Cách Tuần Phủ Lừa Thê
-
Chương 5-1
Nhà cũ của Liễu gia thành đông...Nàng nhớ rõ là giếng nhỏ phía bắc đi về
phía tây, qua đường Bình Dương, sau đó là nhà Ngô bá...A! Tìm được rồi.
Nắm chặt quai rương đựng bút giấy, sắc mặt Cầu Hi Mai có chút căng thẳng chỉnh lại đầu tóc quần áo, sờ ngọc đới cột tóc có bị lệch hay không, nàng nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới, chắc chắn không để lộ ra thân phận nữ nhân, lúc này mới ưỡn ngực hít một hơi thật sâu, tiến lên gõ cửa.
Một mình đến đây vẽ tranh, nói không sợ là gạt người, nhưng nghĩ đến gương mặt trắng trẻo của đệ đệ và muội muội, dũng khí của nàng lên lớn hơn, toàn bộ băn khoăn so với hai đứa nhở đều không thể bằng, bọn họ mới là quan trọng nhất.
”Ai vậy? Mới sáng sớm đã đến làm phiền người khác rồi.”
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, giờ thìn cũng không phải là sớm, giờ mão vào triều mới gọi là sớm.
Cầu Hi Mai không muốn tranh cãi, trầm ổn vái chào người gác cổng, thần sắc tự nhiên nói: “Tại hạ họ Cầu, đặc biệt tới vẽ tranh cho chủ nhà.”
”Họ Cầu gì, chưa từng nghe qua...” Người gác cổng trẻ tuổi hai mắt còn đang nhập nhèm đột nhiên giật thót mình, thái độ trở nên cung kính giống như một người khác, hai tay xoa vào nhau nịnh nọt, “Ai nha! Là Cầu họa sĩ, gia chủ nhà tôi đã chờ ngài lâu rồi, mời mau tiến vào, tiểu nhân giúp người cầm đồ...”
Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp. Trong đầu Cầu Hi Mai rất nhanh hiện lên những lời này,“Không cần, cảm ơn ý tốt của huynh, tại hạ không có thói quen để người khác đụng vào đồ của ta.”
Từ khi bị bỏ hàn dược trong thang thuốc, thức ăn, quần áo cũng phát hiện có người cố ý bỏ vào, kể cả người cùng sống cùng dưới một mái hiên thỉnh thoảng cũng ngáng chân, ám hạ độc thủ, Cầu Hi Mai nghi ngờ ba người.
Không phải tất cả mọi người đều có tâm tư độc ác, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, kinh nghiệm của nàng quá ít, nên phải cảnh giác đối với mọi chuyện, người có gánh nặng gia đình thì không thể lơ là được, mọi việc nàng làm đều phải nghĩ đến đệ đệ và muội muội, nàng tốt thì chúng nó mới có một tương lai tốt, mỗi bước đi của nàng đều không thể đi sai, nó liên quan đến ba mạng người.
Cũng là sau khi sống lại nàng mới đặc biệt cẩn thận đối với những người xung quanh mình, để tránh bị người khác hại mà không biết, đồ bên người của nàng đều cố gắng không cho người khác đụng vào, để ý đến nhiều việc xung quanh thì sẽ nhiều thêm một cơ hội sống, nàng không thể phạm sai lầm một lần nữa, nàng không có cách nào đối mặt với những đả kích như trước nữa.
Hi Lan, Hi Trúc, tỷ tỷ nhất định sẽ bảo vệ các em, chúng ta sẽ không để mặc cho người khác xâu xé nữa, tỷ tỷ sẽ chăm sóc các em đến lúc trưởng thành, các em sẽ không cô đơn đến chết ở một căn phòng gió lạnh, khi chết cả người gầy như que củi toàn thân không có mấy lạng thịt.
Trước mắt hiện lên từng hình ảnh khiến lòng người tan vỡ, Cầu Hi Mai mạnh mẽ vực lại tinh thần, gạt đi những hình ảnh kia, nàng cất bước đi qua cánh cửa sơn, nét mặt của nàng bình tĩnh nghênh đón ánh mặt trời, khóe môi hơn nhếch lên, một bước nàng sẽ là thời điểm thay đổi vận mệnh của nàng.
Một lần nữa quét vôi lại cả tòa nhà lớn, người gác cổng dẫn vào cửa sau,tiếp theo nhìn thấy quan gia sắc mặt nghiêm túc, trên mặt ông không có cảm xúc, không nói không cười, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu, “Xin mời đi theo tôi”, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc đi phía trước.
Nếu không phải là nàng đã từng là tiểu thư của phủ Hưng Xương Bá, thì đã sớm hoa mắt, khắp nơi đều là đình đài lầu các, thủy tạ núi giả, nếu không phải là người ở quen đại trạch, đi vài vòng sợ là sẽ bị lạc trong đó, tìm không ra lối ra.
Cầu Hi Mai trong lòng đề phòng cẩn thận nhớ kỹ cảnh trí bên đường đã đi qua, nàng âm thầm quan sát bố trí bốn phía, tỉ mỉ ở trong lòng vẽ ra một bức gia đình, chỗ nào có cửa, chỗ nào là ngõ cụt đều nhớ rất rõ.
Người không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nàng không hề có chút quen biết nào đối với Quản công tử ra tay hào phóng, biết người biết mặt không biết lòng, nàng phải chuẩn bị cho chính mình nhiều thêm một con đường sống, là người xấu thì một chút cũng khó nhìn ra, thận trọng là chuyện bình thường của người.
Thật ra nàng đối với việc bản thân quá mức phòng bị có chút buồn cười, nhưng mà trong lòng có chút chua xót, nếu chỉ có một mình, nàng sẽ không để ý trước mặt có phải là đầm rồng hang hổ hay không, hoặc là núi đao vạn trượng, có thể để nàng thoát khỏi Đinh phủ bạc tình, dù chết nàng cũng đi tới!
Đáng tiếc trên người nàng còn có thêm hai tâm can, mạng của nàng không thuộc về mình, vì hai em, nàng nhất định phải thời thời khắc khắc cảnh giác, cho dù là một viên đá nhỏ, một cành cây nhỏ cũng phải chuyển đi, ai biết được bên dưới tảng đá, cành cây đó có phải là một cái động hay không, chờ nàng hụt chân ngã xuống.
Trải qua cái chết một lần, nàng càng trở nên cẩn thận hơn, một chuyện vô cùng đơn giản cũng sẽ tự chủ được mà suy nghĩ ra vô số khả năng, trông gà hóa cuốc đề phòng bất cứ cái gì tiếp cận ba tỷ đệ nàng, bởi vì nàng không thể thua, cũng không dám đánh cược, một lần sinh tử phân ly đã khiến nàng sợ hãi.
”Ngươi đã đến rồi nha! Ta còn tưởng phải quá trưa ngươi mới tới, dậy hơi muộn, mong đừng chê bai.” Quản Nguyên Thiện tinh thần hưng phấn giống như vừa đánh quyền xong, sắc mặt hồng hào cười đi đến, mùi mồ hôi bay vào cái mũi mẫn cảm của Cầu Hi Mai, nàng không tự chủ mà lùi lại, hai gò má đỏ lên.
”Cuối năm bận rộn, phải đi giao tranh cho khách, ta chỉ có thể tới vào buổi sáng, quá giờ ngọ là phải rời đi.” Nàng thừa dịp Đinh phủ đang bận rộn chuẩn bị năm mới mà không để tâm chú ý tới nàng, lúc này mới im lặng trốn ra từ cửa sau.
Dù sao cũng là “bệnh phụ” ấm sắc thuốc, ngoại trừ trượng phu thỉnh thoảng nhớ tới mình còn có một thê tử, trên dưới Đinh phủ không ai chủ động tiếp cận đại thiếu phu nhân bị Lỗ thị ghét bỏ, nàng dưỡng bệnh ở một sân viện hẻo lánh, cũng ít người qua lại. Ấu Hồng đã bị nàng tống đi, Thanh Miêu cũng bị nàng bắt ở trong phòng nhỏ may quần áo, bữa trưa của nàng dùng muốn, đến giờ ngọ quay về phủ, nàng có hai canh giờ để vẽ tranh, tới sớm hoàn thành sớm.
Nàng đã ăn bữa sáng rồi mới xuất phủ, ít nhất đã gặp qua bà tử đưa cơm, chứng minh nàng ở nhà, rồi sau đó lấy lý do tĩnh dưỡng sợ ầm ỹ đuổi vài nha hoàn hầu hạ đi, chờ đến khi tất cả mọi người đi xa mới cải trang, khóa cửa trước sau đó lại trèo cửa sổ mà ra.
Chẳng qua là mọi việc đều không có tuyệt đối, phải có phòng trước.
”Khó có được hữu duyên, ngươi đâu cần ngại ở lại dùng cơm, nhìn ngươi, vai nhỏ thân bạc gió thổi cái liền bay, ở trong phủ ta cái gì cũng không có, chỉ có cơm là nhiều, ngươi đừng khách khí với ta.” Nàng thật sự quá gầy, cánh tay còn không to bằng một thân trúc thô. Ánh mắt Quản Nguyên Thiện không tự giác mà nhìn chỗ ống tay áo lộ ra một khoảng cổ tay trắng noãn, lồng ngực đập thình thịch.
”Không được, trong nhà có người chờ ta về ăn cơm.” Nghĩ đến nhóm đệ muội khuôn mặt khờ dại tươi cười, Cầu Hi Mai lộ ra ý cười nhu hòa.
Nàng không biết nụ cười này của mình giống như tuyết trắng hòa tan thành nước xuân, lén lút chảy vào một lòng của một người nào đó, in xuống một bóng hình xinh đẹp.
”Có người chờ ngươi?” Quản Nguyên Thiện không vui nhăn mày, giọng nói giống như nuốt vào một cân bột sắt, u sầu ấm ức.
Nàng cười mà không đáp, đem rương đồ đặt trên đất, “Ngài muốn vẽ chỗ nào, ta chuẩn bị màu vẽ một chút.”
Quản Nguyên Thiện tiện tay chỉ một cái, “Chọn chỗ đó đi!”
Chỗ hắn chỉ là một khoảng góc tường chất đầy đá thái hồ đã không còn bóng loáng, một gốc cây đã héo, chỉ còn cành khô cao lớn run rẩy bị tuyết phủ một nửa, muốn đẹp như tranh thật sự là không có gì hay để nói.
Nhưng dưới mắt nhìn của họa sĩ, không chỗ nào không thể vẽ, phải nhìn tâm tình và tài vẽ, một đóa cúc dại cũng có thể thành một tuyệt phẩm.
”Được, mời ngài chờ một lát.”
”A! Ngươi thật sự muốn vẽ tranh?” Quản Nguyên Thiện nghĩ sai rồi muốn đổi ý vẻ mặt kinh ngạc.
Dụng cụ vẽ của Cầu Hi Mai đều là tự chuẩn bị, nhìn nàng cái gì cũng đã chuẩn bị đủ, ngay cả trà cũng là trà để trong ống trúc, khí phách của Quản Nguyên Thiện lập tức bị đả bại, sắc mặt có phần u ám, hắn có chút không vui vẻ, nàng đã chuẩn bị hết thì hắn còn gì để làm?
Anh hùng không có chỗ dụng võ, chính là tiếng lòng của hắn lúc này.
Nắm chặt quai rương đựng bút giấy, sắc mặt Cầu Hi Mai có chút căng thẳng chỉnh lại đầu tóc quần áo, sờ ngọc đới cột tóc có bị lệch hay không, nàng nhìn lại bản thân từ trên xuống dưới, chắc chắn không để lộ ra thân phận nữ nhân, lúc này mới ưỡn ngực hít một hơi thật sâu, tiến lên gõ cửa.
Một mình đến đây vẽ tranh, nói không sợ là gạt người, nhưng nghĩ đến gương mặt trắng trẻo của đệ đệ và muội muội, dũng khí của nàng lên lớn hơn, toàn bộ băn khoăn so với hai đứa nhở đều không thể bằng, bọn họ mới là quan trọng nhất.
”Ai vậy? Mới sáng sớm đã đến làm phiền người khác rồi.”
Nàng ngẩng đầu nhìn mặt trời, giờ thìn cũng không phải là sớm, giờ mão vào triều mới gọi là sớm.
Cầu Hi Mai không muốn tranh cãi, trầm ổn vái chào người gác cổng, thần sắc tự nhiên nói: “Tại hạ họ Cầu, đặc biệt tới vẽ tranh cho chủ nhà.”
”Họ Cầu gì, chưa từng nghe qua...” Người gác cổng trẻ tuổi hai mắt còn đang nhập nhèm đột nhiên giật thót mình, thái độ trở nên cung kính giống như một người khác, hai tay xoa vào nhau nịnh nọt, “Ai nha! Là Cầu họa sĩ, gia chủ nhà tôi đã chờ ngài lâu rồi, mời mau tiến vào, tiểu nhân giúp người cầm đồ...”
Không có việc gì mà ân cần, không phải gian trá tức trộm cắp. Trong đầu Cầu Hi Mai rất nhanh hiện lên những lời này,“Không cần, cảm ơn ý tốt của huynh, tại hạ không có thói quen để người khác đụng vào đồ của ta.”
Từ khi bị bỏ hàn dược trong thang thuốc, thức ăn, quần áo cũng phát hiện có người cố ý bỏ vào, kể cả người cùng sống cùng dưới một mái hiên thỉnh thoảng cũng ngáng chân, ám hạ độc thủ, Cầu Hi Mai nghi ngờ ba người.
Không phải tất cả mọi người đều có tâm tư độc ác, nhưng cẩn thận vẫn tốt hơn, kinh nghiệm của nàng quá ít, nên phải cảnh giác đối với mọi chuyện, người có gánh nặng gia đình thì không thể lơ là được, mọi việc nàng làm đều phải nghĩ đến đệ đệ và muội muội, nàng tốt thì chúng nó mới có một tương lai tốt, mỗi bước đi của nàng đều không thể đi sai, nó liên quan đến ba mạng người.
Cũng là sau khi sống lại nàng mới đặc biệt cẩn thận đối với những người xung quanh mình, để tránh bị người khác hại mà không biết, đồ bên người của nàng đều cố gắng không cho người khác đụng vào, để ý đến nhiều việc xung quanh thì sẽ nhiều thêm một cơ hội sống, nàng không thể phạm sai lầm một lần nữa, nàng không có cách nào đối mặt với những đả kích như trước nữa.
Hi Lan, Hi Trúc, tỷ tỷ nhất định sẽ bảo vệ các em, chúng ta sẽ không để mặc cho người khác xâu xé nữa, tỷ tỷ sẽ chăm sóc các em đến lúc trưởng thành, các em sẽ không cô đơn đến chết ở một căn phòng gió lạnh, khi chết cả người gầy như que củi toàn thân không có mấy lạng thịt.
Trước mắt hiện lên từng hình ảnh khiến lòng người tan vỡ, Cầu Hi Mai mạnh mẽ vực lại tinh thần, gạt đi những hình ảnh kia, nàng cất bước đi qua cánh cửa sơn, nét mặt của nàng bình tĩnh nghênh đón ánh mặt trời, khóe môi hơn nhếch lên, một bước nàng sẽ là thời điểm thay đổi vận mệnh của nàng.
Một lần nữa quét vôi lại cả tòa nhà lớn, người gác cổng dẫn vào cửa sau,tiếp theo nhìn thấy quan gia sắc mặt nghiêm túc, trên mặt ông không có cảm xúc, không nói không cười, từ đầu đến cuối chỉ nói một câu, “Xin mời đi theo tôi”, vẻ mặt lạnh lùng, nghiêm túc đi phía trước.
Nếu không phải là nàng đã từng là tiểu thư của phủ Hưng Xương Bá, thì đã sớm hoa mắt, khắp nơi đều là đình đài lầu các, thủy tạ núi giả, nếu không phải là người ở quen đại trạch, đi vài vòng sợ là sẽ bị lạc trong đó, tìm không ra lối ra.
Cầu Hi Mai trong lòng đề phòng cẩn thận nhớ kỹ cảnh trí bên đường đã đi qua, nàng âm thầm quan sát bố trí bốn phía, tỉ mỉ ở trong lòng vẽ ra một bức gia đình, chỗ nào có cửa, chỗ nào là ngõ cụt đều nhớ rất rõ.
Người không sợ nhất vạn, chỉ sợ vạn nhất, nàng không hề có chút quen biết nào đối với Quản công tử ra tay hào phóng, biết người biết mặt không biết lòng, nàng phải chuẩn bị cho chính mình nhiều thêm một con đường sống, là người xấu thì một chút cũng khó nhìn ra, thận trọng là chuyện bình thường của người.
Thật ra nàng đối với việc bản thân quá mức phòng bị có chút buồn cười, nhưng mà trong lòng có chút chua xót, nếu chỉ có một mình, nàng sẽ không để ý trước mặt có phải là đầm rồng hang hổ hay không, hoặc là núi đao vạn trượng, có thể để nàng thoát khỏi Đinh phủ bạc tình, dù chết nàng cũng đi tới!
Đáng tiếc trên người nàng còn có thêm hai tâm can, mạng của nàng không thuộc về mình, vì hai em, nàng nhất định phải thời thời khắc khắc cảnh giác, cho dù là một viên đá nhỏ, một cành cây nhỏ cũng phải chuyển đi, ai biết được bên dưới tảng đá, cành cây đó có phải là một cái động hay không, chờ nàng hụt chân ngã xuống.
Trải qua cái chết một lần, nàng càng trở nên cẩn thận hơn, một chuyện vô cùng đơn giản cũng sẽ tự chủ được mà suy nghĩ ra vô số khả năng, trông gà hóa cuốc đề phòng bất cứ cái gì tiếp cận ba tỷ đệ nàng, bởi vì nàng không thể thua, cũng không dám đánh cược, một lần sinh tử phân ly đã khiến nàng sợ hãi.
”Ngươi đã đến rồi nha! Ta còn tưởng phải quá trưa ngươi mới tới, dậy hơi muộn, mong đừng chê bai.” Quản Nguyên Thiện tinh thần hưng phấn giống như vừa đánh quyền xong, sắc mặt hồng hào cười đi đến, mùi mồ hôi bay vào cái mũi mẫn cảm của Cầu Hi Mai, nàng không tự chủ mà lùi lại, hai gò má đỏ lên.
”Cuối năm bận rộn, phải đi giao tranh cho khách, ta chỉ có thể tới vào buổi sáng, quá giờ ngọ là phải rời đi.” Nàng thừa dịp Đinh phủ đang bận rộn chuẩn bị năm mới mà không để tâm chú ý tới nàng, lúc này mới im lặng trốn ra từ cửa sau.
Dù sao cũng là “bệnh phụ” ấm sắc thuốc, ngoại trừ trượng phu thỉnh thoảng nhớ tới mình còn có một thê tử, trên dưới Đinh phủ không ai chủ động tiếp cận đại thiếu phu nhân bị Lỗ thị ghét bỏ, nàng dưỡng bệnh ở một sân viện hẻo lánh, cũng ít người qua lại. Ấu Hồng đã bị nàng tống đi, Thanh Miêu cũng bị nàng bắt ở trong phòng nhỏ may quần áo, bữa trưa của nàng dùng muốn, đến giờ ngọ quay về phủ, nàng có hai canh giờ để vẽ tranh, tới sớm hoàn thành sớm.
Nàng đã ăn bữa sáng rồi mới xuất phủ, ít nhất đã gặp qua bà tử đưa cơm, chứng minh nàng ở nhà, rồi sau đó lấy lý do tĩnh dưỡng sợ ầm ỹ đuổi vài nha hoàn hầu hạ đi, chờ đến khi tất cả mọi người đi xa mới cải trang, khóa cửa trước sau đó lại trèo cửa sổ mà ra.
Chẳng qua là mọi việc đều không có tuyệt đối, phải có phòng trước.
”Khó có được hữu duyên, ngươi đâu cần ngại ở lại dùng cơm, nhìn ngươi, vai nhỏ thân bạc gió thổi cái liền bay, ở trong phủ ta cái gì cũng không có, chỉ có cơm là nhiều, ngươi đừng khách khí với ta.” Nàng thật sự quá gầy, cánh tay còn không to bằng một thân trúc thô. Ánh mắt Quản Nguyên Thiện không tự giác mà nhìn chỗ ống tay áo lộ ra một khoảng cổ tay trắng noãn, lồng ngực đập thình thịch.
”Không được, trong nhà có người chờ ta về ăn cơm.” Nghĩ đến nhóm đệ muội khuôn mặt khờ dại tươi cười, Cầu Hi Mai lộ ra ý cười nhu hòa.
Nàng không biết nụ cười này của mình giống như tuyết trắng hòa tan thành nước xuân, lén lút chảy vào một lòng của một người nào đó, in xuống một bóng hình xinh đẹp.
”Có người chờ ngươi?” Quản Nguyên Thiện không vui nhăn mày, giọng nói giống như nuốt vào một cân bột sắt, u sầu ấm ức.
Nàng cười mà không đáp, đem rương đồ đặt trên đất, “Ngài muốn vẽ chỗ nào, ta chuẩn bị màu vẽ một chút.”
Quản Nguyên Thiện tiện tay chỉ một cái, “Chọn chỗ đó đi!”
Chỗ hắn chỉ là một khoảng góc tường chất đầy đá thái hồ đã không còn bóng loáng, một gốc cây đã héo, chỉ còn cành khô cao lớn run rẩy bị tuyết phủ một nửa, muốn đẹp như tranh thật sự là không có gì hay để nói.
Nhưng dưới mắt nhìn của họa sĩ, không chỗ nào không thể vẽ, phải nhìn tâm tình và tài vẽ, một đóa cúc dại cũng có thể thành một tuyệt phẩm.
”Được, mời ngài chờ một lát.”
”A! Ngươi thật sự muốn vẽ tranh?” Quản Nguyên Thiện nghĩ sai rồi muốn đổi ý vẻ mặt kinh ngạc.
Dụng cụ vẽ của Cầu Hi Mai đều là tự chuẩn bị, nhìn nàng cái gì cũng đã chuẩn bị đủ, ngay cả trà cũng là trà để trong ống trúc, khí phách của Quản Nguyên Thiện lập tức bị đả bại, sắc mặt có phần u ám, hắn có chút không vui vẻ, nàng đã chuẩn bị hết thì hắn còn gì để làm?
Anh hùng không có chỗ dụng võ, chính là tiếng lòng của hắn lúc này.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook