Eve không được lựa chọn. Cô bắt giữ và tra hỏi ông ta. Sau một tiếng đồng hồ, cô bị đau đầu kinh khủng, và chỉ có được lời thú nhận bình tĩnh, không thể lay chuyển của Marco Angelini rằng ông ta đã giết ba phụ nữ.

Ông ta từ chối luật sư, và từ chối trả lời hay có thể nói là không đưa ra được chi tiết.

Mỗi lần Eve hỏi tại sao ông ta lại giết người, ông ta nhìn thẳng vào mắt cô và nói rằng chỉ là ý nghĩ nhất thời. Ông ta bực tức với bà vợ, ông ta nói. Thấy xấu hổ vì bà tiếp tục quan hệ tình cảm với một đối tác làm ăn. Ông ta giết bà bởi vì không thể có lại bà được. Rồi ông ta thích thú việc làm đó.

Thật quá đơn giản, Eve nghĩ, diễn tập rất kỹ càng. Cô có thể hình dung ra ông ta lặp lại và trau chuốt những lời nói trong đầu trước khi nói ra.

“Vớ vẩn,” cô nói ngay và đẩy bàn lùi người ra sau. “Ông không giết ai hết.”

“Tôi đã nói là tôi giết.” Giọng ông ta thản nhiên kỳ lạ. “Tôi đã thú nhận trong biên bản.”

“Vậy nói lại cho tôi.” Cô rướn người ra trước, đập tay lên bàn. “Tại sao ông hẹn gặp vợ ông ở Five Moons?”

“Tôi muốn chuyện xảy ra ở một nơi xa lạ. Tôi nghĩ từ đó có thể chạy trốn được, cô thấy đấy. Tôi đã bảo với bà ấy Randy có rắc rối. Bà ấy không biết toàn bộ vấn đề đánh bạc của cậu ta. Tôi thì biết. Nên tất nhiên bà ấy đến.”

“Và ông cắt cổ bà ấy.”

“Đúng.” Da ông ta trắng nhợt. “Rất nhanh.”

“Sau đó ông làm gì?”

“Tôi về nhà.”

“Bằng cách nào?”

Ông ta chớp mắt. “Lái xe. Tôi đỗ xe cách vài tòa nhà.”

“Còn vết máu?” Cô nhìn thẳng vào mắt ông ta, chằm chằm vào đồng tử. “Có rất nhiều máu. Máu của bà ấy đã phun lên người ông.”

Đồng tử giãn ra, nhưng giọng ông ta vẫn chắc nịch. “Tôi mặc áo khoác chống mưa. Tôi đã vứt nó trên đường.” Ông ta hơi mỉm cười. “Tôi nghĩ kẻ lang thang nào đó đã nhặt được.”

“Ông đã mang cái gì khỏi hiện trường?”

“Con dao, tất nhiên.”

“Không đồ vật nào của bà ấy?” Cô đợi một lúc. “Không một thứ gì để khiến nó giống một vụ cướp giật?”

Ông ta do dự. Cô hầu như có thể thấy tâm trí ông ta đang hoạt động đằng sau ánh mắt. “Tôi rất run. Tôi không nghĩ chuyện lại tồi tệ thế. Tôi định giật túi của bà ấy để lấy trang sức, nhưng tôi lại quên, rồi tôi chạy đi.”

“Ông chạy đi, chẳng lấy gì, nhưng lại đủ khôn ngoan để vứt chiếc áo khoác dính máu.”

“Đúng thế.”

“Rồi ông theo dõi Metcalf.”

“Cô ta chỉ là một ý muốn nhất thời. Tôi vẫn mơ về chuyện việc kia đã xảy ra thế nào, và tôi muốn làm lần nữa. Cô ta quá dễ dàng.” Hơi thở của ông ta đều đều và tay vẫn đặt trên bàn. “Cô ta tham vọng và khá ngây thơ. Tôi biết David đã viết một kịch bản cho cô ta. Nó quyết tâm hoàn thành dự án giải trí - đấy là điều chúng tôi bất đồng. Dự án này làm tôi bực mình, và tiêu tốn tiền bạc của công ty, vốn đang gặp khó khăn. Tôi quyết định giết chết cô ta, và tôi đã liên lạc với cô ta. Dĩ nhiên cô ta đồng ý gặp tôi.”

“Cô ta mặc đồ gì?”

“Mặc ư?” Ông ta lóng ngóng một lúc. “Tôi không để ý. Điều đó không quan trọng. Cô ta cười, đưa hai tay ra khi tôi tiến đến. Và tôi đã hành động.”

“Tại sao giờ ông mới thú nhận?”

“Tôi đã nói, tôi nghĩ có thể thoát được chuyện này. Có lẽ tôi đã có thể. Tôi không bao giờ nghĩ con trai mình bị bắt thay vì tôi.”

“Vậy là ông đang bảo vệ anh ta?”

“Tôi đã giết họ, Trung úy. Cô muốn gì nữa?”

“Tại sao ông để con dao trong ngăn bàn của anh ta, trong phòng anh ta?”

Ông ta đảo mắt qua lại. “Như tôi đã nói, nó hiếm khi ở đây. Tôi nghĩ chỗ ấy an toàn. Rồi tôi được thông báo về lệnh khám. Tôi không có thời gian để vứt nó đi.”

“Ông mong đợi tôi chấp nhận chuyện này sao? Ông nghĩ ông đang giúp anh ta bằng cách làm rối vụ án, bằng cách đưa ra lời thú tội vớ vẩn này ư. Ông nghĩ anh ta có tội.” Cô hạ giọng, thốt ra từng từ một. “Ông quá sợ hãi rằng con trai ông là một tên giết người, rằng ông sẵn sàng nhận trừng phạt hơn là thấy anh ta đối mặt với hậu quả. Ông có muốn thêm phụ nữ khác chết không, ông Angelini? Hai, hay ba người trước khi ông chấp nhận sự thật?”

Môi ông ta run run, rồi mím lại. “Tôi đã đưa ra lời khai cho cô.”

“Ông đưa tôi thứ nhảm nhí.” Cô xoay gót, rời khỏi phòng.

Cô gắng trấn tĩnh, cô đứng bên ngoài, nhìn bằng ánh mắt hằn học khi Angelini đưa tay ôm mặt.

Cô có thể khuất phục được ông ta, vào phút chót. Nhưng luôn có khả năng tin tức rò rỉ và giới truyền thông sẽ lu loa rằng đã có lời thú tội của người không phải là nghi can chính.

Cô quay về hướng tiếng bước chân, và cơ thể cô cứng đơ như thép. “Chỉ huy.”

“Trung úy. Tiến triển không?”

“Ông ta vẫn bám lấy lời khai. Nó đầy lỗ hổng đến mức ta có thể lái cả tàu con thoi qua. Tôi đã tung mồi để ông ta khai ra những món đồ ở hai vụ giết người đầu tiên. Ông ta không cắn câu.”

“Tôi muốn nói chuyện với ông ấy. Nói riêng, Trung úy, và không ghi âm.” Trước khi cô kịp nói, ông đã đưa tay lên. “Tôi biết là không đúng thủ tục. Tôi đề nghị cô chiếu cố.”

“Và nếu ông ta tự nhận tội hoặc buộc tội cho con trai thì sao?”

Whitney siết quai hàm. “Tôi vẫn là cảnh sát, Dallas. Khỉ thật.”

“Vâng, thưa Chỉ huy.” Cô mở cửa, rồi chỉ sau một thoáng do dự, cô tắt kính hai chiều và ngắt máy ghi âm. “Tôi sẽ về phòng mình.”

“Cảm ơn cô.” Ông bước vào. Ông nhìn cô lần cuối trước khi đóng cửa và quay về người đàn ông rũ rục trên bàn. “Marco,” Whitney nói kèm theo tiếng thở dài. “Ông nghĩ ông đang làm cái quái gì thế?”

“Jack.” Marco mím môi cười. “Tôi đang tự hỏi ông có ở đây không. Chúng ta đã có hẹn đi đánh golf.”

“Cho tôi biết.” Whitney ngồi xuống nặng nề.

“Không phải cô Trung úy chó săn được việc của ông gọi ông vào chứ?”

“Không có máy ghi âm,” Whitney nói ngay. “Chỉ có hai chúng ta. Cho tôi biết, Marco. Cả hai chúng ta đều biết ông không giết Cicely hay bất cứ ai khác.”

Trong một lúc, Marco ngước nhìn lên trần nhà, như đang cân nhắc. “Con người ta không bao giờ biết nhau như họ nghĩ. Thậm chí là đối với người mà họ quan tâm. Tôi yêu bà ấy, Jack. Tôi không bao giờ hết yêu bà ấy. Nhưng bà ấy không yêu tôi nữa. Một phần trong tôi luôn đợi bà ấy lại yêu tôi. Nhưng bà ấy không bao giờ yêu tôi nữa.”

“Thôi đi, Marco, ông nghĩ tôi sẽ tin rằng ông cắt cổ bà ấy chỉ vì bà ấy ly dị ông cách đây mười hai năm?”

“Có lẽ tôi đã nghĩ bà ấy sẽ kết hôn với Hammett. Ông ta muốn thế,” Marco nói khẽ. “Tôi có thể thấy ông ta muốn điều đó. Cicely còn do dự.” Giọng ông ta vẫn bình thản, trầm lắng, có chút luyến tiếc. “Bà ấy thích độc lập, nhưng bà ấy tiếc vì làm Hammett thất vọng. Tiếc đến mức bà ấy cuối cùng rồi sẽ mặc lòng mà chấp nhận. Kết hôn với ông ta. Chuyện đó thực sự kết thúc rồi, đúng không?”

“Ông giết Cicely vì bà ấy sẽ kết hôn với người đàn ông khác?”

“Bà ấy là vợ tôi, Jack. Cho dù tòa án và nhà thờ có nói sao.”

Whitney ngồi lặng yên một lúc. “Những năm qua biết bao lần tôi đã chơi poker với ông, Marco.” Khoanh tay lên bàn, ông rướn người ra trước. “Khi nói dối, ngón tay ông gõ lên đầu gối.”

Ngón tay ông ta thôi gõ. “Đây không phải poker, Jack.”

“Ông không thể giúp David bằng cách này được. Ông phải để cho công lý thực thi.”

“David và tôi... trong mấy tháng qua, giữa cha con tôi có nhiều rạn nứt. Bất đồng trong công việc và chuyện cá nhân.” Lần đầu tiên ông ta thở dài, thật dài, thật sâu và mỏi mệt. “Đáng lẽ không nên có khoảng cách giữa cha con về những chuyện ngu ngốc như vậy.”

“Đây không phải cách để hàn gắn rạn nứt, Marco.”

Sự đanh thép quay lại trong mắt Angelini. Sẽ không còn tiếng thở dài nữa. “Tôi hỏi ông một việc nhé, Jack, chỉ giữa hai ta thôi. Nếu là con của ông, và có một cơ hội nhỏ nhất - rất nhỏ - rằng chúng sẽ bị kết tội giết người, có điều gì ngăn cản ông bảo vệ chúng không?”

“Ông không thể bảo vệ David bằng cách can thiệp với mấy lời thú tội vớ vẩn thế được.”

“Ai bảo vớ vẩn?” Lời nói dịu mát như kem trong chất giọng có học thức của Angelini. “Tôi đã làm, và tôi thú tội bởi vì tôi không thể sống nếu con mình trả giá cho tội lỗi của mình. Cho tôi biết, Jack, ông sẽ đứng sau con trai ông, hay đứng trước?”

“À, khỉ thật, Marco,” đó là tất cả những gì Whitney có thể nói ra.

Ông ở lại vài chục phút, nhưng không có thêm được gì. Có lúc ông hướng câu chuyện vào những vấn đề thông thường, điểm số đánh golf, vị trí của đội bóng chày mà Marco có cổ phần. Rồi, rất nhanh nhẹn và bóng mượt như một con rắn, ông tung ra một câu hỏi dẫn dắt thật hóc về các vụ giết người.

Nhưng Marco Angelini là chuyên gia đàm phán, và đã sẵn sàng đưa ra quyết định cuối cùng. Ông ta không hề lay chuyển.

Tội lỗi, đau khổ, và sự nhen nhóm của nỗi sợ thực sự khiến Whitney đau nhói trong bụng khi ông bước vào phòng Eve. Cô chúi đầu vào máy tính, đọc dữ liệu, tìm kiếm thêm.

Lần đầu tiên trong nhiều ngày, sự mệt mỏi trong mắt ông tan biến, ông nhìn thấy sự mệt mỏi của cô. Cô tái nhợt, mắt thâm quầng, miệng mím chặt. Tóc cô dựng đứng lên như thể cô đã dùng tay vuốt hàng vô số lần. Ngay khi ông nhìn cô, cô lại vuốt tóc, rồi ấn các ngón tay vào mắt như thể đôi mắt đang bỏng rát.

Ông nhớ lại buổi sáng trong văn phòng ông, buổi sáng sau khi Cicely bị giết. Và cái trách nhiệm ông đã quàng vào cổ Eve.

“Trung úy.”

Hai vai cô duỗi thẳng như thể cô đã đóng những thanh thép vào chúng. Cô ngước đầu, mắt bối rối, thận trọng.

“Chỉ huy.” Cô đứng dậy. Phải chú ý, Whitney nghĩ, bực bội vì cái nghi thức cứng nhắc và vô cảm.

“Marco vẫn đang bị giam giữ. Chúng ta có thể giữ ông ấy trong bốn tám tiếng mà không cần cáo buộc. Tôi nghĩ tốt nhất nên để ông ấy suy nghĩ ở trong phòng giam một thời gian. Ông ấy vẫn từ chối gặp luật sư.”

Whitney bước vào trong khi cô vẫn đứng đó, và ông nhìn quanh. Ông không hay đến bộ phận này của tòa nhà. Mà là nhân viên đến chỗ ông. Một gánh nặng khác của người Chỉ huy.

Cô có thể có một phòng lớn hơn. Cô đã có được. Nhưng dường như cô thích làm việc trong một gian phòng nhỏ đến mức nếu ba người cùng vào, họ sẽ thấy bức bối.

“May là cô không mắc chứng sợ bị nhốt kín,” ông nhận xét. Cô không đáp lại, không làm gì hết dù chỉ nhíu mày. Whitney lẩm nhẩm. “Nghe này, Dallas...”

“Chỉ huy.” Lời xen ngang của cô chóng vánh và mong manh. “Bên pháp y đã nhận được vũ khí lấy từ phòng của David Angelini. Tôi được báo rằng kết quả sẽ đến trễ do mẫu máu phát hiện được vừa đủ để phân loại và làm DNA.”

“Tôi cũng được báo thế, Trung úy.”

“Dấu vân tay trên vũ khí làm vật chứng trùng khớp với dấu vân tay của David Angelini. Báo cáo của tôi...”

“Lát nữa chúng ta sẽ nói đến báo cáo của cô.”

Cô lại nói. “Rõ, thưa Chỉ huy.”

“Thôi đi, Dallas, vứt cái kiểu cách ấy đi và ngồi xuống.”

“Đấy có phải mệnh lệnh, thưa Chỉ huy?”

“À, quái quỷ,” ông bắt đầu.

Mirina Angelini đột ngột xuất hiện nơi ngưỡng cửa trong tiếng lóc cóc giày cao gót và tiếng vải lụa sột soạt. “Sao cô muốn phá hoại gia đình tôi?” Cô ta hỏi, xua đi bàn tay can giữ của Slade, người đã đến đứng đằng sau.

“Mirina, thế này chẳng ích gì đâu.”

Cô ta vụt xông đến Eve. “Mẹ tôi bị giết trên đường chưa đủ hay sao? Bị giết bởi vì cảnh sát Mỹ quá bận rộn theo đuổi những cái bóng và đưa ra những báo cáo vô dụng để bảo vệ người vô tội?”

“Mirina,” Whitney nói, “về phòng bác. Chúng ta sẽ nói chuyện.”

“Nói chuyện?” Cô ta quay sang ông như một con mèo vàng óng mượt nhe răng ra tìm máu. “Sao tôi có thể nói chuyện với ông được? Tôi đã tin ông. Tôi đã nghĩ ông quan tâm đến tôi, đến David, đến tất cả chúng tôi. Ông để cô ta nhốt David trong nhà giam. Và giờ là cha tôi.”

“Mirina, Marco tình nguyện vào phòng giam. Chúng ta sẽ nói về chuyện này. Bác sẽ giải thích tất cả cho cháu.”

“Không có gì phải giải thích cả.” Cô ta quay lại hướng ánh nhìn thiêu đốt lên Eve. “Tôi đã đến nhà cha tôi. Ông ấy muốn tôi ở lại Rome, nhưng tôi không thể. Làm sao ở lại được khi mà mọi tin tức trên báo chí đang làm vấy bẩn tên em trai tôi. Khi chúng tôi đến, một người hàng xóm hơn cả vui mừng, thậm chí hoan hỉ, cho tôi biết là cha tôi đã bị cảnh sát giải đi.”

“Tôi có thể dàn xếp để cô nói chuyện với cha cô, cô Angelini,” Eve nói lạnh lùng. “Và cả em trai cô.”

“Chắc chắn phải dàn xếp được rồi. Và phải ngay lập tức. Cha tôi ở đâu?” Cô ta dùng cả hai tay đẩy Eve lùi lại một bước trước khi Whitney và Slade có thể ngăn lại. “Cô đã làm gì với ông ấy, đồ khốn!”

“Cô nên bỏ tay ra khỏi người tôi,” Eve cảnh báo. “Tôi vừa mới bắt ông Angelini. Cha cô đang bị tạm giữ ở đây. Em trai cô đang ở tòa tháp ở Rikers. Cô có thể gặp cha cô ngay bây giờ. Nếu cô muốn gặp em trai, cô sẽ được chở đi ngay.” Cô liếc sang Whitney, ánh mắt châm chích. “Hoặc vì cô đang có chút việc ở đây, cô có thể nhờ ông ấy đưa đến Phòng Viếng thăm trong khoảng một tiếng.”

“Tôi biết cô đang làm gì.” Đây không còn là đóa hoa mong manh nữa. Mirina bùng lên đầy sức mạnh. “Cô cần một người nhận tội. Cô cần một vụ bắt bớ để giới truyền thông khỏi tập trung vào cô. Cô đang chơi trò chính trị, sử dụng em trai tôi, thậm chí người mẹ đã chết của tôi, để cô không mất việc.”

“Đúng, công việc thật nhẹ nhàng.” Cô cười chua chát. “Tôi tống người vô tội vào tù mỗi ngày để tôi có thể giữ được mọi lợi ích.”

“Giữ cả bộ mặt cô trên màn ảnh, đúng chứ?” Mirina hất mái tóc lộng lẫy. “Cô thu được bao nhiêu danh tiếng từ xác chết của mẹ tôi?”

“Thôi đi Mirina.” Whitney quát, giọng quất xuống như chiếc roi da. “Vào phòng bác đợi đó.” Ông nhìn Slade đằng sau Mirina. “Mang nó ra khỏi đây.”

“Mirina, chẳng ích gì đâu,” Slade thì thầm, cố kéo cô ta đi. “Ta đi nào.”

“Đừng lôi em.” Cô ta nghiến từng chữ như thể chúng là một miếng thịt, rồi vùng vẫy thoát khỏi anh ta. “Tôi sẽ đi. Nhưng cô sẽ phải trả giá cho những đau khổ cô mang đến cho gia đình tôi, Trung úy. Cô sẽ phải trả giá cho từng nỗi đau.”

Cô ta bước ra, chỉ cho Slade đủ thời gian lắp bắp lời xin lỗi trước khi chạy theo cô ta.

Whitney bước đi trong yên lặng. “Cô ổn chứ?”

“Tôi từng đối mặt với điều tồi tệ hơn,” Eve nhếch vai. Trong cô chán chường vì tức giận và cảm giác tội lỗi. Chán chường đến mức cô muốn ở một mình đằng sau cánh cửa khép kín. “Xin lỗi Chỉ huy, nếu được, tôi muốn hoàn thành báo cáo này.”

“Dallas, Eve.” Chính sự mệt mỏi trong giọng nói của ông khiến cô thận trọng ngước lên. “Mirina đang thất vọng, có thể hiểu như vậy. Nhưng nó không biết tôn trọng chút nào cả, không biết tôn trọng.”

“Cô ấy phần nào có quyền chỉ trích tôi.” Vì rất muốn ấn mạnh bàn tay vào cái đầu đang đau nhói, cô lơ đễnh thọc tay vào túi. “Tôi vừa đưa những người còn lại của gia đình cô ấy vào nhà giam. Còn ai khác cô ấy có thể trút tức giận lên? Tôi có thể nhận trách nhiệm.” Ánh mắt cô vẫn lạnh lùng. “Cảm xúc không phải điểm mạnh của tôi.”

Ông ta gật đầu chậm rãi. “Tôi hiểu điều đó. Tôi để cô tham gia vụ này, Dallas, bởi vì cô là người tốt nhất tôi có. Lý trí cô sáng suốt, linh cảm cô tốt. Và cô quan tâm. Cô quan tâm đến nạn nhân.” Thở ra một tiếng thật dài, ông lấy tay vuốt tóc. “Sáng nay, lúc ở trong văn phòng, tôi đã sai, Dallas. Đã nhiều lần tôi xử sự không đúng với cô kể từ khi toàn bộ chuyện rối rắm này bắt đầu. Tôi xin lỗi về việc đó.”

“Không sao.”

“Tôi ước là không sao.” Ông dò xét khuôn mặt cô, nhận thấy sự kiềm chế cứng nhắc. “Nhưng tôi thấy là có. Tôi sẽ để ý đến Mirina, dàn xếp các cuộc viếng thăm.”

“Vâng, thưa Chỉ huy. Tôi muốn tiếp tục thẩm vấn Marco Angelini.”

“Ngày mai,” Whitney nói và khó chịu khi cô không giấu được vẻ chế nhạo. “Cô mệt rồi, Trung úy, cảnh sát mà mệt mỏi là dễ mắc sai lầm và bỏ qua các chi tiết. Để ngày mai hãy thẩm vấn.” Ông tiến ra cửa, lại chửi thề, và dừng bước mà không nhìn lại cô. “Ngủ một chút đi, và vì Chúa, hãy dùng thuốc giảm đau để trị cơn đau đầu. Trông cô tệ quá.”

Cô kìm nén, không đóng sầm cửa lại sau lưng ông. Kìm nén bởi như thế thật nhỏ nhặt và không chuyên nghiệp. Nhưng cô ngồi xuống, nhìn lên màn hình vờ như đầu mình không run lẩy bẩy vì đau đớn.

Khi bóng người đổ lên bàn một lúc sau đó, cô ngước lên, mắt nảy lửa để chiến đấu.

“À,” Roarke nói dịu dàng và rướn người hôn đôi môi càu nhàu của cô. “Đấy không hẳn là chào đón.” Anh vỗ nhẹ vào ngực. “Anh có chảy máu không?”

“Ha ha.”

“Đấy là sự hóm hỉnh sinh động mà anh đã nhớ.” Anh ngồi lên thành bàn, nơi anh có thể nhìn cô và liếc qua dữ liệu trên màn hình để xem đấy có phải là nguyên nhân gây ra sự tức giận đau đớn trong mắt cô không. “Trung úy, ngày hôm nay thế nào?”

“Để xem nào. Em cho con trai đỡ đầu yêu quý của cấp trên vào phòng giam vì cản trở công lý và một số cáo buộc khác, và tìm ra thứ có lẽ là vũ khí giết người trong ngăn bàn hắn ta, nhận được lời thú tội từ cha của kẻ tình nghi chính, ông này nhận đã giết người, và vừa bị cô chị gái của hắn ném vào mặt mấy lời xỉ vả, người đã cho rằng em là con điếm truyền thông.” Cô cố mỉm cười. “Ngoài những chuyện đó ra, mọi thứ khá yên bình. Còn anh?”

“Được tiền, mất tiền,” anh nói nhẹ nhàng, lo lắng cho cô. “Không có gì hấp dẫn như công việc cảnh sát.”

“Em không biết tối nay anh về.”

“Anh cũng không biết. Việc xây dựng ở khu nghỉ dưỡng khá suôn sẻ. Anh có thể ở đây xử lý công việc.”

Cô cố không tỏ ra nhẹ nhõm. Điều khiến cô khó chịu là trong vỏn vẹn vài tháng cô đã quen với việc có anh bên cạnh. Thậm chí lệ thuộc vào điều đó. “Tốt quá.”

“Ừm.” Anh hiểu rõ cô. “Vụ án có gì không?”

“Báo chí nói hết rồi. Cứ chọn một kênh.”

“Anh muốn nghe em nói.”

Cô cập nhật cho anh hầu như theo cách cô làm báo cáo: những lời lẽ ngắn gọn, hiệu quả, nhấn mạnh vào sự kiện, tránh nhận xét cá nhân. Và, cô nhận ra, cô cảm thấy dễ chịu hơn sau đấy. Roarke có cách lắng nghe khiến cô hiểu rõ mình hơn.

“Em tin đó là Angelini con.”

“Bọn em có phương tiện và cơ hội, và khá rõ động cơ.

Nếu con dao trùng khớp... Mà dù gì, ngày mai em phải gặp bác sĩ Mira để bàn về việc kiểm tra tâm lý anh ta.”

“Còn Marco,” Roarke nói tiếp. “Em nghĩ sao về lời thú tội của ông ta?”

“Đó là cách khá hiệu quả để làm rối tung mọi thứ, cản trở việc điều tra. Ông ta là người thông minh, ông ta sẽ tìm ra cách làm rò rỉ thông tin cho báo chí.” Cô nhìn vào vai Roarke. “Nó sẽ làm xáo trộn mọi việc hồi lâu, khiến bọn em tốn chút thời gian và rắc rối. Nhưng bọn em sẽ giải quyết ổn thỏa.”

“Em nghĩ ông ta thú tội giết người để làm phức tạp chuyện điều tra?”

“Đúng vậy.” Cô ngước nhìn anh, nhíu mày. “Anh có giả thiết khác.”

“Đứa con đang chết chìm,” Roarke nói. “Người cha tin con trai ông ta bị chìm ở lần thứ ba, nên nhảy xuống dòng sông. Tính mạng của ông ta thay thế cho đứa con trai. Tình yêu, Eve.” Anh nắm cằm cô. “Tình yêu không có giới hạn. Marco tin con trai ông ta có tội, và ông bố muốn hy sinh bản thân thay vì chứng kiến đứa con trai phải trả giá.”

“Nếu ông ta biết, hoặc thậm chí tin, rằng David giết những phụ nữ kia, thì việc bảo vệ anh ta thật là điên rồ.”

“Không, chỉ có thể là tình yêu thôi. Có lẽ không điều gì mạnh mẽ hơn tình yêu của cha mẹ dành cho con cái. Em và anh không được trải nghiệm điều đó, nhưng nó tồn tại.”

Cô lắc đầu. “Thậm chí khi đứa con mắc khiếm khuyết?”

“Có lẽ thế càng đặc biệt. Lúc anh còn nhỏ, ở Dublin, một phụ nữ có đứa con gái bị mất một cánh tay vì tai nạn. Bà ta không có tiền để thay cánh tay khác. Bà ta có năm đứa con, và yêu tất cả như nhau. Nhưng bốn đứa kia đều lành lặn, chỉ có đứa con gái ấy bị tàn tật. Bà ta xây dựng rào chắn xung quanh đứa con gái, để bảo vệ nó khỏi những ánh nhìn và lời xì xào thương hại. Với đứa con tàn tật, bà ta dành tình yêu thương hơn cả. Những đứa con khác không cần bà ta nhiều, em thấy đấy, như đứa con mang nhiều khiếm khuyết.”

“Có sự khác nhau giữa khiếm khuyết thể chất và khiếm khuyết tâm thần,” Eve phản bác.

“Anh không biết, đối với người làm cha mẹ, họ có phân biệt sự khác nhau đó không.”

“Cho dù động cơ của Marco Angelini là gì, bọn em cũng sẽ tìm ra sự thật.”

“Chắc chắn em sẽ làm được. Bao giờ em hết ca?”

“Sao?”

“Ca làm việc,” anh nhắc lại. “Bao giờ hết?”

Cô liếc nhìn màn hình, xem thời gian ở góc bên dưới. “Cách đây khoảng một tiếng.”

“Tốt lắm.” Anh đứng dậy và đưa tay ra. “Đi với anh.”

“Roarke, có mấy việc em phải làm ở đây. Em muốn xem lại nội dung thẩm vấn Marco Angelini. Có thể em sẽ tìm ra lỗ hổng.”

Anh kiên nhẫn bởi vì anh chắc chắn sẽ đạt được ý mình. “Eve, em quá mệt mỏi, nên cái lỗ hổng rộng hàng trăm mét em cũng chẳng thấy được đâu chừng nào em chưa bị rơi vào trong đó.” Kiên quyết, anh nắm tay cô và kéo cô đứng lên. “Đi với anh nào.”

“Được rồi, có lẽ em nên nghỉ ngơi.” Cô tỏ chút càu nhàu, ra lệnh tắt máy tính và khóa cửa. “Em sẽ phải thúc đít mấy tay kỹ thuật ở phòng xét nghiệm. Bọn họ định giữ mãi con dao.” Bàn tay cô thoải mái trong tay anh. Cô không còn lo lắng về lời chọc ghẹo của những cảnh sát khác, những người có thể sẽ trông thấy họ trong hành lang hoặc thang máy. “Chúng ta đi đâu đây?”

Anh nâng tay cô đưa lên môi mình và mỉm cười. “Anh chưa quyết định.”

Anh muốn đến Mexico. Đó là một chuyến bay nhanh chóng, thuận lợi và ngôi biệt thự của anh ở bờ biển dậy sóng phía Tây luôn sẵn sàng. Không như ngôi nhà của anh ở New York, anh để nó ở chế độ hoàn toàn tự động, chỉ cần người giúp việc khi có ý định ở lại dài ngày.

Trong suy nghĩ của Roarke, người máy và máy tính tuy tiện lợi nhưng vô cảm. Tuy nhiên, để phục vụ chuyến đi này, anh hài lòng dựa vào chúng. Anh muốn Eve được yên ả, anh muốn cô thư giãn, và anh muốn cô hạnh phúc.

“Lạy Chúa, Roarke.”

Cô trợn tròn mắt nhìn về tòa nhà nhiều tầng cao ngất, bên mép một vách đá. Nó giống như phần nhô ra của vách đá, như thể một bức tường hoàn toàn bằng thủy tinh đã được mài nhẵn từ vách đá ấy. Những khu vườn trải ra trên các sân thượng với nhiều màu sắc rực rỡ, hình khối và hương hoa.

Phía trên, bầu trời cao thẳm không có một luồng giao thông. Chỉ màu xanh, những đám mây cuộn bay, những cánh chim hối hả. Trông như một thế giới khác.

Trên máy bay, cô đã ngủ như một hòn đá, chỉ tỉnh giấc khi phi công thực hiện cú tiếp đất đầy kiểu cọ đặt họ gọn gàng xuống chân một trong những bậc đá ngoằn ngoèo chạy lên tận mỏm đá. Cô chệnh choạng đưa tay lên để biết chắc rằng anh không đeo mắt kính thực tại ảo cho cô trong khi cô ngủ.

“Chúng ta ở đâu đây?”

“Mexico,” anh nói gọn.

“Mexico?” Cô kinh ngạc, cố dụi mắt xóa đi cơn buồn ngủ và sự choáng váng trong mắt. Roarke nghĩ, đầy xúc động, rằng cô trông như đứa trẻ nũng nịu thức dậy sau một hồi chợp mắt. “Nhưng em không thể ở Mexico được. Em phải...”

“Đi xe hay đi bộ?” Anh hỏi, kéo cô theo như một chú cún khó bảo.

“Em phải...”

“Đi xe,” anh quyết định. “Em vẫn còn chệnh choạng lắm.”

Cô có thể thưởng thức các bậc đá sau, anh nghĩ, cả ngắm nhìn biển cả và mỏm đá nữa. Thay vì thế, anh đẩy cô vào chiếc xe bay nhỏ bóng loáng, cầm lấy điều khiển và phóng thẳng lên với một tốc độ có thể đẩy tung cơn buồn ngủ ra khỏi người cô.

“Chúa ơi, đừng nhanh quá.” Bản năng sinh tồn khiến cô chộp tay lên thành xe, cau mặt khi những tảng đá, bông hoa và làn nước rít qua. Anh cười rộ lên khi cho chiếc xe nhỏ vào trong sân trước.

“Tỉnh chưa em yêu?”

Cô lấy lại hơi. “Em sẽ giết anh ngay khi biết lục phủ ngũ tạng của em không sao. Chúng ta đang làm quái gì ở Mexico?”

“Nghỉ ngơi. Anh cần nghỉ ngơi.” Anh bước ra khỏi xe và vòng sang cửa bên cô. “Chắc chắn em cũng vậy.” Vì cô vẫn giữ tay vào thành xe, khớp tay bám chặt, anh bước đến, nhấc cô lên, bế cô qua tảng đá có hình dạng kỳ lạ đi về phía cửa.

“Thả em xuống. Em đi được.”

“Đừng phàn nàn.” Anh quay đầu, tìm thấy môi cô như bao lần, hôn thật sâu cho đến khi tay cô thôi đẩy vào vai anh và bắt đầu vuốt nhẹ.

“Khỉ thật,” cô lầm bầm. “Sao anh cứ làm thế với em?”

“May mắn thôi, chắc thế. Roarke, mở cổng,” anh nói, và những thanh chắn bắt ngang cửa trượt mở. Đằng sau chúng, những cánh cửa kính chạm trổ khắc axit bật mở và đẩy vào trong chào đón. Anh bước vào. “Đóng lại,” anh ra lệnh, cánh cửa liền đóng lại tức thì trong khi Eve ngó chằm chằm.

Một bên tường của lối vào được làm bằng kính, xuyên qua nó cô có thể thấy biển cả. Cô chưa bao giờ nhìn thấy Thái Bình Dương, và tự hỏi sao nó lại có cái tên thanh bình thế khi mà trông nó thật sống động và sẵn sàng sục sôi.

Lúc ấy vừa đúng buổi hoàng hôn, và trong khi cô ngắm nhìn, không nói nên lời, bầu trời bừng lên rồi mờ dần với những tia và luồng màu sắc hoang dại. Và quả cầu đỏ rực theo lệ dần dần chìm xuống làn nước xanh.

“Em sẽ thích nơi này,” anh thì thầm.

Cô choáng ngợp trước vẻ đẹp của buổi ngày tàn. Dường như thiên nhiên đã lắng lại, đã níu giữ hình ảnh này, để chờ cô. “Đẹp quá. Em không thể ở lại được.”

“Mấy tiếng thôi.” Anh hôn vào thái dương cô. “Chỉ qua đêm nay thôi mà. Chúng mình sẽ trở lại đây nghỉ mấy ngày khi có nhiều thời gian hơn.”

Vẫn bế cô, anh bước lại gần bức tường kính hơn cho đến khi dường như với Eve toàn bộ thế gian được cấu tạo bởi sắc màu rực rỡ và những hình thù chuyển động.

“Anh yêu em, Eve.”

Cô rời mắt khỏi mặt trời, đại dương, mà nhìn vào mắt anh. Thật tuyệt diệu, và trong giây phút ấy, thật giản dị. “Em nhớ anh.” Cô áp má vào má anh và ôm chặt lấy anh. “Em nhớ anh quá. Em đã mặc áo của anh.”

Giờ cô có thể mỉm cười chế giễu bản thân vì anh đã ở đây. Cô có thể ngửi thấy anh, chạm vào anh. “Em tới tủ đồ của anh và trộm một chiếc sơ mi - chiếc áo tơ tằm màu đen mà anh có hàng tá ấy. Em mặc vào, rồi lẻn ra khỏi nhà như một tên trộm nên Summerset không thể tóm được em.”

Xúc động một cách khó hiểu, anh dũi vào cổ cô. “Đêm nay anh sẽ tắt hết điện thoại của em, như vậy anh mới có thể ngắm nhìn em, nghe em nói.”

“Thật sao?” Cô khúc khích, một âm thanh hiếm hoi ở cô. “Lạy Chúa, Roarke, chúng ta thật ngốc nghếch.”

“Hãy xem đây là bí mật nhỏ của chúng ta.”

“Đồng ý.” Cô ngả người ra để nhìn vào mặt anh. “Em phải hỏi anh một điều, thật xấu tính, nhưng em phải hỏi.”

“Điều gì?”

“Đã bao giờ…” Cô nhăn mặt, ước mình có thể ngăn cái thôi thúc muốn hỏi ấy. “Trước đây, đã có ai...”

“Không.” Anh hôn lên lông mày, lên mũi, lên cằm cô. “Chưa bao giờ, không có ai cả.”

“Cả em cũng vậy.” Cô hít hơi thở của anh. “Đặt tay lên em. Em muốn tay anh để trên người em.”

“Anh có thể làm thế.”

Anh làm và cùng cô đổ người xuống những tấm nệm trải rộng trên sàn nhà trong khi mặt trời đỏ rực chìm xuống đại dương.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương