Tuy nguy cơ trước mắt dựa vào giả ngu tạm thời qua ải, Thư ʍôиɠ cũng biết đây không phải biện pháp lâu dài.

Đáng tiếc cả đêm cũng không nghĩ ra cách gì hay, ngược lại còn làm cô ngủ không ngon, đến tận giữa trưa hôm sau đói quá mới tỉnh lại. Nguyên Triết đã đi rồi, cô ăn uống xong thì khoan thai bay lên lầu hai.

Lầu hai vẫn hệt lần đầu tiên cô tới. Cửa phòng làm việc và một phòng khác đều đóng chặt.

Cô thử thăm dò đậu xuống cửa kính phòng làm việc. Mặt tường bên này được làm hoàn toàn bằng thủy tinh, vậy nên cô có thể thấy thực rõ bảng vẽ điện tử, máy tính, còn có các loại công cụ thiết bị bên trong.

Khóa cửa kính là loại thường, dùng chìa khóa sau đó ấn tay nắm cửa kim loại đẩy vào là được. Dù Thư ʍôиɠ ôm thái độ chỉ muốn thử một lần, nhưng dùng sức áp then cửa mà đẩy mãi không ra vẫn cảm thấy uể oải.

Vậy nghĩa là cô cần phải nhìn lén hình khóa điện thoại dưới mí mắt Nguyên Triết, sau đó trộm dùng di động.

***

Hai ngày sau, cuối cùng cô cũng tìm được cơ hội.

Hôm nay Nguyên Triết về nhà tương đối sớm. Tủ lạnh không có mấy nguyên liệu, bèn dứt khoát tìm bột mì chuẩn bị làm sủi cảo cho bữa tối.

Thư ʍôиɠ như thường lệ bay đến kệ bếp, ở xa xa nhìn động tác thành thạo của anh.

Thật cô vẫn luôn khó hiểu. Một nhân vật cấp bậc nam thần như Nguyên Triết, sở thích lại là nấu nướng ư? Thật đúng là không thể trông mặt bắt hình dong mà. Có điều mấy ngày nay xem anh tự mình làm đồ ăn, thành quả đều thơm nứt mũi khiến người ta chảy nước miếng, cũng đủ biết được tài nấu nướng của anh đích xác thực lực hơn người.

Nguyên Triết nhìn vẹt nhỏ bên cạnh tò mò theo dõi động tác anh, không khỏi cười hiền hòa: “Làm sủi cảo đấy, mi muốn ăn không?”

Thư ʍôиɠ nghe vậy liếc qua nhìn anh một cái. Thật ra cô thèm lắm chứ, nhưng mà sủi cảo nhân thịt cô có ăn được không? Tha thứ cô lúc làm người kiến thức hạn hẹp, không biết nhiều về mấy chuyện này.

“Hôm nay làm nhân chay.” Nguyên Triết thuần thục dùng gậy gỗ cán cục bột trong tay, nói: “Có thể cho mi nếm hai cái.”

Lời vừa nói ra, Thư ʍôиɠ đang muốn học nói “nếm hai cái”, thì di động màu đen đặt cạnh cô bỗng rung lên. Cô theo bản năng ngó sang, trêи màn hình hiện một nửa nội dung tin nhắn, hình như nói về vị trí văn phòng công ty, nửa sau không hiện ra.

Nguyên Triết nghe tiếng động thò đầu qua nhìn, ước chừng nội dung trong đó tương đối quan trọng, liền duỗi tay vẽ khóa. Anh thường hay mở khóa bằng vân tay ngón cái, nhưng lúc này tay anh đang dính bột nên dứt khoát dùng ngón út vẽ khóa.

Thật tốt quá! —— Thư ʍôиɠ không chớp mắt ghi nhớ hình anh vẽ. Đó là một hình chữ “Z”, khả năng là chữ “Triết (Zhé)” trong Nguyên Triết.

Quét một lượt, Nguyên Triết chỉ dùng ngón út ấn chữ “OK” gửi đi. Anh thấy Manh Manh bên cạnh dường như cực kỳ hứng thú với điện thoại thì cười cười: “Cái này không chơi được đâu.”

Thư ʍôиɠ theo bản năng ngẩng phắt đầu, lui về sau một bước.

Nhưng có vẻ Nguyên Triết chỉ thuận miệng nhắc nhở hành vi của thú cưng mà thôi, sau đó tập trung làm vằn thắn, không quan tâm nữa, cuối cùng chia vào cái chén nhỏ trước mặt Thư ʍôиɠ hai miếng sủi cảo chay. Cô ăn cực kỳ vui vẻ. Đã lâu lắm rồi chưa được ăn sủi cảo nóng hổi hổi thế này! Hơn nữa không ngờ nhân chay lại ra được hương vị tươi ngon đến thế. Tay nghề Nguyên Triết đỉnh quá đi thôi.

Dọn dẹp xong xuôi, sắc trời còn chưa tối. Thư ʍôиɠ nhìn cái bát trước mặt, cảm thấy ngoài nguyên do hôm nay ăn sớm, còn vì mấy hôm nay đã gần giữa hè nên thời gian trời sáng ngày một dài hơn.

Xách theo túi rác chuẩn bị ra cửa vứt, Nguyên Triết đột nhiên hỏi: “Muốn ra ngoài đi dạo không?”

Thế mới nói, từ khi Thư ʍôиɠ biến thành chim dường như chưa từng đi bộ xuôi cơm, dù sao Nguyên Triết cũng quá bận rộn. Tuy giờ đây cô chỉ mong ngóng thời khắc Nguyên Triết rời cái điện thoại để trộm dùng, nhưng có cơ hội ra ngoài hít thở không khí đương nhiên cũng tốt.

“Muốn ra ngoài đi dạo!” Cô đáp lại thực mau.

Nguyên Triết như là đoán được đáp án của cô. Giúp cô mang xích, lại đeo nhẫn đầu kia vào ngón tay mình: “Đi thôi.”



Trừ lần Thư ʍôиɠ chuồn ra từ phòng bếp rồi gặp phải mèo hoang, cô chưa từng có thêm cơ hội quan sát xung quanh khu nhà Nguyên Triết. Giờ phút này đứng trêи vai anh, lại cảm thấy có gì khang khác.

Ví dụ lần đó bởi bay quá cao, cũng không thể nhớ rõ mọi thứ. Mà lúc này từ độ cao bả vai Nguyên Triết, tuy có cao hơn lúc cô làm người chút đỉnh, nhưng tóm lại vẫn là góc nhìn của con người.

Cô càng dễ thích ứng, lại càng dễ nhớ.

Diện tích tiểu khu này thật ra rất lớn, chỉ là Nguyên Triết không có ý định mang cô đi lòng vòng cả tiểu khu, vứt rác xong liền mang cô ra cổng.

Hai bên đường lớn mở đủ loại cửa hàng, trời còn sáng nhưng lúc này đã đua nhau lên đèn. Nhất thời nhìn qua rực rỡ sắc màu, hết sức náo nhiệt.

Thư ʍôиɠ mở to mắt tò mò quan sát xung quanh. Có vài người đi ngang qua chú ý tới cô, cũng sôi nổi ghé mắt nhìn. Cô hiểu mà —— trêи vai soái ca nhan sắc, khí chất đều đạt đỉnh đậu một con anh vũ, đoán chừng ai cũng không nhịn được nhìn một cái.

Chẳng qua bị nhìn nhiều quá, cô vẫn theo bản năng rụt rụt vào cổ Nguyên Triết.

“Sao thế?” Dường như cảm giác được động tác bất thường của cô, Nguyên Triết dừng bước, duỗi tay bế cô xuống.

Bấy giờ Thư ʍôиɠ mới phát hiện hai người họ đã tới một công viên lớn gần đó, cảnh sắc hợp lòng người, thảm thực vật phong phú.

Thấy nhóc con bị công viên hấp dẫn, Nguyên Triết nói bâng quơ: “Công viên gần nhà này phong cảnh không tồi, mang mi đi dạo nhé?”

“Mang mi đi dạo?” Thư ʍôиɠ trộm nghịch ngợm.

Không ngờ Nguyên Triết lại mỉm cười đáp: “Vậy Manh Manh dẫn anh đi dạo đi.”

Dẫn cái gì chứ, cô còn chưa từng tới mà! Nguyên Triết hố cha… Thư ʍôиɠ bị anh chặn họng, mắng thầm hai câu rồi dứt khoát không để ý anh nữa.

Chẳng ngờ đi chưa được vài bước, một đài phun nước nhỏ hiện ra trước mắt, còn có một đám trẻ con loi nhoi nô đùa đằng kia cực kỳ náo nhiệt.

Cả Nguyên Triết và Thư ʍôиɠ đều không quá thích trường hợp này, thế nên liền chuyển hướng. Nhưng không nghĩ tới đối diện có một cô gái trẻ vừa nhìn thấy Nguyên Triết đã vui mừng thốt lên: “Đàn anh?!”

Đây không phải nữ chính Tần Ti Vũ sao?

Thư ʍôиɠ nghe tiếng đã nhận ra cô nàng. Lúc này nâng mắt lên nhìn mới phát hiện cô nàng mặc một bộ đầm độc đáo, trêи tay cũng nâng một con vẹt nhỏ.

Ủa?



Giờ phút này Tần Ti Vũ vui mừng quá đỗi. Từ sau lần trước tạm biệt đàn anh, cô đã nghĩ muốn mua một con anh vũ nuôi thử, như vậy cô có thể mượn cớ tạo đề tài nói chuyện với anh.

Thế là cô nhanh chóng nhờ bạn bè tìm hộ mình một bé vẹt nhỏ. Bởi vì nghe nói nuôi chúng khi còn nhỏ sẽ dễ dạy hơn, nên cô mua bé này mới nở không lâu.

Nhưng dáng vẻ trọc lóc xấu xí của nó làm cô thực sự hãi hùng khϊế͙p͙ vía, may mà nuôi mấy ngày, vẹt của cô chính thức mọc lông hoàn chỉnh. Lúc này cô mới yên lòng.

Do lúc mua không biết Nguyên Triết nuôi giống nào, liền dứt khoát nhờ bạn đề cử. Chỉ cần dễ nuôi, đáng yêu một chút, ngoan ngoãn một chút là được.

Vì thế bạn cô đề nghị nuôi con hiện tại, một giống tên “Thầy tu”. Trán và ngực màu xám nhạt, những nơi còn lại màu xanh lục, nghe nói người mới nuôi rất dễ.

Ấy vậy có một vấn đề rất không ổn chính là, vẹt thầy tu bài tiết thật quá nhanh. Nhanh thì mười phút, lâu thì hai mươi phút đi một lần. Tần Ti Vũ sắp bị hành chết rồi.

Khi hỏi đàn anh Nguyên Triết vấn đề liên quan, đối phương chỉ gửi hết toàn bộ tài liệu nuôi vẹt cho cô. Hỏi chi tiết chút thì anh nói anh cũng không biết.

Tần Ti Vũ khỏi phải nói có bao nhiêu buồn bực.

Nhưng ai bảo cô còn ôm ảo tưởng với đàn anh đây. Rốt cuộc anh là giấc mộng từ thời học sinh của cô, hiện giờ đã nhiều năm như thế, anh vẫn là bộ dáng “bạch nguyệt quang” tốt đẹp làm người khác khó thể quên.

Quan trọng nhất là, hiện tại anh có vẻ vẫn chưa bạn gái, vậy nghĩa là cô còn cơ hội nha!

Cho nên con vẹt này cô chỉ có thể cắn răng nuôi tiếp. Dù sao đây là sở thích duy nhất của đàn anh mà cô biết.

Chẳng qua cô trăm triệu lần không ngờ được, bởi vì trong nhà bị con vẹt này làm cho thúi quá thúi mới muốn ra cửa dạo bộ thay đổi không khí, thế mà có thể gặp được đàn anh tại công viên này!

Đây không phải chứng tỏ nhà đàn anh cũng gần đây sao?

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương