Cái Quỳ Này Tôi Nhận!
-
Chương 27
Giang Bạch Kỳ đóng máy tính lại, cầm ống nhòm nhìn về phía Tống Sư Yểu ở đối diện.
Vì là tài liệu cần dịch khẩn cấp nên có thời gian quy định, vốn dĩ đối với cô công việc này rất đơn giản, nhưng vì hacker xâm nhập và quấy rối nên thời gian mới trở nên gấp gáp.
Ánh mắt Tống Sư Yểu chuyên chú, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, cuối cùng cũng gõ xong dấu chấm câu cuối cùng vào phút chót.
“Phù.” Tống Sư Yểu vỗ hai má, thở phào một hơi.
Thuận lợi hoàn thành công việc.
Không hiểu sao Giang Bạch Kỳ cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Ngay sau đó lại nhìn vào máy tính, chìm đắm trong suy nghĩ, nhưng vì biểu cảm cứng ngắc nên nhìn ngoài vào trông anh chỉ như đang thừ người, trợn đôi mắt xám ngoét của mình lên thôi.
Mãi tới khi bên tai truyền tới giọng của Tống Sư Yểu.
“Cảm ơn anh.” Tống Sư Yểu nâng robot chuồn chuồn trên bàn lên, bên trong có chức năng liên lạc không dây, là lúc Tống Sư Yểu bị hacker bắt nạt, Giang Bạch Kỳ gửi tới hỏi thăm tình hình của cô.
Giang Bạch Kỳ không nói gì, chỉ ấn một nút trên bàn phím, chuồn chuồn lập tức khởi động cánh chuẩn bị bay về.
Tống Sư Yểu sửng sốt, duỗi tay giữ chuồn chuồn lại.
Giang Bạch Kỳ:?
Tống Sư Yểu: “Không muốn trả lại cho anh. Tặng cho tôi được không?”
Thế là sau khi gọi cơm, giờ ngay cả đồ của anh mà cô cũng muốn chiếm sao? Anh thân với cô lắm chắc?
“Nghĩ tới việc bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nói chuyện với anh là tôi cảm thấy rất an tâm, tặng tôi được không?” Tống Sư Yểu lại nói, cảm giác mang theo chút nũng nịu.
Vành tai Giang Bạch Kỳ hơi đỏ lên, lạnh giọng nói: “... Tùy cô. Dù sao thì cũng không có kỹ thuật gì đặc biệt.”
“Ừ.” Tống Sư Yểu vui vẻ mỉm cười.
“Ngọt!!”
“Đột nhiên get được chút đáng yêu của CP này nha!”
“Đáng yêu đến lạ.”
“Giang Bạch Kỳ thấy cưng quá, đột nhiên mị lực dâng cao!”
“Ui ui ui Giang Bạch Kỳ lợi hại quá vậy, hy vọng anh ấy có thể chăm sóc tốt cho Yểu Yểu, mama đồng ý cho hai đứa ở bên nhau nha.”
“Tỉnh táo lại nào lầu trên, hiện giờ hình như vẫn là Tống Sư Yểu đơn phương Giang Bạch Kỳ thôi.”
Trong thế giới hiện thực, khán giả vẫn sôi nổi về mối nghi ngờ của Tống Sư Yểu, chuyện liên quan tới NPC người thật tạm thời cũng bởi vậy mà tranh luận càng mãnh liệt hơn.
“Nói thật lúc thấy Tống Sư Yểu hoài nghi thế giới này có phải thật hay không, tôi bị dọa cho sợ hãi hồn luôn.”
“Căng da đầu ghê, tôi đã xem nhiều mùa “Ngày phán xét chính nghĩa” lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy người bị phán xét nói ra những lời này, không đùa đâu, thật sự có cảm giác như bí mật trong lòng dần bị khai phá vậy.”
“Ekip chương trình có lên kế hoạch cẩn thận không vậy? Hay là đã hết cách với Tống Sư Yểu rồi nên mới tùy ý nhét người vào? Không ngờ lại xuất hiện nhiều lỗi như vậy, khiến người bên trong nghi ngờ tính chân thật của thế giới, nếu như bị tìm ra chân tướng thì mất mặt chết luôn!”
“Ban đầu tôi đã cảm thấy mới chớp mắt một cái mà có nhiều NPC người thật tạm thời đi vào tới như vậy, lại còn có vài NPC quyền cao chức trọng, làm thế quá nôn nóng, không chu toàn chút nào cả. Quả nhiên Tống Sư Yểu nghi ngờ rồi kìa.”
“Lần đầu tiên cảm thấy ekip chương trình của chương trình phán xét vô dụng đến vậy, có cảm giác mất bò mới lo làm chuồng.”
“Hiện giờ tôi có chút tò mò, liệu Tống Sư Yểu có nhìn ra sự thật của thế giới này không?”
“Lầu trên nghĩ nhiều rồi, Tống Sư Yểu cùng lắm là nghi ngờ thôi, ông đây cũng suốt ngày hoài nghi cuộc đời, nhưng nhìn xem, tôi cũng chỉ nói vậy thôi, thật ra trong lòng có biết rốt cuộc thế giới này là cái mẹ gì đâu!”
Một trong những cảm giác sảng khoái khi xem chương trình này là người bị phán xét không hề hay biết bản thân đang bị soi mói, hoàn toàn không biết gì về sự thật của thế giới này, người xem vì thế mà có cảm giác như thượng đế. Mà nếu điểm này bị phá vỡ, kɦoáı ƈảʍ đó cũng vơi đi phân nửa, đây là điều mà khán giả không thể chấp nhận nổi.
Hơn nữa, khi Tống Sư Yểu vừa nói ra câu này, trong tiềm thức mọi người đều cảm thấy ekip chương trình cao cao tại thượng không còn cảm giác lợi hại như ban đầu nữa. Trước mùa của Tống Sư Yểu, mọi người vô cùng ngưỡng mộ ekip chương trình, cảm thấy đây là một chương trình phán xét chính nghĩa rất hấp dẫn, tra tấn linh hồn những kẻ sát nhân, giúp người nhà người bị hại vơi bớt nỗi đau, thật sự là một chương trình rất tuyệt vời.
Nhưng từ khi mùa của Tống Sư Yểu phát sóng, sự ngưỡng mộ dần vơi đi, không ngờ hiện giờ lại hết cách với Tống Sư Yểu rồi, vì cố gắng hạ thấp địa vị phân phận của Tống Sư Yểu mà xuất hiện lỗi, từ đó dẫn đến việc bị Tống Sư Yểu nghi ngờ, chuyện này khiến mọi người cảm thấy rất vi diệu.
Hơn một tỷ người xem, bình luận phân thành hai luồng, ồn ào, nhốn nháo, nhiệt độ và tỉ suất người xem không ngừng tăng cao.
Chủ đề #Tống Sư Yểu bắt đầu từ con số 0# vẫn luôn xếp ở vị trí cao trên bảng đề tài, mọi người vô cùng tò mò, cô ấy từ một người chiến thắng nhân sinh trở thành kẻ trắng tay bởi thủ đoạn dơ bẩn, làm sao cô ấy có thể tiếp tục đối mặt với cuộc đời sau này đây.
...
Nhậm Vũ Lâm nghe phong thanh được, vội vàng gọi điện tới, mắng cho Tống Sư Yểu một trận.
“Em được lắm, xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao không nói với chị?”
Tống Sư Yểu dịu dàng nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, ngày sinh dự kiến sắp tới rồi, chị bình tĩnh chút đi.”
“Chuyện này mà không phải chuyện lớn à! Vị phía trên kia có phải điên rồi không? Sao đột nhiên lại làm ra chuyện này?” Giọng điệu Nhậm Vũ Lâm mang theo vẻ không thể tin nổi. Có trời mới biết khi cô ấy biết Tống Sư Yểu gặp phải tình huống này đã sững sờ cả người, vì quá khó tin, thậm chí còn tức giận tới mức suýt sinh non.
Hiện giờ tức giận, chủ yếu cũng vì cảm thấy bao nhiêu ngày qua Tống Sư Yểu vẫn không nói với cô ấy, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng rồi, dựa vào tính cách của cô, cô sẽ không đi mượn tiền người khác, sợ người khác vì mình mà bị liên lụy, cô gái này chắc sẽ không ngốc đến nỗi để bụng đói đấy chứ?
Tống Sư Yểu cụp mắt xuống: “Đúng vậy, em cũng cảm thấy không thể tin nổi.”
Chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy xảy ra, sẽ tạo thành hậu quả thế nào đây? Cô rất mong chờ.
Giọng điệu Nhậm Vũ Lâm dịu xuống, hiện giờ cô ấy đang ở nước ngoài đợi sinh, không thể về nước, muốn bảo Tống Sư Yểu ra nước ngoài.
“Em có một dự cảm, rồi em sẽ bị chặn lại ở hải quan thôi. Thế nên thôi vậy, em không sao đâu, em đang kiếm tiền, cũng đã tìm được người mà em muốn tìm, anh ấy đang chăm sóc cho em.” Tống Sư Yểu nói rồi nhìn thoáng qua chung cư đối diện, khi thu hồi lại tầm mắt, khóe miệng cô khẽ cong lên, cúi đầu lộ ra chút xấu hổ, ngọt thấu lòng người.
“A a a a a a a a a a a”
“A a a a a a a cái ảnh động này, tôi có thể xem đi xem lại mấy vạn lần!”
“Tôi say rồi!!!”
“Được rồi, tôi chèo CP này đấy, chèo được chứ?”
“A a a a a a thế nên Tống Sư Yểu đi tìm Giang Bạch Kỳ từ sớm rồi à? Vì sao? Từ rất lâu trước đây đã biết anh ấy rồi sao?”
“CP này nhìn trộm nhau, nhưng trong lòng biết rõ chuyện đối phương nhìn trộm mình rồi mà hình như không chút để ý, thậm chí còn có chút thích thú… Đợi đã, tự nhiên thấy hơi đáng yêu là sao??”
Giang Bạch Kỳ dùng mu bàn tay chạm lên khuôn mặt nóng rực, cảm giác chân bị lún xuống lại xuất hiện nữa rồi. Anh bỏ tai nghe trên tai xuống, dùng sức xoa xoa, sau đó mới đeo lại lên.
Tống Sư Yểu từ chối đề nghị giúp đỡ của Nhậm Vũ Lâm: “Em không muốn vì em mà liên lụy tới gia tộc của chị, dù có một chút khả năng em cũng sẽ từ chối, tin em đi, là bản thân em tạo nên thân phận thành viên đoàn đội Olympic chứ không phải thân phận đoàn đội Olympic tạo nên em, em sẽ không chịu thua đâu.”
“Nói đúng lắm!”
“Người tài không thiếu đường đi!”
“Không thể hiểu được tư duy của mấy người cho rằng chỉ cần làm Tống Sư Yểu trắng tay là đã cảm thấy có thể đánh bại được cô ấy.”
“Kho báu lớn nhất là học thức, trí tuệ, mà đây là những thứ không thể mất đi!”
“Có chút cảm động, Tống Sư Yểu thật sự rất kiên trì!”
“Thành viên Olympic, gameshow, đóng băng thẻ ngân hàng chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà thôi, mọi người cho rằng NPC người thật tạm thời chỉ có thể làm một việc rồi kết thúc sao? Khi đả kích lớn hơn tới, vẫn có thể giữ vững tâm thái này thì tôi mới bội phục.”
...
Quả nhiên ekip chương trình lại tiếp tục hành động.
Chuyện Tống Sư Yểu dịch tài liệu kiếm tiền trên mạng nhanh chóng lan truyền khắp trường học.
Vì hacker không thể xuyên thủng hàng phòng thủ của Giang Bạch Kỳ, vì không muốn để Tống Sư Yểu kiếm số tiền này, NPC người thật tạm thời phải nói chuyện này ra. Ngay lập tức vô số người tiến vào tài khoản làm việc của Tống Sư Yểu, những lời nói ghê tởm, bịa đặt lung tung bắt đầu xuất hiện, Tống Sư Yểu không thể tiếp tục làm công việc này nữa.
Mà chuyện làm phiên dịch kiếm tiền trên mạng vốn dĩ không có gì mất mặt, nhưng đặt trên người Tống Sư Yểu, không hiểu sao lại khiến người ta thổn thức.
“Đó là Tống Sư Yểu đấy, đã suy bại tới mức nhận đơn trên mạng, vất vả như vậy mới kiếm được chút tiền sao? Tiền tiêu vặt một tuần của tôi còn nhiều hơn tiền cô ấy kiếm nữa.”
“Thảm thật…”
“Sao tôi lại cảm thấy có chút chua xót nhỉ?”
“Ai bảo cô ấy đắc tội với nhân vật lớn đó chứ. Giờ cô ấy chỉ có thể làm những việc này cho chắc bụng thôi.”
“Thật ra tôi không ngại nuôi cô ấy đâu… nếu cô ấy đồng ý làm bạn gái tôi. Nhưng cô ấy đắc tội với nhân vật quá lớn, tôi sợ sẽ bị liên lụy.”
Kim Ngọc đang ăn tối, nghe vậy đồng tử khẽ động. Hình như anh ta đã tìm được cơ hội phục thù Tống Sư Yểu rồi. Người phụ nữ đó, tới bây giờ vẫn chưa tới cúi đầu xin lỗi với anh ta, nghĩ đến là lại cảm thấy tức giận.
Chân không phải bó bột nữa rồi, cổ cũng không cần nẹp nữa, khôi phục lại dáng vẻ đĩnh đạc cao gầy tuấn tú đẹp trai, tóc tai của anh ta vẫn được chải chuốt chỉnh tề, mắt kính đeo trên mũi, mắt phượng lạnh lùng.
Anh ta tìm thấy số máy bàn của chung cư Tống Sư Yểu, sau vài tiếng chuông đã có người nghe máy.
“A lô?”
“Tống Sư Yểu.”
“Anh là…”
Kim Ngọc nhíu mày thành hình chữ thập: “Kim Ngọc.”
“Có chuyện gì sao?” Giọng điệu không chút nào biến hóa, còn có thể nghe thấy âm thanh truyền tới, hình như cô đang xem phim?
“Tống Sư Yểu, nếu cô cần tôi giúp tôi cũng không ngại giúp cô…”
“Kim Ngọc, ngại quá tôi hơi bận, không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây.”
Kim Ngọc bị cúp điện thoại, trán nổi đầy gân xanh.
Vì sao lại tức giận như vậy? Vì sao? Không biết, dù sao cũng chính là tức giận. Người phụ nữ này, đang khinh thường anh ta sao? Rõ ràng là đang xem phim mà lại nói bận cái gì, lừa ai chứ, xem anh ta là kẻ ngốc chắc?!
Kim Ngọc rất tức giận, đi thẳng tới chung cư nữ sinh.
Làm lơ sự bất ngờ và kích động của các nữ sinh, Kim Ngọc đi thẳng tới tầng Tống Sư Yểu ở, ra sức ấn chuông.
Bên trong truyền tới tiếng bước chân vội vã, Kim Ngọc lạnh lùng nhìn, trong đầu đã nghĩ tới dáng vẻ Tống Sư Yểu ăn mặc lôi thôi, quần áo lộn xộn, gầy đi rất nhiều, khí sắc không tốt, kết quả cửa vừa mở, anh ta nhìn thấy cô gái không khác gì so với thường ngày, vẫn đẹp tới phát sáng.
Cô ôm mèo, mặc áo len mỏng màu trắng, tóc dài buông thõng, môi đỏ răng trắng, ngũ quan vẫn xinh đẹp thuần khiết như vậy, trông cô như một thiên sứ được vây quanh bởi một tầng sáng, đẹp tới mức không thể kháng cự, nhưng lại vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác.
Kim Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên trống rỗng, toàn bộ âm thanh và hình ảnh đều trở nên mơ hồ, chỉ có Tống Sư Yểu ở trước mắt là rõ ràng, từ sợi tóc tới sợi lông trên áo, đều có thể nhìn thấy.
“Kim Ngọc?” Tống Sư Yểu vô cùng kinh ngạc.
Kim Ngọc hoàn hồn, không hiểu sao lại cảm thấy tức giận, vẻ mặt càng thêm trầm xuống.
“Mặt anh… đỏ rồi, anh sốt sao?” Tống Sư Yểu càng thêm kinh ngạc.
“Cô trù ẻo tôi à, tôi ghim rồi đấy.” Kim Ngọc lạnh giọng nói.
Tống Sư Yểu: “... Có chuyện gì sao?”
“Nghe nói gần đây cô phải bôn ba vì kiếm tiền, vất vả giúp những học sinh đặc tuyển đó, kết quả tới khi cô cần giúp đỡ, bọn họ lại chẳng giúp được gì.” Kim Ngọc chế giễu nói.
Tống Sư Yểu nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm: “Vì muốn nói những lời này mà anh đặc biệt tới đây à? Tôi còn tưởng ít nhất anh tới cũng là để đuổi tôi đi cơ.”
Vẻ mặt Kim Ngọc hơi cứng ngắc, vốn dĩ anh ta tới để mỉa mai Tống Sư Yểu, ép cô cúi đầu xin lỗi, nhưng lúc này mồm miệng lại không chịu khống chế: “Đừng có nghĩ tôi nhỏ nhen như thế. Tôi nghe nói cô đang làm phiên dịch, thân là bạn cùng trường, tôi có thể tìm một công việc cho cô.”
“Không cần đâu, cảm ơn, tôi không làm phiên dịch nữa rồi.”
Ánh mắt Kim Ngọc xuyên qua cô, dừng trên màn hình máy tính đang chiếu phim: “Xem phim? Công việc mới à?”
“Tôi đang tìm tài liệu trong video.”
“Thứ gì?”
Ekip chương trình thẳng thừng xuất chiêu tàn nhẫn, chặn hết mọi đường đi của cô, cô không thể làm bất cứ việc gì ở các cơ quan có liên quan tới các bộ ban ngành của chính phủ. Bọn họ tưởng rằng làm như vậy có thể khiến cô khốn khổ, thất vọng, nhưng cô chuẩn bị để họ xem xem, thế nào gọi là gián con đập mãi không chết. Bởi vậy cô đã sớm chuẩn bị rồi.
“Gần đây tôi có một suy nghĩ…” Tống Sư Yểu nhìn Kim Ngọc, khẽ chớp mắt, cười nói: “Anh muốn xem chút không?”
Đây là lần đầu tiên Tống Sư Yểu cười với Kim Ngọc, dù sao ngay từ đầu họ đã không có mở màn tốt đẹp gì cho lắm, anh ta chợt sững sờ, tới khi hoàn hồn lại thì đã tiến vào chung cư của Tống Sư Yểu, ngồi bên cạnh cô rồi.
Tống Sư Yểu mở ra một video mình đã làm xong. Vang lên tiếng gì đó, rồi lại cắm tai nghe vào, đeo lên tai Kim Ngọc.
Kim Ngọc sửng sốt, ngay sau đó bị âm thanh trong tai nghe và hình ảnh trên màn hình máy tính thu hút sự chú ý.
Hình ảnh được lấy ra từ nhiều bộ phim, kết hợp với âm nhạc phù hợp khiến người xem nhanh chóng hòa nhịp vào tiết tấu. Điều kỳ diệu nhất là hình ảnh động tác của diễn viên vô cùng ăn khớp với nhạc, tạo ra nhịp điệu khiến người ta không khỏi lắc lư đầu theo, có một cảm giác sảng khoái đến kỳ lạ.
Việc Tống Sư Yểu làm là chỉnh sửa video bắt nhạc rất được ưa chuộng trên mạng, kỹ thuật làm không khó, cái khó là chọn tư liệu, âm nhạc kết hợp với hiệu quả chuyển cảnh, nếu có thể có một chủ đề hoàn hảo nữa thì càng tốt.
Những việc này đối với Tống Sư Yểu đều không khó, hơn nữa quan trọng là, trong thế giới thực tế ảo không có thứ này. Dù sao thì đây cũng là tác phẩm được hoàn thành từ nhiều năm trước, đoàn đội xây dựng kiểu gì cũng sẽ có chút thiếu sót, không thể thực hiện một cách hoàn hảo nhất được.
Xem video bốn phút, Kim Ngọc rất nhập tâm, Tống Sư Yểu vừa cúi đầu, lại phát hiện ra anh ta đang dậm chân theo nhạc, khẽ bật cười.
Kim Ngọc quay đầu nhìn cô, nhận ra động tác nhỏ của bản thân, vẻ mặt căng thẳng: “Ý tưởng sáng tạo không tồi.”
“Anh cảm thấy nếu đăng video này lên trang web video nhà anh có được không?” Tống Sư Yểu nói. Nhà họ Kim sở hữu trang web video lớn nhất trong nước. Lượng truy cập rất cao, đủ loại video nhiều không đếm xuể. Quan trọng nhất là, Kim Ngọc đã tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc, trang web này chính là do anh ta quản lý.
Kim Ngọc chính là người đứng đầu trang web này, hơn nữa nhà họ Kim không kiêng nể chính phủ như những người bình thường, thậm chí còn ẩn chứa địch ý, trừ phi ekip chương trình để người khác xuyên vào Kim Ngọc, nếu không, khoản tiền này cô chắc chắn sẽ kiếm được.
Ekip chương trình không dám xuyên vào Kim Ngọc, vì sự xuất hiện của câu nói nghi ngờ về tính thực tế này của cô, nhất định sẽ khiến ekip chương trình bị không ít khán giả mắng, thế nên không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Người UP là cô, Kim Ngọc cũng rất quan tâm tới chuyện này, người dùng trên trang web cũng không thể nào quấy rối, thế nên, các người sẽ ngăn cản tôi thế nào đây? Boss được các người sắp xếp tới để giày vò tôi, giờ thì lại trở thành người giúp đỡ cho tôi, chắc các người sẽ tức chết nhỉ?
Ánh mắt Tống Sư Yểu nhìn Kim Ngọc càng thêm ôn hòa, ý cười càng rõ ràng hơn.
Vì là tài liệu cần dịch khẩn cấp nên có thời gian quy định, vốn dĩ đối với cô công việc này rất đơn giản, nhưng vì hacker xâm nhập và quấy rối nên thời gian mới trở nên gấp gáp.
Ánh mắt Tống Sư Yểu chuyên chú, ngón tay lướt nhanh trên bàn phím, cuối cùng cũng gõ xong dấu chấm câu cuối cùng vào phút chót.
“Phù.” Tống Sư Yểu vỗ hai má, thở phào một hơi.
Thuận lợi hoàn thành công việc.
Không hiểu sao Giang Bạch Kỳ cũng cảm thấy nhẹ nhõm. Ngay sau đó lại nhìn vào máy tính, chìm đắm trong suy nghĩ, nhưng vì biểu cảm cứng ngắc nên nhìn ngoài vào trông anh chỉ như đang thừ người, trợn đôi mắt xám ngoét của mình lên thôi.
Mãi tới khi bên tai truyền tới giọng của Tống Sư Yểu.
“Cảm ơn anh.” Tống Sư Yểu nâng robot chuồn chuồn trên bàn lên, bên trong có chức năng liên lạc không dây, là lúc Tống Sư Yểu bị hacker bắt nạt, Giang Bạch Kỳ gửi tới hỏi thăm tình hình của cô.
Giang Bạch Kỳ không nói gì, chỉ ấn một nút trên bàn phím, chuồn chuồn lập tức khởi động cánh chuẩn bị bay về.
Tống Sư Yểu sửng sốt, duỗi tay giữ chuồn chuồn lại.
Giang Bạch Kỳ:?
Tống Sư Yểu: “Không muốn trả lại cho anh. Tặng cho tôi được không?”
Thế là sau khi gọi cơm, giờ ngay cả đồ của anh mà cô cũng muốn chiếm sao? Anh thân với cô lắm chắc?
“Nghĩ tới việc bất cứ lúc nào tôi cũng có thể nói chuyện với anh là tôi cảm thấy rất an tâm, tặng tôi được không?” Tống Sư Yểu lại nói, cảm giác mang theo chút nũng nịu.
Vành tai Giang Bạch Kỳ hơi đỏ lên, lạnh giọng nói: “... Tùy cô. Dù sao thì cũng không có kỹ thuật gì đặc biệt.”
“Ừ.” Tống Sư Yểu vui vẻ mỉm cười.
“Ngọt!!”
“Đột nhiên get được chút đáng yêu của CP này nha!”
“Đáng yêu đến lạ.”
“Giang Bạch Kỳ thấy cưng quá, đột nhiên mị lực dâng cao!”
“Ui ui ui Giang Bạch Kỳ lợi hại quá vậy, hy vọng anh ấy có thể chăm sóc tốt cho Yểu Yểu, mama đồng ý cho hai đứa ở bên nhau nha.”
“Tỉnh táo lại nào lầu trên, hiện giờ hình như vẫn là Tống Sư Yểu đơn phương Giang Bạch Kỳ thôi.”
Trong thế giới hiện thực, khán giả vẫn sôi nổi về mối nghi ngờ của Tống Sư Yểu, chuyện liên quan tới NPC người thật tạm thời cũng bởi vậy mà tranh luận càng mãnh liệt hơn.
“Nói thật lúc thấy Tống Sư Yểu hoài nghi thế giới này có phải thật hay không, tôi bị dọa cho sợ hãi hồn luôn.”
“Căng da đầu ghê, tôi đã xem nhiều mùa “Ngày phán xét chính nghĩa” lắm rồi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy người bị phán xét nói ra những lời này, không đùa đâu, thật sự có cảm giác như bí mật trong lòng dần bị khai phá vậy.”
“Ekip chương trình có lên kế hoạch cẩn thận không vậy? Hay là đã hết cách với Tống Sư Yểu rồi nên mới tùy ý nhét người vào? Không ngờ lại xuất hiện nhiều lỗi như vậy, khiến người bên trong nghi ngờ tính chân thật của thế giới, nếu như bị tìm ra chân tướng thì mất mặt chết luôn!”
“Ban đầu tôi đã cảm thấy mới chớp mắt một cái mà có nhiều NPC người thật tạm thời đi vào tới như vậy, lại còn có vài NPC quyền cao chức trọng, làm thế quá nôn nóng, không chu toàn chút nào cả. Quả nhiên Tống Sư Yểu nghi ngờ rồi kìa.”
“Lần đầu tiên cảm thấy ekip chương trình của chương trình phán xét vô dụng đến vậy, có cảm giác mất bò mới lo làm chuồng.”
“Hiện giờ tôi có chút tò mò, liệu Tống Sư Yểu có nhìn ra sự thật của thế giới này không?”
“Lầu trên nghĩ nhiều rồi, Tống Sư Yểu cùng lắm là nghi ngờ thôi, ông đây cũng suốt ngày hoài nghi cuộc đời, nhưng nhìn xem, tôi cũng chỉ nói vậy thôi, thật ra trong lòng có biết rốt cuộc thế giới này là cái mẹ gì đâu!”
Một trong những cảm giác sảng khoái khi xem chương trình này là người bị phán xét không hề hay biết bản thân đang bị soi mói, hoàn toàn không biết gì về sự thật của thế giới này, người xem vì thế mà có cảm giác như thượng đế. Mà nếu điểm này bị phá vỡ, kɦoáı ƈảʍ đó cũng vơi đi phân nửa, đây là điều mà khán giả không thể chấp nhận nổi.
Hơn nữa, khi Tống Sư Yểu vừa nói ra câu này, trong tiềm thức mọi người đều cảm thấy ekip chương trình cao cao tại thượng không còn cảm giác lợi hại như ban đầu nữa. Trước mùa của Tống Sư Yểu, mọi người vô cùng ngưỡng mộ ekip chương trình, cảm thấy đây là một chương trình phán xét chính nghĩa rất hấp dẫn, tra tấn linh hồn những kẻ sát nhân, giúp người nhà người bị hại vơi bớt nỗi đau, thật sự là một chương trình rất tuyệt vời.
Nhưng từ khi mùa của Tống Sư Yểu phát sóng, sự ngưỡng mộ dần vơi đi, không ngờ hiện giờ lại hết cách với Tống Sư Yểu rồi, vì cố gắng hạ thấp địa vị phân phận của Tống Sư Yểu mà xuất hiện lỗi, từ đó dẫn đến việc bị Tống Sư Yểu nghi ngờ, chuyện này khiến mọi người cảm thấy rất vi diệu.
Hơn một tỷ người xem, bình luận phân thành hai luồng, ồn ào, nhốn nháo, nhiệt độ và tỉ suất người xem không ngừng tăng cao.
Chủ đề #Tống Sư Yểu bắt đầu từ con số 0# vẫn luôn xếp ở vị trí cao trên bảng đề tài, mọi người vô cùng tò mò, cô ấy từ một người chiến thắng nhân sinh trở thành kẻ trắng tay bởi thủ đoạn dơ bẩn, làm sao cô ấy có thể tiếp tục đối mặt với cuộc đời sau này đây.
...
Nhậm Vũ Lâm nghe phong thanh được, vội vàng gọi điện tới, mắng cho Tống Sư Yểu một trận.
“Em được lắm, xảy ra chuyện lớn như vậy mà sao không nói với chị?”
Tống Sư Yểu dịu dàng nói: “Cũng không phải chuyện gì lớn, ngày sinh dự kiến sắp tới rồi, chị bình tĩnh chút đi.”
“Chuyện này mà không phải chuyện lớn à! Vị phía trên kia có phải điên rồi không? Sao đột nhiên lại làm ra chuyện này?” Giọng điệu Nhậm Vũ Lâm mang theo vẻ không thể tin nổi. Có trời mới biết khi cô ấy biết Tống Sư Yểu gặp phải tình huống này đã sững sờ cả người, vì quá khó tin, thậm chí còn tức giận tới mức suýt sinh non.
Hiện giờ tức giận, chủ yếu cũng vì cảm thấy bao nhiêu ngày qua Tống Sư Yểu vẫn không nói với cô ấy, thẻ ngân hàng cũng bị đóng băng rồi, dựa vào tính cách của cô, cô sẽ không đi mượn tiền người khác, sợ người khác vì mình mà bị liên lụy, cô gái này chắc sẽ không ngốc đến nỗi để bụng đói đấy chứ?
Tống Sư Yểu cụp mắt xuống: “Đúng vậy, em cũng cảm thấy không thể tin nổi.”
Chuyện không thể tưởng tượng nổi như vậy xảy ra, sẽ tạo thành hậu quả thế nào đây? Cô rất mong chờ.
Giọng điệu Nhậm Vũ Lâm dịu xuống, hiện giờ cô ấy đang ở nước ngoài đợi sinh, không thể về nước, muốn bảo Tống Sư Yểu ra nước ngoài.
“Em có một dự cảm, rồi em sẽ bị chặn lại ở hải quan thôi. Thế nên thôi vậy, em không sao đâu, em đang kiếm tiền, cũng đã tìm được người mà em muốn tìm, anh ấy đang chăm sóc cho em.” Tống Sư Yểu nói rồi nhìn thoáng qua chung cư đối diện, khi thu hồi lại tầm mắt, khóe miệng cô khẽ cong lên, cúi đầu lộ ra chút xấu hổ, ngọt thấu lòng người.
“A a a a a a a a a a a”
“A a a a a a a cái ảnh động này, tôi có thể xem đi xem lại mấy vạn lần!”
“Tôi say rồi!!!”
“Được rồi, tôi chèo CP này đấy, chèo được chứ?”
“A a a a a a thế nên Tống Sư Yểu đi tìm Giang Bạch Kỳ từ sớm rồi à? Vì sao? Từ rất lâu trước đây đã biết anh ấy rồi sao?”
“CP này nhìn trộm nhau, nhưng trong lòng biết rõ chuyện đối phương nhìn trộm mình rồi mà hình như không chút để ý, thậm chí còn có chút thích thú… Đợi đã, tự nhiên thấy hơi đáng yêu là sao??”
Giang Bạch Kỳ dùng mu bàn tay chạm lên khuôn mặt nóng rực, cảm giác chân bị lún xuống lại xuất hiện nữa rồi. Anh bỏ tai nghe trên tai xuống, dùng sức xoa xoa, sau đó mới đeo lại lên.
Tống Sư Yểu từ chối đề nghị giúp đỡ của Nhậm Vũ Lâm: “Em không muốn vì em mà liên lụy tới gia tộc của chị, dù có một chút khả năng em cũng sẽ từ chối, tin em đi, là bản thân em tạo nên thân phận thành viên đoàn đội Olympic chứ không phải thân phận đoàn đội Olympic tạo nên em, em sẽ không chịu thua đâu.”
“Nói đúng lắm!”
“Người tài không thiếu đường đi!”
“Không thể hiểu được tư duy của mấy người cho rằng chỉ cần làm Tống Sư Yểu trắng tay là đã cảm thấy có thể đánh bại được cô ấy.”
“Kho báu lớn nhất là học thức, trí tuệ, mà đây là những thứ không thể mất đi!”
“Có chút cảm động, Tống Sư Yểu thật sự rất kiên trì!”
“Thành viên Olympic, gameshow, đóng băng thẻ ngân hàng chẳng qua chỉ mới bắt đầu mà thôi, mọi người cho rằng NPC người thật tạm thời chỉ có thể làm một việc rồi kết thúc sao? Khi đả kích lớn hơn tới, vẫn có thể giữ vững tâm thái này thì tôi mới bội phục.”
...
Quả nhiên ekip chương trình lại tiếp tục hành động.
Chuyện Tống Sư Yểu dịch tài liệu kiếm tiền trên mạng nhanh chóng lan truyền khắp trường học.
Vì hacker không thể xuyên thủng hàng phòng thủ của Giang Bạch Kỳ, vì không muốn để Tống Sư Yểu kiếm số tiền này, NPC người thật tạm thời phải nói chuyện này ra. Ngay lập tức vô số người tiến vào tài khoản làm việc của Tống Sư Yểu, những lời nói ghê tởm, bịa đặt lung tung bắt đầu xuất hiện, Tống Sư Yểu không thể tiếp tục làm công việc này nữa.
Mà chuyện làm phiên dịch kiếm tiền trên mạng vốn dĩ không có gì mất mặt, nhưng đặt trên người Tống Sư Yểu, không hiểu sao lại khiến người ta thổn thức.
“Đó là Tống Sư Yểu đấy, đã suy bại tới mức nhận đơn trên mạng, vất vả như vậy mới kiếm được chút tiền sao? Tiền tiêu vặt một tuần của tôi còn nhiều hơn tiền cô ấy kiếm nữa.”
“Thảm thật…”
“Sao tôi lại cảm thấy có chút chua xót nhỉ?”
“Ai bảo cô ấy đắc tội với nhân vật lớn đó chứ. Giờ cô ấy chỉ có thể làm những việc này cho chắc bụng thôi.”
“Thật ra tôi không ngại nuôi cô ấy đâu… nếu cô ấy đồng ý làm bạn gái tôi. Nhưng cô ấy đắc tội với nhân vật quá lớn, tôi sợ sẽ bị liên lụy.”
Kim Ngọc đang ăn tối, nghe vậy đồng tử khẽ động. Hình như anh ta đã tìm được cơ hội phục thù Tống Sư Yểu rồi. Người phụ nữ đó, tới bây giờ vẫn chưa tới cúi đầu xin lỗi với anh ta, nghĩ đến là lại cảm thấy tức giận.
Chân không phải bó bột nữa rồi, cổ cũng không cần nẹp nữa, khôi phục lại dáng vẻ đĩnh đạc cao gầy tuấn tú đẹp trai, tóc tai của anh ta vẫn được chải chuốt chỉnh tề, mắt kính đeo trên mũi, mắt phượng lạnh lùng.
Anh ta tìm thấy số máy bàn của chung cư Tống Sư Yểu, sau vài tiếng chuông đã có người nghe máy.
“A lô?”
“Tống Sư Yểu.”
“Anh là…”
Kim Ngọc nhíu mày thành hình chữ thập: “Kim Ngọc.”
“Có chuyện gì sao?” Giọng điệu không chút nào biến hóa, còn có thể nghe thấy âm thanh truyền tới, hình như cô đang xem phim?
“Tống Sư Yểu, nếu cô cần tôi giúp tôi cũng không ngại giúp cô…”
“Kim Ngọc, ngại quá tôi hơi bận, không có chuyện gì thì tôi tắt máy đây.”
Kim Ngọc bị cúp điện thoại, trán nổi đầy gân xanh.
Vì sao lại tức giận như vậy? Vì sao? Không biết, dù sao cũng chính là tức giận. Người phụ nữ này, đang khinh thường anh ta sao? Rõ ràng là đang xem phim mà lại nói bận cái gì, lừa ai chứ, xem anh ta là kẻ ngốc chắc?!
Kim Ngọc rất tức giận, đi thẳng tới chung cư nữ sinh.
Làm lơ sự bất ngờ và kích động của các nữ sinh, Kim Ngọc đi thẳng tới tầng Tống Sư Yểu ở, ra sức ấn chuông.
Bên trong truyền tới tiếng bước chân vội vã, Kim Ngọc lạnh lùng nhìn, trong đầu đã nghĩ tới dáng vẻ Tống Sư Yểu ăn mặc lôi thôi, quần áo lộn xộn, gầy đi rất nhiều, khí sắc không tốt, kết quả cửa vừa mở, anh ta nhìn thấy cô gái không khác gì so với thường ngày, vẫn đẹp tới phát sáng.
Cô ôm mèo, mặc áo len mỏng màu trắng, tóc dài buông thõng, môi đỏ răng trắng, ngũ quan vẫn xinh đẹp thuần khiết như vậy, trông cô như một thiên sứ được vây quanh bởi một tầng sáng, đẹp tới mức không thể kháng cự, nhưng lại vô cùng kíƈɦ ŧɦíƈɦ thị giác.
Kim Ngọc chỉ cảm thấy đầu óc đột nhiên trống rỗng, toàn bộ âm thanh và hình ảnh đều trở nên mơ hồ, chỉ có Tống Sư Yểu ở trước mắt là rõ ràng, từ sợi tóc tới sợi lông trên áo, đều có thể nhìn thấy.
“Kim Ngọc?” Tống Sư Yểu vô cùng kinh ngạc.
Kim Ngọc hoàn hồn, không hiểu sao lại cảm thấy tức giận, vẻ mặt càng thêm trầm xuống.
“Mặt anh… đỏ rồi, anh sốt sao?” Tống Sư Yểu càng thêm kinh ngạc.
“Cô trù ẻo tôi à, tôi ghim rồi đấy.” Kim Ngọc lạnh giọng nói.
Tống Sư Yểu: “... Có chuyện gì sao?”
“Nghe nói gần đây cô phải bôn ba vì kiếm tiền, vất vả giúp những học sinh đặc tuyển đó, kết quả tới khi cô cần giúp đỡ, bọn họ lại chẳng giúp được gì.” Kim Ngọc chế giễu nói.
Tống Sư Yểu nhìn anh ta với vẻ mặt vô cảm: “Vì muốn nói những lời này mà anh đặc biệt tới đây à? Tôi còn tưởng ít nhất anh tới cũng là để đuổi tôi đi cơ.”
Vẻ mặt Kim Ngọc hơi cứng ngắc, vốn dĩ anh ta tới để mỉa mai Tống Sư Yểu, ép cô cúi đầu xin lỗi, nhưng lúc này mồm miệng lại không chịu khống chế: “Đừng có nghĩ tôi nhỏ nhen như thế. Tôi nghe nói cô đang làm phiên dịch, thân là bạn cùng trường, tôi có thể tìm một công việc cho cô.”
“Không cần đâu, cảm ơn, tôi không làm phiên dịch nữa rồi.”
Ánh mắt Kim Ngọc xuyên qua cô, dừng trên màn hình máy tính đang chiếu phim: “Xem phim? Công việc mới à?”
“Tôi đang tìm tài liệu trong video.”
“Thứ gì?”
Ekip chương trình thẳng thừng xuất chiêu tàn nhẫn, chặn hết mọi đường đi của cô, cô không thể làm bất cứ việc gì ở các cơ quan có liên quan tới các bộ ban ngành của chính phủ. Bọn họ tưởng rằng làm như vậy có thể khiến cô khốn khổ, thất vọng, nhưng cô chuẩn bị để họ xem xem, thế nào gọi là gián con đập mãi không chết. Bởi vậy cô đã sớm chuẩn bị rồi.
“Gần đây tôi có một suy nghĩ…” Tống Sư Yểu nhìn Kim Ngọc, khẽ chớp mắt, cười nói: “Anh muốn xem chút không?”
Đây là lần đầu tiên Tống Sư Yểu cười với Kim Ngọc, dù sao ngay từ đầu họ đã không có mở màn tốt đẹp gì cho lắm, anh ta chợt sững sờ, tới khi hoàn hồn lại thì đã tiến vào chung cư của Tống Sư Yểu, ngồi bên cạnh cô rồi.
Tống Sư Yểu mở ra một video mình đã làm xong. Vang lên tiếng gì đó, rồi lại cắm tai nghe vào, đeo lên tai Kim Ngọc.
Kim Ngọc sửng sốt, ngay sau đó bị âm thanh trong tai nghe và hình ảnh trên màn hình máy tính thu hút sự chú ý.
Hình ảnh được lấy ra từ nhiều bộ phim, kết hợp với âm nhạc phù hợp khiến người xem nhanh chóng hòa nhịp vào tiết tấu. Điều kỳ diệu nhất là hình ảnh động tác của diễn viên vô cùng ăn khớp với nhạc, tạo ra nhịp điệu khiến người ta không khỏi lắc lư đầu theo, có một cảm giác sảng khoái đến kỳ lạ.
Việc Tống Sư Yểu làm là chỉnh sửa video bắt nhạc rất được ưa chuộng trên mạng, kỹ thuật làm không khó, cái khó là chọn tư liệu, âm nhạc kết hợp với hiệu quả chuyển cảnh, nếu có thể có một chủ đề hoàn hảo nữa thì càng tốt.
Những việc này đối với Tống Sư Yểu đều không khó, hơn nữa quan trọng là, trong thế giới thực tế ảo không có thứ này. Dù sao thì đây cũng là tác phẩm được hoàn thành từ nhiều năm trước, đoàn đội xây dựng kiểu gì cũng sẽ có chút thiếu sót, không thể thực hiện một cách hoàn hảo nhất được.
Xem video bốn phút, Kim Ngọc rất nhập tâm, Tống Sư Yểu vừa cúi đầu, lại phát hiện ra anh ta đang dậm chân theo nhạc, khẽ bật cười.
Kim Ngọc quay đầu nhìn cô, nhận ra động tác nhỏ của bản thân, vẻ mặt căng thẳng: “Ý tưởng sáng tạo không tồi.”
“Anh cảm thấy nếu đăng video này lên trang web video nhà anh có được không?” Tống Sư Yểu nói. Nhà họ Kim sở hữu trang web video lớn nhất trong nước. Lượng truy cập rất cao, đủ loại video nhiều không đếm xuể. Quan trọng nhất là, Kim Ngọc đã tiếp quản việc kinh doanh của gia tộc, trang web này chính là do anh ta quản lý.
Kim Ngọc chính là người đứng đầu trang web này, hơn nữa nhà họ Kim không kiêng nể chính phủ như những người bình thường, thậm chí còn ẩn chứa địch ý, trừ phi ekip chương trình để người khác xuyên vào Kim Ngọc, nếu không, khoản tiền này cô chắc chắn sẽ kiếm được.
Ekip chương trình không dám xuyên vào Kim Ngọc, vì sự xuất hiện của câu nói nghi ngờ về tính thực tế này của cô, nhất định sẽ khiến ekip chương trình bị không ít khán giả mắng, thế nên không dám làm ra hành động thiếu suy nghĩ nữa.
Người UP là cô, Kim Ngọc cũng rất quan tâm tới chuyện này, người dùng trên trang web cũng không thể nào quấy rối, thế nên, các người sẽ ngăn cản tôi thế nào đây? Boss được các người sắp xếp tới để giày vò tôi, giờ thì lại trở thành người giúp đỡ cho tôi, chắc các người sẽ tức chết nhỉ?
Ánh mắt Tống Sư Yểu nhìn Kim Ngọc càng thêm ôn hòa, ý cười càng rõ ràng hơn.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook