Chương 9: Thật xin lỗi, để ta chết đi (1)
" Không lui được, Chị mua trả góp ở cửa hàng, lui khoản phải bồi 25% tiền."
"Vậy chúng ta cũng có thể bán cho người khác a?"
" Nếu em không ăn thì chị liền ném đi." Trần Tư Văn nổi giận.
Một bên, Trần mẫu thở dài: "Tiểu Vũ, tâm ý của chị con,đã mua rồi thì ăn đi. Dù sao con cũng thi không đậu đại học, lấy ngựa chết làm ngựa sống."
"..."
【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +3 】
"Mẹ có thể hay không đừng nói việc thi đại học?"
" Con cũng không thi đậu được trường đại học đâu."
"..."
【 thu được tâm lý tổn thương: Tinh thần +6 】
Mặt không thay đổi tiếp nhận đan dược, Trần Vũ đứng người lên: "Vậy liền cho em, em một lát nữa mới ăn."
"em là muốn tìm thời gian bán phải không?" Trần Tư Văn liếc mắt xem thấu dự định của Trần Vũ: "Em là em của chị, cái mông một vểnh lên là chị biết... Được rồi, không nói."
"... Chị có thể cầm số tiền này tự mình đi chữa bệnh không tốt sao?"
" Ăn nhanh lên, đừng lề mề. bệnh của chị thì không chết được, nhưng em lên lôi đài thì không nhất định."
【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +2 】
Dưới sự bức bách của Trần Tư Văn, Trần Vũ lui không thể lui, đành phải kiên trì, đem đan dược nhét vào trong miệng.
"Lộc cộc..."
Đan dược vào miệng liền tan!
Trong nháy mắt biến thành từng sợi từng sợi nhiệt lưu, tại trong cơ thể quanh quẩn mấy vòng về sau, tụ hợp vào khí hải trong đan điền!
【 Cắn thuốc: Khí kình -366; thể chất -4; sức chịu đựng -2... 】
Trần Vũ: "..."
【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +6 】
Trên mặt lập Trần Tư Văn tức lộ ra thỏa mãn cùng vui mừng.
Trần Vũ là người em trai duy nhất của nàng.
Cũng là người thân nhất của nàng.
Không đối tốt với nó thì còn có thể đối tốt với ai ?
Nghĩ vậy, nàng thu hồi đan dược còn lại, nói: "Còn có bốn viên, vì phòng ngừa em lấy đi bán, chị sẽ tạm giữ. Về sau cứ mỗi hai ngày ăn một viên. Ăn hết thì chị sẽ mua thêm cho em."
Nghe vậy, Trần Vũ khóe mắt kém chút lưu lại giọt nước mắt cảm động.
"... Chị thật sự là chị ruột em."
"... Chị thật sự là chị ruột em."
"Tất nhiên rồi." Trần Tư Văn giương lên cái cằm: "Ai bảo ta là đệ khống."
"Ngươi là đệ hố a..."
Trần Vũ bi thương.
Liền một viên đan dược này, phải hút tối thiểu hai điếu Hongtashan mới bù lại được...
"Chị nè, về sau dù là chị có tiền thì cũng đừng mua cho em những vật này."
Trần Tư Văn liếc mắt: "Chấp nhận số phận rồi sao?"
Trần Vũ: "Em muốn thi đại học dựa vào thực lực của mình."
Trần Tư Văn: "Em còn có thực lực?"
【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +2 】
Trần Vũ: "... Tiếp tục."
Trần Tư Văn: "Nhà nào đại học “dũng cảm” vậy mà, lại có thể coi trọng em?"
【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +1 】
Trần Vũ: "Tiếp tục."
Trần Tư Văn: "... Không có."
Trần Vũ lập tức trào phúng: "Hết biện pháp rồi? Liền điểm ấy trình độ?"
Trần Tư Văn bưng chén lên tiếp tục ăn cơm , vừa nhai vừa nói: "Em ráng đợi thêm mấy ngày, để chị suy ngẫm lại lời nói..."
"Chờ mấy ngày là không thể nào." Trần Vũ cầm chén nước, súc súc miệng bên trong mùi thuốc, ra vẻ tiếc nuối nói: "Tương lai một tháng, em sẽ không về nhà được."
Nghe vậy, Trần Tư Văn động tác cứng đờ.
Một bên Trần mẫu vội vàng hỏi thăm: "Vì sao?"
"Con biết, chị và mẹ không muốn con rời đi. con cũng không muốn rời đi hai ngươi. Nhưng thầy chủ nhiệm để cho con tiếp xuống một tháng, đều ở trong ký túc xá của thầy tu luyện."
"Nói... Nói như vậy là, trong một tháng chị sẽ không thấy được em rồi phải không?" Trần Tư Văn kinh ngạc buông xuống bát đũa.
"Đúng." Trần Vũ liên tục gật đầu: "Nếu không chị gọi điện thoại cho thầy chủ nhiệm của em từ chối việc này?"
"Một tháng không gặp được em... Đây là chuyện tốt a!" Trần Tư Văn hai mắt tỏa ra ánh sáng lập loè: "Tại sao muốn từ chối? Mẹ! Xới dùm con một chén cơm!"
Trần Vũ: "..."
【 tâm lý nhận tổn thương: Tinh thần +5 】
Trần mẫu tiếp nhận bát, hung hăng trợn mắt nhìn Trần Tư Văn một chút, sau đó nhìn về phía Trần Vũ: "Vũ à, từ nhỏ đến lớn con chưa từng qua đêm ở bên ngoài bao giờ. Việc này, mẹ nhất định phải cùng thầy chủ nhiệm của con nói chuyện mới được, đưa số điện thoại của thầy con cho mẹ."
"Dạ !" Trần Vũ đại hỉ, lập tức lấy ra điện thoại cầm di động, bấm số của thầy chủ nhiệm : "Vẫn là mẹ mình trọng cảm tình, phí công thương người “chụy” kia của mình."
Tiếp nhận điện thoại, đặt ở bên tai, Trần mẫu khuôn mặt nghiêm túc , chờ đợi điện thoại kết nối.
"Bíppppp —— "
"Bíppppp —— "
"Alo, ai vậy?"
"Tôi là mẹ Trần Vũ." Trần mẫu ngữ điệu chậm rãi cất cao.
"À, chào chị chào chị." Trong ống nghe, truyền đến chủ nhiệm lớp thanh âm.
"Nghe nói Trần Vũ ta tôi về sau muốn ở trong túc xá của thầy?"
"Đúng vậy. Trần Vũ đứa nhỏ này rất có chí tiến thủ, cũng muốn nỗ lực học tập. Tôi chuẩn bị phụ đạo cho em nó một chút."
Trần Vũ ở một bên nắm tay, nhỏ giọng giật dây: "Cự tuyệt hắn! Cự tuyệt hắn! Cự tuyệt hắn..."
"Vậy..." Trần mẫu lồng ngực thẳng tắp, hai tay nắm điện thoại, có chút cúi đầu: "Vậy liền làm phiền thầy rồi."
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook