Lâm Duyên tuyệt đối không phải chỉ nói mà thôi, đặc biệt là ngày thứ hai, vừa tỉnh lại lại một lần nữa bị hung hăng đẩy ngã.

Lâm Duyên gần như khóc hô nhất định phải đi tìm Huyễn Mạt cùng Vân Ca.

Băng Thú cũng rõ ràng hiện tại bản thân độ kiếp thành công, cũng có thể đi tìm chủ nhân rồi, vì vậy ôm lấy Lâm Duyên đang khóc chít chít meo meo , trực tiếp đi Vân Phù Môn.

…… ..

Bởi vì Lâm Linh, Vân Ca không tiện nói một số việc với Huyễn Mạt, nhìn sắc mặt Huyễn Mạt càng ngày càng kém, Vân Ca chỉ có thể thở dài, nàng thật là nợ người này!

“Đại sư tỷ, cái này là….” Lâm Linh vốn dĩ đang cùng Vân Ca cùng nhau tìm, xem Liêm trưởng lão có để lại manh mối gì về đèn sinh mệnh không, Sau đó Vân Ca chợt nghe đến Lâm Linh gọi một tiếng.

Vân Ca đi tới, liền thấy đèn ngọc lưu ly tinh xảo tản ra ánh sáng màu lam.

Vân Ca có chút kinh ngạc, nàng thật không ngờ sẽ trực tiếp ở động phủ của mình tìm được đèn sinh mệnh, có điểm không đúng, sau khi sư tôn mất tích Vân Phù Môn không cho người đến lục soát động phủ của nàng sao?

Trong lòng kinh ngạc thì kinh ngạc, Vân Ca vẫn là nhận lấy đèn sinh mệnh, trong nháy mắt khi cầm lấy, Vân Ca cũng cảm giác được một cổ khí tức thanh lãnh tràn vào thân thể, Vân Ca không khỏi cảm thấy hưng phấn.

Lẽ nào đây chính là cảm thụ ở của đèn sinh mạng trở về với bản thể?

“Nếu như đèn sinh mệnh là sư tôn để ở chỗ này, như vậy sư tôn đâu?” Lâm Linh thấy đèn sinh mệnh dung nhập vào cơ thể Vân Ca, yên lòng, nhưng lập tức lại nghĩ đến hướng đi của Liêm trưởng lão.

Vân Ca tự nhiên cũng nghĩ đến chuyện này, sư tôn đi nơi nào?

“Sư tôn chắc chắn sẽ không ở Vân Phù Môn, nhưng nếu như không có ở Vân Phù Môn, sư tôn sẽ đi chỗ nào?”

Lúc ba người còn suy đoán Liêm trưởng lão sẽ đi chỗ nào, đột nhiên cảm giác được một trận dị biến truyền đến từ bên ngoài động phủ.

Vân Ca sửng sốt một chút, sau đó lập tức kịp phản ứng, đây là trưởng lão của Vân Phù Môn dẫn theo đệ tử đến đây bắt nàng?

Vân Ca kịp phản ứng, ở trêи đường nàng đã gặp phải Minh Hiên.

Huyễn Mạt bất động thanh sắc nắm tay Vân Ca, sau đó nhìn về phía Lâm Linh ở bên cạnh.

Chỉ một cái liếc mắt, Huyễn Mạt nhíu mày, thu hồi thứ gì đó ở đầu ngón tay trái, trong mắt hiện lên một tia sát ý.

“Đại sư tỷ, làm sao bây giờ?” Lâm Linh cũng cảm thấy tình huống bên ngoài.

“Ngươi không nên ra ngoài. Giúp ta chiếu cố nàng một chút.” Vân Ca là nói đến Huyễn Mạt bên cạnh, suy nghĩ của nàng rất đơn giản, người bên ngoài rất rõ ràng muốn chính là nàng, nàng đi ra ngoài là được rồi, hơn nữa vừa lúc nàng muốn làm rõ một chuyện.

“Đại sư tỷ….” Lâm Linh nóng nảy, tiến lên muốn kéo tay của Vân Ca, lại bị Huyễn Mạt ngăn lại.

“…..” Huyễn Mạt phát hiện nàng không có cách nào vạch trần người này trước mặt Vân Ca, rõ ràng người này không có hảo ý.

Nàng biết mình sư tôn nhất định là hoài nghi Minh Hiên, nhưng nàng xác định Minh Hiên không thể phản bội nàng, không phải không muốn mà là không thể bởi vì lúc nàng gặp phải Minh Hiên, phát hiện nàng giết không được Minh Hiên, nếu giết không được, Huyễn Mạt cũng không phải một người cố chấp, giết không được thì thôi, nói cho cùng còn có khế ước chủ phó, có khế ước tồn tại, Minh Hiên thế nào cũng không thể phản bội nàng.

Vấn đề lớn nhất là người trước mắt này, Huyễn Mạt nhíu mày một cái, linh lực của nàng căn bản không gần được thân thể của tu sĩ gọi là Lâm Linh này, điều này sao có thể?

Huyễn Mạt càng nghĩ sát ý trong mắt càng nặng.

Phía ngoài chưởng môn nhìn nhị trưởng lão bên cạnh: “Ngươi xác định nàng ở bên trong?”

Nhị trưởng lão diện vô biểu tình, ánh mắt gắt gao nhìn bên trong, gật đầu.

Chưởng môn có chút kỳ quái, hắn không cảm nhận được một tia khí tức đến từ Vân Ca nhưng nhị trưởng lão lại rất khẳng định, còn lấy thân phận trưởng lão ra bảo đảm.

Vân Ca rất nhanh đã bước ra, bởi vì không ra không được, vài vị đại trưởng lão, cộng thêm linh lực có công kϊƈɦ tính của chưởng môn bao phủ cả động phủ, ba người các nàng ở bên trong cũng chịu không nổi.

Phía sau Vân Ca cũng không có người, Huyễn Mạt cùng Lâm Linh đều bị nàng buộc ở lại trong động.

Vân Ca đối với biểu hiện lúc này đây của hai người từ trước đến nay không nghe lời rất hài lòng, chí ít lúc này hai người cũng không khóc trời khóc đất mà muốn theo nàng cùng ra ngoài.

“Nghiệt đồ!” Trong nháy mắt nhìn thấy Vân Ca, khuôn mặt chưởng môn nhân vốn dĩ coi như bình tĩnh trong nháy mắt bị lửa giận chiếm lĩnh.

Vân Ca sửng sốt một chút, đây là tình huống gì, thế nào hoàn toàn không dựa theo lẽ thường mà ra bài a! Vân Ca nhìn chưởng môn nhân đã tấn công, trong lòng kinh hãi.

Theo lý thuyết, lúc này hẳn là để đệ tử tiến lên, hoặc giả cũng là trưởng lão lên trước, thế nào vừa ra tới liền đón sát chiêu của boss lớn nhất rồi? Còn có thể chơi tiếp hay không?

Chưởng môn không hổ là chưởng môn, chỉ dùng mấy chiêu Vân Ca đã thổ huyết, có như vậy mới biết bản thân ở trước mặt cao thủ chân chính thật sự đỡ không nổi một kϊƈɦ!

Chưởng môn cơ hồ là từng chiêu trí mệnh, Vân Ca chỉ có thể tránh né, bởi vì liều mạng đối kháng, nàng sẽ càng bị thiệt.

……..

Vân Ca vừa đi, biểu tình của Huyễn Mạt liền thay đổi hoàn toàn: “Ngươi là ai?”

Huyễn Mạt không tin trong thời gian ngắn như vậy, có tu sĩ có thể tìm đến đây.

Huyễn Mạt không rõ ràng lắm vì sao có một số người nàng giết không được, giống như Bạch Hổ, Minh Hiên, nhưng nàng phi thường xác định người trước mắt này, kẻ vốn là Lâm Linh không nằm trong số đó, nhưng nàng hiện tại xác thực giết không được người này.

“Vậy ngươi là ai?” Lâm Linh vốn dĩ cả người lẫn vật đều vô hại, nghe được vấn đề này của Huyễn Mạt, biểu tình vốn dĩ mạn bất kinh tâm đột nhiên trở nên ý vị thâm trường, ánh mắt nhìn về phía Huyễn Mạt tràn đầy châm chọc.

Nàng cư nhiên đã quên nữ tu sĩ này, xem ra là đi nát giày sắt không tìm được nhưng thật ra lại ở ngay bên cạnh, lần này đến thật không lãng phí thời gian a!

“Ta còn chuẩn bị đi tìm ngươi, không ngờ ngươi sẽ tự mình đưa tới cửa.” Lâm Linh mỉm cười, vẻ mặt vô hại nói tiếp: “Không nên nhìn ta như vậy, ta cũng không còn cách nào…”

Nói ra có vẻ rất bất đắc dĩ, nhưng biểu tình kia không có chút nào là bất đắc dĩ.

Linh khí xung quanh Huyễn Mạt đã bắt đầu tràn đầy tính công kϊƈɦ, thậm chí có thể thấy vài việt đen lẫn giữa linh khí.

Lâm Linh cũng không chút nào kinh hoảng, chỉ thấy Lâm Linh mạn bất kinh tâm từ trong túi trữ vật lấy ra một vật.

Huyễn Mạt chỉ là nhìn một chút, liền nhận ra đó là cái gì, đó là thần khí…

Thần khí… Con ngươi Huyễn Mạt sâu vài phần, nàng vẫn là bại lộ….

Thần khí vật này xuất hiện ở tu tiên giới không phải là không có, nhưng cơ hồ là cơ hồ là có thể trở thành sự kiện xác suất vô cùng nhỏ.

Huyễn Mạt lập tức nghiêm túc, nàng thật không ngờ nữ nhân kia cư nhiên sẽ ra tiền vốn lớn như vậy, lấy ra một thần khí trung đẳng.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương