Huyễn Mạt biết mục đích Vân Ca dẫn theo nàng đến Tử Linh Tông, Huyễn Mạt cũng không cự tuyệt, nếu như ở lại Vân Phù Môn Huyễn Mạt không biết mình có thể sẽ giết sạch những người của Quy Nhất Tông đến thương nghị về đại điển đạo lữ hay không!

Trong tu tiên giới, vì đề phòng các môn phái tranh đấu ảnh hưởng đến cả tu tiên giới, đại điểm của mỗi môn phái đều là bảo mật, chỉ có lúc các môn phái tiếp xúc trao đổi qua lại mới có thể dùng truyền tống trận truyền tống đến lãnh địa môn phái đó, loại truyền tống trận này chỉ mở ra khi có đại sự giữa các môn phái. Tỷ như trăm năm tỷ thí, tỷ như tiểu bí cảnh mở ra lần này.

Loại tình huống giống như Vân Ca hiện tại, căn bản là không thể mở ra truyền tống trận, cho nên chỉ có thể dựa vào việc mua nguyên liệu ở chỗ Bách Thư Sinh, sau đó dựa vào ngự kiếm mà đi.

Những nguyên liệu này, ngoại giới cũng không biết Thiên Ky Các có được, nếu như biết, Thiên Ky Các sẽ có phiền phức lớn.

Thân thể của tiểu đồ nhi suy yếu, Vân Ca rời khỏi động phủ còn mang theo chăn làm từ da của Hỏa Diễm Thú, sau đó đem da của Hỏa Diễm Thú trước đây nàng đặt trong túi trữ vật đổi thành áo choàng, bởi vì áo choàng nhỏ trước kia đã không dùng được nữa, nên chỉ có thể một lần nữa làm lại, Vân Ca còn không quên giống như trước đây, làm một cái mũ đơn giản cho áo choàng.

Lúc khoác lên cho tiểu đồ nhi, Vân Ca chỉ có thể cảm thán một câu, mỹ nhân như ngọc a!

Cả khuôn mặt bởi vì mặt nạ nên chỉ có mắt lộ ra, ánh mắt lưu luyến như nước, tóc đen như mực, ánh sáng chiếu vào áo choàng trường mao, nhung tuyết khắp trời cứ như vậy mà rơi xuống, phiêu nhiêu, người trước mắt ánh mắt lưu luyến như nước, giống như một u tuyền, Vân Ca nhìn thấy hoảng hốt một hồi.

Ánh mắt của Huyễn Mạt u tĩnh nhìn thoáng qua Vân Ca đang có chút xuất thần, khóe môi khẽ cong.

“Sư tôn….” Lúc Vân Ca xoay người ngự kiếm phi hành Huyễn Mạt tiến lên từ phía sau ôm lấy thắt lưng Vân Ca, mặt nàng tựa trêи lưng Vân Ca, áo choàng có hơi rộng, Huyễn Mạt lại quá gầy, áo choàng thuận thế bao phủ cả Vân Ca: “Sư tôn có lạnh không? Mạt Mạt cho ngươi ấm áp!”

Huyễn Mạt giọng nói nhẹ nhàng, nhiệt khí phả vào cổ Vân Ca, Vân Ca chỉ cảm thấy ngứa một chút, nhịn không được cười nói: “Không được, đừng dán gần như vậy mà nói chuyện!”

Lúc Huyễn Mạt cảm thụ được Vân Ca cười, lồng ngực phập phồng, nhắm mắt lại, che giấu khủng hoảng, ngữ khí vẫn như cũ mang theo vui vẻ cùng làm nũng chỉ Vân Ca mới nghe được: “Sư tôn đây là ghét bỏ đồ nhi rồi?”

“Vi sư có chỗ nào ghét bỏ Mạt Mạt?” Vân Ca thật thích Huyễn Mạt nũng nịu, có loại cảm giác nuôi một tiểu nữ nhi nghịch ngợm.

“Lúc nhìn thấy đồ nhi trưởng thành….” Huyễn Mạt ngữ khí u oán: “Sư tôn đừng tưởng rằng đồ nhi không biết, mỗi lần sư tôn ôm ta đều là đang ghét bỏ ta…. Lúc nhéo mặt ta cũng không vui vẻ giống như trước đây nữa, không bao giờ chủ động ôm ta nữa… Sư tôn…. Ngươi trước đây còn hy vọng ta cao lớn… Hiện tại hối hận rồi có phải không?”

Trong lòng Vân Ca cảm thấy dở khóc dở cười, ngữ khí u oán này, người biết thì nghĩ rằng đây là nuôi một tiểu đồ nhi manh manh đát, không biết còn tưởng rằng là bạn gái đang cáu kỉnh! Cư nhiên có thể nhớ rõ ràng như vậy!

“Lúc vi sư ôm ngươi không phải ghét bỏ, là đang suy nghĩ làm thế nào đem ngươi nuôi béo một chút, ngươi nhìn dáng vẻ của ngươi, cũng sắp sánh bằng Lâm muội muội rồi!” Vân Ca nói xong quay đầu lại muốn nhéo má Huyễn Mạt, kết quả lại bị Huyễn Mạt chế trụ thắt lưng, đầu của Huyễn Mạt gắt gao chôn trêи lưng Vân Ca, không chịu ngẩng đầu.

Cảm giác được trêи lưng ẩm ướt, Vân Ca mới biết được tiểu đồ nhi cũng không chỉ là đang làm nũng, càng nhiều hơn chính là mượn phương thức này phát tiết cảm giác khủng hoảng ở sâu trong tiềm thức.

Vân Ca thở dài: “Ngươi thế nào thường không tin tưởng vi sư?” Ngữ khí mang theo bất đắc dĩ cùng cưng chìu.

“Sư tôn….” Giọng nói của Huyễn Mạt mang theo nồng đậm giọng mũi, ủy khuất vô cùng: “Trước đây sư tôn sẽ để ta hôn, cũng sẽ hôn ta, hiện tại sư tôn cũng sẽ không hôn ta…”

“….” (⊙o⊙)…. Tiểu đồ nhi, nếu như không có nhớ lầm! Tuổi thật của ngươi hẳn không phải là tuổi của phật thân mà là tuổi của thân thể này đi? Vân Ca chỉ từng thấy lão sư nhà trẻ cùng lão sư lớp 1 lớp 2 hôn tiểu bằng hữu, nếu như lão sư cao trung hôn học sinh, thật sự sẽ không bị xem như bệnh tâm thần sao?

“Sư tôn… Ngươi không nói lời nào chính là…chứng tỏ ngươi ghét bỏ ta….” Huyễn Mạt nghẹn ngào: “Quả nhiên sư tôn càng thích ta nho nhỏ….”

“Ba!” Vân Ca bất đắc dĩ nở nụ cười, quay đầu lại liền hôn lên má của Huyễn Mạt ở phía sau: “Vi sư chẳng qua là cảm thấy ngươi đã trưởng thành, có suy nghĩ và không gian độc lập, hơn nữa loại cử chỉ vô cùng thân thiết này đại đa số hài tử ở tuổi của ngươi đều không phải là đặc biệt thích.”

Vân Ca nhìn qua Huyễn Mạt chiều cao cũng không kém nàng bao nhiêu, tuy rằng tình cảm trong lòng không có gì thay đổi, người này vẫn là đồ nhi nàng muốn cưng chìu, nhưng ở rất nhiều phương diện cũng sẽ có biến hóa nhất định, kết quả thật không ngờ sẽ làm Huyễn Mạt không có cảm giác an toàn như vậy.

Sau đó, Vân Ca liền thấy người nào đó trong mắt chỉ có ý cười đến gần liền “bẹp” một cái hôn lên má nàng: “Sư tôn tốt nhất!”

Vân Ca lập tức biết bản thân bị người này lừa, thật là càng ngày càng xảo quyệt! Vân Ca cảm giác nàng nên lo lắng cho tương lai của bản thân rồi! Hài tử này dùng lời nói của hiện đại mà nói, cũng coi là “Tiểu yêu tinh làm khổ người khác ” rồi a.

“Sư tôn rất dễ lừa gạt có phải không?” Vân Ca cũng không tức giận, đem người ôm đến trong lòng: “Mặc kệ lúc nào đều phải tin tưởng vi sư, vi sư sẽ một mực ở bên cạnh ngươi, biết không?” Trong lòng Vân Ca, Huyễn Mạt là đồ nhi của nàng, nhưng càng nhiều lúc nàng cũng xem nàng ấy như con gái mà nuôi dưỡng: “Trong lòng vi sư, ngươi chính là nữ nhi của vi sư, vứt bỏ cái gì cũng sẽ không vứt bỏ ngươi, biết không?”

“….” Rõ ràng hẳn là một chuyện đáng vui mừng, nhưng lại không có được cảm giác vui vẻ như trong tưởng tượng, thậm chí vừa rồi bởi vì Vân Ca chủ động hôn nàng dẫn đến toàn thân rung động cũng bởi vì câu này mà…..biến mất hết.

Huyễn Mạt thậm chí cảm thấy vị trí của trái tim hình như bị thứ bén nhọn gì đó hung hăng đâm một cái, đâm thủng chút suy tưởng của nàng, vạch trần toàn bộ những thứ nàng vẫn không muốn đối mặt, trần trụi phơi bày ở trước mặt nàng, tay Huyễn Mạt hung hăng nắm chặt, đau đớn bén nhọn khiến nàng thanh tỉnh chốc lát…

Nữ nhi… Đồ nhi…. Trong lòng người này, vị trí của nàng có thể chính là như vậy, thậm chí có thể cả đời đều dừng lại ở đây…

Nếu như vậy, sau này người này sẽ có đạo lữ của mình, sẽ có nữ nhi ruột thịt của mình, vậy nàng lại là cái gì?

“Mạt Mạt?” Vân Ca cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao không nói, dựa theo trước đây, nơi này phải có “bẹp” một ngụm rồi a!

“Sư tôn….” Huyễn Mạt dúi đầu vào cổ Vân Ca, ngửi lấy khí tức của Vân Ca, sau đó hít một hơi thật sâu, giống như muốn đem Vân Ca hít vào trong thân thể của mình, sau đó úng thanh úng khí nói: “Sư tôn, ta khó chịu….”

Phản ứng đầu tiên của Vân Ca đương nhiên là nghĩ đồ nhi thân thể khó chịu, lập tức dùng linh lực kiểm tra cho Tiểu Huyễn Mạt, thân thể không có vấn đề gì.

Đương nhiên không có vấn đề, nàng khó chịu là ở trái tim….

Sư tôn của nàng vẫn cho là phật thân không còn thì không thể tu luyện. Cho nên hiện tại thế nào cũng muốn đến Tử Linh Tông tìm những thứ liên quan đến Phật Tu, nhưng trêи thực tế cũng không phải, Phật Tu cho tới bây giờ đều không phải là thân mà là tâm, nếu không vì sao nàng lại có một tinh khiết thiện chi tâm, dù cho đan điền bị hủy vẫn có thể tu luyện, nhưng Vân Ca không hỏi nàng, nàng cũng sẽ không nói, bởi vì nàng biết, chí ít như vậy người vẫn đang ở bên cạnh nàng, mà không phải kết làm đạo lữ với ai đó…

Trước kia nàng không có tu vi là sự thật, nhưng lại không ảnh hưởng đến tu vi sau này, thậm chí ở góc độ nào đó mà nói thì việc này còn có lợi, buông bỏ phật thân trong Phật Tu cũng là một loại triệt để thấu hiểu.

………….

Vì tránh né những thứ chim bay cá nhảy, hai người buổi tối nghỉ ngơi trêи một thân cây cao rậm rạp.

Sau khi lấy lương khô trong túi trữ vật cho Huyễn Mạt, Vân Ca nhìn một chút địa hình xung quanh, cảm thấy tu tiên giới thật có thể bức tử kẻ mù đường, nếu như mù đường thì cả đời này cũng đừng ra cửa, mỗi một chỗ đều giống như song sinh đồng trứng, ngay cả mỗi một cây đại thụ che trời cao vót trong mây cũng đều là một dáng vẻ đừng nói gì đến linh khí nồng đậm tạo thành quấy nhiễu.

Hai người ngồi trên….cái võng – thần khí chuẩn bị khi ra ngoài, trước đây Vân Ca đã làm nó, nhìn biển mây cuồng cuộn cách đó không xa, cùng ánh chiều tà đã tràn ngập bầu trời, biển mây nhuộm đẫm màu mân côi toát ra mị hoặc, giống như người say, Vân Ca đột nhiên nhớ đến một câu nói — nhân ngôn lạc thị thiên nhai. (người ta nói nơi mặt trời lặn chính là chân trời)

“Thì ra nhìn thiên nhai, thật sự vĩnh viễn đều nhìn không thấy nhà.”

Vẻ mặt của Vân Ca mang theo nhàn nhạt ưu thương không nói nên lời, nhìn về phía biển mây cách đó không xa, rõ ràng an vị bên cạnh mình, tay nàng rõ ràng ôm lấy thắt lưng nàng ấy, nhưng đã có một loại cảm giác sau một khắc người này sẽ mọc cánh thành tiên tìm cũng tìm không được, Huyễn Mạt theo bản năng ôm chặt lấy người kia: “Nơi nào có sư tôn nơi đó chính là nhà.” Huyễn Mạt nhẹ nhàng nói bên tai Vân Ca.

Vân Ca lúc này mới hồi phục tinh thần lại, phản ứng kịp, nàng cư nhiên đem những lời này nói ra miệng.

“Ân ân ân, hiện tại vi sư cũng như vậy, chỗ nào có ngươi nơi đó chính là nhà. Ngủ đi, sáng sớm ngày mai còn phải đi.” Vân Ca đem tiểu áo choàng trước kia của tiểu đồ nhi xếp lại, sau đó kê bên dưới làm gối đầu cho tiểu đồ nhi, sau đó lại đem tấm chăn nàng lấy ra từ động phủ đắp lên cho tiểu đồ nhi.

Ánh mắt Huyễn Mạt nhìn chằm chằm Vân Ca: “Sư tôn không ngủ sao?”

Vân Ca vốn dĩ không có ý định đi ngủ, nhưng khi nhìn đến ánh mắt của Huyễn Mạt, thật sự là chống lại không được, chỉ có thể nằm xuống, vừa nằm xuống Vân Ca liền bị Huyễn Mạt kéo vào trong lòng: “Sư tôn, ngủ ngon.” Ánh mắt của Huyễn Mạt trong suốt, lúc nhìn về phía Vân Ca, cả người đều là vui sướиɠ, Vân Ca có ảo giác đôi mắt này nhận lấy tất cả ánh sáng của tinh tú.

Tấm chăn ấm áp cộng thêm ấm áp của người bên cạnh, Vân Ca rất nhanh đã ngủ.

Huyễn Mạt đợi được Vân Ca hô hấp đều đặn, lúc này mới mở đôi mắt đỏ rực ra, hình như nàng càng ngày càng không khống chế nổi rồi…

Ngón tay Huyễn Mạt nhẹ nhàng lướt qua khuôn mặt đang đeo chiếc mặt nạ bình thường của Vân Ca: “Sư tôn….” Điên cuồng như có như không che giấu bên dưới nồng đậm yêu thương, giống như một tòa băng sơn, chỉ lộ ra một góc nhỏ, đang chờ đợi một cơ hội, một cơ hội hủy diệt…

Cuối cùng, Huyễn Mạt chỉ là thở dài, mặc kệ thế nào, đều luyến tiếc, cho dù người này sau này thật sự có đạo lữ, thật sự có hài tử, nàng vẫn như trước luyến tiếc thương tổn người này, Huyễn Mạt cười khẽ, dường như đã tìm được biện pháp giải quyết rất tốt, chỉ cần giết chết toàn bộ những người tranh giành sư tôn với nàng là được rồi, không phải sao?

P/s: nữ chủ đại nhân, ngài xác định như vậy là tốt sao =_= ~ làm phối hợp diễn thật bi thảm ~

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương