Nhan Thời Oanh lặng lẽ xem đoạn ghi hình, lại phát hiện chỗ này vì có bị các bụi cây rậm rạp che khuất nên chỉ có thể thấp thoáng nhìn thấy một người con trai đứng đó rất lâu, đến tận khi cô đi khỏi con đường kia hắn mới rời khỏi.
Từ dáng dấp kia, cô miễn cưỡng có thể nhìn ra, hắn hình như mặc đồng phục của Học viện, những chi tiết khác đều bị cây cối che mất, nhìn không rõ.
Không biết vì sao, Nhan Thời Oanh lại nhớ đến lần đó, trên đường về nhà, ngoại trừ Âu Dương Tấn Không cô còn cảm nhận được người thứ hai bám theo mình, từ đó nội tâm thầm trào dâng một sự bất an quái dị.
Một ngày nào đó cô sẽ bắt được người nọ, Nhan Thời Oanh nghĩ.
Rất nhanh đã đến ngày sinh nhật của cô.

Vì bộ váy lần trước bị làm hỏng, bên phòng làm việc rất nhanh lại đưa một bộ dạ hội mới đến cho cô.
Bộ váy màu xám bạc nhã nhặn lại đoan trang, nhìn qua cực kì sang trọng, cao quý.
Cô hiếm khi trang điểm lộng lẫy như vậy, từ tóc đến chân đều được tỉ mỉ sửa soạng, sau đó bước vào bữa tiệc sinh nhật.
Cùng ngày, toàn bộ Bích Ba viên đều được bao trọn để tổ chức sinh nhật cho cô, toàn bộ đại sảnh đông như trẩy hội.

Nhan Thời Oanh không ngoài ý muốn nhìn thấy nhóm người Cảnh Văn An, Hạ Phồn Dịch, không thể không nói bọn họ hôm nay đều sửa soạng một phen, sau khi khoác lên người những bộ vest được cắt may khéo léo càng khiến khí chất họ trở nên xuất chúng, từ đó cũng khiến những thiên kim trong bữa tiệc không ngừng đưa mắt lén nhìn họ.
Những người có mặt đều có xuất thân từ những gia đình nổi tiếng, bên cạnh đó còn có vài người bạn của cô ở Augustine, vì nghĩ đến kế hoạch của mình, Âu Dương Tấn Không không nằm trong danh sách khách mời.
Khẽ lướt nhìn một vòng, không thấy Tần Thư Dao, Nhan Thời Oanh thực vừa lòng.
Trước khi bữa tiệc bắt đầu, Hạ Phồn Dịch chủ động mời cô nhảy điệu mở màn.
Có lẽ bản thân cậu cũng không ý thức được, gần đây cậu bất tri bất giác càng ngày càng gần gũi với cô, ở Thánh Bạc cũng luôn thích kéo cô đi đối diễn.
Nhan Thời Oanh đương nhiên sẽ không từ chối yêu cầu này.
Hai người nói chuyện phiếm, chờ đợi âm nhạc mở màn vang lên, lúc này bỗng nhiên cửa sảnh tiệc bị người hầu mở ra.
Chỉ thấy Thương Tự Hoài nhuộm một đầu tóc bạc kiêu ngạo cà lơ phất phơ bước vào, phía sau còn dẫn theo một nữ sinh mặc lễ phục màu trắng, cúi đầu có chút nhút nhát sợ sệt đi theo.
Nhan Thời Oanh không chút để ý ngẩng đầu nhìn sang, đồng tử cô đột nhiên rụt lại.
Đợi một chút...!Tần Thư Dao?!
Sao lại như thế được...!Phỏng vấn của CUR, nàng chắc chắn sẽ không bỏ qua, vì sao nàng có thể đến tham gia tiệc sinh nhật của cô?
Thương Tự Hoài vừa vào đại sảnh liền bắt đầu đánh giá khắp nơi, sau khi tỏa định được vị trí của cô, gã chậm rãi nhìn cô, lộ ra một nụ cười đầy tà khí.
Gã cúi đầu, nói với Tần Thư Dao gì đó, Tần Thư Dao lập tức chuyển ánh mắt về phía cô và lộ ra một nụ cười kinh hỉ.
Nhan Thời Oanh chỉ phải giả vờ vui sướng chào đón nàng, không cần phải nói, khi Hạ Phồn Dịch phát hiện Tần Thư Dao hôm nay cũng đến tham gia tiệc tối cũng cực kì hưng phấn, còn không ngừng hỏi nàng vì sao đột nhiên thay đổi ý định.
Không ngờ Tần Thư Dao nhìn thoáng qua Thương Tự Hoài đứng cách đó không xa nhấm rượu, nói là gã đến tìm nàng, giúp nàng sửa lại thời gian phỏng vấn của CUR, còn tặng nàng trang sức, lễ phục và đưa nàng đến đây.
Nhưng Thương Tự Hoài sao có thể hảo tâm như vậy?
Nhan Thời Oanh trong lòng đầy sự hoài nghi, khi phát hiện hôm nay nàng quả nhiên đang mặc một bộ lễ phục sang quý cùng giày cao gót, trong đầu cô không khỏi xẹt qua một suy đoán vớ vẩn.
Vai ác lớn nhất trong cốt truyện gốc...!Không phải đã thích Tần Thư Dao đó chứ?
Nhan Thời Oanh không khỏi nhìn Thương Tự Hoài đứng cách đó không xa, lại phát hiện gã cũng đang nhìn cô.

Gã hướng về phía cô nâng ly rượu lên, lộ ra một nụ cười hung ác.
Nhan Thời Oanh không khỏi sửng sốt, cô nhanh chóng thu mắt lại, cố ý đứng chắn phía bên cạnh Tần Thư Dao.
Không đúng, phản ứng này của gã nhìn thế nào cũng không giống như thích Tần Thư Dao.
Khả năng duy nhất chính là...!Gã hiểu lầm những hành động trước đây của cô, cho rằng Tần Thư Dao là người bạn thân quan trọng nhất với cô, cho nên muốn dựa vào việc bắt nạt nàng để đùa giỡn cô.
Liếc nhìn bộ váy mắc tiền trên người Tần Thư Dao, Nhan Thời Oanh chỉ cười không nói.
Lúc này cô lại nghe thấy Tần Thư Dao đầy vẻ chờ mong hỏi, "Hạ Phồn Dịch, chốc nữa anh có thể mời em nhảy điệu đầu tiên không?"
Nàng vừa nói vậy, Nhan Thời Oanh lập tức biết được nguyên nhân hôm nay nàng đến tiệc sinh nhật.
Đại khái sau hôm bốn người gặp nhau, khi phát hiện mối quan hệ thân thiết giữa hai người với cô, nàng không khỏi thấy khủng hoảng.

Nàng muốn có Quý Lạc Thanh, lại không nỡ từ bỏ Hạ Phồn Dịch và Việt Tu Ninh.

Lần trước trong lễ kỷ niệm ngày thành lập trường, nàng đã vì Quý Lạc Thanh mà bỏ rơi Hạ Phồn Dịch, cho nên hôm nay nàng hẳn muốn đưa hy vọng cho cậu.
Nhan Thời Oanh nhìn vẻ mặt không dám tin tưởng đến mừng như điên của Hạ Phồn Dịch cũng biết việc cậu nhảy điệu mở màn với mình đã trở nên vô vọng.

Nhìn hai người họ trò chuyện đầy say sưa, cô im lặng không nói một tiếng, xoay người rời đi.
Vậy tìm một người khác nhảy mở màn thôi.
Nhan Thời Oanh hờ hững nghĩ.
Sau khi quét mắt nhìn sảnh tiệc một vòng, Nhan Thời Oanh nhanh chóng tỏa định mục tiêu, đi về phía Cảnh Văn An.

Cảnh Văn An vừa chú ý cô đi về phía mình liền không ngừng nhìn những cô gái chủ động bắt chuyện xung quanh gật đầu xin lỗi.
Sau khi thoát thân, y đi đến trước mặt cô.

Không đợi cô mở miệng, y đã chủ động chìa tay ra, hơi mỉm cười nhìn cô.
"Có thể may mắn được mời em nhảy một điệu với anh sao?"
Điệu bộ cùng động tác của y đều tiêu chuẩn không thể bắt bẻ, ưu nhã như thể một quý công tử nhà giàu.
Nhan Thời Oanh cũng mỉm cười gật đầu, vừa đưa tay ra đã bị y đột nhiên dùng sức kéo đến trước mặt.
Tiếng nhạc vang lên, Cảnh Văn An ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, không ngừng đảo qua hàng mi cùng đôi môi đỏ mọng được chăm chút của cô, "Hôm nay em thật xinh đẹp"
Trong mắt y lộ ra chút ánh sáng mang theo sự xâm lược, nhưng chỉ trong chớp mắt nó lại hoàn toàn biến mất.
Nhan Thời Oanh được y dẫn về phía sàn nhảy, bên cạnh cũng dần dần có nhiều cặp đôi gia nhập, bắt đầu khiêu vũ.
Nhưng cô chỉ mới nhảy được vài bước, cánh tay bỗng nhiên bị ai đó hung hăng kéo đi.

Chỉ bằng một cái xoay người, bạn nhảy trước mắt đã biến thành người khác.
Thương Tự Hoài ghì chặt eo cùng cánh tay của cô, như thể ôm cô lơ lửng giữa không trung mà nhảy.

Sau vài cái xoay tròn, gã hoàn toàn tách cô ra khỏi Cảnh Văn An.
Nhìn cô kinh ngạc ngẩng đầu, Thương Tự Hoài ác liệt nhếch môi nói, "Sinh nhật vui vẻ nha..."
Giọng điệu kia nghe không giống chúc mừng, ngược lại càng như đe dọa.
Nhan Thời Oanh khóe miệng mỉm cười, theo giai điệu một chân giẫm mạnh lên chân gã, "Buông tôi ra!"
Từ sau lần dùng video tố cáo câu lạc bộ của gã, Nhan Thời Oanh biết cô và Thương Tự Hoài xem như đã là kẻ địch, nên dù cô có giả vờ nhát gan, đáng thương cũng không khiến gã giảm bớt phòng bị.

Chính vì thế, cô sẽ không giả vờ trước mặt gã nữa.
Thương Tự Hoài lại như không hề cảm thấy đau, hai mắt sáng ngời để sát vào tai cô hỏi, "Cô tức giận à?"
Nhan Thời Oanh trong lòng thầm trợn mắt, biết hai bên cha mẹ hiện tại đều ở đây, gã nhất định sẽ không làm gì chuyện khác người, nên ngoài miệng càng thêm không khách khí với gã.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
"Hôm nay anh mang Dao Dao đến đây rốt cuộc có mục đích gì? Đừng nói với tôi là anh thích Dao Dao đó", vẻ mặt cô mang theo cảnh giác đánh giá gã, "Tôi cảnh cáo anh, cách xa bạn tôi một chút"
Thương Tự Hoài cười nói, "Không cần khân trương như thế", ánh mắt gã như có như không nhìn thoáng qua Hạ Phồn Dịch đang cùng tiến vào sàn nhảy với Tần Thư Dao, "Chẳng qua tôi chỉ muốn tặng cô ta một món quà nho nhỏ thôi"
Hay lắm, cô cũng bắt đầu chờ mong rồi.
"Anh muốn làm gì?!", Nhan Thời Oanh có chút hoảng loạn trừng mắt nhìn gã, "Nếu anh dám làm gì Dao Dao, tôi tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho anh đâu!"
Cô giả vờ bày ra vẻ hung ác, khi thấy Thương Tự Hoài càng thêm ý vị sâu xa mỉm cười nhìn mình, trong lòng cô không khỏi cười lạnh.
Làm lớn chuyện lên đi, càng lớn càng tốt!
Thương Tự Hoài chẳng hề quan tâm đến câu nói uy hiếp kia của cô, chỉ ép buộc cô tiếp tục khiêu vũ.
Màn nhảy mở đầu rất nhanh đã kết thúc, Nhan Thời Oanh không chút nể tình đẩy Thương Tự Hoài ra, trước khi đi cô còn dùng gót giày giẫm thật mạnh lên chân gã một cái mới xoay người rời đi.

Nhưng sau đó, cô vẫn như cũ có thể cảm nhận được một tầm mắt mãnh liệt đuổi theo bóng lưng mình.

Vừa quay đầu, Nhan Thời Oanh lại phát hiện Nhan phụ, Nhan mẫu đang dùng vẻ mặt kinh dị không ngừng đánh giá Tần Thư Dao.

Trong lòng cô không khỏi run sợ, nhưng ngoài mặt lại dường như không có việc gì đi đến cạnh hai người họ.

Lúc này cô nghe thấy hai người thấp giọng nói chuyện với nhau,
"Sao cô gái này...!lại giống mẹ của bà quá vậy?"
"Còn phải nói, tôi cảm thấy có chút giống bà ngoại tôi, đặc biệt là đôi mắt kia..."
Nhan Thời Oanh mỉm cười đến gần, "Hai người đang nói chuyện gì thế ạ?"
Nhan mẫu lập tức chấm dứt đề tài, tươi cười nhìn cô hỏi, "Ban nãy nhảy với công tử của Thương gia thế nào?"
Nhan Thời Oanh vừa trả lời vừa gọi hệ thống để nhìn lại cốt truyện.
Hẳn là cô còn chưa kích phát cốt truyện chi nhánh bị che giấu, phân đoạn thân phận thật sự của Tần Thư Dao được đưa ra ánh sáng, như cũ là những mã code bị lỗi, không đọc được.

Nhìn sao cũng chỉ như một quyển thể loại vườn trường Mary Sue, thậm chí ngay cả Tần Thư Dao khi nào biết được thân thế của mình cũng chưa viết.

Không đúng...!Phân đoạn tiết lộ thân phận nhất định sẽ không hề có manh mối, nhất định còn có chi tiết nào đó mà cô để sót.
Nhan Thời Oanh lại xem kĩ phần giới thiệu nhân vật lần nữa, bỗng nhiên phát hiện một chỗ kì lạ.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Ông ngoại cô, trước khi Nhan Tư Minh được sinh ra đã rất chán ghét cô.

Lúc cô vừa chào đời, ông thậm chí còn suýt chút nữa khiến cô bị phỏng.

Theo lý thuyết những gia tộc như gia đình cô rất xem trọng mặt mũi, dù có chán ghét cô thế nào cũng sẽ tham dự tiệc sinh nhật của cô, nhưng ông ngoại cô căn bản không hề có ý muốn đến đây.
Sự chán ghét không có lý do kia quá mức kỳ quái, trực giác của Nhan Thời Oanh nói với cô rằng, ông ngoại dường như biết được gì đó.
Đang suy đoán, Nhan Thời Oanh bỗng nhiên nhìn thấy người hầu lại mở cửa sảnh tiệc ra, lần này người đi vào chính là Quý Lạc Thanh.
Anh hiếm khi như hôm nay, mặc vest còn mang giày da, toàn bộ tóc mái đều được vuốt lên, chỉ để lại vài sợi lòa xòa trước trán.

Anh mang một chiếc kính gọng vàng thanh tú, lộ ra một sự dễ thương cùng vô hại.
Anh vừa bước vào, trong sảnh liền có người lặng lẽ đánh giá anh.

Nhưng khi thấy gương mặt anh quá mức xa lạ, rất nhiều người liền mất đi hứng thú quay đầu đi.
Chẳng bao lâu sau liền có vài thành viên Thánh Bạc đến bắt chuyện với anh, nhưng lại không nhìn thấy Tần Thư Dao đâu.
Nhan Thời Oanh không kiềm được nhìn về phía Tần Thư Dao một cái, lại phát hiện nàng không biết đã biến đâu mất dạng.

Cô không khỏi căng thẳng, lúc này lại thấy Thương Tự Hoài không biết khi nào đã đứng ở cửa ra sảnh chính, dùng mắt từ xa ra hiệu với cô, sau đó liền kéo Tần Thư Dao ra ngoài.
Nhan Thời Oanh ánh mắt hơi lóe sáng, hẹn hai người các cô cùng nhau ra ngoài? Gã chẳng lẽ muốn lợi dụng Tần Thư Dao áp bức cô?
Nhan Thời Oanh im lặng đi đánh một vòng lớn, tránh thoát vô số tầm mắt mà rời khỏi đại sảnh.
Vừa ra khỏi đại sảnh, trong bữa tiệc liền có một tên mặc áo sơ mi hoa, tóc nhuộm màu rượu đỏ lười biếng cầm di động lên, "Được rồi được rồi tôi biết rồi, là đứa khi dễ Đồng Đồng nhà cậu đúng không? Được, tôi biết rồi, đảm bảo sẽ cho cô ta biết mùi đau khổ"
Tên mặc áo sơ mi hoa buông di động, hất cằm ra hiệu cho vài người đứng xung quanh, những nam sinh thân hình cao to kia thấy vậy lập tức một trước một sau đi theo Nhan Thời Oanh ra khỏi đại sảnh.
Nhan Thời Oanh cố ý ra hơi muộn một tý, sau khi đi loanh quanh ở nơi cách xa chỗ của họ, cô quả nhiên nghe được giọng nói có chút hoàng loạn của Tần Thư Dao truyền đến, "Anh nói vậy là có ý gì chứ? Anh không phải bạn của Oanh Oanh sao?! Vậy những lời ban nãy anh nói với tôi...!Chẳng lẽ đều là gạt tôi sao? Vậy...!vậy còn cuộc phỏng vấn của CUR thì sao?"
Ngay sau đó là tiếng cười nhạo đầy ác ý của Thương Tự Hoài vang lên, "Cô bị ngu à, đương nhiên cũng là lừa cô rồi.

Không ngờ cô lại dễ mắc lừa như thế đấy, nói bừa vài câu đã tin ngay"
Tần Thư Dao như thể gặp phải đả kích cực lớn, nhất thời nói không nên lời, nàng sau hơn nửa ngày mới lẩm bẩm, "Vì sao chứ..."
"Muốn trách thì trách Nhan Thời Oanh đấy, ai bảo cô là bạn thân của cô ta chứ", gã có chút không kiên nhẫn "chậc" một tiếng, nhìn Tần Thư Dao đã thất hồn lạc phách, sau đó khẽ đá lên cẳng chân nàng, "Nè, Nhan Thời Oanh đâu? Sao cô ta còn chưa ra ngoài nữa?"
Nhan Thời Oanh cảm thấy hình như mình đã tự rước phiền phức rồi.
Lúc vừa bước ra ngoài cô đã cảm nhận được phía sau lưng có tiếng loạt xoạt, nhưng chỉ cho rằng đó là tiếng lá cây bị gió thổi.

Đến tận khi nghe được có vài tiếng bước chân hỗn độn cùng tiếng hít thở, Nhan Thời Oanh mới phát giác mình dường như bị người khác bám đuôi.
Bên ngoài sảnh chính là một rừng cây rậm rạp đầy âm u, cô đã đi được một đoạn, dưới những ánh đèn mờ ảo có thể thấy được chiếc bóng của hàng cây tối tăm hai bên đường.
Nhan Thời Oanh tuy không quay đầu lại, nhưng cô biết số người bám theo mình nhất định không ít, hơn nữa họ còn cố ý khiến bước chân phát ra tiếng thật nhỏ.

Hành vi lén lút như vậy, hẳn có ý đồ không tốt với cô.

Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Không cần nghĩ nhiều, trước khi cô về được sảnh chính, đám người này nhất định sẽ ngăn cô lại, phía trước còn là Thương Tự Hoài chỉ mong cô gặp xui xẻo.

Đừng nói đến việc gã sẽ giúp mình, nếu biết có người muốn gây bất lợi với cô, gã nhất định sẽ thuận theo đó, bỏ đá xuống giếng.

Hai bên đều không có ý tốt, dù chọn con đường nào với cô cũng là tuyệt lộ.
Vì mặc váy dạ hội nên cô không mang theo di động.

Nhan Thời Oanh suy tư một chút, bỗng nhiên dừng bước, im lặng đi về phía phát ra âm thanh.
Tên mặc áo sơ mi hoa nhìn thấy bóng người mình bám theo bỗng xoay người lại, lập tức dùng tay ra hiệu cho đám người đang trốn trong rừng cây, sau đó hắn dùng vẻ mặt dường như không có việc gì mà chờ cô đi về phía mình.
Cô cúi thấp đầu, như thể đang có tâm sự, đến tận khi nhìn thấy hắn xuất hiện trong tầm mắt mình, cô mới chậm rãi ngẩng đầu lên.
Tên mặc áo sơ mi hoa đang muốn dùng nụ cười lạnh bắt đầu màn dọa nạt, nhưng sau khi nhìn thấy gương mặt cô, hắn lại đột nhiên nuốt mấy lời kia vào bụng.
Trước đây chỉ là từ xa quan sát cô, hiện khi tiếp xúc gần thế này, hắn chỉ cảm thấy cô xinh đẹp lại lạnh lùng, cao không thể với.

Cô bễ nghễ đứng trước mặt hắn, hắn mới nhận ra cô đẹp đến thế nào...!
Tuy hắn từng gặp qua không ít mỹ nhân song như cũ vẫn bị kinh diễm bởi một cái liếc nhìn của cô.

Đó là một sự xinh đẹp đánh sâu vào tâm khảm, kết hợp với bộ váy dạ hội lộng lẫy màu bạc, mái tóc xoăn bồng bềnh xõa tung, làn da trắng như tuyết, đôi môi đỏ mọng, đáy thắt lưng ong, mỗi cái liếc mắt đều như thể rút đi hơi thở của người khác.

Cố tình cô còn không chớp mắt nhìn thẳng vào hắn, mỉm cười xán lạn nói, "Hình như ban nãy trong bữa tiệc tôi có nhìn thấy anh"
Nụ cười này của cô quả thực có thể dùng bốn chữ "hoạt sắc sinh hương" để hình dung...!Nụ cười kia chẳng khác gì một đóa hoa cao quý đang rủ lòng thương mà ban cho hắn, khiến tên mặc áo sơ mi hoa trong nháy mắt có loại cảm giác thụ sủng nhược kinh.
"Vậy...!Vậy sao?"
Vừa dứt lời, hắn nhìn thấy vị mỹ nhân kia lại tiến thêm một bước về phía mình.
Cô vừa rút ngắn khoảng cách, tên mặc áo sơ mi hoa chỉ cảm thấy cô càng thêm xinh đẹp, loại thần thái gần như sáng chói ngạo nghễ dưới ánh trăng kia khiến người nhìn không khỏi hoa mắt chóng mặt.

Nhưng đôi mắt cô lại trong veo, sạch sẽ, cứ thế sáng long lanh nhìn vào hắn.
"Có thể nhờ anh giúp tôi một chuyện không?"
Cô mở miệng, âm thanh dịu dàng ngoài sức tưởng tượng.
Hắn ngơ ngác nhìn khuôn mặt cô, nhất thời còn chưa kịp phản ứng lại.
Nhan Thời Oanh thấy hắn không nói gì lại duỗi tay, túm chặt cánh tay hắn, "Có thể chứ?"
Khi tay cô vừa chạm vào làn da mình, tên mặc áo sơ mi hoa liền cảm thấy lồng ngực như bị thứ gì đó đập mạnh vào, trái tim đập cực nhanh, cứ thế mà nhảy lên thình thịch.
Lúc này hắn mới lấy lại tinh thần, "A, em nói đi"
Sau khi nghe cô nói xong, tên mặc áo sơ mi hoa mới có chút không dám tin mà trợn tròn mắt.
Còn có loại chuyện tốt này nữa sao?
"Chỉ cần một lát là được", cô không chớp mắt nhìn hắn nhẹ nhàng cười, "Được không?", như thể nếu hắn không đồng ý, cô lập tức sẽ đi tìm người khác.
Tên mặc áo sơ mi hoa hầu kết khẽ nhúc nhích, dùng sức gật đầu, "Tôi làm được!"
Chẳng phải chỉ là giả vờ làm bạn trai của cô nhằm giúp cô thoát khỏi một tên biến thái sao? Việc nhỏ chẳng đáng nhắc đến! Hắn còn dẫn theo vài đàn em nữa mà, dư sức!
Hắn tràn đầy tự tin nghĩ.
Nhìn đến bộ dạng tâm thần đều đang bay lên cao của tên áo sơ mi hoa, Nhan Thời Oanh không dễ phát hiện khẽ nhếch môi.
Không ai hiểu rõ hơn cô, lực sát thương đến từ nụ cười của một người đẹp lớn đến thế nào.
Cô giả vờ thân mật khoác lên cánh tay hắn, đi đến nơi Thương Tự Hoài và Tần Thư Dao đang đứng.
Cũng không biết Thương Tự Hoài rốt cuộc nói gì với Tần Thư Dao, chỉ thấy Tần Thư Dao ôm mặt đứng một bên khóc nức nở.
Thương Tự Hoài vẻ mặt vốn có chút không kiên nhẫn, nhưng sau khi nhìn thấy Nhan Thời Oanh xuất hiện, ánh mắt gã lại đột nhiên sáng ngời.
Gã chẳng màng quan tâm tên đàn ông mặc áo sơ mi hoa bên cạnh cô là ai, chỉ lo nắm chặt phần áo phía sau cổ của Tần Thư Dao, thúc giục nàng, "Mau nói đi!"
Tần Thư Dao dưới sự bức bách của gã khụt khịt nói, "Oanh Oanh, gã nói muốn cậu cúi đầu nhận sai với gã, bằng không gã sẽ khiến tay của tớ tàn phế..."
Nhan Thời Oanh biết, nàng học đàn violon, ước mơ lớn nhất là một ngày kia có thể diễn tấu trên sân khấu đầy ánh đèn.
Tần Thư Dao sợ hãi nhìn Thương Tự Hoài một cái, ánh mắt toát ra vẻ cầu xin, "Oanh Oanh, cứu tớ với..."
Giây tiếp theo, Thương Tự Hoài liền dùng sức ấn tay nàng xuống bồn hoa bên cạnh, một chân đặt bên cạnh tay nàng.
"Nhan Thời Oanh, chỉ cần cô cầu xin tôi, tôi sẽ thả cô ta ra", Thương Tự Hoài nhìn thẳng vào cô, tươi cười ngạo mạn lại đầy ác ý.
Hình ảnh này lọt vào mắt Nhan Thời Oanh chỉ khiến cô thấy thực vừa lòng.
Đây mới chính là thái độ mà vai ác nên dành cho nữ chính, suốt ngày chỉ lo so đo, đấu trí với cô còn ra thể thống gì?
Nhưng trong lòng cô cũng biết, Thương Tự Hoài chỉ đang thử mình, hơn nữa có hai người này đồng thời ở đây, cô cần phải diễn trò cho họ xem.

Nhan Thời Oanh lập tức ném tay tên mặc áo sơ mi hoa đi, khủng hoảng lại phẫn nộ nói, "Thương Tự Hoài, anh điên rồi hả?! Mau thả Dao Dao ra!"
"A? Không cầu xin tôi? Vậy tôi sẽ giẫm...", Thương Tự Hoài không nói hai lời liền nâng chân lên.
Cái gì...? Thế này cũng quá nhanh đi...
Nhan Thời Oanh trong lòng chấn động, đối diện với ánh mắt hoảng sợ đầy ánh lệ của Tần Thư Dao, cô lập tức chạy nhanh đến chỗ họ, giả vờ như thể hoảng loạn mà ngăn cản gã.
Song khi cô vừa vươn tay ra, bàn chân vốn định giẫm lên tay Tần Thư Dao của Thương Tự Hoài bỗng nhiên đổi hướng, đạp lên tay cô.
Nhan Thời Oanh đau đến sắc mặt trắng bệch, hiểu ngay mình có lẽ đã trúng kế.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Từ lúc gã đưa Tần Thư Dao đến đây, mọi thứ đều nằm trong kế hoạch của gã, bất luận quan hệ giữa cô và Tần Thư Dao là thật hay giả, cô đều phải đến đây.

Mà việc gã nói muốn giẫm tay Tần Thư Dao căn bản chỉ là giả vờ, gã chỉ muốn lợi dụng Tần Thư Dao để tạo ra cơ hội khiến cô chủ động tiếp cận mình.

Thật ra, chủ ý của gã chính là muốn nhục nhã cô để hả giận...

Thương Tự Hoài không chút sai lệch mà đạp lên tay cô, nhìn thấy cô vì đau mà vầng trán chảy đầy mồ hôi lạnh, gã nắm lấy cằm cô, ép cô ngẩng đầu lên, sau đó thong thả nhẹ nhàng hỏi, "Thế nào? Cảm giác bị giẫm thế này dễ chịu không? Nhan Thời Oanh?"
Nhan Thời Oanh cắn chặt môi, định rút tay ra, lại bị gã cố ý đè chặt phần khớp xương.
Thương Tự Hoài lộ ra một nụ cười lạnh lùng lại hung ác, "Chỉ cần cô để tôi giẫm tay mình đủ một phút, chuyện cô vu oan tôi với hiệu trưởng, hại tôi phải mất mặt...!Xem như xóa bỏ toàn bộ, thế nào?"
Gã vừa dứt lời, thân thể gã đột nhiên hơi nhảy lên, buông chân ra lùi về phía sau.
Tên mặc áo sơ mi hoa một quyền đánh vào không khí, khiến hắn càng thêm thẹn quá thành giận, "Thằng nhãi, có gan đừng trốn!"
Thương Tự Hoài một tay đút vào túi quần, không kiên nhẫn nhìn kẻ chen ngang, "Anh là ai?"
"Tao là cha mày!", tên mặc áo sơ mi hoa hà hơi lên nắm tay, sau đó lại hung hăng vung một quyền về phía gã.
Sau khi hai người họ bắt đầu lao vào đánh nhau, chung quanh bỗng nhiên xuất hiện không ít người nhào đến.
Tần Thư Dao lúc này mới thoát lực ngã phịch xuống, vừa khóc vừa rướn qua đỡ Nhan Thời Oanh, "Oanh Oanh cậu không sao chứ, vì sao cậu lại nhào tới chứ, vì sao không tránh, huhuhu..."
Còn không phải vì cô khóc lóc cầu tôi đến cứu cô sao? Nhan Thời Oanh trong lòng không kiên nhẫn trợn mắt, chịu đựng đau đớn mà rũ bàn tay đã sưng đỏ xuống.

Cô nhìn xung quanh một vòng nói, "Chúng ta mau đi thôi"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Thương Tự Hoài bắt đầu đánh nhau với đám người mà tên mặc áo sơ mi hoa mang đến, Nhan Thời Oanh không quan tâm bọn họ, trực tiếp dẫn Tần Thư Dao đi đến một nơi bán điểm tâm và trà mới dừng lại.

Cô vừa ngồi xuống liền bảo Tần Thư Dao đi tìm người phục vụ hỏi mượn hòm thuốc.
Tần Thư Dao suốt quãng đường tháo chạy đã vì hành động không màng bản thân kia của cô mà cảm động khóc đến nước mắt nước mũi tèm lem.

Nàng không ngừng khóc lóc nói mình không đáng, sau khi nghe cô nói vậy liền lập tức vội vội vàng vàng chạy đi.
Nhan Thời Oanh khẽ xoay những ngón tay hơi sưng đau, thở dài.
Cũng tốt...!Tuy bị Thương Tự Hoài tính kế, nhưng tốt xấu gì cũng tăng thêm độ hảo cảm của Tần Thư Dao.

Đỡ một chân này cho Tần Thư Dao, với tính tình của nàng, độ hảo cảm nhất định đã lên mức MAX.
Hơn nữa phản ứng vừa rồi của cô cũng chứng minh cô cực kì quan tâm Tần Thư Dao, cô dường như có thể nhìn thấy trước được, với kẻ có lòng báo thù cao như Thương Tự Hoài, ngày tháng sau này của Tần Thư Dao nhất định sẽ không dễ dàng gì.
Chỉ là gã nói cô vu oan gã với hiệu trưởng...!Là có ý gì? Chẳng lẽ sự cố mở nước trên sân khấu lần đó không phải gã làm?
Nhưng tên chó điên Thương Tự Hoài này mỗi lần cắn người quả thực không kiêng nể gì, rõ ràng người của Thương gia và Nhan gia đều có mặt ở hiện trường, vậy mà gã dám ngay trong tiệc sinh nhật của cô trả thù trắng trợn táo bạo như vậy, như thể mặc kệ sau đó sẽ phải gánh vác hậu quả gì.
Điều đó cũng gián tiếp cho thấy, người của Thương gia vốn không thể quản giáo được gã, gã không quan tâm người của Thương gia sẽ nghĩ gì về mình, cho dù sẽ bị Nhan gia ghi hận gã cũng một hai muốn trả thù cô.
Xem ra cô phải tìm ra nhược điểm thật sự của gã mới được.
Sau khi đơn giản xử lý vết thương xong, Nhan Thời Oanh tạm thời đuổi Tần Thư Dao với vẻ mặt bịn rịn lưu luyến kia đi, tiếp đến cô đi vòng một vòng lớn, lặng lẽ vào phòng trang điểm, lấy di động ra, mở những trang cá nhân của thành viên câu lạc bộ máy móc ra.
Lướt đến phần cuối cùng, Nhan Thời Oanh mới nhìn đến một tin tức miễn cưỡng được xem là hữu dụng.
【 Hamster đáng yêu như vậy, bộ trưởng nỡ lòng nào đuổi tui và bé hamster ra khỏi phòng học chứ [ rơi lệ ][ hình ảnh ]】
Nhan Thời Oanh nhìn hình ảnh con hamster với màu lông xám đen như tro, thân hình nho nhỏ, cô ý vị sâu xa nheo mắt lại...
Tần Thư Dao sau khi tạm biệt Nhan Thời Oanh liền đi WC nữ.
Lớp trang điểm trên mặt nàng vì khóc đã hoàn toàn trôi mất nên nàng chỉ có thể tự lấy hộp trang điểm dặm lại.

Miễn cưỡng làm xong, Tần Thư Dao lấy di động, click mở group chat mà mình vạn năm chưa chạm vào.
Giao diện bên trong dừng lại ở hình ảnh bao lì xì mà Đái Dịch Kiệt gửi cho cô.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Kiệt ca, " [ bao lì xì ] mời Thư Dao uống trà sữa"
Tần Thư Dao bấm vào khung chat, chủ động bắt chuyện, "Kiệt ca, đừng nhắm vào Oanh Oanh nữa"
Nghĩ một chốc nàng lại đánh thêm một dòng, "Thật ra em biết, sự cố chảy nước ở lần lễ kỷ niệm ngày thành lập trường trên sân khấu có liên quan đến anh nhỉ? Người bị xử phạt kia em biết gã quen biết anh, em biết anh muốn tốt cho em, nhưng Oanh Oanh thật sự không phải như những gì anh nghĩ đâu..."
Cô vừa gửi chưa được bao lâu, phía dưới avatar của Đái Dịch Kiệt đã xuất hiện dòng chữ "đang soạn tin".
Kiệt ca, "Nếu em đã nói vậy, anh biết rồi"
Tần Thư Dao thở phào một hơi thật dài, lại không kiềm được duỗi hai tay ra và tự nhìn những ngón tay của mình.
Năm ngón tay nhỏ dài, bóng loáng không có bất kỳ vết thương nào, nàng nhìn hồi lâu liền bắt đầu xuất thần.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Tên áo sơ mi hoa cùng vài người khác tập tễnh đi vào phòng nghỉ ở Bích Ba Viên.

Hắn xoa khóe miệng đã sưng tấy một mảng, vừa đi còn vừa hùng hổ mắng, "Cái tên nhóc kia, ngày nào đó tao nhất định sẽ bắt được nó..."
Bên cạnh có người phỉ nhổ, "Còn không phải sao, lại dám giẫm lên tay chị dâu!"
"Người phụ nữ của Luân ca há là thứ nó có thể chạm vào? Cuối cùng lại để nó trốn thoát, bằng không em có thể khiến nó mấy ngày đi không nổi!"
Đang nói, di động của tên áo sơ mi hoa vang lên, xuất hiện một tin nhắn, "Luân ca, thế nào? Con nhỏ kia đã biết mùi đau khổ chưa?"
Hai mày hắn nhướng lên, lập tức gọi cho đối phương, vừa thông máy, hắn đã lớn giọng mắng to, "Con mẹ nó sao mày dám nói chị dâu mày như vậy hả?! Mau xin lỗi chị dâu ngay!!"
Bên kia điện thoại sau một hồi lâu im lặng...
"Luân ca????".

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương