Cách Tuần Phủ Lừa Thê
-
Chương 9-4
“Đại nhân, người nhìn chỗ này xem, chi ra mười vạn tạ gạo, nhưng khi chuyển đến Giang Châu thực chất chỉ còn chưa đến năm vạn, phần chênh lệch đã đi đâu mất, mà thôn Tú Thủy lại vô duyên vô cớ xuất hiện thêm năm mươi chiếc xe ngựa lúa mạch, giá của lúa mạch thấp, không bằng một nửa gạo trắng.” Lúa mạch vẫn còn nguyên vỏ, tất nhiên so với gạo trắng thì rẻ hơn nhiều.
“Hi nhi, không phải đã nói là đừng gọi ta là đại nhân rồi hay sao? Gọi là Quản nhị ca dễ nghe hơn nhiều, cũng thể hiện rõ giao tình của chúng ta.” Quản Nguyên Thiện nghiêng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ giống như nhỏ ra nước vậy. “Thôn Tú Thủy do ai quản lý? Đi điều tra số gạo thiếu kia cho ta, còn có ai là người thao túng giá gạo, điều tra hai việc cùng nhau, nghĩ biện pháp để bọn họ bán tháo giá rẻ.” Muốn trữ hàng để thu lời, hắn sẽ làm cho bọn họ ngay cả gốc cũng không thu về được.
“Thôn Tú Thủy do Tri phủ Ôn Châu quản lý, Ôn Châu cách Giang Châu năm trăm dặm, thôn Tú Thủy nằm ở ranh giới hai vùng, chúng tôi đã điều tra qua đó là vùng núi, có chưa đến một vạn người...” Mạc Hiểu Sinh cười gượng mồ hôi lạnh rơi xuống, hắn điều tra không thấy điều gì lạ, sao tiểu cô nương này lại tìm ra được manh mối cực nhỏ như vậy.
“Mai Hi, sao ngươi phát hiện chỗ không thích hợp? Ta đã ở thôn Tú Thủy đợi hai ngày, dân phong giản dị, dân chúng an phận, bọn họ có chỗ dựa vững chắc, đại bộ phận là thợ săn cùng chăn nuôi, chỉ có một số nhỏ là làm ruộng.” Lúa giống chuyển đến thôn Tú Thủy thì trồng ở đâu, chẳng sẽ là muốn trồng ở giữa sườn núi..
“Không được gọi là Mai Hi, muốn gọi cũng phải cung kính gọi là Mai tiên sinh.” Hi nhi nhà hắn là để tên mãng phu kia gọi sao? Miệng đầy mùi phân.
“Bá đạo...” Đối với Quản Nguyên Thiện cố tình gây sự, Mạc Hiểu Sinh chỉ dám lầm bầm hai câu.
“Các ngươi đặt vài cuốn sổ này cạnh nhau là sẽ hiểu ra, trên đó đã bị động tay động chân, đơn giản vốn không nhìn ra chỗ nào khác biệt.” Cầu Hi Mai lấy bút đánh dấu vài chỗ, điểm vào nét bút làm ký hiệu, những chỗ đó đã bị người chỉnh sửa, nhưng mà sau khi đối chiếu, sổ giáp có vào không có ra, sổ ất xuất lương nhưng không có hóa đơn, sổ bính kí lương ngày lại không có thực thu, sổ không ghi nhưng có người vẫn lấy được lương ra.
Thật ra rất đơn giản, chỉ là đổi trắng thay đen, dời hoa nối cây, trong quá trình vận chuyển, chỗ này bớt một chút, chỗ kia bớt một chút, cuối cùng khi chuyển đến chỗ cần chuyển thì đã chẳng còn mấy, mà quan viên tiếp nhận vốn cũng thu lương làm của riêng, làm giả giấy tờ đánh tráo.
Căn cứ theo pháp luật triều đình, gạo tồn ba năm sẽ lấy ra bán theo giá cũ, gạo mới nhập, gạo cũ ra, mới cũ thay nhau, loại bỏ gạo cũ bình thường có mùi nấm mốc, giá bình thường phổ biến không cao, ước chừng khoảng một phần năm gạo mới, nhà nghèo không có gạo thì mới mua gạo cũ.
Nói cách khác, quan thương quan viên đã trước một bước lấy gạo mới bán giá cao, đợi đến ba năm sau mới dùng gạo cũ báo cáo với triều đình, một lần buôn bán lời gấp bốn lần, khiến người ta liều lĩnh lựa chọn giữa tội khi quân và lợi lộc.
“Ài, sao ta không nghĩ tới điểm này, lúc trước xem sổ sách cũng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng mà lật qua lật lại sổ sách đã bị chỉnh sửa vẫn là không hiểu, hai mắt nhìn chằm chằm ta cho rằng mình quá đa tâm.” Văn gia sư vuốt râu, cảm thán liên tục. Thì ra là ông tìm lầm hướng.
“Cha ta khi còn sống đã từng nói qua, gần thôn Tú Thủy từng có nạn trộm cướp, triều đình phái binh đoàn đến tiêu diệt nhưng không thành mà lui, nghe nói có người đi mật báo trước, hai ngàn thổ phỉ sau một đêm liền biến mất, mà thôn Tú Thủy lại xuất hiện nhiều hộ săn bắn.” Phụ thân nàng nói muốn xin Vương Khải đại nhân phái người đi điều tra, nhưng không lâu sau phụ thân liền xảy ra chuyện.
“Ngươi nói là thôn Tú Thủy có khả năng là ổ thổ phỉ?” Quản Nguyên Thiện vẫn luôn lấy thái độ thoải mái để tra án lập tức biến sắc, mày kiếm nhíu lại.
“Ta không dám khẳng định, đó là khi cha ta còn sống đã vô tình nói lúc ta đang ở thư phòng, ta đang xem sách, không để tâm nghe rõ, khi đó ông ấy vô cùng lo lắng, nhiều lần nói không diệt được thổ phỉ, dân chúng không thể được yên.” Nhưng mà không ngờ rằng thổ phỉ chưa diệt, ông ấy đã mất vì xe ngựa bị vỡ.
“Khi còn sống?” Quản Nguyên Thiện ngưng trọng liếc mắt trao đổi cùng với các phụ tá, lúc này đã trùng hợp, hiển nhiên là có ẩn tình.
Chưa xác định chắc chắn, mọi người đều nói năng cẩn trọng, bọn họ không cho rằng phụ thân của Mai Hi chết là ngoài ý muốn, nếu liên lụy đến lợi ích của người khác, ông ấy ngáng đường của người khác không thể không gặp chuyện, vì tiền tài những thủ đoạn này là hiển nhiên.
Cầu Hi Mai chuyên tâm nghiên cứu sổ sách không phát hiện dị trạng trong phòng, nàng vô cùng vui vẻ vì bản thân có thể tìm ra những điều đó, nàng không hy vọng người khác cho rằng nàng chỉ là gối thêu hoa, không có năng lực làm gì.
“Di? Huyện Bình Khê...” Cầu Hi Mai kinh ngạc hô nhỏ.
“Huyện Bình Khê làm sao?” Mọi người lập tức chuyển sự chú ý lên nàng, cho rằng nàng lại phát hiện sơ hở của bọn hắn.
“Không có gì, hảo hữu của phụ thân là Đinh Vượng Hải chính là tri huyện huyện Bình Khê.” Huyện Bình Khê cách thôn Tú Thủy không tới một trăm dặm, có điều đường thủy nối thẳng hai vùng.
“A? Đinh Vượng Hải không phải là cha chồng của ngươi....Nha! Ai dẫm lên chân ta vậy?” Mạc Hiểu Sinh ôm chân đau nhảy dựng lên tìm hung thủ.
“Hi nhi, hắn là người không có đầu óc, ngươi nhìn xem vẻ mặt của hắn liền biết là không tốt đẹp gì, chúng ta rất thương hại cho đời sau của hắn, đáng tiếc không có tổ tông tốt.”
Vô cớ bị dẫm lên chân một cước, lại bị lườm, Mạc Hiểu Sinh thật sự vô tội khổ mà không nói được, trong lòng mọi người đều biết rõ, vì sao không được nói.
“Ta không sao, không cần lo lắng cho ta, người Đinh gia rất tư lợi, nhưng chưa tạo thành tổn thương gì với ta, mọi người không cần che đậy sợ ta bị tổn thương, thật ra ta rất vui vẻ khi rời khỏi Đinh phủ.” Nàng chưa phải chịu ủy khuất, trước khi bị những tổn thương đó nàng đã đi trước một bước thoát thân.
“Hi nhi, lòng ta thương ngươi...” Hừ, tránh cái gì mà tránh, hắn sẽ ăn thịt người sao.
Cầu Hi Mai cúi người lách sang một bên, tránh đi cái ôm của Quản Nguyên Thiện, “Chỉ là mấy năm nay người ra người vào huyện Bình Khê có chỗ dị thường, ta hoài nghi trên thực tế không có người nào chuyển đi, các ngươi không ngại thì có thể từ đây mà điều tra.”
Trải qua một thời gian ở chung, nàng không phải không thấy tâm ý của Quản Nguyên Thiện đối với nàng, thậm chí có thể nói là thích, hắn biểu hiện rất rõ ràng, người sáng suốt liếc mắt nhìn một cái liền hiểu, gần như là rõ rành rành.
Mà nàng không phải không động lòng, nhưng nàng không dám động lòng, đã gặp qua bà bà tham tài, vị hôn phu phong lưu không chịu nổi hôn nhân, nàng đã mệt mỏi, không nguyện đem tương lai của bản thân ủy thác cho một nam nhân khác, nàng thua không nổi nữa.
Hơn nữa nàng cũng không môn đăng hộ đối với hắn, ngay cả Đinh phủ xuất thân từ thương nhân cũng xem thường nàng, mọi cách nhục nhã nàng, thân là thứ tử dòng chính Cao Thịnh Hầu phủ, đại thần trẻ tuổi được hoàng thượng ân sủng, tiền đồ của hắn vô khả hạn lượng, nàng địa vị thấp kém sao xứng được với hắn.
Cho nên nàng không thể đáp lại hắn, đoạn tình cảm này chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, một ngày hắn quay về kinh sẽ quên nàng thôi, tìm một tiểu thư khuê các xứng đôi, mây cùng trăng ngẫu nhiên gặp nhau cũng sẽ tách ra trong gió.
“Lần này liên quan đến rất nhiều quan viên Giang Nam, ý của hoàng thượng là nghiêm tra khinh phán, chỉ bắt những kẻ chủ mưu cùng với vây cánh, còn lại những người liên quan không sâu nhiều lắm chỉ bị giáng mấy cấp, nếu Đinh phủ cũng bị ảnh hưởng...” Hắn là quan chủ thẩm, còn có thể cho một nhân tình.
Hoàng thượng không thể đưa tất cả quan lớn, quan nhỏ vào đại lao, mặc dù khoa cử ba năm một lần vừa thi xong, nhưng lần lượt bổ sung quan mới không quen chính vụ địa phương, nếu Giang Nam không có quan viên cai quản, triều đình sẽ rơi vào hỗn loạn.
Bởi vậy hoàng thượng nói, muốn nghiêm tra, liệt kê ra danh sách những quan viên có liên quan, nhưng nếu có sự hối cải, hoặc bị ép phải thông đồng thì được xử nhẹ, trước quan sát vài năm nếu không sửa đổi sẽ bị bãi chức, hoàng thượng nhân từ, cho bọn họ cơ hội lấy công chuộc tội.
“Giải quyết việc chung, phạm pháp phải xử cho công bằng, không thể vì có quan hệ mà tha, nếu không người người đều sẽ phạm pháp, người có tâm tư đen tối ngày càng nhiều.” Thiên lý rõ ràng, báo ứng không bao giờ sai, làm chuyện sai trái thì phải dũng cảm gánh vác. Huống chi tình cảm của nàng và Đinh phủ đã hết, không còn liên quan.
“Được, ta nghe lời ngươi, chuyện cũ kia đã theo nước chảy đi, chúng ta tìm ngày đẹp trời đi thả diều đi.” Nghe lời của nương, đại phú đại quý. Nương của hắn đã nói qua, mà hắn là đứa con hiếu thảo, tuyệt đối sẽ nghe theo.
“Thả diều?” Không phải là đang thương thảo án Giang Tô sao, sao lại nhảy sang chuyện chơi đùa rồi? Hắn càng ngày càng khiến cho người khác mờ mịt.
Quản Nguyên Thiện dùng vẻ mặt oán phu nhìn nàng. “Ta vốn muốn nói là tìm một ngày đẹp trời nói chuyện yêu đương, sợ nàng da mặt mỏng sẽ cho một cái tát.”
“Đại nhân đừng nói lung tung.” Hắn thật sự là, rõ là... Miệng không có chừng mực.
Cầu Hi Mai vừa thẹn vừa cáu lập tức đứng dậy, ôm lấy sổ sách đi ra khỏi thư phòng, đi tới cửa nghĩ tới những sổ sách này đều ngang với chứng cứ, không thể bí mật mang theo xuất phủ, nàng lại quay lại, đặt những sổ sách này xuống, sắc mặt bình tĩnh lần thứ hai đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối đều không nhìn đến ánh mắt cún con của Quản Nguyên Thiện, bóng lưng xinh đẹp đi vội vàng, một đám muốn cười cũng không dám cười, mặt đỏ hết lên vì nhịn cười, nhất trí đồng tình với Quản nhị thiếu, giai nhân lòng vững như sắt nha!
“Ai nha, nữ hài tử thẹn thùng, các người mở to mắt nhìn cho rõ, nàng đương nhiên là nữ tử thẹn thùng, khó mà nói ra được ngoài miệng, nguyện kết đồng tâm.” Quản Nguyên Thiện tự quyết định, bộ dạng như đã ôm được mỹ nhân về nhà.
“Người xác định không phải là tự mình đa tình chứ?” Hoa nở và kết quả là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Một ánh mắt lạnh lùng bắn đến, “Lần trước ta bảo ngươi đi lo chuyện muối sao rồi? Tiếp theo phải làm thế nào, đừng làm hỏng chuyện của ta.”
“Ta đã chuyển muối đến Giang Tây, giao cho thế tử gia, hắn nói sẽ lấy danh nghĩa triều đình công khai đấu giá, giá cao thì được, tiền thu được sẽ bổ sung vào quốc khố.” Những tham quan này tổn thất nặng nề, bọn hắn luôn lấy giá thấp để mua muối lậu, rồi chuyển muốn đến Bắc Địa, lấy giá cao hơn giá gốc bảy tám lần.
“Đại ca của ta?” Huynh ấy sao cũng tới xem náo nhiệt vậy?
“Hiện giờ đường thủy Giang Nam lẩn quẩn, vài nhóm người ngựa đồng thời xuất hiện lại chỗ thuyền muối bị cướp, cùng nhau chỉ trích đối phương biển thủ, lại nói người phụ trách lần này phải chịu trách nhiệm, ai cũng không chịu đứng ra đền bù, có mấy đệ tử quan gia bị nâng quay về....”
“Hi nhi, không phải đã nói là đừng gọi ta là đại nhân rồi hay sao? Gọi là Quản nhị ca dễ nghe hơn nhiều, cũng thể hiện rõ giao tình của chúng ta.” Quản Nguyên Thiện nghiêng đầu, giọng nói nhỏ nhẹ giống như nhỏ ra nước vậy. “Thôn Tú Thủy do ai quản lý? Đi điều tra số gạo thiếu kia cho ta, còn có ai là người thao túng giá gạo, điều tra hai việc cùng nhau, nghĩ biện pháp để bọn họ bán tháo giá rẻ.” Muốn trữ hàng để thu lời, hắn sẽ làm cho bọn họ ngay cả gốc cũng không thu về được.
“Thôn Tú Thủy do Tri phủ Ôn Châu quản lý, Ôn Châu cách Giang Châu năm trăm dặm, thôn Tú Thủy nằm ở ranh giới hai vùng, chúng tôi đã điều tra qua đó là vùng núi, có chưa đến một vạn người...” Mạc Hiểu Sinh cười gượng mồ hôi lạnh rơi xuống, hắn điều tra không thấy điều gì lạ, sao tiểu cô nương này lại tìm ra được manh mối cực nhỏ như vậy.
“Mai Hi, sao ngươi phát hiện chỗ không thích hợp? Ta đã ở thôn Tú Thủy đợi hai ngày, dân phong giản dị, dân chúng an phận, bọn họ có chỗ dựa vững chắc, đại bộ phận là thợ săn cùng chăn nuôi, chỉ có một số nhỏ là làm ruộng.” Lúa giống chuyển đến thôn Tú Thủy thì trồng ở đâu, chẳng sẽ là muốn trồng ở giữa sườn núi..
“Không được gọi là Mai Hi, muốn gọi cũng phải cung kính gọi là Mai tiên sinh.” Hi nhi nhà hắn là để tên mãng phu kia gọi sao? Miệng đầy mùi phân.
“Bá đạo...” Đối với Quản Nguyên Thiện cố tình gây sự, Mạc Hiểu Sinh chỉ dám lầm bầm hai câu.
“Các ngươi đặt vài cuốn sổ này cạnh nhau là sẽ hiểu ra, trên đó đã bị động tay động chân, đơn giản vốn không nhìn ra chỗ nào khác biệt.” Cầu Hi Mai lấy bút đánh dấu vài chỗ, điểm vào nét bút làm ký hiệu, những chỗ đó đã bị người chỉnh sửa, nhưng mà sau khi đối chiếu, sổ giáp có vào không có ra, sổ ất xuất lương nhưng không có hóa đơn, sổ bính kí lương ngày lại không có thực thu, sổ không ghi nhưng có người vẫn lấy được lương ra.
Thật ra rất đơn giản, chỉ là đổi trắng thay đen, dời hoa nối cây, trong quá trình vận chuyển, chỗ này bớt một chút, chỗ kia bớt một chút, cuối cùng khi chuyển đến chỗ cần chuyển thì đã chẳng còn mấy, mà quan viên tiếp nhận vốn cũng thu lương làm của riêng, làm giả giấy tờ đánh tráo.
Căn cứ theo pháp luật triều đình, gạo tồn ba năm sẽ lấy ra bán theo giá cũ, gạo mới nhập, gạo cũ ra, mới cũ thay nhau, loại bỏ gạo cũ bình thường có mùi nấm mốc, giá bình thường phổ biến không cao, ước chừng khoảng một phần năm gạo mới, nhà nghèo không có gạo thì mới mua gạo cũ.
Nói cách khác, quan thương quan viên đã trước một bước lấy gạo mới bán giá cao, đợi đến ba năm sau mới dùng gạo cũ báo cáo với triều đình, một lần buôn bán lời gấp bốn lần, khiến người ta liều lĩnh lựa chọn giữa tội khi quân và lợi lộc.
“Ài, sao ta không nghĩ tới điểm này, lúc trước xem sổ sách cũng cảm thấy có chỗ không đúng, nhưng mà lật qua lật lại sổ sách đã bị chỉnh sửa vẫn là không hiểu, hai mắt nhìn chằm chằm ta cho rằng mình quá đa tâm.” Văn gia sư vuốt râu, cảm thán liên tục. Thì ra là ông tìm lầm hướng.
“Cha ta khi còn sống đã từng nói qua, gần thôn Tú Thủy từng có nạn trộm cướp, triều đình phái binh đoàn đến tiêu diệt nhưng không thành mà lui, nghe nói có người đi mật báo trước, hai ngàn thổ phỉ sau một đêm liền biến mất, mà thôn Tú Thủy lại xuất hiện nhiều hộ săn bắn.” Phụ thân nàng nói muốn xin Vương Khải đại nhân phái người đi điều tra, nhưng không lâu sau phụ thân liền xảy ra chuyện.
“Ngươi nói là thôn Tú Thủy có khả năng là ổ thổ phỉ?” Quản Nguyên Thiện vẫn luôn lấy thái độ thoải mái để tra án lập tức biến sắc, mày kiếm nhíu lại.
“Ta không dám khẳng định, đó là khi cha ta còn sống đã vô tình nói lúc ta đang ở thư phòng, ta đang xem sách, không để tâm nghe rõ, khi đó ông ấy vô cùng lo lắng, nhiều lần nói không diệt được thổ phỉ, dân chúng không thể được yên.” Nhưng mà không ngờ rằng thổ phỉ chưa diệt, ông ấy đã mất vì xe ngựa bị vỡ.
“Khi còn sống?” Quản Nguyên Thiện ngưng trọng liếc mắt trao đổi cùng với các phụ tá, lúc này đã trùng hợp, hiển nhiên là có ẩn tình.
Chưa xác định chắc chắn, mọi người đều nói năng cẩn trọng, bọn họ không cho rằng phụ thân của Mai Hi chết là ngoài ý muốn, nếu liên lụy đến lợi ích của người khác, ông ấy ngáng đường của người khác không thể không gặp chuyện, vì tiền tài những thủ đoạn này là hiển nhiên.
Cầu Hi Mai chuyên tâm nghiên cứu sổ sách không phát hiện dị trạng trong phòng, nàng vô cùng vui vẻ vì bản thân có thể tìm ra những điều đó, nàng không hy vọng người khác cho rằng nàng chỉ là gối thêu hoa, không có năng lực làm gì.
“Di? Huyện Bình Khê...” Cầu Hi Mai kinh ngạc hô nhỏ.
“Huyện Bình Khê làm sao?” Mọi người lập tức chuyển sự chú ý lên nàng, cho rằng nàng lại phát hiện sơ hở của bọn hắn.
“Không có gì, hảo hữu của phụ thân là Đinh Vượng Hải chính là tri huyện huyện Bình Khê.” Huyện Bình Khê cách thôn Tú Thủy không tới một trăm dặm, có điều đường thủy nối thẳng hai vùng.
“A? Đinh Vượng Hải không phải là cha chồng của ngươi....Nha! Ai dẫm lên chân ta vậy?” Mạc Hiểu Sinh ôm chân đau nhảy dựng lên tìm hung thủ.
“Hi nhi, hắn là người không có đầu óc, ngươi nhìn xem vẻ mặt của hắn liền biết là không tốt đẹp gì, chúng ta rất thương hại cho đời sau của hắn, đáng tiếc không có tổ tông tốt.”
Vô cớ bị dẫm lên chân một cước, lại bị lườm, Mạc Hiểu Sinh thật sự vô tội khổ mà không nói được, trong lòng mọi người đều biết rõ, vì sao không được nói.
“Ta không sao, không cần lo lắng cho ta, người Đinh gia rất tư lợi, nhưng chưa tạo thành tổn thương gì với ta, mọi người không cần che đậy sợ ta bị tổn thương, thật ra ta rất vui vẻ khi rời khỏi Đinh phủ.” Nàng chưa phải chịu ủy khuất, trước khi bị những tổn thương đó nàng đã đi trước một bước thoát thân.
“Hi nhi, lòng ta thương ngươi...” Hừ, tránh cái gì mà tránh, hắn sẽ ăn thịt người sao.
Cầu Hi Mai cúi người lách sang một bên, tránh đi cái ôm của Quản Nguyên Thiện, “Chỉ là mấy năm nay người ra người vào huyện Bình Khê có chỗ dị thường, ta hoài nghi trên thực tế không có người nào chuyển đi, các ngươi không ngại thì có thể từ đây mà điều tra.”
Trải qua một thời gian ở chung, nàng không phải không thấy tâm ý của Quản Nguyên Thiện đối với nàng, thậm chí có thể nói là thích, hắn biểu hiện rất rõ ràng, người sáng suốt liếc mắt nhìn một cái liền hiểu, gần như là rõ rành rành.
Mà nàng không phải không động lòng, nhưng nàng không dám động lòng, đã gặp qua bà bà tham tài, vị hôn phu phong lưu không chịu nổi hôn nhân, nàng đã mệt mỏi, không nguyện đem tương lai của bản thân ủy thác cho một nam nhân khác, nàng thua không nổi nữa.
Hơn nữa nàng cũng không môn đăng hộ đối với hắn, ngay cả Đinh phủ xuất thân từ thương nhân cũng xem thường nàng, mọi cách nhục nhã nàng, thân là thứ tử dòng chính Cao Thịnh Hầu phủ, đại thần trẻ tuổi được hoàng thượng ân sủng, tiền đồ của hắn vô khả hạn lượng, nàng địa vị thấp kém sao xứng được với hắn.
Cho nên nàng không thể đáp lại hắn, đoạn tình cảm này chỉ có thể chôn sâu dưới đáy lòng, một ngày hắn quay về kinh sẽ quên nàng thôi, tìm một tiểu thư khuê các xứng đôi, mây cùng trăng ngẫu nhiên gặp nhau cũng sẽ tách ra trong gió.
“Lần này liên quan đến rất nhiều quan viên Giang Nam, ý của hoàng thượng là nghiêm tra khinh phán, chỉ bắt những kẻ chủ mưu cùng với vây cánh, còn lại những người liên quan không sâu nhiều lắm chỉ bị giáng mấy cấp, nếu Đinh phủ cũng bị ảnh hưởng...” Hắn là quan chủ thẩm, còn có thể cho một nhân tình.
Hoàng thượng không thể đưa tất cả quan lớn, quan nhỏ vào đại lao, mặc dù khoa cử ba năm một lần vừa thi xong, nhưng lần lượt bổ sung quan mới không quen chính vụ địa phương, nếu Giang Nam không có quan viên cai quản, triều đình sẽ rơi vào hỗn loạn.
Bởi vậy hoàng thượng nói, muốn nghiêm tra, liệt kê ra danh sách những quan viên có liên quan, nhưng nếu có sự hối cải, hoặc bị ép phải thông đồng thì được xử nhẹ, trước quan sát vài năm nếu không sửa đổi sẽ bị bãi chức, hoàng thượng nhân từ, cho bọn họ cơ hội lấy công chuộc tội.
“Giải quyết việc chung, phạm pháp phải xử cho công bằng, không thể vì có quan hệ mà tha, nếu không người người đều sẽ phạm pháp, người có tâm tư đen tối ngày càng nhiều.” Thiên lý rõ ràng, báo ứng không bao giờ sai, làm chuyện sai trái thì phải dũng cảm gánh vác. Huống chi tình cảm của nàng và Đinh phủ đã hết, không còn liên quan.
“Được, ta nghe lời ngươi, chuyện cũ kia đã theo nước chảy đi, chúng ta tìm ngày đẹp trời đi thả diều đi.” Nghe lời của nương, đại phú đại quý. Nương của hắn đã nói qua, mà hắn là đứa con hiếu thảo, tuyệt đối sẽ nghe theo.
“Thả diều?” Không phải là đang thương thảo án Giang Tô sao, sao lại nhảy sang chuyện chơi đùa rồi? Hắn càng ngày càng khiến cho người khác mờ mịt.
Quản Nguyên Thiện dùng vẻ mặt oán phu nhìn nàng. “Ta vốn muốn nói là tìm một ngày đẹp trời nói chuyện yêu đương, sợ nàng da mặt mỏng sẽ cho một cái tát.”
“Đại nhân đừng nói lung tung.” Hắn thật sự là, rõ là... Miệng không có chừng mực.
Cầu Hi Mai vừa thẹn vừa cáu lập tức đứng dậy, ôm lấy sổ sách đi ra khỏi thư phòng, đi tới cửa nghĩ tới những sổ sách này đều ngang với chứng cứ, không thể bí mật mang theo xuất phủ, nàng lại quay lại, đặt những sổ sách này xuống, sắc mặt bình tĩnh lần thứ hai đi ra ngoài.
Từ đầu đến cuối đều không nhìn đến ánh mắt cún con của Quản Nguyên Thiện, bóng lưng xinh đẹp đi vội vàng, một đám muốn cười cũng không dám cười, mặt đỏ hết lên vì nhịn cười, nhất trí đồng tình với Quản nhị thiếu, giai nhân lòng vững như sắt nha!
“Ai nha, nữ hài tử thẹn thùng, các người mở to mắt nhìn cho rõ, nàng đương nhiên là nữ tử thẹn thùng, khó mà nói ra được ngoài miệng, nguyện kết đồng tâm.” Quản Nguyên Thiện tự quyết định, bộ dạng như đã ôm được mỹ nhân về nhà.
“Người xác định không phải là tự mình đa tình chứ?” Hoa nở và kết quả là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.
Một ánh mắt lạnh lùng bắn đến, “Lần trước ta bảo ngươi đi lo chuyện muối sao rồi? Tiếp theo phải làm thế nào, đừng làm hỏng chuyện của ta.”
“Ta đã chuyển muối đến Giang Tây, giao cho thế tử gia, hắn nói sẽ lấy danh nghĩa triều đình công khai đấu giá, giá cao thì được, tiền thu được sẽ bổ sung vào quốc khố.” Những tham quan này tổn thất nặng nề, bọn hắn luôn lấy giá thấp để mua muối lậu, rồi chuyển muốn đến Bắc Địa, lấy giá cao hơn giá gốc bảy tám lần.
“Đại ca của ta?” Huynh ấy sao cũng tới xem náo nhiệt vậy?
“Hiện giờ đường thủy Giang Nam lẩn quẩn, vài nhóm người ngựa đồng thời xuất hiện lại chỗ thuyền muối bị cướp, cùng nhau chỉ trích đối phương biển thủ, lại nói người phụ trách lần này phải chịu trách nhiệm, ai cũng không chịu đứng ra đền bù, có mấy đệ tử quan gia bị nâng quay về....”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook