Ánh mắt mọi người có thể nói là phức tạp.

Vân Ca cũng không ngại, trấn an mà xoa đầu người nào đó trong lòng, sau đó mỉm cười liếc mắt nhìn mọi người: “Đã lâu không gặp.”

Thần Khải đã cắn răng nghiến lợi, em gái ngươi, còn dám khiêu khích? Thật quá đáng !

Quả thực không thể nhẫn nhịn!

Sau đó Thần Khải xuất thủ liền trực tiếp tiếp xúc thân mật với bức tường.

Vân Ca triệu hồi thần thụ đá Thần Khải một cước: “Khi dễ ngốc thiếu là không đúng.”

Thần thụ lắc lắc lá cây, dường như đang nói không khi dễ mới thật sự có lỗi với bản thân.

Thần Khải….

Lại còn dám gọi nàng là ngốc thiếu! Không thể nhẫn nhịn! Đó là một đoạn lịch sử huyết lệ màu xám tro a!

Vân Ca vừa nhìn vẻ mặt kia đã biết người trước mặt đang suy nghĩ gì.

Nhưng…. Nàng không biết có nên bại lộ thân phận của mình hay không, dù sao bên kia còn có một cái Vân Ca bản chính, còn nàng là sách lậu…

Lúc này, Vân Ca nguyên bản nhìn thẳng đến đây.

Vân Ca sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười, nàng cảm thấy Vân Ca cho nàng cảm giác cũng không tệ lắm, có loại cảm giác triệt để thấu hiểu.

” Có thể đơn độc tâm sự với ngươi sao?” Vân Ca Nguyên bản bước lên, nói.

Huyễn Mạt ngẩng đầu lên, liếc mắt nhìn Vân Ca nguyên bản, trong mắt tràn đầy cảnh cáo.

Vân Ca nguyên bản sửng sốt một chút, mặc dù biết người này không phải là tiểu sư muội của nàng, nhưng khi nhìn đến nàng dỡ xuống phòng bị ôm người này, nàng vẫn sẽ có chút xuất thần…

Đại khái nàng đến đây lâu như vậy, cũng chỉ có giờ khắc này nàng ấy giống tiểu sư muội nhất, đem mặt mềm yếu nhất triệt để bại bộ, chỉ là…. Tiểu sư muội đối với mỗi người đều nhu nhuyễn, đều thân mật, mà người này đại khái cũng chỉ đối với nữ nhân ôn hòa này thôi?

Vân Ca vỗ vỗ đầu Huyễn Mạt, sau đó nhìn về phía Vân Ca nguyên bản, cuối cùng gật đầu, nàng có thể đoán được, Vân Ca nguyên bản có lẽ là một Vân Ca đến từ một thế giới khác, chỉ là, không biết cuộc sống của Vân Ca nguyên bản đã trải qua được bao nhiêu.

Huyễn Mạt gắt gao ôm Vân Ca không chịu buông tay, Vân Ca bị tính trẻ con hiếm có của nàng chọc cười: “Đừng làm rộn, để cho người khác chê cười, lớn như vậy còn giống như lúc nhỏ, ngươi đi ra ngoài trước. Biết không?” Vân Ca ngẩng đầu nhìn ánh mắt của Huyễn Mạt, sau đó như chốn không người mà hôn lên má Huyễn Mạt một cái.

Lâm Duyên: WTF? mắt chó của ta! Lóa mùi rồi!

Thần Khải: Khiêu khích, đây là trắng trợn khiêu khích! Không thể nhẫn nhịn! Sau đó nhìn thoáng qua cái cây quái dị đang nhìn nàng chằm chằm rục rịch muốn động, được rồi, không thể nhẫn nhịn, cũng phải nhịn….

Băng Lăng:… Ở đây, hình như ta không có phân cảnh, vậy đừng nói đến ta, các ngươi mau chóng kết thúc đi, kết thúc ta còn muốn về nhà ôm Lâm Duyên!

Vân Ca nguyên bản: Đãi ngộ khác biệt, thật là hung tàn…

Tế tự: , q_q thần, chúng ta phụ kỳ vọng của ngươi… Không bảo vệ tốt thần sử, thần sử bị người mê hoặc! Chờ một chút, Ma giới chúng ta cũng có mỹ nữ! Trong đầu tế tự xuất hiện mấy muội tử lưng hùm vai gấu, sau đó quấn quýt, thần sử sẽ không thích mấy hài tử này đâu?!

Mặc kệ những người ở đây suy nghĩ gì, cuối cùng đều bị Vân Ca đuổi ra ngoài, nàng cũng muốn biết những gì Vân Ca này đã trải qua.

Vân Ca chưa từng nghĩ Vân Ca này sẽ thích Huyễn Mạt, chưa từng nghĩ tới, cho nên lúc Vân Ca nguyên bản mở miệng, Vân Ca quả thực kinh sợ.

“Ngươi rất tốt, đã làm những chuyện ta cho rằng thế nào cũng không làm được.” Thấy Vân Ca nghi hoặc, Vân Ca nguyên bản lộ vẻ sầu thảm, cười: “Ta còn tưởng rằng đời này cũng không thể gặp lại không ngờ, không ngờ còn có thể gặp lại, hơn nữa có thể thấy nàng hoạt bát mà yêu một người, ta thật sự rất cao hứng.”

“….” Vân Ca nhìn vành mắt đối phương đã đỏ bừng, đại khái là nghĩ đến chuyện thương tâm.

Giọng nói này, trong lòng Vân Ca đã gõ cảnh báo, Lâm Duyên không phải nói đây là H văn sao? Thế nào nữ phối trong H văn lại thích nữ chủ? Luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng a!

“Cái kia…” Vân Ca cảm thấy lời này hỏi ra có chút xấu hổ a!

Vân Ca nguyên bản gật đầu: “Nhưng ta đã đánh mất nàng…..”

Trong lòng Vân Ca cũng không biết là cảm thụ gì, nhưng chỉ có một cách nghĩ, nàng sẽ không nhường lại Huyễn Mạt.

“Ta yêu tiểu sư muội….”

Không biết vì sao Vân Ca luôn cảm thấy lúc đối phương câu nói này giống như đang tự trách, cả người đều lâm vào một loại bi thương.

“Huyễn Mạt nàng….” Vân Ca không biết nên nói như thế nào, bởi vì từ góc độ nào đó mà nói, nàng còn thiếu nguyên bản Vân Ca một nhân tình.

“Huyễn Mạt là Huyễn Mạt, tiểu sư muội là tiểu sư muội.” Vân Ca nhàn nhạt nở nụ cười, từ lúc mới bắt đầu, nàng muốn lừa gạt bản thân, muốn tự nói với bản thân đó là tiểu sư muội của nàng, thật tốt, hai người cùng một chỗ, hai người yêu nhau, khi đó, trong tiềm thức nàng đã biết Huyễn Mạt không phải tiểu sư muội của nàng, nhưng mọi người đều có xu hướng tìm lợi tránh hại….

“Tiểu sư muội nàng ôn nhu thiện lương…. Giọng nói ôn nhuyễn, giống như phủ lông nhung. Ánh mắt vĩnh viễn đều là trong suốt, mặc kệ gặp chuyện gì cũng chưa từng u ám, rõ ràng thân ở trong bóng đêm, nhưng lại giống mặt trời nhỏ….” Nguyên bản Vân Ca nhìn về phía Vân Ca, còn có một câu không có nói ra, so với Huyễn Mạt, khí chất trêи người Vân Ca càng giống tiểu sư muội của nàng.

“Không phải là Huyễn Mạt sao?” Vân Ca cảm thấy đối phương hình dung toàn bộ là dựa theo Huyễn Mạt a.

“Ách….” -_-||

“Vì sao các ngươi không cùng một chỗ? Nàng không thích nữ nhân sao?” Vân Ca có thể nghĩ tới chính là lý do này.

Nguyên bản Vân Ca mặt lộ vẻ thống khổ, Vân Ca cũng cảm thấy mình nói sai: “Ta xin lỗi đã thất lễ.”

“Không có gì, kỳ thực là ta tự làm tự chịu, nàng yêu ta, ta cũng yêu nàng, nhưng ta càng yêu bản thân….” Nguyên bản Vân Ca cười đến trào phúng.

Vân Ca đại khái cũng đã hiểu là chuyện gì xảy ra, cũng không hỏi nữa.

“….” Thông tin bất đối xứng, giao lưu thật sự trắc trở a! Tỷ như, Vân Ca biết nguyên bản Vân Ca cư nhiên thích nữ chủ, trêи cơ bản cũng đã không tin những kịch tình Lâm Duyên nói với nàng.

Như vậy, hiện tại nói cái gì, Vân Ca đều sợ bản thân sơ ý một chút sẽ chọt trúng chỗ đau của người ta.

“Kỳ thực, ta vẫn có một nghi vấn…” Nguyên bản Vân Ca chậm rãi lên tiếng.

Vân Ca sửng sốt một chút: “Ngươi hỏi đi, nếu biết ta sẽ nói.”

“Ta gặp phải là tiểu sư muội thiện lương động lòng người, ôn hòa lễ độ, thậm chí còn mang theo vài phần ngây thơ tiểu nữ, là cái lông gì mà ngươi lại gặp phải…..” Nguyên bản Vân Ca vẫn chưa nói hết, chợt nghe đến Vân Ca lên tiếng: “Thực sự là như vậy, xem ra, hai kiếp của Huyễn Mạt đều không có gì thay đổi a!”

“….” -__- || nàng là phi thường xác định tiểu sư muội của nàng chưa từng tổn thương bất cứ ai, dù cho người khác khi dễ nàng, tiểu sư muội cũng sẽ tha thứ ..

Còn Huyễn Mạt….

Nguyên bản Vân Ca đã không muốn nói ra nữa?! Nàng xin thề, nếu như Huyễn Mạt ngay từ đầu đã biết sư tôn của nàng đã có thân thể mới, không cần thân thể này nữa, như vậy… Nàng nhất đã sớm chết rồi….

Khẳng định.

Giống như một người lòng dạ sắt đá, Vân Ca thập phần không hiểu điểm này, rõ ràng nghe mấy người này nói , tiểu sư muội đời này hẳn là hủ mật của Vân Ca? Vì sao trái lại cả người còn biến thành bộ dáng dạng này?

“Sư tôn….” Vân Ca còn muốn nói điều gì, liền thấy Huyễn Mạt đã vào trong, đáng thường mà nhìn nàng, ngũ quan xinh xắn tạo nên vẻ mặt như thế, đặc biệt dưới tình huống ánh mắt Vân Ca bị khuôn mặt hoa cúc của tế tự đầu độc lâu như vậy, hiện tại vừa nhìn thấy Huyễn Mạt, làm sao còn năng lực chống đỡ.

“Ngươi thế nào vào đây?” Vân Ca cũng không nói Huyễn Mạt không đúng, chỉ là hỏi.

Huyễn Mạt ở một góc độ Vân Ca không thấy được cho nguyên bản Vân Ca một ánh mắt cảnh cáo, tràn đầy sát ý.

Nguyên bản Vân Ca dời đường nhìn, nàng còn chưa nói gì đâu! Còn không có bại lộ bộ mặt thật của ngươi, ngươi gấp cái gì?!

Huyễn Mạt đã cọ đến bên cạnh Vân Ca.

Đem Vân Ca đến đến trong lòng, thân thể ấm áp truyền tới cảm giác an toàn xua tan không ít khủng hoảng trong lòng nàng.

Vân Ca xoay người một cái, nàng thật không phẩm đức mỹ hảo là ân ái trước mặt người độc thân, nhưng vấn đề là trong tiềm thức của Vân Ca vẫn người kia là bạn gái cũ của Huyễn Mạt a! Bộ dáng như vậy, ân ái thật là phi thường không có nhân đạo a!

Huyễn Mạt cảm thấy Vân Ca giãy dụa, hắc sắc trong mắt dần dần trầm xuống, quỷ dị hắc sắc lộ ra âm trầm, khí tức hung ác thô bạo trực tiếp hướng về phía nguyên bản Vân Ca, cả ánh mắt chỉ truyền đạt một câu nói, nguyên bản Vân Ca xem hiểu rồi: “Ngươi cách xa nàng một chút!”

Nguyên bản Vân Ca bị nàng nhìn đến chỉ có một ý nghĩ, muốn chạy trốn…

Vân Ca tựa hồ cũng cảm thấy khí tức của Huyễn Mạt không thích hợp, ôm thắt lưng Huyễn Mạt.

Cảm thụ được Vân Ca thuận theo, Huyễn Mạt xoa đầu Vân Ca, động tác mềm nhẹ một lúc lâu mới chậm rãi mở miệng: “Sư tôn….”

Vân Ca có chút không được tự nhiên, còn có người ở đây a!Đó còn là tình nhân kiếp trước của ngươi!! Thân ái!

“Ta còn có việc, đi trước.” Nguyên bản Vân Ca chạy trối chết…

Vân Ca luôn cảm giác mình cùng Huyễn Mạt nhất định đã hung hăng kϊƈɦ thích người ta rồi, Vân Ca trong lòng hổ thẹn a! Nàng cũng không muốn…..

“Sư tôn….” Huyễn Mạt cúi đầu, thấy xuất thần Vân Ca, sau đó nhẹ nhàng hôn nàng, đem lực chú ý của Vân Ca kéo lại.

Vân Ca cũng đáp lại, nói cho cùng mặc kệ nói như thế nào nàng cũng sẽ không nhường người này lại…

Kỳ thực Vân Ca suy nghĩ quá nhiều… Đối phương thật không có can đảm kia….

Sau đó Vân Ca đột nhiên nghĩ đến một vấn đề rất nghiêm trọng.

“Mạt Mạt, ngươi là lúc nào phát hiện nàng không phải là ta?” Vân Ca vẫn luôn thật tò mò vấn đề này.

“Lúc tỉnh lại.” Huyễn Mạt nghe nói như thế đem người ôm chặt hơn nữa, ngữ khí vô cùng ủy khuất: “Nàng vừa tỉnh lại ta liền biết không phải là sư tôn, sư tôn, ngươi không biết khi đó ta có bao nhiêu sợ hãi…”

Vân Ca nghe nói như thế, cũng đau lòng, nàng có thể tưởng tượng.

Phía ngoài nguyên bản Vân Ca: muội muội ngươi, ngậm máu phun người đủ chưa?! Rốt cuộc ai sợ hơn?! Là ai vào ban đêm liền trực tiếp động thủ, chỉ còn kém Sưu Hồn, có được hay không?!

Huyễn Mạt tiến đến trước mặt Vân Ca: “Sau này sư tôn không thể bỏ lại ta, mặc kệ lúc nào, đều phải ở bên cạnh sư tôn.”

Vân Ca nắm tay Huyễn Mạt, sau đó hai người mười ngón tương khấu: “Được.”

………

Hai người ở bên trong, không biết bên ngoài Thần Khải chỉ kém mở “đại hội phê phán gian phụ ɖâʍ phụ….”

Lâm Duyên ở một bên nhìn Thần Khải dõng dạc an ủi nguyên bản Vân Ca, trán nổi hắc tuyến, thì ra Thần Khải trở nên thông minh chỉ là ảo giác của nàng thôi sao?

Ngốc thiếu này vẫn là trở về đường cũ, vẫn là ngốc thiếu của lúc trước a!

“Ta cũng không phải là Vân Ca các ngươi biết, vị bên trong mới đúng.” Vân Ca lạnh nhạt nói.

“Tỷ phu, ngươi yên tâm, ở trong lòng ta, vĩnh viễn chỉ thừa nhận một mình ngươi… Chờ một chút, ngươi nói cái gì?!” Thần Khải há to mồm, nhìn về phía nguyên bản Vân Ca.

“Ta ta cũng không phải là Vân Ca các ngươi nói, bên trong mới đúng, ta cũng không phải mất trí nhớ, mà là căn bản không có đoạn ký ức đó.” Nguyên bản Vân Ca lặp lại một lần, hiện tại nàng đã triệt triệt để để mà nhận rõ, đó không phải là tiểu sư muội của nàng. Là tiểu đồ nhi của Vân Ca bên trong.

“….” Thần Khải cảm thấy nàng cần bình tĩnh….. Thật sự cần…

Nàng hại chết tỷ phu của nàng → sau đó tỷ phu kỳ lạ sống lại → sau đó tỷ tỷ nàng không tốt với tỷ phu, trong lòng nàng hổ thẹn vô cùng, vẫn cảm thấy là nàng ngu xuẩn cho nên dẫn đến tỷ phu mất trí nhớ, hai người nháo mâu thuẫn → sau đó tỷ tỷ nhanh như tia chớp di tình biệt luyến → sau đó tỷ phu kỳ thực không phải tỷ phu, người tỷ tỷ di tình biệt luyến mới đúng là tỷ phu…

Vẫn cảm thấy thật là loạn, nàng không phản ứng kịp a!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương