Cái Nhìn Của Linh Hồn FULL
-
7: Chân Tướng
Sau bữa tối, Hứa Trạch lại lần nữa gọi điện cho tôi.
Lần này, điện thoại đã được kết nối.
Cơn giận của thằng bé cuối cùng cũng có chỗ để trút giận.
"Hứa Đào!! Chị có phải loại cầm thú hay không? Chị gái kết hôn mà chị lại không về nhà, khiến ba mẹ không vui.
Chị không cảm thấy bản thân mình rất ghê tởm, đùa giỡn chúng tôi rất vui phải không?".
Bên kia im lặng trong giây lát.
Một giọng nam khàn khàn phát ra từ đầu dây bên kia.
"Tôi là bạn trai của cô ấy".
"Cô ấy nói, cả nhà các người đều rất ghê tởm, sẽ không trở về gặp các người đâu".
"Đừng gọi lại nữa".
Hứa Trạch hai mắt mở to không dám tin, một lúc sau, nó bỗng nhiên nổi giận, đá đổ ghế rồi mắng chửi.
Nhưng lúc này cả người tôi đã cứng đờ, mất hết toàn bộ sức lực.
Khoảnh khắc giọng nói đó vang lên.
Tôi bị buộc kéo vào mảng ký ức đó.
Trước khi chết, tôi đã bỏ lỡ chuyến tàu cao tốc cuối cùng vì phải làm thêm giờ, chỉ có thể đón taxi để đến bến xe bus.
Tài xế là một thanh niên có khuôn mặt nhợt nhạt xanh xao và đôi mắt đen mang theo vẻ u ám.
Trông khá quen, nhưng lúc này tôi lại rất buồn ngủ, tay ôm thứ gì đó, dựa người vào cửa kính taxi.
Ban đầu, mọi thứ đều rất bình thường, anh ta trò chuyện với tôi như những người tài xế khác vẫn thường làm.
Lúc này, Hứa Kiều đột nhiên gọi đến.
Là cô dâu tương lai, chị ấy cũng không quên công kích tôi ngay cả đêm trước ngày diễn ra hôn lễ.
"Đào Đào, ngày mai chị sẽ kết hôn cùng Tống Phi, chị háo hức đến mức không thể chợp mắt được".
Ngữ điệu Hứa Kiều nhẹ nhàng nói: "Cảm ơn em vì đã đưa anh ấy về nhà".
Tôi mím môi, đè nén sự tức giận trong giọng nói.
"Hứa Kiều, chị còn muốn chơi loại lời lẽ ghê tởm này, loại thủ đoạn ghê tởm này bao nhiêu lần nữa thì mới chán đây?".
Chị ấy dường như không một chút nhận ra điều đó.
Giọng điệu thậm chí còn nhẹ nhàng và ngọt ngào hơn.
"Vậy đã quyết định rồi nha, ngày mai em nhất định phải đến tham dự hôn lễ đó".
Tôi cúp điện thoại, đến hô hấp cũng không thông, lồng ngực phập phồng dữ dội.
Người tài xế đột nhiên lên tiếng hỏi: "Cô cãi nhau với người nhà à?".
Tôi chau mày rồi ngẩng đầu lên, mới phát hiện ra không biết từ lúc nào chiếc xe đã đi đến một khu vực hoang vu vắng vẻ.
Nhịp tim tôi đập nhanh, tôi cố trấn an bản thân, hỏi anh ta, "Anh muốn bao nhiêu tiền?".
Nhưng thứ người đàn ông này muốn lại không phải là tiền.
Công việc phải tăng ca liên tục khiến tôi vô cùng mệt mỏi, tay chân bủn rủn, căn bản không đủ sức chống lại với sức lực của một người đàn ông.
Anh ta bịt miệng tôi, kéo tôi vào một lùm cây.
Gió đêm rất yên tĩnh, ánh trăng dịu dàng chiếu rọi.
Anh ta bóp chặt cổ tôi, lại dùng sức tát tôi thật mạnh.
Anh ta mắng, con khốn, có phải mày đã hối hận vì trước đây đã bỏ tao hay không.
Tại sao thằng nhà giàu kia với mày lại coi thường tao.
Cầu xin tao đi, sủa như một con chó đi, tao sẽ tha cho mày.
Nhưng tôi thậm chí còn không biết anh ta.
Anh là ai.
Anh là ai.
Bàn tay anh ta đang bóp cổ tôi chợt nới lỏng.
Sau đó, anh ta nhẹ nhàng chạm nhẹ lên mặt tôi.
Anh ta nói, anh là người đàn ông của em đây.
Tôi luôn cảm thấy dường như người này cũng không phải hoàn toàn xa lạNhưng tôi lại không thể nhớ được đã gặp anh ta ở đâu.
Với tất cả sức lực của mình, tôi cố gắng vùng vẫy, cuối cùng cũng chạm được vào điện thoại của mình.
Nhấn phím tắt để gọi vào số liên lạc của cuộc gọi gần đây nhất.
[Bíp Bíp]Hai tiếng Bíp vang lên.
Hứa Kiều không chút di dự mà tắt máy.
Người đàn ông kia đã phát hiện ra, anh ta cười nham hiểm, bỏ điện thoại vào túi, sau đó bẻ gãy từng ngón tay trên bàn tay phải của tôi.
Anh ta còn có một con dao trong túi.
Khi tôi vẫn còn sót lại ý thức và tỉnh táo, cảm nhận được lưỡi dao cắt vào cổ tay trái mình, bị kéo ra từng chút từng chút một, rồi bị cắt đứt.
Mũi dao rạch trên má tôi, xé toạch một mảng da loang lổ.
Anh ta nói: "Con khốn, để xem máy có còn dùng gương mặt này để đi dụ dỗ người khác được nữa hay không?".
.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook