Cái Chết Trần Trụi
-
Chương 33
Kẹp con mèo vào dưới cánh tay, Eve bước đến bên thang máy. “Fred chăng.” Cô nghiêng đầu, trố mắt nhìn vào cặp mắt hai màu khó dò của con mèo. “Không, mày không giống Fred. Chúa ơi, mày hẳn phải nặng đến mười cân.” Chuyển túi xách sang tay kia, cô bước vào trong thang máy. “Chúng ta sẽ cho tên mày một ý tưởng nào đó, Tubbo.”
Ngay khi Eve vừa đưa con mèo vào trong căn hộ, nó đã lao vào nhà bếp. Nghiêm chỉnh nhận trách nhiệm làm chủ vật nuôi, và quyết định đó là một cách để trì hoãn các số liệu khủng hoảng, Eve đi theo và đưa ra một đĩa sữa, một ít đồ ăn Tàu còn thừa đã hơi bốc mùi.
Con mèo xem ra không còn thanh lịch khi có thực phẩm, và tấn công bữa ăn với vẻ khoái trá.
Eve ngắm con mèo một lúc, để mặc tâm trí trôi dạt. Cô muốn Roarke. Cần anh. Đó là một điều nữa mà cô sẽ phải suy nghĩ đến.
Cô không biết nên coi việc Roarke tỏ tình với mình là nghiêm trọng như thế nào. Với những người khác nhau thì tình yêu lại mang ý nghĩa khác nhau. Nó chưa bao giờ là một phần của đời cô.
Eve tự rót cho mình nửa ly rượu vang, rồi chỉ nhăn mặt nhìn vào trong.
Cô đã cảm nhận điều gì đó với Roarke, chắc chắn là thế. Một điều gì đó mới mẻ và mạnh bạo đến khó chịu. Tuy nhiên để cho mọi việc tự tiến triển như trước nay là tốt nhất. Những quyết định vội vã hầu như luôn sớm phải hối tiếc.
Thế quái gì mà tại sao Roarke không có nhà?
Eve đặt ly rượu không đụng đến sang một bên, cào một bàn tay qua mái tóc. Quen thuộc với một ai đó là vấn đề lớn nhất, cô nghĩ. Ta cô đơn khi họ không có ở đó.
Mình có việc phải làm, Eve tự nhắc nhở. Một vụ án để khép lại, một trò may rủi nho nhỏ với tình trạng tín dụng của cô. Có lẽ cô sẽ tự nuông chiều trong bồn tắm nước nóng thật lâu, xua đi một vài cơn căng thẳng trước khi chuẩn bị cho buổi họp sáng với công tố viên.
Eve để con mèo nuốt món xốt chua ngọt, và đi vào phòng ngủ. Bản năng, vốn đã uể oải sau một ngày dài và những vấn đề cá nhân, bật ra quá trễ.
Bàn tay Eve đã đặt lên vũ khí của mình trước khi cô nhận thức được đầy đủ sự di chuyển đó. Nhưng nó lại chậm chạp buông xuống khi cô nhìn vào chiếc nòng dài của khẩu súng lục.
Súng colt, Eve nghĩ. 45 ly. Loại súng đã thuần hóa miền Tây Hoa Kỳ, bắn sáu phát một lượt.
“Trò này không giúp ích gì cho vụ án của ông chủ anh đâu, Rockman.”
“Tôi không nghĩ thế.” Gã bước ra từ sau cánh cửa, giữ họng súng chĩa vào tim Eve. “Từ từ lấy súng ra, Trung úy, rồi bỏ xuống.”
Eve không rời mắt khỏi Rockman. Súng laser thì nhanh nhưng không nhanh bằng một khẩu colt đã lên đạn. Ở tầm bắn này, cái lỗ mà viên đạn xuyên vào cô sẽ tạo ra một ấn tượng tệ hại. Cô buông rơi súng của mình.
“Đá nó sang bên tôi. Ah!” Rockman cười dễ chịu khi Eve luồn tay vào túi áo. “Và máy liên lạc nữa. Tôi thích giữ cái này giữa cô và tôi. Tốt,” gã nói khi thiết bị liên lạc của Eve rơi xuống sàn nhà.
“Một số người có thể thấy lòng trung thành của anh với Thượng nghị sĩ thật đáng ngưỡng mộ, Rockman. Tôi thì thấy là ngu ngốc. Nói dối để tạo chứng cớ ngoại phạm cho lão ta là một chuyện. Đe dọa sĩ quan cảnh sát lại là chuyện khác.”
“Cô là một phụ nữ rất thông minh, Trung úy. Thế nhưng cô lại phạm những sai lầm rất ngốc nghếch đáng kể. Lòng trung thành không phải là vấn đề ở đây. Tôi muốn cô cởi áo khoác ra.”
Eve cử động chậm rãi, mắt nhìn vào mắt Rockman. Khi áo khoác tuột khỏi một bên vai, cô ấn nút ghi âm trong túi áo. “Rockman, nếu anh khống chế tôi bằng họng súng không phải vì lòng trung thành với Thượng nghị sĩ DeBlass thì vì điều gì?”
“Vì sự tự bảo tồn và niềm vui lớn lao. Tôi đã hy vọng có cơ hội giết cô, Trung úy ạ, nhưng không thấy rõ cách làm sao để đưa vào kế hoạch.”
“Đó là kế hoạch gì?”
“Sao cô không ngồi xuống nhỉ? Trên thành giường đấy. Cởi giày ra và chúng ta sẽ tán gẫu.”
“Giày của tôi?”
“Phải, nào. Việc này cho tôi cơ hội đầu tiên và tôi chắc là duy nhất để thảo luận những gì tôi đã cố gắng hoàn thành. Giày của cô?”
Eve ngồi xuống, chọn thành giường gần máy nối kết của cô nhất. “Anh đã làm việc với DeBlass xuyên suốt vụ này, phải không?”
“Cô muốn hủy hoại ông ấy. Ông ấy lẽ ra đã có thể là tổng thống, và cuối cùng là Chủ tịch Liên quốc Thế giới. Thủy triều đang dâng, lẽ ra ông ấy đã có thể hành động nhanh và ngồi trong phòng Bầu dục. Hơn thế nữa.”
“Với anh bên cạnh lão.”
“Dĩ nhiên. Và có tôi bên cạnh ông ấy, chúng tôi hẳn đã đưa đất nước này, sau đó là thế giới, theo một hướng đi mới. Hướng đi đúng. Một trong những luân lý vững chắc, phòng vệ mạnh mẽ.”
Eve thong thả tháo giày, bỏ rơi một chiếc trước khi tháo dây chiếc kia. “Phòng vệ - giống như đám bồ bịch cũ của anh ở SafeNet?”
Nụ cười của Rockman rắn đanh, ánh mắt sáng rỡ. “Đất nước này đã bị điều hành bởi các nhà ngoại giao quá lâu rồi. Các vị tướng của chúng ta thảo luận và thương lượng nhiều hơn là ra lệnh. Với sự giúp đỡ của tôi, DeBlass hẳn sẽ thay đổi được điều ấy. Nhưng cô cương quyết hạ bệ ông ấy, và tôi rơi theo ông ấy. Giờ thì không còn cơ hội làm tổng thống nữa.”
“Lão ấy là kẻ giết người, một kẻ lạm dụng trẻ em...”
“Một chính khách,” Rockman ngắt lời. “Cô sẽ không bao giờ đưa ông ấy ra xử án được.”
“Lão sẽ bị lôi ra xét xử, và lão sẽ bị kết án. Giết tôi cũng sẽ không ngăn cản được điều đó.”
“Không được, nhưng nó sẽ phá hỏng vụ án chống lại ông ấy - sau cái chết của cả hai phe. Cô thấy đấy, khi tôi rời khỏi chỗ ông ấy chưa đầy hai giờ trước đây, Thượng nghị sĩ DeBlass đang ở trong văn phòng của mình tại Đông Washington. Tôi đứng bên cạnh ông ấy trong lúc ông ấy chọn một khẩu Magnum 4.57 ly, một loại súng cực mạnh. Và tôi chứng kiến ông ấy đút họng súng vào miệng và chết như một người yêu nước.”
“Chúa ơi.” Hình ảnh vụ việc khiến Eve choáng người. “Tự tử.”
“Chiến binh ngã xuống vì lưỡi kiếm của mình.” Vẻ ngưỡng mộ sáng rỡ trong giọng nói của Rockman. “Tôi bảo DeBlass đó là cách duy nhất và ông ấy đồng ý. Ông ấy sẽ không bao giờ có thể dung thứ nỗi sỉ nhục. Khi xác ông ấy được phát hiện, xác cô được phát hiện, danh tiếng của Thượng nghị sĩ sẽ lại nguyên vẹn một lần nữa. Sẽ chứng minh được rằng ông ấy đã chết trước cô nhiều giờ đồng hồ. Ông ấy không thể giết được cô, và vì phương thức sẽ chính xác như mấy vụ giết người kia, và vì sẽ có thêm hai vụ nữa như đã hứa, nên chứng cớ chống lại DeBlass sẽ thôi là vấn đề. Ông ấy sẽ được than khóc. Tôi sẽ dẫn đầu trách nhiệm phẫn nộ và xúc phạm - và xỏ vào đôi giày đẫm máu của ông ấy.”
“Vụ án này không phải về chuyện chính trị. Khốn nạn nhà anh.” Eve đứng lên, gồng mình đón nhận cú va đập. Cô thấy dễ chịu khi Rockman không dùng súng mà dùng mu bàn tay quật cô ra phía sau. Cô xoay người vì cú đánh đó, ngã mạnh lên chiếc bàn trang điểm. Cái ly Eve bỏ ở đó vỡ tan xuống sàn nhà.
“Đứng lên.”
Eve rên một chút. Quả thật cơn đau chớp nhoáng khiến má cô giật giật và thị giác mờ đi. Cô tự đẩy mình lên, quay lại, thận trọng giữ vị trí trước mặt máy nối kết mà trước đó cô đã bật mở bằng tay.
“Rockman, giết tôi thì làm được điều gì tốt đẹp?”
“Nó sẽ làm cho tôi rất nhiều điều tốt đẹp. Cô là mũi giáo nhọn của cuộc điều tra. Cô có quan hệ tình dục với một gã đàn ông vốn là nghi phạm ban đầu. Danh tiếng của cô, và những động cơ của cô, sẽ bị người ta cẩn thận săm soi sau khi cô chết. Giao quyền cho phụ nữ luôn luôn là một sai lầm.”
Eve chùi máu ứa ra từ miệng. “Không thích đàn bà sao, Rockman?”
“Họ có những giá trị của họ, nhưng bên dưới tất cả điều đó, họ là những con điếm. Có lẽ cô không bán thân cho Roarke, nhưng hắn mua cô. Vụ giết cô sẽ không phá vỡ được cái kiểu cách mà tôi đã tạo dựng.”
“Anh đã tạo dựng?”
“Cô thật sự tin DeBlass có khả năng vạch ra kế hoạch và thi hành một cuộc giết người hàng loạt như thế ư?” Gã chờ đến khi thấy Eve hiểu ra. “Phải, ông ấy giết Sharon. Một hành động bốc đồng. Thậm chí tôi không ngờ ông ấy tính toán vụ việc đó. Sau đó ông ấy hoảng sợ.”
“Anh có mặt ở đó. Anh có mặt với lão vào đêm lão giết Sharon.”
“Tôi chờ ông ấy trên xe. Tôi luôn luôn tháp tùng ông ấy vào những lần hẹn hò với Sharon. Lái xe chở ông ấy để chỉ mình tôi, người mà ông ấy tin cậy, bị liên can.”
“Cháu nội của chính lão.” Eve không dám quay lại để xem cho chắc mình có đang truyền phát hay không. “Chuyện đó không làm anh ghê sợ sao?”
“Sharon làm tôi ghê sợ, Trung úy. Cô ta lợi dụng sự yếu đuối của DeBlass. Tất cả đàn ông đều có quyền yếu đuối nhưng cô ta lợi dụng nó, khai thác nó rồi đe dọa ông ấy. Sau khi cô ta chết, tôi thấy như thế là tốt nhất. Cô ta ắt hẳn sẽ đợi đến khi DeBlass là tổng thống, lúc ấy sẽ xoáy lưỡi dao.”
“Vậy anh đã giúp lão che đậy sự việc.”
“Dĩ nhiên.” Rockman nhún vai. “Tôi hài lòng khi chúng ta có cơ hội này. Tôi đã thất vọng vì không được hưởng công trạng. Tôi vui mừng được chia sẻ với cô.”
Cái tôi - Eve nhớ lại. Không chỉ là sự thông minh, mà còn là cái tôi và lòng kiêu ngạo. “Anh đã phải suy nghĩ nhanh,” cô khen ngợi. “Quả thế. Nhanh và thông minh.”
“Phải.” Nụ cười của Rockman nở rộng. “DeBlass gọi tôi trên máy nối kết, bảo tôi đến nhanh. Ông ấy gần như phát điên vì sợ. Nếu tôi không trấn an ông ấy, hẳn là Sharon đã thành công trong việc hủy hoại DeBlass.”
“Anh có thể chê trách cô ấy sao?”
“Cô ta là gái điếm. Một ả gái điếm đã chết.” Rockman nhún vai rũ bỏ, nhưng vẫn nắm vững khẩu súng trong tay. “Tôi cho Thượng nghị sĩ uống thuốc an thần và dọn dẹp đống hỗn độn. Như tôi đã giải thích với ông ấy, cần thiết phải làm cho Sharon chỉ là một phần của tổng thể. Để lợi dụng những nhược điểm, sự lựa chọn nghề nghiệp đáng khinh của cô ta. Việc chỉnh sửa những chiếc đĩa ghi hình là vấn đề nhỏ. Cách ghi lại những hoạt động tình dục của DeBlass đã cho tôi ý tưởng lợi dụng điều đó làm một phần thủ đoạn.”
“Phải rồi,” Eve nói qua đôi môi tê cóng. “Như thế thật thông minh.”
“Tôi lau chùi sạch sẽ hiện trường, lau sạch súng. Vì DeBlass đủ nhạy bén để không sử dụng súng đã đăng ký nên tôi bỏ nó lại hiện trường. Một lần nữa thiết lập thủ đoạn.”
“Vậy là anh đã lợi dụng vụ việc,” Eve bình thản nói. “Lợi dụng lão ta, lợi dụng Sharon.”
“Chỉ những kẻ ngốc mới lãng phí cơ hội. DeBlass là chính mình hơn một khi chúng tôi đi xa,” Rockman trầm ngâm. “Tôi có thể phác thảo phần kế hoạch còn lại của mình. Lợi dụng Simpson để gây áp lực, rò rỉ thông tin. Thật không may khi mãi sau này Thượng nghị sĩ mới nhớ lại mà nói tôi nghe về những tập nhật ký của Sharon. Tôi phải mạo hiểm trở lại đó. Nhưng như giờ đây chúng ta biết, cô ta đủ thông minh để cất kỹ chúng đi.”
“Anh giết Lola Starr và Georgie Castle. Anh giết họ để che đậy vụ giết người đầu tiên.”
“Phải. Nhưng không giống Thượng nghị sĩ, tôi thích chuyện này. Từ đầu đến cuối. Việc chọn lựa họ, chọn tên tuổi, địa điểm là vấn đề đơn giản.”
Lúc này quả có hơi khó khăn để có thể thích thú sự thật là Eve đã đúng và máy tính của cô sai. Rốt cuộc là hai tên giết người. “Anh không biết họ? Anh thậm chí không biết họ?”
“Cô nghĩ tôi nên biết chăng?” Rockman cười nhạo trước ý tưởng đó. “Họ là ai gần như không thành vấn đề. Chỉ là cái gì. Gái mại dâm làm tôi khó chịu. Hành vi đàn bà xoạc chân ra để làm mềm yếu đàn ông khiến tôi khó chịu. Cô làm tôi khó chịu, Trung úy.”
“Tại sao lại là những cái đĩa?” Feeney ở chỗ quái quỷ nào rồi? Sao không có đơn vị tuần tiễu phá cửa xông vào ngay lúc này? “Tại sao anh gửi những cái đĩa cho tôi?”
“Tôi thích nhìn cô mò mẫm loanh quanh như chuột tìm pho mát - một phụ nữ tin mình có thể suy nghĩ như đàn ông. Tôi hướng cô vào mục tiêu là Roarke nhưng cô đã để cho gã thuyết phục mình nằm ngửa ra cho gã. Tất cả thật quá tiêu biểu. Cô làm tôi thất vọng. Trung úy, cô xúc động trước những cái chết, trước con bé mà cô không cứu được. Nhưng cô gặp may. Điều đó là lý do tại sao cô sắp trở thành rất không may.”
Rockman bước đến tủ áo, nơi gã có một máy ghi hình đang chờ. Gã bật mở máy. “Cởi quần áo ra.”
“Anh có thể giết tôi,” Eve nói trong khi dạ dày cô bắt đầu khuấy động. “Nhưng anh sẽ không hãm hiếp được tôi.”
“Cô sẽ làm chính xác những gì tôi muốn cô làm. Họ luôn luôn thế.” Gã hạ nòng súng xuống đến khi chĩa vào giữa người cô. “Với những người khác, phát đầu tiên là bắn vào đầu. Chết cấp tốc, có lẽ không đau đớn. Cô biết gì về loại đau đớn mà mình sẽ trải nghiệm với viên đạn 0,45 ly nằm trong ruột? Cô sẽ phải van xin tôi giết chết cô.”
Ánh mắt gã lóe sáng. “Lột quần áo ra.”
Bàn tay Eve thõng xuống hai bên hông. Cô sẽ đối mặt với cơn đau nhưng không với ác mộng. Cả hai đều không thấy con mèo đã lẻn vào phòng.
“Cô chọn gì đây, Trung úy,” Rockman nói, rồi giật mình khi con mèo lướt qua giữa hai chân gã.
Eve nhảy bổ tới, đầu hạ thấp, dùng sức nặng của cơ thể để đẩy gã Rockman vào tường.
Ngay khi Eve vừa đưa con mèo vào trong căn hộ, nó đã lao vào nhà bếp. Nghiêm chỉnh nhận trách nhiệm làm chủ vật nuôi, và quyết định đó là một cách để trì hoãn các số liệu khủng hoảng, Eve đi theo và đưa ra một đĩa sữa, một ít đồ ăn Tàu còn thừa đã hơi bốc mùi.
Con mèo xem ra không còn thanh lịch khi có thực phẩm, và tấn công bữa ăn với vẻ khoái trá.
Eve ngắm con mèo một lúc, để mặc tâm trí trôi dạt. Cô muốn Roarke. Cần anh. Đó là một điều nữa mà cô sẽ phải suy nghĩ đến.
Cô không biết nên coi việc Roarke tỏ tình với mình là nghiêm trọng như thế nào. Với những người khác nhau thì tình yêu lại mang ý nghĩa khác nhau. Nó chưa bao giờ là một phần của đời cô.
Eve tự rót cho mình nửa ly rượu vang, rồi chỉ nhăn mặt nhìn vào trong.
Cô đã cảm nhận điều gì đó với Roarke, chắc chắn là thế. Một điều gì đó mới mẻ và mạnh bạo đến khó chịu. Tuy nhiên để cho mọi việc tự tiến triển như trước nay là tốt nhất. Những quyết định vội vã hầu như luôn sớm phải hối tiếc.
Thế quái gì mà tại sao Roarke không có nhà?
Eve đặt ly rượu không đụng đến sang một bên, cào một bàn tay qua mái tóc. Quen thuộc với một ai đó là vấn đề lớn nhất, cô nghĩ. Ta cô đơn khi họ không có ở đó.
Mình có việc phải làm, Eve tự nhắc nhở. Một vụ án để khép lại, một trò may rủi nho nhỏ với tình trạng tín dụng của cô. Có lẽ cô sẽ tự nuông chiều trong bồn tắm nước nóng thật lâu, xua đi một vài cơn căng thẳng trước khi chuẩn bị cho buổi họp sáng với công tố viên.
Eve để con mèo nuốt món xốt chua ngọt, và đi vào phòng ngủ. Bản năng, vốn đã uể oải sau một ngày dài và những vấn đề cá nhân, bật ra quá trễ.
Bàn tay Eve đã đặt lên vũ khí của mình trước khi cô nhận thức được đầy đủ sự di chuyển đó. Nhưng nó lại chậm chạp buông xuống khi cô nhìn vào chiếc nòng dài của khẩu súng lục.
Súng colt, Eve nghĩ. 45 ly. Loại súng đã thuần hóa miền Tây Hoa Kỳ, bắn sáu phát một lượt.
“Trò này không giúp ích gì cho vụ án của ông chủ anh đâu, Rockman.”
“Tôi không nghĩ thế.” Gã bước ra từ sau cánh cửa, giữ họng súng chĩa vào tim Eve. “Từ từ lấy súng ra, Trung úy, rồi bỏ xuống.”
Eve không rời mắt khỏi Rockman. Súng laser thì nhanh nhưng không nhanh bằng một khẩu colt đã lên đạn. Ở tầm bắn này, cái lỗ mà viên đạn xuyên vào cô sẽ tạo ra một ấn tượng tệ hại. Cô buông rơi súng của mình.
“Đá nó sang bên tôi. Ah!” Rockman cười dễ chịu khi Eve luồn tay vào túi áo. “Và máy liên lạc nữa. Tôi thích giữ cái này giữa cô và tôi. Tốt,” gã nói khi thiết bị liên lạc của Eve rơi xuống sàn nhà.
“Một số người có thể thấy lòng trung thành của anh với Thượng nghị sĩ thật đáng ngưỡng mộ, Rockman. Tôi thì thấy là ngu ngốc. Nói dối để tạo chứng cớ ngoại phạm cho lão ta là một chuyện. Đe dọa sĩ quan cảnh sát lại là chuyện khác.”
“Cô là một phụ nữ rất thông minh, Trung úy. Thế nhưng cô lại phạm những sai lầm rất ngốc nghếch đáng kể. Lòng trung thành không phải là vấn đề ở đây. Tôi muốn cô cởi áo khoác ra.”
Eve cử động chậm rãi, mắt nhìn vào mắt Rockman. Khi áo khoác tuột khỏi một bên vai, cô ấn nút ghi âm trong túi áo. “Rockman, nếu anh khống chế tôi bằng họng súng không phải vì lòng trung thành với Thượng nghị sĩ DeBlass thì vì điều gì?”
“Vì sự tự bảo tồn và niềm vui lớn lao. Tôi đã hy vọng có cơ hội giết cô, Trung úy ạ, nhưng không thấy rõ cách làm sao để đưa vào kế hoạch.”
“Đó là kế hoạch gì?”
“Sao cô không ngồi xuống nhỉ? Trên thành giường đấy. Cởi giày ra và chúng ta sẽ tán gẫu.”
“Giày của tôi?”
“Phải, nào. Việc này cho tôi cơ hội đầu tiên và tôi chắc là duy nhất để thảo luận những gì tôi đã cố gắng hoàn thành. Giày của cô?”
Eve ngồi xuống, chọn thành giường gần máy nối kết của cô nhất. “Anh đã làm việc với DeBlass xuyên suốt vụ này, phải không?”
“Cô muốn hủy hoại ông ấy. Ông ấy lẽ ra đã có thể là tổng thống, và cuối cùng là Chủ tịch Liên quốc Thế giới. Thủy triều đang dâng, lẽ ra ông ấy đã có thể hành động nhanh và ngồi trong phòng Bầu dục. Hơn thế nữa.”
“Với anh bên cạnh lão.”
“Dĩ nhiên. Và có tôi bên cạnh ông ấy, chúng tôi hẳn đã đưa đất nước này, sau đó là thế giới, theo một hướng đi mới. Hướng đi đúng. Một trong những luân lý vững chắc, phòng vệ mạnh mẽ.”
Eve thong thả tháo giày, bỏ rơi một chiếc trước khi tháo dây chiếc kia. “Phòng vệ - giống như đám bồ bịch cũ của anh ở SafeNet?”
Nụ cười của Rockman rắn đanh, ánh mắt sáng rỡ. “Đất nước này đã bị điều hành bởi các nhà ngoại giao quá lâu rồi. Các vị tướng của chúng ta thảo luận và thương lượng nhiều hơn là ra lệnh. Với sự giúp đỡ của tôi, DeBlass hẳn sẽ thay đổi được điều ấy. Nhưng cô cương quyết hạ bệ ông ấy, và tôi rơi theo ông ấy. Giờ thì không còn cơ hội làm tổng thống nữa.”
“Lão ấy là kẻ giết người, một kẻ lạm dụng trẻ em...”
“Một chính khách,” Rockman ngắt lời. “Cô sẽ không bao giờ đưa ông ấy ra xử án được.”
“Lão sẽ bị lôi ra xét xử, và lão sẽ bị kết án. Giết tôi cũng sẽ không ngăn cản được điều đó.”
“Không được, nhưng nó sẽ phá hỏng vụ án chống lại ông ấy - sau cái chết của cả hai phe. Cô thấy đấy, khi tôi rời khỏi chỗ ông ấy chưa đầy hai giờ trước đây, Thượng nghị sĩ DeBlass đang ở trong văn phòng của mình tại Đông Washington. Tôi đứng bên cạnh ông ấy trong lúc ông ấy chọn một khẩu Magnum 4.57 ly, một loại súng cực mạnh. Và tôi chứng kiến ông ấy đút họng súng vào miệng và chết như một người yêu nước.”
“Chúa ơi.” Hình ảnh vụ việc khiến Eve choáng người. “Tự tử.”
“Chiến binh ngã xuống vì lưỡi kiếm của mình.” Vẻ ngưỡng mộ sáng rỡ trong giọng nói của Rockman. “Tôi bảo DeBlass đó là cách duy nhất và ông ấy đồng ý. Ông ấy sẽ không bao giờ có thể dung thứ nỗi sỉ nhục. Khi xác ông ấy được phát hiện, xác cô được phát hiện, danh tiếng của Thượng nghị sĩ sẽ lại nguyên vẹn một lần nữa. Sẽ chứng minh được rằng ông ấy đã chết trước cô nhiều giờ đồng hồ. Ông ấy không thể giết được cô, và vì phương thức sẽ chính xác như mấy vụ giết người kia, và vì sẽ có thêm hai vụ nữa như đã hứa, nên chứng cớ chống lại DeBlass sẽ thôi là vấn đề. Ông ấy sẽ được than khóc. Tôi sẽ dẫn đầu trách nhiệm phẫn nộ và xúc phạm - và xỏ vào đôi giày đẫm máu của ông ấy.”
“Vụ án này không phải về chuyện chính trị. Khốn nạn nhà anh.” Eve đứng lên, gồng mình đón nhận cú va đập. Cô thấy dễ chịu khi Rockman không dùng súng mà dùng mu bàn tay quật cô ra phía sau. Cô xoay người vì cú đánh đó, ngã mạnh lên chiếc bàn trang điểm. Cái ly Eve bỏ ở đó vỡ tan xuống sàn nhà.
“Đứng lên.”
Eve rên một chút. Quả thật cơn đau chớp nhoáng khiến má cô giật giật và thị giác mờ đi. Cô tự đẩy mình lên, quay lại, thận trọng giữ vị trí trước mặt máy nối kết mà trước đó cô đã bật mở bằng tay.
“Rockman, giết tôi thì làm được điều gì tốt đẹp?”
“Nó sẽ làm cho tôi rất nhiều điều tốt đẹp. Cô là mũi giáo nhọn của cuộc điều tra. Cô có quan hệ tình dục với một gã đàn ông vốn là nghi phạm ban đầu. Danh tiếng của cô, và những động cơ của cô, sẽ bị người ta cẩn thận săm soi sau khi cô chết. Giao quyền cho phụ nữ luôn luôn là một sai lầm.”
Eve chùi máu ứa ra từ miệng. “Không thích đàn bà sao, Rockman?”
“Họ có những giá trị của họ, nhưng bên dưới tất cả điều đó, họ là những con điếm. Có lẽ cô không bán thân cho Roarke, nhưng hắn mua cô. Vụ giết cô sẽ không phá vỡ được cái kiểu cách mà tôi đã tạo dựng.”
“Anh đã tạo dựng?”
“Cô thật sự tin DeBlass có khả năng vạch ra kế hoạch và thi hành một cuộc giết người hàng loạt như thế ư?” Gã chờ đến khi thấy Eve hiểu ra. “Phải, ông ấy giết Sharon. Một hành động bốc đồng. Thậm chí tôi không ngờ ông ấy tính toán vụ việc đó. Sau đó ông ấy hoảng sợ.”
“Anh có mặt ở đó. Anh có mặt với lão vào đêm lão giết Sharon.”
“Tôi chờ ông ấy trên xe. Tôi luôn luôn tháp tùng ông ấy vào những lần hẹn hò với Sharon. Lái xe chở ông ấy để chỉ mình tôi, người mà ông ấy tin cậy, bị liên can.”
“Cháu nội của chính lão.” Eve không dám quay lại để xem cho chắc mình có đang truyền phát hay không. “Chuyện đó không làm anh ghê sợ sao?”
“Sharon làm tôi ghê sợ, Trung úy. Cô ta lợi dụng sự yếu đuối của DeBlass. Tất cả đàn ông đều có quyền yếu đuối nhưng cô ta lợi dụng nó, khai thác nó rồi đe dọa ông ấy. Sau khi cô ta chết, tôi thấy như thế là tốt nhất. Cô ta ắt hẳn sẽ đợi đến khi DeBlass là tổng thống, lúc ấy sẽ xoáy lưỡi dao.”
“Vậy anh đã giúp lão che đậy sự việc.”
“Dĩ nhiên.” Rockman nhún vai. “Tôi hài lòng khi chúng ta có cơ hội này. Tôi đã thất vọng vì không được hưởng công trạng. Tôi vui mừng được chia sẻ với cô.”
Cái tôi - Eve nhớ lại. Không chỉ là sự thông minh, mà còn là cái tôi và lòng kiêu ngạo. “Anh đã phải suy nghĩ nhanh,” cô khen ngợi. “Quả thế. Nhanh và thông minh.”
“Phải.” Nụ cười của Rockman nở rộng. “DeBlass gọi tôi trên máy nối kết, bảo tôi đến nhanh. Ông ấy gần như phát điên vì sợ. Nếu tôi không trấn an ông ấy, hẳn là Sharon đã thành công trong việc hủy hoại DeBlass.”
“Anh có thể chê trách cô ấy sao?”
“Cô ta là gái điếm. Một ả gái điếm đã chết.” Rockman nhún vai rũ bỏ, nhưng vẫn nắm vững khẩu súng trong tay. “Tôi cho Thượng nghị sĩ uống thuốc an thần và dọn dẹp đống hỗn độn. Như tôi đã giải thích với ông ấy, cần thiết phải làm cho Sharon chỉ là một phần của tổng thể. Để lợi dụng những nhược điểm, sự lựa chọn nghề nghiệp đáng khinh của cô ta. Việc chỉnh sửa những chiếc đĩa ghi hình là vấn đề nhỏ. Cách ghi lại những hoạt động tình dục của DeBlass đã cho tôi ý tưởng lợi dụng điều đó làm một phần thủ đoạn.”
“Phải rồi,” Eve nói qua đôi môi tê cóng. “Như thế thật thông minh.”
“Tôi lau chùi sạch sẽ hiện trường, lau sạch súng. Vì DeBlass đủ nhạy bén để không sử dụng súng đã đăng ký nên tôi bỏ nó lại hiện trường. Một lần nữa thiết lập thủ đoạn.”
“Vậy là anh đã lợi dụng vụ việc,” Eve bình thản nói. “Lợi dụng lão ta, lợi dụng Sharon.”
“Chỉ những kẻ ngốc mới lãng phí cơ hội. DeBlass là chính mình hơn một khi chúng tôi đi xa,” Rockman trầm ngâm. “Tôi có thể phác thảo phần kế hoạch còn lại của mình. Lợi dụng Simpson để gây áp lực, rò rỉ thông tin. Thật không may khi mãi sau này Thượng nghị sĩ mới nhớ lại mà nói tôi nghe về những tập nhật ký của Sharon. Tôi phải mạo hiểm trở lại đó. Nhưng như giờ đây chúng ta biết, cô ta đủ thông minh để cất kỹ chúng đi.”
“Anh giết Lola Starr và Georgie Castle. Anh giết họ để che đậy vụ giết người đầu tiên.”
“Phải. Nhưng không giống Thượng nghị sĩ, tôi thích chuyện này. Từ đầu đến cuối. Việc chọn lựa họ, chọn tên tuổi, địa điểm là vấn đề đơn giản.”
Lúc này quả có hơi khó khăn để có thể thích thú sự thật là Eve đã đúng và máy tính của cô sai. Rốt cuộc là hai tên giết người. “Anh không biết họ? Anh thậm chí không biết họ?”
“Cô nghĩ tôi nên biết chăng?” Rockman cười nhạo trước ý tưởng đó. “Họ là ai gần như không thành vấn đề. Chỉ là cái gì. Gái mại dâm làm tôi khó chịu. Hành vi đàn bà xoạc chân ra để làm mềm yếu đàn ông khiến tôi khó chịu. Cô làm tôi khó chịu, Trung úy.”
“Tại sao lại là những cái đĩa?” Feeney ở chỗ quái quỷ nào rồi? Sao không có đơn vị tuần tiễu phá cửa xông vào ngay lúc này? “Tại sao anh gửi những cái đĩa cho tôi?”
“Tôi thích nhìn cô mò mẫm loanh quanh như chuột tìm pho mát - một phụ nữ tin mình có thể suy nghĩ như đàn ông. Tôi hướng cô vào mục tiêu là Roarke nhưng cô đã để cho gã thuyết phục mình nằm ngửa ra cho gã. Tất cả thật quá tiêu biểu. Cô làm tôi thất vọng. Trung úy, cô xúc động trước những cái chết, trước con bé mà cô không cứu được. Nhưng cô gặp may. Điều đó là lý do tại sao cô sắp trở thành rất không may.”
Rockman bước đến tủ áo, nơi gã có một máy ghi hình đang chờ. Gã bật mở máy. “Cởi quần áo ra.”
“Anh có thể giết tôi,” Eve nói trong khi dạ dày cô bắt đầu khuấy động. “Nhưng anh sẽ không hãm hiếp được tôi.”
“Cô sẽ làm chính xác những gì tôi muốn cô làm. Họ luôn luôn thế.” Gã hạ nòng súng xuống đến khi chĩa vào giữa người cô. “Với những người khác, phát đầu tiên là bắn vào đầu. Chết cấp tốc, có lẽ không đau đớn. Cô biết gì về loại đau đớn mà mình sẽ trải nghiệm với viên đạn 0,45 ly nằm trong ruột? Cô sẽ phải van xin tôi giết chết cô.”
Ánh mắt gã lóe sáng. “Lột quần áo ra.”
Bàn tay Eve thõng xuống hai bên hông. Cô sẽ đối mặt với cơn đau nhưng không với ác mộng. Cả hai đều không thấy con mèo đã lẻn vào phòng.
“Cô chọn gì đây, Trung úy,” Rockman nói, rồi giật mình khi con mèo lướt qua giữa hai chân gã.
Eve nhảy bổ tới, đầu hạ thấp, dùng sức nặng của cơ thể để đẩy gã Rockman vào tường.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook