Trong trò chơi này có cuồng ma giết người nha!

Đào Đào nghĩ đến nụ cười dịu dàng hữu lễ trên mặt chàng trai trẻ rồi trong đầu chỉ còn lại khuôn mặt của kẻ mặt người dạ thú kia, đột nhiên cảm thấy những cô y tá ủ rũ kia trở nên đáng yêu đến lạ thường.

Tên kia thật sự là không báo trước mà lao tới giết người, Đào Đào cũng không nghĩ tới tại sao đối phương lại đột nhiên muốn giết mình.

Trong hồ sơ, thì bác sĩ Trần Sở mắc bệnh tâm thần phân liệt từ năm ngoái, mặc dù được điều trị ngay sau khi phát hiện nhưng bệnh càng ngày càng trầm trọng.

Sau khi giám đốc cũ ngã bệnh, giám đốc Trương hiện là giám đốc của bệnh viện số 5. ​​Theo logic mà nói, với tình trạng hiện tại của bác sĩ Trần Sở, đáng lẽ anh ta cũng phải được xếp vào diện bệnh nhân cần điều trị tích cực, thế nhưng ông ấy đã không làm như vậy.

Hơn nữa bác sĩ Trần Sở còn là bác sĩ điều trị cho bệnh nhân số 13 - người có mức độ rủi ro cao nhất nữa.

Bệnh nhân tâm thần đi chữa bệnh nhân tâm thần làm sao chữa cho tốt được, thế nên bây giờ trong một bệnh viện có đến tận hai người mất trí.

Đào Đào nhìn cửa phòng bệnh của mình, cô không muốn ra ngoài điều tra nữa, cô lo lắng sau khi ra ngoài sẽ lại gặp phải tên biến thái giết người kia lần nữa.

Cô vẫn chỉ như là một đứa trẻ mới vào kịch trường mà thôi, chịu không nổi sự ủy khuất này!

Đào Đào thở dài ngẫm nghĩ, đúng lúc này, cửa phòng bệnh của cô đột nhiên bị mở ra.

Xiềng xích bên ngoài bị tháo ra, cửa bị đẩy ra không một tiếng động, một bóng người có chút quỷ dị gầy yếu đứng ở cửa, hai mắt sáng ngời nhìn cô, trên khuôn mặt tái nhợt hiện lên một nụ cười khả ái.

“Ai?!”

Đào Đào cảnh giác nhìn lại, rồi thấy đó là một thiếu niên gầy gò mặc áo bệnh nhân.

Thoạt nhìn thì có vẻ yếu ớt nhưng trong đầu Đào Đào lại vang lên từng hồi chuông cảnh báo, cô xoay người xuống giường rồi lấy cầm ly nước trên tủ đầu giường hung hăng nắm tới, tức giận quát: “Ai cho ngươi vào! Cút! "

Choang!

Ly nước đập vào cánh cửa rồi rơi xuống đất, phát ra âm thanh đinh tai nhức óc, giống như tiếng chuông báo động trong hành lang yên tĩnh.

...

"Bác sĩ Trần."

Từ Thạc vừa mới từ nhà vệ sinh đi ra, lúc quay đầu lại liền nhìn thấy một người đàn ông nho nhã đang đứng ở cửa, ông cũng đang mặc áo khoác trắng, là bác sĩ nơi này, đồng thời cũng là giám đốc Trương - người hiện đang quản lý Bệnh viện số 5 thay cho giám đốc cũ. .

Hai lần trước đối phương đều đóng vai trò NPC để đối thoại trong văn phòng, nhưng lần này ông lại trực tiếp đến tận cửa.

Từ Thạc vẫn giữ bình tĩnh, có chút nghi hoặc hỏi: “Bác sĩ Trương, ông tìm tôi có việc gì vậy?”

Giám đốc Trương nhìn hắn, ánh mắt hơi dừng lại một lúc, sau đó nhìn đến lọ thuốc ở trên bàn, nói một cách rất bình thường: "Ta nghe y tá nói gần đây tình trạng của anh không tốt lắm, cho nên tôi tới đây nhìn tình huống một chút, nếu nghiêm trọng thì anh cũng đừng miễn cưỡng chính mình."



“Yên tâm đi, tôi cảm thấy gần đây tôi rất tốt. " Từ Thạc cười cười.

“Được, uống thuốc chưa?” Giám đốc Trương nói rồi với tay lấy lọ thuốc ở trên bàn, thế nhưng Từ Thạc lại cầm lên trước.

Bên trong cái lọ này vẫn còn đầy những viên kẹo đường.

Những gì hắn vừa uống là loại thuốc mới mà hắn đã đến hiệu thuốc để lấy.

Rất kỳ quái, tuy nói là thời gian bị lặp lại, nhưng độc dược hắn dùng để đầu độc trong vòng lặp thứ nhất lại biến mất, mà đến vòng lặp thứ 3 thuốc giả của hắn vẫn y nguyên.

Đây không phải là vòng lặp thời gian bình thường!

Từ Thạc mở nắp chai, đổ ra hai viên kẹo đường rồi bỏ vào miệng, nói: "Tôi chuẩn bị đi thăm Tiểu Côn ở phòng số 13, rõ ràng là lúc trước bệnh tình của cậu ấy đã chuyển biến tốt lên không ít, nhưng không biết vì cái gì mà trạng thái gần đây lại trở nên rất kỳ quái.".

Vừa nói chàng trai trẻ vừa lo lắng thở dài, vẻ mặt đầy chân thành và quan tâm.

Thấy hắn đã uống thuốc, Trương cục trưởng liền bình tĩnh rút bàn tay đang định cầm lọ thuốc lại, ông đút tay vào túi rồi nói: "Tôi đi cùng anh, tôi cũng lo lắng cho tình trạng của cậu ấy, vốn nếu không có vấn đề gì thì sau khi giám định tâm thần cậu ấy cũng sẽ được xuất viện. Không nghĩ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy."

Câu cuối cùng, giọng nói trầm ấm của người đàn ông lại mang theo điều gì đó không rõ ràng.

Như thể đang ám chỉ điều gì đó.

Nhưng Từ Thạc lại thờ ơ gật đầu, hai người cùng nhau rời văn phòng, đi đến khu độc lập góc phòng ở cuối hành lang.

...

Tầng ba của Bệnh viện số Năm.

Mặc dù phòng lưu trữ được xây dựng ở tầng ba, nhưng thực tế thì các tầng ba, bốn và năm của bệnh viện số năm hiện tại đã bị bỏ hoang, những hành lang không có ánh đèn này bây giờ thậm chí còn u ám hơn bình thường.

Lúc này, có một cái bóng trắng đang bước nhanh xuyên qua mấy gian phủ đầy bụi trong phòng bệnh, tựa hồ đang tìm cái gì đó.

Cuối cùng cô lấy ra một nắm đồ vật đen như mực từ trong phòng tạp vật bụi bặm gần cầu thang, rồi nhét vào trong xe y tá đang dừng bên ngoài.

Sau đó, tấm màn vải trắng được kéo xuống, che khuất phần đáy xe đẩy.

“Đây là lần thứ tư.” Cô thấp giọng lẩm bẩm, trong mắt ánh lên vẻ kiên định.

May mắn thay, điều làm cô ngạc nhiên chính là, mặc dù thời gian có lặp lại, nhưng sự sắp xếp mà cô làm trong bệnh viện trước đây lại không hề thay đổi, thậm chí mấy lần lặp lại này lại còn giúp cho cô có nhiều thời gian hơn để hoàn thiện kế hoạch.

"Đây cũng là lần cuối cùng."



Trải qua ba lần quan sát, cô đã biết chính là bởi vì Lạc Côn chết nên thời gian mới lặp lại, cho nên cô chỉ cần bảo vệ tốt đối phương là được, vừa hay cô lại đang có “lý do” để bảo vệ Lạc Côn, sẽ không bị xung đột với cốt truyện.

Cũng trùng hợp thay, đối phương cũng là mục tiêu diễn dịch lần này của cô.

Sau khi y tá cất đồ đạc đi, khuôn mặt ngẩng cao của cô liền u ám đến kỳ lạ, lạnh lùng như bóng ma từ vực sâu leo ​​lên, cô chậm rãi đẩy xe y tá chậm rãi đi trong hành lang chết chóc và tối tăm.

Khi cô vừa bước vào thang máy, có một bóng người hơi còng lưng xuất hiện ở cuối hành lang, ánh mắt u ám không rõ.

...

Hôm nay thời tiết không tốt, bầu trời bên ngoài âm u, khu thương mại bỏ hoang cũng chìm vào trong bóng tối.

Đứng yên ở vùng ngoại ô, bệnh viện yên tĩnh và thanh bình đột nhiên bị phá vỡ bởi một tiếng hét the thé chói tai.

m thanh của một vật nặng rơi xuống đất phát ra từ phòng bệnh, sau đó là tiếng rít táo bạo không thể kiểm soát cùng tiếng chửi mắng của một cô gái, kèm theo đó là tiếng loảng xoảng loảng xoảng của các loại đồ vật nện trên mặt đất, khu nhà trống trải càng khiến cho nó đặc biệt đáng sợ.

Các y tá, hộ lý đang làm việc khắp nơi giờ đã nhận ra liền vội vội vàng chạy về phía phòng số 8, nơi phát ra tiếng động.

Trong nháy mắt, bệnh viện tĩnh mịch này giống như sống lại từ trong hư thối.

...

Lúc này, ở phòng giám sát tầng 1.

Y tá lần thứ tư đánh bất tỉnh quản lý dường như đã chú ý đến động tĩnh này, cô ngẩng đầu nhìn màn hình treo trên tường, nhưng chỉ nhìn thấy bóng dáng vội vã của mấy nhân viên bệnh viện đang chạy qua chạy lại trên lầu hai.

Bệnh viện vốn yên tĩnh lại trở nên vô cùng náo nhiệt.

“Thật phiền phức.” Y tá lạnh lùng nói rồi thuận tay ném bình chữa cháy trong tay xuống.

Cô bắt đầu tìm kiếm nguồn gốc của sự hỗn loạn từ trên màn hình, đồng thời tìm kiếm mục tiêu của mình, sau đó qua camera giám sát trong phòng số 8 liền nhìn thấy anh hùng của mình đang đột nhập vào phòng mình.

Mà ngọn nguồn của sự hỗn loạn này chính là bởi vì bệnh nhân trong phòng đã bị cậu bé kia kích thích, khi cô phát bệnh, toàn bộ bệnh viện đều như muốn nổ tung.

Cô y tá thấy vậy liền giật giật khóe miệng, tự nhủ: “Mọi hành động của My Hero đều đúng!”

Lúc này, cô lại thoáng nhìn thấy một vị bác sĩ trẻ đang ở phòng bệnh số 13.

Cô y tá lập tức bị người này hấp dẫn, sau khi nhìn chằm chằm vào bị bác sĩ trên màn hình kia một lúc, cô liền cười lạnh một tiếng rồi xoay người rời khỏi phòng theo dõi.

Hành lang lầu một của bệnh viện cực kỳ yên tĩnh hơn, chỉ có nhân viên quét dọn thỉnh thoảng đến lau chùi, cùng một người quản lý túc trực theo dõi camera giám sát.

Bây giờ, người quản lý kia đang nằm trên mặt đất với cái đầu chảy đầy máu, tùy ý để cho việc giám sát trở nên hỗn loạn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương