Cái Kịch Bản Sát Nhân Này Tuyệt Đối Có Vấn Đề
Chương 43: Chúc Mừng Hoàn Thành Nhiệm Vụ

[Chúc mừng bạn đã hoàn thành nhiệm vụ: Thoát khỏi bệnh viện số 5.]

m thanh nhắc nhở của hệ thống vang lên trong đầu.

Tình hình là thế nào đây?

Đào Đào mặc quần áo bệnh nhân nửa quỳ trên quốc lộ lầy lội, cô nhìn cảnh tượng xung quanh, vẻ mặt mê mang.

Xa xa là một tòa nhà đang chìm trong biển lửa.

Cô vò vò tóc rơi vào trầm tư, vừa nãy cô vẫn đang ở trong phòng bệnh để chờ đợi cơ hội, đang chuẩn bị nhân cơ hội hỗn loạn mà người nào đó vừa nói để bỏ trốn, nhưng vừa vào toilet rồi vừa mở cửa đã thấy mình ở bên ngoài bệnh viện rồi.

Thế rồi nhiệm vụ nhảy qua nhảy lại xong lại hoàn thành thêm lần nữa.

Vậy rốt cuộc đây là tình huống gì vậy?

Ngay cả khi thời gian quay ngược lại, cô cũng không nên ở đây, cô nên nằm trong phòng bệnh mới đúng.

Đào Đào bối rối muốn đứng dậy, lại đột nhiên cảm thấy mắt cá chân truyền đến một trận đau nhức, cúi đầu nhìn lại, liền phát hiện mắt cá chân sưng đỏ, rõ ràng là bị trẹo rồi.

Nhìn thấy cảnh này, Đào Đào lại rơi vào trầm tư.

Lần đầu tiên trốn khỏi bệnh viện, vì đánh giá sai cơ thể mỏng manh của nữ sinh này, kết quả là chạy quá là cao hứng, không cẩn thận vấp phải hòn đá khiến cô ngã xuống đất bong gân chân.

Một giây tiếp theo vào lúc đó, cô lại quay trở lại bệnh viện, điều này khiến Đào Đào cho rằng do cô bị bong gân nên bị phán đoán là đã không thể trốn thoát.

Cho nên vào lần thứ hai, cô đã hết sức chú ý bảo vệ thân thể yếu ớt của mình, chú ý không được vấp ngã trên đường.

Nhưng sau khi chạy một hồi, cô vẫn quay lại bệnh viện, khi bắt đầu lại lần nữa, vào lần thứ ba Đào Đào mới mơ hồ hiểu được rằng nhân tố khiến thời gian luân hồi có lẽ là ở bệnh viện thứ năm.

Nếu vấn đề này không được giải quyết, cho dù cô chạy ra khỏi bệnh viện vô số lần thì cô sẽ bị kéo trở lại trong vòng lặp mà thôi.

Đây chẳng lẽ chính là khảo hạch cấp hai của kịch bản sao, thoạt nhìn một cái nhiệm vụ chạy trốn đơn giản như vậy mà cũng có thể chỉnh ra nhiều thiêu thân như thế sao!

Đào Đào mở sổ tay người chơi ra, nhìn chằm chằm vào nhiệm vụ đã hoàn thành mà trầm ngâm một lúc, sau đó kiên quyết đứng dậy, tiếp tục chạy về một hướng xa hơn.

Bệnh viện số 5 được xây dựng ở vùng ngoại ô, xung quanh là các trung tâm mua sắm chưa hoàn thành và các nhà máy bỏ hoang, ở nơi cằn cỗi này, màu sắc của ngọn lửa đang cháy đặc biệt chói mắt dưới bầu trời xám xịt.

...

Trong Bệnh viện số 5 đang chìm trong khói lửa dày đặc.

Từ Thạc loạng choạng, cố che đi vết máu đang phun ra từ ngực, khi quay đầu nhìn lại, xuyên qua làn khói mờ ảo hắn liền nhìn thấy cô y tá đã giơ súng lên.

Y tá thần sắc điên cuồng, tay nâng súng khẽ run rẩy, trong mắt lộ ra hưng phấn cùng hừng hực.

Công kích đột nhiên của cô làm cho tất cả mọi người không kịp phản ứng, Lạc Côn sửng sốt một chút, sau đó liếc mắt nhìn y tá, lạnh lùng hỏi: "Ngươi đang làm cái gì vậy?"



Lạch cạch!

Khẩu súng trong tay cô y tá rơi xuống đất, cô nhìn cậu bé đầy khát vọng, lao tới nắm lấy tay phải của Lạc Côn, nịnh nọt nói: “Anh hùng của tôi, tôi đã giết chết kẻ đã giam cầm anh hùng suốt thời gian qua. Chúng ta cùng nhau rời khỏi đây thôi!"

Y tá vừa nói vừa dùng bàn tay run rẩy vì kích động mà chạm vào đồ vật trong tay Lạc Côn, mặc dù có vẻ không cầm được đồ vật kia nhưng vẫn mạnh mẽ nắm lấy tay phải của cậu.

Lạc Côn vẫn đang cầm nút kích nổ trong tay.

Đúng lúc này, một tiếng công kích đột nhiên từ bên cạnh truyền đến, một cái thùng sắt bị nhấc lên đập tới, ầm một tiếng, y tá cùng Lạc Côn bên cạnh bị đập bay ra ngoài.

Nút kích nổ cũng rơi xuống đất.

Người đàn ông mặc đồng phục công nhân đứng đó với vẻ mặt u ám, ánh mắt anh bắt gặp nút kích nổ trên mặt đất liền đặt thùng sắt xuống, nhanh chóng chạy đến định nhặt nó lên.

“Bang!”

Lại một tiếng súng vang lên, y tá sau khi bị tập kích liền lăn một vòng nhặt khẩu súng lục trên mặt đất lên, không chút do dự nổ súng về phía nhân viên vệ sinh đang cố gắng đi nhặt nút kích nổ kia.

Viên đạn đầu tiên bắn trúng tường, nhân viên vệ sinh nhanh chóng tránh đi rồi nhặt được nút kích nổ trên mặt đất lên, thế nhưng lại bị y tá chĩa súng vào.

Trong hành lang bị bao quanh bởi ngọn lửa, hai bên tạo thành một cảnh đối đầu.

Nhìn một màn này, Lạc Côn vừa ngã xuống đất đột nhiên cười lạnh một tiếng, khóe miệng nở thành nụ cười sáng lạn, cực kỳ hứng thú nghiêng đầu nhìn.

"Cái gì đây, hóa ra không chỉ có mấy người lúc trước tham gia cuộc biểu diễn này sao?"

Ánh mắt lạnh lùng của y tá dừng lại một chút, cô vẫn chĩa súng vào nhân viên vệ sinh rồi chậm rãi di chuyển đến bên cạnh Lạc Côn, cực kỳ quan tâm nói: "Anh hùng của tôi, tình huống nguy hiểm này cứ để cho tôi xử lý, ngài mau rời khỏi nơi này đi!"

Lạc Khôn không nói gì, cậu đứng dậy vỗ vỗ áo bộ bệnh nhân rồi đứng ở bên cạnh giống như là đang xem kịch.

Ngọn lửa đã thiêu đốt đến trước mặt, nhưng hai người đối diện lại như là hoàn toàn không phát hiện ra, sương mù dày đặc cùng tiếng ho khan cũng không làm bọn họ phân tâm.

“Đưa cái kia cho ta!” Nữ y tá lạnh lùng nhìn nhân viên vệ sinh ở đối diện, vươn tay trái ra.

“Ta sẽ không để cho ngươi phá hỏng bệnh viện số năm!” Nhân viên vệ sinh giơ tay lên, đầu ngón tay đang nắm giữ nút kích nổ hơi dùng lực, bóp ra một vết nứt nhỏ trên đó để uy hiếp.

"Hừm, ngươi cho rằng dưới tình huống hiện tại, bệnh viện này còn có thể cứu được sao? Cho dù không có thứ kia thì ngọn lửa cũng đốt cho cái bệnh viện này nổ tung mà thôi." Y tá trào phúng cười lạnh một tiếng.

"..."

Nhân viên vệ sinh có vẻ mặt âm trầm không nói lời nào, ánh mắt bắt đầu nhìn xung quanh tìm chỗ trốn.

Nhưng ở toàn bộ hành lang, ngoại trừ góc nơi họ đang đứng thì tất cả đã chìm trong biển lửa.

Lúc này trong sương mù dày đặc phía sau nhân viên vệ sinh, một đạo hàn quang lóe lên, một bóng người lao ra đột nhiên tấn công vào tay phải của hắn, cảm giác lạnh lẽo kèm theo đau đớn kịch liệt khiến cho nhân viên vệ sinh phải buông tay phải ra.



Vào khoảnh khắc khi nút kích nổ rơi xuống, một bàn tay nhuốm máu đã bắt lấy nó.

"Tê..." Nắm chặt cổ tay bị cắt, nhân viên vệ sinh kinh hãi nhìn về phía sau: "Dừng lại!"

Từ Thạc cầm nút kích nổ trong tay, điềm tĩnh nhấn xuống.

Bùm!

Một tiếng nổ đinh tai nhức óc từ thang máy giữa hành lang truyền đến, ngay sau đó, toàn bộ tòa nhà kịch liệt chấn động, tiếng nổ vang không ngừng, vách tường bắt đầu nứt ra, bụi mù mịt rơi xuống.

[ chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ: Thổi bay bệnh viện số năm. ]

Trong những tiếng nổ cùng chấn động, y tá ngã xuống đất, trong đầu nghe thấy tiếng nhắc nhở của hệ thống liền thanh tỉnh lại từ sau chấn động vừa rồi.

Bác sĩ kia thực sự giúp cô kích hoạt quả bom sao?

Nghĩ đến đây, y tá vội vàng tìm kiếm bóng người vừa nãy đang đứng cạnh mình, nhưng tác động của vụ nổ vừa rồi đã ngăn cách họ một khoảng, trong tầm mắt đều là ngọn lửa cùng khói bụi mù mịt che khuất cả hành lang.

Trái tim y tá thắt lại, cô vội vàng đứng dậy hét lên: “Anh hùng của tôi?!”

Bác sĩ còn chưa chết, cô cũng không dám đảm bảo rằng bác sĩ đã trút hơi thở cuối cùng chưa, dù sao vừa nãy anh ta còn có thể đánh lén được cả nhân viên vệ sinh.

Mục đích của đối phương là giết Lạc Côn!

Quan trọng hơn là, lát nữa bác sĩ rất có thể sẽ bắt đầu quay ngược thời gian, như vậy nhiệm vụ tiến độ lần này của cô sẽ lại bị hủy hoại một lần nữa!

...

Trong ngọn lửa hừng hực, Lạc Côn dựa vào vách tường, nhíu mày phẩy phẩy làn khói tràn ngập trong không khí.

Cậu nghe thấy tiếng gọi của y tá cách đó không xa, nhưng hoàn toàn không có ý định đáp lại, cậu bé nghiêng đầu nhìn về phía bên cạnh, liền nhìn thấy một bóng người màu trắng đang lảo đảo đi tới gần mình.

“Bác sĩ Sở, tình trạng của anh hình như không tốt lắm thì phải.” Khóe miệng Lạc Côn nhếch lên một nụ cười, đôi mắt to sáng ngời quỷ dị, khẽ nói: "Hiện tại có cần tôi đổi thời gian đến một thời điểm khác không?"

Cơ thể của Từ Thạc bê bết máu, chiếc áo khoác trắng của hắn gần như bị nhuộm thành một màu đỏ tươi chói mắt, khuôn mặt hắn giờ đã tái nhợt, thế nhưng vẫn vô cảm tiến về phía Lạc Côn, giơ con dao lên rồi chém xuống.

Cực kỳ gọn gàng cắt cổ Lạc Côn một lần nữa.

“Nói nhảm quá nhiều.” Lúc này Từ Thạc mới chậm rãi lên tiếng.

Máu phun ra tung tóe, ngón tay Lạc Côn dính đầy máu, cậu nhìn người bác sĩ trước mặt, vặn vẹo mà quái dị thấp giọng nở nụ cười.

...

[chúc mừng hoàn thành nhiệm vụ: Giết Lạc Côn, bệnh nhân ở phòng số 13. ]

[Chúc mừng người chơi đã hoàn thành hơn 50% nhiệm vụ chính tuyến. Kịch trường lần này sẽ kết thúc sau 30 phút nữa. Người chơi hãy chuẩn bị sẵn sàng.]

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương