Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên
-
Chương 46
Editor : ChiMy
Công Ngọc Thành vẫn như thường ngày lạnh nhạt nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
"A Thành." Ly Hoan nhẹ nhàng gọi hắn.
Công Ngọc Thành đến gần hắn một bước, đưa tay nhẹ nhàng cầm cánh tay của Ly Hoan bị A Hảo cắn ra máu lên.
Ly Hoan cười khổ: "Chút vết thương này không quan trọng."
Công Ngọc Thành vẫn không có nói chuyện, từ trong lòng móc ra một bình sứ, kéo ra, đổ bột trong bình xuống vết máu chưa khô trên vết thương, trong nháy mắt, trên vết thương lại xèo xèo toát ra nhiều bọt trắng .
Thình lình xảy ra đau đớn kịch liệt khiến Ly Hoan a một tiếng, một tiếng kêu đau phát ra từ trong cổ họng, trong nháy mắt cả cái trán xuất hiện một tầng mồ hôi hột. —— Ly Hoan nhìn nhếch nhác như vậy.
"Đợi vết thương kết vảy, lưu lại vết sẹo cả cuộc đời này cũng sẽ không biến mất." Công Ngọc Thành cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nhẹ giọng nói: "A Ly, đây chính là lỗi của ngươi."
Ly Hoan thở hổn hển, đưa tay lung tung lau cái trán: "Đúng, đúng là lỗi của ta, ta không nên mua thuốc hại Ninh Ngọc, không nên khiến Ninh Ngọc Thiên Thiên cùng nhau ra ngoài với ta, không nên để người làm không hỏi ý kiến của ta liền đuổi Lê Trang ra khỏi Tần Hoài quán."
Hắn đi tới trước mặt Công Ngọc Thành, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Ta lại càng không nên nhìn thấy ngươi, để cho ta hiểu thì ra bi thương đến chết tâm lại đau lòng như vậy."
Công Ngọc Thành không tự nhiên quay đầu đi.
Ly Hoan cười thích thú có chút nữ tính, xoay người rời đi.
Mà lúc này Thiên Thiên Loan Nguyệt đang bước vào nhà A Hảo, một cái nhà nhỏ thô sơ, ngoài cửa có một hàng rào.
Đi vào căn phòng mờ tối, Thiên Thiên liền trông thấy trên giường nhỏ chật chội có một người bệnh đang nằm. Đi đến gần hơn chút, rốt cuộc thấy rõ trên giường dáng dấp người trên giường ra sao.
Ngũ quan xinh đẹp, hết sức thanh tú, có điều lúc này sắc mặt tái nhợt, cả người yếu đuối nằm ở trên giường, không còn sức sống. Lê Trang là ca khôi, âm thanh tất nhiên là quan trọng nhất, đáng tiếc cô gái ngày xưa làm cho người ta kinh diễm hôm nay lại từ từ khô héo đi như vậy.
Hình như cảm thấy có người tới, Lê Trang từ từ mở mắt ra , nhìn hai cô gái mặt mũi xa lạ bên giường, hiển nhiên rất kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía A Hảo, lúc này A Hảo mới giới thiệu với Lê Trang.
"A Hảo, tỷ nói với muội bao nhiêu lần, rời khỏi Tần Hoài quán là ý của tỷ tỷ, muội...muội lại, lại đi làm khó công tử. . . . . ." Lê Trang có phần kích động, nghiêm nghị chỉ trích A Hảo.
A Hảo thấy tỷ tỷ kích động, vội nhào tới vỗ ngực của nàng ấy, vừa theo vừa uất ức nói: "Ly Hoan đó vốn cũng không phải là người tốt, tỷ tỷ làm gì còn phải giúp hắn như vậy!"
Lê Trang thở gấp càng lợi hại, ánh mắt xin lỗi quét về phía Thiên Thiên và Loan Nguyệt, nhẹ giọng yếu ớt nói: "Thật sự là khiến hai vị cô nương chê cười. . . . . ."
Thiên Thiên vội vàng phủ nhận.
"Công tử đối với ta có ân, năm đó là ngài đã cứu ta, cứu ta đi ra từ trong thanh lâu. Ta cảm kích ngài, A Hảo, tỷ không cho muội lại đi tìm ngài!" Mặc dù giọng nói của Lê Trang suy yếu, lại hữu lực nói.
"Nhưng hắn keo kiệt như vậy, ngươi bỏ ra vì Tần Hoài quán như vậy, quay đầu lại cũng là kết quả thê lương như vậy, trong lòng ngươi không oán hận sao?" Thiên Thiên cau mày, hỏi nàng ấy.
"Không hận, hận có cái gì tốt. . . . . . Công tử hẹp hòi, chẳng qua là sợ nghèo, cho nên ngài keo kiệt, không thích tốn tiền." Âm thanh Lê Trang ho khan truyền đến lần nữa, hồi lâu mới dừng lại, nói tiếp, "Mẫu thân của công tử, chính là bị chôn sống bức chết."
Thiên Thiên và Loan Nguyệt nhanh chóng liếc nhau một cái, trăm miệng một lời kinh ngạc hỏi ngược lại: "Đang sống mà bức chết sao?"
"Ta theo theo công tử đã hơn ba năm, đối với quá khứ của công tử hoàn toàn không biết, tự nhiên trong lòng đối với công tử cũng có phê bình kín đáo. Nhưng mãi cho đến một ngày kia, công tử uống rượu quá nhiều, trùng hợp bị ta nhìn thấy, hắn lôi kéo ta nói rất nhiều rất nhiều." Lê Trang nhìn Thiên Thiên, nhẹ giọng nói, "Từ sau khi đó, ta mới biết, vì sao hắn keo kiệt như vậy. . . . . . Không, thay vì nói là keo kiệt, còn không bằng nói sợ hãi quá đáng.
"Mẫu thân của công tử là sồ kỹ, bởi vì trong nhà nghèo khó, còn sớm đã bị bán đi làm sồ kỹ, nuôi sống gia đình. Có điều lại bị một tên viên ngoại bên ngoài nhìn trúng, cho trong nhà một khoản bạc, xem như là mua nàng ta về làm thiếp. Vậy mà không qua bao lâu, tên viên ngoại kia đã chán ghét nàng, tùy tiện bán nàng vào trong kỹ viện. Cuộc sống của kỹ nữ, có bao nhiêu tàn khốc đây. . . . . . Từng có một kỹ nữ chết ở phía dưới của khách nhân, thế gian này, có người nào để mắt đến loại nữ nhân này. Lúc đó nàng có bao nhiêu thảm thương.
"Nhưng ngày vẫn phải trôi qua. Cho đến khi nàng gặp được một nam tử, bộ dáng thanh tú, nàng lập tức liền yêu thích, sau khi hoan ái với hắn cũng không uống thuốc, như vậy mới mang thai công tử. Nhưng nam tử trầm mê nơi bướm hoa, lại có mấy ai là người tốt, sao nam tử kia lại thừa nhận một gái điếm có cốt nhục của mình, đối với nàng chê cười một phen liền phất tay áo đi, chưa từng quay lại.
"Sau khi nàng cố ý sinh hạ công tử, tình trạng càng ngày càng kém, thật vất vả nuôi dưỡng công tử đến bảy tuổi, đã sớm hoa tàn ít bướm (*), bệnh không tiện nói ra, bị kỹ viện đuổi ra khỏi cửa. Nàng chết ở ven đường, công tử đáng thương còn xem chừng thi thể của nàng ta, cho là mẫu thân chỉ đang nằm ngủ."
(*)hoa tàn ít bướm : ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.
Thiên Thiên và Loan Nguyệt nghe xong trợn mắt há mồm, bọ họ không nghĩ tới, thì ra quá khứ của Ly Hoan là như vậy. Hắn ngày thường vân đạm phong khinh đến tột cùng ẩn núp bao nhiêu miễn cưỡng.
Thiên Thiên nhớ tới lúc vừa gặp giọng nói ngọt ngào như nước cam lộ của hắn, nhớ tới hắn cười đùa núp ở trong xe ngựa ngủ, còn có hắn mua thuốc giả và con ngựa già, rất nhiều, mọi việc theo thứ tự thoáng qua trong đầu của nàng, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, đây là một loại thủ đoạn hắn tự bảo vệ mình.
Coi như hắn keo kiệt hơn nữa, nhưng hắn vẫn như cũ thành lập Tần Hoài quán lớn và hào hoa như vậy, thu thêm vô số nữ nhân vào quán, tránh khỏi kiếp kỹ nữ, đây chẳng phải là chỗ hào phóng của hắn sao.
"A Hảo, đừng đi quấy rầy công tử, rời đi là do tỷ tỷ tự nguyện, ngài cũng không có lỗi với ta, hơn nữa không có lỗi với bất kì ai trong Tần Hoài quán." Lê Trang sưng mặt lên, liên tiếp nghiêm túc nhìn muội muội của mình.
A Hảo dường như biết mình đuối lý, cúi đầu không nói một lời.
"Hôm nay Ninh Ngọc giải độc, ngươi không định trở về sao?" Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ lên cao, Loan Nguyệt tốt bụng nhắc nhở.
Thiên Thiên vỗ đầu một cái, rốt cuộc phản ứng kịp, vội vàng nói với Lê Trang: "Sắc trời đã tối, ta còn có chuyện quan trọng trong người, cáo từ trước, ngày khác trở lại thăm ngươi." Dứt lời, để cho Loan Nguyệt lấy chút bạc ra, đưa cho A Hảo ở một bên.
Vừa về tới Công Ngọc phủ, Thiên Thiên vội vàng đi đến viện của Ninh Ngọc. Lúc này Công Ngọc Thành đã chuẩn bị thuốc xong rồi, trông thấy Thiên Thiên vào trong viện, nói: "Đưa Hợp Hoan Tán cho ta."
Thiên Thiên gật đầu một cái, đi lên phía trước đưa Hợp Hoan Tán cầm trong tay cho hắn.
Công Ngọc Thành nhận lấy, đổ một chút vào bên trong thuốc, cầm đũa quấy đều, mới đưa cho Thiên Thiên, mặt không đổi sắc nói: "Cho công tử Ninh Ngọc uống thuốc này vào, ngươi coi chừng hắn, nếu ta đoán không sai, sau khi chung giường, hắn liền có thể tỉnh táo."
Sắc mặt Thiên Thiên có chút nóng lên, nhận lấy chén thuốc, liền xoay người đi vào bên trong phòng.
Ninh Ngọc vẫn điên điên khùng khùng, chỉ là so với mấy ngày trước, đã trầm mặc hơn rất nhiều, ánh mắt hơi có vẻ đờ đẫn nháy mắt nhìn Thiên Thiên vào cửa, quét đến trên mặt nàng.
Thiên Thiên thấy ánh mắt kia, trong lòng có chút khổ sở.
Nàng đi lên trước, đưa tay vuốt ve mái tóc đen không đều của Ninh Ngọc, nhấc chén thuốc trong tay lên, dịu dàng nói: "Ngoan, uống cái này vào, uống cái này vào, bệnh của chàng sẽ khỏi, Ninh Ngọc của ta trở lại rồi. . . . . ."
Đưa chén lại gần môi Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc khẽ cong môi lên, tựa như một cái bánh bao, nhìn đáng yêu như vậy: "Tổ mẫu muốn ta uống..., ta sẽ uống..., tổ mẫu muốn ta uống gì ta cũng uống."
Giọng điệu của hắn hết sức uất ức, đưa tay bưng chén, vẻ mặt đau khổ cau mày, một hơi uống hết thuốc này vào bụng.
Thiên Thiên đưa tay từ từ vuốt ve lưng của hắn, vỗ nhè nhẹ, thật giống như lầm bầm lầu bầu, lại tựa như nói với Ninh Ngọc: "Ninh ngọc, chàng trở lại đi."
Ninh Ngọc là tướng công của nàng, từ lúc nàng gả cho hắn ở kiếp đầu tiên, cũng đã định sẵn. Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, thẳng đến sự kiện chôn cất sâu nhất trong nội tâm, ở giữa mỗi đêm khi nằm mộng, mỗi lần nàng lại sinh ra ảo giác, mình lại trở về buổi tối ở kiếp thứ nhất, nàng đắm chìm trong hơi thở đầy mùi rượu của Ninh Ngọc, đem đêm đầu cho hắn.
Cả một đời người Ninh Ngọc chỉ uống say có một lần.
Chỉ là từ sau khi đó, Ninh Ngọc cũng không có đến gặp nàng nữa. Mãi cho đến khi Mặc Phi cầm kiếm, đến Ninh phủ tìm Ninh Ngọc quyết chiến.
Sau đó nữa, nàng liền bị Ninh Ngọc đẩy ra, rơi vào giữa không trung.
Đây là bi thương mà cả cuộc đời này nàng không thể tha thứ.
Nhưng ——
Thiên Thiên đi ra từ trong hồi ức, hai mắt lần nữa tập trung đến trên mặt Ninh Ngọc, nhưng cho dù nàng có trốn tránh thế nào đi nữa, cuộc sống của nàng luôn không thiếu được Ninh Ngọc, ngay cả trong lòng nàng có uất ức, nhưng cũng trong lúc vô tình, ở trong nụ cười nhạt của Ninh Ngọc, hóa thành một vũng nước, cam tâm tình nguyện vây quanh Ninh Ngọc.
Hắn là trượng phu của nàng, không phải là người khác, giữa phu thê, lại có chuyện gì không thể tha thứ đấy.
Khóe mắt Thiên Thiên có chút ướt át, nhớ lại khoảng thời gian mình và Ninh Ngọc ở cùng nhay, mới đột nhiên giật mình, bắt đầu từ lúc nào trong sinh mệnh của nàng, khắc xuống hai chữ ‘ Ninh Ngọc ’ thật to, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của nàng.
Nàng đưa tay từ từ cởi nút cài quần áo ra, từ từ kéo đai lưng ra, nhẹ giọng kêu Ninh Ngọc: "Phu quân."
Ninh Ngọc vẫn sững sờ như cũ: "Cởi quần áo làm gì."
Thiên Thiên không đáp hắn, cởi xiêm áo ra, rồi quần dài, từ từ cởi áo lót xuống, da thịt trắng nõn từ từ lộ ra, rất nhanh, nửa người trên chỉ để lại một cái yếm màu đỏ tươi, phía trên thêu một đoá hoa mai nở rộ.
Bầu ngực như ẩn như hiện, Thiên Thiên đỏ bừng mặt đưa tay che lại.
Mặt của Ninh Ngọc sung huyết đỏ bừng, hơi thở dần dần nặng lên: "Ta...ta nóng quá, ta nóng quá. . . . . ."
Ánh mắt của hắn lần nữa không tập trung, đưa tay thô bạo xé ra y phục của mình, lập tức đặt Thiên Thiên phía dưới thân.
Toàn bộ hơi thở nóng bừng của hắn phun ở trên vành tai Thiên Thiên, nhịp tim Thiên Thiên đập cực nhanh, không có đẩy hắn ra, ngược lại đưa tay ôm cổ của hắn, từ từ nhắm nghiền hai mắt.
Động tác của Ninh Ngọc vô cùng thô lỗ, lập tức liền va vào trong thân thể của nàng, Thiên Thiên đau đến nâng thân thể lên, nàng nắm chặt chăn, hốc mắt có nước mắt tràn ra.
Nàng cũng không biết đến tột cùng lặp lại bao nhiêu lần, làm bao nhiêu lần, chỉ là về sau, động tác của hắn từ từ nhu hòa xuống, từng chút từng chút vuốt ve, một tấc một tấc khiến Thiên Thiên hóa thành một cái hồ nước xuân.
Nàng theo động tác của hắn, toàn bộ lạc mất phương hướng rồi.
Mãi cho đến cuối cùng, nàng không một tia hơi sức nữa, từ từ nhắm mắt lại, muốn để mình ngủ một giấc thật sâu.
Trong lúc sắp mất đi ý thức, dường như bên tai nàng nhẹ nhàng vang lên một tiếng: "Thiên Thiên ——"
Công Ngọc Thành vẫn như thường ngày lạnh nhạt nhìn hắn, cũng không nói chuyện.
"A Thành." Ly Hoan nhẹ nhàng gọi hắn.
Công Ngọc Thành đến gần hắn một bước, đưa tay nhẹ nhàng cầm cánh tay của Ly Hoan bị A Hảo cắn ra máu lên.
Ly Hoan cười khổ: "Chút vết thương này không quan trọng."
Công Ngọc Thành vẫn không có nói chuyện, từ trong lòng móc ra một bình sứ, kéo ra, đổ bột trong bình xuống vết máu chưa khô trên vết thương, trong nháy mắt, trên vết thương lại xèo xèo toát ra nhiều bọt trắng .
Thình lình xảy ra đau đớn kịch liệt khiến Ly Hoan a một tiếng, một tiếng kêu đau phát ra từ trong cổ họng, trong nháy mắt cả cái trán xuất hiện một tầng mồ hôi hột. —— Ly Hoan nhìn nhếch nhác như vậy.
"Đợi vết thương kết vảy, lưu lại vết sẹo cả cuộc đời này cũng sẽ không biến mất." Công Ngọc Thành cùng hắn bốn mắt nhìn nhau, nhẹ giọng nói: "A Ly, đây chính là lỗi của ngươi."
Ly Hoan thở hổn hển, đưa tay lung tung lau cái trán: "Đúng, đúng là lỗi của ta, ta không nên mua thuốc hại Ninh Ngọc, không nên khiến Ninh Ngọc Thiên Thiên cùng nhau ra ngoài với ta, không nên để người làm không hỏi ý kiến của ta liền đuổi Lê Trang ra khỏi Tần Hoài quán."
Hắn đi tới trước mặt Công Ngọc Thành, tiếp tục nhẹ giọng nói: "Ta lại càng không nên nhìn thấy ngươi, để cho ta hiểu thì ra bi thương đến chết tâm lại đau lòng như vậy."
Công Ngọc Thành không tự nhiên quay đầu đi.
Ly Hoan cười thích thú có chút nữ tính, xoay người rời đi.
Mà lúc này Thiên Thiên Loan Nguyệt đang bước vào nhà A Hảo, một cái nhà nhỏ thô sơ, ngoài cửa có một hàng rào.
Đi vào căn phòng mờ tối, Thiên Thiên liền trông thấy trên giường nhỏ chật chội có một người bệnh đang nằm. Đi đến gần hơn chút, rốt cuộc thấy rõ trên giường dáng dấp người trên giường ra sao.
Ngũ quan xinh đẹp, hết sức thanh tú, có điều lúc này sắc mặt tái nhợt, cả người yếu đuối nằm ở trên giường, không còn sức sống. Lê Trang là ca khôi, âm thanh tất nhiên là quan trọng nhất, đáng tiếc cô gái ngày xưa làm cho người ta kinh diễm hôm nay lại từ từ khô héo đi như vậy.
Hình như cảm thấy có người tới, Lê Trang từ từ mở mắt ra , nhìn hai cô gái mặt mũi xa lạ bên giường, hiển nhiên rất kinh ngạc, ánh mắt nghi hoặc nhìn về phía A Hảo, lúc này A Hảo mới giới thiệu với Lê Trang.
"A Hảo, tỷ nói với muội bao nhiêu lần, rời khỏi Tần Hoài quán là ý của tỷ tỷ, muội...muội lại, lại đi làm khó công tử. . . . . ." Lê Trang có phần kích động, nghiêm nghị chỉ trích A Hảo.
A Hảo thấy tỷ tỷ kích động, vội nhào tới vỗ ngực của nàng ấy, vừa theo vừa uất ức nói: "Ly Hoan đó vốn cũng không phải là người tốt, tỷ tỷ làm gì còn phải giúp hắn như vậy!"
Lê Trang thở gấp càng lợi hại, ánh mắt xin lỗi quét về phía Thiên Thiên và Loan Nguyệt, nhẹ giọng yếu ớt nói: "Thật sự là khiến hai vị cô nương chê cười. . . . . ."
Thiên Thiên vội vàng phủ nhận.
"Công tử đối với ta có ân, năm đó là ngài đã cứu ta, cứu ta đi ra từ trong thanh lâu. Ta cảm kích ngài, A Hảo, tỷ không cho muội lại đi tìm ngài!" Mặc dù giọng nói của Lê Trang suy yếu, lại hữu lực nói.
"Nhưng hắn keo kiệt như vậy, ngươi bỏ ra vì Tần Hoài quán như vậy, quay đầu lại cũng là kết quả thê lương như vậy, trong lòng ngươi không oán hận sao?" Thiên Thiên cau mày, hỏi nàng ấy.
"Không hận, hận có cái gì tốt. . . . . . Công tử hẹp hòi, chẳng qua là sợ nghèo, cho nên ngài keo kiệt, không thích tốn tiền." Âm thanh Lê Trang ho khan truyền đến lần nữa, hồi lâu mới dừng lại, nói tiếp, "Mẫu thân của công tử, chính là bị chôn sống bức chết."
Thiên Thiên và Loan Nguyệt nhanh chóng liếc nhau một cái, trăm miệng một lời kinh ngạc hỏi ngược lại: "Đang sống mà bức chết sao?"
"Ta theo theo công tử đã hơn ba năm, đối với quá khứ của công tử hoàn toàn không biết, tự nhiên trong lòng đối với công tử cũng có phê bình kín đáo. Nhưng mãi cho đến một ngày kia, công tử uống rượu quá nhiều, trùng hợp bị ta nhìn thấy, hắn lôi kéo ta nói rất nhiều rất nhiều." Lê Trang nhìn Thiên Thiên, nhẹ giọng nói, "Từ sau khi đó, ta mới biết, vì sao hắn keo kiệt như vậy. . . . . . Không, thay vì nói là keo kiệt, còn không bằng nói sợ hãi quá đáng.
"Mẫu thân của công tử là sồ kỹ, bởi vì trong nhà nghèo khó, còn sớm đã bị bán đi làm sồ kỹ, nuôi sống gia đình. Có điều lại bị một tên viên ngoại bên ngoài nhìn trúng, cho trong nhà một khoản bạc, xem như là mua nàng ta về làm thiếp. Vậy mà không qua bao lâu, tên viên ngoại kia đã chán ghét nàng, tùy tiện bán nàng vào trong kỹ viện. Cuộc sống của kỹ nữ, có bao nhiêu tàn khốc đây. . . . . . Từng có một kỹ nữ chết ở phía dưới của khách nhân, thế gian này, có người nào để mắt đến loại nữ nhân này. Lúc đó nàng có bao nhiêu thảm thương.
"Nhưng ngày vẫn phải trôi qua. Cho đến khi nàng gặp được một nam tử, bộ dáng thanh tú, nàng lập tức liền yêu thích, sau khi hoan ái với hắn cũng không uống thuốc, như vậy mới mang thai công tử. Nhưng nam tử trầm mê nơi bướm hoa, lại có mấy ai là người tốt, sao nam tử kia lại thừa nhận một gái điếm có cốt nhục của mình, đối với nàng chê cười một phen liền phất tay áo đi, chưa từng quay lại.
"Sau khi nàng cố ý sinh hạ công tử, tình trạng càng ngày càng kém, thật vất vả nuôi dưỡng công tử đến bảy tuổi, đã sớm hoa tàn ít bướm (*), bệnh không tiện nói ra, bị kỹ viện đuổi ra khỏi cửa. Nàng chết ở ven đường, công tử đáng thương còn xem chừng thi thể của nàng ta, cho là mẫu thân chỉ đang nằm ngủ."
(*)hoa tàn ít bướm : ví với người phụ nữ già bị ruồng bỏ, như viên ngọc không còn đáng giá.
Thiên Thiên và Loan Nguyệt nghe xong trợn mắt há mồm, bọ họ không nghĩ tới, thì ra quá khứ của Ly Hoan là như vậy. Hắn ngày thường vân đạm phong khinh đến tột cùng ẩn núp bao nhiêu miễn cưỡng.
Thiên Thiên nhớ tới lúc vừa gặp giọng nói ngọt ngào như nước cam lộ của hắn, nhớ tới hắn cười đùa núp ở trong xe ngựa ngủ, còn có hắn mua thuốc giả và con ngựa già, rất nhiều, mọi việc theo thứ tự thoáng qua trong đầu của nàng, rốt cuộc nàng cũng hiểu rõ, đây là một loại thủ đoạn hắn tự bảo vệ mình.
Coi như hắn keo kiệt hơn nữa, nhưng hắn vẫn như cũ thành lập Tần Hoài quán lớn và hào hoa như vậy, thu thêm vô số nữ nhân vào quán, tránh khỏi kiếp kỹ nữ, đây chẳng phải là chỗ hào phóng của hắn sao.
"A Hảo, đừng đi quấy rầy công tử, rời đi là do tỷ tỷ tự nguyện, ngài cũng không có lỗi với ta, hơn nữa không có lỗi với bất kì ai trong Tần Hoài quán." Lê Trang sưng mặt lên, liên tiếp nghiêm túc nhìn muội muội của mình.
A Hảo dường như biết mình đuối lý, cúi đầu không nói một lời.
"Hôm nay Ninh Ngọc giải độc, ngươi không định trở về sao?" Nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ lên cao, Loan Nguyệt tốt bụng nhắc nhở.
Thiên Thiên vỗ đầu một cái, rốt cuộc phản ứng kịp, vội vàng nói với Lê Trang: "Sắc trời đã tối, ta còn có chuyện quan trọng trong người, cáo từ trước, ngày khác trở lại thăm ngươi." Dứt lời, để cho Loan Nguyệt lấy chút bạc ra, đưa cho A Hảo ở một bên.
Vừa về tới Công Ngọc phủ, Thiên Thiên vội vàng đi đến viện của Ninh Ngọc. Lúc này Công Ngọc Thành đã chuẩn bị thuốc xong rồi, trông thấy Thiên Thiên vào trong viện, nói: "Đưa Hợp Hoan Tán cho ta."
Thiên Thiên gật đầu một cái, đi lên phía trước đưa Hợp Hoan Tán cầm trong tay cho hắn.
Công Ngọc Thành nhận lấy, đổ một chút vào bên trong thuốc, cầm đũa quấy đều, mới đưa cho Thiên Thiên, mặt không đổi sắc nói: "Cho công tử Ninh Ngọc uống thuốc này vào, ngươi coi chừng hắn, nếu ta đoán không sai, sau khi chung giường, hắn liền có thể tỉnh táo."
Sắc mặt Thiên Thiên có chút nóng lên, nhận lấy chén thuốc, liền xoay người đi vào bên trong phòng.
Ninh Ngọc vẫn điên điên khùng khùng, chỉ là so với mấy ngày trước, đã trầm mặc hơn rất nhiều, ánh mắt hơi có vẻ đờ đẫn nháy mắt nhìn Thiên Thiên vào cửa, quét đến trên mặt nàng.
Thiên Thiên thấy ánh mắt kia, trong lòng có chút khổ sở.
Nàng đi lên trước, đưa tay vuốt ve mái tóc đen không đều của Ninh Ngọc, nhấc chén thuốc trong tay lên, dịu dàng nói: "Ngoan, uống cái này vào, uống cái này vào, bệnh của chàng sẽ khỏi, Ninh Ngọc của ta trở lại rồi. . . . . ."
Đưa chén lại gần môi Ninh Ngọc.
Ninh Ngọc khẽ cong môi lên, tựa như một cái bánh bao, nhìn đáng yêu như vậy: "Tổ mẫu muốn ta uống..., ta sẽ uống..., tổ mẫu muốn ta uống gì ta cũng uống."
Giọng điệu của hắn hết sức uất ức, đưa tay bưng chén, vẻ mặt đau khổ cau mày, một hơi uống hết thuốc này vào bụng.
Thiên Thiên đưa tay từ từ vuốt ve lưng của hắn, vỗ nhè nhẹ, thật giống như lầm bầm lầu bầu, lại tựa như nói với Ninh Ngọc: "Ninh ngọc, chàng trở lại đi."
Ninh Ngọc là tướng công của nàng, từ lúc nàng gả cho hắn ở kiếp đầu tiên, cũng đã định sẵn. Mặc dù nàng không muốn thừa nhận, thẳng đến sự kiện chôn cất sâu nhất trong nội tâm, ở giữa mỗi đêm khi nằm mộng, mỗi lần nàng lại sinh ra ảo giác, mình lại trở về buổi tối ở kiếp thứ nhất, nàng đắm chìm trong hơi thở đầy mùi rượu của Ninh Ngọc, đem đêm đầu cho hắn.
Cả một đời người Ninh Ngọc chỉ uống say có một lần.
Chỉ là từ sau khi đó, Ninh Ngọc cũng không có đến gặp nàng nữa. Mãi cho đến khi Mặc Phi cầm kiếm, đến Ninh phủ tìm Ninh Ngọc quyết chiến.
Sau đó nữa, nàng liền bị Ninh Ngọc đẩy ra, rơi vào giữa không trung.
Đây là bi thương mà cả cuộc đời này nàng không thể tha thứ.
Nhưng ——
Thiên Thiên đi ra từ trong hồi ức, hai mắt lần nữa tập trung đến trên mặt Ninh Ngọc, nhưng cho dù nàng có trốn tránh thế nào đi nữa, cuộc sống của nàng luôn không thiếu được Ninh Ngọc, ngay cả trong lòng nàng có uất ức, nhưng cũng trong lúc vô tình, ở trong nụ cười nhạt của Ninh Ngọc, hóa thành một vũng nước, cam tâm tình nguyện vây quanh Ninh Ngọc.
Hắn là trượng phu của nàng, không phải là người khác, giữa phu thê, lại có chuyện gì không thể tha thứ đấy.
Khóe mắt Thiên Thiên có chút ướt át, nhớ lại khoảng thời gian mình và Ninh Ngọc ở cùng nhay, mới đột nhiên giật mình, bắt đầu từ lúc nào trong sinh mệnh của nàng, khắc xuống hai chữ ‘ Ninh Ngọc ’ thật to, chiếm cứ toàn bộ suy nghĩ của nàng.
Nàng đưa tay từ từ cởi nút cài quần áo ra, từ từ kéo đai lưng ra, nhẹ giọng kêu Ninh Ngọc: "Phu quân."
Ninh Ngọc vẫn sững sờ như cũ: "Cởi quần áo làm gì."
Thiên Thiên không đáp hắn, cởi xiêm áo ra, rồi quần dài, từ từ cởi áo lót xuống, da thịt trắng nõn từ từ lộ ra, rất nhanh, nửa người trên chỉ để lại một cái yếm màu đỏ tươi, phía trên thêu một đoá hoa mai nở rộ.
Bầu ngực như ẩn như hiện, Thiên Thiên đỏ bừng mặt đưa tay che lại.
Mặt của Ninh Ngọc sung huyết đỏ bừng, hơi thở dần dần nặng lên: "Ta...ta nóng quá, ta nóng quá. . . . . ."
Ánh mắt của hắn lần nữa không tập trung, đưa tay thô bạo xé ra y phục của mình, lập tức đặt Thiên Thiên phía dưới thân.
Toàn bộ hơi thở nóng bừng của hắn phun ở trên vành tai Thiên Thiên, nhịp tim Thiên Thiên đập cực nhanh, không có đẩy hắn ra, ngược lại đưa tay ôm cổ của hắn, từ từ nhắm nghiền hai mắt.
Động tác của Ninh Ngọc vô cùng thô lỗ, lập tức liền va vào trong thân thể của nàng, Thiên Thiên đau đến nâng thân thể lên, nàng nắm chặt chăn, hốc mắt có nước mắt tràn ra.
Nàng cũng không biết đến tột cùng lặp lại bao nhiêu lần, làm bao nhiêu lần, chỉ là về sau, động tác của hắn từ từ nhu hòa xuống, từng chút từng chút vuốt ve, một tấc một tấc khiến Thiên Thiên hóa thành một cái hồ nước xuân.
Nàng theo động tác của hắn, toàn bộ lạc mất phương hướng rồi.
Mãi cho đến cuối cùng, nàng không một tia hơi sức nữa, từ từ nhắm mắt lại, muốn để mình ngủ một giấc thật sâu.
Trong lúc sắp mất đi ý thức, dường như bên tai nàng nhẹ nhàng vang lên một tiếng: "Thiên Thiên ——"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook