Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ
Chương 45: Ngọn nến lụi tàn (3)

Tạ Cẩn đã không thể nói nữa, cậu chỉ có thể ôm ngực, nỗi tuyệt vọng sâu sắc xen lẫn trong tuyết đầy trời, thấm đầy toàn thân mọi người ở đây.

Tất cả đều là tội của mình.

Nghĩ như vậy, thân thể lại không cách nào nhúc nhích. Gaea trước mắt đã sớm không phải thiên sứ giáng lầm trần gian. Con mắt đỏ tươi mở to, cười điên cuồng, y đã hoàn toàn trở thành yêu ma.

“Gaea!” Cảm nhận được nắm tuyết trong cơ thể càng nhét càng sâu, Tạ Du không khỏi có cảm giác: Y chính là muốn tra tấn mình thế này đến chết đi. Làm mình hai chân mở rộng, nội tạng vỡ nát mà chết. Tưởng tượng cảnh mình bị từ trong xé toạc, tràng vị nội tạng từ đùi chảy ra. Tạ Du thật sự cảm thấy kinh khủng.

Mạnh giãy dụa, tưởng thoát khỏi cực hình này, lại đột nhiên nhìn đến Tạ Cẩn và tấm bia đá nho nhỏ bên cạnh.

“Cẩn!” Đầu óc đột nhiên thanh tỉnh lại, yêu hận nồng đậm quấn quanh lòng bỗng nhiên tan đi.“Không, Gaea!”

Người trên người đã sớm rơi vào điên cuồng, nơi nào nghe được.

“Gaea!” Cắn chặt răng, Tạ Du dùng hết sức hô to.

“Savannah đang nhìn chúng ta! Chẳng lẽ anh quên!”

Savannah?

Cái tên này như là một tiếng sấm, ầm một cái đập tỉnh thiếu niên điên cuồng.

Dừng động tác trong tay, y nâng lên cái trán trơn bóng, hoang mang nhìn bốn phía.

Đầu tiên Tạ Du là cả người vết thương trước mắt, giữa hai chân còn đang chảy hỗn hợp nước tuyết và t*nh dịch; rồi đến Tạ Cẩn phía sau ôm đầu, không ngừng phát run; đến tấm mộ đá cẩm thạch nho nhỏ bên cạnh hắn, bị tuyết bao phủ, ngay cả chữ thấy không rõ lắm.

“Mình…” Đôi môi đẹp run rẩy, hai bàn tay giơ đến trước mắt, ngón tay thon dài mảnh khảnh, tại sao luôn làm ra chuyện tàn nhẫn như thế?

Đầu tiên là ở trước xác em gái cưỡng bức một người, sau đó lại ở trước mộ bia cũng phạm cái sai này.

Chuyển mắt.

Hơn nữa, hai lần, đều cùng một người.

“Tạ Du… ” Thiếu niên anh tuấn trước mặt đã bất tỉnh, tra tấn vừa rồi, giãy dụa và rét lạnh đã sớm hao mòn mọi sức lực của hắn. “Đều do em… ”

Tầm mắt tìm kiếm cái gì dưới đất, lời Tạ Du vừa nói lại vang lên bên tai.

“Giết em, tất cả sẽ kết thúc.”

Cánh hoa tuyết còn đang múa trong không trung, nhiệt độ cơ thể nóng rực đã phục hồi, trên hàng mi đen lại đọng một lớp băng tuyết, lồng ngực như muốn vỡ ra, đau vô cùng.

“Giết em, tất cả sẽ kết thúc.”

Nghe được câu này, lạnh giá từ lòng bàn chân xông thẳng lên nhanh chóng đông lại toàn thân.

Làm sao có thể?

Làm sao có thể giết em được, Du?

Gaea chỉ cảm thấy khó thể tin nổi. Thiếu niên tóc đen mắt đen anh tuấn này, bắt đầu từ lúc hắn vươn ra bàn tay nho nhỏ ấy.

“Xem, là quả thông nè, tặng cho anh!”

Hắn liền chưa từng rời đi từ trong lòng Gaea.

Nghĩ đến nụ cười luôn xấu xa của Tạ Du sẽ mãi mãi đọng lại, nghĩ đến lồng ngực màu lúa mạch ấm áp của hắn sẽ không còn lên xuống, nghĩ đến trong sinh mệnh của mình không còn người thiếu niên tóc đen mắt đen này nữa… 

Gaea liền cảm giác trong đầu có cái gì, sụp đổ.

Vì thế, mọi thứ xảy ra sau đó, liền hoàn toàn không hề bị mình khống chế.

Như muốn làm hắn biết đến sự tồn tại của mình liều mạng đi vào, muốn cho hắn vĩnh viễn nhớ rõ mình dùng sức đâm vào.

Hoàn toàn mất đi lý trí, chỉ biết phải không ngừng tiến thẳng vào sâu nơi ấm áp ấy.

“Mình… ” Hai mắt tìm kiếm xung quanh, ngay cả chính Gaea cũng không biết, giờ tìm cái gì.

Một lần lại một lần, vì người này, đánh mất bản thân.

Thậm chí, ở trước xác em gái, trước bia mộ của nó, làm ra chuyện xấu xa như vậy.

“Không thể tiếp tục như vậy nữa.” Như xác định điều gì, Gaea đột nhiên lớn tiếng nói. Rồi, y cúi người, từ trong tuyết nhặt lên thứ đã bị vùi lấp y tìm kiếm đã lâu.

Tạ Cẩn vẫn không nói một tiếng, chỉ vừa run rẩy vừa nhìn mọi thứ xảy ra.

Thứ Gaea cầm lên.

Hóa ra là một khẩu súng, đen tuyền, bông tuyết đang rơi xuống từ trên đó, lướt qua ngón tay tuyết trắng nhỏ dài.

Tạ Cẩn chỉ cảm thấy cuống họng bị bóp nghẹn.

Sau đó mọi thứ như pha quay chậm vậy.

Thiếu niên mĩ lệ có mái tóc hơi dài thả xuống vai, rũ xuống hàng mi, nhẹ nhàng phủi tuyết trên súng xuống. Sau đó, y đến gần thiếu niên đã hôn mê bị trói ở cây, nhẹ nhàng giúp hắn tháo bỏ trói buộc, cởi áo khoác bọc lại hắn.

“Lạnh quá…” Cánh môi hé mở, phun ra thở dài nhẹ nhàng, kéo thiếu niên vào trong lòng giống muốn sưởi ấm hắn, ôm chặt lại.

Thời gian liền trong sự yên lặng này thong thả trôi qua, chỉ có tuyết lặng im vẫn đang rơi xuống.

Rốt cuộc, Gaea buông ra Tạ Du trong lòng, dịu dàng đem hắn hơi dựa vào cây, đứng dậy.

Sau đó, chậm rãi giơ lên súng trong tay… 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương