Cái Chết Của Chim Cổ Đỏ
-
Chương 1: Ai giết chim cổ đỏ
Hắn ở trong bóng tối mỉm cười với ta, lộ ra đôi mắt màu đỏ tươi.
“Đừng hoài nghi, ngươi cũng có tội.”
Chỉ còn lại tuyệt vọng nhấn chìm ta.
Who killed Cock Robin?
I, said the Sparrow,
With my bow and arrow,
I killed Cock Robin.
“Họ tên?”
“Tạ Du.”
“Có quan hệ thế nào với người đã chết?”
“Anh sinh đôi.”
“Ngày nạn nhân tử vong, chiều 14 giờ 34 phút ngày 12 tháng 3, cậu ở đâu, làm gì?”
Chiều hè, trong phòng học trống trải giọng cô gái trẻ trong trẻo vang lên. Tạ Du ngẩng đầu cong môi, trên khuôn mặt trẻ tuổi khôi ngô hiện nụ cười xấu xa.
“Chiều 14 giờ 34 phút ngày 12 tháng 3, tôi ở trong phòng cho thuê đối diện trường đại học x… ”
Cố ý ngừng lại một chút, vừa lòng thấy cô gái đối diện nôn nóng, Tạ Du cười càng tươi hơn.
“Làm tình.”
“Tạ Du!!!” Tiếng cô gái gầm lên vang cả phòng học, ngay cả con ve gần đó cũng sợ im bặt ba bốn giây.
“Ây Tiểu Hàn, tớ nói hay cậu thôi đi.” Thiếu niên ngồi yên bên cạnh nãy giờ mở miệng, ánh nắng từ giữa khe lá rọi vào phòng, lấm tấm lên người hắn, chiếu sáng cái mũi thẳng và đường nét rõ ràng.
“Không được không được không được!!!” Cô gái bị gọi là Tiểu Hàn phồng má.
“Cẩn nhất định không phải tự sát. Thân là hội trưởng câu lạc bộ trinh thám, tớ nhất định phải lấy lại công bằng cho hội viên! Chẳng lẽ cậu không nghĩ vậy sao, Nhược Quang?”
“Ừm…” Sờ mũi, Lý Nhược Quang ngại ngùng mà cười cười với Tạ Du. “Xin lỗi, cổ là thế, giữa trưa kéo cậu qua đây thật ngại quá, còn làm cậu nhớ tới chuyện không vui… ”
“Không sao.” Tạ Du nhún vai, mày nhíu lại. “Đã qua lâu rồi, hơn nữa…”
Hắn cúi đầu.
“Có lẽ nó đã giải thoát thật rồi… ”
“ …Thật xin lỗi.”
Nhìn hai mày rậm Tạ Du nhăn lại, Lý Nhược Quang lần đầu tiên cảm thấy, đại thiếu trông luôn cà lơ phất phơ đa tình này, có lẽ thật ra rất thương người em của mình.
“Nói xin lỗi làm gì!” Im lặng chưa đến nửa phút Bành Tri Hàn lại nhảy ra.
“Cậu không biết hắn có biệt danh máu lạnh sao? Em trai chết còn không ngừng đi tán gái, một chút đau lòng cũng không có! Hơn nữa, dù Cẩn còn sống cũng không thấy hắn đối xử tốt gì với Cẩn, cả ngày đều đàn đúm với gái. Gái, gái, Tạ Du, chẳng lẽ cậu thật sự háo sắc như thế sao?”
“Tiểu Hàn!” Lý Nhược Quang sợ tới mức vội ngăn cản, tuy nói Tạ Du bề ngoài biếng nhác hiền hoà, nhưng nhìn thân hình cường tráng cùng chiều cao hơn 1m80 của hắn là biết không phải dễ chọc.
“Hahaha, lần đầu tiên có người mắng tôi như vậy đấy!” Như là nghe được chuyện thật buồn cười, Tạ Du cười đến ngả trước ngả sau, đôi chân dài gác lên bàn cũng không ngừng run run.“Rất trực tiếp, rất thẳng thắn!”
Thật vất vả ngừng cười, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Bành Tri Hàn.
“Lần sau có muốn đi chơi với tôi không?”
“Cái gì?”
“Hahaha, không trêu cô nữa, tôi đi đây. Bái bai darling.”
Bước ra đôi chân dài, Tạ Du vừa cười vừa tiêu sái đi ra phòng học.
“…”
Một lát sau, Bành Tri Hàn mới phục hồi tinh thần lại. “Chuyện này cậu thấy thế nào Nhược Quang?”
“Nói thật, cảnh sát đã xác định là tự sát rồi.” Lý Nhược Quang chớp chớp mắt, buồn ngủ quá.“Chả biết sao cậu cứ bận lòng như vậy, còn chạy đi tìm Tạ Du, thiệt khâm phục nghị lực của cậu.”
“…”
Nghĩ tới cảnh người ta đang hẹn hò kiên quyết lôi Tạ Du ra, Bành Tri Hàn lần đầu tiên cảm thấy có chút xấu hổ.
“Với lại Cẩn luôn trầm lặng ít nói, cũng không thường xuyên đến câu lạc bộ hoạt động lắm. Có lẽ cậu ta bị trầm cảm thì sao? Đã lâu như vậy, muốn tra cũng không tìm được cái gì.”
Phát hiện một bóng dáng tao nhã ngoài cửa.
“Tớ cảm thấy cậu có chút thần kinh lắm rồi. Tô Tuyền! Ở đây, ở đây này!”
Nghe được Lý Nhược Quang vẫy gọi, tiểu mỹ nhân Tô Tuyền của chúng ta vẫn duy trì tư thế tao nhã, nhưng giống như gió chợt đi vào ngồi ở bên cạnh họ Lý.
“Tiểu Quang…” Đôi mắt dưới hàng mi dài tràn đầy thâm tình, đôi môi căng mọng không coi ai ra gì liền muốn in xuống gương mặt màu lúa mạch.
“Tô Tuyền…” Cũng không coi ai ra gì Lý Nhược Quang hoàn toàn phát huy tố chất luôn luôn trung khuyển, ngoan ngoãn nâng mặt lên.
“Này, tớ nói hai cậu!” Giọng nói giết người như sấm sét, chia loan rẽ thúy.
“Khụ khụ, ra là cậu cũng ở đây à, Tiểu Hàn.” Tô Tuyền ngồi nghiêm chỉnh, một bộ bé ngoan vâng lời.
“Tô Tuyền, bảo cậu đến không phải cho cậu tới phát xuân.” Tiểu Hàn mặt lạnh lẽo.
Quay đầu nhìn Lý Nhược Quang.
“Kỳ thật, không phải tớ nghĩ nhiều, tớ có chứng cứ nên mới muốn điều tra.”
“A?”
“Cho nên tớ cũng gọi Tô Tuyền đến.”
“Chứng cứ gì?”
Hai người nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, trong nhất thời, bốn phía chỉ có tiếng ve ngày hè râm ran không ngừng.
Mùa hè của thành phố x thật ra chẳng nóng lắm, nhưng lại làm người ta cảm thấy rất khó chịu. Thành phố khí hậu biển cận nhiệt đới, gió biển pha thêm vị mặn thổi qua, tự dưng mang đến cảm giác dính dớp, cái mùi vỏ sò tắm rửa cũng không sạch, luôn làm khách từ phương xa ấn tượng khắc sâu.
Nhưng ba người đang ngồi trong phòng học hẻo lánh này lại chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
“Đây… là Cẩn trước khi chết gửi tới sao?” Lý Nhược Quang cầm tay Tô Tuyền, phát hiện cũng lạnh ngắt như mình.
“Đúng vậy.” Bành Tri Hàn mặt nghiêm túc.
Trước mặt cô nhỏ là cái laptop, trên màn hình sáng hiện lên một email đến từ Cock Robin [Cẩn] Hộp thư: 0
Tiểu Hàn:
Tớ là Tạ Cẩn.
Trò chơi đã bắt đầu rồi.
Tớ rất sợ.
Chim sẻ sẽ tìm được chim cổ đỏ.
Nói cho K,
Cẩn thận bồ câu.
Và, tôi yêu người.
Cuối thư là bài đồng dao của nước Anh. Dù là Bành Tri Hàn Lý Nhược Quang hay Tô Tuyền đều nhìn thấy trong rất nhiều tiểu thuyết trinh thám – “Ai đã giết chim cổ đỏ” nổi tiếng.
Ai giết chim Cổ Đỏ?
Là tôi, chim Sẻ nói,
Dùng cung và tên của tôi,
Tôi đã giết chim Cổ Đỏ.
Ai thấy anh ta chết đi?
Là tôi, Ruồi nói,
Dùng đôi mắt nhỏ của tôi,
Tôi thấy anh ta chết đi.
Ai đã lấy máu anh ta?
Là tôi, Cá nói,
Dùng chiếc đĩa nhỏ của tôi,
Tôi lấy máu anh ta.
Ai sẽ làm vải liệm cho anh ta?
Là tôi, Bọ Cánh Cứng nói,
Dùng kim và chỉ của tôi,
Tôi sẽ làm vải liệm.
Ai đào mộ anh ta?
Là tôi, Cú Mèo nói,
Dùng cái thuổng và xẻng,
Tôi sẽ đào mộ.
Ai sẽ làm cha xứ?
Quạ nói, là tôi,
Dùng cuốn sách bé tí của tôi,
Tôi sẽ làm cha xứ.
Ai làm giáo sĩ?
Là tôi, chim Sơn Ca nói,
Chỉ cần không phải ban đêm,
Tôi sẽ làm giáo sĩ.
Ai sẽ cầm đuốc?
Hồng Tước nói, là tôi,
Tôi lập tức lấy nó đến.
Tôi sẽ cầm đuốc.
Ai sẽ làm chủ tang?
Là tôi, Bồ Câu nói,
Tôi muốn thương tiếc cho tình yêu của tôi,
Tôi sẽ làm chủ tang.
Ai sẽ khiêng quan tài?
Là tôi, Diều Hâu nói,
Nếu không đi đường tối,
Tôi sẽ đến khiêng quan tài.
Ai sẽ đỡ quan tài?
Là chúng tôi, chim Tiêu Liêu nói,
Cả Gà Trống và Gà Mái,
Chúng tôi sẽ đến đỡ quan tài.
Ai sẽ hát thánh ca?
Họa Mi nói, là tôi,
Nàng đứng trong bụi cây,
Tôi sẽ hát thánh ca.
Ai sẽ kéo chuông tang?
Là tôi, Bò nói,
Vì tôi có thể kéo cày.
Cho nên, tạm biệt chim Cổ Đỏ.
Mọi chú chim trên trời,
Đều thở dài sụt sùi,
Khi chúng nghe chuông tang,
Vì chú chim Cổ Đỏ đáng thương vang lên.
Thông báo
Thông báo tất cả loài liên quan,
Rao tin này cho biết,
Phiên tòa loài chim kế tiếp,
Sẽ xét xử chim Sẻ.
______
Giải thích: Đây là một trong những bài đồng dao kinh dị trong tập truyện Đồng dao mẹ Ngỗng nổi tiếng của Anh vào thế kỷ 18.
“Đừng hoài nghi, ngươi cũng có tội.”
Chỉ còn lại tuyệt vọng nhấn chìm ta.
Who killed Cock Robin?
I, said the Sparrow,
With my bow and arrow,
I killed Cock Robin.
“Họ tên?”
“Tạ Du.”
“Có quan hệ thế nào với người đã chết?”
“Anh sinh đôi.”
“Ngày nạn nhân tử vong, chiều 14 giờ 34 phút ngày 12 tháng 3, cậu ở đâu, làm gì?”
Chiều hè, trong phòng học trống trải giọng cô gái trẻ trong trẻo vang lên. Tạ Du ngẩng đầu cong môi, trên khuôn mặt trẻ tuổi khôi ngô hiện nụ cười xấu xa.
“Chiều 14 giờ 34 phút ngày 12 tháng 3, tôi ở trong phòng cho thuê đối diện trường đại học x… ”
Cố ý ngừng lại một chút, vừa lòng thấy cô gái đối diện nôn nóng, Tạ Du cười càng tươi hơn.
“Làm tình.”
“Tạ Du!!!” Tiếng cô gái gầm lên vang cả phòng học, ngay cả con ve gần đó cũng sợ im bặt ba bốn giây.
“Ây Tiểu Hàn, tớ nói hay cậu thôi đi.” Thiếu niên ngồi yên bên cạnh nãy giờ mở miệng, ánh nắng từ giữa khe lá rọi vào phòng, lấm tấm lên người hắn, chiếu sáng cái mũi thẳng và đường nét rõ ràng.
“Không được không được không được!!!” Cô gái bị gọi là Tiểu Hàn phồng má.
“Cẩn nhất định không phải tự sát. Thân là hội trưởng câu lạc bộ trinh thám, tớ nhất định phải lấy lại công bằng cho hội viên! Chẳng lẽ cậu không nghĩ vậy sao, Nhược Quang?”
“Ừm…” Sờ mũi, Lý Nhược Quang ngại ngùng mà cười cười với Tạ Du. “Xin lỗi, cổ là thế, giữa trưa kéo cậu qua đây thật ngại quá, còn làm cậu nhớ tới chuyện không vui… ”
“Không sao.” Tạ Du nhún vai, mày nhíu lại. “Đã qua lâu rồi, hơn nữa…”
Hắn cúi đầu.
“Có lẽ nó đã giải thoát thật rồi… ”
“ …Thật xin lỗi.”
Nhìn hai mày rậm Tạ Du nhăn lại, Lý Nhược Quang lần đầu tiên cảm thấy, đại thiếu trông luôn cà lơ phất phơ đa tình này, có lẽ thật ra rất thương người em của mình.
“Nói xin lỗi làm gì!” Im lặng chưa đến nửa phút Bành Tri Hàn lại nhảy ra.
“Cậu không biết hắn có biệt danh máu lạnh sao? Em trai chết còn không ngừng đi tán gái, một chút đau lòng cũng không có! Hơn nữa, dù Cẩn còn sống cũng không thấy hắn đối xử tốt gì với Cẩn, cả ngày đều đàn đúm với gái. Gái, gái, Tạ Du, chẳng lẽ cậu thật sự háo sắc như thế sao?”
“Tiểu Hàn!” Lý Nhược Quang sợ tới mức vội ngăn cản, tuy nói Tạ Du bề ngoài biếng nhác hiền hoà, nhưng nhìn thân hình cường tráng cùng chiều cao hơn 1m80 của hắn là biết không phải dễ chọc.
“Hahaha, lần đầu tiên có người mắng tôi như vậy đấy!” Như là nghe được chuyện thật buồn cười, Tạ Du cười đến ngả trước ngả sau, đôi chân dài gác lên bàn cũng không ngừng run run.“Rất trực tiếp, rất thẳng thắn!”
Thật vất vả ngừng cười, hắn ngẩng đầu lên, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm Bành Tri Hàn.
“Lần sau có muốn đi chơi với tôi không?”
“Cái gì?”
“Hahaha, không trêu cô nữa, tôi đi đây. Bái bai darling.”
Bước ra đôi chân dài, Tạ Du vừa cười vừa tiêu sái đi ra phòng học.
“…”
Một lát sau, Bành Tri Hàn mới phục hồi tinh thần lại. “Chuyện này cậu thấy thế nào Nhược Quang?”
“Nói thật, cảnh sát đã xác định là tự sát rồi.” Lý Nhược Quang chớp chớp mắt, buồn ngủ quá.“Chả biết sao cậu cứ bận lòng như vậy, còn chạy đi tìm Tạ Du, thiệt khâm phục nghị lực của cậu.”
“…”
Nghĩ tới cảnh người ta đang hẹn hò kiên quyết lôi Tạ Du ra, Bành Tri Hàn lần đầu tiên cảm thấy có chút xấu hổ.
“Với lại Cẩn luôn trầm lặng ít nói, cũng không thường xuyên đến câu lạc bộ hoạt động lắm. Có lẽ cậu ta bị trầm cảm thì sao? Đã lâu như vậy, muốn tra cũng không tìm được cái gì.”
Phát hiện một bóng dáng tao nhã ngoài cửa.
“Tớ cảm thấy cậu có chút thần kinh lắm rồi. Tô Tuyền! Ở đây, ở đây này!”
Nghe được Lý Nhược Quang vẫy gọi, tiểu mỹ nhân Tô Tuyền của chúng ta vẫn duy trì tư thế tao nhã, nhưng giống như gió chợt đi vào ngồi ở bên cạnh họ Lý.
“Tiểu Quang…” Đôi mắt dưới hàng mi dài tràn đầy thâm tình, đôi môi căng mọng không coi ai ra gì liền muốn in xuống gương mặt màu lúa mạch.
“Tô Tuyền…” Cũng không coi ai ra gì Lý Nhược Quang hoàn toàn phát huy tố chất luôn luôn trung khuyển, ngoan ngoãn nâng mặt lên.
“Này, tớ nói hai cậu!” Giọng nói giết người như sấm sét, chia loan rẽ thúy.
“Khụ khụ, ra là cậu cũng ở đây à, Tiểu Hàn.” Tô Tuyền ngồi nghiêm chỉnh, một bộ bé ngoan vâng lời.
“Tô Tuyền, bảo cậu đến không phải cho cậu tới phát xuân.” Tiểu Hàn mặt lạnh lẽo.
Quay đầu nhìn Lý Nhược Quang.
“Kỳ thật, không phải tớ nghĩ nhiều, tớ có chứng cứ nên mới muốn điều tra.”
“A?”
“Cho nên tớ cũng gọi Tô Tuyền đến.”
“Chứng cứ gì?”
Hai người nhìn chằm chằm cô gái trước mặt, trong nhất thời, bốn phía chỉ có tiếng ve ngày hè râm ran không ngừng.
Mùa hè của thành phố x thật ra chẳng nóng lắm, nhưng lại làm người ta cảm thấy rất khó chịu. Thành phố khí hậu biển cận nhiệt đới, gió biển pha thêm vị mặn thổi qua, tự dưng mang đến cảm giác dính dớp, cái mùi vỏ sò tắm rửa cũng không sạch, luôn làm khách từ phương xa ấn tượng khắc sâu.
Nhưng ba người đang ngồi trong phòng học hẻo lánh này lại chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo.
“Đây… là Cẩn trước khi chết gửi tới sao?” Lý Nhược Quang cầm tay Tô Tuyền, phát hiện cũng lạnh ngắt như mình.
“Đúng vậy.” Bành Tri Hàn mặt nghiêm túc.
Trước mặt cô nhỏ là cái laptop, trên màn hình sáng hiện lên một email đến từ Cock Robin [Cẩn] Hộp thư: 0
Tiểu Hàn:
Tớ là Tạ Cẩn.
Trò chơi đã bắt đầu rồi.
Tớ rất sợ.
Chim sẻ sẽ tìm được chim cổ đỏ.
Nói cho K,
Cẩn thận bồ câu.
Và, tôi yêu người.
Cuối thư là bài đồng dao của nước Anh. Dù là Bành Tri Hàn Lý Nhược Quang hay Tô Tuyền đều nhìn thấy trong rất nhiều tiểu thuyết trinh thám – “Ai đã giết chim cổ đỏ” nổi tiếng.
Ai giết chim Cổ Đỏ?
Là tôi, chim Sẻ nói,
Dùng cung và tên của tôi,
Tôi đã giết chim Cổ Đỏ.
Ai thấy anh ta chết đi?
Là tôi, Ruồi nói,
Dùng đôi mắt nhỏ của tôi,
Tôi thấy anh ta chết đi.
Ai đã lấy máu anh ta?
Là tôi, Cá nói,
Dùng chiếc đĩa nhỏ của tôi,
Tôi lấy máu anh ta.
Ai sẽ làm vải liệm cho anh ta?
Là tôi, Bọ Cánh Cứng nói,
Dùng kim và chỉ của tôi,
Tôi sẽ làm vải liệm.
Ai đào mộ anh ta?
Là tôi, Cú Mèo nói,
Dùng cái thuổng và xẻng,
Tôi sẽ đào mộ.
Ai sẽ làm cha xứ?
Quạ nói, là tôi,
Dùng cuốn sách bé tí của tôi,
Tôi sẽ làm cha xứ.
Ai làm giáo sĩ?
Là tôi, chim Sơn Ca nói,
Chỉ cần không phải ban đêm,
Tôi sẽ làm giáo sĩ.
Ai sẽ cầm đuốc?
Hồng Tước nói, là tôi,
Tôi lập tức lấy nó đến.
Tôi sẽ cầm đuốc.
Ai sẽ làm chủ tang?
Là tôi, Bồ Câu nói,
Tôi muốn thương tiếc cho tình yêu của tôi,
Tôi sẽ làm chủ tang.
Ai sẽ khiêng quan tài?
Là tôi, Diều Hâu nói,
Nếu không đi đường tối,
Tôi sẽ đến khiêng quan tài.
Ai sẽ đỡ quan tài?
Là chúng tôi, chim Tiêu Liêu nói,
Cả Gà Trống và Gà Mái,
Chúng tôi sẽ đến đỡ quan tài.
Ai sẽ hát thánh ca?
Họa Mi nói, là tôi,
Nàng đứng trong bụi cây,
Tôi sẽ hát thánh ca.
Ai sẽ kéo chuông tang?
Là tôi, Bò nói,
Vì tôi có thể kéo cày.
Cho nên, tạm biệt chim Cổ Đỏ.
Mọi chú chim trên trời,
Đều thở dài sụt sùi,
Khi chúng nghe chuông tang,
Vì chú chim Cổ Đỏ đáng thương vang lên.
Thông báo
Thông báo tất cả loài liên quan,
Rao tin này cho biết,
Phiên tòa loài chim kế tiếp,
Sẽ xét xử chim Sẻ.
______
Giải thích: Đây là một trong những bài đồng dao kinh dị trong tập truyện Đồng dao mẹ Ngỗng nổi tiếng của Anh vào thế kỷ 18.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook