Cái Giá Của Nhận Sai Nữ Chủ
-
Chương 100
Lúc Vân Ca tỉnh lại, thấy chính là khuôn mặt Huyễn Mạt, Vân Ca thoáng chốc chồm tới: “Huyễn Mạt!”
“Huyễn Mạt….”
“Huyễn Mạt….”
Trong lòng Vân Ca tràn đầy tất cả đều là khổ sáp, nàng yêu Huyễn Mạt, nàng yêu người này như vậy, còn yêu nhiều hơn nàng tưởng tượng!
“Xin lỗi… Xin lỗi….” Nước mắt của Vân Ca không kiềm được mà rơi xuống.
Huyễn Mạt ôm Vân Ca: “Sư tôn… Làm sao vậy?” Một bên trấn an một bên xoa đầu Vân Ca, nói.
“Huyễn Mạt, xin lỗi….” Vân Ca chỉ là hồi tưởng lại hình ảnh kia, tâm đều nát.
“Sư tôn?” Huyễn Mạt nghi ngờ gọi, không rõ vì sao Vân Ca phản ứng nghiêm trọng như vậy.
Lôi kiếp đã qua ba ngày rồi. Trêи cơ bản tất cả ma tu đều đã tỉnh lại, ngoại trừ sư tôn.
Mấy ngày nay nàng vẫn ở bên cạnh sư tôn, hai ngày trước, sư tôn rất yên tĩnh, cũng không có bao nhiêu biểu tình, nhưng từ hôm qua bắt đầu, trong miệng sư tôn không ngừng gọi tên nàng.
Hôm nay vừa gọi vừa khóc, nhìn thấy tâm nàng co rút thành một đoàn, nhưng lại không có cách nào chịu thay sư tôn.
Trong tâm ma sư tôn đã trải qua những gì?
Huyễn Mạt chính là một người đã nhập ma, đâu còn tâm ma gì có thể mạnh hơn hai lần nàng tận mắt nhìn thấy Vân Ca chết đi, một lần gả cho người khác?
Cho nên Huyễn Mạt hầu như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Không chỉ có Huyễn Mạt không bị ảnh hưởng, ngay cả những ma tu khác cũng chỉ là thấy qua thần của bọn họ một lần, không hơn.
Chỉ có sư tôn của nàng, dường như lâm vào ác mộng không thoát được nào đó.
“Huyễn Mạt, xin lỗi, không nên bảo ngươi đến Vân Phù Môn tìm ta….” Vân Ca lệ rơi đầy mặt, nói năng lộn xộn.
Huyễn Mạt nghe được không hiểu ra sao, nhưng cũng biết nhất định là chuyện Vân Ca trải qua trong tâm ma.
“….” Vân Ca đột nhiên nhớ đến một chuyện, trước khi đi, Vân Ca hỏi thiên đạo một câu.
“Hai thời không, rất không thích hợp. Vì sao, ta chỉ đang trải qua tâm ma lại có thể đến một thời không khác?”
“Ngươi nhất định muốn biết?” Ánh mắt Thiên đạo nhìn về phía nàng càng phát ra thương hại.
“Ân.” Vân Ca kiên định gật đầu.
“Là Huyễn Mạt cầu xin ta.” Thiên đạo lạnh nhạt nói.
“???!” Vân Ca sửng sốt một chút, làm sao có thể?
“Ta là thiên đạo, nhưng cũng không thể trực tiếp ảnh hưởng chuyện gì, chỉ có thể thông qua một số biến động để thay đổi một số chi tiết nhỏ, sau đó thông qua đó dẫn đến một loạt biến hóa, để đạt tới mục đích.” Thiên đạo liếc mắt nhìn Vân Ca, sau đó nói tiếp: “Vận mệnh của các ngươi lẽ ra đã định rồi, ngươi vì cứu nàng mà chết, trở về thế giới của ngươi, ngươi không quên được nàng, muốn ta cho ngươi lại một lần nữa trở lại thế giới này, nhưng lúc này nàng đã nhập ma, thần trí hoàn toàn biến mất, cũng không nhận ra ngươi, thậm chí chính tay giết chết ngươi….” Thiên đạo tóm tắt nội dung, nhưng chỉ là hời hợt mà nói.
“Làm sao có thể?” Vân Ca vô cùng kinh ngạc, Huyễn Mạt không phải đã cứu sống nàng sao? Không chỉ có như vậy, hơn nữa liếc mắt một cái liền nhận ra nàng!
“Lúc ngươi chết đi, nàng nhìn thấy vận mệnh cuối cùng của hai người các ngươi…. Sau đó nàng tìm được ta.”
“Tìm ngươi?” Trong lòng Vân Ca có loại đau đớn thấu tâm.
“Nàng muốn thay đổi số phận của hai người các ngươi.” Thiên đạo liếc mắt nhìn Vân Ca: “Bất kỳ giá nào. Ta đã nói qua, ta không cách nào trực tiếp ảnh hưởng các ngươi, chỉ có thể thông qua một số chi tiết nhỏ.”
“Có ý gì?!”
“Ta đem linh hồn của Vân Ca ở thời không kia câu đến đây. Cứ như vậy, nhục thể của ngươi vẫn còn, nàng cũng sẽ không triệt để mất lý trí, còn có hy vọng sinh tồn.”
“Nhưng… Không có khả năng!” Vân Ca lắc đầu: “Nàng nói, tinh khiết thiện chi tâm, có thể nhìn thấu bản chất, ngay từ đầu nàng thấy chính là ta!”
“Hài tử, tinh khiết thiện chi tâm, không có năng lực đó. Nàng có thể liếc mắt nhìn liền nhận ra ngươi, là bởi vì chính nàng lựa chọn.”
“….” Vân Ca không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trái tim giống như bị ai đâm thủng, gió lạnh thổi vào.
“Nàng dùng kiếp trước, đổi lấy kiếp này. Bên trong tâm ma tất cả đều thật sự tồn tại, bởi vì loại tuyệt vọng thống khổ đó khiến nàng nhớ kỹ khí tức của nguyên bản Vân Ca, đồng thời cũng đem khí tức của ngươi khắc vào linh hồn.” Thiên đạo cũng không phải đặc biệt hiểu rõ cái gọi là tình yêu này.
Vân Ca đã hiểu… Rốt cuộc hiểu rõ, vì sao những chuyện theo như nguyên bản Vân Ca đã nói cùng những chuyện mà tác giả Lâm Duyên nói hoàn toàn khác nhau, đó là bởi vì đã bị sửa lại một lần nữa…
( Huyễn Mạt nhìn thấy bi kịch kiếp này của hai người → cùng thiên đạo làm giao dịch cải biến số phận → thiên đạo không có khả năng trực tiếp cải biến thời không này, chỉ có thể thoogn qua thời không khác cải biến thời không này → Huyễn Mạt lựa chọn kiếp trước hoàn toàn bi kịch, chỉ vì muốn nhớ kỹ khí tức của Vân Ca → Vân Ca đã trở về, tiến nhập tâm ma, thông qua thiên đạo, ảnh hưởng ngược lại thời không kia) (nói chung đây là một vòng tròn bỏ qua yếu tố thời gian)
………
“Sư tôn, đều là giả, đều là giả.” Huyễn Mạt hôn lên trán của Vân Ca, nghiêm túc nhìn ánh mắt của Vân Ca, nói từng chữ từng câu.
Vân Ca nghe được câu này, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, đây đều là thật…
“Tại sao muốn cùng với ta….” Vân Ca hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung nhìn Huyễn Mạt, không cùng một chỗ, nếu như không có nàng, Huyễn Mạt sẽ không có nhiều năm thống khổ như vậy.
“Sư tôn, nếu như không cùng với ngươi, ở đây, ta không biết nên vui sướиɠ thế nào?” Vành mắt Huyễn Mạt hồng hồng, đem tay của Vân Ca đặt ở vị trí trái tim mình: “Chỉ có lúc thấy sư tôn, ta mới biết được ta còn sống.”
Vân Ca hung tợn ngẩng đầu, cơ hồ là cắn lên môi Huyễn Mạt.
Nhưng, vừa tiếp xúc Vân Ca liền không nhịn được thả nhẹ động tác…
Nàng vẫn cho là bản thân rất yêu Huyễn Mạt, có đôi khi còn có thể lo lắng Huyễn Mạt bởi vì tuổi nhỏ, sẽ di tình biệt luyến…
Nàng bây giờ mới hiểu được, không đủ yêu cho tới bây giờ đều không phải là Huyễn Mạt…
“Huyễn Mạt… Xin lỗi.”
“Sư tôn.” Huyễn Mạt ôm lấy Vân Ca, cắt đứt lời của Vân Ca: “Sư tôn làm gì đều đúng, không cần xin lỗi ta, sư tôn thích là tốt rồi, ta không muốn dùng tình yêu ràng buộc sư tôn….”
“Huyễn Mạt….”
…….
Vân Ca vừa tỉnh lại, tất cả mọi người đã biết, nhưng người khác đều ở lại bên ngoài băng động.
Lâm Duyên đã thành thói quen hai người kia ân ái như chốn không người.
Nhưng! Ai có thể nói cho nàng biết? Mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trước kia là Huyễn Mạt dán lấy Vân Ca, Vân Ca cưng chìu!
Khi đó đã có thể chọt mù con mắt, hiện tại quả thực không phải chọt mù mắt nữa, mà là cả người đều bị thương, biết không?
Vân Ca cùng Huyễn Mạt đơn giản là không biết xấu hổ a! Nàng muốn hỏi một câu, hai người là vá cùng một chỗ sao? Phải làm đến mức ngay cả đi kiểm tra cũng muốn ngược đãi cẩu độc thân sao?
“Huyễn Mạt….”
“Huyễn Mạt….”
Trong lòng Vân Ca tràn đầy tất cả đều là khổ sáp, nàng yêu Huyễn Mạt, nàng yêu người này như vậy, còn yêu nhiều hơn nàng tưởng tượng!
“Xin lỗi… Xin lỗi….” Nước mắt của Vân Ca không kiềm được mà rơi xuống.
Huyễn Mạt ôm Vân Ca: “Sư tôn… Làm sao vậy?” Một bên trấn an một bên xoa đầu Vân Ca, nói.
“Huyễn Mạt, xin lỗi….” Vân Ca chỉ là hồi tưởng lại hình ảnh kia, tâm đều nát.
“Sư tôn?” Huyễn Mạt nghi ngờ gọi, không rõ vì sao Vân Ca phản ứng nghiêm trọng như vậy.
Lôi kiếp đã qua ba ngày rồi. Trêи cơ bản tất cả ma tu đều đã tỉnh lại, ngoại trừ sư tôn.
Mấy ngày nay nàng vẫn ở bên cạnh sư tôn, hai ngày trước, sư tôn rất yên tĩnh, cũng không có bao nhiêu biểu tình, nhưng từ hôm qua bắt đầu, trong miệng sư tôn không ngừng gọi tên nàng.
Hôm nay vừa gọi vừa khóc, nhìn thấy tâm nàng co rút thành một đoàn, nhưng lại không có cách nào chịu thay sư tôn.
Trong tâm ma sư tôn đã trải qua những gì?
Huyễn Mạt chính là một người đã nhập ma, đâu còn tâm ma gì có thể mạnh hơn hai lần nàng tận mắt nhìn thấy Vân Ca chết đi, một lần gả cho người khác?
Cho nên Huyễn Mạt hầu như không chịu bất kỳ ảnh hưởng gì.
Không chỉ có Huyễn Mạt không bị ảnh hưởng, ngay cả những ma tu khác cũng chỉ là thấy qua thần của bọn họ một lần, không hơn.
Chỉ có sư tôn của nàng, dường như lâm vào ác mộng không thoát được nào đó.
“Huyễn Mạt, xin lỗi, không nên bảo ngươi đến Vân Phù Môn tìm ta….” Vân Ca lệ rơi đầy mặt, nói năng lộn xộn.
Huyễn Mạt nghe được không hiểu ra sao, nhưng cũng biết nhất định là chuyện Vân Ca trải qua trong tâm ma.
“….” Vân Ca đột nhiên nhớ đến một chuyện, trước khi đi, Vân Ca hỏi thiên đạo một câu.
“Hai thời không, rất không thích hợp. Vì sao, ta chỉ đang trải qua tâm ma lại có thể đến một thời không khác?”
“Ngươi nhất định muốn biết?” Ánh mắt Thiên đạo nhìn về phía nàng càng phát ra thương hại.
“Ân.” Vân Ca kiên định gật đầu.
“Là Huyễn Mạt cầu xin ta.” Thiên đạo lạnh nhạt nói.
“???!” Vân Ca sửng sốt một chút, làm sao có thể?
“Ta là thiên đạo, nhưng cũng không thể trực tiếp ảnh hưởng chuyện gì, chỉ có thể thông qua một số biến động để thay đổi một số chi tiết nhỏ, sau đó thông qua đó dẫn đến một loạt biến hóa, để đạt tới mục đích.” Thiên đạo liếc mắt nhìn Vân Ca, sau đó nói tiếp: “Vận mệnh của các ngươi lẽ ra đã định rồi, ngươi vì cứu nàng mà chết, trở về thế giới của ngươi, ngươi không quên được nàng, muốn ta cho ngươi lại một lần nữa trở lại thế giới này, nhưng lúc này nàng đã nhập ma, thần trí hoàn toàn biến mất, cũng không nhận ra ngươi, thậm chí chính tay giết chết ngươi….” Thiên đạo tóm tắt nội dung, nhưng chỉ là hời hợt mà nói.
“Làm sao có thể?” Vân Ca vô cùng kinh ngạc, Huyễn Mạt không phải đã cứu sống nàng sao? Không chỉ có như vậy, hơn nữa liếc mắt một cái liền nhận ra nàng!
“Lúc ngươi chết đi, nàng nhìn thấy vận mệnh cuối cùng của hai người các ngươi…. Sau đó nàng tìm được ta.”
“Tìm ngươi?” Trong lòng Vân Ca có loại đau đớn thấu tâm.
“Nàng muốn thay đổi số phận của hai người các ngươi.” Thiên đạo liếc mắt nhìn Vân Ca: “Bất kỳ giá nào. Ta đã nói qua, ta không cách nào trực tiếp ảnh hưởng các ngươi, chỉ có thể thông qua một số chi tiết nhỏ.”
“Có ý gì?!”
“Ta đem linh hồn của Vân Ca ở thời không kia câu đến đây. Cứ như vậy, nhục thể của ngươi vẫn còn, nàng cũng sẽ không triệt để mất lý trí, còn có hy vọng sinh tồn.”
“Nhưng… Không có khả năng!” Vân Ca lắc đầu: “Nàng nói, tinh khiết thiện chi tâm, có thể nhìn thấu bản chất, ngay từ đầu nàng thấy chính là ta!”
“Hài tử, tinh khiết thiện chi tâm, không có năng lực đó. Nàng có thể liếc mắt nhìn liền nhận ra ngươi, là bởi vì chính nàng lựa chọn.”
“….” Vân Ca không biết nên nói cái gì, chỉ cảm thấy trái tim giống như bị ai đâm thủng, gió lạnh thổi vào.
“Nàng dùng kiếp trước, đổi lấy kiếp này. Bên trong tâm ma tất cả đều thật sự tồn tại, bởi vì loại tuyệt vọng thống khổ đó khiến nàng nhớ kỹ khí tức của nguyên bản Vân Ca, đồng thời cũng đem khí tức của ngươi khắc vào linh hồn.” Thiên đạo cũng không phải đặc biệt hiểu rõ cái gọi là tình yêu này.
Vân Ca đã hiểu… Rốt cuộc hiểu rõ, vì sao những chuyện theo như nguyên bản Vân Ca đã nói cùng những chuyện mà tác giả Lâm Duyên nói hoàn toàn khác nhau, đó là bởi vì đã bị sửa lại một lần nữa…
( Huyễn Mạt nhìn thấy bi kịch kiếp này của hai người → cùng thiên đạo làm giao dịch cải biến số phận → thiên đạo không có khả năng trực tiếp cải biến thời không này, chỉ có thể thoogn qua thời không khác cải biến thời không này → Huyễn Mạt lựa chọn kiếp trước hoàn toàn bi kịch, chỉ vì muốn nhớ kỹ khí tức của Vân Ca → Vân Ca đã trở về, tiến nhập tâm ma, thông qua thiên đạo, ảnh hưởng ngược lại thời không kia) (nói chung đây là một vòng tròn bỏ qua yếu tố thời gian)
………
“Sư tôn, đều là giả, đều là giả.” Huyễn Mạt hôn lên trán của Vân Ca, nghiêm túc nhìn ánh mắt của Vân Ca, nói từng chữ từng câu.
Vân Ca nghe được câu này, nước mắt lại một lần nữa rơi xuống, đây đều là thật…
“Tại sao muốn cùng với ta….” Vân Ca hai mắt đẫm lệ ʍôиɠ lung nhìn Huyễn Mạt, không cùng một chỗ, nếu như không có nàng, Huyễn Mạt sẽ không có nhiều năm thống khổ như vậy.
“Sư tôn, nếu như không cùng với ngươi, ở đây, ta không biết nên vui sướиɠ thế nào?” Vành mắt Huyễn Mạt hồng hồng, đem tay của Vân Ca đặt ở vị trí trái tim mình: “Chỉ có lúc thấy sư tôn, ta mới biết được ta còn sống.”
Vân Ca hung tợn ngẩng đầu, cơ hồ là cắn lên môi Huyễn Mạt.
Nhưng, vừa tiếp xúc Vân Ca liền không nhịn được thả nhẹ động tác…
Nàng vẫn cho là bản thân rất yêu Huyễn Mạt, có đôi khi còn có thể lo lắng Huyễn Mạt bởi vì tuổi nhỏ, sẽ di tình biệt luyến…
Nàng bây giờ mới hiểu được, không đủ yêu cho tới bây giờ đều không phải là Huyễn Mạt…
“Huyễn Mạt… Xin lỗi.”
“Sư tôn.” Huyễn Mạt ôm lấy Vân Ca, cắt đứt lời của Vân Ca: “Sư tôn làm gì đều đúng, không cần xin lỗi ta, sư tôn thích là tốt rồi, ta không muốn dùng tình yêu ràng buộc sư tôn….”
“Huyễn Mạt….”
…….
Vân Ca vừa tỉnh lại, tất cả mọi người đã biết, nhưng người khác đều ở lại bên ngoài băng động.
Lâm Duyên đã thành thói quen hai người kia ân ái như chốn không người.
Nhưng! Ai có thể nói cho nàng biết? Mấy ngày nay rốt cuộc xảy ra chuyện gì, trước kia là Huyễn Mạt dán lấy Vân Ca, Vân Ca cưng chìu!
Khi đó đã có thể chọt mù con mắt, hiện tại quả thực không phải chọt mù mắt nữa, mà là cả người đều bị thương, biết không?
Vân Ca cùng Huyễn Mạt đơn giản là không biết xấu hổ a! Nàng muốn hỏi một câu, hai người là vá cùng một chỗ sao? Phải làm đến mức ngay cả đi kiểm tra cũng muốn ngược đãi cẩu độc thân sao?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook