Cách Vách Kia Sống Chết Muốn Hiến Thân….
-
Chương 25
Tôi vốn tưởng rằng sau khi nói ra những lời này bản thân sẽ cảm thấy thấp thỏm hoặc là thẹn thùng,nhưng vậy mà không có.
Không chỉ không có, rồi lại rất bình tĩnh. Thật giống như tôi đã vùi giấu bí mật này tận sâu ở đáy lòngthật lâu, giữ lại nó không còn là chuyện khiến tôi cảm thấy an tâm, mà là một loại không thẳng thắn,không dứt khoát mang tới gánh nặng.
Nói ra những lời này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Triết rồi lại sững sờ tại chỗ.
Lúc anh giật mình khuôn mặt từ ngoài nhìn vào không có bất kỳ cảm xúc, vẫn là đoan chính cao ngất,bình thản ung dung như trước, không chút phản ứng. Tôi cho rằng chuyện cứ như vậy, tôi vốn cũng không cảm thấy Trịnh Triết sẽ nhiệt tình đáp lại, nhìn anh đứng im chỗ đó, tôi không nói gì, gật đầu với anh, quay người liền định trở về.
Số đông thuê trọ trong khu chung cư cũ kỹ này vẫn là sinh viên, hai chúng tôi im lặng đối mặt đã hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò, tôi đoán mọi người có lẽ có thể đoán ra được quan hệ của tôi và Trịnh Triết.
Này cũng không thể không có người nhận ra.
Nhưng nói yêu đương bị người vây xem thật sự xấu hổ.
Tôi cảm thấy thấy tôi vĩnh viễn không thể lý giải tâm tình của thế giới phô bày ân ái của những đôitình nhân. Thể hiện cảm xúc riêng tư nhất trước mặt nhiều người như vậy, vì cái gì bọn họ sẽ không xấu hổ?
Vở kịch này tôi không muốn diễn lại lần nữa, nhưng tôi mới xoay người đi, còn chưa cất bước, chợtnghe cửa xe sau lưng nặng nề đóng lại. TÔi quay đầu lại, đã bị Trịnh Triết thình lình ôm vào ngực——anh thấp hơn tôi, hai tay giống như gân trâu siết chặt lấy tôi, nắm chặt tay tôi, gần như khiến tôi đau đớn.
Tôi giống như bị khóa lại không thể động đậy.
Này kỳ thật còn khá tốt, chân chính khiến tôi lúng túng chính là xung quanh đột nhiên vang lên mấy lời xì xào bàn tán.
Trong một khoảnh khắc tất cả những lời đồn đại vô căn cứ có khả năng sẽ phát sinh đều dạo một vòng quanh đầu tôi, tôi thử tưởng tượng sinh hoạt ngày sau vừa ra khỏi cửa liền bị nhìn bằng ánhmắt kính ngưỡng… Cũng được a, tôi ăn mặc luôn không bình thường, khiến người chú ý cũng làchuyện thường xảy ra, về vấn đề tính hướng của tôi cũng đã bị tranh luận thật lâu, hiện tại cùng lắm chỉlà xác định mà thôi.
Trường học này cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất bầu không khí cởi mở.
Tôi không tránh ra khỏi cái ôm này, mà là nâng tay lên vòng lấy Trịnh Triết.
“Chờ tôi.” Anh run rẩy nói bên tai nói, “Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
“Ừm.” Tôi đáp.
Anh liền buông lỏng, tựa đầu lên vai tôi, còn nói: “Chờ tôi trở lại, cái gì nên nói đều nói cho cậu được không.”
“Ừm.” Tôi đáp.
Anh rốt cuộc buông tay, ngồi lên xe. Trước khi đi anh còn quay đầu nhìn tôi, cũng không phải là lưuluyến không chịu đi, chỉ có điều mím môi mỉm cười, nhìn qua ngược lại có chút ngượng ngùng.
… Chậc. Đáng yêu.
Tôi tâm tình vui sướng trở về phòng trọ, từ trong đống game chị tôi đưa tôi lấy ra một cái, chơi mộttrận đã nghiền.
Sau đó tùy tiện chọn mấy bộ quần áo, mang theo đồ rửa mặt, mua vé máy bay ngày gần nhất đếnthành phố mà chị tôi đang làm việc.
Cơ hội gặp mặt của tôi và chị ấy cũng không nhiều, chị dù sao vẫn có quá nhiều việc phải làm, đi côngtác khắp nơi, khảo sát, thỉnh thoảng xuất ngoại đi hoạc hoặc là trao đổi với công ty hợp tác. Chị có lẽchính là một người phụ nữ hiện đại điển hình, tỉnh táo, lão luyện, lý trí áp đảo tình cảm.
Theo lý thuyết tôi không có quyền xen vào sinh hoạt của chị ấy, tôi cũng không cho rằng chị ấy xử lý không tốt đời sống tình cảm. Nhưng thời điểm chị ấy nói “ngày tháng sau khi kết hôn sẽ rất phiền”,giọng nói khá là nản lòng thoái chí.
Chị ấy là một người nặng tình, mạnh mẽ nhưng lại vô cùng mềm yếu.
Tôi vĩnh viễn không quên được lúc trước sau khi cha mẹ qua đời chị ấy dường như đã gần đến độ bị thần kinh. Quả thật, sinh ly tử biệt đều là một chuyện bình thường trong cuộc sống, nhưng sinh lytử biệt vội vàng chưa kịp chuẩn bị đối với chị mà nói là vô cùng khó để thừa nhận, chị liền sụp đổ.
Trong một đoạn thời gian rất dài tôi đều tin rằng chị đã ra khỏi bóng ma, thẳng đến một cuộc điệnthoại tôi phát hiện chị vẫn do dự không quyết đoán.
Chị ấy là chị tôi, tôi biết chị là kiểu người gì, chị xác thực không cho rằng hôn nhân là lựa chọn tất nhiêntrong cuộc sống, nhưng chị lại theo khuynh hướng có thể có một đoạn thời gian tiếp xúc lâu dài giữ vững quan hệ, trong mối quan hệ này hai bên đều phải trung thành với nhau.
Nếu như không phù hợp với mong muốn, chị sẽ trực tiếp chia tay.
Chị vì cái gì không trực tiếp chia tay? Bời vì bạn trai là cấp trên? Nhưng chị có lai lịch cũng có người quen, tạm thời rời khỏi cương vị đi ăn máng khác đối với chị ấy mà nói không phải việc gì khó.,
Tôi không nghĩ ra, tôi đang đợi cuộc điện thoại thứ hai từ chị. Từ kinh nghiệm mà nói, khi chị quyết định không gạt tôi, muốn nói cho tôi chuyện gì đó, liền sẽ nói hết cho tôi từng chút từng chút không giữ lạichút nào.
Lần này không. Tôi chờ hơn một tháng, đợi không thấy điện thoại của chị.
Chuyện có chút không đúng rồi.
Sau khi máy bay hạ cánh tôi dùng tốc độ nhanh nhất đến căn hộ của chị. Bảo vệ trực tiếp cho đi, chịcũng cho tôi chìa khóa, cho nên tôi cũng không báo trước cho chị tôi, liền đi thẳng vào nhà, liền tìm được căn phòng chị để lại cho tôi.
Tôi chưa tới chỗ này, nhưng căn phòng này giống như hình dung trong điện thoại của chị, phong cách Normcore*, một cái giường nho nhỏ kê trong góc, mà thiết bị có liên quan đến chơi game chiếm vị tríchính.
(*Nguyên văn 性冷淡风 tính lãnh đạm phong: phong cách tự do, xuề xòa, đơn giản.)
Màn hình siêu lớn, sóng vai với laptop, cần điều khiển rải rác dưới đất, trên giá sách bày đầy đĩa đĩa game. Tôi nhìn sơ qua chúng, những thứ này đều là đĩa tôi gửi trả về, toàn bộ đã mở bao, mặt bìa nửacũ nửa mới, không nhiễm một hạt bụi.
Không biết bao lâu chị ấy mới về, tôi tiện tay rút ra một xấp, mỗi thứ chơi một chút.
Thời gian lưu lại trong máy chủ chơi game là mười một giờ đêm hôm qua, mỗi một đĩa tôi đều là người giữ vị trí kỷ lục cao nhất, mà trong mỗi đĩa, thành tích của chị tôi đều xếp hạng thứ hai.
Khi còn bé chúng tôi thường xuyên cùng nhau chơi game online, dùng hai chữ bỏ đi trên bàn phímlàm ID, chị là Q, tôi là W. Q lúc nào cũng lợi hại hơn W, mỗi một lần thua tôi đều rất không vui.
Khi đó chị liền thích tôi không vui, cũng không dỗ dành tôi, chưa bao giờ nhường tôi dù chỉ một ván
Không chỉ không có, rồi lại rất bình tĩnh. Thật giống như tôi đã vùi giấu bí mật này tận sâu ở đáy lòngthật lâu, giữ lại nó không còn là chuyện khiến tôi cảm thấy an tâm, mà là một loại không thẳng thắn,không dứt khoát mang tới gánh nặng.
Nói ra những lời này khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, Trịnh Triết rồi lại sững sờ tại chỗ.
Lúc anh giật mình khuôn mặt từ ngoài nhìn vào không có bất kỳ cảm xúc, vẫn là đoan chính cao ngất,bình thản ung dung như trước, không chút phản ứng. Tôi cho rằng chuyện cứ như vậy, tôi vốn cũng không cảm thấy Trịnh Triết sẽ nhiệt tình đáp lại, nhìn anh đứng im chỗ đó, tôi không nói gì, gật đầu với anh, quay người liền định trở về.
Số đông thuê trọ trong khu chung cư cũ kỹ này vẫn là sinh viên, hai chúng tôi im lặng đối mặt đã hấp dẫn không ít ánh mắt tò mò, tôi đoán mọi người có lẽ có thể đoán ra được quan hệ của tôi và Trịnh Triết.
Này cũng không thể không có người nhận ra.
Nhưng nói yêu đương bị người vây xem thật sự xấu hổ.
Tôi cảm thấy thấy tôi vĩnh viễn không thể lý giải tâm tình của thế giới phô bày ân ái của những đôitình nhân. Thể hiện cảm xúc riêng tư nhất trước mặt nhiều người như vậy, vì cái gì bọn họ sẽ không xấu hổ?
Vở kịch này tôi không muốn diễn lại lần nữa, nhưng tôi mới xoay người đi, còn chưa cất bước, chợtnghe cửa xe sau lưng nặng nề đóng lại. TÔi quay đầu lại, đã bị Trịnh Triết thình lình ôm vào ngực——anh thấp hơn tôi, hai tay giống như gân trâu siết chặt lấy tôi, nắm chặt tay tôi, gần như khiến tôi đau đớn.
Tôi giống như bị khóa lại không thể động đậy.
Này kỳ thật còn khá tốt, chân chính khiến tôi lúng túng chính là xung quanh đột nhiên vang lên mấy lời xì xào bàn tán.
Trong một khoảnh khắc tất cả những lời đồn đại vô căn cứ có khả năng sẽ phát sinh đều dạo một vòng quanh đầu tôi, tôi thử tưởng tượng sinh hoạt ngày sau vừa ra khỏi cửa liền bị nhìn bằng ánhmắt kính ngưỡng… Cũng được a, tôi ăn mặc luôn không bình thường, khiến người chú ý cũng làchuyện thường xảy ra, về vấn đề tính hướng của tôi cũng đã bị tranh luận thật lâu, hiện tại cùng lắm chỉlà xác định mà thôi.
Trường học này cũng không phải không có chỗ tốt, ít nhất bầu không khí cởi mở.
Tôi không tránh ra khỏi cái ôm này, mà là nâng tay lên vòng lấy Trịnh Triết.
“Chờ tôi.” Anh run rẩy nói bên tai nói, “Tôi sẽ nhanh chóng trở về.”
“Ừm.” Tôi đáp.
Anh liền buông lỏng, tựa đầu lên vai tôi, còn nói: “Chờ tôi trở lại, cái gì nên nói đều nói cho cậu được không.”
“Ừm.” Tôi đáp.
Anh rốt cuộc buông tay, ngồi lên xe. Trước khi đi anh còn quay đầu nhìn tôi, cũng không phải là lưuluyến không chịu đi, chỉ có điều mím môi mỉm cười, nhìn qua ngược lại có chút ngượng ngùng.
… Chậc. Đáng yêu.
Tôi tâm tình vui sướng trở về phòng trọ, từ trong đống game chị tôi đưa tôi lấy ra một cái, chơi mộttrận đã nghiền.
Sau đó tùy tiện chọn mấy bộ quần áo, mang theo đồ rửa mặt, mua vé máy bay ngày gần nhất đếnthành phố mà chị tôi đang làm việc.
Cơ hội gặp mặt của tôi và chị ấy cũng không nhiều, chị dù sao vẫn có quá nhiều việc phải làm, đi côngtác khắp nơi, khảo sát, thỉnh thoảng xuất ngoại đi hoạc hoặc là trao đổi với công ty hợp tác. Chị có lẽchính là một người phụ nữ hiện đại điển hình, tỉnh táo, lão luyện, lý trí áp đảo tình cảm.
Theo lý thuyết tôi không có quyền xen vào sinh hoạt của chị ấy, tôi cũng không cho rằng chị ấy xử lý không tốt đời sống tình cảm. Nhưng thời điểm chị ấy nói “ngày tháng sau khi kết hôn sẽ rất phiền”,giọng nói khá là nản lòng thoái chí.
Chị ấy là một người nặng tình, mạnh mẽ nhưng lại vô cùng mềm yếu.
Tôi vĩnh viễn không quên được lúc trước sau khi cha mẹ qua đời chị ấy dường như đã gần đến độ bị thần kinh. Quả thật, sinh ly tử biệt đều là một chuyện bình thường trong cuộc sống, nhưng sinh lytử biệt vội vàng chưa kịp chuẩn bị đối với chị mà nói là vô cùng khó để thừa nhận, chị liền sụp đổ.
Trong một đoạn thời gian rất dài tôi đều tin rằng chị đã ra khỏi bóng ma, thẳng đến một cuộc điệnthoại tôi phát hiện chị vẫn do dự không quyết đoán.
Chị ấy là chị tôi, tôi biết chị là kiểu người gì, chị xác thực không cho rằng hôn nhân là lựa chọn tất nhiêntrong cuộc sống, nhưng chị lại theo khuynh hướng có thể có một đoạn thời gian tiếp xúc lâu dài giữ vững quan hệ, trong mối quan hệ này hai bên đều phải trung thành với nhau.
Nếu như không phù hợp với mong muốn, chị sẽ trực tiếp chia tay.
Chị vì cái gì không trực tiếp chia tay? Bời vì bạn trai là cấp trên? Nhưng chị có lai lịch cũng có người quen, tạm thời rời khỏi cương vị đi ăn máng khác đối với chị ấy mà nói không phải việc gì khó.,
Tôi không nghĩ ra, tôi đang đợi cuộc điện thoại thứ hai từ chị. Từ kinh nghiệm mà nói, khi chị quyết định không gạt tôi, muốn nói cho tôi chuyện gì đó, liền sẽ nói hết cho tôi từng chút từng chút không giữ lạichút nào.
Lần này không. Tôi chờ hơn một tháng, đợi không thấy điện thoại của chị.
Chuyện có chút không đúng rồi.
Sau khi máy bay hạ cánh tôi dùng tốc độ nhanh nhất đến căn hộ của chị. Bảo vệ trực tiếp cho đi, chịcũng cho tôi chìa khóa, cho nên tôi cũng không báo trước cho chị tôi, liền đi thẳng vào nhà, liền tìm được căn phòng chị để lại cho tôi.
Tôi chưa tới chỗ này, nhưng căn phòng này giống như hình dung trong điện thoại của chị, phong cách Normcore*, một cái giường nho nhỏ kê trong góc, mà thiết bị có liên quan đến chơi game chiếm vị tríchính.
(*Nguyên văn 性冷淡风 tính lãnh đạm phong: phong cách tự do, xuề xòa, đơn giản.)
Màn hình siêu lớn, sóng vai với laptop, cần điều khiển rải rác dưới đất, trên giá sách bày đầy đĩa đĩa game. Tôi nhìn sơ qua chúng, những thứ này đều là đĩa tôi gửi trả về, toàn bộ đã mở bao, mặt bìa nửacũ nửa mới, không nhiễm một hạt bụi.
Không biết bao lâu chị ấy mới về, tôi tiện tay rút ra một xấp, mỗi thứ chơi một chút.
Thời gian lưu lại trong máy chủ chơi game là mười một giờ đêm hôm qua, mỗi một đĩa tôi đều là người giữ vị trí kỷ lục cao nhất, mà trong mỗi đĩa, thành tích của chị tôi đều xếp hạng thứ hai.
Khi còn bé chúng tôi thường xuyên cùng nhau chơi game online, dùng hai chữ bỏ đi trên bàn phímlàm ID, chị là Q, tôi là W. Q lúc nào cũng lợi hại hơn W, mỗi một lần thua tôi đều rất không vui.
Khi đó chị liền thích tôi không vui, cũng không dỗ dành tôi, chưa bao giờ nhường tôi dù chỉ một ván
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook