Cái Bóng Phía Sau - Taekook
-
C23: Hài Cốt Ở Đâu?
.
Tác giả: Bòn
..//..
TaeHyung nhíu mày suy tư một chút rồi bật cười. JungKook đang lo sợ hắn sẽ đói ư? Cũng phải, đã một tuần qua đi, cơn khát máu bắt đầu réo gọi hắn rồi.
JungKook biết mình chẳng còn nhiều thời gian nữa, cậu buộc lòng để tất cả trôi theo cảm xúc bản thân. Đánh bại Kookie và chiếm lấy Chúa tể ma cà rồng, đó là những gì mà cậu khát khao tồn tại.
Cả hai lại quấn lấy nhau, âu yếm ngọt ngào trong hương say tình ái. Từ lâu TaeHyung đã xem JungKook là Kookie nên gần gũi xác thịt với hắn không còn bức rào cản vô hình. JungKook cũng đã quen dần với những nhịp ra vào như vũ bão của hắn. Dưới sức mạnh cháy bỏng tình ái của một loài quỷ bất tử, JungKook tưởng chừng cơ thể mình đã bị vò nát nhừ qua từng nụ hôn. Nhưng thay vào đó cũng là cảm giác ngất ngây khoái lạc.
JungKook chủ động ngả đầu qua vai TaeHyung để lộ ra chiếc cổ trắng mịn thơm lừng. Hắn đê mê hút lấy vị ngọt của nhựa sống với những chuyển động khám phá nơi sâu thẳm nhất trong JungKook. Cơ thể cậu nhẹ run lên bởi dòng máu đỏ ngày một cuốn trôi đi. JungKook lã dần theo từng nhịp thúc trong dục vọng. Trong cái buốt đau bủa vây như bất tận, JungKook vô thức lại hé ra nụ cười. Là bởi cậu yêu thích hắn, thật sao?
Như mọi khi, lúc nào TaeHyung cũng chăm sóc vết thương cho người tình sau đêm hoan lạc. Lần này JungKook không đánh mất đi tâm trí, cậu chỉ nằm yên để tận hưởng từng nụ hôn ngọt ngào với cái vuốt ve mơn trớn. Cảm giác được nâng niu quả như một liều thuốc phiện. JungKook muốn được nằm mãi để được ấp ôm. Cảm giác như cả thế gian chỉ riêng mình được cưng chiều nhất.
Sau khi chắn chắn hai dấu răng kia không rỉ máu nữa, TaeHyung mới ngẩng đầu nhìn thẳng vào JungKook, hai tay khoanh hẳn trên ngực cậu.
- Ngài không biết là mình rất nặng ư? – JungKook nheo mắt trêu, đầu cậu choáng váng đến không cử động nổi.
TaeHyung bật cười, xốc nhẹ người JungKook lên để cậu nằm gọn trong vòng tay.
- Có em bên cạnh thật sự là điều tuyệt vời. – Hắn thì thầm với cả trái tim hạnh phúc.
Tâm tình TaeHyung đang rất thoải mái, có lẽ đây là thời điểm tốt nhất. JungKook im lặng hồi lâu rồi quyết định khơi chuyện.
- Thật ra còn có một cách giúp khơi gợi trí nhớ mà em mãi không muốn thử.
- Ừm hửm? – TaeHyung chăm chú lắng nghe.
JungKook hít thật sâu, nói vu vơ.
- Có một ông thầy bói nói với em rằng, muốn tìm lại kí ức luân hồi thì cách tốt nhất là đối diện với hài cốt của mình.
Gương mặt TaeHyung trầm xuống ngay tức khắc, hơi thở cũng nặng nề hơn.
- Thầy bói nào vậy? – Giọng hắn lạnh ngắt.
JungKook cảm nhận sự khó chịu trong hắn, cậu làm bộ nhún vai.
- Lão thầy bói em gặp hôm ngài đưa em đi chơi chợ đêm. Em vốn không thiết tha lắm nhưng giờ nghĩ lại, tại sao mình không thử?
TaeHyung trầm ngâm không hồi đáp, chỉ ôm chặt JungKook hơn. JungKook biết tình yêu mà hắn dành cho Kookie là vĩnh hằng bất tận, là thiêng liêng thần thánh, hắn sẽ không dễ dàng để bất kì ai đến gần hài cốt người yêu. Cậu cũng không hy vọng TaeHyung sẽ đáp thuận ngay. Cái quan trọng là chọn thời điểm mở lời để hắn không hoài nghi là tốt rồi.
Và quả nhiên TaeHyung chẳng nói lời nào nữa cho đến khi hơi thở của JungKook đều đều, chìm dần vào giấc ngủ. Nhẹ nhàng đặt cậu xuống giường với nụ hôn nồng cháy, hắn lặng lẽ bước ra khỏi phòng.
Ngay khi cánh cửa khép chặt, JungKook lập tức mở mắt, nhìn trừng trừng vào trần nhà giá lạnh. Biết rõ sẽ thất bại nhưng cõi lòng lại không thôi tức giận. Cậu đã chấp nhận từ bỏ cả thế giới này để ngoan ngoãn làm người tình cạnh bên một ma cà rồng. Những đớn đau khổ ải mà cậu hy sinh vì hắn vẫn không sánh bằng một bộ xương đã nguội lạnh qua ngàn năm? TaeHyung không tin cậu nên mới không tiết mộ nơi chôn cất Kookie. Nếu đã không tin sao còn gần gũi cậu? Một nỗi oán hận bắt đầu mờ đục trước mắt JungKook. Cậu hận, rồi không biết mình hận cho cái gì.
.
.
TaeHyung bước ra khỏi phòng với chủ ý sẽ chuẩn bị cho JungKook một bữa trưa cùng món trứng opla mà Kookie rất thích. Nhưng hắn chưa kịp rẽ qua khu bếp đã thấy bóng JungKook đi thẳng xuống cầu thang. Hắn nhíu mày ngạc nhiên vì lúc nãy cậu đã ngủ rồi mà? Hơn nữa bị mất nhiều máu như vậy cậu nên nghỉ ngơi cho lại sức. Càng nghĩ càng thấy bất an, hắn vội vàng đuổi theo cậu.
- Kookie? – TaeHyung gọi nhưng bóng người phía trước vẫn không quay đầu trả lời. Cứ như là đang giận dỗi.
Suy nghĩ một hồi, hắn lại cất tiếng gọi.
- JungKook, em đi đâu vậy?
JungKook hơi khựng bước khi nghe tên mình, nhưng vì quá giận cậu không thèm hồi đáp. Một mạch đi thẳng ra khuôn viên, leo lên xe và rồ máy.
TaeHyung đứng tần ngần ngay dãy hành lang, đang nắng ban trưa hắn không thể theo JungKook được. Gọi phong vân che ánh mặt trời lại càng không đáng, nó sẽ khiến sức lực của hắn suy kiệt nhanh chóng. TaeHyung đành thở dài quay trở lại bên cạnh lò sưởi, tập trung hết sức lực thăm dò hương máu của JungKook đang đi theo hướng nào. Lẫy hờn rồi đùng đùng bỏ đi chỉ có thể là tính cách của JungKook, chứ Kookie của hắn chả bao giờ biết giận.
Thật sự thì JungKook quá điên tiết đến chẳng thể kiềm nén nổi, cậu muốn ra ngoài cho khuây khoả đôi chút. Nhưng do mất máu quá nhiều khiến đầu choáng váng, cậu không thể tập trung được. Đoạn đường xung quanh lâu đài chỉ toàn rừng cây bụi rậm, JungKook bẻ lái ngoằn ngoèo luồn lách qua từng góc cây. Chiếc Camry đã chẳng còn êm ả khi cứ mãi xốc thêm theo từng cái nhấn ga thô bạo. Bao tác động dồn dập khiến cái đầu JungKook lùng bùng như búa bổ. Mọi vật xung quanh mờ nhoè hư ảo. Điều cuối cùng mà JungKook cảm nhận được là chiếc xe đâm thẳng vào một góc cây với tiếng rầm chấn động.
Âm thanh kia vang dội cả khu rừng, đánh mạnh vào tai một kẻ bất tử đang cố tình nghe ngóng. TaeHyung giật mình đứng bật dậy, tự nguyền rủa mình đã tặng cho JungKook chiếc xe đó. Vừa lo cậu bị thương vừa điên tiết với thái độ xấc xược của cậu, hắn đành gầm gừ trong miệng những câu thần chú nặng nề, nghe sức lực trong người từng hơi bị rút cạn.
Chẳng mấy chốc mây đen đã kéo về ngùn ngụt, ánh mặt trời nhanh chóng chìm hẳn vào chốn âm u.
Đám thây ma cảm nhận ngay nhiệt độ thay đổi đột ngột của ban ngày, chúng liền sẵn sàng với tinh thần chiến đấu. Chúa tể bất ngờ gọi phong vân, chắc chắn đã có điều vô cùng hệ trọng.
Nhưng TaeHyung rời khỏi lâu đài mà không để lại bất cứ mệnh lệnh nào. Hắn đi nhanh và gấp như cái chớp mắt nhẹ.
Đám mây vùn vụt kéo đến với những tiếng sét gầm, khu rừng nặng nề lây động bởi vài cơn gió rít. JungKook lừ đừ tỉnh khỏi cơn mê, đầu óc choáng váng muốn khởi động xe nhưng mãi nó chẳng nổ máy.
Rầm!
JungKook giật thót khi cánh cửa cạnh bên bật tung rồi bay biến như chưa hề tồn tại. Ngay sau đó là một bàn tay sắc lạnh nắm lấy cậu và thô bạo kéo ra khỏi xe.
- Quay về. – TaeHyung lạnh lùng nhìn JungKook với cái nghiến răng ra lệnh. Sự ngông cuồng của cậu đã vượt mức chịu đựng của hắn. Chẳng kẻ nào dám hỗn xược đến mức hắn gọi mãi phía sau mà cứ đùng đùng bỏ đi, mặc kệ hắn đứng chỏng chơ chốn hành lang.
Đang trong cơn giận lại còn bị doạ nạt, JungKook điên tiết trừng mắt đáp trả.
- Không! – Kèm theo đó là cái giật tay thoát khỏi sự kiềm kẹp của ai kia.
Lửa giận trong TaeHyung càng sôi, nâng chân đá mạnh vào chiếc xe. Nó bay lên không trung rồi đổ ầm xuống đất, vỡ nát.
- Ta bảo quay về. – Hắn kiên nhẫn lặp lại mệnh lệnh với gương mặt đã ngút trời sát khí.
Gió tạt vù vù vào mặt, tiếng sấm chớp rền vang, JungKook phẫn uất nhắm mắt hét.
- Ta sẽ không bao giờ về đó! Có giỏi thì giết ta đi, thứ máu lạnh!
TaeHyung sững sờ với lời thách thức của JungKook. Đó là Jeon JungKook – một kẻ kiêu căng hỗn xược đáng ghét như lần đầu tiên hắn gặp, hoàn toàn trái ngược với hình ảnh dịu dàng mấy ngày qua. Chuyện gì đã xảy ra? Kookie của hắn đi đâu rồi? Sao nơi đây chỉ còn lại một con người cuồng loạn như thế này?
- Không! Buông ta ra! Buông ra mau! – JungKook hét ầm lên quẫy đạp cật lực khi TaeHyung ôm chặt cậu lướt nhanh qua không gian về lại lâu đài.
Khi JungKook dứt tiếng la cũng là lúc hắn thảy phịch cậu lên giường. JungKook ngã lăn ra trên nệm mới phát hiện mình đã trở về căn phòng quen thuộc. Bấy giờ thì cậu mới bình tâm được cơn phẫn uất trong lòng.
Xưa nay JungKook chưa hề biết hy sinh cho bất kì ai ngoài cha ruột của mình. Không những không biết mà còn ngang nhiên bắt người khác phải quỳ luỵ cung phụng. Nay vì con ma hút máu này mà cậu chịu đau, chịu khổ. Thời gian đã không còn mà hắn vẫn khư khư không giúp cho cậu. Nếu hắn cần cái hài cốt vô hồn của Kookie thì đi mà ở với nó, âu yếm ấp ôm cậu làm gì? Cái uất ức trong lòng cứ ngày một tăng đến mức JungKook chỉ biết điên tiết mắng chửi, mặc xác hắn có nghi ngờ hay không.
Đau đớn, bất lực, bế tắc khi bình tĩnh lại, JungKook cảm thấy xung quanh mình chẳng còn lối thoát nữa. Cậu rút người vô góc giường, bó đầu vào hai gối, thở hắt ra từng tiếng bi thương. TaeHyung không tiết lộ nơi chôn cất Kookie thì cậu sẽ bị Kookie nuốt chững mất.
TaeHyung lặng nhìn nơi chỉ cách đây chưa đầy canh giờ cậu và hắn ân ái hoan lạc cùng nhau, bây giờ lại thành ra đôi kẻ đôi bờ thái cực. Hắn thật sự là con quỷ yêu thích sự dịu dàng, nên chỉ một hành động vô lễ của JungKook cũng khiến hắn thất vọng rồi nổi giận với cậu. Giờ nhìn đôi vai nhỏ bé kia run run trong nghẹn ngào, lòng TaeHyung trào dâng niềm hối hận. Dù sao con người đơn bạc này cũng bao đêm rồi âu yếm cùng hắn, có quá hà khắc không khi bắt cậu phải nhất nhất tuân đúng lối sống của một vị Công tước chuẩn mực?
Có lẽ là không. Cần cho JungKook thêm thời gian để cậu hoàn toàn lấy lại kí ức của mình. Sự việc vừa rồi cũng chỉ do cả hai quá nóng giận mà thôi.
Nghĩ vậy, TaeHyung liền nhẹ nhàng trườn đến gần JungKook, vỗ về tấm lưng của cậu. Hiện tại thì hắn đã bỏ mặc cái khái niệm cậu là JungKook hay Kookie, hắn chỉ biết rằng cần phải an ủi con người trước mặt mình đang khổ đau hờn tủi.
- Ta xin lỗi vì đã lớn tiếng với em. – TaeHyung thì thầm, nâng nhẹ mặt JungKook lên, hôn thắm thiết vào trán, vào má cậu. Hắn không bao giờ muốn dày vò người mình yêu.
JungKook dịu hẳn cơn phẫn uất, lặng im không nói tiếng nào.
- Em giận dỗi điều gì cứ nói hết ra đi, ta sẽ sửa. Đừng đột ngột bỏ ta mà đi như vậy. – Hắn tiếp tục len vòng tay vào hông JungKook, gỡ ra cái thế ngồi bó tròn đầy xa cách của cậu.
Thế này thì chẳng phải càng tàn nhẫn với JungKook sao? TaeHyung dịu dàng ngọt ngào như vậy đâu phải là dành cho cậu. Mỗi lúc hắn mỗi khiến tình yêu của cậu sâu đậm hơn, trong khi trái tim hắn chỉ là của riêng Kookie. JungKook gần như chẳng còn hy vọng gì nữa, cậu thều thào cự tuyệt.
- Em muốn ở một mình. – Đây là câu nói duy nhất có thể giúp cõi lòng JungKook vơi bớt tổn thương.
TaeHyung buồn bã lẫn ân hận não nề, mối tình nồng nồng thắm thắm dường như đã nứt ra vết rạng lớn. Hắn đành buông JungKook ra, xoa nhẹ lên đầu cậu.
- Vậy em nghỉ ngơi nhé.
JungKook không đoái hoài khi TaeHyung bước đi, cậu e sợ nếu quay đầu lại sẽ không nở rời xa hắn.
Trước khi khép nhẹ cánh cửa, TaeHyung lặng lẽ nhìn thật lâu bờ vai thổn thức của JungKook. Bao nhiêu cảm xúc dâng trào, cảm thấy thật hoang mang khó chịu. Từ lúc nào gương mặt sầu khổ của JungKook lại khiến hắn buốt giá đến thế này.
Cửa phòng đã đóng lại. Cả hai chỉ cách nhau một tấm gỗ vô tri lại tựa nghìn trùng muôn vạn dặm. TaeHyung lắc đầu chán nản chẳng hiểu được cảm xúc của JungKook, cũng như của chính mình.
- Chăm sóc cho em ấy.
- Dạ, Chúa tể. – SongLin kính cẩn nhận lệnh.
TaeHyung đi rồi, SongLin chỉ đứng tần ngần trước cửa hồi lâu. Đoạn, nó quyết định bước vào phòng để thăm hỏi JungKook, cuộc cãi vã vừa rồi giữa cậu với Chúa tể có vẻ rất trầm trọng. Nhưng khi chạm nhẹ vào nấm cửa thì nó đánh hơi ngay sự nguy hiểm cận kề. Đó là cái nóng của ánh mặt trời đang tràn ngập phía trong căn phòng nhỏ.
JungKook đã vén màn cửa sổ ư?
SongLin thở dài một hơi. Nó biết, mỗi khi xuống tinh thần JungKook sẽ lặng im ngồi nhìn xa xăm về dãy núi. Điều đó càng khiến SongLin nhận rõ hơn một điều. Con người đang ở trong căn phòng này hoàn toàn không phải Công tước Kookie của nó. Bởi, Kookie luôn trốn tránh ánh mặt trời.
.
.
TaeHyung cần an dưỡng một thời gian sau khi gọi phong vân, vì vậy hắn đi thẳng về phòng thay vì ngồi bâng quơ trước lò sưởi. Nằm yên trên chiếc giường giá lạnh của mình, hắn chẳng thể nào tịnh tâm được. Thái độ của JungKook thay đổi như chong chóng, đôi khi hoàn toàn là Kookie, đôi khi lại bùng nổ như một người xa lạ. Thật sự muốn điên cái đầu.
Không thể nào an tâm nghỉ ngơi, TaeHyung lại rời gót quay lại phòng JungKook. Xưa nay trong chuyện tình yêu của Chúa tể ma cà rồng chưa bao giờ biết đến hai từ "cãi nhau". Hắn chỉ biết có "mệnh lệnh" và "vâng lời". Ngoài chuyện làm nũng không được làm hại Bá tước Seagull Chae, thì hầu như Kookie tuyệt đối nhất nhất tuân theo hắn. Giờ mới lần đầu nếm trãi cảm giác bị người yêu giận dỗi, TaeHyung cứ bứt rứt trong lòng không thể không để tâm. Hắn quyết định quay lại gặp JungKook để cả hai giải khoả hết nỗi niềm khuất tất. Với bản tính ương ngạnh như JungKook thì càng dụng quyền cậu càng chống đối.
Thây ma SongLin vẫn đứng tần ngần trước cánh cửa khép kính, trong tư thế có thể nhận lệnh bất cứ lúc nào. Gương mặt xanh lè mục nát cực kỳ căng thẳng.
- Chuyện gì vậy? Sao không vào trong?– TaeHyung thắc mắc.
Nhận ra giọng nói của Chúa tể, SongLin hớt hãi cúi đầu.
- Vì công tử đang mở cửa sổ nên...
TaeHyung liền nhíu đôi mày suy tư, JungKook mở cửa sổ ư? Hành động mà Kookie không bao giờ làm khi ở cạnh hắn. Vậy là quá rõ rồi. Kookie thiên thần chỉ đến với hắn một tuần ngắn ngủi rồi lại vụt bay mất. Đến bao giờ thì cậu mới quay về một cách trọn vẹn đây? Chờ đợi rồi chờ đợi, ngàn năm rồi lại có thể thêm ngàn năm? Tình yêu say đắm trong lòng Chúa tể trở nên một gánh nặng vô hình.
Có lẽ JungKook nói đúng, hắn nên để cậu đi gặp Kookie, biết đâu đó là cách duy nhất giúp cậu nhớ ra tất cả. TaeHyung mơ hồ không nghĩ đó là quyết định sai lầm. Hắn vẫn luôn tin rằng JungKook và Kookie vốn dĩ là một.
JungKook trước giờ chẳng hề để ý việc cậu mở cửa sổ là một sự phiền nhiễu đối với đám Thây ma. Đôi lúc phải chờ đến tận khuya JungKook ngủ say, SongLin mới rón rén đi vào kéo rèm lại. Thứ ánh sáng kia có thể giúp cậu vơi đi sầu muộn, nhưng cũng đồng thời có thể giết chết bao sinh mạng đang sống trong lâu đài này. Và ngày hôm nay vẫn là một ngày lặp lại mỗi khi JungKook bực bội, cậu ngồi nhìn mãi dãy núi phía xa, cho đến khi nào ánh hào dương tắt lịm thì thôi.
Bất chợt hai cánh cửa sổ đóng rầm trước mặt JungKook, chiếc rèm cửa như có bàn tay vô hình kéo mạnh. Không gian lập tức chìm vào bóng đêm.
JungKook thở dài nhưng vẫn ngồi yên vị. Cậu biết, TaeHyung đã tới. Và hắn chưa bao giờ thích ánh mặt trời chiếu vào gian phòng này. Đã lỡ cự cãi với hắn thì cũng nên đấu tranh tới cùng. Dù gì thì hắn cũng có coi cậu ra gì đâu? JungKook không thèm ra vẻ dịu dàng giả dạng Kookie nữa. Cậu cứ ngồi lừ ra đó, cái ngoái đầu cũng chẳng màn. Trong tâm tư chỉ thấy nổi giận với tình yêu đáng nguyền rủa mà TaeHyung không dành cho cậu.
Thấy dáng JungKook ngồi lạnh lùng, gương mặt mệt mỏi tiều tuỵ, TaeHyung thật chạnh lòng. Hắn không hề biết tư tưởng đang nổi loạn trong đầu JungKook, chỉ vô tư bước đến gần bên cậu và ngồi xổm xuống.
- Ta dẫn em đến chỗ Kookie nhé?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook