Vân Ca rất không thích hai nam nhân song sinh, quả thực chưa từng thấy qua nam nhân nào không có tiền đồ như bọn họ, càng không có chút khí khái nam tử!

Vân Ca nhìn thoáng qua hai người ngồi xổm ở trong góc cách đó không xa, sau đó lại liếc mắt nhìn Lâm Duyên, ý tứ chính là nam nhân hèn nhát như vậy ngươi cũng viết ra? Khẩu vị thật nặng!

Lâm Duyên bị Vân Ca nhìn đến da đầu tê dại, nàng và cặp song sinh hèn nhát kia rất ủy khuất có được hay không. Lâm Duyên biết, hai người kia ngồi xổm trong góc là bởi vì khó chịu, bởi vì uy áp của chủ nhân, nhưng…. Cái này phải giải thích với Vân Ca thế nào?

Vân Ca biết mình là biết là nàng bởi vì có chút nguyên nhân, cho nên mới càng nhìn hai người kia càng không vừa mắt, đặc biệt…

Vân Ca phát hiện tiểu đồ nhi suốt ngày dính nàng như hồ đã thay đổi, không hề vừa nhìn thấy nàng liền hận không thể treo trêи người nàng nữa, cũng sẽ không động một chút là ôm nàng, thậm chí đại đa số thời gian Vân Ca phát hiện mình đều nhìn không thấy Huyễn Mạt nữa.

Trong lòng Vân Ca có chút khó chịu, nói không rõ rốt cuộc Huyễn Mạt đang suy nghĩ gì.

Hôm nay, Huyễn Mạt như trước rời khỏi rất sớm, Vân Ca muốn cùng Huyễn Mạt tâm sự, nhưng lại chỉ thấy một chỗ trống không.

Trong lòng Vân Ca cũng nói không rõ là tư vị gì, ngồi dưới tàng cây, nàng không biết trong khoảng thời gian này Huyễn Mạt rốt cuộc đang làm gì, chỉ là Huyễn Mạt vẫn không chịu để cho nàng rời đi nơi này.

Trong lòng Vân Ca mơ hồ có dự cảm không tốt.

“Sư tỷ!” Một thanh âm quen thuộc truyền đến, Vân Ca quay đầu lại liền thấy Lâm Linh cách đó không xa.

Vân Ca sửng sốt một chút, Lâm Linh vào bằng cách nào?

“Sư tỷ, ta đã tìm được ngươi!” Lâm Linh nhào đến, thấy Vân Ca nhất thời nước mắt nước mũi đều chảy xuống.

“Ngươi làm sao tìm được ta?” Vân Ca có loại dự cảm xấu.

“Sư tỷ, trước không nói chuyện này, sư tỷ còn nhớ chuyện lần trước ta nói với ngươi hay không?” Lâm Linh ngẩng đầu nhìn về phía Vân Ca.

Vân Ca dời ánh mắt, nàng không trả lời được vấn đề của Lâm Linh.

“Sư tỷ, ngươi không biết là….” Lâm Linh có chút thất vọng nhìn Vân Ca: “Sư tỷ, ngươi sẽ không bị ma vật kia mê hoặc đi?”

Vân Ca sửng sốt một chút, xem như là mê hoặc sao? Sau đó lắc đầu: “Ta tin tưởng nàng, nàng là ta nhìn từ nhỏ đến lớn, cho nên ta tin tưởng nàng.”

“….” Sư tỷ, ăn khớp ở nơi nào?: “Sư tỷ, ta cũng là người nhìn từ nhỏ đến lớn, vì sao không thể tin tưởng ta?”

” Cũng là bởi vì ta nhìn ngươi từ nhỏ đến lớn, cho nên ta mới có thể có hoài nghi đối với ngươi, sư muội ta bình thường thành thục chững chạc, có một số việc sẽ không thể nào thay đổi!” Vân Ca chậm rãi nói, vừa nói vừa bảo đảm bản thân đã ở một khoảng cách an toàn: “Ngươi rốt cuộc là ai?”

Sư muội Lâm Linh nghe nói như thế, cười đến xinh đẹp: “Sư tỷ, ngươi cứ nói đi? Ta là sư muội của ngươi a!”!

“Không phải ngươi, sư muội ta có một cái thói quen, vô luận ta ở nơi nào, nàng cũng sẽ không chồm đến trêи người ta.” Vân Ca cũng không nói rõ vì sao.

“Sư tỷ không hổ là sư tỷ. Nhanh như vậy đã nhận ra.” Nhìn thấy thái độ của Vân Ca xác định như vậy, “Lâm Linh” Cười lạnh một tiếng, sau đó vạch trần mặt nạ da người để lộ ra diện mạo xa lạ!

Vân Ca đề cao cảnh giác, từ góc độ nào đó mà nói, nàng là đang thử Lâm Linh, kỳ thực nàng cũng không phải đặc biệt xác định.

“Ngươi là ai?” Vân Ca xác định bản thân chưa từng thấy qua nữ tử này.

“Sư tỷ rốt cuộc vì sao cảm thấy ta đang gạt ngươi? Tuy rằng ta đích xác không phải Lâm Linh, nhưng chuyện có liên quan đến ma đầu kia đều là thật!”

“Ách….” Vân Ca phát hiện người này vẫn tận sức khiến nàng tin tưởng Huyễn Mạt chẳng những là ma vật còn là loại ma vật gặp người giết người!

“Tuy rằng không biết ngươi rốt cuộc có tư cách gì sau khi bị ta vạch trần bộ mặt thật sau đó vẫn tiếp tục bịa đặt, nhưng có một chuyện, có thể hai bên chúng ta đều cần biết, ta sẽ không đối đầu với đồ đệ của ta, ngươi vẫn nên chết tâm đi.” Trong lòng Vân Ca thật ra là cảnh giác cao độ, bởi vì từ sau khi đối phương để lộ mặt thật, Vân Ca liền không nhận biết được tu vi của đối phương!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương