Cái Máy Nhại Của Bạch Nguyệt Quang
-
Chương 50
Bộp bộp!
Đột nhiên, thứ âm thanh kỳ lạ truyền vào tai cô, đi kèm với tiếng chửi rủa của hai gã đàn ông: “Quái gì vậy?! Thối chết mất!”
Thư ʍôиɠ khó nhọc ngẩng đầu, bắt gặp ba con chim lạ đang thả cái món siêu dơ xuống hai gã, làm hai gã điên cuồng né chạy.
“Táng chết các ngươi! Cho các ngươi ăn hϊế͙p͙ vẹt này!” Nhờ tiếng hót quen tai và vẻ ngoài đặc biệt, Thư ʍôиɠ nhanh chóng nhận ra con cầm đầu là Đầu rìu từng được trung tâm cứu trợ động vật hoang dã mang đi chữa trị.
Xem ra nó hồi phục rất khá, đã được thả về thiên nhiên.
Quanh đây toàn đồng ruộng ven núi, có vẻ đúng là nơi loài Đầu rìu thích định cư. Không ngờ có thể trùng hợp gặp nó ở đây.
Thư ʍôиɠ thử động đậy người, nhưng cảm giác choáng váng trêи cổ lại ập lên, cô đành cứng đờ nằm bẹp về.
Hai gã nọ bị ngu người bởi màn tấn công bất ngờ. Quan trọng nhất là cái thứ ném tới vừa hôi vừa nhớp, gớm cực kỳ. Nhìn kỹ, thế mà là phân chim hôi thối.
Tên đàn ông mắt kính và gã trộm có né thế nào, trêи đầu, trêи người vẫn dính vài nhát, chỉ phải tức tối vừa trốn vừa mắng. Tài xế trong xe cũng lao ra, quơ áo khoác đuổi chúng đi.
Không may thay khác với Thư ʍôиɠ, nhờ sinh tồn ngoài hoang dã, khả năng bay của chúng vô cùng linh hoạt. Hơn nữa phân của Đầu rìu hôi muốn xộc trời, thắng xa mấy loại phân chim khác… Vì thế ba gã đàn ông bị hành hết sức chật vật.
Đúng lúc này, xa xa, một chiếc xe chạy tới với tốc độ cực nhanh, rồi phanh gấp dừng bên cạnh.
…
Nguyên Triết vừa liếc sang đã thấy nhúm vàng nhạt té trêи đất, liền tức tốc lao khỏi xe. Không xa phía sau anh là tiếng còi xe cảnh sát.
Ba người đang đấu với Đầu rìu phát hiện biến cố, mặt mày nháy mắt trắng bệch, muốn bỏ chạy. Toan cất bước thì gã mắt kính bị vướng một cái giò duỗi ra từ bên cạnh, thế là ngã sấp mặt như chó gặm phân.
Gã trộm càng nhát, chạy còn nhanh hơn tên kia. Nhưng ngay khi định ngồi vào xe thì bị một cái tay cứng như thép tóm lại, ném bịch xuống đống bùn bên cạnh bằng một lực khó thể ngăn cản, làm xương cụt gã đau dữ dội.
Tài xế thấy khí thế người đàn ông bảnh bao mới xuất hiện quá đáng sợ, lại thêm tiếng còi cảnh sát ngày càng gần thì hoảng tới mức ngồi xổm dưới đất, không dám nhúc nhích.
Chim Đầu rìu nhận ra Nguyên Triết là người vẹt từng dẫn tới giúp nó, bèn bảo đồng bọn rút lui. Nguyên Triết chỉ tốn một hai giây ngăn đám người, sau đó tức tốc chạy tới cạnh bé vẹt, cẩn thận từng li từng tí ẵm nhóc con dính đầy bùn lên.
“ʍôиɠ ʍôиɠ?!”
Không biết phải bị ảo giác không mà Thư ʍôиɠ như nghe được giọng Nguyên Triết run rẩy. Lạ thật, chẳng phải trước nay anh luôn bình tĩnh sao…
Thư ʍôиɠ cố sức giương mắt nhìn Nguyên Triết. Anh đang chau mày quan sát tình trạng của cô, vẻ nôn nóng trong mắt không tài nào ngăn được.
Anh không phải bác sĩ thú ý nên dù có nhìn ra mấy chỗ bị xước cũng không tìm được nguyên nhân tại sao Thư ʍôиɠ vô lực.
“Đau ở đâu? Đầu, mình, cánh?” Nguyên Triết gấp gáp hỏi.
“Đầu.”
Phần sau đầu đau âm ỉ, ngực còn có cảm giác man mác muốn ói. Thư ʍôиɠ không biết vẹt có thể bị chấn động não hay không, ấy vậy cô cảm tưởng mình lúc này chẳng khác mấy.
“Anh đưa em đi bệnh viện ngay!” Nguyên Triết thấy tình trạng Thư ʍôиɠ rất bất thường, anh ôm thẳng cô lên xe, mặc cho áo dính đầy bùn từ cánh chim.
Mà cùng lúc đó, nhóm cảnh sát theo sau anh cũng bắt được ba gã chật vật ý đồ bỏ trốn. Thấy Nguyên Triết muốn đi, một viên cảnh sát đưa tay cản: “Anh Nguyên, khoan đã! Mời anh cùng chúng tôi về cục…”
“Xin lỗi, vẹt nhà tôi bị thương rất nặng, tôi phải đưa nó đi khám ngay. Phiền các anh gọi lại sau!” Nguyên Triết vòng qua viên cảnh sát, chui tọt vào xe.
“Anh Nguyên…”
“Nhường một chút, cảm ơn!” Vẻ mặt và giọng điệu chắc nịch đáng tin của Nguyên Triết thành công khiến đối phương ngậm miệng. Anh lập tức quay đầu xe phóng khỏi cánh đồng.
Vì đang lái xe nên không thể ôm cô, Thư ʍôиɠ được anh đặt trêи ghế phụ.
Điện thoại chỉ đường tới bệnh viện thú y gần nhất, Nguyên Triết chạy với tốc độ nhanh nhất có thể. Tuy lo cho Thư ʍôиɠ, nhưng anh không cách nào dời mắt, chỉ đành cắn răng chú ý tình hình giao thông. Vì vậy không phát hiện vẹt nhỏ chóng mặt, mệt rã rời dần lâm vào hôn mê.
***
Đầu óc nặng nề, hai bên thì đau nhói —— Đây là cảm nhận đầu tiên của Thư ʍôиɠ ngay sau khi mở mắt, kế đó cô liền chú ý tới trần nhà cũ kỹ và chiếc đèn sợi đốt ở giữa, có điều trong phòng đã đủ sáng nên không được mở.
Bệnh viện à? Thư ʍôиɠ dần nhớ lại những chuyện trước đó. Hình như sau khi cô bị thương, chim Đầu rìu xuất hiện cầm chân ba gã xấu xa, sau nữa thì Nguyên Triết dẫn cảnh sát đến…
Vậy là mình được Nguyên Triết đưa đi bệnh viện nhỉ? Thế người đâu?
Thư ʍôиɠ nhìn qua nhìn lại không thấy Nguyên Triết, bèn ngồi dậy… Trong phút chốc, cô bị cảnh tượng trước mắt dọa choáng váng.
Nơi cô đang ở là phòng bệnh đơn trông khá quen, trong phòng ngoài cô ra không còn ai khác. Diện tích phòng gần như bị giường chiếm hết, chỉ dư lại đủ chỗ đặt tủ đầu giường và cửa nhà vệ sinh.
Nhưng mấu chốt là, diện tích căn phòng hoàn toàn bình thường trong mắt cô, không hề có cảm giác phóng đại như trước.
Thư ʍôиɠ cúi đầu ngó nghía, quả nhiên phát hiện tứ chi thuộc về loài người. Cô hoang mang giơ hai tay rồi lại nhìn hai chân trong chăn, cuối cùng sờ sờ mặt —— Khác với vẹt nhỏ mình đầy lông tơ, cô sờ được ngũ quan của con người cực kỳ rõ ràng.
Lúc tay đụng phải môi, cô há mồm cắn thử —— Đau.
Mình biến về thật rồi! Suy nghĩ này quanh quẩn mãi trong đầu Thư ʍôиɠ. Cô nhớ ra rồi, đây là phòng bệnh của “cơ thể” cô trong bệnh viện tâm thần từng tới với Nguyên Triết.
Giờ mình đã về lại cơ thể, còn bé vẹt thì sao… Phải chăng Manh Manh cũng về rồi? Vậy Nguyên Triết… Thư ʍôиɠ nhớ tới vẻ mặt nôn nóng sốt ruột của anh trước khi cô mất đi ý thức. Nếu không báo tin, chắc anh sẽ lo lắm.
Nghĩ tới đây, cô liền xốc chăn, xỏ đôi dép được nhân viên y tế đặt sẵn trêи đất, đi ra cửa sổ ngó xem. Bên ngoài chỉ có tiếng vài bệnh nhân khác hú hét, hành lang chẳng có y tá nào.
Chợt nhận ra đây là bệnh viện, đầu giường chắc chắn có nút chuông —— Cô bèn quay lại tìm, quả nhiên tìm được một nút đỏ có hình lục lạc trêи đầu giường. Cô ấn xuống, mơ hồ nghe được tiếng nhạc vang ra từ buồng y tá.
Ngồi ở mép giường chưa đến một phút, Thư ʍôиɠ đã thấy y tá đến trước cửa phòng kiểm tra, cô liền đứng lên nhìn lại. Người ngoài cửa há hốc mồm, rồi mở khóa nhẹ nhàng đẩy vào: “Thư ʍôиɠ?”
Giọng đối phương có vẻ không chắc chắn. Bởi vì bệnh nhân phòng này chưa bao giờ để ý đến ai, bây giờ lại bỗng dưng nhấn chuông, còn đứng nhìn chòng chọc vào mình như thế.
Thư ʍôиɠ vui vẻ ra mặt, hé miệng nói: “… (Tôi hồi phục rồi).”
Miệng động, nhưng chẳng phát ra tiếng nào!
Cô và y tá sửng sốt đối diện nhau.
Thư ʍôиɠ thầm nghĩ thôi chết, chẳng lẽ xuyên tới xuyên lui lại thành người câm? Thế là sốt ruột thử kêu lên, thế nhưng thử cả buổi cũng chỉ miễn cưỡng thốt được âm “A”.
Y tá ở cửa bối rối, cuối cùng cẩn thận đóng cửa đi gọi bác sĩ điều trị.
“Sao thế?” Bác sĩ là một người đàn ông gầy gò đeo mắt kính, bị y tá kéo đi mà chẳng hiểu mô tê gì.
“Bác sĩ Thiệu, hình như cô ấy muốn nói chuyện!” Y tá giải thích.
Bác sĩ Thiệu ngạc nhiên: “Tới đây lâu rồi mà chẳng thấy cổ nói chuyện bao giờ!” Dứt lời, ông tới gần quan sát Thư ʍôиɠ, hướng dẫn từng bước: “Thư ʍôиɠ? Cô hiểu tôi nói gì không?”
“A…” Thư ʍôиɠ thử vài lần vẫn không nói được, đành phải gật gật đầu.
“Úi!” Bác sĩ Thiệu giật mình, vội vàng ghé gần thêm: “Cô lấy lại ý thức rồi?” Hỏi xong mới thấy câu hỏi không ổn, bèn kêu y tá lấy bảng giám sát tới, chuẩn bị tái kiểm tra Thư ʍôиɠ.
Nhưng y tá vừa đem bảng giám sát và bút tới cho bác sĩ Thiệu thì bị Thư ʍôиɠ cướp lấy. Trong tiếng kêu hoảng sợ của họ, cô viết xoẹt xoẹt lên mặt sau bảng giám sát dòng chữ: [Phiền mọi người cho tôi mượn điện thoại! Gấp!]
Hai người cướp lại bảng giám sát, đọc xong ngây người lần hai.
“Cô…” Bác sĩ Thiệu hoang mang nhìn Thư ʍôиɠ. Người sau tỏ ý muốn viết thêm hai câu, ông không cản nữa.
[Số điện thoại người lần trước tới thăm tôi mọi người có chứ? Giúp tôi gọi cho anh ấy báo tôi đã tỉnh, làm ơn!]
Bác sĩ Thiệu nhìn mấy câu trêи bằng ánh mắt phức tạp. Trật tự rõ ràng, từ dùng hợp lý, quả thực hết sức bình thường!
Nhưng rõ ràng hôm qua kiểm tra định kỳ, cô nàng vẫn trong trạng thái đần độn mà? Sao tự dưng trở lại bình thường được? Thiệt lạ lùng.
Chẳng qua yêu cầu của bệnh nhân rất bình thường nên ông tất nhiên đồng ý. Sau khi dặn y tá đi gọi điện thì giữ Thư ʍôиɠ lại làm kiểm tra.
Trông có vẻ đã hồi phục, nhưng kiểm tra cơ bản vẫn phải làm.
…
Cùng lúc Thư ʍôиɠ tỉnh lại ở phòng bệnh, vẹt Manh Manh ở bệnh viện thú y cũng chậm rãi mở mắt.
Nguyên Triết trông coi sát sao bên cạnh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt nó, hỏi: “Thấy thế nào rồi?”
Vẹt nhỏ mờ mịt nhìn anh, chẳng phản ứng gì.
Nguyên Triết đối mắt với nó trong chốc thì phát hiện điểm bất thường —— Đây không phải Thư ʍôиɠ! Không, phải nói là, linh hồn trong cơ thể này không phải Thư ʍôиɠ!
Chỉ nháy mắt ấy, anh đã nghĩ ra những tình huống có thể phát sinh. Đơn giản là hai khả năng:
Một, Thư ʍôиɠ và vẹt nhỏ tráo lại linh hồn, cô tỉnh dậy ở bệnh viện tâm thần.
Hai, Thư ʍôиɠ về lại thế giới kia.
Nếu là khả năng thứ nhất thì thôi, nếu là cái thứ hai…
Nguyên Triết trầm mặc siết chặt nắm tay.
Đột nhiên, thứ âm thanh kỳ lạ truyền vào tai cô, đi kèm với tiếng chửi rủa của hai gã đàn ông: “Quái gì vậy?! Thối chết mất!”
Thư ʍôиɠ khó nhọc ngẩng đầu, bắt gặp ba con chim lạ đang thả cái món siêu dơ xuống hai gã, làm hai gã điên cuồng né chạy.
“Táng chết các ngươi! Cho các ngươi ăn hϊế͙p͙ vẹt này!” Nhờ tiếng hót quen tai và vẻ ngoài đặc biệt, Thư ʍôиɠ nhanh chóng nhận ra con cầm đầu là Đầu rìu từng được trung tâm cứu trợ động vật hoang dã mang đi chữa trị.
Xem ra nó hồi phục rất khá, đã được thả về thiên nhiên.
Quanh đây toàn đồng ruộng ven núi, có vẻ đúng là nơi loài Đầu rìu thích định cư. Không ngờ có thể trùng hợp gặp nó ở đây.
Thư ʍôиɠ thử động đậy người, nhưng cảm giác choáng váng trêи cổ lại ập lên, cô đành cứng đờ nằm bẹp về.
Hai gã nọ bị ngu người bởi màn tấn công bất ngờ. Quan trọng nhất là cái thứ ném tới vừa hôi vừa nhớp, gớm cực kỳ. Nhìn kỹ, thế mà là phân chim hôi thối.
Tên đàn ông mắt kính và gã trộm có né thế nào, trêи đầu, trêи người vẫn dính vài nhát, chỉ phải tức tối vừa trốn vừa mắng. Tài xế trong xe cũng lao ra, quơ áo khoác đuổi chúng đi.
Không may thay khác với Thư ʍôиɠ, nhờ sinh tồn ngoài hoang dã, khả năng bay của chúng vô cùng linh hoạt. Hơn nữa phân của Đầu rìu hôi muốn xộc trời, thắng xa mấy loại phân chim khác… Vì thế ba gã đàn ông bị hành hết sức chật vật.
Đúng lúc này, xa xa, một chiếc xe chạy tới với tốc độ cực nhanh, rồi phanh gấp dừng bên cạnh.
…
Nguyên Triết vừa liếc sang đã thấy nhúm vàng nhạt té trêи đất, liền tức tốc lao khỏi xe. Không xa phía sau anh là tiếng còi xe cảnh sát.
Ba người đang đấu với Đầu rìu phát hiện biến cố, mặt mày nháy mắt trắng bệch, muốn bỏ chạy. Toan cất bước thì gã mắt kính bị vướng một cái giò duỗi ra từ bên cạnh, thế là ngã sấp mặt như chó gặm phân.
Gã trộm càng nhát, chạy còn nhanh hơn tên kia. Nhưng ngay khi định ngồi vào xe thì bị một cái tay cứng như thép tóm lại, ném bịch xuống đống bùn bên cạnh bằng một lực khó thể ngăn cản, làm xương cụt gã đau dữ dội.
Tài xế thấy khí thế người đàn ông bảnh bao mới xuất hiện quá đáng sợ, lại thêm tiếng còi cảnh sát ngày càng gần thì hoảng tới mức ngồi xổm dưới đất, không dám nhúc nhích.
Chim Đầu rìu nhận ra Nguyên Triết là người vẹt từng dẫn tới giúp nó, bèn bảo đồng bọn rút lui. Nguyên Triết chỉ tốn một hai giây ngăn đám người, sau đó tức tốc chạy tới cạnh bé vẹt, cẩn thận từng li từng tí ẵm nhóc con dính đầy bùn lên.
“ʍôиɠ ʍôиɠ?!”
Không biết phải bị ảo giác không mà Thư ʍôиɠ như nghe được giọng Nguyên Triết run rẩy. Lạ thật, chẳng phải trước nay anh luôn bình tĩnh sao…
Thư ʍôиɠ cố sức giương mắt nhìn Nguyên Triết. Anh đang chau mày quan sát tình trạng của cô, vẻ nôn nóng trong mắt không tài nào ngăn được.
Anh không phải bác sĩ thú ý nên dù có nhìn ra mấy chỗ bị xước cũng không tìm được nguyên nhân tại sao Thư ʍôиɠ vô lực.
“Đau ở đâu? Đầu, mình, cánh?” Nguyên Triết gấp gáp hỏi.
“Đầu.”
Phần sau đầu đau âm ỉ, ngực còn có cảm giác man mác muốn ói. Thư ʍôиɠ không biết vẹt có thể bị chấn động não hay không, ấy vậy cô cảm tưởng mình lúc này chẳng khác mấy.
“Anh đưa em đi bệnh viện ngay!” Nguyên Triết thấy tình trạng Thư ʍôиɠ rất bất thường, anh ôm thẳng cô lên xe, mặc cho áo dính đầy bùn từ cánh chim.
Mà cùng lúc đó, nhóm cảnh sát theo sau anh cũng bắt được ba gã chật vật ý đồ bỏ trốn. Thấy Nguyên Triết muốn đi, một viên cảnh sát đưa tay cản: “Anh Nguyên, khoan đã! Mời anh cùng chúng tôi về cục…”
“Xin lỗi, vẹt nhà tôi bị thương rất nặng, tôi phải đưa nó đi khám ngay. Phiền các anh gọi lại sau!” Nguyên Triết vòng qua viên cảnh sát, chui tọt vào xe.
“Anh Nguyên…”
“Nhường một chút, cảm ơn!” Vẻ mặt và giọng điệu chắc nịch đáng tin của Nguyên Triết thành công khiến đối phương ngậm miệng. Anh lập tức quay đầu xe phóng khỏi cánh đồng.
Vì đang lái xe nên không thể ôm cô, Thư ʍôиɠ được anh đặt trêи ghế phụ.
Điện thoại chỉ đường tới bệnh viện thú y gần nhất, Nguyên Triết chạy với tốc độ nhanh nhất có thể. Tuy lo cho Thư ʍôиɠ, nhưng anh không cách nào dời mắt, chỉ đành cắn răng chú ý tình hình giao thông. Vì vậy không phát hiện vẹt nhỏ chóng mặt, mệt rã rời dần lâm vào hôn mê.
***
Đầu óc nặng nề, hai bên thì đau nhói —— Đây là cảm nhận đầu tiên của Thư ʍôиɠ ngay sau khi mở mắt, kế đó cô liền chú ý tới trần nhà cũ kỹ và chiếc đèn sợi đốt ở giữa, có điều trong phòng đã đủ sáng nên không được mở.
Bệnh viện à? Thư ʍôиɠ dần nhớ lại những chuyện trước đó. Hình như sau khi cô bị thương, chim Đầu rìu xuất hiện cầm chân ba gã xấu xa, sau nữa thì Nguyên Triết dẫn cảnh sát đến…
Vậy là mình được Nguyên Triết đưa đi bệnh viện nhỉ? Thế người đâu?
Thư ʍôиɠ nhìn qua nhìn lại không thấy Nguyên Triết, bèn ngồi dậy… Trong phút chốc, cô bị cảnh tượng trước mắt dọa choáng váng.
Nơi cô đang ở là phòng bệnh đơn trông khá quen, trong phòng ngoài cô ra không còn ai khác. Diện tích phòng gần như bị giường chiếm hết, chỉ dư lại đủ chỗ đặt tủ đầu giường và cửa nhà vệ sinh.
Nhưng mấu chốt là, diện tích căn phòng hoàn toàn bình thường trong mắt cô, không hề có cảm giác phóng đại như trước.
Thư ʍôиɠ cúi đầu ngó nghía, quả nhiên phát hiện tứ chi thuộc về loài người. Cô hoang mang giơ hai tay rồi lại nhìn hai chân trong chăn, cuối cùng sờ sờ mặt —— Khác với vẹt nhỏ mình đầy lông tơ, cô sờ được ngũ quan của con người cực kỳ rõ ràng.
Lúc tay đụng phải môi, cô há mồm cắn thử —— Đau.
Mình biến về thật rồi! Suy nghĩ này quanh quẩn mãi trong đầu Thư ʍôиɠ. Cô nhớ ra rồi, đây là phòng bệnh của “cơ thể” cô trong bệnh viện tâm thần từng tới với Nguyên Triết.
Giờ mình đã về lại cơ thể, còn bé vẹt thì sao… Phải chăng Manh Manh cũng về rồi? Vậy Nguyên Triết… Thư ʍôиɠ nhớ tới vẻ mặt nôn nóng sốt ruột của anh trước khi cô mất đi ý thức. Nếu không báo tin, chắc anh sẽ lo lắm.
Nghĩ tới đây, cô liền xốc chăn, xỏ đôi dép được nhân viên y tế đặt sẵn trêи đất, đi ra cửa sổ ngó xem. Bên ngoài chỉ có tiếng vài bệnh nhân khác hú hét, hành lang chẳng có y tá nào.
Chợt nhận ra đây là bệnh viện, đầu giường chắc chắn có nút chuông —— Cô bèn quay lại tìm, quả nhiên tìm được một nút đỏ có hình lục lạc trêи đầu giường. Cô ấn xuống, mơ hồ nghe được tiếng nhạc vang ra từ buồng y tá.
Ngồi ở mép giường chưa đến một phút, Thư ʍôиɠ đã thấy y tá đến trước cửa phòng kiểm tra, cô liền đứng lên nhìn lại. Người ngoài cửa há hốc mồm, rồi mở khóa nhẹ nhàng đẩy vào: “Thư ʍôиɠ?”
Giọng đối phương có vẻ không chắc chắn. Bởi vì bệnh nhân phòng này chưa bao giờ để ý đến ai, bây giờ lại bỗng dưng nhấn chuông, còn đứng nhìn chòng chọc vào mình như thế.
Thư ʍôиɠ vui vẻ ra mặt, hé miệng nói: “… (Tôi hồi phục rồi).”
Miệng động, nhưng chẳng phát ra tiếng nào!
Cô và y tá sửng sốt đối diện nhau.
Thư ʍôиɠ thầm nghĩ thôi chết, chẳng lẽ xuyên tới xuyên lui lại thành người câm? Thế là sốt ruột thử kêu lên, thế nhưng thử cả buổi cũng chỉ miễn cưỡng thốt được âm “A”.
Y tá ở cửa bối rối, cuối cùng cẩn thận đóng cửa đi gọi bác sĩ điều trị.
“Sao thế?” Bác sĩ là một người đàn ông gầy gò đeo mắt kính, bị y tá kéo đi mà chẳng hiểu mô tê gì.
“Bác sĩ Thiệu, hình như cô ấy muốn nói chuyện!” Y tá giải thích.
Bác sĩ Thiệu ngạc nhiên: “Tới đây lâu rồi mà chẳng thấy cổ nói chuyện bao giờ!” Dứt lời, ông tới gần quan sát Thư ʍôиɠ, hướng dẫn từng bước: “Thư ʍôиɠ? Cô hiểu tôi nói gì không?”
“A…” Thư ʍôиɠ thử vài lần vẫn không nói được, đành phải gật gật đầu.
“Úi!” Bác sĩ Thiệu giật mình, vội vàng ghé gần thêm: “Cô lấy lại ý thức rồi?” Hỏi xong mới thấy câu hỏi không ổn, bèn kêu y tá lấy bảng giám sát tới, chuẩn bị tái kiểm tra Thư ʍôиɠ.
Nhưng y tá vừa đem bảng giám sát và bút tới cho bác sĩ Thiệu thì bị Thư ʍôиɠ cướp lấy. Trong tiếng kêu hoảng sợ của họ, cô viết xoẹt xoẹt lên mặt sau bảng giám sát dòng chữ: [Phiền mọi người cho tôi mượn điện thoại! Gấp!]
Hai người cướp lại bảng giám sát, đọc xong ngây người lần hai.
“Cô…” Bác sĩ Thiệu hoang mang nhìn Thư ʍôиɠ. Người sau tỏ ý muốn viết thêm hai câu, ông không cản nữa.
[Số điện thoại người lần trước tới thăm tôi mọi người có chứ? Giúp tôi gọi cho anh ấy báo tôi đã tỉnh, làm ơn!]
Bác sĩ Thiệu nhìn mấy câu trêи bằng ánh mắt phức tạp. Trật tự rõ ràng, từ dùng hợp lý, quả thực hết sức bình thường!
Nhưng rõ ràng hôm qua kiểm tra định kỳ, cô nàng vẫn trong trạng thái đần độn mà? Sao tự dưng trở lại bình thường được? Thiệt lạ lùng.
Chẳng qua yêu cầu của bệnh nhân rất bình thường nên ông tất nhiên đồng ý. Sau khi dặn y tá đi gọi điện thì giữ Thư ʍôиɠ lại làm kiểm tra.
Trông có vẻ đã hồi phục, nhưng kiểm tra cơ bản vẫn phải làm.
…
Cùng lúc Thư ʍôиɠ tỉnh lại ở phòng bệnh, vẹt Manh Manh ở bệnh viện thú y cũng chậm rãi mở mắt.
Nguyên Triết trông coi sát sao bên cạnh lập tức ngồi xổm xuống trước mặt nó, hỏi: “Thấy thế nào rồi?”
Vẹt nhỏ mờ mịt nhìn anh, chẳng phản ứng gì.
Nguyên Triết đối mắt với nó trong chốc thì phát hiện điểm bất thường —— Đây không phải Thư ʍôиɠ! Không, phải nói là, linh hồn trong cơ thể này không phải Thư ʍôиɠ!
Chỉ nháy mắt ấy, anh đã nghĩ ra những tình huống có thể phát sinh. Đơn giản là hai khả năng:
Một, Thư ʍôиɠ và vẹt nhỏ tráo lại linh hồn, cô tỉnh dậy ở bệnh viện tâm thần.
Hai, Thư ʍôиɠ về lại thế giới kia.
Nếu là khả năng thứ nhất thì thôi, nếu là cái thứ hai…
Nguyên Triết trầm mặc siết chặt nắm tay.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook