Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ
Chương 41: Artemis và Orion (6)

“Savannah, anh đọc đồng dao em thích nhất cho em nghe.”

Trong nghĩa trang cách biệt thự Bellton năm dặm Anh, thiếu niên mĩ lệ đang thầm thì với tấm mộ. Hoàn toàn không biết chuyện vừa xảy ra.

Đây là một ngôi mộ nhỏ mà tinh xảo, đá cẩm thạch đỉnh hình tròn, tuyết đọng trên tấm bia bóng loáng đã được cẩn thận lau đi, lộ ra chữ rõ ràng.

Savannah Bellton

1989 – 2002

Dead you and all the springs.

(Tất cả mùa xuân đều theo em mà chết đi)

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng sờ những dòng chữ khắc chìm, Gaea khẽ mở đôi môi màu tường vi:

Who killed Cock Robin?

I, said the Sparrow,

With my bow and arrow,

I killed cock robin.

……

Giọng nói đẹp như kim loại va vào nhau, nhẹ nhàng bay trong làn tuyết rơi yên tĩnh. Từng cánh hoa tuyết rơi xuống đầu vai thiếu niên, làm ướt mái tóc đen quá vai và áo khoác màu đen của y. Nhưng thiếu niên chẳng để ý đến, chỉ khẽ ngâm đồng dao em gái đã từng thích nhất, một lần lại một lần.

“Notice

To all it concerns,

This notice apprises,

The Sparrow’s for trial,

At next bird assizes”

Một giọng nói sáng sủa đột nhiên chen vào, cùng giọng Gaea hòa vào nhau, tỏa ra bốn phía trong tuyết ào ào.

Gaea cả kinh, quay đầu lại.

Tạ Du đang mặt nghiêm túc, đứng ở sau lưng y. Đôi mắt hoa đào nhìn chăm chú tấm mộ nho nhỏ trước mặt.

“Tạ Du!!!” Mở to mắt, mặt Gaea nháy mắt nhúm nhó. Vụt dậy nhìn cao bằng mình Tạ Du, Gaea lớn tiếng nói: “Em không có tư cách đến nhìn nó, em cút đi!”

Vừa nói vừa xông lên, muốn đẩy Tạ Du ra. Nhưng sau khi nhìn thấy thứ trong tay Tạ Du, ngừng lại.

Đó là một khẩu súng, đen sáng bóng.

Họng súng nhìn không thấy đáy, đang nhắm thẳng Gaea.

“Hahaha ──” Nhìn thấy Gaea dữ tợn nhăn mặt, Tạ Du ngửa mặt lên cười ha hả. Ngón tay giữ chặt cò súng, phát ra tiếng rắc rắc. “Anh nói tôi không có tư cách đến nhìn em ấy?”

Nheo mắt, Gaea dường như không bị dọa sợ.

“Chẳng lẽ em có?”

Dừng cười, Tạ Du nhìn thẳng thiếu niên mĩ lệ trước mắt. Ánh mắt hai người, dính nhau, hồi lâu, không tách ra.

“Một năm, Gaea.” Như đã qua một thế kỷ, trong sự lặng im Tạ Du mở miệng trước. “Tôi bị anh tra tấn một năm.”

Dừng một chút, hắn quan sát thiếu niên trước mắt, không, đã không thể gọi y là thiếu niên, thân thể thon dài tuy rằng mỏng manh, lại ẩn đầy sức mạnh; khuôn mặt tinh xảo tuy đẹp, lại tỏa ra sức hấp dẫn đàn ông. Y đã trút vẻ đẹp trung tính của thiếu niên, trưởng thành thành một chàng trai tuấn mỹ trưởng thành.

Lúc này, từng cánh hoa tuyết rơi xuống người y, trên mặt, đọng ở hàng mi dài đen của y, càng làm y thêm đẹp mông lung hơn.

“Trong một năm này, tôi chịu đựng anh thô bạo hành hạ.” Chớp chớp mắt, bỏ chàng trai mĩ lệ này ra lòng mình, Tạ Du tiếp tục chầm chậm nói. “Tôi… đã chịu đủ rồi.”

Tôi… đã chịu đủ rồi.

Âm cuối lạnh lẽo theo tuyết bay đi xa. Trong thế giới màu trắng mênh mang, không ngừng vang vọng.

Chịu đủ ── chịu đủ ── đủ ──

“Hahaha ──” Một lát trầm mặc sau, Gaea cười ha hả, tinh thể tuyết từ trên người y lả tả rơi xuống, bị ánh mặt trời ngày đông ảm đạm chiếu sáng lấp lánh. “Tạ Du, rốt cuộc là ai đang tra tấn ai?”

Thiếu niên anh tuấn trước mặt, mặc cái áo màu kem căng chặt, vẽ ra lồng ngực cường tráng và bả vai rộng lớn của hắn. Gaea nhìn thân hình tỉ lệ hoàn mỹ của hắn, trên đó, cũng đọng một lớp hoa tuyết mỏng manh.

“Em làm em gái tôi chết. Còn lừa gạt tình cảm của tôi.” Trần thuật chuyện mình nhận định, cả người Gaea bắt đầu run rẩy. “Một năm nay, em không ngừng cười nhạo tôi, đả kích tôi. Lợi dụng tình yêu của tôi đối với em, không hề nghĩ lại!”

“Nghĩ lại?” Nghe vậy, nụ cười trên mặt Tạ Du càng đậm. “Nghĩ lại cái gì?”

“Em… không biết?” Gaea bình tĩnh nhìn thiếu niên cười kiêu ngạo, trong đầu hơi có chút hoảng hốt. Cùng với sự hoảng hốt này, một sự chờ mong hiện trên mặt y.

“Nghĩ lại tôi không yêu anh sao? Nghĩ lại tôi yêu anh sao?”

Lời nói lạnh lùng không chút lưu tình nào truyền vào tai, Gaea chỉ cảm thấy trái tim đóng băng của mình lại bị đào ra, xẻ mấy nhát. Giả vờ bình tĩnh kiềm chế từ lâu đã không thể giữ được nữa, cơ thể mảnh khảnh của y bắt đầu run mạnh. Khuôn mặt đẹp nhăn nhó đến biến hình.

“Tạ Du!” Lớn tiếng kêu, Gaea đang rống lên rồi.

“Hahaha ──” Tự cười, Tạ Du cười nhạo nhìn Gaea. “Anh ở trước xác Savannah cưỡng bức tôi, anh xứng đáng bảo tôi nghĩ lại?”

Đồng tử đỏ co mạnh, cả đầu óc Gaea đều quanh quẩn lời Tạ Du.

“Anh ở trước xác Savannah cưỡng bức tôi, anh xứng đáng bảo tôi nghĩ lại?”

Không tự chủ được lắc lư vài cái, y ôm đầu, con mắt mở to cúi đầu nhìn tấm mộ nho nhỏ.

“Anh ở trước xác Savannah cưỡng bức tôi, anh xứng đáng bảo tôi nghĩ lại?”

Giọng nói Tạ Du vẫn đang vang vọng, giống như lời nguyền ma quái không thể nào xua tan

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương