Nhạc nào đó cứ thế đến nhà Nhạc Phương Chích.
Lúc uống thuốc Bạch Mặc cũng rất ngoan, hoàn toàn không khó đối phó như người chăm sóc phàn nàn.

Trên thực tế ngoại trừ hở ra là co lại vào trong góc, cậu lại luôn rất yên lặng bên cạnh Nhạc Phương Chích.

Nhạc Phương Chích bảo cậu đánh răng, cậu cũng đánh răng, tuy nhìn rất vụng về, tựa như hai tay không nghe sai khiến.
Công cụ tìm kiếm nào đó lớn nhất trong nước giống như một trò đùa, nhập từ khóa vào, lại hiện lên kết quả đủ loại quảng cáo của bệnh viên tư khiến người ta sinh nghi.

Nhạc Phương Chích lướt rất lâu, khó khăn lắm mới tìm được một giao diện trông có vẻ chuyên nghiệp, lại bị đẩy lùi bởi các thuật ngữ chuyên ngành làm hoa mắt người.

Lúc đi học thành tích của hắn rất kém, vừa nhìn thấy một đoạn văn dài nghiêm túc đã đau cả đầu.
Người ở góc tường cúi đầu xuống.
Hắn liếc nhìn người trên đất: “Tôi biết cậu có thể nghe hiểu.” Thấy người kia không có phản ứng gì, Nhạc Phương Chích cảm thấy mình vẫn nên dữ dằn, bèn hăm dọa nói: “Trung thực chút đi, đừng gây chuyện cho tôi, nếu không sẽ không có cơm cho cậu ăn.”Hắn đi tới, người trên mặt đất mới được đặt tên co rúm lại một cái, bị Nhạc Phương Chích xách lên như xách gà con: “Đi thôi, lên tầng rửa tay, lát nữa ăn cơm.”Mới đầu Lão Phú đưa người lên tầng, không biết người này lại lặng lẽ đi xuống tầng lúc nào, ngồi co ro ngoài cửa phòng kho ở tầng một.

Nhạc Phương Chích đem thức ăn khô lên bếp, bắt đầu bận trong bận ngoài chuẩn bị đồ cho ngày mai, người này ngồi ở đó ôm đầu gối không nói tiếng nào.
Nhạc nào đó cứ thế đến nhà Nhạc Phương Chích.
Công cụ tìm kiếm nào đó lớn nhất trong nước giống như một trò đùa, nhập từ khóa vào, lại hiện lên kết quả đủ loại quảng cáo của bệnh viên tư khiến người ta sinh nghi.

Nhạc Phương Chích lướt rất lâu, khó khăn lắm mới tìm được một giao diện trông có vẻ chuyên nghiệp, lại bị đẩy lùi bởi các thuật ngữ chuyên ngành làm hoa mắt người.

Lúc đi học thành tích của hắn rất kém, vừa nhìn thấy một đoạn văn dài nghiêm túc đã đau cả đầu.
Hồi lâu, người trên đất lắc đầu.Sưởi ấm[1] vừa mới bật, trong phòng cũng không nóng lắm.

Tầng một phải buôn bán, lại mở cửa suốt ngày, Nhạc Phương Chích nhấc chậu inox to đùng lên đãi đậu đỏ bên cạnh bồn rửa, thuận miệng nói: “Cậu đừng ngồi đó, lạnh lắm lên tầng ngồi đi.”
[1]
Tất nhiên người kia không nhúc nhích.
Nếu lúc này tỉnh táo, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy mất tự nhiên.

Tiếc rằng đang giữa lúc tỉnh và ngủ, con người chỉ còn lại bản năng tham lam sự thoải mái.

Người trong lòng rất ấm, Nhạc Phương Chích không kịp ngẫm nghĩ gì nữa đã lăn ra ngủ.
Nhưng thở dài thì thở dài, tốc độ làm việc lại nhanh hơn ngày thường, đến buổi tối đóng cửa quán đã gần như chuẩn bị xong mọi thứ cho ngày mai.

Hắn không đi ra ngoài mua đồ giống ngày thường mà khóa cửa sớm, tì lên mặt bàn như có điều suy nghĩ.Thật sự rất giống con động vật nhỏ mới vừa được nhặt về.Tất nhiên người kia không nhúc nhích.
Hồi lâu, người trên đất lắc đầu.
Cuối cùng Bạch Mặc cũng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trong mắt Nhạc Phương Chích.
Cơm tối hắn chỉ cho Bạch Mặc ăn một phần ba cái màn thầu.

Rạch một cái ở giữa, gắp mận heo đã ướp vào, ăn cùng với nước canh.

Mới đầu Bạch Mặc ăn rất chậm, về sau thì hơi ăn như hổ đói.

Nhạc Phương Chích thật sự không dám cho cậu ăn nhiều vì trước đó bác sĩ dặn, phải từ từ.Nhạc Phương Chích kiên nhẫn khuyên: “Nếu bị cảm nữa sẽ không có tiền chữa cho cậu.

Còn phải truyền nước mỗi ngày đấy.”
Nhạc Phương Chích đãi sạch đậu đỏ, ngâm nước sạch, dùng vỏ cao lương đậy lại rồi vội vàng quay lại máy làm bánh màn thầu, xếp nắm màn thầu đã chất đống lại lên lồng hấp: “Cậu nằm viện một lần tôi tốn hơn ba mươi nghìn tệ, ghi sổ cả rồi.

Đợi cậu khỏe lên thì ở lại đâu làm việc trả nợ đi.”
Hắn đi tới, người trên mặt đất mới được đặt tên co rúm lại một cái, bị Nhạc Phương Chích xách lên như xách gà con: “Đi thôi, lên tầng rửa tay, lát nữa ăn cơm.”
Nhạc Phương Chích cảm thấy có thể đó là ảo giác, lần đầu tiên hắn cảm thấy Bạch Mặc đang nhìn mình.Tầng hai yên tĩnh, tiếng ồn ào náo động bên ngoài dường như cách rất xa.

Nhạc Phương Chích ngồi xổm xuống, sờ lên cái trán trơn bóng của Bạch Mặc: “Vẫn hơi nóng này.

Cơm nước xong xuôi rồi uống thuốc, đi nghỉ ngơi sớm.

Mau khỏe lại, sẽ không khó chịu nữa.” Hắn không tự giác dịu dàng lại: “Ngoan.”Người kia vẫn không cử động.
Cuối cùng tìm được người bên bồn tắm trong nhà vệ sinh.

Bạch Mặc ngơ ngác ngồi co quắp trên mặt đất.

Dường như cậu luôn co ro ở đủ loại xó xỉnh, dáng vẻ sợ bị người khác phát hiện.
Người ở góc tường cúi đầu xuống.Nhạc Phương Chích đãi sạch đậu đỏ, ngâm nước sạch, dùng vỏ cao lương đậy lại rồi vội vàng quay lại máy làm bánh màn thầu, xếp nắm màn thầu đã chất đống lại lên lồng hấp: “Cậu nằm viện một lần tôi tốn hơn ba mươi nghìn tệ, ghi sổ cả rồi.

Đợi cậu khỏe lên thì ở lại đâu làm việc trả nợ đi.”
Nhạc Phương Chích cũng không hiểu những thuật ngữ điều trị kia.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được sự sợ hãi và căng thẳng mọi lúc của Bạch Mặc, và sự ỷ lại như có như không của người này đối với mình.Hắn liếc nhìn người trên đất: “Tôi biết cậu có thể nghe hiểu.” Thấy người kia không có phản ứng gì, Nhạc Phương Chích cảm thấy mình vẫn nên dữ dằn, bèn hăm dọa nói: “Trung thực chút đi, đừng gây chuyện cho tôi, nếu không sẽ không có cơm cho cậu ăn.”
Nếu lúc này tỉnh táo, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy mất tự nhiên.

Tiếc rằng đang giữa lúc tỉnh và ngủ, con người chỉ còn lại bản năng tham lam sự thoải mái.

Người trong lòng rất ấm, Nhạc Phương Chích không kịp ngẫm nghĩ gì nữa đã lăn ra ngủ.
Nuôi gì mà không phải nuôi chứ.

Bây giờ Nhạc Phương Chích nghĩ rất thoáng, đây cũng đo ông trời an bài, nếu không thì làm sao cứ khiến cậu ấy ở lì ở cửa nhà mình không đi chứ.
Cơm tối hắn chỉ cho Bạch Mặc ăn một phần ba cái màn thầu.


Rạch một cái ở giữa, gắp mận heo đã ướp vào, ăn cùng với nước canh.

Mới đầu Bạch Mặc ăn rất chậm, về sau thì hơi ăn như hổ đói.

Nhạc Phương Chích thật sự không dám cho cậu ăn nhiều vì trước đó bác sĩ dặn, phải từ từ.Lúc uống thuốc Bạch Mặc cũng rất ngoan, hoàn toàn không khó đối phó như người chăm sóc phàn nàn.

Trên thực tế ngoại trừ hở ra là co lại vào trong góc, cậu lại luôn rất yên lặng bên cạnh Nhạc Phương Chích.

Nhạc Phương Chích bảo cậu đánh răng, cậu cũng đánh răng, tuy nhìn rất vụng về, tựa như hai tay không nghe sai khiến.Không ngờ người trước mắt hít mũi một cái, sau đó nước mắt chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của cậu.
Nhạc Phương Chích lập tức hơi sững người: “Sao lại khóc, tôi cũng có nói gì đâu… Được được được, cậu là ông tổ, cậu lên tầng ngồi một lúc hộ tôi cái được không? Tôi đang bận đây này!”
Nhưng thở dài thì thở dài, tốc độ làm việc lại nhanh hơn ngày thường, đến buổi tối đóng cửa quán đã gần như chuẩn bị xong mọi thứ cho ngày mai.

Hắn không đi ra ngoài mua đồ giống ngày thường mà khóa cửa sớm, tì lên mặt bàn như có điều suy nghĩ.
Sau bữa ăn hắn lại cho Bạch Mặc nửa quả quýt ngọt.

Sau đó tính toán thời gian, bảo Bạch Mặc uống thuốc luôn.
Nuôi gì mà không phải nuôi chứ.

Bây giờ Nhạc Phương Chích nghĩ rất thoáng, đây cũng đo ông trời an bài, nếu không thì làm sao cứ khiến cậu ấy ở lì ở cửa nhà mình không đi chứ.Hắn liếc nhìn người trên đất: “Tôi biết cậu có thể nghe hiểu.” Thấy người kia không có phản ứng gì, Nhạc Phương Chích cảm thấy mình vẫn nên dữ dằn, bèn hăm dọa nói: “Trung thực chút đi, đừng gây chuyện cho tôi, nếu không sẽ không có cơm cho cậu ăn.”Nhạc Phương Chích lập tức hơi sững người: “Sao lại khóc, tôi cũng có nói gì đâu… Được được được, cậu là ông tổ, cậu lên tầng ngồi một lúc hộ tôi cái được không? Tôi đang bận đây này!”
Nhạc Phương Chích cảm thấy có thể đó là ảo giác, lần đầu tiên hắn cảm thấy Bạch Mặc đang nhìn mình.
Phòng không được ấm cho lắm, Nhạc Phương Chích không dám để cho cậu tắm rửa, chỉ tìm cho cậu bộ đồ ngủ sạch sẽ để thay, là quần áo thu của Nhạc Phương Chích.

Quần áo bọc lấy cơ thể gầy còm của Bạch Mặc có vẻ rất trống rỗng.

Nhạc Phương Chích kéo thảm điện ra, nói với Bạch Mặc: “Cậu ngủ ở đây.”
Nhạc Phương Chích chép miệng một cái, có phần bất lực.

Mấy ngày nay hắn thở dài nhiều hơn hắn thở dài cả một năm.Người ở góc tường cúi đầu xuống.
Mới đầu Lão Phú đưa người lên tầng, không biết người này lại lặng lẽ đi xuống tầng lúc nào, ngồi co ro ngoài cửa phòng kho ở tầng một.

Nhạc Phương Chích đem thức ăn khô lên bếp, bắt đầu bận trong bận ngoài chuẩn bị đồ cho ngày mai, người này ngồi ở đó ôm đầu gối không nói tiếng nào.
Nuôi gì mà không phải nuôi chứ.

Bây giờ Nhạc Phương Chích nghĩ rất thoáng, đây cũng đo ông trời an bài, nếu không thì làm sao cứ khiến cậu ấy ở lì ở cửa nhà mình không đi chứ.Nhạc Phương Chích chép miệng một cái, có phần bất lực.

Mấy ngày nay hắn thở dài nhiều hơn hắn thở dài cả một năm.
Lắc đầu là sao? Nhạc Phương Chích cũng không rõ lắm.

Hắn suy nghĩ chốc lát: “Dù sao trong thời gian ngắn cậu không đến nơi khác được, tôi cũng không thể cứ gọi cậu là ai kia ai kia.

Trông mặt mũi cậu trắng trẻo, cậu mang họ Bạch nhé.

Ừm… lúc mới nhặt được cậu cậu đen thùi lùi, giống như bôi mực lên mặt… Được rồi, sau này cậu tên là Bạch Mặc.” Hắn tự suy nghĩ một lúc: “Hừm, nghe văn nghệ phết chứ đùa.”
Nhạc Phương Chích nghĩ đến những lời bác sĩ đã nói với mình khi Bạch Mặc nằm viện.

Bác sĩ của khoa tâm thần đã đến hội chẩn, nghi ngờ trước đó cậu bị kích thích gì đó, nên bị động kinh.

Bác sĩ đề nghị trước tiên tạo cho cậu một môi trường ổn định, để cậu thả lỏng ra, cơ thể mau chóng hồi phục khỏe mạnh, sau đó lại cân nhắc đến việc điều trị bước tiếp theo.Nhưng thở dài thì thở dài, tốc độ làm việc lại nhanh hơn ngày thường, đến buổi tối đóng cửa quán đã gần như chuẩn bị xong mọi thứ cho ngày mai.

Hắn không đi ra ngoài mua đồ giống ngày thường mà khóa cửa sớm, tì lên mặt bàn như có điều suy nghĩ.
Nhưng thở dài thì thở dài, tốc độ làm việc lại nhanh hơn ngày thường, đến buổi tối đóng cửa quán đã gần như chuẩn bị xong mọi thứ cho ngày mai.

Hắn không đi ra ngoài mua đồ giống ngày thường mà khóa cửa sớm, tì lên mặt bàn như có điều suy nghĩ.
Bên kia hấp thịt, bên này Nhạc Phương Chích lại tiện thể làm canh trứng rau chân vịt.

Toàn bộ quá trình chỉ hai mươi phút, có rau có thịt, còn có hai cái màn thầu to cố tình giữ lại trong hộp cơm.

Lúc này màn thầu vẫn còn nóng hôi hổi.“Cậu tên gì?”
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có người cuộn tròn lại ủi vào trong lòng mình.

Nhạc Phương Chích mơ mơ màng nghĩ, giờ lại không giống chó con mà giống mèo.Người ở trong góc không có phản ứng.
Nhạc Phương Chích tắt đèn.
Sau bữa ăn hắn lại cho Bạch Mặc nửa quả quýt ngọt.

Sau đó tính toán thời gian, bảo Bạch Mặc uống thuốc luôn.
Vì một chút ỷ lại này, đã khiến hắn mềm lòng không giải thích được.

Họ Nhạc của hắn cũng không phải không còn gì khác, có người cần hắn.

Mặc dù người này chỉ là bệnh nhân điên không ra điên ngốc không ra ngốc.Nhạc Phương Chích đoán: “Quên rồi, không biết, hay là cậu không hiểu những gì tôi nói?”
Người ở trong góc không có phản ứng.
Cơm tối hắn chỉ cho Bạch Mặc ăn một phần ba cái màn thầu.

Rạch một cái ở giữa, gắp mận heo đã ướp vào, ăn cùng với nước canh.

Mới đầu Bạch Mặc ăn rất chậm, về sau thì hơi ăn như hổ đói.


Nhạc Phương Chích thật sự không dám cho cậu ăn nhiều vì trước đó bác sĩ dặn, phải từ từ.
“Cậu tên gì?”
Không ngờ người trước mắt hít mũi một cái, sau đó nước mắt chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của cậu.Nhạc Phương Chích lập tức hơi sững người: “Sao lại khóc, tôi cũng có nói gì đâu… Được được được, cậu là ông tổ, cậu lên tầng ngồi một lúc hộ tôi cái được không? Tôi đang bận đây này!”Hồi lâu, người trên đất lắc đầu.
Tất nhiên người kia không nhúc nhích.
Lắc đầu là sao? Nhạc Phương Chích cũng không rõ lắm.

Hắn suy nghĩ chốc lát: “Dù sao trong thời gian ngắn cậu không đến nơi khác được, tôi cũng không thể cứ gọi cậu là ai kia ai kia.

Trông mặt mũi cậu trắng trẻo, cậu mang họ Bạch nhé.

Ừm… lúc mới nhặt được cậu cậu đen thùi lùi, giống như bôi mực lên mặt… Được rồi, sau này cậu tên là Bạch Mặc.” Hắn tự suy nghĩ một lúc: “Hừm, nghe văn nghệ phết chứ đùa.”
Sau rốt Nhạc Phương Chích từ bỏ.

Đợi khi nào đó rảnh rỗi phải đến bệnh viện đứng đắn tìm bác sĩ tin cậy hỏi xem.

Hắn nghĩ.

Mình cũng không thiếu miếng cơm, cậu ta ở lại đây có thể làm việc hay không, cũng làm bạn với mình.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có người cuộn tròn lại ủi vào trong lòng mình.

Nhạc Phương Chích mơ mơ màng nghĩ, giờ lại không giống chó con mà giống mèo.
Phòng không được ấm cho lắm, Nhạc Phương Chích không dám để cho cậu tắm rửa, chỉ tìm cho cậu bộ đồ ngủ sạch sẽ để thay, là quần áo thu của Nhạc Phương Chích.

Quần áo bọc lấy cơ thể gầy còm của Bạch Mặc có vẻ rất trống rỗng.

Nhạc Phương Chích kéo thảm điện ra, nói với Bạch Mặc: “Cậu ngủ ở đây.”
Nhạc nào đó cứ thế đến nhà Nhạc Phương Chích.Hắn đi tới, người trên mặt đất mới được đặt tên co rúm lại một cái, bị Nhạc Phương Chích xách lên như xách gà con: “Đi thôi, lên tầng rửa tay, lát nữa ăn cơm.”
Cơm tối hắn chỉ cho Bạch Mặc ăn một phần ba cái màn thầu.

Rạch một cái ở giữa, gắp mận heo đã ướp vào, ăn cùng với nước canh.

Mới đầu Bạch Mặc ăn rất chậm, về sau thì hơi ăn như hổ đói.

Nhạc Phương Chích thật sự không dám cho cậu ăn nhiều vì trước đó bác sĩ dặn, phải từ từ.
Nhạc Phương Chích cảm thấy có thể đó là ảo giác, lần đầu tiên hắn cảm thấy Bạch Mặc đang nhìn mình.
Lắc đầu là sao? Nhạc Phương Chích cũng không rõ lắm.

Hắn suy nghĩ chốc lát: “Dù sao trong thời gian ngắn cậu không đến nơi khác được, tôi cũng không thể cứ gọi cậu là ai kia ai kia.

Trông mặt mũi cậu trắng trẻo, cậu mang họ Bạch nhé.

Ừm… lúc mới nhặt được cậu cậu đen thùi lùi, giống như bôi mực lên mặt… Được rồi, sau này cậu tên là Bạch Mặc.” Hắn tự suy nghĩ một lúc: “Hừm, nghe văn nghệ phết chứ đùa.”Nhạc Phương Chích đãi sạch đậu đỏ, ngâm nước sạch, dùng vỏ cao lương đậy lại rồi vội vàng quay lại máy làm bánh màn thầu, xếp nắm màn thầu đã chất đống lại lên lồng hấp: “Cậu nằm viện một lần tôi tốn hơn ba mươi nghìn tệ, ghi sổ cả rồi.

Đợi cậu khỏe lên thì ở lại đâu làm việc trả nợ đi.”Nhạc Phương Chích nấu cơm tối trong phòng bếp.

Mận heo[2] và thịt ba chỉ đã được luộc chín mấy ngày trước rồi để đông, lúc này muốn ăn, phải lấy ra rã đông, cắt thành miếng, xếp trong bát to.

Lại rắc tỏi băm lên thịt, đổ một ít nước tương dọc theo thành bát, để lại một lớp mỏng dưới đáy bát, cuối cùng nhỏ mấy giọt dầu vừng trên tỏi băm.

Xong việc bỏ vào lồng hấp nhỏ hấp một lát là được.
[2]
Nhạc Phương Chích kiên nhẫn khuyên: “Nếu bị cảm nữa sẽ không có tiền chữa cho cậu.

Còn phải truyền nước mỗi ngày đấy.”
Phòng không được ấm cho lắm, Nhạc Phương Chích không dám để cho cậu tắm rửa, chỉ tìm cho cậu bộ đồ ngủ sạch sẽ để thay, là quần áo thu của Nhạc Phương Chích.

Quần áo bọc lấy cơ thể gầy còm của Bạch Mặc có vẻ rất trống rỗng.

Nhạc Phương Chích kéo thảm điện ra, nói với Bạch Mặc: “Cậu ngủ ở đây.”Bên kia hấp thịt, bên này Nhạc Phương Chích lại tiện thể làm canh trứng rau chân vịt.

Toàn bộ quá trình chỉ hai mươi phút, có rau có thịt, còn có hai cái màn thầu to cố tình giữ lại trong hộp cơm.

Lúc này màn thầu vẫn còn nóng hôi hổi.
Hắn mở chiếc bàn gấp nhỏ ra, thò đầu tìm Bạch Mặc.Nhưng thở dài thì thở dài, tốc độ làm việc lại nhanh hơn ngày thường, đến buổi tối đóng cửa quán đã gần như chuẩn bị xong mọi thứ cho ngày mai.

Hắn không đi ra ngoài mua đồ giống ngày thường mà khóa cửa sớm, tì lên mặt bàn như có điều suy nghĩ.Công cụ tìm kiếm nào đó lớn nhất trong nước giống như một trò đùa, nhập từ khóa vào, lại hiện lên kết quả đủ loại quảng cáo của bệnh viên tư khiến người ta sinh nghi.

Nhạc Phương Chích lướt rất lâu, khó khăn lắm mới tìm được một giao diện trông có vẻ chuyên nghiệp, lại bị đẩy lùi bởi các thuật ngữ chuyên ngành làm hoa mắt người.

Lúc đi học thành tích của hắn rất kém, vừa nhìn thấy một đoạn văn dài nghiêm túc đã đau cả đầu.Hắn mở chiếc bàn gấp nhỏ ra, thò đầu tìm Bạch Mặc.
Nhạc Phương Chích vỗ cậu một cái, xem như an ủi, sau đó bắt đầu lấy điện thoại tìm kiếm: “Rối loạn tâm thần là bệnh gì?”

Bạch Mặc rất ngoan ngoãn nằm xuống.

Nhưng sau khi nằm xuống cũng cuộn người lại rất chặt.Lông mi của Bạch Mặc đang run.Cuối cùng tìm được người bên bồn tắm trong nhà vệ sinh.

Bạch Mặc ngơ ngác ngồi co quắp trên mặt đất.

Dường như cậu luôn co ro ở đủ loại xó xỉnh, dáng vẻ sợ bị người khác phát hiện.
Nhạc Phương Chích kiên nhẫn khuyên: “Nếu bị cảm nữa sẽ không có tiền chữa cho cậu.

Còn phải truyền nước mỗi ngày đấy.”
Người ở trong góc không có phản ứng.Thật sự rất giống con động vật nhỏ mới vừa được nhặt về.
Lông mi của Bạch Mặc đang run.
Mới đầu Lão Phú đưa người lên tầng, không biết người này lại lặng lẽ đi xuống tầng lúc nào, ngồi co ro ngoài cửa phòng kho ở tầng một.

Nhạc Phương Chích đem thức ăn khô lên bếp, bắt đầu bận trong bận ngoài chuẩn bị đồ cho ngày mai, người này ngồi ở đó ôm đầu gối không nói tiếng nào.
Nhạc Phương Chích kiên nhẫn khuyên: “Nếu bị cảm nữa sẽ không có tiền chữa cho cậu.

Còn phải truyền nước mỗi ngày đấy.”Sau rốt Nhạc Phương Chích từ bỏ.

Đợi khi nào đó rảnh rỗi phải đến bệnh viện đứng đắn tìm bác sĩ tin cậy hỏi xem.

Hắn nghĩ.

Mình cũng không thiếu miếng cơm, cậu ta ở lại đây có thể làm việc hay không, cũng làm bạn với mình.Nhạc Phương Chích nghĩ đến những lời bác sĩ đã nói với mình khi Bạch Mặc nằm viện.

Bác sĩ của khoa tâm thần đã đến hội chẩn, nghi ngờ trước đó cậu bị kích thích gì đó, nên bị động kinh.

Bác sĩ đề nghị trước tiên tạo cho cậu một môi trường ổn định, để cậu thả lỏng ra, cơ thể mau chóng hồi phục khỏe mạnh, sau đó lại cân nhắc đến việc điều trị bước tiếp theo.
Nhạc Phương Chích nấu cơm tối trong phòng bếp.

Mận heo[2] và thịt ba chỉ đã được luộc chín mấy ngày trước rồi để đông, lúc này muốn ăn, phải lấy ra rã đông, cắt thành miếng, xếp trong bát to.

Lại rắc tỏi băm lên thịt, đổ một ít nước tương dọc theo thành bát, để lại một lớp mỏng dưới đáy bát, cuối cùng nhỏ mấy giọt dầu vừng trên tỏi băm.

Xong việc bỏ vào lồng hấp nhỏ hấp một lát là được.
Nhạc Phương Chích cũng không hiểu những thuật ngữ điều trị kia.

Nhưng hắn có thể cảm nhận được sự sợ hãi và căng thẳng mọi lúc của Bạch Mặc, và sự ỷ lại như có như không của người này đối với mình.
Không ngờ người trước mắt hít mũi một cái, sau đó nước mắt chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của cậu.
Hắn mở chiếc bàn gấp nhỏ ra, thò đầu tìm Bạch Mặc.
Vì một chút ỷ lại này, đã khiến hắn mềm lòng không giải thích được.

Họ Nhạc của hắn cũng không phải không còn gì khác, có người cần hắn.

Mặc dù người này chỉ là bệnh nhân điên không ra điên ngốc không ra ngốc.
Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có người cuộn tròn lại ủi vào trong lòng mình.

Nhạc Phương Chích mơ mơ màng nghĩ, giờ lại không giống chó con mà giống mèo.
Thật sự rất giống con động vật nhỏ mới vừa được nhặt về.
Tầng hai yên tĩnh, tiếng ồn ào náo động bên ngoài dường như cách rất xa.

Nhạc Phương Chích ngồi xổm xuống, sờ lên cái trán trơn bóng của Bạch Mặc: “Vẫn hơi nóng này.

Cơm nước xong xuôi rồi uống thuốc, đi nghỉ ngơi sớm.

Mau khỏe lại, sẽ không khó chịu nữa.” Hắn không tự giác dịu dàng lại: “Ngoan.”
Bạch Mặc rất ngoan ngoãn nằm xuống.

Nhưng sau khi nằm xuống cũng cuộn người lại rất chặt.
Cuối cùng Bạch Mặc cũng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trong mắt Nhạc Phương Chích.
Không ngờ người trước mắt hít mũi một cái, sau đó nước mắt chảy ra từ đôi mắt trống rỗng của cậu.
Nhạc Phương Chích đoán: “Quên rồi, không biết, hay là cậu không hiểu những gì tôi nói?”Sau bữa ăn hắn lại cho Bạch Mặc nửa quả quýt ngọt.

Sau đó tính toán thời gian, bảo Bạch Mặc uống thuốc luôn.Nhạc Phương Chích cảm thấy có thể đó là ảo giác, lần đầu tiên hắn cảm thấy Bạch Mặc đang nhìn mình.
Nhạc Phương Chích đãi sạch đậu đỏ, ngâm nước sạch, dùng vỏ cao lương đậy lại rồi vội vàng quay lại máy làm bánh màn thầu, xếp nắm màn thầu đã chất đống lại lên lồng hấp: “Cậu nằm viện một lần tôi tốn hơn ba mươi nghìn tệ, ghi sổ cả rồi.

Đợi cậu khỏe lên thì ở lại đâu làm việc trả nợ đi.”
Nhạc Phương Chích nấu cơm tối trong phòng bếp.

Mận heo[2] và thịt ba chỉ đã được luộc chín mấy ngày trước rồi để đông, lúc này muốn ăn, phải lấy ra rã đông, cắt thành miếng, xếp trong bát to.

Lại rắc tỏi băm lên thịt, đổ một ít nước tương dọc theo thành bát, để lại một lớp mỏng dưới đáy bát, cuối cùng nhỏ mấy giọt dầu vừng trên tỏi băm.

Xong việc bỏ vào lồng hấp nhỏ hấp một lát là được.Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có người cuộn tròn lại ủi vào trong lòng mình.

Nhạc Phương Chích mơ mơ màng nghĩ, giờ lại không giống chó con mà giống mèo.Cuối cùng tìm được người bên bồn tắm trong nhà vệ sinh.

Bạch Mặc ngơ ngác ngồi co quắp trên mặt đất.

Dường như cậu luôn co ro ở đủ loại xó xỉnh, dáng vẻ sợ bị người khác phát hiện.Cơm tối hắn chỉ cho Bạch Mặc ăn một phần ba cái màn thầu.

Rạch một cái ở giữa, gắp mận heo đã ướp vào, ăn cùng với nước canh.

Mới đầu Bạch Mặc ăn rất chậm, về sau thì hơi ăn như hổ đói.

Nhạc Phương Chích thật sự không dám cho cậu ăn nhiều vì trước đó bác sĩ dặn, phải từ từ.
Nhạc Phương Chích chép miệng một cái, có phần bất lực.

Mấy ngày nay hắn thở dài nhiều hơn hắn thở dài cả một năm.

Lông mi của Bạch Mặc đang run.
Hắn liếc nhìn người trên đất: “Tôi biết cậu có thể nghe hiểu.” Thấy người kia không có phản ứng gì, Nhạc Phương Chích cảm thấy mình vẫn nên dữ dằn, bèn hăm dọa nói: “Trung thực chút đi, đừng gây chuyện cho tôi, nếu không sẽ không có cơm cho cậu ăn.”
Cuối cùng Bạch Mặc cũng ngẩng đầu, ánh mắt rơi vào trong mắt Nhạc Phương Chích.Nhạc Phương Chích tắt đèn.Cuối cùng tìm được người bên bồn tắm trong nhà vệ sinh.

Bạch Mặc ngơ ngác ngồi co quắp trên mặt đất.

Dường như cậu luôn co ro ở đủ loại xó xỉnh, dáng vẻ sợ bị người khác phát hiện.Sau bữa ăn hắn lại cho Bạch Mặc nửa quả quýt ngọt.

Sau đó tính toán thời gian, bảo Bạch Mặc uống thuốc luôn.
Nhạc Phương Chích đoán: “Quên rồi, không biết, hay là cậu không hiểu những gì tôi nói?”
Mới đầu Lão Phú đưa người lên tầng, không biết người này lại lặng lẽ đi xuống tầng lúc nào, ngồi co ro ngoài cửa phòng kho ở tầng một.

Nhạc Phương Chích đem thức ăn khô lên bếp, bắt đầu bận trong bận ngoài chuẩn bị đồ cho ngày mai, người này ngồi ở đó ôm đầu gối không nói tiếng nào.“Cậu tên gì?”Lúc uống thuốc Bạch Mặc cũng rất ngoan, hoàn toàn không khó đối phó như người chăm sóc phàn nàn.

Trên thực tế ngoại trừ hở ra là co lại vào trong góc, cậu lại luôn rất yên lặng bên cạnh Nhạc Phương Chích.

Nhạc Phương Chích bảo cậu đánh răng, cậu cũng đánh răng, tuy nhìn rất vụng về, tựa như hai tay không nghe sai khiến.
Nhạc Phương Chích vỗ cậu một cái, xem như an ủi, sau đó bắt đầu lấy điện thoại tìm kiếm: “Rối loạn tâm thần là bệnh gì?”Phòng không được ấm cho lắm, Nhạc Phương Chích không dám để cho cậu tắm rửa, chỉ tìm cho cậu bộ đồ ngủ sạch sẽ để thay, là quần áo thu của Nhạc Phương Chích.

Quần áo bọc lấy cơ thể gầy còm của Bạch Mặc có vẻ rất trống rỗng.

Nhạc Phương Chích kéo thảm điện ra, nói với Bạch Mặc: “Cậu ngủ ở đây.”
Lúc uống thuốc Bạch Mặc cũng rất ngoan, hoàn toàn không khó đối phó như người chăm sóc phàn nàn.

Trên thực tế ngoại trừ hở ra là co lại vào trong góc, cậu lại luôn rất yên lặng bên cạnh Nhạc Phương Chích.

Nhạc Phương Chích bảo cậu đánh răng, cậu cũng đánh răng, tuy nhìn rất vụng về, tựa như hai tay không nghe sai khiến.Bạch Mặc rất ngoan ngoãn nằm xuống.

Nhưng sau khi nằm xuống cũng cuộn người lại rất chặt.
Lắc đầu là sao? Nhạc Phương Chích cũng không rõ lắm.

Hắn suy nghĩ chốc lát: “Dù sao trong thời gian ngắn cậu không đến nơi khác được, tôi cũng không thể cứ gọi cậu là ai kia ai kia.

Trông mặt mũi cậu trắng trẻo, cậu mang họ Bạch nhé.

Ừm… lúc mới nhặt được cậu cậu đen thùi lùi, giống như bôi mực lên mặt… Được rồi, sau này cậu tên là Bạch Mặc.” Hắn tự suy nghĩ một lúc: “Hừm, nghe văn nghệ phết chứ đùa.”Nhạc Phương Chích vỗ cậu một cái, xem như an ủi, sau đó bắt đầu lấy điện thoại tìm kiếm: “Rối loạn tâm thần là bệnh gì?”
Bên kia hấp thịt, bên này Nhạc Phương Chích lại tiện thể làm canh trứng rau chân vịt.

Toàn bộ quá trình chỉ hai mươi phút, có rau có thịt, còn có hai cái màn thầu to cố tình giữ lại trong hộp cơm.

Lúc này màn thầu vẫn còn nóng hôi hổi.Sau bữa ăn hắn lại cho Bạch Mặc nửa quả quýt ngọt.

Sau đó tính toán thời gian, bảo Bạch Mặc uống thuốc luôn.Công cụ tìm kiếm nào đó lớn nhất trong nước giống như một trò đùa, nhập từ khóa vào, lại hiện lên kết quả đủ loại quảng cáo của bệnh viên tư khiến người ta sinh nghi.

Nhạc Phương Chích lướt rất lâu, khó khăn lắm mới tìm được một giao diện trông có vẻ chuyên nghiệp, lại bị đẩy lùi bởi các thuật ngữ chuyên ngành làm hoa mắt người.

Lúc đi học thành tích của hắn rất kém, vừa nhìn thấy một đoạn văn dài nghiêm túc đã đau cả đầu.
Sau rốt Nhạc Phương Chích từ bỏ.

Đợi khi nào đó rảnh rỗi phải đến bệnh viện đứng đắn tìm bác sĩ tin cậy hỏi xem.

Hắn nghĩ.

Mình cũng không thiếu miếng cơm, cậu ta ở lại đây có thể làm việc hay không, cũng làm bạn với mình.
Nhạc Phương Chích lập tức hơi sững người: “Sao lại khóc, tôi cũng có nói gì đâu… Được được được, cậu là ông tổ, cậu lên tầng ngồi một lúc hộ tôi cái được không? Tôi đang bận đây này!”
Người kia vẫn không cử động.
Bên kia hấp thịt, bên này Nhạc Phương Chích lại tiện thể làm canh trứng rau chân vịt.

Toàn bộ quá trình chỉ hai mươi phút, có rau có thịt, còn có hai cái màn thầu to cố tình giữ lại trong hộp cơm.

Lúc này màn thầu vẫn còn nóng hôi hổi.
Nuôi gì mà không phải nuôi chứ.

Bây giờ Nhạc Phương Chích nghĩ rất thoáng, đây cũng đo ông trời an bài, nếu không thì làm sao cứ khiến cậu ấy ở lì ở cửa nhà mình không đi chứ.
Lông mi của Bạch Mặc đang run.
Nhạc Phương Chích tắt đèn.
Vì một chút ỷ lại này, đã khiến hắn mềm lòng không giải thích được.

Họ Nhạc của hắn cũng không phải không còn gì khác, có người cần hắn.

Mặc dù người này chỉ là bệnh nhân điên không ra điên ngốc không ra ngốc.Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, cảm thấy có người cuộn tròn lại ủi vào trong lòng mình.

Nhạc Phương Chích mơ mơ màng nghĩ, giờ lại không giống chó con mà giống mèo.
Sau rốt Nhạc Phương Chích từ bỏ.

Đợi khi nào đó rảnh rỗi phải đến bệnh viện đứng đắn tìm bác sĩ tin cậy hỏi xem.

Hắn nghĩ.

Mình cũng không thiếu miếng cơm, cậu ta ở lại đây có thể làm việc hay không, cũng làm bạn với mình.
Sưởi ấm[1] vừa mới bật, trong phòng cũng không nóng lắm.

Tầng một phải buôn bán, lại mở cửa suốt ngày, Nhạc Phương Chích nhấc chậu inox to đùng lên đãi đậu đỏ bên cạnh bồn rửa, thuận miệng nói: “Cậu đừng ngồi đó, lạnh lắm lên tầng ngồi đi.”Nếu lúc này tỉnh táo, chắc chắn hắn sẽ cảm thấy mất tự nhiên.

Tiếc rằng đang giữa lúc tỉnh và ngủ, con người chỉ còn lại bản năng tham lam sự thoải mái.

Người trong lòng rất ấm, Nhạc Phương Chích không kịp ngẫm nghĩ gì nữa đã lăn ra ngủ..

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương