Cảnh Văn An mút mạnh môi cô, đồng thời đè chặt hai tay cô lên đỉnh đầu, không kiêng nể gì mà đè nặng, hôn cô thật sâu...

Nhan Thời Oanh không thể phản kháng bị đè sát trên tường, dù muốn nói gì đều bị y lấp kín, chỉ có thể phát ra những tiếng nức nở khe khẽ qua cổ họng.

Cô bị sự tấn công như mưa rền gió dữ kia khiến đầu váng mắt hoa, lúc này cô bỗng nhiên cảm nhận được có một cánh tay bế mình lên.

Người con trai không chấp nhận phản kháng bế bổng cô lên, vừa hôn cô vừa thuần thục, không chút sai lệch mò mẫm trong bóng đêm, đi thẳng về phòng ngủ, sau đó cứ thế ném cô xuống giường.

Chiếc giường mềm mại dường như có thể nhấn chìm cả thân thể cô, Nhan Thời Oanh có chút kinh hoàng trợn to mắt, nhưng lúc này Cảnh Văn An đã đè lên người cô.

Đối phương đã lột đi vẻ ngoài văn nhã, chẳng khác gì dã thú cứ thế im lặng, đầy hung hăng mà hôn cô. Hơi thở nặng nề cùng mùi rượu bao trùm lấy khứu giác của cô, hơi thở đầy men say khiến da đầu cô có chút tê dại...

Sự xâm lược của y quá mạnh, Nhan Thời Oanh không chịu nổi muốn lui về sau, lại bị y không chút nhún nhường ghì chặt eo lại.

Chàng trai đè tay cô lại, ép buộc năm ngón tay mình đan chặt vào năm ngón tay của cô, trong từng tiếng nức nở nho nhỏ, y cứ thế càng thêm dọa người mà xông lên...

Không thể được... Nếu cứ tiếp tục như vậy, sau khi Cảnh Văn An tỉnh lại nhất định sẽ nghi ngờ cô.

Cẳng chân bị lộ ra bên ngoài có chút lạnh, nhân lúc y nhấc người dậy để kéo cà vạt ra, Nhan Thời Oanh rốt cuộc có được chút thời gian để thở, cô như một con thú nhỏ kinh hoảng luống cuống, hổn hển gọi, "Anh! Anh nhận sai người rồi! Em là Thời Oanh..."

Vừa nói mấy câu trên xong, không khí trong phòng như bị bấm nút tạm dừng.

Chàng trai im lặng trong chốc lát, sau đó lặng lẽ tách khỏi người cô.

Như thể lý trí vừa trở lại, y ôm đầu, thấp giọng "a" một tiếng.

"Xin lỗi", y dứt khoát bật thốt hai chữ, giọng khản đặc, "Anh nhận sai người"

Không khí mờ ám trong nháy mắt biến mất không còn tung tích. Trong bóng đêm, Nhan Thời Oanh không thể nhìn thấy bất kỳ cảm xúc gì trên mặt y, chỉ có thể nghe thấy giọng y càng ngày càng rõ ràng, "Em không sao chứ?"

Ban nãy y quá cường thế thô bạo, trong lúc vô ý đã để lại vài dấu vết trên người cô.

Sau một lúc lâu không nghe thấy Nhan Thời Oanh trả lời, Cảnh Văn An thở dài đáp, "Ban nãy anh nhận nhầm em thành bạn gái của anh, Thời Oanh, xin lỗi em..."

Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé

Thái độ nhận sai của y không thể bắt bẻ, như thể sự việc vừa rồi chỉ vì y vô tình gây nên. Nhan Thời Oanh lại cắt lời y, "Không cần nói nữa, anh"

Giọng cô có chút run, như thể hiện tại còn chưa thể hoàn hồn.

"Anh cứ yên tâm, chuyện hôm nay em sẽ xem như chưa từng xảy ra. Em vẫn còn chút hành lý chưa dọn xong, xin phép về trước... Anh không cần tiễn em đâu"

Nói xong, Nhan Thời Oanh vội vã sửa lại vạt áo đã bị kéo ra cùng làn váy nhăn nhúm, sau đó xuống giường.

Khi đứng dậy, cô lại không dễ phát hiện quét nhìn chiếc đèn bàn đặt bên mép giường.

Ban đầu, xung quanh một mảnh đen kịt nên cô không thể nhìn thấy, sau khi thích ứng với bóng tối, cô mới chú ý bên cạnh có đèn.

Nhan Thời Oanh chỉ nhìn lướt qua một cái liền ra khỏi phòng Cảnh Văn, sau đó nhặt di động rơi dưới đất lên.

Di động đèn pin vẫn còn mở, trong bóng đêm rất dễ phát hiện.

Nhan Thời Oanh nhanh chóng rời khỏi chung cư Cảnh Văn An, sau khi ra ngoài, cô lại bỗng nhiên bật cười một tiếng.



Bạn gái?

Nhan Thời Oanh nhàn nhạt nhìn tòa chung cư phía sau.

Cô từng điều tra Cảnh Văn An nhưng chưa từng phát hiện Cảnh Văn An có bạn gái.

Cảnh Văn An nghe tiếng cửa chung cư khép lại, rút một điếu thuốc ra, châm lửa.

Một chút ánh sáng màu đỏ tươi, lập lòe trong bóng tối, Cảnh Văn An rít mạnh một hơi, nhìn dấu vết còn sót lại sau một trận dữ dội ban nãy, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh như chưa từng uống say.

Sau một lúc lâu, trong phòng bỗng nhiên vang lên một tiếng cười khẽ.

Ngày thứ hai, sau bữa tiệc liên hoan của Thánh Bạc, chính là chuyến du lịch ba ngày của Augustine. Người người đều kéo theo đủ loại vali lớn nhỏ, tập hợp trong học viện.

Nhan Thời Oanh đã chuẩn bị từ sớm, trước khi xuất phát, cô lại phát hiện phần cánh tay và trên vai, cổ không được quần áo che, lộ ra vài vệt đỏ.

Ngày hôm qua bị sau khi Cảnh Văn An đè lại, vì để mọi thứ chân thật hơn, có mấy lần cô cố tình dùng sức giãy giụa, cho nên không thể tránh việc để lại chút dấu vết.

Tuy chỉ bị mấy chỗ, nhưng vì da cô trắng nên vô cùng bắt mắt.

Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé

Nhan Thời Oanh nhìn chiếc đầm xinh đẹp đang mặc, sau đó chỉ có thể thở dài thay bộ mới và ra cửa.

Lúc đến học viện, cô lại phát hiện nơi đó đã sớm đứng nghẹt người.

Bởi vì lần du lịch này kết hợp nhiều khoa đi chung, nên rất nhiều người từ lâu đã ngóng trông chuyến đi này, từ sáng sớm đã có rất nhiều người tụ tập thành nhóm tập trung sẵn ở đây.

Nhan Thời Oanh đặt vali lên xe học viện thuê, khi mở di động, cô phát hiện sáng nay Tần Thư Dao có nhắn tin cho mình.

Đại khái là chuyện Quý Lạc Thanh gần đây càng ngày càng lạnh nhạt với nàng, nàng có chút nôn nóng, nên muốn tìm cô để được an ủi.

Từ sau khi Quý Lạc Thanh tặng nàng vòng cổ, Tần Thư Dao dần dần xem cô thành nhà tư vấn tình yêu, kể với cô toàn bộ chuyện giữa nàng và Quý Lạc Thanh từ trước đến nay, không bỏ sót chi tiết nào. Hơn nữa, lần trước, cô ngay trước mặt Thương Tự Hoài vì bảo vệ nàng mà bị thương, Tần Thư Dao càng ngày càng nghe lời cô.

Nhan Thời Oanh nhìn Tần Thư Dao than thở, cầu mà không được, đáy lòng lại cười lạnh một tiếng.

Muốn có được Quý Lạc Thanh... Đó không phải là chuyện dễ như trở bàn tay sao?

Nhan Thời Oanh rút một phần hồ sơ ra, nhìn Quý Lạc Thanh đứng cách đó không xa vẫy vài cái. Đợi đến khi anh chạy đến trước mặt cô, cô nói, "Về đơn đăng ký tập huấn của Thánh Bạc, em có vài vấn đề muốn hỏi anh, chúng ta nói chuyện một chút được không?"

Tuy cô chỉ đơn giản mỉm cười nhìn mình, nhưng vành tai Quý Lạc Thanh đã hơi đỏ lên.

Anh dùng sức gật đầu, bộ dáng cực kì vui vẻ, khóe miệng nhếch lên lộ ra một nụ cười ngây ngô.

Nhan Thời Oanh như thể không nhìn thấy xoay người đi, trước khi đi, cô bỗng nhiên cảm nhận được, hình như có ai đó đang nhìn mình. Cô nghiêng đầu, phát hiện Cảnh Văn An dựa vào một bên nhàn nhạt nhìn cô.

Phát hiện cô nhìn mình, Cảnh Văn An nhếch môi nhìn lại cô.

Rõ ràng đó là một nụ cười vô cùng dịu dàng, nhưng không biết vì sao, trái tim Nhan Thời Oanh lại không khỏi nhảy dựng.

(Tây: ý anh là anh ghim em rồi đó cưng,:)))

Tối hôm qua, bộ dáng của y sau khi xé đi lớp mặt ôn hòa, cảm giác chiếm đoạt không màng tất cả kia lại từ tứ chi lan rộng. Nhan Thời Oanh rũ mắt, mặt không cảm xúc xoay người đi.

Đến tận khi Quý Lạc Thanh đi đến một bụi hoa vắng vẻ gần đó, Nhan Thời Oanh mới nhìn anh nói, "Thật ra em có chuyện này, vẫn luôn muốn nhờ học trưởng"



Nhan Thời Oanh vẻ mặt khẩn thiết nói, "Em không biết học trưởng gần đây vì sao lại không quan tâm Dao Dao... Nhưng em có thể nhờ học trưởng, tiếp xúc với cậu ấy nhiều hơn một chút không?"

Cô như thể không hề phát hiện Quý Lạc Thanh như bị đánh một đòn nghiêm trọng, tiếp tục nhờ vả anh, "Dao Dao thật sự rất thích anh, em không muốn thấy cậu ấy phải đau khổ như vậy..."

Quý Lạc Thanh giật mình, anh nhìn sâu vào cô, bỗng nhiên như trút được gánh nặng mà bật cười.

"Anh biết rồi, nhưng anh sẽ không làm đâu"

"Bởi vì anh thích em"

Quý Lạc Thanh nhìn nụ cười của Nhan Thời Oanh dần dần biến mất, có chút mất mát gục đầu.

"Cảm ơn em đã để anh nói ra... Thật ra, anh vốn dĩ còn không quá chắc chắn liệu cảm giác này có phải là thích hay không. Nhưng hôm nay, khi nghe thấy em nhờ anh chuyện này, cuối cùng anh cũng có thể xác nhận, Nhan học muội, anh thích em"

Anh nhẹ nhõm thở một hơi, "Cho nên thực sự xin lỗi, anh không thể làm như những gì em nói"

Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé

Nhan Thời Oanh lúc này lại bình tĩnh đáp, "Học trưởng, anh như vậy khiến em thật sự khó xử"

Câu nói của cô đột nhiên khiến anh cảm thấy đau đớn, Quý Lạc Thanh không kiềm được ngơ ngẩn nhìn cô, sau đó nơi đáy mắt dần dần toát ra sự đau đớn.

"Anh cũng biết em là bạn thân của Dao Dao, em không muốn giữa bọn em sẽ xuất hiện những tin đồn khó nghe. Nếu học trưởng không thể khống chế tình cảm của bản thân, vậy sau này nếu anh đến Thánh Bạc, em chỉ có thể tránh mặt anh"

Đừng mà...

Trong đầu Quý Lạc Thanh có thể nói không ngừng lặp lại hai từ này.

Quá tệ hại... Đến cuối cùng, anh thế nhưng vẫn khiến cô thấy khó xử.

Quý Lạc Thanh trầm mặc trong chốc lát, bỗng nhiên bình tĩnh gật đầu, "Anh biết rồi. Thực sự xin lỗi vì đã khiến em phải thấy khó xử như thế, hy vọng em không thấy áp lực vì những gì anh nói, càng không cần thay đổi bất kỳ chuyện gì vì anh cả... Anh chỉ là, muốn truyền đạt tâm ý của mình đến em thôi"

"Sau này, anh sẽ cố gắng khống chế thật tốt phần tình cảm này, nên hy vọng em... đừng tránh mặt anh"

Quý Lạc Thanh mắt không thèm chớp mà nhìn cô, chỉ khi nói đến mấy chữ cuối cùng, anh mới thấp thoáng để lộ ra chút nôn nóng.

Quá tốt.

Nhan Thời Oanh cười đáp, "Mong anh nói được làm được"

Đến tận khi cô xoay người rời đi, Quý Lạc Thanh vẫn chưa thể nói hết những gì luôn giấu trong lòng.

Nếu những lúc chung quanh có người không được... Vậy những lúc chỉ có hai người họ, phải chăng liền có thể?

Quý Lạc Thanh ngơ ngác đứng trong hoa viên hồi lâu mới có chút đê mê rời đi. Sau khi anh đi rồi, từ phía sau thân cây to lớn trồng một bên hoa viên, lộ ra một bàn chân lười biếng.

Thú vị.

Thương Tự Hoài như một thú săn mồi phát hiện con mồi, đáy mắt lộ ra tia sáng sáng đến dị thường.

Thì ra cô gái tên Tần Thư Dao kia... rất thích gã ngu ngốc này sao? Nhưng nàng lại không biết tên ngốc này lại thích Nhan Thời Oanh từ rất lâu.

Cô bị tôi nắm được nhược điểm rồi nha... Nhan Thời Oanh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương