Cái Bóng Phía Sau - Taekook
-
C13: Chiều Chuộng Một Người
Chương vừa rồi nhiều bạn comt bảo ghét Kookie, sao thế >.<
.
.
TaeHyung thẩn thờ nhìn sự phẫn uất trong JungKook, gương mặt đớn đau hụt hẫng.
- Kookie đi rồi... em ấy đã đi rồi... – Hắn lẩm bẩm như kẻ mất hồn, nghe con tim mình thắt nghẹn. Những giây phút ngọt ngào trôi qua như một giấc mơ. Là Kookie đã về bên hắn hay chỉ là giấc mơ? Chẳng phải đêm qua Kookie đã vui mừng reo lên cậu đã được luân hồi rồi sao?
JungKook vội vã nhảy xuống giường, dùng chăn trùm kín người. Cậu cắn răng chịu đựng cơn đau bên dưới để đi thẳng đến chiếc gương ở cuối phòng. Hơi thở dồn dập khi cố niểng đầu trông thật kỹ vào cổ, quả nhiên, sự nhức nhối xuất phát từ đây: Hai chiếc lỗ nhỏ xíu đỏ ửng màu máu.
- Ngươi đã cắn ta? Ngươi thật sự đã cắn ta? – JungKook hét trong hoảng loạn bằng tất cả sức lực hiện có.
TaeHyung không hồi đáp, mà cũng chẳng còn tâm trí để hồi đáp. Kookie biến mất có nghĩa tâm hắn đã chết thêm một lần nữa. Tiếng uất ức của JungKook không đến tai hắn, ngay bây giờ, tất cả mọi cớ sự của thế gian đều không thể khiến hắn nghe được gì.
JungKook ngồi gục xuống sàn giận đến người run bần bật. Cậu đã bị cắn, cậu sẽ trở thành ma cà rồng? Sẽ mãi mãi trốn trong bóng tối không thể bước ra ánh mặt trời? Cậu sẽ trở thành loài quỷ hút máu, giết người, không có lương tâm... JungKook tức nghẹn đến căm thù. Cón có bên dưới, bên dưới... Nơi đó đau rát và ướt đẫm. Không chỉ bị cắn, đêm qua thân xác của cậu và TaeHyung đã làm chuyện đó, ngay trên giường của hắn.
Những thời khắc ái ân bắt đầu ẩn hiện trong tâm trí JungKook, xuất phát từ sự đòi hỏi của cơ thể nóng bừng trong cậu. JungKook nhíu mày nhớ ra, cậu bắt đầu thấy nóng và khó chịu từ khi dùng bữa cơm do Thây ma SongLin mang tới. Rồi thái độ lấm lét đáng nghi của nó, rồi nó vội vã đóng cửa nhốt cậu trong này... JungKook điên cuồng tức tối khi xâu chuỗi lại sự việc.
Cậu đứng bật dậy, vội vã mặc lại đồ, cố nén cơn đau mà bước ra cửa bằng ánh mắt rực lửa hận, tay đập vào cửa rầm rầm.
- Mở cửa! – JungKook ghiến răng hét.
Sau gần một ngày đóng chặt, bây giờ cánh cửa kia mới ngoan ngoãn hé mở. JungKook hùng hổ bước ra, trừng mắt một lượt qua các Thây ma đứng đó.
Có một Thây ma không đứng trong hàng, nó đang quỳ. Khi ánh mắt JungKook liếc tới, nó liền cúi gầm cam chịu:
- Xin lỗi công tử... – Thây ma SongLin thành khẩn.
Đôi tay JungKook nắm chặt, hai hàm răng ghiến vào ken két. Cuộc đời cậu đã tan tành chỉ vì một phút tin tưởng con Thây ma này đây. Nó đã hạ độc cậu, để cậu tình nguyện dâng máu cứu sống Chúa tể của nó. Chính vì chất độc đó mà cơ thể cậu nóng hừng hực rồi không thể kiểm soát chính mình. Cậu đã bị cắn, tức đã chết một kiếp người, sau này cậu chỉ là một con ma cà rồng khát máu vô nhân tính.
Cơn hỏa đang cuộn trào thì sợi dây buộc rèm cửa ập vào mắt JungKook, cậu đùng đùng bước tới giật nó xuống. Không chút ngại ngùng hay gớm ghiếc, JungKook nắm chặt tay Thây ma SongLin, lôi xệt nó ra cửa thông ra ban công.
- Công tử, xin tha cho SongLin, xin công tử tha cho SongLin...
Bọn Thây ma không biết JungKook muốn làm gì, nhưng cơn giận dữ ấy chứng tỏ cậu muốn trừng phạt SongLin. Chúng rụt rè theo sau cậu thủ thỉ van nài. Cậu là Kookie, Kookie là chủ nhân lâu đài, vì vậy chúng phải giữ phép tắc với cậu.
- Mở cửa ra! – Vì không có chìa khóa mở cánh cửa ra ban công, JungKook hét thật to bắt bọn Thây ma phải mở cho cậu.
SongLin từ đầu đến cuối không thốt tiếng nào, chỉ lặng lẽ cúi đầu và ngoan ngoãn để JungKook lôi đi. Nó biết mình có tội, nhưng nếu không có máu, Chúa tể của nó sẽ chết. Dù sao JungKook cũng mang hương máu của Kookie, nó đành đánh liều làm mọi cách để JungKook phải gần gủi hắn.
Cánh cửa bật tung giữa lầu cao lộng gió, JungKook thô bạo lôi SongLin ra ban công, trói chặt nó vào lan can bằng tất cả sự giận dữ của cậu.
- Công tử, đã bình minh rồi, mặt trời sẽ lên... – Đám Thây ma đứng phía trong run rẫy van nài.
- Chính là ta muốn nó chết! – JungKook ghiến răng buộc xong nút gút chặt nhất có thể. Giết người phải đền mạng. Con thây ma này phải đền mạng sống cho cậu.
Thây ma SongLin không dám phản kháng, gục đầu chịu tội trước JungKook. Nó không van xin cũng chẳng nài nỉ, một lòng một dạ cam chịu sự trừng phạt. Khi ánh mặt trời lên, nó sẽ hóa thành tro bụi.
- Chuyện gì vậy?
Bất chợt âm thanh trầm oai nghiêm của TaeHyung cất lên, đám Thây ma sợ hãi cúi sát người hành lễ, né người tránh đường cho hắn bước ra ban công.
- Em đang làm gì vậy? – Hắn dịu giọng ngay khi thấy JungKook. Dù cậu đã trở lại là một quý công tử ương ngạnh, nhưng rõ ràng, cậu chính là Kookie của hắn. Hơn nữa, một đêm tình ái ngọt ngào khiến hắn không thể lạnh lùng với cậu như trước.
JungKook nghe TaeHyung gọi tiếng "em" thì bất giác lạnh hết sóng lưng, cơn giận phút chốc trôi mất. Lúc trong phòng cậu còn bàng hoàng, chưa kịp bồi hồi nhớ ra. Bây giờ trước thái độ dịu dàng của hắn thì bao nhiêu hình ảnh ái ân của hai cơ thể trần cứ ùa về trong tâm trí. JungKook ngượng ngùng cúi mặt không nhìn thẳng vào hắn cũng như đám Thây ma.
TaeHyung liếc nhìn ánh bình minh đang dần ké lộ phía chân trời xa rồi lại nhìn sợi dây trói JungKook vẫn đang cầm.
- Em muốn giết SongLin ư? Vì sao?
Hai tiếng "Vì sao" của TaeHyung vô cùng nhỏ nhẹ nhưng đầy uy lực. Điều đó có nghĩa hắn sẽ ủng hộ JungKook nếu SongLin có tội, và hắn cũng sẵn sàng cứu SongLin nếu tội của nó không đáng phải chết.
JungKook cắn mạnh vào môi, chẳng thể thốt nên lời. Không lẽ nói với TaeHyung là con Thây ma này cho cậu uống thuốc bậy bạ nên cậu mới mơ màng dâng hiến cho hắn? Trước bao nhiêu Thây ma ở đây mà cậu lại thừa nhận mình đã ngủ với hắn đêm qua sao? JungKook tức đến chẳng buồn trừng phạt SongLin nữa, cậu vứt sợi dây xuống rồi đi thẳng về phòng mình.
JungKook đi khuất, đám Thây ma vội vã cởi trói cho SongLin, chỉ ít phút nữa thôi ánh hồng quang sẽ rọi sáng.
TaeHyung liếc nhìn SongLin tra hỏi:
- Ngươi đã phạm lỗi gì vậy?
Thây ma SongLin cúi đầu run run:
- Thưa Chúa tể, tôi... tôi chỉ muốn công tử ở riêng cùng Chúa tể nên đã khóa cửa. Tôi nói dối với công tử là Chúa tể muốn gặp người...
- Chỉ vậy thôi?
- Dạ, là tôi đã nói dối công tử.
Kim TaeHyung trầm ngâm không hỏi nữa. Câu chuyện đêm qua không thể là mơ, hắn khẳng định điều đó. JungKook không chỉ biết kỉ niệm ngày đầu hắn và Kookie gặp nhau, cậu còn biết cách ân ái quen thuộc của Kookie nữa. Đó là những chuyện mà chỉ có riêng hắn và Kookie biết.
Sau giây phút đau đớn vì Kookie lìa xa, môi TaeHyung buâng quơ vẽ ra nụ cười. Vì lí do nào đó, JungKook không thể nhớ rõ hoàn toàn quá khứ, nhưng rõ ràng, cậu chính là Kookie. Rõ ràng, Kookie đang ở cạnh hắn đây.
Nhưng TaeHyung đã không biết rằng, ngoài việc nói dối JungKook, SongLin còn đầu độc cậu bằng thứ thuốc ham muốn của con người.
.
.
.
JungKook về phòng, lao vào phòng tắm, vặn nước hết cỡ để tạt xối xả vào mặt. Cậu đã mê muội thật rồi, là cậu tự nguyện hiến dâng cho hắn.
Những chuyện xảy ra trong đêm JungKook vẫn nhớ rõ. Cậu nhớ mình đã chủ động khơi gợi TaeHyung thế nào, rồi cậu phản kháng thế nào, đau đớn thế nào nhưng cơ thể hoàn toàn không nghe lời. JungKook thở ra vồn vã nhìn lại chính mình trong gương với hai dấu răng đỏ nơi cổ. Đôi tay cậu chỉ biết nắm chặt căm hận.
- Con Thây ma chết tiệt. Lẽ ra mình phải đốt chết nó! Lẽ ra phải đốt nó! – JungKook nghiến răng phẫn uất với hình ảnh phản chiếu của mình. Giờ thì cậu có thể làm gì khi chính mình ngu dốt bị lừa bởi một Thây ma?
Rồi khi nào cậu sẽ đau đớn hóa thành ma cà rồng?
Cạch!
JungKook nghe tiếng mở cửa, vội vàng với lấy chiếc khăn lau khô gương mặt mình.
TaeHyung bước vào phòng, đưa ánh mắt trìu mến nhìn JungKook vừa bước ra phòng tắm. JungKook hơi chộp dạ căng thẳng, đứng tại chỗ ngó chằm chằm xuống đất. Cậu không thể trách hắn trong chuyện này, đêm qua hắn đã nói sẽ không đụng đến ai ngoài Kookie. Nhưng JungKook lại tự nhận mình là Kookie để được gần gũi hắn, để hắn xoa dịu ngọn lửa khát tình trong người cậu.
Thật chất JungKook chỉ nhớ đến lúc cậu chủ động tìm đến TaeHyung và cố gắng đấu tranh khi hắn cắn vào môi cậu lần đầu tiên, còn những việc sau đó thì JungKook hoàn toàn chìm đắm trong mộng mị, mọi thứ không quá rõ ràng.
Dù gương mặt JungKook vừa ngượng ngùng vừa hầm hầm sát khí, Kim TaeHyung vẫn không thấy giận. Hiện tại hắn đã chắc chắn JungKook là Kookie, chỉ vì lí do nào đó, kí ức của Kookie không được trọn vẹn. Nhưng rõ ràng, khi hắn cận kề bờ vực thẳm, Kookie lại về bên hắn. Chính vì lẽ đó, hắn sẽ cố gắng yêu thương JungKook trong chờ đợi.
- Đừng quá lo lắng, em sẽ không biến thành ma cà rồng đâu. – TaeHyung mỉm cười dịu dàng. Khi vừa thức dậy, điều JungKook quan tâm đầu tiên là cậu đã bị cắn, nên hắn phải an ủi cậu. Bởi Kookie không bao giờ có thể trở thành ma cà rồng.
JungKook chẳng thể đứng yên, chân nọ cứ xọ chân kia, lom lom nhìn TaeHyung.
Cái nụ cười đó khiến cậu xao xuyến quá. Và những hình ảnh ân ái đêm qua, trong giây phút cơ thể lạnh cóng của hắn hòa cùng cái nóng lửa thiêu trong người cậu, JungKook bất giác đỏ bừng đôi má. Dù là miễn cưỡng, nhưng rõ ràng quá đỗi ngọt ngào. Hắn cưng chiều người yêu như vàng như ngọc, JungKook thật sự thấy lay động bởi tình cảm đó.
- Lại đây, em phải ăn thật nhiều thì mới lại sức được. – TaeHyung chủ động gợi chuyện dù JungKook mãi im lặng. Cậu có cứng đầu thế nào, có hỗn xược đến đâu thì cũng sẽ đến một ngày cậu hóa thành Kookie, giống như đêm qua. Vì vậy, hắn sẽ nhẫn nại chờ đợi.
Khi Kim TaeHyung lạnh lùng thì JungKook luôn có tư tưởng chống đối, giờ hắn nhẹ nhàng thế này thì JungKook cũng thấy mềm nhũng theo. Sau chút dè chừng suy nghĩ, cậu quyết định đi lại gần, ngồi sát vào góc giường. Thôi thì hắn đã suýt mất mạng vì cứu cậu, cậu bồi đắp bằng cả đêm đầu tiên và máu của chính mình. Thế là sòng phẳng, không ai nợ ai.
TaeHyung đưa cho JungKook phần cơm sáng, JungKook nhìn rồi chỉ muốn nôn ra.
- Các ngươi chỉ có mỗi món trứng Opla và nước lọc thôi sao? – JungKook rùng mình sợ hãi phần cơm còn hơn là sợ Chúa tể ma cà rồng.
- Em thích trứng lắm mà. – TaeHyung nhắc.
- Tôi không thích! – JungKook đáp thẳng.
Gương mặt TaeHyung chùn xuống muộn phiền. Phải rồi, người thích là Kookie, không phải JungKook.
JungKook vội vàng giật dĩa cơm từ tay của ai kia, miễn cưỡng ăn thật nhanh. Muốn sống là vậy đấy. Ăn để không phải chết đói, thế thôi. Nhưng miếng trứng còn sống nên tanh tanh lại nhão nhoẹt, JungKook nuốt vào muốn trợn trắng tròng mắt. Cậu đành uống nước ừng ực cho trôi.
- Ai... làm cái món này vậy? – JungKook không dám chê, chỉ hậm hực hỏi.
TaeHyung lại nhắc:
- Là em đã dạy cho ta.
JungKook thở ra để dìm cơn bực tức xuống, gằn giọng.
- Tôi không phải Kookie của ngài, hôm qua là tôi nhận bừa đó. Ngài quên đi!
TaeHyung đã nhiệt tình gọi một tiếng "em", JungKook cũng đáp lại một tiếng "ngài" xem như là lịch sự. Con nhà tài phiệt giới kinh doanh thì luôn có quan niệm trao đổi sòng phẳng.
TaeHyung vẫn cười, giơ tay vuốt nhẹ mái đầu JungKook.
- Em không nhớ cũng không sao. Một ngàn năm quá lâu để tìm lại kí ức. Chỉ cần em còn nhớ ngày đầu chúng ta gặp nhau là một đêm hè oi bức, vậy là đủ rồi.
JungKook vẫn không lên tiếng, cái lạnh từ tay TaeHyung truyền xuống đầu khiến cậu ớn lạnh dọc sóng lưng. JungKook chẳng biết ngày hè oi bức đó diễn ra thế nào, mà cậu cũng chẳng nhớ mình đã nói với hắn điều đó.
Ăn xong phần cơm như tra tấn, JungKook để ạch khay cơm xuống giường.
- Lần sau ngài đừng vào bếp nữa, nếu có trứng có cơm thì để tôi nấu.
TaeHyung không đáp, chỉ cười buồn. Chính vì rất ghét nấu nướng nên Kookie mới dạy hắn làm món trứng này, và cậu rất thích thú nhìn một ma cà rồng vào bếp. Còn JungKook lại khác, cậu lạnh lùng chối bỏ tình cảm mà hắn đang cố khơi gợi.
- Vậy tối nay ta sẽ dẫn em vào thị trấn, tìm món khác ngon hơn, thế nào? – TaeHyung tiếp tục nhẫn nại chiều chuộng.
JungKook tròn mắt:
- Ngài... dắt tôi vào thị trấn thật sao?
TaeHyung mỉm cười trìu mến, để lộ hai chiếc răng nanh sắc lạnh. Nhưng với JungKook, nó vô cùng quyến rũ. Tim cậu đập nhanh đến trật nhịp. JungKook vội vàng quay mặt đi hướng khác.
- Ngài nhớ giữ lời đó. Đừng có đỗ thừa là tôi ngủ quên mà nuốt lời. – JungKook hất giọng rồi nhảy bổ lên giường.
- Tôi nghỉ chút, ngài ra ngoài đi.
TaeHyung chậm rãi đứng dậy, ân cần kéo chăn lại cho JungKook.
- Trong ngày hôm nay em nhớ đừng đi lại nhiều, chỉ tập trung nghỉ ngơi thôi. Khi nào mặt trời lặng, ta sẽ gọi.
Trước khi rời đi TaeHyung còn trao cho cậu nụ hôn dịu nhẹ vào trán. JungKook đơ người trông theo. Sự thay đổi của hắn làm cậu phải kinh ngạc. So với thái độ ghẻ lạnh trước đây, hắn khiến cho cậu thấy ấm áp lạ kì. Dù rằng, trong đôi mắt sắc đỏ kia ẩn chứa nỗi buồn vô hạn.
JungKook đành thở dài đưa ánh mắt lên trần, từ từ cảm nhận sự chăm sóc ngọt ngào của một Chúa tể.
- Seagull Kookie, tôi đã hiểu vì sao có chết anh cũng nhất quyết luân hồi. – JungKook lẩm bẩm bởi chính sự ganh tỵ trong lòng.
.
.
.
Mặt trời vừa xuống sau rặn núi phía xa, ngay trên đỉnh toà lâu đài tráng lệ đã xuất hiện nhiều chiếc bóng đen với áo choàng rộng. Kẻ cầm đầu chỉ lặng lẽ chờ đợi cho đến khi những chiếc bóng từ nhiều nơi tụ hội về đầy đủ.
Những kẻ mới đến không nói gì với những kẻ đã đến trước đó, họ chỉ âm thầm nhìn nhau rồi chia ra đứng ở một góc riêng biệt. Cho đến khi hai chiếc bóng ánh hồng sóng đôi từ phía nam như lướt sóng bay lại, ai ai cũng biết đó là hai kẻ cuối cùng được triệu tập về đây.
Bao giờ cũng vậy, những khi cần hội họp thì bộ đôi áo hồng luôn là nhân vật đến trễ nhất. Họ có tên, những cái tên rất đẹp, nhưng họ lại thích thú với tên gọi chung: NamJin.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook