Trong lòng Vân Ca đã chuyển qua vô số phương án để lừa ngốc thiếu này, hoàn toàn không mang theo một chút áy náy, không còn cách nào miệng đê tiện thì không có nhân quyền.

Mà ngốc thiếu cũng không biết Vân Ca đang suy nghĩ gì. Còn ở bên cạnh nói không ngừng.

“Ý của ngươi là nói Huyễn Mạt sẽ dẫn đến tu tiên giới linh khí khô kiệt, cho nên ngươi phải đối phó nàng?” Vân Ca xác định một lần, ngốc thiếu này đối phó Huyễn Mạt nguyên nhân là cái này sao?

Ngốc thiếu không nhịn được gật đầu: “Nếu không thì sao? Ai rãnh rỗi chú ý một người tu tiên không chịu nổi một kϊƈɦ như vậy?”

Vân Ca co rút khóe miệng, thần giới rốt cuộc là thế nào lại nuôi ra một kẻ não phẳng thế này?

Vân Ca khống chế được tâm tình muốn đánh đối phương: “Nhưng tại sao cần ta? Ngươi lợi hại hơn ta rất nhiều.”

“Ai, ngươi không hiểu, giới quy căn bản không cho phép bọn ta giết người tu tiên.” Ngốc thiếu thở dài, nói.

Vân Ca mở to hai mắt, đã bị mức độ ngây thơ của ngốc thiếu dọa ngây người, lời như vậy đều có thể tùy tiện nói ra, không có vấn đề sao? Thần giới thả nàng ra kỳ thực cũng là bởi vì thật sự là không chịu nổi đi?

“Không thể nào đâu? Năng lực của ngươi cao hơn ta rất nhiều, ngươi xuất thủ mới có thể nắm chắc thắng lợi.” Vân Ca bất động thanh sắc nói.

“Nếu như không có có giới quy áp chế, quả thực là như vậy, nhưng, bây giờ ta bị giới quy áp chế, nếu không ta mới sẽ không chọn ngươi!”

Ngốc như vậy, không lừa nàng ta cũng thật có lỗi với bản thân.

“Ân, ta đã biết, ta sẽ suy nghĩ thật kỹ chuyện này.” Vân Ca nói tiếp: “Huyễn Mạt các nàng cũng sắp trở về rồi, ngươi giải trừ huyễn thuật đối với Lâm Duyên cùng Băng Lăng, chúng ta lần sau lại tiếp tục thảo luận.”

“Ân ân ân, ngươi bây giờ không nên khinh cử vọng động, chúng ta phải đợi vấn đề của kết giới giữa Ma giới cùng tu tiên giới ảnh hưởng đến mọi người mới động thủ. Tuy rằng ta cũng không biết vì sao mẫu hậu lại nói như vậy, nhưng mẫu hậu nhất định là đúng!” Ngốc thiếu luôn mãi dặn dò.

Vân Ca đã vô lực mỉa mai.

Huyễn Mạt trở lại, Vân Ca liền trực tiếp lôi kéo người đến nơi nàng đã hạ cấm chế.

Vân Ca quay đầu liền thấy Huyễn Mạt có điểm không đúng, hô hấp vốn dĩ bình ổn sau khi tiến vào cấm chế liền trở nên gấp rút, mắt hạnh luôn luôn trong suốt không biết vì sao Vân Ca cảm thấy có sự mê loạn đang chậm rãi lan rộng, da thịt trắng noãn nhuộm màu phấn hồng mê người, ánh mắt nhìn loạn, chính là không nhìn Vân Ca, dáng vẻ tiểu nữ tử của Huyễn Mạt… Đơn giản là điển hình của thiếu nữ hoài xuân a!

Bất quá nhìn Huyễn Mạt dáng vẻ mê hoặc như vậy, Vân Ca lần đầu tiên nhịp tim trở nên bất quy tắc, giờ khắc này, Vân Ca lần đầu tiên hiểu cái gì gọi là cả trái tim đều mềm yếu tê dại, ôn nhu như nước.

Lưu luyến dây dưa, tâm thần nhộn nhạo.

Cũng không biết là ai chủ động, chỉ cảm thấy da thịt dán hợp không một khe hở khiến hai người đều phát ra tiếng thở dài.

Giờ khắc này Vân Ca cũng hoàn toàn quên mất nàng muốn nói gì, cũng quên mất nàng dẫn Huyễn Mạt đến đây là vì cái gì, cả người đắm chìm trong kɧօáϊ cảm Huyễn Mạt mang đến cho nàng.

Thẳng đến Huyễn Mạt buông đôi môi anh đào đỏ mọng của Vân Ca ra, ngược lại si mê cúi đầu, vùi mặt vào gáy Vân Ca.

Huyễn Mạt đã cao hơn Vân Ca không ít, lúc làm động tác này, Vân Ca mơ mơ màng màng, còn chưa lấy lại tinh thần từ kϊƈɦ thích của nụ hôn vừa rồi, chỉ cảm thấy hô hấp nóng rực xuyên qua da thịt nhạy cảm ở cổ một đường nóng bỏng phả đến nơi mềm mại nhất trong lòng, sau đó cả người cũng nóng lên.

Vân Ca không khỏi có chút buồn bực, kỳ thực cũng không thể nói rõ vì sao buồn bực, chẳng qua là cảm thấy rất ngạc nhiên, bất kể bình thường ở chung như thế nào, rất nhiều lúc Huyễn Mạt đều biểu hiện vô cùng ỷ lại vào nàng, trái tim thủy tinh, trái tim thiếu nữ, nhưng…. Thế nào đến chuyện này lại cường thế như vậy? Nàng còn tưởng rằng…tưởng rằng….

Vân Ca không biết, đây đã là một mặt khắc chế nhất của Huyễn Mạt, Huyễn Mạt cắn răng, vừa hưởng thụ thỏa mãn cùng vui sướиɠ khi gắt gao ôm Vân Ca trong lòng, vừa khống chế được ác ma trong lòng mình, không để nó tổn hại đến Vân Ca.

Vân Ca đột nhiên cảm thấy Huyễn Mạt vừa ngượng ngùng vừa nhiệt tình lại khả ái ngoài ý muốn, Vân Ca nhón chân lên, hôn lên đôi môi kiều diễm ướt át.

Huyễn Mạt chỉ cảm thấy một sợ dây lý trí trong nháy mắt đã đứt rồi.

Huyễn Mạt phất ống tay áo một cái liền thấy chiếc giường vốn dĩ nằm trong túi trữ vật xuất hiện cách đó không xa.

Huyễn Mạt ôm người nằm lên giường.

Vân Ca tiếp xúc được lông nhung thật dài màu trắng của Hỏa Diễm Thú liền ngây ngốc một chút, nhưng rất nhanh thì bị Huyễn Mạt áp lên, hôn đến mất đi lý trí.

Lúc tay phải của Huyễn Mạt dò vào bên trong đạo phục của Vân Ca, Vân Ca cũng không phản kháng, phản kháng cái lông, hai người là lưỡng tình tương duyệt, không cần thiết kiểu cách làm gì, da thịt non mịn nơi bàn tay ý tứ hàm xúc vuốt ve bên hông, khoảng cách gần như bằng không khiến hai người cảm thấy một trận vui sướиɠ phát ra từ tận linh hồn, thỏa mãn đến Vân Ca nheo mắt lại, Vân Ca dáng vẻ như vậy gần như khiến Huyễn Mạt phát cuồng.

Đạo phục màu trắng đã hỗn loạn, lộ ra ngoài da thịt bởi vì chủ nhân động tình mà hiện lên nhàn nhạt hồng sắc, xương quai xanh tinh xảo, hai chân thon dài trắng nõn lúc này cơ hồ là quang lỏa bại lộ trước mặt Huyễn Mạt, eo thon còn được vài phần vải vóc bao bọc mị hoặc giãy dụa, Huyễn Mạt chỉ cảm thấy huyết mạch sôi trào.

Điểm chết người là Vân Ca bình thường cao lãnh mặt không biểu tình lúc này đã là mặt phấn má đào, khóe mắt ẩm ướt nhìn nàng, mị hoặc đến cực điểm.

Ánh mắt Huyễn Mạt sâu thêm không ít, dán chặt trêи người Vân Ca, sư tôn như vậy, chỉ có thể nàng mới có thể nhìn thấy.

Người này chỉ có thể bị nàng hôn môi, chỉ có thể bị nàng nhìn thấy dáng vẻ mị hoặc này, chỉ có thể bị nàng đặt ở dưới thân trầm thấp thở dốc.

Ở giữa cấm chế, Vân Ca bị đồ đệ tâm thủy tinh làm cho trong đầu chỉ còn lại tràn ngập vui thích cùng kɧօáϊ cảm, thở dốc gấp gáp mà ngọt ngào.

“… Không…nên….chậm…chút….” Cuối cùng lúc cao triều sắp đến, Vân Ca rốt cuộc nhịn không được mang theo nức nở cầu xin, nàng làm sao biết dáng vẻ như vậy tương phản rất lớn với hình tượng sư tôn trong lòng Huyễn Mạt càng thêm kϊƈɦ khởi ác ma trong lòng Huyễn Mạt, sư tôn bình thường giống như có thể vứt bỏ nàng bất cứ lúc nào giờ khắc này đang khóc nói không nên, như vậy cũng đủ để khơi dậy ɖu͙ƈ vọng khiến nàng muốn khi dễ càng nhiều, khiến nàng bọc lộ ɖu͙ƈ vọng mà người khác không thấy được.

Cuối cùng, ở giữa kɧօáϊ cảm trong đầu Vân Ca dường như pháo hoa đang nở rộ, chỉ còn lại có một mảnh bạch quang, Vân Ca thất thần…

Sau đó vừa mở mắt liền thấy ɖu͙ƈ vọng chiếm hữu, cùng với mê luyến không nói nên lời không thể che giấu hiện lên trong mắt Huyễn Mạt, Vân Ca không khỏi cong lên khóe miệng.

Chỉ cần là người này thì tốt rồi, những thứ khác không quan trọng.

Vân Ca đột nhiên nhớ đến một đại sự! Nàng đến đây không phải là để làm chuyện này a!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương