Lúc tỉnh lại Lâm Duyên đã không ở trong rừng, phản ứng đầu tiên chính là, không phải nàng lại chuyển kiếp chứ?

Mở mắt thấy chính là một cây lê hoa, gió nhẹ lướt qua, dương quang nhỏ vụn chiếu lên nhưng bông hoa lê trắng noãn rơi xuống, phiêu phiêu, có loại cảm giác như cách mấy đời.

Lâm Duyên xoay người, liền thấy người bên cạnh, Lâm Duyên cảm thấy buồng tim của mình bị kϊƈɦ thích! Người bên cạnh tóc đen đổ xuống như thác nước, mắt phượng xinh đẹp, Lâm Duyên không phải chưa từng gặp qua mỹ nhân, thậm chí nói Vân Ca cùng Huyễn Mạt đều xinh đẹp hơn so với người trước mắt, nhưng, Lâm Duyên đặt tay lên vị trí trái tim, loại tim đập nhanh như muốn nhảy ra ngoài này được gọi là gì?

“Tỉnh?”Thanh âm mỹ hảo say lòng người…. Lâm Duyên cảm thấy đã say….

Băng Lăng nhìn Lâm Duyên dáng vẻ ngơ ngác, thật sâu cảm thấy sớm hóa hình là quyết định chính xác cỡ nào, nếu không người này nhất định sẽ bị người khác ăn đến ngay cả cặn bã cũng không còn!

“Chờ một chút!” Lâm Duyên đột nhiên nhớ đến một thiên đại sự a: “Ngươi có thấy một con linh thú hay không?” Lâm Duyên nghĩ đến dáng vẻ của Băng Thú khi độ lôi kiếp: “Sai, là một khối than đen!”

Băng Lăng biểu tình bất biến, lại ý vị thâm trường liếc mắt nhìn Lâm Duyên: “…..”

Lâm Duyên cũng cảm thấy cách hỏi này có chút kỳ quái: “Ân nhân, ân nhân cứu mạng, ở chỗ ngươi phát hiện ra ta, có tiện thể phát hiện một khối than đen hay không? Chính là loại than đen bị thiên lôi đánh xuống….”

“Than đen?” Băng Lăng khẽ cười: “Là vật gì? Rất quan trọng sao?”

Lâm Duyên mới nhìn đến trêи người mỹ nhân chỉ mặc một chiếc áo lụa đỏ rực, da thịt như ngọc khiến Lâm Duyên mặt đỏ tai hồng, ân nhân cứu mạng này thật sự quá….. Thích hợp làm nữ chủ của nàng a! Mị thái thiên thành a!

“…..” Lâm Duyên suy nghĩ một chút, có quan trọng không? Lâm Duyên lần đầu tiên phá lệ thông minh, nàng luôn cảm thấy không thể nói lung tung, nếu như nói sai, bị tổ tông kia nghe được, sẽ lại mỏi eo đau lưng, cả người cũng sẽ không xong rồi, vì vậy Lâm Duyên cẩn thận nói: “Rất quan trọng….”

Mỹ nhân cong mắt cười: “Hình như ta có thấy, nhưng hình như lại bị một đạo lôi điện đánh trúng, sau đó khối than đen kia đã không còn….”

Không còn….không còn….không còn….không còn…..

Hạnh phúc đến quá đột ngột…… Có chút thừa thụ không nổi….

Chờ một chút! Nàng phải ăn nói thế nào với Huyễn Mạt? Chủ nhân! Ta và Băng Thú đi trêи đường bị sét đánh, sau đó nó không may bị sét đánh chết?! Nếu nói vậy nàng có thể bị đánh chết hay không a?

Lâm Duyên còn chưa vui vẻ xong lại một lần nữa lâm vào khổ sở.

Băng Lăng thấy kẻ ngu ngốc này vẻ mặt khổ sở, đột nhiên có chút không đành lòng, đưa tay sờ đầu Lâm Duyên: “Được rồi, ta không sao, ta lừa gạt ngươi!”

“⊙▽⊙……” Lâm Duyên khó khăn quay đầu, nàng quả nhiên là bị sét đánh sao? Nếu không thế nào lại xuất hiện ảo giác?

Băng Lăng có chút tiếc nuối, sau khi hóa hình liền không thể đọc được những gì người này đang suy nghĩ, bất quá vừa nhìn biểu tình này cũng biết là nàng thật cao hứng….

Lâm Duyên nhất thời muốn khóc, loại thay đổi đột ngột này giống như đang yêu bình, người khác lại lớn tiếng nói chuyện với nàng, người thật sự không chịu nổi a!

Suy nghĩ một chút thử xem, ngươi là một phế nhân trong học tập, liều sống liều chết nhịn ba năm, thật vất vả thi tốt nghiệp trung học, ngươi sắp được giải thoát rồi, sau đó đột nhiên nhận được thông báo, đại học bị đổi thành bốn năm niên chế cao trung….. Một khắc kia…. Thế giới đều đen…

Lâm Duyên hiện tại chính là loại cảm giác này….

Người trước mắt là Băng Thú……

Người trước mắt là Băng Thú……

Lâm Duyên hình như đã hiểu vì sao nàng nhìn thấy người này, trái tim sẽ đập loạn bất quy tắc rồi, có thể có quy tắc sao? Thân thể nàng đối với người này có bản năng sợ hãi, có được hay không? (đừng lừa người dối mình nữa Duyên tỷ a, ngươi thích thể loại nhân thú đi!~~~)

“…..” Băng Lăng cảm thấy người này thật đúng là ngốc a!

Lúc Lâm Duyên hoàn hồn, đối phương đã dán đến gần, khoảng cách bằng không mang đến xúc cảm khiến Lâm Duyên run rẩy, sau đó liền thấy gương mặt gần ngay trước mắt: “Ngươi làm…. Cái gì….” Lâm Duyên há miệng run rẩy nói.

Băng Lăng nhẹ nhàng cọ cọ lên cần cổ thon dài xinh đẹp của Lâm Duyên, cảm thụ được run rẩy nhè nhẹ khi da thịt chạm nhau, Băng Lăng nở nụ cười: “Ngươi đang xấu hổ?”

Lâm Duyên hận không thể một búng máu phun đầy mặt đối phương, nàng xấu hổ ở chỗ nào, nàng là sợ hãi người này sẽ ăn thịt nàng, đây chính là linh thú… Thú a! Lúc trước còn không hóa hình, mỗi lần tức giận liền muốn đánh nàng vào chỗ chết, hiện tại hóa hình rồi, có thể liền trực tiếp ăn thịt hay không? Lâm Duyên lại run lên, nàng sợ đau a!

Băng Lăng nhớ đến chút chuyện, sau đó cúi đầu hôn lên xương quai xanh của Lâm Duyên.

Lâm Duyên cả người đều cứng lại, thật sự là chuẩn bị đem nàng ăn sống đi? Lâm Duyên cảm thụ được cảm giác mát lạt đến từ hàm răng bén nhọn của đối phương đang ma sát trêи xương quai xanh, Lâm Duyên cảm thấy có chút ngứa…

Băng Lăng bình thường cũng rất thích khi dễ Lâm Duyên, Lâm Duyên người này ngơ ngác, bình thường gần như đều đắm chìm trong thế giới của nàng, thế giới nho nhỏ bí ẩn này Băng Lăng nhìn thấy không sót thứ gì.

Băng Lăng rất thích nhìn người kia quật cường không muốn bước khỏi thế giới của bản thân, phải nghiêm túc đối đãi, bị nàng khi dễ đến lộ ra một mặt yếu ớt, mặc nàng muốn làm gì thì làm, rõ ràng sợ hãi rồi lại vẻ mặt ẩn nhẫn, Băng Lăng rất thích nhìn hàng mi dày run rẩy của nàng, thích loại cảm giác thỏa mãn không thể thay thế khi người này nằm trong lòng nàng…. Băng Lăng khẽ cười, sau đó nhịn không được vói tay vào bên trong y phục của người kia, nhẹ nhàng xoa nắn một khối mềm mại.

Lâm Duyên triệt để sửng sốt, đây là mùa xuân đến rồi?

“Chờ một chút! Không phải ngươi muốn ăn ta sao?” Lâm Duyên giãy dụa vài cái, nàng cảm thấy còn có thể cứu vớt một chút, hình như Băng Thú không phải muốn ăn thịt nàng!

Băng Lăng nghe nói như thế, vui vẻ, ở bên tai Lâm Duyên nhẹ giọng nói: “Chính là muốn “ăn” ngươi…..” hơi thở ấm áp phun trêи lỗ tai, nơi này là chỗ mẫn cảm của Lâm Duyên, mang đến một trận lửa nóng…..

Lâm Duyên cảm thấy cả người hình như đều có điểm không đúng a! Làm một tác giả H văn , nàng còn chưa từng làm chuyện đó, nhưng chưa ăn qua thịt heo cũng phải thấy qua heo chạy a! Lâm Duyên cảm thấy một cổ khô nóng phi thường không thích hợp, đối phương là nữ, nàng cũng là nữ, tại sao phải khô nóng a! Khô nóng cái lông a!

“Đừng, chớ làm loạn a… Ta… Ta….” Lâm Duyên đã không có biện pháp nói ra một câu hoàn chỉnh, bởi vì tay của người kia đã bắt đầu trượt xuống….

Không nên hỏi Lâm Duyên quá trình, bởi vì Lâm Duyên muốn che mặt…. Vì sao nàng sẽ cảm thấy thật thoải mái? Là cái lông gì a! Rụt rè đâu rồi?

Băng Lăng cũng mặc kệ vẻ phức tạp trêи mặt Lâm Duyên, trực tiếp đem người bế lên, chuẩn bị đi tắm.

“Tự ta làm! Ngươi, tội phạm cưỡng gian!” Lâm Duyên trong lòng phỉ nhổ thân thể của chính mình, cảm thấy phải kiên cường đứng lên, nếu không còn không bị ăn đến gắt gao?

“Cưỡng gian?” Tay của Băng Lăng dán tại nơi không thể nói của người nào đó: “Mới vừa rồi là ai nói đừng dừng lại? Đây có thể xem là hợp gian đi?”

Lâm Duyên nghe nói như thế, mặt càng đỏ hơn, chỉ cảm thấy cuộc sống sau này có thể càng thêm bi thảm….

“Rụt rè của ngươi đâu? Lời như vậy cũng có thể nói ra….” Lâm Duyên lầm bầm…

“Trinh tiết mới vừa cho ngươi, rụt rè, trước đây thật lâu đã cho ngươi rồi!” Băng Lăng thở dài: “Nhớ lúc trước ta là một con linh thú thuần khiết biết bao nhiêu, sau đó có một ngày….'Lâm Duyên chưa từng bị đối đãi như vậy, cường liệt kích thích cùng khoái cảm khiến thân thể Lâm Duyên không tự chủ mà run lên, tiếng thở dốc rất nặng bị con thú đã hóa hình ngăn chặn, nàng chỉ có thể phát sinh tiếng rên rỉ mơ hồ, bởi vì kịch liệt hôn môi mà một sợi chỉ bạc chảy xuống cổ, có vẻ càng thêm mê người, linh thú đãhóa hình nhìn đến nơi nào đó càng to lớn hơn nữa'. Đây là lúc trước khi ngươi nói đến Bạch Hổ, trong đầu đã nghĩ như vậy…..” Băng Lăng cảm thấy vẫn có nghĩa vụ cho người này ăn no, dù sao đối phương sớm như vậy đã mơ ước nàng rồi…

“(⊙o⊙)…..” Tâm tình của Lâm Duyên giờ khắc này hỏng mất rồi, cái này là nội dung H văn nàng đã viết a!

Lúc trước nghe nói đến Bạch Hổ, nàng cũng nhớ tới lần đầu tiên của nữ chủ….Holy shit! Nữ chủ cùng tên với nàng a! Ngươi đánh chết nàng, nàng cũng không dám nói ra đoạn này, còn là tên của nàng!

Đây coi như là cái gì? Lâm Duyên cảm thấy nàng chính là kẻ bi thảm nhất trêи thế giới, không phải là một trong số mà là một người bi thảm nhất…….

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương