không để ý tới bọn họ, cô đang vội vàng chuẩn bị bữa trưa cho mình và Evans.
Những người khác vừa ăn vừa nhìn hai người họ chằm chằm, lòng thầm muốn xem cô làm thế nào, đợi lát nữa còn không phải là xấu hổ để bụng đói sao? Đến lúc đó họ có cần phải chủ động cho hai người một chút đồ ăn không? Vấn đề này rất đáng suy ngẫm đấy.
Nhưng mà trong lúc họ đang tán gẫu với nhau thì Tống Sư Yểu đã sớm thu thập xong những thứ cần thiết. Đầu tiên, cô chụm đá lại thành một cái bếp lò, rồi lấy vài cành hương bồ rất dễ bắt lửa ra bỏ vào trong, lại tiện tay nhặt vài nhánh cây khô lên.
“Sư Yểu, cho em mượn bật lửa này.” Vệ Ngôn lên tiếng, anh ta lấy bật lửa từ trong túi xách ra, thiện ý nói.
“Đánh lửa rất khó, tay Sư Yểu chắc chắn sẽ không chịu nổi, dùng bật lửa đi.” Văn Châu Liên nói.
“Không cần, cảm ơn.”
“Không cần quan tâm tới cô ta, vừa nhìn đã biết là bị chiều hư rồi, đợi đến khi phải chịu khổ thì cô ta mới biết mặt.” Bà cụ Thường nói.
Thường Trân Trân: “Cháu lại muốn nhìn xem cô ta có thể đánh đá lấy lửa được không.”
“Thiên kim thật có chút không biết phân biệt tốt xấu đấy.”
“Mặc dù trông cô ta có vẻ hơi thông minh đó, nhưng vẫn là thiếu kinh nghiệm thực tế, dù sao thì cũng có một người anh trai lắm tiền nuôi mà, sao lại từng chịu khổ được.”
“Nói thật thì loại người này khiến người khác ghét cũng là bình thường thôi, cô ta không biết đạo lý không đánh người mặt cười sao.”
“Thật bất lịch sự.”
“Có sao nói vậy, tôi cảm thấy những người đó đối với Evans và em gái anh ấy cũng chẳng lịch sự được bao nhiêu, càng giống như đang ngồi chờ xem chuyện cười hơn.”
“Châu Châu thật hiểu chuyện, đánh đá lấy lửa là một trong những cách lấy lửa khó nhất trong dã ngoại, đàn ông con trai chưa chắc đã làm được.”
“Ngồi chờ coi chuyện cười.”
“Evans, anh có muốn ăn đường không?” Văn Châu Liên cắn môi, lại hỏi tiếp. Tất cả mọi người đều biết chuyện Evans bị tụt huyết áp, anh không thể bị đói bụng được.
Nhưng Evans không để ý đến cô ta, cảm xúc chán ghét dường như lan tỏa ra tới mỗi một cọng tóc của anh.
Văn Châu Liên có hơi mất hứng, không muốn thì thôi, dù sao thì người đói bụng cũng chẳng phải là cô ta, xỉu luôn là tốt nhất, khi đó tất cả mọi người sẽ càng ghét Tống Sư Yểu hơn.
Nhưng lại không thấy Tống Sư Yểu đánh đá tạo lửa, chỉ thấy cô tiện tay nhặt cái túi nilon không biết ai vừa mới vứt trên đất lên, kéo phẳng ra rồi phủ lên những nhành cây vừa nhặt ban nãy, sau đó lại đổ nước lên trên, túi nilon trong suốt hơi chìm xuống.
Sau khi làm xong, Tống Sư Yểu đứng dậy, dặn dò anh trai bên cạnh: “Anh, xem chừng lửa đó.”
Evans ngoan ngoãn ngồi trên hòn đá nói: “Anh biết rồi.”
Lửa? Lửa ở đâu cơ?
Những người xung quanh đều ngơ ngác, không hiểu một loạt thao tác vừa rồi của Tống Sư Yểu là thế nào, rồi lại thấy Tống Sư Yểu nhặt vài nhánh cây, cởi giày xuống hồ.
Trong nhóm người có vài đứa con nít tuổi còn nhỏ, Lễ Tuyền 13 tuổi, Vệ Thư 14 tuổi, Mạnh Thông 16 tuổi. Chúng đều đang ở độ tuổi tò mò muốn khám phá, đều chưa từng nhìn thấy ai xiên cá trong đời thực nên lập tức tò mò chạy đến bên hồ. Đến cả Addison không hòa nhập với tập thể cũng ngẩng đầu nhìn sang đó.
“Chị, thật sự có thể bắt được cá ạ?” Lễ Tuyền đã từng giao lưu với cô một lần rồi, giờ đặt câu hỏi lần nữa cũng thoải mái hơn nhiều.
“Chị dạy cho bọn em một kỹ xảo nhé, bắt cá phải từ từ tiếp cận nó trong nước, như vậy sẽ khiến cá rất khó phát hiện ra nguy hiểm, sau đó...” Giọng nói của Tống Sư Yểu rất dễ nghe, giọng điệu lại dịu dàng nói, nhưng ra tay vừa nhanh vừa dữ, khi nhấc cành cây lên khỏi mặt nước thì đã có một con cá béo mập bị xiên ở trên đó rồi.
“Wao!” Ba đứa trẻ đồng thanh phát ra tiếng hô kinh ngạc.
Tống Sư Yểu đi về, cũng cùng lúc đó, lửa của Tống Sư Yểu đột nhiên cháy lên.
Đám người đang ngồi chờ xem kịch vui:!!!
“Wow! Tớ hiểu rồi! Nguyên lý thấu kính lồi!” Mạnh Thông đột nhiên bừng tỉnh, lớn tiếng nói.
Cho dù không có kính lúp, nhưng nếu muốn tự tạo cho mình một thấu kính lồi cũng rất dễ dàng. Tống Sư Yểu đổ nước lên miếng giấy nhựa trong suốt, giấy nhựa lõm xuống bên dưới và mặt nước lồi lên trên tạo thành thấu kính lồi có thể hội tụ ánh sáng. Ánh mặt trời ban trưa rất mạnh, không tới vài phút đã dễ dàng đốt cháy những cành hương bồ dễ bắt lửa rồi.
“... Bị vả mặt rồi.”
“Ai nói nhặt cành cây là phải đánh đá lấy lửa? Có thể người ta chỉ là đang đốt lửa, sau đó dùng để nấu đó!”
“ĐM! Tống Sư Yểu quá thông minh!”
“Có gì mà thông minh chứ, hồi nhỏ ai chưa từng dùng kíp lúp đánh lửa?”
“Quả thật chỉ là mẹo vặt thôi, nhưng vừa rồi là ai chỉ nghĩ đến chuyện đánh lửa? Biết là ai cũng đã học rồi, nhưng có thể vận dụng vào đời sống thực tế hay không thì lại là một chuyện khác!”
“Đúng thế!”
“ĐM, sao vừa rồi mình không nghĩ ra nhỉ?”
Văn Anh Đình cũng ảo não vì sự ngu xuẩn vừa rồi của mình. Đây là kiến thức ở tiểu học, sao vừa rồi anh ta không phản ứng lại được cơ chứ?
Ngoại trừ ba đứa bé ra thì những người khác đều lập tức thấy xấu hổ, sắc mặt đỏ lên, hơi nóng rát. Thì ra Tống Sư Yểu không hề có ý định đánh lửa, người ta có cách càng thông minh, càng đơn giản hơn.
Tống Sư Yểu bảo Evans bỏ củi vào bếp lò, đổ nước vào nồi đáy phẳng nấu lên, lại lựa mấy vỏ sò trong balo ra đi mổ cá. Rìa vỏ sò vừa cứng vừa sắc bén, có thể dễ dàng cạo sạch vảy cá, cô lại mổ bụng cá, xử lý sạch ruột bên trong... động tác của cô vô cùng thành thạo, giống như đã từng làm không biết bao nhiêu lần rồi, vừa đẹp đẽ lại vừa lưu loát.
Sau khi xử lý cá xong, cô bỏ nó vào trong cái nồi đáy phẳng kia, rồi lại bỏ thêm những cây nấm có thể ăn và gừng dại hái được trên đường, sau đó lại rửa một bó rau dại đã chuẩn bị sẵn bên cạnh. Mùi canh cá thơm ngát rất nhanh đã phiêu đãng trong không khí, cô lại bỏ thêm gia vị vào theo thứ tự, vừa bỏ tiêu đen vào, mùi thơm lại càng thêm nức mũi.
Những người đang gặm bánh mì cứng ngắc, lương khô nguội lạnh, ngửi được mùi thơm của thức ăn nóng hổi, lập tức nổi lên cảm giác không ổn.
Nhưng Tống Sư Yểu yêu cầu rất nghiêm khắc với bữa trưa, sau khi nấu canh cá xong rồi, cô lại bỏ thêm một cây nấm giữ lửa thật to vào bếp lò, nấm giữ lửa là lấy được từ trên cây bạch dương còn sống, bên trên mặt gỗ có những đốm đen tròn tròn, có thể dùng để duy trì sự cháy như than củi. Cô rửa một tảng đá bằng phẳng tìm được bên hồ rồi đặt lên trên bếp lò, sau đó bắt đầu nướng thịt cá, nấm hương... mùi thơm còn thơm hơn cả canh cá nháy mắt liền ngập tràn trong không khí.
Bầu không khí đột nhiên trở nên càng yên tĩnh hơn nữa, nét do dự trên mặt Listan như đang nói, tôi có thể dựa vào tình bạn với Evans để đi qua ăn chực một bữa cơm được không.
Hai anh em ăn ngon lành.
Những khán giả vừa mới được mở rộng tầm mắt, đang nuốt nước miếng thì đột nhiên chú ý tới gì đó.
“Ủa Evans?? Hình như anh ấy không làm gì cả?”
“Vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở kia đợi ăn kìa.”
“... Bị em gái hút máu như mấy người nói đâu rồi???”
Tống Sư Yểu và Evans vừa xuống máy bay, ánh mắt liền nhìn lướt qua đám người trước mặt, lông mày hơi nhướng lên, nụ cười nơi khóe môi lại sâu thêm.
Cũng thật là... không ít những khuôn mặt quen thuộc đâu.
“Hey! Evans!” Ngôi sao điện ảnh quốc tế Listan đầu bóng lưỡng tươi cười phóng khoáng chạy tới ôm Evans một cái thật nồng thắm, khi nhìn về Tống Sư Yểu bèn nói: “Đây chắc chắn là em gái bảo bối của Evans rồi!”
“Chào anh Listan, anh có thể gọi em là Alice.” Tống Sư Yểu bắt tay với anh ta.
Listan lại quay đầu gọi con trai Addison của mình sang chào hỏi, nhưng mà Addison lại chạy về phía biển lớn một mình, không để ý đến anh ta.
Mà lúc này, buổi phát sóng trực tiếp trong khu vui chơi đảo sinh tồn đã bắt đầu rồi, cư dân mạng đều dũng mãnh xông vào, bình luận đều là những lời cổ vũ cho minh tinh mình thích.
Tống Sư Yểu nhìn thấy Văn Châu Liên bên kia cũng đang vô cùng bận rộn chào hỏi, ôm ấp với những khách mời khác, xem ra phần lớn mọi người đều quen biết cô ta, bao gồm cả siêu mẫu băng sơn Đạt Đạt và người ba là họa sĩ nổi tiếng của cô ta nữa.
Tống Sư Yểu cúi đầu nhìn vỏ sò trên mũi chân mình, cô ngồi xổm xuống đào nó ra từ trong cát.
Sau khi mọi người đều đã xuống hết, những chiếc máy bay trực thăng kia liền cất cánh bay đi.
“Cứ đi như thế sao?”
Sau khi máy bay trực thăng bay đi rồi, bờ cát trở nên yên tĩnh, người dẫn chương trình Liêu Ba nói: “Xin chào mọi người, tôi xin công bố một vài quy định. Đầu tiên, chỉ được phép mang không quá 5 kg hành lý vào khu vui chơi, thiết bị liên lạc cũng phải nộp lên.”
Sau khi công bố xong quy tắc này, mấy gia đình đều bắt đầu vây lại thảo luận xem nên để lại những thứ gì.
“Đem nước và thức ăn khô, chocolate cũng phải mang theo một ít, để bổ sung năng lượng...”
“Máy ảnh, nhất định phải mang theo máy ảnh của tôi. Đạo diễn, máy ảnh của tôi quá một chút...”
“Không được.” Đạo diễn vô tình từ chối.
“Thế này rồi còn chơi gì được nữa, điện thoại cũng thu, máy ảnh cũng không có, không có gì để chụp ảnh cả.”
Nhưng quy tắc chính là như thế, hợp đồng cũng đã ký rồi, phải làm theo những quy tắc người ta đưa ra thôi.
Thấy khách mời đều đã tìm được đồ mình muốn đem theo, Liêu Ba liền đi kiểm tra từng người một.
Đầu tiên là gia đình ảnh hậu Lễ Văn Linh, Lễ Văn Linh dẫn theo chồng và hai cậu con trai, lần lượt là 13 tuổi và 16 tuổi. Trọng lượng 5kg này nói nhiều thì cũng không nhiều mà nói ít thì cũng không ít, đã nhiều hơn những chương trình dã ngoại sinh tồn chân chính chỉ cho người chơi một bình nước và một con dao rồi.
Trong túi của Lễ Văn Linh đựng một bình nước, trong túi du lịch có đồ bảo vệ da, thuốc xịt côn trùng, một ít thuốc, lại thêm một tấm chăn mỏng nữa, vậy là đã đạt tới trọng lượng 5kg quy định rồi. Trong túi của chồng cô ta lại là một bình nước, cả nhà mỗi người một bộ quần áo mỏng. Hai đứa con trai cũng mang mỗi đứa một bình nước, sau đó là một ít đồ ăn vặt, thức ăn khô, còn có bài tập hè của chúng nữa.
Khi nhìn thấy bài tập hè của hai cậu nhóc, cư dân mạng đang xem phát sóng trực tiếp đều cười sặc.
“Tôi thấy em trai nhỏ em trai lớn lén lút bỏ bài tập ra, sau đó bị ảnh hậu nhét trở lại rồi, thảm quá đi ha ha ha ha.”
“Hỉ nộ ái ố của mọi người đều giống nhau, ví dụ như không có ai thích làm bài tập!”
Sau Lễ Văn Linh chính là gia đình Vệ Ngôn, Vệ Ngôn dẫn theo bố mẹ và em gái.
“Tôi mang theo dây thừng, dao quân dụng, bật lửa, la bàn...” Vệ Ngôn lấy đồ của mình ra, có thể thấy anh ta đã có chuẩn bị trước cho lần sinh tồn trên đảo hoang này, quần áo giày dép của cả nhà đều tương đối thực dụng, giày là giày thể thao dã ngoại chuyên dụng, đế giày có độ bám mạnh, quần áo gọn nhẹ được làm từ chất liệu có thể chống nước, giữ ấm.
Không chỉ là nhà họ Vệ mà nhà họ Văn bên cạnh họ cũng không khác gì mấy, dường như là quần áo và đồ dùng hằng ngày được mua từ cùng một cửa hàng.
“A a a a fans CP cắn được đường rồi!”
“Châu Châu và Vệ Ngôn thật sự là trai tài gái sắc, cho dù không phải là con gái ruột của nhà họ Văn thì đã làm sao? Không phải nhà họ Vệ vẫn thích Châu Châu thế sao, người nào đó nghĩ rằng mình có quan hệ máu mủ thì ghê gớm lắm chắc.”
“Châu Châu và họ đứng cùng nhau trông vô cùng hòa hợp, nào có thể nhìn ra không phải là con gái ruột chứ? Tôi cảm thấy còn giống con gái ruột hơn cả con gái ruột đó, người nào đó chỉ biết dựa vào anh trai thì dạt sang một bên đi.”
“Đừng có não tàn như thế được không vậy, đang là thời gian ghi hình chính thức còn cúi xuống nhặt vỏ sò!”
Những người khác cũng nhìn thấy Tống Sư Yểu lại đi nhặt vỏ sò, vẻ mặt rất lấy làm lạ, có người đồng tình nhìn về phía Văn Châu Liên.
Văn Châu Liên gọi Tống Sư Yểu: “Sư Yểu, chị đừng chơi nữa, mau về đây đi!”
Tống Sư Yểu quay đầu lại nhìn cô ta một cái, cũng không để ý tới cô ta, cô vẫn tự nhặt vỏ sò của mình.
Văn Châu Liên hơi xấu hổ, Văn Anh Đình không vui nói: “Em quan tâm cô ta nhiều như thế làm gì, cô ta cũng có nghe lời em đâu.”
“Châu Châu, tới ăn kẹo đi.” Em gái của thị đế Thường Hữu Thanh - Thường Trân Trân gọi Văn Châu Liên.
Văn Châu Liên nghĩ đi nghĩ lại rồi vẫn nói với Evans đang ngồi xổm bên cạnh hành lý nghiên cứu một cái nồi đế bằng: “Evans, anh gọi Sư Yểu về đi, như thế không hay đâu.”
Evans tới nhìn cũng không nhìn cô ta lấy một cái, anh gõ gõ cái nồi đế bằng, ước lượng trọng lượng của nó.
“Sở thích của Evans có hơi xuống cấp rồi.”
“Quá bất lịch sự rồi đó.”
“Evans vẫn luôn cao ngạo lạnh lùng như thế nhé cảm ơn, đến cả fans của mình mà anh ấy còn không để ý thì dựa vào đâu anh ấy phải để ý tới Văn Châu Liên?”
Lượng fans của Evans quá đông đúc, fans của Văn Châu Liên cũng không dám nói nhiều, bị tạt lại hai câu liền mai danh ẩn tích.
“Châu Châu, em tới đây một chút.” Lễ Văn Linh cũng đã lên tiếng.
Văn Châu Liên đi sang đó, bọn họ vây quanh cô ta, thoạt nhìn như đang an ủi cô ta, cũng bảo cô ta đừng lương thiện quá như thế, có thể nói là “chúng tinh phủng nguyệt”, “đoàn sủng”.
Ngoài mặt Văn Châu Liên không tỏ vẻ gì, nhưng trong lòng lại thầm đắc ý, đây chính là cảm giác được tất cả mọi người ưu ái.
Fans của cô ta thấy thế thì kiêu ngạo hết sức, hâm mộ một thần tượng thần tiên cỡ này, vừa có tài mà còn quen biết nhiều nhân vật cũng thần tiên không kém như thế. Quả nhiên là gió tầng nào gặp mây tầng đó mà!
Rất nhanh liền kiểm tra tới chỗ Evans và Tống Sư Yểu.
Chỉ thấy trong balo trên lưng Evans đựng nước, một cuốn nhật kí nho nhỏ, một cây bút và một cái nồi đáy phẳng có khối lượng gọn nhẹ, và cả một túi plastic trong suốt nho nhỏ đựng một ít đồ gia vị. So sánh với những người khác thì có thể nói là vô cùng gọn nhẹ.
Liêu Ba kinh ngạc nói: “Evans, cậu mang theo những thứ này thôi sao?”
Evans nói: “Tôi có em gái là đã đủ rồi.”
Liêu Ba đi kiểm tra balo của Tống Sư Yểu, chỉ thấy trong balo của Tống Sư Yểu có một bình nước, một vài vỏ sò, một con dao dài và một vài dụng cụ nhỏ lung tung giống như đồ dùng thí nghiệm môn hóa học, thêm một vài thứ khác, Liêu Ba nhìn cũng không hiểu là gì. Ngoại trừ những thứ đó ra cũng chẳng còn cái gì cả. Tổng khối lượng vừa đúng 5kg.
Nói thế nào đây? Vật dụng của hai anh em nhà này không được bình thường lắm. Đặc biệt là Tống Sư Yểu, Evans tốt xấu gì còn mang theo nồi và một ít gia vị, mặc dù nhìn thế nào cũng đều thấy quá tùy ý, nhưng Tống Sư Yểu lại toàn mang cái gì không đâu, nhìn thế nào cũng thấy đó không phải là những đồ vật nên mang theo khi đi dã ngoại sinh tồn.
Bình luận đều đang nói Tống Sư Yểu đang đùa giỡn, lương khô cũng không thèm đem một miếng mà lại đem nồi và gia vị. Đang mơ mộng đẹp quá hay sao vậy? Tưởng cuộc sống dã ngoại thực tế nhẹ nhàng chỉ cần xuống nước bắt cá, bắt thỏ gì đó thôi sao? Xem nhiều phim ảnh quá đấy à? Sợ là căn bản đến một con cá cũng không tìm được, đói chết trên núi luôn đấy.
Văn Anh Đình không nhịn được mà mà trợn ngược mắt, Lê Hân và Văn Quốc Hoa cũng nhíu chặt mày, dáng vẻ như rất muốn gọi Tống Sư Yểu qua dạy dỗ một trận.
“Tôi khuyên cô ít nhất cũng phải đem một ít lương khô và đường đi.” Văn Anh Đình nhịn không nổi nói.
“Không cần đâu, cảm ơn.” Tống Sư Yểu nói.
“Hừ, tôi cũng đã nhắc nhở cô rồi đó, đến lúc đó không có gì ăn không có gì uống phải đi xin người khác thì xấu hổ lắm đấy.”
Vẻ mặt Tống Sư Yểu bình tĩnh, không hề có chút dao động, cũng không hề có ý sẽ nghe theo lời người khác khuyên.
“Đến lúc đó đừng có tìm người khác xin giúp đỡ...”
“Đồ của người khác người ta cũng cần phải dùng, nào có phần dư mà cho họ...”
“Evans không não nghe em gái răm rắp, mà em gái cũng không não nốt.”
Sau khi kiểm tra vật dụng xong, xác nhận đồ vật trong balo trên lưng mỗi người đều chỉ có khối lượng 5kg, Liêu Ba lại phát cho mỗi người một cái đồng hồ đeo tay thông minh, giám sát họ đeo đồng hồ lên tay.
Liêu Ba: “Mọi người, nơi mà mọi người sắp bước vào là một khu vui chơi đảo sinh tồn thần kỳ do Tập đoàn Phồn Tinh đã đầu tư 20 tỷ tiền vàng để xây dựng nên! Trong nơi này, mọi người sẽ có được những trải nghiệm thần kỳ không thể nào cảm nhận được ở những thành phố khác, mạo hiểm kíƈɦ ŧɦíƈɦ. Ở nơi này, mọi người sẽ được trưởng thành và tăng tiến tình cảm không thể nào tưởng tượng được, chúng tôi hy vọng những gia đình tham gia chương trình sinh tồn gia đình lần này, sau khi chương trình kết thúc sẽ có thể trân trọng lẫn nhau hơn nữa.”
“Mọi người, nhiệm vụ của mọi người là đi từ đầu bên này của hòn đảo xuyên qua đầu bên kia hòn đảo, không giới hạn thời gian, người đến được điểm cuối trước sẽ được kết thúc chương trình này trước, người đến trước không có thưởng, người về sau cũng không bị trừng phạt. Vì vậy, mọi người cứ thoải mái hưởng thụ đi!”
Liêu Ba nói xong liền nhanh chân chạy lên chiếc canô đang dừng bên bờ biển, sau đấy hô to: “Chương trình vui chơi đảo sinh tồn, bắt đầu!”
Cũng ngay lúc này, ở Tập đoàn Phồn Tinh.
Nhân viên công tác ở ekip chương trình phụ trách chương trình vui chơi đảo sinh tồn vẻ mặt căng thẳng, tổ trưởng nhấn xuống một cái nút màu đỏ.
“Khu vui chơi, khởi động!”
Trên màn hình lớn phản chiếu ra ánh sáng trắng. Trong phòng làm việc rộng lớn gọn gàng, sạch sẽ đến mức tiêu điều, lạnh như băng, Giang Bạch Kỳ ngồi trên một chiếc ghế, quay lưng lại với màn hình lớn, một tay anh chống cằm, đôi mắt xám hiện ra vẻ nhàm chán.
Nghe âm thanh khởi động khu vui chơi, anh khẽ giẫm mũi chân, ghế xoay tròn một vòng, anh nhìn vào màn hình lớn trước mặt.
Một khuôn mặt cứ như thế đột nhiên đập thẳng vào mắt anh, khiến anh bỗng giật mình sửng sốt.
“Xuất phát!” Các gia đình minh tinh trên bãi cát hoàn toàn không hề hay biết về tất cả những gì mình sắp phải đối mặt, họ vui vẻ xuất phát vào đảo.
Nhưng họ lại không biết rằng, những khán giả đang xem phát sóng trực tiếp khi nhìn thấy cảnh tượng này đều ngớ người.
Chỉ thấy trong phòng phát sóng trực tiếp, sau khi bọn họ rời khỏi bãi biển, đột nhiên xuất hiện một phòng phát sóng trực tiếp nhỏ nữa, tổng cộng có hai phòng phát sóng trực tiếp, một phòng là hình ảnh minh tinh và các thành viên trong gia đình mình đang bước vào đảo, còn trong một phòng phát sóng trực tiếp nhỏ khác lại là cảnh tượng những minh tinh đó và các thành viên trong gia đình mình nằm trên ghế trên bãi biển. Liêu Ba rõ ràng đã lên du thuyền rời đi lúc nãy đang ở ngay bên cạnh họ, mỉm cười chào hỏi trước ống kính!
Khán giả đều không hiểu ra sao.
Sau đó Tập đoàn Phồn Tinh giải thích nguyên lý hoạt động của khu vui chơi đảo sinh tồn cho họ.
Hóa ra là những khách mời này không thực sự vào đảo để phiêu lưu, mà họ đã tiến vào trạng thái ngủ thông qua một sản phẩm mới của Tập đoàn Phồn Tinh. Tinh thần của họ đã tiến vào một hòn đảo hư cấu, nhưng họ không hề biết gì về chuyện này. Họ còn nghĩ rằng họ đã thật sự bước vào đảo, khi ở trong đó họ có thể cảm nhận được tất cả mọi chuyện thật đến 100%, cho dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa thì cũng sẽ không tạo thành bất kỳ thương tổn nào với họ, nhưng họ thật sự không biết gì về chuyện này, họ đều nghĩ rằng đây là hiện thực.
Nếu không phải trong thời gian thế giới thực tế ảo đang vận hành, khán giả và ekip chương trình trong phòng phát sóng trực tiếp “Ngày phán xét chính nghĩa” chỉ có thể thông qua việc vào phòng phát sóng của NPC người thật và người bị phán xét nhìn thấy tất cả, sợ là họ cũng phải nổi cả da gà. Đây không phải là một hình thức khác của chương trình phán xét sao? Chẳng qua họ là chương trình phán xét, còn những người trong thế giới thực tế ảo chỉ là chương trì giải trí mạo hiểm bình thường thôi.
Đáng tiếc bây giờ họ không thể biết được, bởi vì dù là Vệ Ngôn hay Văn Châu Liên đều không biết mình đã tiến vào thế giới thực tế ảo trong thế giới thực tế ảo.
Người duy nhất biết được sự thật cũng sẽ không nói cho bọn họ
Đầu ngón tay Tống Sư Yểu chạm đến vỏ cây, vỏ cây khô ráp sần sùi, còn có hoa văn độc đáo, cô cụp mắt nhìn ngón tay mình.
Phía trước truyền tới một tràng cười hi hi ha ha, một đám người giống như đang du lịch mùa xuân, nói đông nói tây rất suиɠ sướиɠ, Tống Sư Yểu và Evans bị cô lập tụt lại phía sau.
“Này Evans, sao hai người đi chậm thế, đi nhanh lên chứ!” Listan đứng phía trước gọi, vì không lâu trước đó anh ta còn đang bận quay nốt những cảnh quay cuối cùng nên không biết những chuyện rắc rối khác, mà chỉ muốn để mọi người hòa nhập vào tập thể thôi.
Thấy hai người Evans không muốn anh ta cũng không để ý, anh ta phấn khích dẫn con trai Addison của mình tới chỗ những đứa trẻ cùng lứa tuổi, hy vọng rằng con trai mình có thể chơi với chúng.
Những người khác thấy Listan thân thiết với Evans đã lên tiếng mà cũng không có tác dụng gì, đương nhiên cũng sẽ không lắm miệng nữa.
Dù sao thì danh tiếng và địa vị của Evans đã quá siêu phàm rồi, còn thêm cả chuyện lúng túng giữa Tống Sư Yểu và Văn Châu Liên nữa, khiến mọi người cảm thấy nếu họ chủ động tiếp cận thì sẽ rất giống như đang muốn nịnh nọt và đứng về phía Tống Sư Yểu vậy.
Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, bọn họ biết xây dựng quan hệ tốt với Văn Châu Liên sẽ có lợi hơn, dù sao thì cũng chưa chắc đã ôm được đùi Evans, nhưng chắc chắn sẽ chọc tiếng xấu vào người. Đứng về phía Văn Châu Liên thì lại khác, cô ta tùy ý sáng tác bài nào bài đó đều sẽ hot, cô ta là một thiếu nữ thiên tài, hơn nữa họ cũng thân với với Văn Châu Liên hơn, là bạn của cô ta, nên đương nhiên sẽ vô thức thiên vị cô ta hơn.
Fan của Evans vô cùng khó chịu khi nhìn thấy cảnh này, họ cảm thấy Tống Sư Yểu đã hại Evans bị cô lập, thân phận và địa vị như anh ấy vốn dĩ nên được mọi người xoay quanh nịnh hót mới đúng, đến cả Văn Châu Liên trước đây cũng đã từng công khai nói thích Evans cơ mà!
Nhất thời, số người chỉ trích Tống Sư Yểu trên các nền tảng xã hội càng ngày càng nhiều hơn.
“Đau lòng quá đi!”
“Đúng là chỉ biết kéo chân sau, không thể tự mình biết mình một chút được sao?”
“Bởi vì người em gái này, tôi cảm thấy Evans cũng đã không còn bao nhiêu sức hấp dẫn nữa rồi.”
“Tôi có một dự cảm, sớm muộn gì Evans cũng bị cô em gái này liên lụy đến chết thôi.”
Mà hiện giờ, Evans đang được fans đau lòng không ngớt thì lại trông có vẻ vô cùng thích ý, hơn nữa còn nhanh chóng hóa thân thành em bé tò mò, chỉ vào cây nấm dưới gốc cây rồi hỏi Tống Sư Yểu: “Em gái, đó là cái gì thế?”
Tống Sư Yểu đang xoay đầu nhìn quanh bốn phía, nghe thế bèn liếc mắt nhìn sang, sau đó liền nói: “Nấm tán gϊếŧ ruồi đó, không thể ăn đâu.”
“Cái kia thì sao?”
“Là nấm thiên thần hủy diệt châu Âu, không thể ăn.”
“Còn cái đó? Nhìn có vẻ anh cả sẽ thích đó.”
“Đó là Chi Ô đầu, anh muốn đầu độc chết anh cả sao?”
“...”
Hai anh em một người hỏi một người đáp, đằng trước có một cậu thiếu niên 13 tuổi tò mò quay đầu lại nhìn họ.
Một lát sau, cậu bé dường như không kìm lòng nổi nữa mà quay người chạy về phía Tống Sư Yểu, hỏi: “Chị ơi, chị có biết đây là cái gì không?”
Đó là con trai nhỏ Lễ Tuyền của ảnh hậu Lễ Văn Linh. Lễ Văn Linh thấy con trai nhỏ nhà mình chạy tới chơi hỏi đáp với Tống Sư Yểu thì hơi nhíu mày, cô ta quay đầu nhìn sang, trong lòng có chút lo lắng con trai nhỏ nhà mình sẽ giẫm phải đinh.
Tống Sư Yểu nhìn món đồ trên tay Lễ Tuyền, đó là một thứ vuông vức màu đen, bởi vì hơi nước đã bị phơi khô nên cũng không có hương vị gì đặc biệt cả.
Tống Sư Yểu nhìn cậu bé còn hơi trẻ con trước mặt, dịu dàng trả lời: “Đây là phân của gấu túi mũi trần, trông rất đặc biệt đúng không? Phân loài động vật này bài tiết ra có hình vuông đó.”
Nét mặt của cậu bé cứng đờ, đầu óc toàn là mình đang cầm một đống phân, một đống phân, một đống phân...
Ngay sau đó cậu bé liền hãi hồn, vội vàng ném đống phân trên tay mình đi như bị điện giật, nhảy dựng lên: “A a a a a em phải rửa tay em phải rửa tay em phải rửa tay.”
“Ha ha ha ha ha ha ha ha ha.”
“ĐM đột nhiên cười phun.”
“?? Chờ đã, em gái hình như???”
“Có người nào biết thực hư không, thiên kim thật nói đúng không thế?”
“Người chuyên nghiệp nói cho mọi người, đều đúng cả.”
Những tiếng chỉ trích Tống Sư Yểu trong bình luận dần dần có chiều hướng thay đổi.
Lễ Văn Linh không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ cảm thấy dường như con trai nhỏ nhà mình đã bị bắt nạt nên giọng điệu hơi bực bội gọi cậu bé lại: “Lễ Tuyền!”
Lễ Tuyền lập tức chạy về bên cạnh Lễ Văn Linh, vội vàng cầm nước khoáng trong balo ra rửa tay, dùng hết bình nước rồi vẻ mặt cậu bé mới hơi dịu đi một chút.
“Dùng nhiều nước như vậy không hay đâu?” Có người nói.
Vệ Ngôn tràn đầy tự tin nói: “Không sao đâu, chắc chắn trên đảo có nguồn nước, tôi biết phải tìm thế nào, đi theo tôi là được rồi.”
“Chúng tôi có mang theo năng lượng mặt trời nấu nước hồ.” Văn Châu Liên tiếp lời.
Vì mối quan hệ giữa nhà họ Vệ và nhà họ Văn nên bọn họ có thể hợp tác với nhau, những đồ vật mang theo có thể nói là tương đối đầy đủ, gần như là cái gì cũng có, trông chẳng khác nào du lịch mùa xuân. Bởi vậy nên tâm trạng bọn họ rất thảnh thơi.
Không lâu sau, quả nhiên bọn họ đã tìm được nguồn nước, tất cả mọi người đã vừa mệt vừa đói, đều chia nhau ra tìm chỗ ngồi xuống nghỉ chân, lấy bánh bao, lương khô, thịt khô trong balo ra, Văn Châu Liên nấu nước, rót cho những người cần nước nóng.
“Đạt Đạt, cho mình một cơ hội đi, nếu không sau này sẽ hối hận đó.” Khi rót nước cho siêu mẫu Đạt Đạt, Văn Châu Liên khuyên nhủ nói.
Nét mặt Đạt Đạt cứng đờ, cô ta nhìn người ba họa sĩ của mình đang nói chuyện với những gia đình khác, không nói không rằng.
“Châu Châu thật sự là một cô gái tốt.”
“Nếu Trân Trân được một nửa như cháu thì tốt rồi.” Mẹ Thường Hữu Thanh, Thường Trân Trân nói.
Thường Trân Trân lập tức hờn dỗi kêu lên: “Mẹ! Lúc không có Châu Châu con là cục vàng, lúc có Châu Châu thì con là cọng cỏ đúng không?”
Văn Châu Liên nói: “Trân Trân cũng có ưu điểm của mình mà ạ, cậu ấy cũng vẽ tranh đẹp như vậy, cháu lại không biết vẽ.”
“Cháu thật biết nói chuyện... anh chị dạy dỗ con gái thật tốt.” Mẹ Thường lại quay đầu lại nói với Lê Hân và Văn Quốc Hoa.
Hai người được khen như thế bèn cười tít mắt nói: “Nào có đâu, chúng tôi cũng chẳng dạy dỗ Châu Châu thế nào cả, đều là khả năng của nó thôi.”
“Sao lại không liên quan đến anh chị được? Người kia không phải...” Mẹ Thường rất thích Văn Châu Liên, nếu như không phải cô ta đã có Vệ Ngôn rồi thì bà ta còn ước gì con trai Thường Hữu Thanh nhà mình có thể cưới Văn Châu Liên về nhà. Vì vậy nên cũng ghét lây luôn cả Tống Sư Yểu, nhìn thế nào cũng đều cảm thấy không thuận mắt, lúc nói chuyện còn cố tình liếc về hướng Tống Sư Yểu. Lời không nói hết nhưng ẩn ý trong đó ai cũng hiểu.
Tống Sư Yểu không được nhà họ Văn dạy dỗ, nên mới không ngọt ngào khiến người yêu thích được như Văn Châu Liên.
Lê Hân và Văn Quốc Hoa có chút xấu hổ, trong lòng thầm nghĩ phải tìm cơ hội dạy dỗ Tống Sư Yểu một ít đạo lý mới được, nhà Evans hình như không dạy cô cách hòa nhập với mọi người. Mọi người cùng nhau ra ngoài chơi, nó là bậc con cháu, lẽ nào còn chờ người lớn phải chủ động đi tới chào hỏi nó trước hay sao?
Nhưng Tống Sư Yểu lại không để ý tới bọn họ, cô đang vội vàng chuẩn bị bữa trưa cho mình và Evans.
Những người khác vừa ăn vừa nhìn hai người họ chằm chằm, lòng thầm muốn xem cô làm thế nào, đợi lát nữa còn không phải là xấu hổ để bụng đói sao? Đến lúc đó họ có cần phải chủ động cho hai người một chút đồ ăn không? Vấn đề này rất đáng suy ngẫm đấy.
Nhưng mà trong lúc họ đang tán gẫu với nhau thì Tống Sư Yểu đã sớm thu thập xong những thứ cần thiết. Đầu tiên, cô chụm đá lại thành một cái bếp lò, rồi lấy vài cành hương bồ rất dễ bắt lửa ra bỏ vào trong, lại tiện tay nhặt vài nhánh cây khô lên.
“Sư Yểu, cho em mượn bật lửa này.” Vệ Ngôn lên tiếng, anh ta lấy bật lửa từ trong túi xách ra, thiện ý nói.
“Đánh lửa rất khó, tay Sư Yểu chắc chắn sẽ không chịu nổi, dùng bật lửa đi.” Văn Châu Liên nói.
“Không cần, cảm ơn.”
“Không cần quan tâm tới cô ta, vừa nhìn đã biết là bị chiều hư rồi, đợi đến khi phải chịu khổ thì cô ta mới biết mặt.” Bà cụ Thường nói.
Thường Trân Trân: “Cháu lại muốn nhìn xem cô ta có thể đánh đá lấy lửa được không.”
“Thiên kim thật có chút không biết phân biệt tốt xấu đấy.”
“Mặc dù trông cô ta có vẻ hơi thông minh đó, nhưng vẫn là thiếu kinh nghiệm thực tế, dù sao thì cũng có một người anh trai lắm tiền nuôi mà, sao lại từng chịu khổ được.”
“Nói thật thì loại người này khiến người khác ghét cũng là bình thường thôi, cô ta không biết đạo lý không đánh người mặt cười sao.”
“Thật bất lịch sự.”
“Có sao nói vậy, tôi cảm thấy những người đó đối với Evans và em gái anh ấy cũng chẳng lịch sự được bao nhiêu, càng giống như đang ngồi chờ xem chuyện cười hơn.”
“Châu Châu thật hiểu chuyện, đánh đá lấy lửa là một trong những cách lấy lửa khó nhất trong dã ngoại, đàn ông con trai chưa chắc đã làm được.”
“Ngồi chờ coi chuyện cười.”
“Evans, anh có muốn ăn đường không?” Văn Châu Liên cắn môi, lại hỏi tiếp. Tất cả mọi người đều biết chuyện Evans bị tụt huyết áp, anh không thể bị đói bụng được.
Nhưng Evans không để ý đến cô ta, cảm xúc chán ghét dường như lan tỏa ra tới mỗi một cọng tóc của anh.
Văn Châu Liên có hơi mất hứng, không muốn thì thôi, dù sao thì người đói bụng cũng chẳng phải là cô ta, xỉu luôn là tốt nhất, khi đó tất cả mọi người sẽ càng ghét Tống Sư Yểu hơn.
Nhưng lại không thấy Tống Sư Yểu đánh đá tạo lửa, chỉ thấy cô tiện tay nhặt cái túi nilon không biết ai vừa mới vứt trên đất lên, kéo phẳng ra rồi phủ lên những nhành cây vừa nhặt ban nãy, sau đó lại đổ nước lên trên, túi nilon trong suốt hơi chìm xuống.
Sau khi làm xong, Tống Sư Yểu đứng dậy, dặn dò anh trai bên cạnh: “Anh, xem chừng lửa đó.”
Evans ngoan ngoãn ngồi trên hòn đá nói: “Anh biết rồi.”
Lửa? Lửa ở đâu cơ?
Những người xung quanh đều ngơ ngác, không hiểu một loạt thao tác vừa rồi của Tống Sư Yểu là thế nào, rồi lại thấy Tống Sư Yểu nhặt vài nhánh cây, cởi giày xuống hồ.
Trong nhóm người có vài đứa con nít tuổi còn nhỏ, Lễ Tuyền 13 tuổi, Vệ Thư 14 tuổi, Mạnh Thông 16 tuổi. Chúng đều đang ở độ tuổi tò mò muốn khám phá, đều chưa từng nhìn thấy ai xiên cá trong đời thực nên lập tức tò mò chạy đến bên hồ. Đến cả Addison không hòa nhập với tập thể cũng ngẩng đầu nhìn sang đó.
“Chị, thật sự có thể bắt được cá ạ?” Lễ Tuyền đã từng giao lưu với cô một lần rồi, giờ đặt câu hỏi lần nữa cũng thoải mái hơn nhiều.
“Chị dạy cho bọn em một kỹ xảo nhé, bắt cá phải từ từ tiếp cận nó trong nước, như vậy sẽ khiến cá rất khó phát hiện ra nguy hiểm, sau đó...” Giọng nói của Tống Sư Yểu rất dễ nghe, giọng điệu lại dịu dàng nói, nhưng ra tay vừa nhanh vừa dữ, khi nhấc cành cây lên khỏi mặt nước thì đã có một con cá béo mập bị xiên ở trên đó rồi.
“Wao!” Ba đứa trẻ đồng thanh phát ra tiếng hô kinh ngạc.
Tống Sư Yểu đi về, cũng cùng lúc đó, lửa của Tống Sư Yểu đột nhiên cháy lên.
Đám người đang ngồi chờ xem kịch vui:!!!
“Wow! Tớ hiểu rồi! Nguyên lý thấu kính lồi!” Mạnh Thông đột nhiên bừng tỉnh, lớn tiếng nói.
Cho dù không có kính lúp, nhưng nếu muốn tự tạo cho mình một thấu kính lồi cũng rất dễ dàng. Tống Sư Yểu đổ nước lên miếng giấy nhựa trong suốt, giấy nhựa lõm xuống bên dưới và mặt nước lồi lên trên tạo thành thấu kính lồi có thể hội tụ ánh sáng. Ánh mặt trời ban trưa rất mạnh, không tới vài phút đã dễ dàng đốt cháy những cành hương bồ dễ bắt lửa rồi.
“... Bị vả mặt rồi.”
“Ai nói nhặt cành cây là phải đánh đá lấy lửa? Có thể người ta chỉ là đang đốt lửa, sau đó dùng để nấu đó!”
“ĐM! Tống Sư Yểu quá thông minh!”
“Có gì mà thông minh chứ, hồi nhỏ ai chưa từng dùng kíp lúp đánh lửa?”
“Quả thật chỉ là mẹo vặt thôi, nhưng vừa rồi là ai chỉ nghĩ đến chuyện đánh lửa? Biết là ai cũng đã học rồi, nhưng có thể vận dụng vào đời sống thực tế hay không thì lại là một chuyện khác!”
“Đúng thế!”
“ĐM, sao vừa rồi mình không nghĩ ra nhỉ?”
Văn Anh Đình cũng ảo não vì sự ngu xuẩn vừa rồi của mình. Đây là kiến thức ở tiểu học, sao vừa rồi anh ta không phản ứng lại được cơ chứ?
Ngoại trừ ba đứa bé ra thì những người khác đều lập tức thấy xấu hổ, sắc mặt đỏ lên, hơi nóng rát. Thì ra Tống Sư Yểu không hề có ý định đánh lửa, người ta có cách càng thông minh, càng đơn giản hơn.
Tống Sư Yểu bảo Evans bỏ củi vào bếp lò, đổ nước vào nồi đáy phẳng nấu lên, lại lựa mấy vỏ sò trong balo ra đi mổ cá. Rìa vỏ sò vừa cứng vừa sắc bén, có thể dễ dàng cạo sạch vảy cá, cô lại mổ bụng cá, xử lý sạch ruột bên trong... động tác của cô vô cùng thành thạo, giống như đã từng làm không biết bao nhiêu lần rồi, vừa đẹp đẽ lại vừa lưu loát.
Sau khi xử lý cá xong, cô bỏ nó vào trong cái nồi đáy phẳng kia, rồi lại bỏ thêm những cây nấm có thể ăn và gừng dại hái được trên đường, sau đó lại rửa một bó rau dại đã chuẩn bị sẵn bên cạnh. Mùi canh cá thơm ngát rất nhanh đã phiêu đãng trong không khí, cô lại bỏ thêm gia vị vào theo thứ tự, vừa bỏ tiêu đen vào, mùi thơm lại càng thêm nức mũi.
Những người đang gặm bánh mì cứng ngắc, lương khô nguội lạnh, ngửi được mùi thơm của thức ăn nóng hổi, lập tức nổi lên cảm giác không ổn.
Nhưng Tống Sư Yểu yêu cầu rất nghiêm khắc với bữa trưa, sau khi nấu canh cá xong rồi, cô lại bỏ thêm một cây nấm giữ lửa thật to vào bếp lò, nấm giữ lửa là lấy được từ trên cây bạch dương còn sống, bên trên mặt gỗ có những đốm đen tròn tròn, có thể dùng để duy trì sự cháy như than củi. Cô rửa một tảng đá bằng phẳng tìm được bên hồ rồi đặt lên trên bếp lò, sau đó bắt đầu nướng thịt cá, nấm hương... mùi thơm còn thơm hơn cả canh cá nháy mắt liền ngập tràn trong không khí.
Bầu không khí đột nhiên trở nên càng yên tĩnh hơn nữa, nét do dự trên mặt Listan như đang nói, tôi có thể dựa vào tình bạn với Evans để đi qua ăn chực một bữa cơm được không.
Hai anh em ăn ngon lành.
Những khán giả vừa mới được mở rộng tầm mắt, đang nuốt nước miếng thì đột nhiên chú ý tới gì đó.
“Ủa Evans?? Hình như anh ấy không làm gì cả?”
“Vẫn luôn ngoan ngoãn ngồi ở kia đợi ăn kìa.”
“... Bị em gái hút máu như mấy người nói đâu rồi???”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook