Cách Xa Ngựa Đực, Tự Ta Làm Lên
-
Chương 14: Cao quý dung tục, con dâu nuôi từ bé của Ly Hoan 2
Thiên Thiên và Loan Nguyệt không ai nói gì, trong một khu rừng tối đen thế
này, làm gì có người bình thường dạo chơi đêm hôm khuya khoắc, cho nên
bây giờ tốt nhất là nên giữ im lặng.
"Trên xe không có ai sao?" Giọng nói ngọt ngào và trong trẻo như mùa xuân vang lên ở ngoài xe ngựa, giọng điệu có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại nghe hắn nói lẩm bẩm, "Quái lạ! Đêm hôm khuya khoắt, lại có thể để cho ta chiếm được tiện nghi."
Thiên Thiên và Loan Nguyệt còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của lời này, chiếc xe liền không hề báo động trước trầm xuống, tiếng quất ngựa truyền đến, con ngựa ngoài xe hét gầm trời, ra sức chạy về phía trước.
Trên mặt Loan Nguyệt tối sầm lại, biết mình dự liệu sai lầm, nàng đứng dậy. Sắc mặt của Thiên Thiên cũng quỷ dị theo, theo sát Loan Nguyệt đứng lên, cùng nàng kéo màn xe lên.
Ngoài dự liệu, nam nhân trước mắt, cùng giọng nói của hắn hoàn toàn khác nhau, nếu nói giọng nói của hắn ngọt ngào và tinh khiết như mùa xuân, thì tướng mạo của hắn chính là tảng đá lớn trong nồi nước sôi, thô lỗ còn kèm theo vài nét dịu dàng, phóng khoáng còn trộn lẫn một phần tinh tế, Lưu Ly không bị cản trở, bồi hồi dọp theo mép lề.
Chỉ thấy, nam tử trước mắt tay này cầm roi da tay kia chống nạnh, người mặc một bộ y phục bằng vải bố, sắc mặt ngăm đen, nhìn từ góc độ của Thiên Thiên, đặc biệt nhìn thấy rõ ràng trên cằm hắn ta có một nốt ruồi lớn, trên nốt ruồi còn mọc vài sợi lông quăn đen, lúc này những sợi lông đang vểnh lên phách lối trong gió, giống như muốn tuyên cáo với người đời sự tồn tại của chính mình.
Ánh trăng lạnh lẽo thê lương, rọi trên người của hắn, cũng rọi vào ngón tay xinh đẹp của hắn, có sự thuỳ mị của nữ tử, lại có khí thế nam nhi, trong cương có nhu ~, —— trong lúc vô ý, một cái ánh mắt dịu dàng, liền có thể bắt được thể xác và tinh thần người khác làm tù binh, để cho ngươi trở thành một quân dưới trướng hắn!
Trái với Thiên Thiên đã sớm chết lặng, hiển nhiên Loan Nguyệt bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng nhìn hắn lạnh giọng quát lên: "Thật là to gan! Lại dám lấy xe của ta!" —— một tiếng gầm cường thế lại bén nhọn, Loan Nguyệt không hổ là Loan Nguyệt, cho dù đang là gương mặt của Thiên Thiên, cũng không che giấu được khí chất lãnh ngạo ở bên trong của nàng.
Vậy mà, nam tử kia lại "a ha" cười khẽ một tiếng , ngay sau đó khẽ nghiêng đầu, đưa ngón tay xinh đẹp đặt lên cằm, ném về phía Loan Nguyệt một cái ánh mắt trong cương có nhu, dịu dàng nói: "Cô nương cần gì tức giận, tiểu sinh nhường chỗ cho cô là được."
Tiểu sinh. . . . . . Khụ, hay cho một cái tiểu sinh lông đen!
Thiên Thiên nuốt một ngụm nước miếng, cắn môi đưa tay vỗ vỗ bàn tay Loan Nguyệt tỏ vẻ an ủi, ngay sau đó xoay người trở lại trong buồng xe, chầm chậm ngồi xuống, bởi vì, nàng cần dành thời gian để tiêu hóa tốt một cái tiểu sinh bên ngoài kia, đến tột cùng là giống loài nào.
Lúc này, con ngựa ra sức chạy đã ngừng lại, Loan Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, hỏi "Ngươi là ai?"
Nam tử kia xếp ngón tay thành hình hoa lan xấu hổ nhìn về phía Loan Nguyệt, muốn cự tuyệt lại giống như mời gọi bốn chữ này đặt trên người hắn là cách giải thích tốt nhất, chỉ nghe hắn nói: "Tại hạ họ Ly, tên Hoan, cô nương gọi ta A Hoan cũng được, hoặc là Hoan nhi cũng có thể." Gương mặt đen thui của hắn nở một nụ cười ngọt ngào với Loan Nguyệt, ngược lại có một đôi mắt trong suốt rất dễ nhìn.
Khoé miệng Loan Nguyệt co quắp, đưa tay đoạt lấy roi ngựa trong tay hắn, nhưng lại bị hắn tránh thoát cực nhanh, nhanh đến căn bản Loan Nguyệt không kịp thấy rõ động tác của hắn nữa, trong lòng nàng dâng lên một tia phòng bị, đoạt lại lần nữa, nhưng cũng bị hắn né tránh rất nhanh.
Hắn vẫn cười, từ đầu tới cuối ngón tay xếp thành hình hoa lan cũng không có thay đổi, nói: "Cô nương còn chưa nói cô tên gì đấy."
"Đi xuống!" Loan Nguyệt giận.
Ly Hoan tiếp tục đưa mắt: "Đêm hôm khuya khoắc, sao cô nương nhẫn tâm vứt bỏ một mình ta ở nơi hoang sơn này, không bằng cho ta đồng hành cùng các cô đi, không biết cô nương muốn đi đâu, ta sẽ theo đến cùng."
Loan Nguyệt quan sát hắn từ trên xuống dưới, mới nói: "Ngươi thật sự muốn cùng đi với chúng ta?"
" Hoan nhi ta luôn luôn không nói hai lời, lời đã ra khỏi miệng, sao có thể rút lại." Hắn cười không ngớt nhìn nàng, cực kỳ giống một khối bánh nướng vì bị nướng cháy khét mà rạn nứt.
Loan Nguyệt gật đầu một cái, ngay sau đó thừa dịp hắn không hề phòng bị trực tiếp đẩy hắn vào bên trong xe ngựa, trong lúc hắn không phản ứng kịp, đưa tay đoạt lấy roi ngựa trong tay hắn, giữ lấy vị trí điều khiển xe ngựa.
Ly Hoan vội vàng không kịp chuẩn bị, liền trực tiếp té xuống bên trong buồng xe, ngã xuống bên cạnh chân Thiên Thiên. Hắn nheo mắt lại, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Thiên, nhìn chằm chằm mặt của nàng hồi lâu, mới nói: "Cô nương, vì sao tiểu sinh nhìn ngươi lại cảm thấy quen mặt như vậy?"
Thiên Thiên nhíu mày suy tư, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra, tổng kết lại mà nói: "Ngươi ở đây châm chọc ta có khuôn mặt đại chúng(*)."
(*): Gương mặt bình thường nhiều người có
Ly Hoan xếp ngón tay thành hình hoa lan, nhíu mày nhìn Thiên Thiên cười lẳng lơ một tiếng: " Chán ghét ~ bị ngươi nhìn ra ~~."
Thiên Thiên: . . . . . . |||
Mắt Ly Hoan liếc xung quanh xe ngựa, nói: "Xe này, rất mắc đi?"
"Thật ra không đáng nói, tổng cộng chỉ có ba lượng bạc." Mặt Thiên Thiên mỉm cười, lễ phép trả lời.
Gương mặt Ly Hoan đau lòng: "Vậy mà ba lượng bạc, thật đắt! Ngươi không biết, để tiết kiệm được năm mươi đồng, ngay cả xe bò ta cũng không dám thuê, nhìn ta này, đi bộ, năm sáu ngày cũng có thể tới nơi, cần gì còn phải tốn tiền uổng phí."
Thiên Thiên cười đến cực kỳ gượng ép: "A. . . . . . Tiết kiệm là tốt, tiết kiệm là tốt. . . . . ."
Ly Hoan hết sức hưởng thụ gật đầu một cái, ngay sau đó lại quan sát Thiên Thiên, hỏi "Cô nương tên gọi là gì?"
"Ta sao?" Thiên Thiên trầm ngâm, trong lòng cân nhắc hồi lâu, mới nói, "Ta tên là Loan Nguyệt, người đánh xe, tên Thẩm Thiên Thiên."
"Thẩm. . . . . . Thiên Thiên?" Trong nháy mắt thái độ Ly Hoan trở nên quỷ dị, ngón tay hình hoa lan cũng quên xếp lại, hỏi một lần nữa: " Nàng ta là Thẩm Thiên Thiên?"
Trong lòng Thiên Thiên tò mò, tại sao Ly Hoan nghe tên mình lại rối rắm? Nàng cũng không nhớ đại danh Thẩm Thiên Thiên nổi tiếng như vậy lúc nào."Ngươi biết nàng sao?" Thiên Thiên thử dò xét nói.
Ly Hoan hoàn hồn, tiếp tục xếp ngón tay thành hình hoa lan, kích động nói: "Ta...ta, ta tìm nàng mười năm, hôm nay, cuối cùng ta đã tìm được! Loan Nguyệt, ta cho cô biết, Thiên Thiên là con dâu ta nuôi từ bé, là vị hôn thê của ta a! Năm đó nàng liền yên lặng không một tiếng động biến mất ở trong sinh mệnh của ta . . . . . . Không ngờ! Không ngờ a! Không ngờ ông trời để cho ta gặp được nàng. . . . . ."
Thiên Thiên trợn mắt há mồm, có chút hỗn độn, —— nàng thế nào không nhớ rõ mình là con dâu nuôi từ bé của người khác? !
"Thiên Thiên, Thiên Thiên ——" Ly Hoan đã lớn tiếng gào lên kéo màn xe ra, dang tay ra ôm Loan Nguyệt đang đánh xe bên ngoài.
Mặt Loan Nguyệt cực kì khó coi, một tay đẩy Ly Hoan đang xem mình là gối ôm mà vuốt ve, gầm lên: "Ngươi nổi điên cái gì!"
Ly Hoan không ngừng thút thít, chưa từ bỏ ý định tiếp tục dang tay ôm nàng: "Thiên Thiên, ta là Hoan nhi, ta là Hoan nhi a, ngươi không nhớ sao ?"
Thiên Thiên bên trong buồng xe đau khổ suy nghĩ, suy nghĩ nát óc cũng thật sự không nhớ nổi mình đến tột cùng lúc nào thì thành con dâu người khác nuôi từ bé, —— như vậy có thể thấy được, vấn đề không phải là nàng, là hắn, Ly Hoan!
Loan Nguyệt quăng một cái ánh mắt giết người về phía Thiên Thiên, Thiên Thiên rụt đầu, sử dụng ánh mắt nói cho nàng biết mình là vô tội, nàng căn bản không hiểu tại sao nửa đường gặp một vị hôn phu!
Ly Hoan tiếp tục ôm Loan Nguyệt, không ngừng cọ cọ đầu mình bên eo nàng, một bộ dáng như chó con , quỷ dị hơn chính là Loan Nguyệt hoàn toàn không tránh thoát được hắn!
Thiên Thiên nhìn sắc mặt Loan Nguyệt càng ngày càng quỷ dị, rốt cuộc không nhìn nổi, ra khỏi buồng xe đưa tay kéo cánh tay Ly Hoan, dụ dỗ nói: "Chờ đến khi lên trấn trên, chúng ta sẽ chậm chậm nghiên cứu vấn đề vị hôn phu cùng vị hôn thê, được không?"
Ly Hoan vểnh vểnh cái nốt ruồi đen và cọng lông đen trên nốt ruồi ở trên cằm, lạnh lùng liếc xéo nàng, mới hắng giọng vươn ngón tay nói: "Cô nói cũng có lý. Đã như vậy, ta liền trước miễn cưỡng nghe cô lần này."
—— Thiên Thiên thề, nàng thật không có từ trên người hắn nhìn thấy. . . . . . bóng dáng. . . . . . thái giám. . . . . . !
Thiên Thiên và Ly Hoan mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói gì, tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe hòa hợp lại với nhau bên tai, có chút mê man.
Mãi cho đến lâu sau, Loan Nguyệt "Thở dài ——" một tiếng , dừng ngựa lại, vui mừng nhìn Thiên Thiên và Ly Hoan nói: "Đến."
Thiên Thiên vuốt cái mông đã tê dại, lập tức nhảy xuống xe, Ly Hoan đưa tay vuốt mái tóc của mình, lại nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi lông màu đen trên cằm, phủi phủi quần áo của mình, rồi mới uốn éo cái mông từ từ trên xe ngựa nhảy xuống, lúc rơi xuống, hắn cố ý nhẹ nhàng ngã vào người Loan Nguyệt, run giọng nói: "Ấy chết ~~, chỗ ngồi cứng quá, tiểu sinh ta suýt nữa liền gãy thắt lưng ~~"
Thiên Thiên nén cười, Loan Nguyệt nén giận.
Đây là một trấn nhỏ vô cùng chật chội, đường phố rất hẹp, cư dân phân bố đông đúc. Ba người Thiên Thiên cùng nhau vào nhà trọ nhỏ bên cạnh, lúc này là sáng sớm, vì vậy trong nhà trọ không có nhiều người, chỉ có hai ba người ăn bánh bao húp cháo.
Thiên Thiên thở một hơi, dặn dò tiểu nhị: "Cho ba chén cháo, sáu cái bánh bao."
Ly Hoan ngồi đối diện Thiên Thiên lập tức phản bác: "Đừng đừng, tiểu nhị, cho chúng ta hai chén nước nóng một bát cháo, bốn bánh bao nguội hai bánh bao nóng."
Thiên Thiên sửng sốt: "Tại sao?"
Ly Hoan nhìn nàng một cái, giải thích: "Cô và ta ngồi bên trong xe ngựa dễ chịu, làm sao khổ cực giống Thiên Thiên? Gặm bánh bao nguội là được rồi, chúng ta cần phải tiết kiệm." Từng sợi lông trên cằm hắn theo động tác nói chuyện của hắn mà run lên một cái, khiến Thiên Thiên một hồi nhức nhối.
Thiên Thiên gặm bánh bao nguội, uống nước nóng, nhìn chằm chằm Ly Hoan giận dữ.
Ly Hoan say sưa ngon lành gặm bánh bao, thỉnh thoảng ném về phía Loan Nguyệt vài cái liếc mắt đưa tình, thỉnh thoảng giơ ngón tay xếp thành hình hoa lan bày tỏ nội tâm mình đang thẹn thùng.
Loan Nguyệt trực tiếp trầm mặt, húp vài ngụm cháo liền ném xuống, bảo tiểu nhị chuẩn bị một căn phòng, mình đi nghỉ ngơi.
Ly Hoan nhìn bóng dáng Loan Nguyệt lên lầu, thỏa mãn nheo mắt lại, mới nhìn Thiên Thiên nói: "Các cô muốn đi Tần Hoài quán phải không?"
Thiên Thiên phòng bị: "Làm sao ngươi biết?"
Ly Hoan kinh ngạc nói: "Mấy ngày nữa, Tần Hoài quán tuyển ca kĩ mới, người có thể đi vào Tần Hoài quán liền có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thế gian này lại có người nào không động lòng?"
Đây là lần đầu tiên nghe nói! Thiên Thiên sáng tỏ gật đầu một cái, nhưng nghĩ chút, nàng cảm thấy có cái gì không đúng, khóe miệng nàng từ từ cong lên, đưa ngón tay chỉ vào Ly Hoan: "Ngươi. . . . . . Ngươi cũng không phải là muốn. . . . . ."
Ly Hoan nũng nịu nhìn nàng gật đầu một cái: "Loan Nguyệt cô nói xem, bằng tư chất tiểu sinh ta, cơ hội trúng tuyển cao không?"
"Trên xe không có ai sao?" Giọng nói ngọt ngào và trong trẻo như mùa xuân vang lên ở ngoài xe ngựa, giọng điệu có chút kinh ngạc, ngay sau đó lại nghe hắn nói lẩm bẩm, "Quái lạ! Đêm hôm khuya khoắt, lại có thể để cho ta chiếm được tiện nghi."
Thiên Thiên và Loan Nguyệt còn chưa kịp hiểu ý nghĩa của lời này, chiếc xe liền không hề báo động trước trầm xuống, tiếng quất ngựa truyền đến, con ngựa ngoài xe hét gầm trời, ra sức chạy về phía trước.
Trên mặt Loan Nguyệt tối sầm lại, biết mình dự liệu sai lầm, nàng đứng dậy. Sắc mặt của Thiên Thiên cũng quỷ dị theo, theo sát Loan Nguyệt đứng lên, cùng nàng kéo màn xe lên.
Ngoài dự liệu, nam nhân trước mắt, cùng giọng nói của hắn hoàn toàn khác nhau, nếu nói giọng nói của hắn ngọt ngào và tinh khiết như mùa xuân, thì tướng mạo của hắn chính là tảng đá lớn trong nồi nước sôi, thô lỗ còn kèm theo vài nét dịu dàng, phóng khoáng còn trộn lẫn một phần tinh tế, Lưu Ly không bị cản trở, bồi hồi dọp theo mép lề.
Chỉ thấy, nam tử trước mắt tay này cầm roi da tay kia chống nạnh, người mặc một bộ y phục bằng vải bố, sắc mặt ngăm đen, nhìn từ góc độ của Thiên Thiên, đặc biệt nhìn thấy rõ ràng trên cằm hắn ta có một nốt ruồi lớn, trên nốt ruồi còn mọc vài sợi lông quăn đen, lúc này những sợi lông đang vểnh lên phách lối trong gió, giống như muốn tuyên cáo với người đời sự tồn tại của chính mình.
Ánh trăng lạnh lẽo thê lương, rọi trên người của hắn, cũng rọi vào ngón tay xinh đẹp của hắn, có sự thuỳ mị của nữ tử, lại có khí thế nam nhi, trong cương có nhu ~, —— trong lúc vô ý, một cái ánh mắt dịu dàng, liền có thể bắt được thể xác và tinh thần người khác làm tù binh, để cho ngươi trở thành một quân dưới trướng hắn!
Trái với Thiên Thiên đã sớm chết lặng, hiển nhiên Loan Nguyệt bình tĩnh hơn rất nhiều, nàng nhìn hắn lạnh giọng quát lên: "Thật là to gan! Lại dám lấy xe của ta!" —— một tiếng gầm cường thế lại bén nhọn, Loan Nguyệt không hổ là Loan Nguyệt, cho dù đang là gương mặt của Thiên Thiên, cũng không che giấu được khí chất lãnh ngạo ở bên trong của nàng.
Vậy mà, nam tử kia lại "a ha" cười khẽ một tiếng , ngay sau đó khẽ nghiêng đầu, đưa ngón tay xinh đẹp đặt lên cằm, ném về phía Loan Nguyệt một cái ánh mắt trong cương có nhu, dịu dàng nói: "Cô nương cần gì tức giận, tiểu sinh nhường chỗ cho cô là được."
Tiểu sinh. . . . . . Khụ, hay cho một cái tiểu sinh lông đen!
Thiên Thiên nuốt một ngụm nước miếng, cắn môi đưa tay vỗ vỗ bàn tay Loan Nguyệt tỏ vẻ an ủi, ngay sau đó xoay người trở lại trong buồng xe, chầm chậm ngồi xuống, bởi vì, nàng cần dành thời gian để tiêu hóa tốt một cái tiểu sinh bên ngoài kia, đến tột cùng là giống loài nào.
Lúc này, con ngựa ra sức chạy đã ngừng lại, Loan Nguyệt liếc mắt nhìn hắn, hỏi "Ngươi là ai?"
Nam tử kia xếp ngón tay thành hình hoa lan xấu hổ nhìn về phía Loan Nguyệt, muốn cự tuyệt lại giống như mời gọi bốn chữ này đặt trên người hắn là cách giải thích tốt nhất, chỉ nghe hắn nói: "Tại hạ họ Ly, tên Hoan, cô nương gọi ta A Hoan cũng được, hoặc là Hoan nhi cũng có thể." Gương mặt đen thui của hắn nở một nụ cười ngọt ngào với Loan Nguyệt, ngược lại có một đôi mắt trong suốt rất dễ nhìn.
Khoé miệng Loan Nguyệt co quắp, đưa tay đoạt lấy roi ngựa trong tay hắn, nhưng lại bị hắn tránh thoát cực nhanh, nhanh đến căn bản Loan Nguyệt không kịp thấy rõ động tác của hắn nữa, trong lòng nàng dâng lên một tia phòng bị, đoạt lại lần nữa, nhưng cũng bị hắn né tránh rất nhanh.
Hắn vẫn cười, từ đầu tới cuối ngón tay xếp thành hình hoa lan cũng không có thay đổi, nói: "Cô nương còn chưa nói cô tên gì đấy."
"Đi xuống!" Loan Nguyệt giận.
Ly Hoan tiếp tục đưa mắt: "Đêm hôm khuya khoắc, sao cô nương nhẫn tâm vứt bỏ một mình ta ở nơi hoang sơn này, không bằng cho ta đồng hành cùng các cô đi, không biết cô nương muốn đi đâu, ta sẽ theo đến cùng."
Loan Nguyệt quan sát hắn từ trên xuống dưới, mới nói: "Ngươi thật sự muốn cùng đi với chúng ta?"
" Hoan nhi ta luôn luôn không nói hai lời, lời đã ra khỏi miệng, sao có thể rút lại." Hắn cười không ngớt nhìn nàng, cực kỳ giống một khối bánh nướng vì bị nướng cháy khét mà rạn nứt.
Loan Nguyệt gật đầu một cái, ngay sau đó thừa dịp hắn không hề phòng bị trực tiếp đẩy hắn vào bên trong xe ngựa, trong lúc hắn không phản ứng kịp, đưa tay đoạt lấy roi ngựa trong tay hắn, giữ lấy vị trí điều khiển xe ngựa.
Ly Hoan vội vàng không kịp chuẩn bị, liền trực tiếp té xuống bên trong buồng xe, ngã xuống bên cạnh chân Thiên Thiên. Hắn nheo mắt lại, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía Thiên Thiên, nhìn chằm chằm mặt của nàng hồi lâu, mới nói: "Cô nương, vì sao tiểu sinh nhìn ngươi lại cảm thấy quen mặt như vậy?"
Thiên Thiên nhíu mày suy tư, ngay sau đó bừng tỉnh hiểu ra, tổng kết lại mà nói: "Ngươi ở đây châm chọc ta có khuôn mặt đại chúng(*)."
(*): Gương mặt bình thường nhiều người có
Ly Hoan xếp ngón tay thành hình hoa lan, nhíu mày nhìn Thiên Thiên cười lẳng lơ một tiếng: " Chán ghét ~ bị ngươi nhìn ra ~~."
Thiên Thiên: . . . . . . |||
Mắt Ly Hoan liếc xung quanh xe ngựa, nói: "Xe này, rất mắc đi?"
"Thật ra không đáng nói, tổng cộng chỉ có ba lượng bạc." Mặt Thiên Thiên mỉm cười, lễ phép trả lời.
Gương mặt Ly Hoan đau lòng: "Vậy mà ba lượng bạc, thật đắt! Ngươi không biết, để tiết kiệm được năm mươi đồng, ngay cả xe bò ta cũng không dám thuê, nhìn ta này, đi bộ, năm sáu ngày cũng có thể tới nơi, cần gì còn phải tốn tiền uổng phí."
Thiên Thiên cười đến cực kỳ gượng ép: "A. . . . . . Tiết kiệm là tốt, tiết kiệm là tốt. . . . . ."
Ly Hoan hết sức hưởng thụ gật đầu một cái, ngay sau đó lại quan sát Thiên Thiên, hỏi "Cô nương tên gọi là gì?"
"Ta sao?" Thiên Thiên trầm ngâm, trong lòng cân nhắc hồi lâu, mới nói, "Ta tên là Loan Nguyệt, người đánh xe, tên Thẩm Thiên Thiên."
"Thẩm. . . . . . Thiên Thiên?" Trong nháy mắt thái độ Ly Hoan trở nên quỷ dị, ngón tay hình hoa lan cũng quên xếp lại, hỏi một lần nữa: " Nàng ta là Thẩm Thiên Thiên?"
Trong lòng Thiên Thiên tò mò, tại sao Ly Hoan nghe tên mình lại rối rắm? Nàng cũng không nhớ đại danh Thẩm Thiên Thiên nổi tiếng như vậy lúc nào."Ngươi biết nàng sao?" Thiên Thiên thử dò xét nói.
Ly Hoan hoàn hồn, tiếp tục xếp ngón tay thành hình hoa lan, kích động nói: "Ta...ta, ta tìm nàng mười năm, hôm nay, cuối cùng ta đã tìm được! Loan Nguyệt, ta cho cô biết, Thiên Thiên là con dâu ta nuôi từ bé, là vị hôn thê của ta a! Năm đó nàng liền yên lặng không một tiếng động biến mất ở trong sinh mệnh của ta . . . . . . Không ngờ! Không ngờ a! Không ngờ ông trời để cho ta gặp được nàng. . . . . ."
Thiên Thiên trợn mắt há mồm, có chút hỗn độn, —— nàng thế nào không nhớ rõ mình là con dâu nuôi từ bé của người khác? !
"Thiên Thiên, Thiên Thiên ——" Ly Hoan đã lớn tiếng gào lên kéo màn xe ra, dang tay ra ôm Loan Nguyệt đang đánh xe bên ngoài.
Mặt Loan Nguyệt cực kì khó coi, một tay đẩy Ly Hoan đang xem mình là gối ôm mà vuốt ve, gầm lên: "Ngươi nổi điên cái gì!"
Ly Hoan không ngừng thút thít, chưa từ bỏ ý định tiếp tục dang tay ôm nàng: "Thiên Thiên, ta là Hoan nhi, ta là Hoan nhi a, ngươi không nhớ sao ?"
Thiên Thiên bên trong buồng xe đau khổ suy nghĩ, suy nghĩ nát óc cũng thật sự không nhớ nổi mình đến tột cùng lúc nào thì thành con dâu người khác nuôi từ bé, —— như vậy có thể thấy được, vấn đề không phải là nàng, là hắn, Ly Hoan!
Loan Nguyệt quăng một cái ánh mắt giết người về phía Thiên Thiên, Thiên Thiên rụt đầu, sử dụng ánh mắt nói cho nàng biết mình là vô tội, nàng căn bản không hiểu tại sao nửa đường gặp một vị hôn phu!
Ly Hoan tiếp tục ôm Loan Nguyệt, không ngừng cọ cọ đầu mình bên eo nàng, một bộ dáng như chó con , quỷ dị hơn chính là Loan Nguyệt hoàn toàn không tránh thoát được hắn!
Thiên Thiên nhìn sắc mặt Loan Nguyệt càng ngày càng quỷ dị, rốt cuộc không nhìn nổi, ra khỏi buồng xe đưa tay kéo cánh tay Ly Hoan, dụ dỗ nói: "Chờ đến khi lên trấn trên, chúng ta sẽ chậm chậm nghiên cứu vấn đề vị hôn phu cùng vị hôn thê, được không?"
Ly Hoan vểnh vểnh cái nốt ruồi đen và cọng lông đen trên nốt ruồi ở trên cằm, lạnh lùng liếc xéo nàng, mới hắng giọng vươn ngón tay nói: "Cô nói cũng có lý. Đã như vậy, ta liền trước miễn cưỡng nghe cô lần này."
—— Thiên Thiên thề, nàng thật không có từ trên người hắn nhìn thấy. . . . . . bóng dáng. . . . . . thái giám. . . . . . !
Thiên Thiên và Ly Hoan mắt to trừng mắt nhỏ, không ai nói gì, tiếng vó ngựa và tiếng bánh xe hòa hợp lại với nhau bên tai, có chút mê man.
Mãi cho đến lâu sau, Loan Nguyệt "Thở dài ——" một tiếng , dừng ngựa lại, vui mừng nhìn Thiên Thiên và Ly Hoan nói: "Đến."
Thiên Thiên vuốt cái mông đã tê dại, lập tức nhảy xuống xe, Ly Hoan đưa tay vuốt mái tóc của mình, lại nhẹ nhàng vuốt ve từng sợi lông màu đen trên cằm, phủi phủi quần áo của mình, rồi mới uốn éo cái mông từ từ trên xe ngựa nhảy xuống, lúc rơi xuống, hắn cố ý nhẹ nhàng ngã vào người Loan Nguyệt, run giọng nói: "Ấy chết ~~, chỗ ngồi cứng quá, tiểu sinh ta suýt nữa liền gãy thắt lưng ~~"
Thiên Thiên nén cười, Loan Nguyệt nén giận.
Đây là một trấn nhỏ vô cùng chật chội, đường phố rất hẹp, cư dân phân bố đông đúc. Ba người Thiên Thiên cùng nhau vào nhà trọ nhỏ bên cạnh, lúc này là sáng sớm, vì vậy trong nhà trọ không có nhiều người, chỉ có hai ba người ăn bánh bao húp cháo.
Thiên Thiên thở một hơi, dặn dò tiểu nhị: "Cho ba chén cháo, sáu cái bánh bao."
Ly Hoan ngồi đối diện Thiên Thiên lập tức phản bác: "Đừng đừng, tiểu nhị, cho chúng ta hai chén nước nóng một bát cháo, bốn bánh bao nguội hai bánh bao nóng."
Thiên Thiên sửng sốt: "Tại sao?"
Ly Hoan nhìn nàng một cái, giải thích: "Cô và ta ngồi bên trong xe ngựa dễ chịu, làm sao khổ cực giống Thiên Thiên? Gặm bánh bao nguội là được rồi, chúng ta cần phải tiết kiệm." Từng sợi lông trên cằm hắn theo động tác nói chuyện của hắn mà run lên một cái, khiến Thiên Thiên một hồi nhức nhối.
Thiên Thiên gặm bánh bao nguội, uống nước nóng, nhìn chằm chằm Ly Hoan giận dữ.
Ly Hoan say sưa ngon lành gặm bánh bao, thỉnh thoảng ném về phía Loan Nguyệt vài cái liếc mắt đưa tình, thỉnh thoảng giơ ngón tay xếp thành hình hoa lan bày tỏ nội tâm mình đang thẹn thùng.
Loan Nguyệt trực tiếp trầm mặt, húp vài ngụm cháo liền ném xuống, bảo tiểu nhị chuẩn bị một căn phòng, mình đi nghỉ ngơi.
Ly Hoan nhìn bóng dáng Loan Nguyệt lên lầu, thỏa mãn nheo mắt lại, mới nhìn Thiên Thiên nói: "Các cô muốn đi Tần Hoài quán phải không?"
Thiên Thiên phòng bị: "Làm sao ngươi biết?"
Ly Hoan kinh ngạc nói: "Mấy ngày nữa, Tần Hoài quán tuyển ca kĩ mới, người có thể đi vào Tần Hoài quán liền có thể hưởng vinh hoa phú quý cả đời, thế gian này lại có người nào không động lòng?"
Đây là lần đầu tiên nghe nói! Thiên Thiên sáng tỏ gật đầu một cái, nhưng nghĩ chút, nàng cảm thấy có cái gì không đúng, khóe miệng nàng từ từ cong lên, đưa ngón tay chỉ vào Ly Hoan: "Ngươi. . . . . . Ngươi cũng không phải là muốn. . . . . ."
Ly Hoan nũng nịu nhìn nàng gật đầu một cái: "Loan Nguyệt cô nói xem, bằng tư chất tiểu sinh ta, cơ hội trúng tuyển cao không?"
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook