Cái Chết Huy Hoàng
-
Chương 1
Người chết là công việc của cô. Cô sống với họ, làm việc với họ, nghiên cứu họ. Cô mơ về họ. Và vì có vẻ thế chưa đủ, nên ở một ngăn nhỏ sâu kín trong tim mình, cô thương xót cho họ.
Mười năm làm cảnh sát đã khiến cô dày dạn, cho cô con mắt lạnh lùng, dò xét và hoài nghi đối với cái chết cùng vô số nguyên nhân của nó. Điều đó khiến cho hiện trường như cô đang chứng kiến lúc này, trong một đêm mưa trên đường phố tối bưng, bẩn thỉu, thành ra hầu như quá đỗi bình thường. Ấy thế mà, cô vẫn động lòng.
Chuyện giết người không còn gây sốc, nhưng nó vẫn tiếp tục làm nôn nao.
Người phụ nữ ấy từng rất xinh đẹp. Những lọn tóc dài vàng óng xõa ra như những tia nắng trên vỉa hè bẩn thỉu. Đôi mắt, mở to và chết lặng với vẻ đau đớn mà cái chết để lại trong đó, màu tím thẫm tương phản với hai gò má trắng bệch ướt đẫm vì mưa.
Bà mặc bộ đồ đắt tiền, màu thẫm như đôi mắt. Chiếc áo jacket được gài cúc gọn gàng trái ngược với chiếc váy xệch lên để lộ cặp đùi thon thả. Đồ trang sức lấp lánh trên ngón tay, trên tai, cài vào ve áo jacket óng mượt. Một chiếc túi da có quai bằng vàng nằm gần những ngón tay duỗi ra.
Cổ họng bà bị rạch tàn nhẫn.
Trung úy Eve Dallas cúi xuống bên cạnh xác chết và xem xét cẩn thận. Cảnh tượng và mùi quen thuộc, nhưng mỗi lần, mọi lần, đều có cái mới. Cả nạn nhân và kẻ giết người đều để lại dấu vết của mình, kiểu cách riêng của mình, và làm cho vụ giết người trở nên riêng biệt.
Hiện trường đã được ghi lại. Các máy cảm ứng và rào chắn được dựng lên để ngăn những người hiếu kỳ và để bảo vệ hiện trường gây án. Giao thông trên bộ ở khu vực này đã được chuyển hướng. Giao thông trên không vào giờ này đã vãn nên không gây nhiều trở ngại. Nhịp phách của tiếng nhạc từ câu lạc bộ sex phía bên kia đường vọng lại vồn vã trong không khí, thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi tiếng gào rú của những kẻ tiệc tùng. Ánh sáng sặc sỡ từ bảng hiệu xoay tròn chiếu lên những tấm rào chắn, tán màu sắc chói lóa lên thi thể nạn nhân.
Lẽ ra Eve có thể yêu cầu đóng cửa câu lạc bộ kia vào tối nay, nhưng có lẽ cũng chẳng bõ làm vậy lắm. Thậm chí ở năm 2058, khi đã có lệnh cấm dùng súng, thậm chí việc kiểm tra gene thường sàng lọc được những dấu vết di truyền bạo lực có từ trước khi sinh, thì nạn giết người vẫn xảy ra. Và nó xảy ra với mức độ thường xuyên đủ để những người đi tìm thú vui bên kia đường thấy mếch lòng khi bị xua đuổi chỉ vì một sự phiền hà nhỏ nhặt kiểu như chuyện chết người.
Một tay cảnh sát đứng cạnh đó quay hình ghi âm. Bên cạnh rào chắn, vài người giám định pháp y đang túm tụm lại để tránh cơn mưa tầm tã và tán gẫu. Họ chưa thèm để ý đến thi thể, cũng chưa nhận ra nạn nhân.
Có tệ hơn không, Eve tự hỏi, và đôi mắt cô sững lại khi nhìn mưa xối sạch vết máu, khi ta quen biết nạn nhân?
Cô chỉ có quan hệ nghề nghiệp với Ủy viên Công tố Cicely Tower, nhưng là một mối quan hệ vừa đủ để hình thành nhận định vững chắc rằng bà là một phụ nữ mạnh mẽ. Một phụ nữ thành đạt, Eve nghĩ, một chiến binh, người đã kiên cường theo đuổi công lý.
Bà ấy có đang theo đuổi công lý ở đây, tại khu tồi tàn này?
Khẽ thở dài, Eve với tay mở chiếc túi đẹp đẽ đắt tiền để kiểm chứng ảnh căn cước nạn nhân. “Cicely Towers,” cô nói vào máy ghi âm. “Nữ, bốn lăm tuổi, đã ly hôn. Trú tại hai một ba hai đường Tám ba Đông, phòng Sáu mốt B. Không mất cướp. Nạn nhân vẫn mang nữ trang. Khoảng chừng...” Cô xem qua ví. “Hai mươi đô la tiền mặt, năm mươi phiếu tín dụng, sáu thẻ tín dụng để lại hiện trường. Không có dấu hiệu xô xát hoặc cưỡng hiếp.”
Cô nhìn lại người phụ nữ nằm soài trên vỉa hè. Bà làm quái gì ở đây, Towers? cô tự hỏi. Ở đây, cách xa trung tâm mua sắm, cách xa địa chỉ ngôi nhà sang trọng của bà?
Và lại ăn mặc như khi làm việc, cô nghĩ. Eve biết rõ kiểu trang phục chức sắc của Cicely Towers, và ngưỡng mộ nó tại tòa án cũng như ở Tòa thị chính. Màu sắc mạnh - luôn sẵn sàng đứng trước máy quay - cùng với phụ kiện phù hợp, luôn thể hiện nét nữ tính.
Eve đứng lên, bất giác chống tay vào đầu gối quần jean ướt sũng.
“Giết người,” cô nói gọn. “Bọc xác bà ấy lại.”
Eve chẳng ngạc nhiên khi giới truyền thông đã đánh hơi được vụ giết người và đang lùng sục tin tức tại tòa nhà hào nhoáng nơi Cicely Towers sống, trước cả khi Eve đến được đó. Vài ba đài lưu động và mấy tay phóng viên hau háu đã đóng trại bên vỉa hè sạch bong. Ba giờ sáng, trời mưa như trút chẳng làm họ nao núng. Trong mắt họ, Eve thấy được tia nhìn thau láu. Câu chuyện là miếng mồi, xứng đáng để giành giật.
Cô có thể lờ đi các máy quay đang chĩa về mình, các câu hỏi bắn ra như mũi tên đâm siết. Cô hầu như đã quen với việc cô không còn là kẻ mai danh. Vụ án mà cô điều tra kết thúc hồi mùa đông vừa rồi đã bắn cô vào tầm mắt của công chúng. Vụ án đó, cô nghĩ khi hướng ánh mắt đanh thép vào tay phóng viên cả gan cản đường cô, và mối quan hệ của cô với Roarke.
Đó là một vụ giết người. Cái chết thảm khốc, cho dù có gây kích thích đến thế nào, cũng nhanh chóng không còn được công chúng quan tâm nữa.
Nhưng Roarke thì luôn là tin tức.
“Cô có gì rồi, Trung úy? Cô có nghi cho ai không? Có động cơ nào không? Cô có thể xác nhận Ủy viên Công tố Towers đã bị cắt cổ không?”
Eve chậm rãi lê từng bước ngắn, đảo mắt qua đám đông phóng viên ướt sũng với những ánh mắt hoang dại. Cô cũng ướt đầm, mệt mỏi và chán ngán, nhưng cô thận trọng. Cô hiểu nếu dâng nộp một chút gì của bản thân cho báo giới, họ sẽ vò xé, vặn siết và vắt khô.
“Sở cảnh sát không bình luận gì lúc này ngoài một điều là việc điều tra cái chết của Ủy viên Công tố Towers đang được tiến hành.”
“Cô được giao vụ này?”
“Tôi phụ trách chính,” cô đáp gọn, rồi bước qua hai tay cảnh sát đang gác lối vào tòa nhà.
Hành lang đầy hoa: Dọc dài hai bên là những bông hoa sặc sỡ, thơm ngát khiến cô nghĩ đến mùa xuân ở một nơi nào đó xa xôi - hòn đảo nơi cô đã có ba ngày rạng ngời cùng Roarke trong khi cô hồi phục vết thương do đạn và nghỉ ngơi cho lại sức.
Cô chẳng dành thì giờ để mỉm cười với kỷ niệm, điều cô sẽ làm trong những tình huống khác, mà chìa phù hiệu và đi qua những tấm lát sàn màu nâu đến thang máy đầu tiên.
Trong tòa nhà có nhiều cảnh sát hơn. Hai người đứng sau bàn nơi hành lang điều khiển hệ thống an ninh được vi tính hóa, những người khác canh giữ lối vào, còn những người khác nữa đứng cạnh các khoang thang máy. Có nhiều người hơn cần thiết, nhưng đấy chỉ vì Towers là Ủy viên Công tố, bà từng là một trong số họ.
“Căn hộ của bà ấy đã được canh gác chưa?” Eve hỏi cảnh sát gần nhất.
“Thưa, đã canh gác. Không có ai vào hoặc ra kể từ khi sếp gọi điện lúc hai giờ mười phút.”
“Tôi muốn bản sao của các đĩa an ninh.” Cô bước vào thang máy. “Trong vòng hai tư giờ qua.” Cô liếc nhìn tên ghi trên bộ đồng phục. “Tôi muốn một đội sáu người, để điều tra từng căn hộ trong tòa nhà, bắt đầu từ bảy giờ, Biggs. Tầng sáu mốt,” cô ra lệnh, cửa thang máy trong suốt đóng lại nhẹ nhàng.
Cô bước vào tấm thảm xa xỉ và sự tĩnh lặng y như viện bảo tàng của tầng sáu mốt.
Hành lang hẹp, đúng kiểu những tòa chung cư được xây dựng trong nửa cuối thế kỷ trước. Những bức tường mang màu trắng kem nhẵn thín, có gắn gương cách quãng cố định để tạo cảm giác không gian.
Không gian không phải là vấn đề trong những căn hộ, Eve nghĩ. Mỗi tầng chỉ có ba căn hộ. Cô dùng thẻ tổng Cảnh sát và An ninh của mình để mở mã khóa phòng 61-B rồi bước vào chốn lộng lẫy yên ắng ấy.
Cicely Towers đã chăm lo rất tốt cho bản thân, Eve quả quyết. Và bà ấy muốn sống sung túc. Lấy chiếc máy quay hình bỏ túi từ trong bộ dụng cụ dã chiến ra cài lên áo jacket, cô quay phòng khách. Cô nhận ra hai bức tranh của một họa sĩ nổi tiếng thế kỷ hai mốt treo trên bức tường màu hồng nhạt phía trên khu tiếp khách hình chữ U trang trí những vệt sơn màu hồng và xanh nhạt. Chính mối quan hệ với Roarke giúp cô nhận ra những bức tranh và sự vương giả trong nét bài trí đơn giản và các món đồ được lựa chọn kỹ lưỡng này.
Một Ủy viên Công tố kiếm được bao nhiêu mỗi năm? Cô tự hỏi khi máy quay ghi hình.
Mọi thứ gọn gàng, tỉ mỉ. Rõ rồi, Eve nghĩ, từ những điều cô biết về Towers, người phụ nữ này rất tỉ mỉ. Trong trang phục, trong công việc, và trong việc giữ gìn sự riêng tư.
Vậy, một phụ nữ thông minh, thanh lịch và cẩn thận đã làm gì trong một khu vực nhớp nhúa vào giữa một đêm xấu trời?
Eve đi quanh phòng. Nền nhà bên dưới những tấm thảm là gỗ trắng và sáng như gương, phản chiếu màu sắc chủ đạo của căn phòng. Trên một chiếc bàn là những bức tranh ba chiều đóng khung, chụp ảnh những đứa trẻ ở nhiều giai đoạn phát triển, từ thời thơ ấu cho đến những năm đại học. Một trai một gái, đều xinh đẹp, đều rạng rỡ.
Thật kỳ lạ, Eve nghĩ. Cô đã thực hiện vô số vụ án với Towers trong nhiều năm qua. Cô có biết người phụ nữ này có con cái không nhỉ? Lắc đầu, cô bước đến chiếc máy tính nhỏ gắn vào cái bàn làm việc kiểu cách trong góc phòng. Cô lại dùng thẻ tổng để mở máy.
“Danh sách các cuộc hẹn của Cicely Towers, ngày mồng hai tháng Năm.” Eve bặm miệng khi đọc dữ liệu. Một tiếng ở phòng chăm sóc sức khỏe cho giới quý tộc trước khi dành cả ngày ở tòa án, tiếp theo là gặp một luật sư danh tiếng của bên bị cáo lúc sáu giờ, rồi hẹn ăn tối. Eve nhíu mày. Ăn tối với George Hammett.
Eve biết Roarke có những vụ làm ăn với Hammett. Cô đã gặp ông ta hai lần, biết ông ta là một người quyến rũ và từng trải, có đời sống khá xa hoa nhờ nghề kinh doanh vận tải.
Và Hammett là cuộc hẹn cuối cùng trong ngày của Cicely Towers.
“In,” cô nói rồi bỏ bản in vào túi.
Tiếp theo cô kiểm tra điện thoại, yêu cầu mọi cuộc gọi đến và đi trong bốn tám giờ qua. Có lẽ cô sẽ phải kiểm tra kỹ hơn, nhưng hiện giờ cô chỉ ra lệnh ghi lại các cuộc gọi, lấy đĩa ra, rồi bắt đầu khám xét căn hộ cẩn thận.
Đến năm giờ sáng, hai mắt cô nhức buốt và đầu cô đau điếng. Giấc ngủ chưa đầy một tiếng đồng hồ mà cô có được trong khoảng thời gian sau cuộc mây mưa và trước vụ giết người đã bắt đầu hết tác dụng.
“Theo thông tin đã biết,” cô mệt mỏi nói vào máy ghi âm, “nạn nhân sống một mình. Theo điều tra ban đầu, không có dấu hiệu cho thấy điều ngược lại. Không có dấu hiệu nào cho thấy gì khác ngoài việc nạn nhân chủ động rời căn hộ, và không có ghi chép nào về một cuộc hẹn, hầu giải thích tại sao nạn nhân đến nơi xảy ra án mạng. Điều tra viên chính đã lấy dữ liệu từ máy tính và điện thoại của nạn nhân để điều tra thêm. Điều tra từng căn hộ trong tòa nhà sẽ bắt đầu từ bảy giờ và đĩa an ninh tòa nhà sẽ được tịch thu. Điều tra viên chính rời nơi cư trú của nạn nhân và bắt đầu trên đường đến phòng làm việc của nạn nhân tại Tòa thị chính. Trung úy Dallas, Eve. Năm giờ tám phút.”
Eve tắt máy ghi âm và máy quay, lấy bộ dụng cụ dã chiến, bước ra.
Đã quá mười giờ khi cô quay trở về Sở Cảnh sát. Để nhượng bộ cho cái dạ dày rỗng tuếch, cô lao thẳng đến nhà ăn, thất vọng nhưng chẳng ngạc nhiên khi thấy hầu hết các món ngon đã hết mất tiêu vào giờ này. Cô chọn bánh đậu nành và thứ thức uống mà nhà ăn hay giả bộ là cà phê. Đồ ăn thật tệ, cô nuốt tất cả vào bụng trước khi vào văn phòng.
Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông.
“Trung úy.”
Cô nén tiếng thở dài khi nhìn vào bộ mặt to bè và ánh mắt dữ dằn của Whitney. “Thưa Chỉ huy.”
“Văn phòng tôi, ngay bây giờ.”
Cô chưa kịp khép miệng thì màn hình đã trắng xóa.
Khỉ thật, cô nghĩ. Cô xoa mặt, rồi vuốt mái tóc ngắn màu nâu gợn sóng. Chẳng có cơ hội kiểm tra tin nhắn, gọi Roarke báo cho anh biết cô đang làm gì, hay mười phút chợp mắt mà cô đã mơ tưởng.
Cô đứng lên, chỉnh vai áo. Tranh thủ cởi áo jacket. Chiếc áo da đã giữ cho áo sơ mi khô, nhưng quần jean vẫn ướt. Cô thản nhiên lờ đi sự khó chịu và tập hợp chút dữ liệu mình có. Nếu may mắn, cô có thể được mời một tách cà phê trong phòng Chỉ huy.
Chỉ mất mười giây Eve đã nhận ra còn lâu mới có cà phê.
Whitney không ngồi sau bàn như thường lệ. Ông đang đứng, hướng mặt về phía cửa sổ một bức tường, nhìn quang cảnh thành phố mà ông đã phục vụ và bảo vệ hơn ba mươi năm qua. Ông chắp tay sau lưng, nhưng tư thế chừng như thoải mái bị những đốt tay trắng bợt kia phủ nhận.
Eve thoáng dò xét đôi vai rộng, mái tóc hoa râm, tấm lưng to bè của người đàn ông chỉ vài tháng trước đây đã từ chối vị trí giám đốc chỉ để làm chỉ huy ở đây.
“Chỉ huy.”
“Mưa tạnh rồi.”
Cô nhíu mắt khó hiểu trước khi thận trọng xua cảm giác đó đi, giữ đôi mắt bằng lặng. “Vâng, thưa sếp.”
“Nói chung, đây là một thành phố tốt. Đứng từ đây ta có thể dễ dàng quên điều đó, nhưng nói chung đây là một thành phố tốt. Giờ tôi đang cố ghi nhớ điều này.”
Cô không nói gì, không có gì để nói. Cô chờ đợi.
“Tôi giao cô phụ trách chính vụ này. Lý thuyết mà nói, Deblinsky đang được cân nhắc, nên tôi muốn biết liệu cô ta có chỉ trích gì cô không.”
“Deblinsky là một cảnh sát giỏi.”
“Đúng thế. Cô giỏi hơn.”
Vì lông mày cô đã nhướn lên, cô mừng là ông vẫn quay lưng về phía cô. “Cảm ơn Chỉ huy đã tín nhiệm.”
“Là do cô giành được tín nhiệm. Tôi bỏ qua quy định để giao cô phụ trách vụ này vì những lý do cá nhân. Tôi cần người giỏi nhất, người sẽ quyết tâm đến cùng để phá vụ án này.”
“Hầu hết chúng ta đều biết Ủy viên Công tố Towers, Chỉ huy. Không cảnh sát nào ở New York này không quyết tâm tìm ra kẻ giết bà ấy.”
Ông thở ra, và hít thật sâu cho không khí lấp đầy cơ thể đẫy đà rồi mới xoay người lại. Trong một lúc lâu hơn, ông không nói gì, chỉ nhìn người phụ nữ mà ông đã giao phó nhiệm vụ. Trông cô mảnh mai, tưởng chừng như thế, vì ông đủ lý trí để biết cô có khả năng chịu đựng mạnh hơn vẻ bề ngoài dong dỏng và mong manh ấy.
Cô đang biểu lộ sự mệt mỏi, trong vết quầng thâm dưới ánh mắt màu whiskey, trong vẻ nhợt nhạt của khuôn mặt xương gầy. Ông không thể để điều đó làm ông lo lắng, không phải bây giờ.
“Cicely Towers là một người bạn - bạn rất thân.”
“Tôi hiểu.” Eve không chắc cô có hiểu thật không. “Tôi rất tiếc, thưa Chỉ huy.”
“Tôi biết bà ấy đã nhiều năm. Chúng tôi đã cùng bước khởi đầu, một cảnh sát liều lĩnh và một luật sư hình sự hăng hái. Vợ chồng tôi là cha mẹ đỡ đầu của con trai bà ấy.” Ông dừng một lúc và dường như phải đấu tranh để kiềm chế. “Tôi đã báo cho các con bà ấy. Vợ tôi đang gặp chúng. Chúng sẽ ở với chúng tôi cho đến sau lễ tang.”
Ông hắng họng, mím môi. “Cicely là một trong những người bạn lâu năm nhất của tôi, trên cả sự tôn trọng và ngưỡng mộ về nghề nghiệp của tôi với bà ấy, tôi rất yêu quý bà ấy. Vợ tôi suy sụp vì chuyện này; các con của Cicely thì tan nát. Tất cả những gì tôi có thể nói với họ là tôi sẽ làm mọi việc, bất cứ việc gì trong khả năng mình, để tìm ra kẻ đã làm điều này với bà ấy, để mang lại cho bà ấy cái mà bà đã cống hiến cả cuộc đời: Công lý.”
Giờ ông mới ngồi xuống, không phải với dáng uy quyền mà với vẻ mệt mỏi. “Tôi kể cho cô chuyện này, Dallas, để cô biết trước là tôi không hề khách quan trong vụ này. Không hề. Bởi vì không khách quan, nên tôi dựa vào cô.”
“Cảm ơn ông đã thẳng thắn, thưa Chỉ huy.” Cô ngập ngừng chỉ một giây. “Với tư cách là bạn của nạn nhân, thẩm vấn ông càng sớm càng tốt sẽ là việc cần thiết.” Cô quan sát mắt ông lóe lên và sững lại. “Cả vợ ông, thưa Chỉ huy. Nếu thuận tiện hơn, tôi có thể tiến hành thẩm vấn tại nhà riêng thay vì ở đây.”
“Tôi hiểu.” Ông hít sâu. “Đó là lý do vì sao cô được giao phụ trách chính, Dallas. Không nhiều cảnh sát có cái dũng khí nói thẳng thắn được như vậy đâu. Tôi rất cảm kích nếu cô đợi đến ngày mai, có lẽ thêm một hai ngày nữa, mới gặp vợ tôi, nếu như cô muốn gặp bà ấy tại nhà. Tôi sẽ sắp xếp.”
“Vâng, thưa Chỉ huy.”
“Đến giờ cô đã thu được gì rồi?”
“Tôi đã khám xét nơi ở và văn phòng của nạn nhân. Tôi có hồ sơ các vụ án bà ấy đang chờ xét xử và những vụ đã kết thúc trong năm năm qua. Tôi cần kiểm tra chéo để biết xem có ai bị bà ấy cho vào tù mới được mãn hạn gần đây không, cả gia đình và đồng đảng của họ. Đặc biệt những tội phạm nghiêm trọng. Tỉ lệ thắng án của bà ấy rất cao.”
“Cicely là một con hổ trong phòng xử án, tôi chưa bao giờ thấy bà ấy bỏ lỡ một chi tiết. Cho đến tận giờ.”
“Tại sao bà ấy lại ở đó, Chỉ huy, ngay nửa đêm? Khám nghiệm pháp y sơ bộ xác định thời gian chết là một giờ mười sáu phút. Đó là một khu khá phức tạp - tống tiền, buôn lậu, mại dâm. Có một điểm bán ma túy cách nơi xác bà ấy được tìm thấy có vài tòa nhà.”
“Tôi không biết. Bà ấy là người cẩn trọng, nhưng cũng... ngạo mạn.” Ông nhếch mép. “Thật đáng ngưỡng mộ. Bà ấy sẽ đối mặt với điều xấu xa nhất mà thành phố này tạo ra. Nhưng còn chủ định đặt mình vào nguy hiểm thì... tôi không biết.”
“Bà ấy đang theo đuổi một vụ án, vụ Fluentes, giết hai người. Bóp cổ một người bạn gái. Luật sư của hắn ta đang áp dụng hướng biện hộ rằng phạm tội do bị cảm xúc thúc đẩy, nhưng có tin cho biết Towers định cho hắn vào tù. Tôi đang kiểm tra.”
“Hắn đang tại ngoại hay bị giam?”
“Tại ngoại. Lần đầu phạm tội liên quan đến bạo lực, tiền bảo lãnh rất thấp. Vì đây là vụ giết người, hắn buộc phải mang vòng theo dõi, nhưng như thế không hề có nghĩa hắn không biết gì về điện tử. Liệu bà ấy có gặp hắn?”
“Tuyệt đối không. Vụ án sẽ bị ảnh hưởng khi bà ấy gặp bị cáo ngoài tòa án.” Nghĩ về Cicely, nhớ đến Cicely, Whitney lắc đầu. “Bà ấy không bao giờ mạo hiểm làm thế. Nhưng hắn ta có thể dùng các biện pháp khác để dụ bà ấy đến đó.”
“Như tôi đã nói, tôi đang kiểm tra. Bà ấy có cuộc hẹn ăn tối hôm qua với George Hammett. Ông biết ông ta không?”
“Xã giao thôi. Họ thỉnh thoảng mới gặp nhau. Không có gì nghiêm túc, theo lời vợ tôi. Bà ấy đang cố tìm một người đàn ông hoàn hảo cho Cicely.”
“Thưa Chỉ huy, sẽ là tốt nhất nếu tôi hỏi bây giờ, không ghi âm. Ông có quan hệ tình ái với nạn nhân không?”
Cơ má ông giật giật, nhưng mắt ông vẫn giữ bình thản. “Không, tôi không. Chúng tôi là bạn bè, một mối quan hệ bạn bè đáng trân trọng. Thực ra, bà ấy là gia đình. Cô không hiểu gia đình là thế nào đâu, Dallas.”
“Không.” Giọng cô bình thản. “Tôi nghĩ là không.”
“Tôi xin lỗi.” Nhắm mắt, Whitney áp tay vào mặt. “Điều đó không đáng, không công bằng. Và câu hỏi của cô là thích đáng.” Ông thả tay xuống. “Cô chưa bao giờ mất một người thân thiết, đúng không Dallas?”
“Theo tôi nhớ thì đúng vậy.”
“Nó phá tan ta ra từng mảnh,” ông lẩm nhẩm.
Cô nghĩ có thể lắm. Trong mười năm biết Whitney, cô đã thấy ông tức giận, mất kiên nhẫn, thậm chí tàn nhẫn lạnh lùng. Nhưng chưa bao giờ cô thấy ông tàn lụy.
Nếu đó là điều mà sự mất mát một người thân gây ra cho một người đàn ông mạnh mẽ, Eve nghĩ ở tình trạng như cô hiện giờ có khi lại tốt hơn. Cô không có gia đình để mất, chỉ có một tuổi thơ mờ mịt, đáng sợ. Cuộc sống bây giờ của cô đã bắt đầu khi cô lên tám, được người ta tìm thấy ở Texas, bị bỏ rơi, rách rưới. Chuyện gì xảy ra trước ngày hôm đó không quan trọng. Cô không thôi tự nhủ nó không quan trọng. Cô tự tạo cho mình được như con người hôm nay, địa vị hôm nay. Về quan hệ bạn bè, có rất ít người cô quan tâm thích đáng, đủ để cô tin cậy. Về quan hệ hơn tình bạn, có Roarke. Anh khiến cô ngày càng nhỏ bé hơn cho đến khi cô hiến dâng cho anh nhiều hơn. Đủ để đe dọa cô trong những lúc rỗi rãi - đe dọa vì cô biết anh sẽ không thỏa mãn chừng nào anh chưa có tất cả.
Nếu cô dâng hết cho anh, rồi mất anh, thì cô có bị tan ra từng mảnh không?
Thay vì cứ nghĩ về điều đó, Eve tự lấy cho mình cà phê và một thanh kẹo dở cô tìm thấy trong ngăn bàn. Hy vọng về một bữa trưa ở đây cũng hoang tưởng như được đi nghỉ một tuần ở vùng nhiệt đới vậy. Cô nhấp và nhai trong khi lướt qua bản báo cáo giám định pháp y trên màn hình.
Thời điểm chết vẫn trùng với xác định trong báo cáo sơ bộ. Nguyên nhân, bị cắt cổ dẫn đến mất máu và ôxy. Nạn nhân đã ăn sò điệp và rau dại, dùng rượu, cà phê thật, và trái cây tươi trộn kem. Ước tính bữa ăn diễn ra năm tiếng trước khi chết.
Cú điện báo không lâu sau đó. Cicely Towers đã chết chỉ mười phút trước khi một tài xế taxi, một người dũng cảm hoặc khốn cùng đến mức phải làm việc trong khu vực đó, đã phát hiện ra xác chết và báo cảnh sát. Chiếc xe tuần tra đầu tiên đến sau ba phút.
Kẻ giết người đã bỏ đi rất nhanh, Eve nghĩ. Và nữa, thật dễ lẩn khuất đi trong một nơi như thế này, chui vào một chiếc xe, một cánh cửa, một câu lạc bộ. Có máu; cổ phun máu và vãi khắp nơi. Nhưng cơn mưa là kẻ tòng phạm, tẩy rửa máu trên tay tên giết người.
Lẽ ra cô phải lùng sục khu đó, hỏi những câu hỏi khó có thể nhận được bất cứ câu trả lời khả dĩ. Nhưng, những đồng đút lót thường có hiệu quả, trong khi thủ tục điều tra và những đe dọa lại không.
Cô đang xem xét ảnh của cảnh sát chụp Cicely Towers với chiếc vòng cổ đầy máu, thì điện thoại kêu bíp.
“Dallas đây, Giết người.”
Một khuôn mặt hiện trên màn hình, trẻ măng, hớn hở và láu cá. “Trung úy, từ đó nghĩa là gì?”
Eve không chửi thề, mặc dù rất muốn. Cô không đánh giá cao những tay phóng viên, mà C. J. Morse lại đứng thấp nhất trong thang đánh giá của cô. “Anh không muốn nghe điều tôi nói đâu, Morse.”
Khuôn mặt tròn nứt ra một nụ cười. “Thôi nào, Dallas, công chúng có quyền biết. Cô nhớ chứ?”
“Tôi chẳng có gì để nói với anh cả.”
“Không ư? Cô muốn tôi lên sóng và nói rằng Trung úy Eve Dallas, người giỏi nhất trong những người giỏi nhất ở New York, chẳng thu được gì trong cuộc điều tra vụ giết một trong những nhân vật của công chúng đáng kính nhất, nổi bật nhất và dễ nhận ra nhất? Tôi có thể làm thế, Dallas,” anh ta nói, tặc lưỡi. “Tôi có thể, nhưng thế không tốt cho cô đâu.”
“Và anh cho rằng chuyện đấy quan trọng với tôi.” Nụ cười cô mỏng và sắc như laser và ngón tay cô đang xoay xoay trên phím ngắt kết nối. “Nhầm rồi.”
“Có thể không ảnh hưởng đến cá nhân cô, nhưng nó sẽ phản ánh về Sở Cảnh sát.” Lông mi dài như con gái của anh ta chớp chớp. “Về Chỉ huy Whitney vì đã giật dây để cho cô làm điều tra chính. Và còn hệ lụy đến Roarke.”
Ngón tay cô co lại và cuộn vào lòng bàn tay. “Vụ giết Cicely Towers là ưu tiên của Sở Cảnh sát, của Chỉ huy Whitney, và của tôi.”
“Tôi sẽ trích lời cô.”
Đúng là tên khốn. “Công việc của tôi ở Sở Cảnh sát không dính dáng gì đến Roarke cả.”
“Này, cô mắt nâu, bất cứ cái gì liên quan đến cô thì giờ cũng liên quan đến Roarke, và ngược lại. Cô biết đấy, việc bạn trai của cô có các vụ làm ăn với người mới chết, chồng cũ bà ta và người tình hiện nay của bà ta cũng liên quan mật thiết với nhau mà.”
Hai tay cô cuộn thành nắm đấm. “Roarke có nhiều vụ làm ăn với nhiều người. Tôi không biết là anh lại lui tới những chốn ngồi lê đôi mách đấy C. J.”
Câu nói đã xóa sạch cái cười xun xoe khỏi khuôn mặt anh ta. Không có gì khiến C. J. Morse căm ghét bằng bị nhắc nhở về xuất xứ ở mục tin vỉa hè và xã hội. Đặc biệt là bây giờ khi anh ta đang tìm đường luồn lách vào mục tin chính sự. “Tôi có nguồn tin, Dallas.”
“Phải, anh cũng có cái nhọt giữa trán nữa. Tôi sẽ để ý đến chuyện đó.” Với đòn rẻ tiền nhưng thỏa mãn đó, Eve tắt máy.
Đứng phắt dậy, cô bước đi trong văn phòng nhỏ của mình, cho hai tay vào túi áo, rồi lại lôi ra. Khỉ thật, tại sao tên của Roarke lại liên quan đến vụ này? Anh dính líu đến chuyện làm ăn của Towers và đồng sự của bà ấy sâu đến mức nào?
Eve lại buông người xuống ghế và quắc mắt nhìn bản báo cáo trên bàn. Cô phải tìm ra, thật nhanh.
Ít nhất lần này, với vụ giết người này, cô biết anh có chứng cứ ngoại phạm. Lúc Cicely Towers bị cắt cổ, Roarke đang mây mưa với nữ nhân viên điều tra.
Mười năm làm cảnh sát đã khiến cô dày dạn, cho cô con mắt lạnh lùng, dò xét và hoài nghi đối với cái chết cùng vô số nguyên nhân của nó. Điều đó khiến cho hiện trường như cô đang chứng kiến lúc này, trong một đêm mưa trên đường phố tối bưng, bẩn thỉu, thành ra hầu như quá đỗi bình thường. Ấy thế mà, cô vẫn động lòng.
Chuyện giết người không còn gây sốc, nhưng nó vẫn tiếp tục làm nôn nao.
Người phụ nữ ấy từng rất xinh đẹp. Những lọn tóc dài vàng óng xõa ra như những tia nắng trên vỉa hè bẩn thỉu. Đôi mắt, mở to và chết lặng với vẻ đau đớn mà cái chết để lại trong đó, màu tím thẫm tương phản với hai gò má trắng bệch ướt đẫm vì mưa.
Bà mặc bộ đồ đắt tiền, màu thẫm như đôi mắt. Chiếc áo jacket được gài cúc gọn gàng trái ngược với chiếc váy xệch lên để lộ cặp đùi thon thả. Đồ trang sức lấp lánh trên ngón tay, trên tai, cài vào ve áo jacket óng mượt. Một chiếc túi da có quai bằng vàng nằm gần những ngón tay duỗi ra.
Cổ họng bà bị rạch tàn nhẫn.
Trung úy Eve Dallas cúi xuống bên cạnh xác chết và xem xét cẩn thận. Cảnh tượng và mùi quen thuộc, nhưng mỗi lần, mọi lần, đều có cái mới. Cả nạn nhân và kẻ giết người đều để lại dấu vết của mình, kiểu cách riêng của mình, và làm cho vụ giết người trở nên riêng biệt.
Hiện trường đã được ghi lại. Các máy cảm ứng và rào chắn được dựng lên để ngăn những người hiếu kỳ và để bảo vệ hiện trường gây án. Giao thông trên bộ ở khu vực này đã được chuyển hướng. Giao thông trên không vào giờ này đã vãn nên không gây nhiều trở ngại. Nhịp phách của tiếng nhạc từ câu lạc bộ sex phía bên kia đường vọng lại vồn vã trong không khí, thỉnh thoảng bị ngắt quãng bởi tiếng gào rú của những kẻ tiệc tùng. Ánh sáng sặc sỡ từ bảng hiệu xoay tròn chiếu lên những tấm rào chắn, tán màu sắc chói lóa lên thi thể nạn nhân.
Lẽ ra Eve có thể yêu cầu đóng cửa câu lạc bộ kia vào tối nay, nhưng có lẽ cũng chẳng bõ làm vậy lắm. Thậm chí ở năm 2058, khi đã có lệnh cấm dùng súng, thậm chí việc kiểm tra gene thường sàng lọc được những dấu vết di truyền bạo lực có từ trước khi sinh, thì nạn giết người vẫn xảy ra. Và nó xảy ra với mức độ thường xuyên đủ để những người đi tìm thú vui bên kia đường thấy mếch lòng khi bị xua đuổi chỉ vì một sự phiền hà nhỏ nhặt kiểu như chuyện chết người.
Một tay cảnh sát đứng cạnh đó quay hình ghi âm. Bên cạnh rào chắn, vài người giám định pháp y đang túm tụm lại để tránh cơn mưa tầm tã và tán gẫu. Họ chưa thèm để ý đến thi thể, cũng chưa nhận ra nạn nhân.
Có tệ hơn không, Eve tự hỏi, và đôi mắt cô sững lại khi nhìn mưa xối sạch vết máu, khi ta quen biết nạn nhân?
Cô chỉ có quan hệ nghề nghiệp với Ủy viên Công tố Cicely Tower, nhưng là một mối quan hệ vừa đủ để hình thành nhận định vững chắc rằng bà là một phụ nữ mạnh mẽ. Một phụ nữ thành đạt, Eve nghĩ, một chiến binh, người đã kiên cường theo đuổi công lý.
Bà ấy có đang theo đuổi công lý ở đây, tại khu tồi tàn này?
Khẽ thở dài, Eve với tay mở chiếc túi đẹp đẽ đắt tiền để kiểm chứng ảnh căn cước nạn nhân. “Cicely Towers,” cô nói vào máy ghi âm. “Nữ, bốn lăm tuổi, đã ly hôn. Trú tại hai một ba hai đường Tám ba Đông, phòng Sáu mốt B. Không mất cướp. Nạn nhân vẫn mang nữ trang. Khoảng chừng...” Cô xem qua ví. “Hai mươi đô la tiền mặt, năm mươi phiếu tín dụng, sáu thẻ tín dụng để lại hiện trường. Không có dấu hiệu xô xát hoặc cưỡng hiếp.”
Cô nhìn lại người phụ nữ nằm soài trên vỉa hè. Bà làm quái gì ở đây, Towers? cô tự hỏi. Ở đây, cách xa trung tâm mua sắm, cách xa địa chỉ ngôi nhà sang trọng của bà?
Và lại ăn mặc như khi làm việc, cô nghĩ. Eve biết rõ kiểu trang phục chức sắc của Cicely Towers, và ngưỡng mộ nó tại tòa án cũng như ở Tòa thị chính. Màu sắc mạnh - luôn sẵn sàng đứng trước máy quay - cùng với phụ kiện phù hợp, luôn thể hiện nét nữ tính.
Eve đứng lên, bất giác chống tay vào đầu gối quần jean ướt sũng.
“Giết người,” cô nói gọn. “Bọc xác bà ấy lại.”
Eve chẳng ngạc nhiên khi giới truyền thông đã đánh hơi được vụ giết người và đang lùng sục tin tức tại tòa nhà hào nhoáng nơi Cicely Towers sống, trước cả khi Eve đến được đó. Vài ba đài lưu động và mấy tay phóng viên hau háu đã đóng trại bên vỉa hè sạch bong. Ba giờ sáng, trời mưa như trút chẳng làm họ nao núng. Trong mắt họ, Eve thấy được tia nhìn thau láu. Câu chuyện là miếng mồi, xứng đáng để giành giật.
Cô có thể lờ đi các máy quay đang chĩa về mình, các câu hỏi bắn ra như mũi tên đâm siết. Cô hầu như đã quen với việc cô không còn là kẻ mai danh. Vụ án mà cô điều tra kết thúc hồi mùa đông vừa rồi đã bắn cô vào tầm mắt của công chúng. Vụ án đó, cô nghĩ khi hướng ánh mắt đanh thép vào tay phóng viên cả gan cản đường cô, và mối quan hệ của cô với Roarke.
Đó là một vụ giết người. Cái chết thảm khốc, cho dù có gây kích thích đến thế nào, cũng nhanh chóng không còn được công chúng quan tâm nữa.
Nhưng Roarke thì luôn là tin tức.
“Cô có gì rồi, Trung úy? Cô có nghi cho ai không? Có động cơ nào không? Cô có thể xác nhận Ủy viên Công tố Towers đã bị cắt cổ không?”
Eve chậm rãi lê từng bước ngắn, đảo mắt qua đám đông phóng viên ướt sũng với những ánh mắt hoang dại. Cô cũng ướt đầm, mệt mỏi và chán ngán, nhưng cô thận trọng. Cô hiểu nếu dâng nộp một chút gì của bản thân cho báo giới, họ sẽ vò xé, vặn siết và vắt khô.
“Sở cảnh sát không bình luận gì lúc này ngoài một điều là việc điều tra cái chết của Ủy viên Công tố Towers đang được tiến hành.”
“Cô được giao vụ này?”
“Tôi phụ trách chính,” cô đáp gọn, rồi bước qua hai tay cảnh sát đang gác lối vào tòa nhà.
Hành lang đầy hoa: Dọc dài hai bên là những bông hoa sặc sỡ, thơm ngát khiến cô nghĩ đến mùa xuân ở một nơi nào đó xa xôi - hòn đảo nơi cô đã có ba ngày rạng ngời cùng Roarke trong khi cô hồi phục vết thương do đạn và nghỉ ngơi cho lại sức.
Cô chẳng dành thì giờ để mỉm cười với kỷ niệm, điều cô sẽ làm trong những tình huống khác, mà chìa phù hiệu và đi qua những tấm lát sàn màu nâu đến thang máy đầu tiên.
Trong tòa nhà có nhiều cảnh sát hơn. Hai người đứng sau bàn nơi hành lang điều khiển hệ thống an ninh được vi tính hóa, những người khác canh giữ lối vào, còn những người khác nữa đứng cạnh các khoang thang máy. Có nhiều người hơn cần thiết, nhưng đấy chỉ vì Towers là Ủy viên Công tố, bà từng là một trong số họ.
“Căn hộ của bà ấy đã được canh gác chưa?” Eve hỏi cảnh sát gần nhất.
“Thưa, đã canh gác. Không có ai vào hoặc ra kể từ khi sếp gọi điện lúc hai giờ mười phút.”
“Tôi muốn bản sao của các đĩa an ninh.” Cô bước vào thang máy. “Trong vòng hai tư giờ qua.” Cô liếc nhìn tên ghi trên bộ đồng phục. “Tôi muốn một đội sáu người, để điều tra từng căn hộ trong tòa nhà, bắt đầu từ bảy giờ, Biggs. Tầng sáu mốt,” cô ra lệnh, cửa thang máy trong suốt đóng lại nhẹ nhàng.
Cô bước vào tấm thảm xa xỉ và sự tĩnh lặng y như viện bảo tàng của tầng sáu mốt.
Hành lang hẹp, đúng kiểu những tòa chung cư được xây dựng trong nửa cuối thế kỷ trước. Những bức tường mang màu trắng kem nhẵn thín, có gắn gương cách quãng cố định để tạo cảm giác không gian.
Không gian không phải là vấn đề trong những căn hộ, Eve nghĩ. Mỗi tầng chỉ có ba căn hộ. Cô dùng thẻ tổng Cảnh sát và An ninh của mình để mở mã khóa phòng 61-B rồi bước vào chốn lộng lẫy yên ắng ấy.
Cicely Towers đã chăm lo rất tốt cho bản thân, Eve quả quyết. Và bà ấy muốn sống sung túc. Lấy chiếc máy quay hình bỏ túi từ trong bộ dụng cụ dã chiến ra cài lên áo jacket, cô quay phòng khách. Cô nhận ra hai bức tranh của một họa sĩ nổi tiếng thế kỷ hai mốt treo trên bức tường màu hồng nhạt phía trên khu tiếp khách hình chữ U trang trí những vệt sơn màu hồng và xanh nhạt. Chính mối quan hệ với Roarke giúp cô nhận ra những bức tranh và sự vương giả trong nét bài trí đơn giản và các món đồ được lựa chọn kỹ lưỡng này.
Một Ủy viên Công tố kiếm được bao nhiêu mỗi năm? Cô tự hỏi khi máy quay ghi hình.
Mọi thứ gọn gàng, tỉ mỉ. Rõ rồi, Eve nghĩ, từ những điều cô biết về Towers, người phụ nữ này rất tỉ mỉ. Trong trang phục, trong công việc, và trong việc giữ gìn sự riêng tư.
Vậy, một phụ nữ thông minh, thanh lịch và cẩn thận đã làm gì trong một khu vực nhớp nhúa vào giữa một đêm xấu trời?
Eve đi quanh phòng. Nền nhà bên dưới những tấm thảm là gỗ trắng và sáng như gương, phản chiếu màu sắc chủ đạo của căn phòng. Trên một chiếc bàn là những bức tranh ba chiều đóng khung, chụp ảnh những đứa trẻ ở nhiều giai đoạn phát triển, từ thời thơ ấu cho đến những năm đại học. Một trai một gái, đều xinh đẹp, đều rạng rỡ.
Thật kỳ lạ, Eve nghĩ. Cô đã thực hiện vô số vụ án với Towers trong nhiều năm qua. Cô có biết người phụ nữ này có con cái không nhỉ? Lắc đầu, cô bước đến chiếc máy tính nhỏ gắn vào cái bàn làm việc kiểu cách trong góc phòng. Cô lại dùng thẻ tổng để mở máy.
“Danh sách các cuộc hẹn của Cicely Towers, ngày mồng hai tháng Năm.” Eve bặm miệng khi đọc dữ liệu. Một tiếng ở phòng chăm sóc sức khỏe cho giới quý tộc trước khi dành cả ngày ở tòa án, tiếp theo là gặp một luật sư danh tiếng của bên bị cáo lúc sáu giờ, rồi hẹn ăn tối. Eve nhíu mày. Ăn tối với George Hammett.
Eve biết Roarke có những vụ làm ăn với Hammett. Cô đã gặp ông ta hai lần, biết ông ta là một người quyến rũ và từng trải, có đời sống khá xa hoa nhờ nghề kinh doanh vận tải.
Và Hammett là cuộc hẹn cuối cùng trong ngày của Cicely Towers.
“In,” cô nói rồi bỏ bản in vào túi.
Tiếp theo cô kiểm tra điện thoại, yêu cầu mọi cuộc gọi đến và đi trong bốn tám giờ qua. Có lẽ cô sẽ phải kiểm tra kỹ hơn, nhưng hiện giờ cô chỉ ra lệnh ghi lại các cuộc gọi, lấy đĩa ra, rồi bắt đầu khám xét căn hộ cẩn thận.
Đến năm giờ sáng, hai mắt cô nhức buốt và đầu cô đau điếng. Giấc ngủ chưa đầy một tiếng đồng hồ mà cô có được trong khoảng thời gian sau cuộc mây mưa và trước vụ giết người đã bắt đầu hết tác dụng.
“Theo thông tin đã biết,” cô mệt mỏi nói vào máy ghi âm, “nạn nhân sống một mình. Theo điều tra ban đầu, không có dấu hiệu cho thấy điều ngược lại. Không có dấu hiệu nào cho thấy gì khác ngoài việc nạn nhân chủ động rời căn hộ, và không có ghi chép nào về một cuộc hẹn, hầu giải thích tại sao nạn nhân đến nơi xảy ra án mạng. Điều tra viên chính đã lấy dữ liệu từ máy tính và điện thoại của nạn nhân để điều tra thêm. Điều tra từng căn hộ trong tòa nhà sẽ bắt đầu từ bảy giờ và đĩa an ninh tòa nhà sẽ được tịch thu. Điều tra viên chính rời nơi cư trú của nạn nhân và bắt đầu trên đường đến phòng làm việc của nạn nhân tại Tòa thị chính. Trung úy Dallas, Eve. Năm giờ tám phút.”
Eve tắt máy ghi âm và máy quay, lấy bộ dụng cụ dã chiến, bước ra.
Đã quá mười giờ khi cô quay trở về Sở Cảnh sát. Để nhượng bộ cho cái dạ dày rỗng tuếch, cô lao thẳng đến nhà ăn, thất vọng nhưng chẳng ngạc nhiên khi thấy hầu hết các món ngon đã hết mất tiêu vào giờ này. Cô chọn bánh đậu nành và thứ thức uống mà nhà ăn hay giả bộ là cà phê. Đồ ăn thật tệ, cô nuốt tất cả vào bụng trước khi vào văn phòng.
Đúng lúc ấy, điện thoại đổ chuông.
“Trung úy.”
Cô nén tiếng thở dài khi nhìn vào bộ mặt to bè và ánh mắt dữ dằn của Whitney. “Thưa Chỉ huy.”
“Văn phòng tôi, ngay bây giờ.”
Cô chưa kịp khép miệng thì màn hình đã trắng xóa.
Khỉ thật, cô nghĩ. Cô xoa mặt, rồi vuốt mái tóc ngắn màu nâu gợn sóng. Chẳng có cơ hội kiểm tra tin nhắn, gọi Roarke báo cho anh biết cô đang làm gì, hay mười phút chợp mắt mà cô đã mơ tưởng.
Cô đứng lên, chỉnh vai áo. Tranh thủ cởi áo jacket. Chiếc áo da đã giữ cho áo sơ mi khô, nhưng quần jean vẫn ướt. Cô thản nhiên lờ đi sự khó chịu và tập hợp chút dữ liệu mình có. Nếu may mắn, cô có thể được mời một tách cà phê trong phòng Chỉ huy.
Chỉ mất mười giây Eve đã nhận ra còn lâu mới có cà phê.
Whitney không ngồi sau bàn như thường lệ. Ông đang đứng, hướng mặt về phía cửa sổ một bức tường, nhìn quang cảnh thành phố mà ông đã phục vụ và bảo vệ hơn ba mươi năm qua. Ông chắp tay sau lưng, nhưng tư thế chừng như thoải mái bị những đốt tay trắng bợt kia phủ nhận.
Eve thoáng dò xét đôi vai rộng, mái tóc hoa râm, tấm lưng to bè của người đàn ông chỉ vài tháng trước đây đã từ chối vị trí giám đốc chỉ để làm chỉ huy ở đây.
“Chỉ huy.”
“Mưa tạnh rồi.”
Cô nhíu mắt khó hiểu trước khi thận trọng xua cảm giác đó đi, giữ đôi mắt bằng lặng. “Vâng, thưa sếp.”
“Nói chung, đây là một thành phố tốt. Đứng từ đây ta có thể dễ dàng quên điều đó, nhưng nói chung đây là một thành phố tốt. Giờ tôi đang cố ghi nhớ điều này.”
Cô không nói gì, không có gì để nói. Cô chờ đợi.
“Tôi giao cô phụ trách chính vụ này. Lý thuyết mà nói, Deblinsky đang được cân nhắc, nên tôi muốn biết liệu cô ta có chỉ trích gì cô không.”
“Deblinsky là một cảnh sát giỏi.”
“Đúng thế. Cô giỏi hơn.”
Vì lông mày cô đã nhướn lên, cô mừng là ông vẫn quay lưng về phía cô. “Cảm ơn Chỉ huy đã tín nhiệm.”
“Là do cô giành được tín nhiệm. Tôi bỏ qua quy định để giao cô phụ trách vụ này vì những lý do cá nhân. Tôi cần người giỏi nhất, người sẽ quyết tâm đến cùng để phá vụ án này.”
“Hầu hết chúng ta đều biết Ủy viên Công tố Towers, Chỉ huy. Không cảnh sát nào ở New York này không quyết tâm tìm ra kẻ giết bà ấy.”
Ông thở ra, và hít thật sâu cho không khí lấp đầy cơ thể đẫy đà rồi mới xoay người lại. Trong một lúc lâu hơn, ông không nói gì, chỉ nhìn người phụ nữ mà ông đã giao phó nhiệm vụ. Trông cô mảnh mai, tưởng chừng như thế, vì ông đủ lý trí để biết cô có khả năng chịu đựng mạnh hơn vẻ bề ngoài dong dỏng và mong manh ấy.
Cô đang biểu lộ sự mệt mỏi, trong vết quầng thâm dưới ánh mắt màu whiskey, trong vẻ nhợt nhạt của khuôn mặt xương gầy. Ông không thể để điều đó làm ông lo lắng, không phải bây giờ.
“Cicely Towers là một người bạn - bạn rất thân.”
“Tôi hiểu.” Eve không chắc cô có hiểu thật không. “Tôi rất tiếc, thưa Chỉ huy.”
“Tôi biết bà ấy đã nhiều năm. Chúng tôi đã cùng bước khởi đầu, một cảnh sát liều lĩnh và một luật sư hình sự hăng hái. Vợ chồng tôi là cha mẹ đỡ đầu của con trai bà ấy.” Ông dừng một lúc và dường như phải đấu tranh để kiềm chế. “Tôi đã báo cho các con bà ấy. Vợ tôi đang gặp chúng. Chúng sẽ ở với chúng tôi cho đến sau lễ tang.”
Ông hắng họng, mím môi. “Cicely là một trong những người bạn lâu năm nhất của tôi, trên cả sự tôn trọng và ngưỡng mộ về nghề nghiệp của tôi với bà ấy, tôi rất yêu quý bà ấy. Vợ tôi suy sụp vì chuyện này; các con của Cicely thì tan nát. Tất cả những gì tôi có thể nói với họ là tôi sẽ làm mọi việc, bất cứ việc gì trong khả năng mình, để tìm ra kẻ đã làm điều này với bà ấy, để mang lại cho bà ấy cái mà bà đã cống hiến cả cuộc đời: Công lý.”
Giờ ông mới ngồi xuống, không phải với dáng uy quyền mà với vẻ mệt mỏi. “Tôi kể cho cô chuyện này, Dallas, để cô biết trước là tôi không hề khách quan trong vụ này. Không hề. Bởi vì không khách quan, nên tôi dựa vào cô.”
“Cảm ơn ông đã thẳng thắn, thưa Chỉ huy.” Cô ngập ngừng chỉ một giây. “Với tư cách là bạn của nạn nhân, thẩm vấn ông càng sớm càng tốt sẽ là việc cần thiết.” Cô quan sát mắt ông lóe lên và sững lại. “Cả vợ ông, thưa Chỉ huy. Nếu thuận tiện hơn, tôi có thể tiến hành thẩm vấn tại nhà riêng thay vì ở đây.”
“Tôi hiểu.” Ông hít sâu. “Đó là lý do vì sao cô được giao phụ trách chính, Dallas. Không nhiều cảnh sát có cái dũng khí nói thẳng thắn được như vậy đâu. Tôi rất cảm kích nếu cô đợi đến ngày mai, có lẽ thêm một hai ngày nữa, mới gặp vợ tôi, nếu như cô muốn gặp bà ấy tại nhà. Tôi sẽ sắp xếp.”
“Vâng, thưa Chỉ huy.”
“Đến giờ cô đã thu được gì rồi?”
“Tôi đã khám xét nơi ở và văn phòng của nạn nhân. Tôi có hồ sơ các vụ án bà ấy đang chờ xét xử và những vụ đã kết thúc trong năm năm qua. Tôi cần kiểm tra chéo để biết xem có ai bị bà ấy cho vào tù mới được mãn hạn gần đây không, cả gia đình và đồng đảng của họ. Đặc biệt những tội phạm nghiêm trọng. Tỉ lệ thắng án của bà ấy rất cao.”
“Cicely là một con hổ trong phòng xử án, tôi chưa bao giờ thấy bà ấy bỏ lỡ một chi tiết. Cho đến tận giờ.”
“Tại sao bà ấy lại ở đó, Chỉ huy, ngay nửa đêm? Khám nghiệm pháp y sơ bộ xác định thời gian chết là một giờ mười sáu phút. Đó là một khu khá phức tạp - tống tiền, buôn lậu, mại dâm. Có một điểm bán ma túy cách nơi xác bà ấy được tìm thấy có vài tòa nhà.”
“Tôi không biết. Bà ấy là người cẩn trọng, nhưng cũng... ngạo mạn.” Ông nhếch mép. “Thật đáng ngưỡng mộ. Bà ấy sẽ đối mặt với điều xấu xa nhất mà thành phố này tạo ra. Nhưng còn chủ định đặt mình vào nguy hiểm thì... tôi không biết.”
“Bà ấy đang theo đuổi một vụ án, vụ Fluentes, giết hai người. Bóp cổ một người bạn gái. Luật sư của hắn ta đang áp dụng hướng biện hộ rằng phạm tội do bị cảm xúc thúc đẩy, nhưng có tin cho biết Towers định cho hắn vào tù. Tôi đang kiểm tra.”
“Hắn đang tại ngoại hay bị giam?”
“Tại ngoại. Lần đầu phạm tội liên quan đến bạo lực, tiền bảo lãnh rất thấp. Vì đây là vụ giết người, hắn buộc phải mang vòng theo dõi, nhưng như thế không hề có nghĩa hắn không biết gì về điện tử. Liệu bà ấy có gặp hắn?”
“Tuyệt đối không. Vụ án sẽ bị ảnh hưởng khi bà ấy gặp bị cáo ngoài tòa án.” Nghĩ về Cicely, nhớ đến Cicely, Whitney lắc đầu. “Bà ấy không bao giờ mạo hiểm làm thế. Nhưng hắn ta có thể dùng các biện pháp khác để dụ bà ấy đến đó.”
“Như tôi đã nói, tôi đang kiểm tra. Bà ấy có cuộc hẹn ăn tối hôm qua với George Hammett. Ông biết ông ta không?”
“Xã giao thôi. Họ thỉnh thoảng mới gặp nhau. Không có gì nghiêm túc, theo lời vợ tôi. Bà ấy đang cố tìm một người đàn ông hoàn hảo cho Cicely.”
“Thưa Chỉ huy, sẽ là tốt nhất nếu tôi hỏi bây giờ, không ghi âm. Ông có quan hệ tình ái với nạn nhân không?”
Cơ má ông giật giật, nhưng mắt ông vẫn giữ bình thản. “Không, tôi không. Chúng tôi là bạn bè, một mối quan hệ bạn bè đáng trân trọng. Thực ra, bà ấy là gia đình. Cô không hiểu gia đình là thế nào đâu, Dallas.”
“Không.” Giọng cô bình thản. “Tôi nghĩ là không.”
“Tôi xin lỗi.” Nhắm mắt, Whitney áp tay vào mặt. “Điều đó không đáng, không công bằng. Và câu hỏi của cô là thích đáng.” Ông thả tay xuống. “Cô chưa bao giờ mất một người thân thiết, đúng không Dallas?”
“Theo tôi nhớ thì đúng vậy.”
“Nó phá tan ta ra từng mảnh,” ông lẩm nhẩm.
Cô nghĩ có thể lắm. Trong mười năm biết Whitney, cô đã thấy ông tức giận, mất kiên nhẫn, thậm chí tàn nhẫn lạnh lùng. Nhưng chưa bao giờ cô thấy ông tàn lụy.
Nếu đó là điều mà sự mất mát một người thân gây ra cho một người đàn ông mạnh mẽ, Eve nghĩ ở tình trạng như cô hiện giờ có khi lại tốt hơn. Cô không có gia đình để mất, chỉ có một tuổi thơ mờ mịt, đáng sợ. Cuộc sống bây giờ của cô đã bắt đầu khi cô lên tám, được người ta tìm thấy ở Texas, bị bỏ rơi, rách rưới. Chuyện gì xảy ra trước ngày hôm đó không quan trọng. Cô không thôi tự nhủ nó không quan trọng. Cô tự tạo cho mình được như con người hôm nay, địa vị hôm nay. Về quan hệ bạn bè, có rất ít người cô quan tâm thích đáng, đủ để cô tin cậy. Về quan hệ hơn tình bạn, có Roarke. Anh khiến cô ngày càng nhỏ bé hơn cho đến khi cô hiến dâng cho anh nhiều hơn. Đủ để đe dọa cô trong những lúc rỗi rãi - đe dọa vì cô biết anh sẽ không thỏa mãn chừng nào anh chưa có tất cả.
Nếu cô dâng hết cho anh, rồi mất anh, thì cô có bị tan ra từng mảnh không?
Thay vì cứ nghĩ về điều đó, Eve tự lấy cho mình cà phê và một thanh kẹo dở cô tìm thấy trong ngăn bàn. Hy vọng về một bữa trưa ở đây cũng hoang tưởng như được đi nghỉ một tuần ở vùng nhiệt đới vậy. Cô nhấp và nhai trong khi lướt qua bản báo cáo giám định pháp y trên màn hình.
Thời điểm chết vẫn trùng với xác định trong báo cáo sơ bộ. Nguyên nhân, bị cắt cổ dẫn đến mất máu và ôxy. Nạn nhân đã ăn sò điệp và rau dại, dùng rượu, cà phê thật, và trái cây tươi trộn kem. Ước tính bữa ăn diễn ra năm tiếng trước khi chết.
Cú điện báo không lâu sau đó. Cicely Towers đã chết chỉ mười phút trước khi một tài xế taxi, một người dũng cảm hoặc khốn cùng đến mức phải làm việc trong khu vực đó, đã phát hiện ra xác chết và báo cảnh sát. Chiếc xe tuần tra đầu tiên đến sau ba phút.
Kẻ giết người đã bỏ đi rất nhanh, Eve nghĩ. Và nữa, thật dễ lẩn khuất đi trong một nơi như thế này, chui vào một chiếc xe, một cánh cửa, một câu lạc bộ. Có máu; cổ phun máu và vãi khắp nơi. Nhưng cơn mưa là kẻ tòng phạm, tẩy rửa máu trên tay tên giết người.
Lẽ ra cô phải lùng sục khu đó, hỏi những câu hỏi khó có thể nhận được bất cứ câu trả lời khả dĩ. Nhưng, những đồng đút lót thường có hiệu quả, trong khi thủ tục điều tra và những đe dọa lại không.
Cô đang xem xét ảnh của cảnh sát chụp Cicely Towers với chiếc vòng cổ đầy máu, thì điện thoại kêu bíp.
“Dallas đây, Giết người.”
Một khuôn mặt hiện trên màn hình, trẻ măng, hớn hở và láu cá. “Trung úy, từ đó nghĩa là gì?”
Eve không chửi thề, mặc dù rất muốn. Cô không đánh giá cao những tay phóng viên, mà C. J. Morse lại đứng thấp nhất trong thang đánh giá của cô. “Anh không muốn nghe điều tôi nói đâu, Morse.”
Khuôn mặt tròn nứt ra một nụ cười. “Thôi nào, Dallas, công chúng có quyền biết. Cô nhớ chứ?”
“Tôi chẳng có gì để nói với anh cả.”
“Không ư? Cô muốn tôi lên sóng và nói rằng Trung úy Eve Dallas, người giỏi nhất trong những người giỏi nhất ở New York, chẳng thu được gì trong cuộc điều tra vụ giết một trong những nhân vật của công chúng đáng kính nhất, nổi bật nhất và dễ nhận ra nhất? Tôi có thể làm thế, Dallas,” anh ta nói, tặc lưỡi. “Tôi có thể, nhưng thế không tốt cho cô đâu.”
“Và anh cho rằng chuyện đấy quan trọng với tôi.” Nụ cười cô mỏng và sắc như laser và ngón tay cô đang xoay xoay trên phím ngắt kết nối. “Nhầm rồi.”
“Có thể không ảnh hưởng đến cá nhân cô, nhưng nó sẽ phản ánh về Sở Cảnh sát.” Lông mi dài như con gái của anh ta chớp chớp. “Về Chỉ huy Whitney vì đã giật dây để cho cô làm điều tra chính. Và còn hệ lụy đến Roarke.”
Ngón tay cô co lại và cuộn vào lòng bàn tay. “Vụ giết Cicely Towers là ưu tiên của Sở Cảnh sát, của Chỉ huy Whitney, và của tôi.”
“Tôi sẽ trích lời cô.”
Đúng là tên khốn. “Công việc của tôi ở Sở Cảnh sát không dính dáng gì đến Roarke cả.”
“Này, cô mắt nâu, bất cứ cái gì liên quan đến cô thì giờ cũng liên quan đến Roarke, và ngược lại. Cô biết đấy, việc bạn trai của cô có các vụ làm ăn với người mới chết, chồng cũ bà ta và người tình hiện nay của bà ta cũng liên quan mật thiết với nhau mà.”
Hai tay cô cuộn thành nắm đấm. “Roarke có nhiều vụ làm ăn với nhiều người. Tôi không biết là anh lại lui tới những chốn ngồi lê đôi mách đấy C. J.”
Câu nói đã xóa sạch cái cười xun xoe khỏi khuôn mặt anh ta. Không có gì khiến C. J. Morse căm ghét bằng bị nhắc nhở về xuất xứ ở mục tin vỉa hè và xã hội. Đặc biệt là bây giờ khi anh ta đang tìm đường luồn lách vào mục tin chính sự. “Tôi có nguồn tin, Dallas.”
“Phải, anh cũng có cái nhọt giữa trán nữa. Tôi sẽ để ý đến chuyện đó.” Với đòn rẻ tiền nhưng thỏa mãn đó, Eve tắt máy.
Đứng phắt dậy, cô bước đi trong văn phòng nhỏ của mình, cho hai tay vào túi áo, rồi lại lôi ra. Khỉ thật, tại sao tên của Roarke lại liên quan đến vụ này? Anh dính líu đến chuyện làm ăn của Towers và đồng sự của bà ấy sâu đến mức nào?
Eve lại buông người xuống ghế và quắc mắt nhìn bản báo cáo trên bàn. Cô phải tìm ra, thật nhanh.
Ít nhất lần này, với vụ giết người này, cô biết anh có chứng cứ ngoại phạm. Lúc Cicely Towers bị cắt cổ, Roarke đang mây mưa với nữ nhân viên điều tra.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook