Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên
-
Chương 25: Trên đường về phủ, xe bay ngựa nhảy 2
Editor: ChiMy
Cả khuôn mặt Thiên Thiên cũng nhăn cùng một chỗ, huơ tay huơ chân từ trong buồng xe ngựa bò ra ngoài, trợn trắng cả mắt nhìn Ly Hoan ở một bên không ngừng vỗ bùn đất trên người, tức giận nói: "Ly Hoan, dù gì ngươi đường đường cũng là người đứng đầu Tần Hoài quán, sao ngươi cứ keo kiệt như vậy!"
Ly Hoan nhìn chằm chằm mặt của Thiên Thiên một hồi lâu, lại nháy nháy mắt, hồi lâu mới nói: "Tiểu Ngọc Nhi, sao ngay cả lời nói của ngươi cũng thay đổi?"
Thiên Thiên chột dạ, con ngươi chuyển không ngừng.
"Thôi thôi thôi, mau mau đuổi theo, không hề nhìn thấy bóng dáng xe ngựa của Thiên Thiên nhi đâu mất rồi." Ly Hoan vừa lẩm bẩm, vừa vận công từ lòng bàn chân tao nhã bay xa.
Thiên Thiên cũng muốn vận công, nhưng thử hồi lâu không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn răng, vung vẩy tay chân nhanh chóng chạy, thật vất vả mới đuổi kịp theo Ninh Ngọc và Loan Nguyệt, cả người đều đầm đìa mồ hôi.
Loan Nguyệt liếc mắt nhìn Thiên Thiên, lại liếc mắt nhìn Ly Hoan một cái, cuối cùng vẫn hừ lạnh một tiếng, để cho bọn họ lên xe ngựa. Thiên Thiên sóng vai ngồi cùng với Ly Hoan, ngồi đối diện Ninh Ngọc, nhưng thấy Ninh Ngọc đang cười châm biếm nhìn chằm chằm Thiên Thiên, làm cho Thiên Thiên sợ hãi trong lòng.
"Ôi chao, thật đúng là mệt chết ta." Thiên Thiên há to mồm, vừa đưa đầu lưỡi ra hà hơi, vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.
Ninh Ngọc ngồi ở đối diện nàng tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhìn nàng như muốn phun lửa.
Ly Hoan ngồi ở bên cạnh nàng tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt của hắn nhìn nàng như không dám tin nổi những gì mình đang thấy.
"Tiểu Ngọc Nhi, ngươi ngươi ngươi... chẳng lẽ ngươi ngươi thật sự cũng luyện Tứ Ẩn?" Ly Hoan kinh ngạc.
". . . . . . Ninh Ngọc! Nếu như ngươi còn làm ra vẻ mặt ghê tởm này. . . . . . Ta sẽ khiến ngươi hối hận!" "Thẩm Thiên Thiên" ngồi ở đối diện nàng cắn răng nói.
Thiên Thiên tiếp tục le lưỡi: "Ừ. . . . . . Ghét. . . . . ."
Ly Hoan: . . . . . .
Ninh Ngọc: . . . . . .
Thiên Thiên còn muốn nói tiếp cái gì, thân thể Ly Hoan đã run rẩy trực tiếp dời đến bên cạnh Ninh Ngọc, bộ mặt ghét bỏ nhìn Thẩm Thiên Thiên ngồi đối diện, khinh bỉ nói: "Thiên Thiên, nàng xem! Đây chính là chồng nàng đó! Đêm qua ta đã nói với nàng rồi, hắn cũng đã sớm tự thiến??, đã không thể cho nàng hạnh phúc mà! Nàng nhìn xem bộ dáng bây giờ của hắn, nhìn bộ dáng ẻo lả này, nhìn ngón tay hắn này! Eo ôi, ta cũng không đành lòng nhìn nữa. . . . . . ! Thiên Thiên nhi! Nàng phải tin tưởng ta, trên thế giới này, người có thể cho nàng hạnh phúc, chỉ có ta! Chỉ có ta mà thôi!"
Khuôn mặt Ninh Ngọc đen thui vừa nhìn Ly Hoan đang đọc diễn văn, vừa đem ánh mắt nghiêng về phía người kia đang đặt ngón tay xếp hình hoa lan trên đùi Ninh Ngọc, rốt cuộc cũng không nói thêm bất cứ gì nữa, từ từ nhắm hai mắt lại, nơi nào còn thời gian để ý tới hắn.
Thiên Thiên ngồi đối diện Ninh Ngọc, nhìn vẻ mặt và bộ dáng mệt mỏi của hắn, chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên có chút cảm giác kỳ quái thoáng qua, trong lòng dâng lên một loại kích động, loại kích động này đến quá mãnh liệt, áp chế thế nào cũng không áp chế nổi. Kỳ quái hơn chính là cơ thể Thẩm Thiên Thiên vào lúc này nhìn nhỏ nhắn như vậy, thật là xinh đẹp!
Thiên Thiên nhìn chằm chằm Ninh Ngọc, nhìn chăm chú gương mặt đầy sức sống, tâm hồn phơi phới, nhìn một chút, rốt cuộc không kềm chế được, dứt khoát vươn tay, trực tiếp ôm Ninh Ngọc vào trong ngực của mình, để cho hắn ngồi ở trên đùi của mình, lại đưa tay cưỡng ép Ninh Ngọc tựa vào trên ngực rộng rãi của mình, đưa tay ôm hắn thật chặt. Một loạt thôi, cặp mắt khiêu khích liếc Ly Hoan một cái.
Ninh Ngọc bị Thiên Thiên kéo, cả người rõ ràng cứng nhắc, hắn ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "Làm gì?"
Thiên Thiên làm sao có dũng khí nhìn thẳng hắn, chỉ lo ngẩng đầu kiêu ngạo, lãnh diễm cao quý nói: "Ta là tướng công của ngươi, xe ngựa lắc lư, đương nhiên có nghĩa vụ bảo vệ ngươi!" —— lời ngầm: có thấy không! Làm một người chồng tốt nên có tự giác và biết giác ngộ! Về sau học nhiều một chút!
Trong mắt Ninh Ngọc cực nhanh xẹt qua một chút vui vẻ, cũng không nói gì, chỉ là Thiên Thiên rõ ràng cảm thấy cả người Ninh Ngọc cũng buông lỏng xuống, thân thể dịu dàng mềm nhũn, nằm ở trước ngực của mình. . . . . . Chỉ đơn giản dựa sát như vậy, Thiên Thiên lại nghe được âm thanh nhịp tim mình đập vang vọng như vậy, lượn quanh bên tai chính mình, thế nào cũng vang không cần né tránh.
Một mình Ly Hoan buồn bực ngồi ở đối diện Ninh Ngọc và Thiên Thiên, nhìn "Ninh Ngọc" ôm thật chặt "Thiên Thiên", trong lòng có chút giận dữ, nhìn chằm chằm "Ninh Ngọc" kể khổ nói: "Chậc chậc, Tiểu Ngọc Nhi, dù gì ngươi cũng là nam tử từng lăn lộn trong đống nữa nhân, sao có thể đỏ mặt, ai ô ô, thật là làm cho tiểu sinh ta cười đến rụng răng a! ~"
Thiên Thiên giả vờ tức giận quay mặt đi, nhưng tiếng tim đập của nàng lại vang lớn hơn. Ninh Ngọc tựa vào trong ngực Thiên Thiên, nhìn gò má Thiên Thiên, có một chút mê mẩn.
Xe ngựa chạy rất nhanh, không hổ là con ngựa tốt trẻ tuổi có lực, thời gian một ngày, liền đúng lúc tới một thị trấn nhỏ, có thể ở trong nhà trọ nhỏ nghỉ ngơi một đêm.
Bốn người dùng xong bữa tối, đang giằng co ở trên bàn cơm, vì vấn đề chia phòng tối nay giằng co chưa xong.
Ly Hoan làm như chuyện đương nhiên không chút nghĩ ngợi mở miệng đề nghị: "Dĩ nhiên là ta và Tiểu Ngọc Nhi ở chung một căn phòng, Loan Nguyệt và Thiên Thiên nhi một căn phòng."
Thiên Thiên: "Không được!"
Ninh Ngọc: "Không được!"
—— trăm miệng một lời.
"Tại sao?" Ly Hoan rối rắm, "Đây là biện pháp tiết kiệm bạc nhất rồi, chỉ cần thuê hai căn phòng là được. Tiểu Ngọc Nhi, lúc còn trẻ không phải chúng ta đều cùng giường chung gối hay sao? Chúng ta còn cọ lưng cho nhau nữa đó!"
Thiên Thiên ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: ". . . . . . Hiện tại không giống nhau!"
"Ta và Ly Hoan ở một căn phòng, ‘ Ninh Ngọc ’ và Loan Nguyệt một căn phòng." Ninh Ngọc đề nghị.
Thiên Thiên: "Không được!" —— lời ngầm: thân thể Thẩm Thiên Thiên nàng làm sao mà có thể cùng giường chung gối với Ly Hoan được, cho dù linh hồn bên trong là Ninh Ngọc, nàng cũng sẽ không cho phép!
Loan Nguyệt: "Không được!" —— lời ngầm: Loan Nguyệt nàng làm sao có thể nào ngủ chung với "Ninh Ngọc" được, lỡ nửa đêm nàng không tự chủ được phế hắn thì phải làm thế nào!
—— hai người như cũ là trăm miệng một lời.
"Dứt khoát, mỗi người một căn phòng." Loan Nguyệt cuối cùng xuống đề nghị.
"Không được ——"tiếng phản đối lần này, là Ly Hoan và Thiên Thiên cùng nhau phát ra.
Ninh Ngọc và Loan Nguyệt đồng loạt nhìn bọn họ, chờ bọn hắn giải thích.
"Quá lãng phí! Bốn căn phòng! Ta quyết không cho phép!" Ly Hoan.
"Ta. . . . . . Éc. . . . . . Bởi vì, bởi vì ta. . . . . ." Thiên Thiên bởi vì nửa ngày cũng không ra nguyên do.
Ninh Ngọc nhíu mày nhìn Thiên Thiên một hồi lâu, đột nhiên nhếch môi cười, từ từ đi tới bên cạnh Thiên Thiên, sáng tỏ nhìn nàng, đưa tay nhẹ nhàng ôm eo của Thiên Thiên, hứng thú nói: "Đã như vậy, vậy liền để cho ta cùng phu quân. . . . . . ngủ một căn phòng, mọi việc êm xuôi."
Mặt của Thiên Thiên lập tức đỏ, cảm giác tay Ninh Ngọc đặt ở bên eo mình, như có nhiệt độ cực nóng, thiêu đốt nàng có chút không thở nổi.
Ly Hoan sững sờ, ngay sau đó phản bác: "Không được không được, Thiên Thiên nhi sao có thể cùng Tiểu Ngọc Nhi ngủ một căn phòng! Ta phản đối!"
Ninh Ngọc trêu chọc: "Phu quân của ta ngược lại rất mong muốn như vậy." Dứt lời, nhìn về phía Thiên Thiên.
Thiên Thiên quẫn bách hơn, xoay người đạp đạp hai cái, liền biến mất ở khúc quanh lầu hai, Ninh Ngọc ném xuống một câu "Tùy ý" với Ly Hoan và Loan Nguyệt rồi cũng theo đó lên lầu.
"Hừ! Có gì đặc biệt hơn người! Không phải chỉ là cùng ngủ chung với Thiên Thiên nhi thôi sao!" Tâm trạng Ly Hoan lãnh diễm không kềm chế được.
Loan Nguyệt lại cau mày, tự mình chậm rãi uống trà, nàng chỉ là không hiểu, tại sao nàng đối với Thẩm Thiên Thiên, từ từ mất đi địch ý, đối với Ninh Ngọc, bất tri bất giác không có mục đích, nàng không phải là nên giúp Mặc Phi sớm ngày đoạt được Tứ Ẩn hay sao, sau đó sẽ cùng hắn trở về trong trại, trải qua cuộc sống nam cày ruộng nữ dệt lụa hay sao?
Rối loạn, toàn bộ rối loạn. . . . . .
Loan Nguyệt cầm ly trà trong tay ném xuống đất, nhíu chặt lông mày rồi cũng đi lên lầu hai.
Ly Hoan giựt giựt khóe miệng, nhìn một hai ba người trở nên không giải thích được, trong lòng cũng bắt đầu không giải thích được đứng lên: ai! Thật là không giải thích được!
Trong phòng khách, cạnh bàn tròn, một người ẻo lả đang đứng.
Cơ thể Thẩm Thiên Thiên xấu hổ, bộ mặt cười làm lành nhìn Ninh Ngọc, Ninh Ngọc ngồi ở trên ghế, cũng cười như không cười nhìn nàng.
"Phu quân sao nhìn ta như vậy, chẳng lẽ phu quân cảm thấy nương tử ta không có cố gắng thực hiện nghĩa vụ của một người vợ sao?" Ninh Ngọc nói xong rất là chững chạc đàng hoàng, kêu Thiên Thiên"Phu quân" "Phu quân" ngược lại khá quen miệng.
Thẩm Thiên Thiên lúng túng cười: "Ta chỉ là không muốn thấy Ly Hoan quấy rầy ta đấy. . . . . . Thân thể!"
Ninh Ngọc ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt có chút sâu xa khó hiểu.
Thẩm Thiên Thiên không đoán được ý nghĩ của hắn, mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, nhưng cũng không dám lên giường ngủ trước, chịu đựng cực khổ hầu ở bên người Ninh Ngọc đang tỉnh táo, ngay cả trong lòng có oán hận nhiều hơn nữa cũng không dám nói cái gì.
Mãi cho đến khi Ninh Ngọc từ từ đứng lên, bảo tiểu nhị đem nước tắm rửa lên, Thiên Thiên rốt cuộc trầm mặc, nàng nhìn sương mù bốc lên từ nước tắm nuốt vào một ngụm nước miếng, vẻ mặt đau khổ nói: "Nếu không. . . . . . Ta đi ra ngoài trước. . . . . . ?"
"Phu quân cần gì đi ra ngoài, ở lại giúp nương tử đấm lưng, không phải tốt hơn sao?" Giọng nói của Ninh Ngọc nhẹ nhàng truyền đến, làm cho cơ thể Thẩm Thiên Thiên chấn động.
Ninh Ngọc khóa trái cửa sổ, duỗi ngón tay ra bắt đầu cởi quần áo, một nút áo, hai nút cáo. . . . . . Động tác của hắn rất tao nhã, nhưng vào đến trong mắt Thiên Thiên, lại làm cho người ta rối rắm như vậy, giống như có một cái móng vuốt không ngừng gãi tim nàng, nàng muốn dời mắt đi, nhưng lại cảm thấy đây chính là thân thể của mình, đến tột cùng thì nàng khẩn trương về chuyện gì!
──────────────────────────────
──────────────────────────────
Hai loại suy nghĩ kỳ quái ở trong đầu nàng giao chiến đủ loại, để cho nàng vô cùng tức giận.
"Tới đây, đấm lưng." Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, làm cho chân Thiên Thiên theo bản năng mềm nhũn. Nàng tập trung nhìn lại, khụ, phát hiện Ninh Ngọc đã sớm lột sạch quần áo, toàn thân đỏ ửng ngâm vào trong bồn tắm, đôi tay dường như vô ý thức che lại trước ngực, chỉ lộ ra một chút đường cong bộ ngực, nước ấm mờ mịt, có chút cám dỗ mị hoặc.
Thiên Thiên cảm giác cổ họng mình căng thẳng, hai tay vô ý thức nắm chặt, chân cứng nhắc từng bước từng bước đi đến sau lưng Ninh Ngọc, tay run rẩy nhẹ nhàng đụng vào lưng Ninh Ngọc, làn da rất trắng lúc này có chút đỏ lên. Thiên Thiên nhẹ nhàng di động, xem như là đấm lưng.
Ninh Ngọc cúi đầu đưa lưng về phía Thiên Thiên, dời đi cánh tay vắt ngang ở trước ngực, âm thanh vui thích từ từ truyền đến lần nữa: "Cái dáng người này của ngươi miễn cưỡng có thể phù hợp với tiêu chuẩn của ta."
Thiên Thiên suýt nữa ngã xuống, lúc này gấp đến độ nói năng lộn xộn: "Ngươi ngươi ngươi sao có thể nhìn lén thân thể của ta!"
Ninh Ngọc lạnh nhạt: " Chẳng lẽ ngươi chưa từng nhìn qua thân thể của ta?"
Thiên Thiên: ". . . . . . Kia không giống nhau!"
"Hả? Ngươi nói xem không giống nhau chỗ nào, nghĩ đến ngươi đều đã sờ khắp thân thể của ta rồi, còn ta chỉ vừa mới liếc nhìn, chạm cũng chưa từng chạm qua." Ninh Ngọc không chút lo lắng, tiếp tục nói, "Như vậy cũng thật không công bằng, có lẽ ta cũng nên chạm vào ngươi."
Thiên Thiên đổ mồ hôi lạnh, vội vàng dùng tay vớt hắn từ trong nước ra, đưa tay kiềm hãm hai cánh tay của hắn, kiên quyết nói: "Không được! Ngươi không được chạm vào!"
Lời này vừa mới nói xong, nàng mới phản ứng được, bộ dáng của mình và Ninh Ngọc vào lúc này có bao nhiêu mập mờ. Bộ lưng trắng nõn trần trụi của Ninh Ngọc dính sát vào thân thể của Thiên Thiên, bởi vì toàn thân Ninh Ngọc ướt đẫm, cho nên sau đó xiêm áo trước người Thiên Thiên cũng ướt một mảng lớn, lúc này dính thật chặt vào trên người. Trong lúc giãy dụa bờ mông cong cong của Ninh Ngọc thật vừa đúng lúc dính vào thân dưới của Thiên Thiên, lúc này trực giác của nàng ‘ xoạt ——’ một cái, máu trong người cũng sôi trào lên.
Rõ ràng chính là thân thể của mình, tại sao nàng cũng nổi lên phản ứng? Chẳng lẽ đây chính là bản tính của nam nhân?
Một vật thể đang từ từ biến hóa, Thiên Thiên lúng túng, giọng nói bất giác trở nên khàn khàn: "Nhanh, mau tránh ra. . . . . ."
Ninh Ngọc lại nhẹ nhàng chuyển động thân thể, cố ý ma sát, tâm tình rất tốt: "Thế nào, muốn sao?"
Thiên Thiên đỏ mặt đến nỗi có thể nặn ra máu: "Tránh ra ——"
Ninh Ngọc nhìn gò má nàng, nhẹ giọng mập mờ nói: "Nếu muốn, ta liền cho ngươi, nếu như nín hỏng thân thể, sao ngươi đền được cho ta?"
Thiên Thiên nhắm mắt lại, vô lực nói: "Không. . . . . . Ta không muốn. . . . . ." —— nhưng bên tai nàng không ngừng vang vọng giọng nói của Ninh Ngọc, mang theo sức quyến rũ chết người!
Bởi vì bị lạnh, Ninh Ngọc hắt hơi một cái, thân thể cũng theo đó run lên, Thiên Thiên sao còn chịu được, —— không, phải nói, thân thể này sao còn chịu được, trong nháy mắt lý trí của nàng biến mất toàn bộ, đưa tay trực tiếp ôm Ninh Ngọc lên, đi tới bên giường rồi ném lên trên giường, chính mình trực tiếp nhào tới.
Nàng cũng không biết nên làm sao, chỉ là nằm rạp ở trên thân thể Ninh Ngọc không ngừng cọ xát, dáng vẻ có bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu lúng túng. Ninh Ngọc rốt cuộc không chịu nổi, đưa tay cởi quần áo Thiên Thiên ra, cởi quần lót ra, đưa tay từ từ nắm lấy em trai nhỏ. Thiên Thiên theo bản năng một tiếng rên rỉ từ trong miệng phát ra, lý trí đã sớm bay đến bên ngoài.
Ninh Ngọc đem thân thể mình hướng về phía thân thể Thiên Thiên, Thiên Thiên mắc cỡ đỏ mặt nhẹ nhàng liếc mắt nhìn, —— cứ liếc mắt một cái, rầm rầm, lý trí của nàng trong nháy mắt trở về.
Nàng mở to mắt, trong nháy mắt đẩy Ninh Ngọc ra, lại kéo chăn qua đắp thứ cứng rắn kia của mình, che mặt khóc nói không ra tiếng: ". . . . . . Ninh Ngọc, quỳ thuỷ (*) đến rồi. . . . . . !"
(*) : kinh nguyệt của phụ nữ
Ninh Ngọc sững sờ, chậm rãi đưa tay để vào bụng dưới, quả nhiên, một trận quặn đau không hề báo trước đột nhiên tập kích hắn, để cho mặt của hắn tái đi.
"—— Quỳ thủy?" Rất dễ nhận thấy, Ninh Ngọc vô cùng không thể lý giải tại sao có một ngày hắn lại phải chịu đựng cái loại đau đớn mà căn bản hắn không cần trải qua trong cuộc đời này!
Thiên Thiên nhất thời luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng mặc quần áo vào, nắm chặt tay Ninh Ngọc an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, ta đi tìm đại phu lấy thuốc giảm đau! Rồi sẽ mang một chút vải bông trở lại!"
"—— Vải bông?"Bộ dáng Ninh Ngọc sững sờ có chút đáng yêu, nhưng hắn vẫn là cực kỳ không thể lý giải tại sao trong cuộc đời hắn lại phải dùng một thứ gọi vải bông gì đó, hơn nữa rất có thể sẽ dùng cả đời?
"Đừng sợ!" Thiên Thiên cảm thấy lúc này Ninh Ngọc chính là mình năm đó lần đầu tiên quỳ thuỷ đến bị doạ đến khóc, lúc này tình thương của mẹ bộc phát, một tay ôm hắn thật chặt vào trong ngực, "Ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi! Nào, thả lỏng, hít sâu, điều này sẽ làm cho chuyện kia bớt đau!"
Bụng quặn đau bắt đầu trở nên rõ ràng, khuôn mặt Ninh Ngọc trắng bệch một câu cũng nói không ra lời. Thiên Thiên tay chân loạn xạ giúp hắn mặc quần áo xong, cầm cái đệm đặt ở dưới mông hắn, lại dùng chăn gói hắn chặt chẽ, sau khi sắp xếp tất cả thỏa đáng, lúc này nhìn Ninh Ngọc giống như là một cô gái nhỏ bị kinh sợ, ngơ ngẩn mặc người sắp đặt.
Sự phát hiện này khiến Thiên Thiên có chút buồn cười, nàng đưa tay vuốt tóc của hắn, nhẹ giọng nói: "Chờ ta trở lại."
Ninh Ngọc nghiêm mặt, gật đầu một cái.
Thiên Thiên vội vã chạy ra cửa, lấy thuốc từ đại phu, lại đi mua ít vải, liền một đường sốt ruột trở về nhà trọ, đưa thuốc giao cho tiểu nhị nấu canh thuốc, lúc này mới trở về phòng.
Mặt của Thiên Thiên lại bắt đầu đỏ, nàng giơ giơ vải trong tay lên, lắp bắp nói: "Cầm đi. . . . . . Thay thôi. . . . . ."
Giọng nói Ninh Ngọc không hề có cảm xúc, đâu ra đấy nói: "Không, muốn, động ——"
Miệng Thiên Thiên co quắp, nhìn Ninh Ngọc nằm cứng đơ cũng không nhẫn tâm nói gì, không thể làm gì khác hơn là thở dài, lấy quần lót sạch sẽ ra, trước tiên cột chặt, nhắm mắt lại giúp nàng thay.
Sau khi mọi chuyện đều ổn thỏa, Thiên Thiên mới thở phào nhẹ nhỏm, nằm ở bên giường Ninh Ngọc, ôm hắn vào trong ngực của mình, chìm vào giấc ngủ.
Cả khuôn mặt Thiên Thiên cũng nhăn cùng một chỗ, huơ tay huơ chân từ trong buồng xe ngựa bò ra ngoài, trợn trắng cả mắt nhìn Ly Hoan ở một bên không ngừng vỗ bùn đất trên người, tức giận nói: "Ly Hoan, dù gì ngươi đường đường cũng là người đứng đầu Tần Hoài quán, sao ngươi cứ keo kiệt như vậy!"
Ly Hoan nhìn chằm chằm mặt của Thiên Thiên một hồi lâu, lại nháy nháy mắt, hồi lâu mới nói: "Tiểu Ngọc Nhi, sao ngay cả lời nói của ngươi cũng thay đổi?"
Thiên Thiên chột dạ, con ngươi chuyển không ngừng.
"Thôi thôi thôi, mau mau đuổi theo, không hề nhìn thấy bóng dáng xe ngựa của Thiên Thiên nhi đâu mất rồi." Ly Hoan vừa lẩm bẩm, vừa vận công từ lòng bàn chân tao nhã bay xa.
Thiên Thiên cũng muốn vận công, nhưng thử hồi lâu không có hiệu quả, không thể làm gì khác hơn là khẽ cắn răng, vung vẩy tay chân nhanh chóng chạy, thật vất vả mới đuổi kịp theo Ninh Ngọc và Loan Nguyệt, cả người đều đầm đìa mồ hôi.
Loan Nguyệt liếc mắt nhìn Thiên Thiên, lại liếc mắt nhìn Ly Hoan một cái, cuối cùng vẫn hừ lạnh một tiếng, để cho bọn họ lên xe ngựa. Thiên Thiên sóng vai ngồi cùng với Ly Hoan, ngồi đối diện Ninh Ngọc, nhưng thấy Ninh Ngọc đang cười châm biếm nhìn chằm chằm Thiên Thiên, làm cho Thiên Thiên sợ hãi trong lòng.
"Ôi chao, thật đúng là mệt chết ta." Thiên Thiên há to mồm, vừa đưa đầu lưỡi ra hà hơi, vừa dùng tay áo lau mồ hôi trên trán.
Ninh Ngọc ngồi ở đối diện nàng tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt nhìn nàng như muốn phun lửa.
Ly Hoan ngồi ở bên cạnh nàng tay nắm chặt thành quyền, ánh mắt của hắn nhìn nàng như không dám tin nổi những gì mình đang thấy.
"Tiểu Ngọc Nhi, ngươi ngươi ngươi... chẳng lẽ ngươi ngươi thật sự cũng luyện Tứ Ẩn?" Ly Hoan kinh ngạc.
". . . . . . Ninh Ngọc! Nếu như ngươi còn làm ra vẻ mặt ghê tởm này. . . . . . Ta sẽ khiến ngươi hối hận!" "Thẩm Thiên Thiên" ngồi ở đối diện nàng cắn răng nói.
Thiên Thiên tiếp tục le lưỡi: "Ừ. . . . . . Ghét. . . . . ."
Ly Hoan: . . . . . .
Ninh Ngọc: . . . . . .
Thiên Thiên còn muốn nói tiếp cái gì, thân thể Ly Hoan đã run rẩy trực tiếp dời đến bên cạnh Ninh Ngọc, bộ mặt ghét bỏ nhìn Thẩm Thiên Thiên ngồi đối diện, khinh bỉ nói: "Thiên Thiên, nàng xem! Đây chính là chồng nàng đó! Đêm qua ta đã nói với nàng rồi, hắn cũng đã sớm tự thiến??, đã không thể cho nàng hạnh phúc mà! Nàng nhìn xem bộ dáng bây giờ của hắn, nhìn bộ dáng ẻo lả này, nhìn ngón tay hắn này! Eo ôi, ta cũng không đành lòng nhìn nữa. . . . . . ! Thiên Thiên nhi! Nàng phải tin tưởng ta, trên thế giới này, người có thể cho nàng hạnh phúc, chỉ có ta! Chỉ có ta mà thôi!"
Khuôn mặt Ninh Ngọc đen thui vừa nhìn Ly Hoan đang đọc diễn văn, vừa đem ánh mắt nghiêng về phía người kia đang đặt ngón tay xếp hình hoa lan trên đùi Ninh Ngọc, rốt cuộc cũng không nói thêm bất cứ gì nữa, từ từ nhắm hai mắt lại, nơi nào còn thời gian để ý tới hắn.
Thiên Thiên ngồi đối diện Ninh Ngọc, nhìn vẻ mặt và bộ dáng mệt mỏi của hắn, chẳng biết tại sao trong lòng đột nhiên có chút cảm giác kỳ quái thoáng qua, trong lòng dâng lên một loại kích động, loại kích động này đến quá mãnh liệt, áp chế thế nào cũng không áp chế nổi. Kỳ quái hơn chính là cơ thể Thẩm Thiên Thiên vào lúc này nhìn nhỏ nhắn như vậy, thật là xinh đẹp!
Thiên Thiên nhìn chằm chằm Ninh Ngọc, nhìn chăm chú gương mặt đầy sức sống, tâm hồn phơi phới, nhìn một chút, rốt cuộc không kềm chế được, dứt khoát vươn tay, trực tiếp ôm Ninh Ngọc vào trong ngực của mình, để cho hắn ngồi ở trên đùi của mình, lại đưa tay cưỡng ép Ninh Ngọc tựa vào trên ngực rộng rãi của mình, đưa tay ôm hắn thật chặt. Một loạt thôi, cặp mắt khiêu khích liếc Ly Hoan một cái.
Ninh Ngọc bị Thiên Thiên kéo, cả người rõ ràng cứng nhắc, hắn ngẩng đầu nhìn nàng một cái: "Làm gì?"
Thiên Thiên làm sao có dũng khí nhìn thẳng hắn, chỉ lo ngẩng đầu kiêu ngạo, lãnh diễm cao quý nói: "Ta là tướng công của ngươi, xe ngựa lắc lư, đương nhiên có nghĩa vụ bảo vệ ngươi!" —— lời ngầm: có thấy không! Làm một người chồng tốt nên có tự giác và biết giác ngộ! Về sau học nhiều một chút!
Trong mắt Ninh Ngọc cực nhanh xẹt qua một chút vui vẻ, cũng không nói gì, chỉ là Thiên Thiên rõ ràng cảm thấy cả người Ninh Ngọc cũng buông lỏng xuống, thân thể dịu dàng mềm nhũn, nằm ở trước ngực của mình. . . . . . Chỉ đơn giản dựa sát như vậy, Thiên Thiên lại nghe được âm thanh nhịp tim mình đập vang vọng như vậy, lượn quanh bên tai chính mình, thế nào cũng vang không cần né tránh.
Một mình Ly Hoan buồn bực ngồi ở đối diện Ninh Ngọc và Thiên Thiên, nhìn "Ninh Ngọc" ôm thật chặt "Thiên Thiên", trong lòng có chút giận dữ, nhìn chằm chằm "Ninh Ngọc" kể khổ nói: "Chậc chậc, Tiểu Ngọc Nhi, dù gì ngươi cũng là nam tử từng lăn lộn trong đống nữa nhân, sao có thể đỏ mặt, ai ô ô, thật là làm cho tiểu sinh ta cười đến rụng răng a! ~"
Thiên Thiên giả vờ tức giận quay mặt đi, nhưng tiếng tim đập của nàng lại vang lớn hơn. Ninh Ngọc tựa vào trong ngực Thiên Thiên, nhìn gò má Thiên Thiên, có một chút mê mẩn.
Xe ngựa chạy rất nhanh, không hổ là con ngựa tốt trẻ tuổi có lực, thời gian một ngày, liền đúng lúc tới một thị trấn nhỏ, có thể ở trong nhà trọ nhỏ nghỉ ngơi một đêm.
Bốn người dùng xong bữa tối, đang giằng co ở trên bàn cơm, vì vấn đề chia phòng tối nay giằng co chưa xong.
Ly Hoan làm như chuyện đương nhiên không chút nghĩ ngợi mở miệng đề nghị: "Dĩ nhiên là ta và Tiểu Ngọc Nhi ở chung một căn phòng, Loan Nguyệt và Thiên Thiên nhi một căn phòng."
Thiên Thiên: "Không được!"
Ninh Ngọc: "Không được!"
—— trăm miệng một lời.
"Tại sao?" Ly Hoan rối rắm, "Đây là biện pháp tiết kiệm bạc nhất rồi, chỉ cần thuê hai căn phòng là được. Tiểu Ngọc Nhi, lúc còn trẻ không phải chúng ta đều cùng giường chung gối hay sao? Chúng ta còn cọ lưng cho nhau nữa đó!"
Thiên Thiên ho nhẹ một tiếng, lúng túng nói: ". . . . . . Hiện tại không giống nhau!"
"Ta và Ly Hoan ở một căn phòng, ‘ Ninh Ngọc ’ và Loan Nguyệt một căn phòng." Ninh Ngọc đề nghị.
Thiên Thiên: "Không được!" —— lời ngầm: thân thể Thẩm Thiên Thiên nàng làm sao mà có thể cùng giường chung gối với Ly Hoan được, cho dù linh hồn bên trong là Ninh Ngọc, nàng cũng sẽ không cho phép!
Loan Nguyệt: "Không được!" —— lời ngầm: Loan Nguyệt nàng làm sao có thể nào ngủ chung với "Ninh Ngọc" được, lỡ nửa đêm nàng không tự chủ được phế hắn thì phải làm thế nào!
—— hai người như cũ là trăm miệng một lời.
"Dứt khoát, mỗi người một căn phòng." Loan Nguyệt cuối cùng xuống đề nghị.
"Không được ——"tiếng phản đối lần này, là Ly Hoan và Thiên Thiên cùng nhau phát ra.
Ninh Ngọc và Loan Nguyệt đồng loạt nhìn bọn họ, chờ bọn hắn giải thích.
"Quá lãng phí! Bốn căn phòng! Ta quyết không cho phép!" Ly Hoan.
"Ta. . . . . . Éc. . . . . . Bởi vì, bởi vì ta. . . . . ." Thiên Thiên bởi vì nửa ngày cũng không ra nguyên do.
Ninh Ngọc nhíu mày nhìn Thiên Thiên một hồi lâu, đột nhiên nhếch môi cười, từ từ đi tới bên cạnh Thiên Thiên, sáng tỏ nhìn nàng, đưa tay nhẹ nhàng ôm eo của Thiên Thiên, hứng thú nói: "Đã như vậy, vậy liền để cho ta cùng phu quân. . . . . . ngủ một căn phòng, mọi việc êm xuôi."
Mặt của Thiên Thiên lập tức đỏ, cảm giác tay Ninh Ngọc đặt ở bên eo mình, như có nhiệt độ cực nóng, thiêu đốt nàng có chút không thở nổi.
Ly Hoan sững sờ, ngay sau đó phản bác: "Không được không được, Thiên Thiên nhi sao có thể cùng Tiểu Ngọc Nhi ngủ một căn phòng! Ta phản đối!"
Ninh Ngọc trêu chọc: "Phu quân của ta ngược lại rất mong muốn như vậy." Dứt lời, nhìn về phía Thiên Thiên.
Thiên Thiên quẫn bách hơn, xoay người đạp đạp hai cái, liền biến mất ở khúc quanh lầu hai, Ninh Ngọc ném xuống một câu "Tùy ý" với Ly Hoan và Loan Nguyệt rồi cũng theo đó lên lầu.
"Hừ! Có gì đặc biệt hơn người! Không phải chỉ là cùng ngủ chung với Thiên Thiên nhi thôi sao!" Tâm trạng Ly Hoan lãnh diễm không kềm chế được.
Loan Nguyệt lại cau mày, tự mình chậm rãi uống trà, nàng chỉ là không hiểu, tại sao nàng đối với Thẩm Thiên Thiên, từ từ mất đi địch ý, đối với Ninh Ngọc, bất tri bất giác không có mục đích, nàng không phải là nên giúp Mặc Phi sớm ngày đoạt được Tứ Ẩn hay sao, sau đó sẽ cùng hắn trở về trong trại, trải qua cuộc sống nam cày ruộng nữ dệt lụa hay sao?
Rối loạn, toàn bộ rối loạn. . . . . .
Loan Nguyệt cầm ly trà trong tay ném xuống đất, nhíu chặt lông mày rồi cũng đi lên lầu hai.
Ly Hoan giựt giựt khóe miệng, nhìn một hai ba người trở nên không giải thích được, trong lòng cũng bắt đầu không giải thích được đứng lên: ai! Thật là không giải thích được!
Trong phòng khách, cạnh bàn tròn, một người ẻo lả đang đứng.
Cơ thể Thẩm Thiên Thiên xấu hổ, bộ mặt cười làm lành nhìn Ninh Ngọc, Ninh Ngọc ngồi ở trên ghế, cũng cười như không cười nhìn nàng.
"Phu quân sao nhìn ta như vậy, chẳng lẽ phu quân cảm thấy nương tử ta không có cố gắng thực hiện nghĩa vụ của một người vợ sao?" Ninh Ngọc nói xong rất là chững chạc đàng hoàng, kêu Thiên Thiên"Phu quân" "Phu quân" ngược lại khá quen miệng.
Thẩm Thiên Thiên lúng túng cười: "Ta chỉ là không muốn thấy Ly Hoan quấy rầy ta đấy. . . . . . Thân thể!"
Ninh Ngọc ngước mắt nhìn nàng, vẻ mặt có chút sâu xa khó hiểu.
Thẩm Thiên Thiên không đoán được ý nghĩ của hắn, mắt thấy sắc trời càng ngày càng tối, nhưng cũng không dám lên giường ngủ trước, chịu đựng cực khổ hầu ở bên người Ninh Ngọc đang tỉnh táo, ngay cả trong lòng có oán hận nhiều hơn nữa cũng không dám nói cái gì.
Mãi cho đến khi Ninh Ngọc từ từ đứng lên, bảo tiểu nhị đem nước tắm rửa lên, Thiên Thiên rốt cuộc trầm mặc, nàng nhìn sương mù bốc lên từ nước tắm nuốt vào một ngụm nước miếng, vẻ mặt đau khổ nói: "Nếu không. . . . . . Ta đi ra ngoài trước. . . . . . ?"
"Phu quân cần gì đi ra ngoài, ở lại giúp nương tử đấm lưng, không phải tốt hơn sao?" Giọng nói của Ninh Ngọc nhẹ nhàng truyền đến, làm cho cơ thể Thẩm Thiên Thiên chấn động.
Ninh Ngọc khóa trái cửa sổ, duỗi ngón tay ra bắt đầu cởi quần áo, một nút áo, hai nút cáo. . . . . . Động tác của hắn rất tao nhã, nhưng vào đến trong mắt Thiên Thiên, lại làm cho người ta rối rắm như vậy, giống như có một cái móng vuốt không ngừng gãi tim nàng, nàng muốn dời mắt đi, nhưng lại cảm thấy đây chính là thân thể của mình, đến tột cùng thì nàng khẩn trương về chuyện gì!
──────────────────────────────
──────────────────────────────
Hai loại suy nghĩ kỳ quái ở trong đầu nàng giao chiến đủ loại, để cho nàng vô cùng tức giận.
"Tới đây, đấm lưng." Giọng nói nhẹ nhàng truyền đến, làm cho chân Thiên Thiên theo bản năng mềm nhũn. Nàng tập trung nhìn lại, khụ, phát hiện Ninh Ngọc đã sớm lột sạch quần áo, toàn thân đỏ ửng ngâm vào trong bồn tắm, đôi tay dường như vô ý thức che lại trước ngực, chỉ lộ ra một chút đường cong bộ ngực, nước ấm mờ mịt, có chút cám dỗ mị hoặc.
Thiên Thiên cảm giác cổ họng mình căng thẳng, hai tay vô ý thức nắm chặt, chân cứng nhắc từng bước từng bước đi đến sau lưng Ninh Ngọc, tay run rẩy nhẹ nhàng đụng vào lưng Ninh Ngọc, làn da rất trắng lúc này có chút đỏ lên. Thiên Thiên nhẹ nhàng di động, xem như là đấm lưng.
Ninh Ngọc cúi đầu đưa lưng về phía Thiên Thiên, dời đi cánh tay vắt ngang ở trước ngực, âm thanh vui thích từ từ truyền đến lần nữa: "Cái dáng người này của ngươi miễn cưỡng có thể phù hợp với tiêu chuẩn của ta."
Thiên Thiên suýt nữa ngã xuống, lúc này gấp đến độ nói năng lộn xộn: "Ngươi ngươi ngươi sao có thể nhìn lén thân thể của ta!"
Ninh Ngọc lạnh nhạt: " Chẳng lẽ ngươi chưa từng nhìn qua thân thể của ta?"
Thiên Thiên: ". . . . . . Kia không giống nhau!"
"Hả? Ngươi nói xem không giống nhau chỗ nào, nghĩ đến ngươi đều đã sờ khắp thân thể của ta rồi, còn ta chỉ vừa mới liếc nhìn, chạm cũng chưa từng chạm qua." Ninh Ngọc không chút lo lắng, tiếp tục nói, "Như vậy cũng thật không công bằng, có lẽ ta cũng nên chạm vào ngươi."
Thiên Thiên đổ mồ hôi lạnh, vội vàng dùng tay vớt hắn từ trong nước ra, đưa tay kiềm hãm hai cánh tay của hắn, kiên quyết nói: "Không được! Ngươi không được chạm vào!"
Lời này vừa mới nói xong, nàng mới phản ứng được, bộ dáng của mình và Ninh Ngọc vào lúc này có bao nhiêu mập mờ. Bộ lưng trắng nõn trần trụi của Ninh Ngọc dính sát vào thân thể của Thiên Thiên, bởi vì toàn thân Ninh Ngọc ướt đẫm, cho nên sau đó xiêm áo trước người Thiên Thiên cũng ướt một mảng lớn, lúc này dính thật chặt vào trên người. Trong lúc giãy dụa bờ mông cong cong của Ninh Ngọc thật vừa đúng lúc dính vào thân dưới của Thiên Thiên, lúc này trực giác của nàng ‘ xoạt ——’ một cái, máu trong người cũng sôi trào lên.
Rõ ràng chính là thân thể của mình, tại sao nàng cũng nổi lên phản ứng? Chẳng lẽ đây chính là bản tính của nam nhân?
Một vật thể đang từ từ biến hóa, Thiên Thiên lúng túng, giọng nói bất giác trở nên khàn khàn: "Nhanh, mau tránh ra. . . . . ."
Ninh Ngọc lại nhẹ nhàng chuyển động thân thể, cố ý ma sát, tâm tình rất tốt: "Thế nào, muốn sao?"
Thiên Thiên đỏ mặt đến nỗi có thể nặn ra máu: "Tránh ra ——"
Ninh Ngọc nhìn gò má nàng, nhẹ giọng mập mờ nói: "Nếu muốn, ta liền cho ngươi, nếu như nín hỏng thân thể, sao ngươi đền được cho ta?"
Thiên Thiên nhắm mắt lại, vô lực nói: "Không. . . . . . Ta không muốn. . . . . ." —— nhưng bên tai nàng không ngừng vang vọng giọng nói của Ninh Ngọc, mang theo sức quyến rũ chết người!
Bởi vì bị lạnh, Ninh Ngọc hắt hơi một cái, thân thể cũng theo đó run lên, Thiên Thiên sao còn chịu được, —— không, phải nói, thân thể này sao còn chịu được, trong nháy mắt lý trí của nàng biến mất toàn bộ, đưa tay trực tiếp ôm Ninh Ngọc lên, đi tới bên giường rồi ném lên trên giường, chính mình trực tiếp nhào tới.
Nàng cũng không biết nên làm sao, chỉ là nằm rạp ở trên thân thể Ninh Ngọc không ngừng cọ xát, dáng vẻ có bao nhiêu lúng túng thì có bấy nhiêu lúng túng. Ninh Ngọc rốt cuộc không chịu nổi, đưa tay cởi quần áo Thiên Thiên ra, cởi quần lót ra, đưa tay từ từ nắm lấy em trai nhỏ. Thiên Thiên theo bản năng một tiếng rên rỉ từ trong miệng phát ra, lý trí đã sớm bay đến bên ngoài.
Ninh Ngọc đem thân thể mình hướng về phía thân thể Thiên Thiên, Thiên Thiên mắc cỡ đỏ mặt nhẹ nhàng liếc mắt nhìn, —— cứ liếc mắt một cái, rầm rầm, lý trí của nàng trong nháy mắt trở về.
Nàng mở to mắt, trong nháy mắt đẩy Ninh Ngọc ra, lại kéo chăn qua đắp thứ cứng rắn kia của mình, che mặt khóc nói không ra tiếng: ". . . . . . Ninh Ngọc, quỳ thuỷ (*) đến rồi. . . . . . !"
(*) : kinh nguyệt của phụ nữ
Ninh Ngọc sững sờ, chậm rãi đưa tay để vào bụng dưới, quả nhiên, một trận quặn đau không hề báo trước đột nhiên tập kích hắn, để cho mặt của hắn tái đi.
"—— Quỳ thủy?" Rất dễ nhận thấy, Ninh Ngọc vô cùng không thể lý giải tại sao có một ngày hắn lại phải chịu đựng cái loại đau đớn mà căn bản hắn không cần trải qua trong cuộc đời này!
Thiên Thiên nhất thời luống cuống tay chân, vội vội vàng vàng mặc quần áo vào, nắm chặt tay Ninh Ngọc an ủi: "Đừng sợ đừng sợ, ta đi tìm đại phu lấy thuốc giảm đau! Rồi sẽ mang một chút vải bông trở lại!"
"—— Vải bông?"Bộ dáng Ninh Ngọc sững sờ có chút đáng yêu, nhưng hắn vẫn là cực kỳ không thể lý giải tại sao trong cuộc đời hắn lại phải dùng một thứ gọi vải bông gì đó, hơn nữa rất có thể sẽ dùng cả đời?
"Đừng sợ!" Thiên Thiên cảm thấy lúc này Ninh Ngọc chính là mình năm đó lần đầu tiên quỳ thuỷ đến bị doạ đến khóc, lúc này tình thương của mẹ bộc phát, một tay ôm hắn thật chặt vào trong ngực, "Ta luôn luôn ở bên cạnh ngươi! Nào, thả lỏng, hít sâu, điều này sẽ làm cho chuyện kia bớt đau!"
Bụng quặn đau bắt đầu trở nên rõ ràng, khuôn mặt Ninh Ngọc trắng bệch một câu cũng nói không ra lời. Thiên Thiên tay chân loạn xạ giúp hắn mặc quần áo xong, cầm cái đệm đặt ở dưới mông hắn, lại dùng chăn gói hắn chặt chẽ, sau khi sắp xếp tất cả thỏa đáng, lúc này nhìn Ninh Ngọc giống như là một cô gái nhỏ bị kinh sợ, ngơ ngẩn mặc người sắp đặt.
Sự phát hiện này khiến Thiên Thiên có chút buồn cười, nàng đưa tay vuốt tóc của hắn, nhẹ giọng nói: "Chờ ta trở lại."
Ninh Ngọc nghiêm mặt, gật đầu một cái.
Thiên Thiên vội vã chạy ra cửa, lấy thuốc từ đại phu, lại đi mua ít vải, liền một đường sốt ruột trở về nhà trọ, đưa thuốc giao cho tiểu nhị nấu canh thuốc, lúc này mới trở về phòng.
Mặt của Thiên Thiên lại bắt đầu đỏ, nàng giơ giơ vải trong tay lên, lắp bắp nói: "Cầm đi. . . . . . Thay thôi. . . . . ."
Giọng nói Ninh Ngọc không hề có cảm xúc, đâu ra đấy nói: "Không, muốn, động ——"
Miệng Thiên Thiên co quắp, nhìn Ninh Ngọc nằm cứng đơ cũng không nhẫn tâm nói gì, không thể làm gì khác hơn là thở dài, lấy quần lót sạch sẽ ra, trước tiên cột chặt, nhắm mắt lại giúp nàng thay.
Sau khi mọi chuyện đều ổn thỏa, Thiên Thiên mới thở phào nhẹ nhỏm, nằm ở bên giường Ninh Ngọc, ôm hắn vào trong ngực của mình, chìm vào giấc ngủ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook