Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ
Chương 43: Ngọn nến lụi tàn (1)

Bầu trời xanh biêng biếc, mây xám lớp lớp chồng lên nhau.

Tuyết dường như mãi mãi vô tận, giống như tạo hóa của bầu trời, rải mỗi một góc mặt đất.

Trong vùng quê hoàn toàn vắng lặng này, đâu đó có tiếng kêu truyền đến.

Bị âm thanh xa xa này dọa sợ, một con thỏ trong bụi gai nhảy vội ra, quẹt qua một cái cây già khọm bỗng từng lớp tuyết đọng từ trên cành khô rơi xuống bãi đất trống dưới tàng cây.

Rào rào rào ──

Người vẫn yên lặng bất động dưới tàng cây, cũng bị tuyết này bừng tỉnh, hồi thần lại.

Bóng người màu trắng gần như hòa vào một thể bốn phía, thậm chí làn da còn tái nhợt hơn tuyết, Tạ Cẩn hôm nay xem ra còn tiều tụy hơn ba phần so với ngày xưa.

“Savannah…” Nhìn đóa hoa trắng tinh đã không còn tươi trong tay, đôi môi tái xám khô quắt thì thào.

Từ buổi sáng bảy giờ đi ra ngoài đến bây giờ, Tạ Cẩn đã đứng ở trong cây cối cách tấm mộ không xa ba giờ.

Nhưng vẫn không có dũng khí bước ra đó một bước.

“Savannah… anh…”

Thân thể lạnh lẽo đã hoàn toàn không cảm giác rét lạnh, run rẩy, nhưng không hề ngừng lại.

“Anh…”

Nhắm mắt lại, Tạ Cẩn siết tay, dưới chân giống như mọc rễ vậy không nhúc nhích được.

“A ──”

Nghiêng đầu, Tạ Cẩn nhìn phía nghĩa trang. Hình như có tiếng gì không ngừng theo gió truyền đến.

“Đó là?….” Nghi hoặc cẩn thận nghe.

“A ──”

Hình như là tiếng kêu thảm thiết, nhưng bất ngờ quen tai.

“Du?” Tạ Cẩn bỗng chấn động, giọng này rất quen, làm lòng cậu dâng lên dự cảm bất tường.

“Du!!!” Rốt cuộc không quan tâm gì nữa, bước hai chân nhỏ gầy, Tạ Cẩn liền chạy tới nghĩa trang.

“A ── a ──”

Càng tới gần tiếng kêu đó lại càng rõ ràng chói tai, trái tim đập ngày càng mạnh, ngực giống như muốn vỡ tung. Tạ Cẩn che ngực, cố gắng chạy.

Đây là ──

Rốt cuộc tới chỗ muốn đến, Tạ Cẩn chỉ nhìn một cái liền bị cảnh trước mắt sợ tới mức chết trân tại chỗ.

Một góc nghĩa trang, một thiếu niên trần truồng bị cố định vào cây đa khổng lồ. Hai tay hắn vòng qua cây trói chặt ra sau, lưng kề sát vỏ cây thô ráp, theo hắn giãy dụa, thân thể và thân cây ma sát mạnh, bông tuyết không ngừng từ khe cây rơi xuống, đập vào người hai người phía dưới.

Da thịt màu lúa mạch trong không khí rét lạnh đã bắt đầu ửng tím, hai viên nhũ trước ngực càng giống bị đông cứng, đỏ bừng bừng, làm dấu răng càng rõ ràng hơn. Thiếu niên bị bắt mở ra hai chân cường tráng, một mĩ thiếu niên mảnh khảnh quần áo không chỉnh đang không ngừng đâm rút.

“A ──”

Tiếng kêu thảm thiết chính là từ thiếu niên bị trói này phát ra. Hai chân bị nâng lên cao cao, mơ hồ có thể nhìn thấy tính khí to lớn không ngừng ra vào giữa chân, tư thế cơ thể khó thể gánh này, không chỗ thối lui, làm thiếu niên nhiều lần thừa nhận đến va chạm sâu nhất. Cự vật dữ tợn mỗi một đâm, đều đâm thẳng tận cùng bên trong, ngay cả nội tạng cũng như muốn bị đâm xuyên; mà khi nó rút ra, non hồng bên trong cũng bị ra theo, xác thịt dán sán chặt chẽ không một chút khe hở, thỉnh thoảng chảy ra từng dòng chất lỏng màu trắng hơi trong suốt.

“Em đừng hòng… rời khỏi tôi…” Gần như là nghiến răng nghiến lợi nói ra, mĩ lệ thiếu niên cả người đều chứa đầy sức mạnh, mỗi một lần đều hung hăng không chút lưu tình đâm vào nhục động ấm áp ấy. Làm người dưới thân đau đớn run rẩy và kêu thảm thiết.

“A ──”

Tiếng kêu sắc nhọn cũng không ngăn được tiếng nước dính dâm đãng nhục khối ra vào nhập khẩu nhỏ hẹp phát ra, lẫn vào tiếng lưng thiếu niên ma sát thân cây. Trong màn tuyết im ắng, tạo thành khúc giao hưởng thê thảm lại dâm mĩ.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương