Cách Trở Thành Bạch Nguyệt Quang
-
Chương 35
Quả nhiên khi đối diện với Cảnh Văn An, dù một chút thôi cũng không thể sơ suất.
Nhan Thời Oanh trong lòng thầm cười lạnh, ngoài mặt lại ra vẻ không mấy tình nguyện cúi đầu, "Được rồi...!thật ra là vì Dao Dao hỏi mượn em một số tiền lớn nên em liền giấu cậu ấy đi điều tra một chút"
Cô nửa thật nửa giả nói, khẩn thiết nhìn y nhỏ giọng năn nỉ, "Anh nhất định đừng nói chuyện này cho Dao Dao nha"
Cảnh Văn An cười như không cười nhìn cô, không hề nói đồng ý, "Cho nên em liền phát hiện tất cả?"
"Đương nhiên, chuyện này điều tra một chút là ra chứ gì", Nhan Thời Oanh trên mặt không lộ chút sơ hở, trả lời cũng không chút chột dạ.
Vì sợ giả thiết cốt truyện sẽ bị bại lộ, cô quả thật đã nhờ người điều tra một chút.
Lúc này cô nghe thấy Cảnh Văn An cười khẽ một tiếng, "Nói với anh sớm một chút không phải được rồi...!Thật ra, anh cũng không tính nói hết với Tần Thư Dao", y mang theo ý cười nhìn chăm chú vào cô, "Lần sau có chuyện gì không cần gạt anh, em muốn biết gì cũng có thể trực tiếp đến hỏi anh.
Chỉ cần là em, anh nhất định biết gì nói hết"
Y nâng cằm, ánh mắt sâu thẳm nhìn cô, "Đổi lại, anh cũng chỉ muốn nghe em nói thật"
Nhan Thời Oanh thân thể cứng đờ, trên mặt giả vờ tức giận nói, "Anh, sao anh còn gài bẫy em như vậy chứ?"
Đáy lòng lại ngầm trào phúng, con cáo già này.
Kế tiếp tuy rằng chỉ cùng Cảnh Văn An nói chuyện phiếm, Nhan Thời Oanh lại dùng hết toàn bộ sự cẩn thận của mình.
Nhưng điều khiến cô vui mừng chính là, sau chuyện này, Nhan Thời Oanh cực kì rõ ràng cảm nhận được Cảnh Văn An thân thiết với cô hơn rất nhiều.
Y lại bước gần thêm một bước về mối quan hệ của hai người trong dự đoán của cô.
Khi nói chuyện với Cảnh Văn An, cô cố ý vô tình nhắc đến Tần Thư Dao vài lần, lại phát hiện y cũng không có phản ứng đặc biệt gì, nội tâm càng thêm nhẹ nhõm.
Xem ra bước cờ này của cô không đi nhầm.
Sau khi cô rời khỏi, Cảnh Văn An lần nữa hồi tưởng lại những lời nói của cô ban nãy, không kiềm được lắc đầu khẽ cười.
Kẻ lừa đảo.
Với liều dùng của hộp thuốc mà y cho cô, nếu cô thật sự mỗi ngày đều dùng, lúc này hẳn nên hỏi xin mình bình thứ ba mới đúng, nhưng cô rõ ràng còn chưa dùng xong.
Ngoài ra còn có vấn đề tài chính...
Cảnh Văn An ánh mắt lập lòe, nhưng lại nhanh chóng rũ xuống, che khuất màu đen kịt nơi đáy mắt.
Y mở di động, click mở phần nhắc nhở có tin nhắn.
Bên trên vừa lúc là tin nhắn của Tần Thư Dao gửi đến ban nãy khi họ đang nói chuyện.
Cảnh Văn An hờ hững trả lời nàng, "Cảm ơn, nhưng về chuyện tài chính tôi đã có cách giải quyết"
Không bao lâu sau, phía Tần Thư Dao cũng nhận được tin nhắn thông báo từ ngân hàng.
Tần Thư Dao ngây ngốc nhìn tin nhắn tiền đã vào tài khoản trên di động, không biết vì sao, nàng cảm thấy mặt đất dưới chân giống như nhỏ đến không thể phát hiện mà rung lên một chút.
Buổi chiều, khi cùng Quý Lạc Thanh đi xử lý chuyện tập huấn, đi ngang qua bảng tin của học viện, Nhan Thời Oanh nhìn thấy trường học đã đăng một bài thông báo về việc xử lý việc câu lạc bộ xuất sắc nhất.
Họ không chỉ hủy bỏ tư cách đoạt giải của câu lạc bộ máy móc, câu lạc bộ máy móc còn mất đi tư cách đăng ký tham gia bất kỳ giải thưởng nào.
Chỉ cần nhìn bảng thông báo này thôi, Nhan Thời Oanh đã có thể tưởng tượng ra bộ dáng tức muốn hộc máu của Thương Tự Hoài, từ đó cũng không kiềm được bước chậm lại, môi hơi nhếch lên.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Đối xử với kẻ địch, cô chưa bao giờ nương tay, Thương Tự Hoài không phải rất để ý câu lạc bộ này sao? Cô liền "đánh rắn đánh dập đầu" với gã.
Lần đó, sau khi dùng video tố cáo câu lạc bộ của gã xong, người của Thương gia cũng lặng lẽ đến gửi quà an ủi để thăm dò thái độ của cô nhưng tất cả đều bị cô mặt lạnh từ chối.
Lại nói tiếp, cuộc sống gần đây của Thương Tự Hoài ở Thương gia hẳn sẽ không tốt lắm.
Chỉ cần nghĩ như vậy thôi, tâm trạng của Nhan Thời Oanh đã tốt hơn rất nhiều.
Cô bước đi nhẹ nhàng, không hề chú ý đến ánh mắt của Quý Lạc Thanh bên cạnh.
Bởi vì suất tập huấn có hạn, mỗi một câu lạc bộ đều chỉ có một lá đơn, sau một tuần sẽ thống nhất nộp lên, nếu lá đơn quá thời hạn đều sẽ trở thành phế thải.
Hai người tự phân công đến những phòng làm việc khác nhau và hẹn sẽ gặp mặt tại đâu.
Quý Lạc Thanh là người đến nơi hẹn đầu tiên đợi Nhan Thời Oanh, không bao lâu sau, anh liền nghe thấy được một giọng nam cố ra vẻ ngầu lòi từ phía sau gọi mình, "Này"
Quý Lạc Thanh quay đầu liền nhìn thấy một tên con trai thân hình cao lớn chống đầu gối ngồi xổm trên bồn hoa bên cạnh, trong miệng còn ngậm một cọng cỏ đuôi chó.
Quý Lạc Thanh nhìn tư thế như thể ngồi cầu xổm của gã, nghĩ một chốc, anh từ trong túi móc ra bao khăn giấy đưa cho gã, "Cần giấy không?"
Âu Dương Tấn Không không thể hiểu được nhìn anh, "Tao muốn cái *** ấy", gã nhìn Quý Lạc Thanh ngoắc ngoắc tay, "Lại đây"
Quý Lạc Thanh vô cùng thuận theo đi qua, nhưng vừa đi đến trước mặt gã, anh đột nhiên bị Âu Dương Tấn Không đứng lên túm chặt cổ áo.
Âu Dương Tấn Không tục tằng nhổ bay cọng cỏ trong miệng, vẻ mặt hung dữ nhìn anh, "Tao nói mày, sẽ không thật sự là bạn trai của Oanh Oanh đó chứ?"
Gã vừa hỏi vậy, Quý Lạc Thanh mới giống như nhớ đến gì đó, anh bừng tỉnh đại ngộ nói, "Là anh!"
Anh có chút mặt manh, đến tận khi khuôn mặt dữ tợn trước mắt trở nên trùng khớp với vẻ mặt hung ác của nam sinh ngày hôm đó, Quý Lạc Thanh mới phát hiện người nọ là Âu Dương Tấn Không.
"Là anh cái đầu mày, tao hỏi mày rốt cuộc có phải không!", Âu Dương Tấn Không hung tợn nói, tay càng nắm chặt cổ áo anh chặt hơn.
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Quý Lạc Thanh như cũ là bộ dáng ngây ngốc, anh cực kì tốt tính đẩy đẩy mắt kính, nhìn gã cười nói, "Bạn học, có chuyện gì từ từ nói..."
Âu Dương Tấn Không nhìn thấy thái độ kia của anh liền phát hỏa, sau khi chú ý xung quanh dường như có người đang nhìn về phía này, gã lập tức thô bạo túm quần áo anh, kéo anh đến góc khuất sau bồn hoa.
"Tao mẹ nó đang hỏi mày, phải hoặc không phải, mày thành thật tý cho ông đây xem nào!", Âu Dương Tấn Không nhìn anh giơ nắm tay lên, ánh mắt uy hiếp trừng lớn, "Thật ra hôm đó hai người chỉ là diễn cho tao xem đúng không? Oanh Oanh thật ra không hề có bạn trai, đúng hay không?!"
Gã từng câu ép hỏi Quý Lạc Thanh, không chú ý tới ánh mắt anh dần dần trở nên có chút lạnh lẽo.
Quý Lạc Thanh mấp máy môi, muốn trả lời, nhưng không đợi anh mở miệng, một giọng nữ dễ nghe đã từ bên cạnh truyền đến, "Chắc là vậy đó"
Nhan Thời Oanh ôm túi văn kiện từ trên cầu thang đi xuống, hờ hững liếc nhìn Âu Dương Tấn Không một cái.
Cô đi đến cạnh Quý Lạc Thanh, kéo cà vạt anh xuống, sau đó nhón chân, khẽ hôn lên khóe môi anh.
"Nhìn rõ chưa?"
Cô lạnh nhạt quét mắt nhìn Âu Dương Tấn Không, không thèm quan tâm sắc mặt trong nháy mắt đã trở nên khó coi của gã, cô xoay người nắm tay Quý Lạc Thanh nói, "Chúng ta đi"
"Nhan Thời Oanh!"
Âu Dương Tấn Không tràn đầy thất bại cùng không cam lòng mà gọi tên cô, lại thấy cô không thèm quay đầu lại, dẫn Quý Lạc Thanh đi ra khỏi bồn hoa, tức khắc có chút tức muốn hộc máu một chân hung hăng đá vào góc bồn hoa.
Từ một góc khác của bồn hoa, một nữ sinh với vẻ ngoài ngây thơ đáng yêu bỗng nhiên xuất hiện, nàng yếu ớt hỏi, "Tấn thiếu, anh và chị dâu lại cãi nhau ạ?"
Âu Dương Tấn Không không kiên nhẫn nhíu mày, "Cho tao điếu thuốc"
Nữ sinh vội vàng rút một điếu thuốc từ trong túi váy ra, lúc này Âu Dương Tấn Không lại cười lạnh thấp giọng nói, "Cái thằng đeo mắt kính đó...! Tao nhất định sẽ cho nó biết tay"
Nữ sinh do dự nhìn sắc mặt Âu Dương Tấn Không, sau một lúc lâu mới ấp úng nói, "Tấn thiếu, thật ra về nam sinh ban nãy...!Em có chuyện muốn nói với anh"
Nàng đưa môi đến bên tai Âu Dương Tấn Không thấp giọng nói gì đó, chỉ chốc lát sau, lại thấy Âu Dương Tấn Không có chút không dám tin nhíu mày, "Thật sự?"
Nữ sinh sợ hãi gật đầu.
Nhan Thời Oanh kéo Quý Lạc Thanh đi, vừa đi vừa cẩn thận lưu ý người chung quanh.
Vừa ra khỏi tầm nhìn của Âu Dương Tấn Không, cô lập tức buông lỏng tay, vừa quay đầu liền thay sang gương mặt lo lắng, "Không có việc gì chứ? Gã không nói gì với anh chứ?"
Quý Lạc Thanh đỏ mặt khẽ gật đầu, nhanh chóng nhìn cô một cái, lại lập tức cúi đầu, "Vì, vì sao không phải..."
Giọng anh quá nhỏ, Nhan Thời Oanh căn bản không nghe rõ anh đang nói gì, không khỏi hơi thò người sang, "Anh nói cái gì?"
Vừa mới đến gần cô liền nhìn thấy Quý Lạc Thanh hoảng loạn ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn chằm chằm cô, gương mặt vốn chỉ ửng đỏ hiện đã dùng tốc độ mà mắt thường có thể thấy được, càng ngày càng đỏ.
Anh cũng dễ thẹn thùng quá đấy...
Nhan Thời Oanh trong đầu nháy mắt hiện ra một chút ý tưởng xấu xa, song còn chưa kịp thực hiện, trong tầm mắt lại bỗng nhiên xuất hiện thân ảnh của Hạ Phồn Dịch.
Cô hơi ngẩn người, nhìn Quý Lạc Thanh gương mặt ửng đỏ đứng trước mặt, thần sắc lập tức hiện ra vẻ lo lắng, "Anh sao vậy? Sao mặt lại đỏ như vậy? Không phải bị sốt rồi chứ?"
Nói xong cô vươn tay sờ lên trán Quý Lạc Thanh, nhưng vừa chạm chưa đến vài giây liền nghe thấy một chuỗi tiếng bước chân từ xa đang chạy về phía họ.
Hạ Phồn Dịch nhìn thấy cô vừa mừng vừa sợ, "Nhan Thời Oanh? Cô rảnh chưa? Tôi vừa hay muốn tìm cô"
Ánh mắt cậu rơi xuống người Quý Lạc Thanh đang sắc mặt đỏ bừng, nhìn thấy tư thế của Nhan Thời Oanh cậu lập tức hiểu được, "Quý Lạc Thanh, anh sốt à?"
"Không không, tôi không sao..."
Anh vừa dứt lời, Hạ Phồn Dịch liền gấp không chờ nổi dắt tay Nhan Thời Oanh, lại vẫy tay với anh, "Vậy Nhan Thời Oanh tôi trước mượn đi nha, bye!"
Xem ở Wattpad chính thức để ủng hộ editor nhé
Cậu vừa nắm tay Nhan Thời Oanh liền đi ngay, đồng thời còn không ngừng cười vui vẻ nói gì đó với Nhan Thời Oanh.
Quý Lạc Thanh không kiềm được có chút hụt hẫng mà rũ mắt, anh lặng lẽ khẽ xoa khóe miệng.
Vì sao...!Không phải giống như nụ hôn mà lần đầu tiên cô hôn anh chứ?
Suy nghĩ dơ bẩn kia quá mãnh liệt khiến Quý Lạc Thanh vừa thấy hổ thẹn về mình, vừa cố gắng khắc chế nỗi khao khát không ngừng trào dâng.
Nhan Thời Oanh dùng đầu ngón chân cũng đoán được Hạ Phồn Dịch sẽ tìm cô, đơn giản là vì chuyện Thánh Bạc, lại không ngờ cậu lại lén báo với cô chuyện Thánh Bạc tựa hồ có ý đề bạt cô làm nữ chính chính thức.
Nhan Thời Oanh thế mới biết, thì ra Tưởng Nhược Đồng vì vài ngày trước rơi xuống nước nên bắt đầu bị cảm, hôm nay nhóm người đi thăm nàng nói nàng hình như bệnh rất nghiêm trọng, ít nhất vài ngày tới đều không thể đến Thánh Bạc.
Mà biểu hiện của Nhan Thời Oanh quả thật rất xuất chúng, ngoại hình cũng xinh đẹp, nhóm quản lý của Thánh Bạc đang suy xét chuyện có nên để cô thay thế nữ chính hay không.
Nhưng cũng không biết bệnh của Tưởng Nhược Đồng khi nào mới hết, cho nên chuyện này lại tạm thời gác sang một bên.
"Chuyện này cô đừng nói với ai nha, tôi cũng chỉ vừa mới biết thôi", Hạ Phồn Dịch mở đèn phòng tập luyện, sau khi khẽ nhìn bốn phía, cậu xoay người vươn tay về phía cô, "Được rồi, đến luyện tập với tôi đi", như thể đã nắm chắc cô sẽ không từ chối mình.
Kịch bản của cô, ngoại trừ vài màn phối hợp với Hạ Phồn Dịch còn có một ít cảnh phải nâng lên cao.
Trước đây cậu hẹn cô đối diễn, chính vì phiền não vấn đề này.
Tuy cậu là tiểu thiếu gia Hạ gia nhưng Nhan Thời Oanh cũng nhìn ra được sự nhiệt tình và say mê của Hạ Phồn Dịch đối với kịch nghệ.
Chỉ riêng mấy cảnh đối diễn đơn giản mà đã tập luyện với cô không dưới mười lần.
Đến lúc luyện tập nâng lên cao, hai người đều có chút thở hổn hển.
Hạ Phồn Dịch hiển nhiên có chút khẩn trương.
Cậu hơi thấp thỏm luồn đôi tay vào hai tay cô, sau đó nhẹ nhàng dùng sức vòng lại eo cô...
Thật thon...
Xúc cảm mềm mại từ lòng bàn tay truyền đến thần kinh, chỉ trong một giây thất thần, tay Hạ Phồn Dịch chợt buông lỏng, Nhan Thời Oanh té xuống người cậu, cậu cũng theo quán tính ngã xuống đất.
Chưa kịp đứng dậy, cậu nghe thấy Nhan Thời Oanh vì bị đau mà khẽ "hít hà" một tiếng.
Một tiếng rên kia khiến cậu lập tức nhớ đến chuyện trên đùi còn đang bị thương.
Lồng ngực Hạ Phồn Dịch nhảy lên dồn dập, không khỏi hoảng sợ.
Cậu vội vã ngồi dậy, hoảng loạn rướn người đến gần, vừa định hỏi cô đụng trúng nơi nào rồi, nhưng vừa nhấc đầu, môi cậu lại xẹt qua thứ mềm mại gì đó.
Hạ Phồn Dịch cả người cứng đờ, sắc mặt với tốc độ mắt thường có thể thấy được, từng chút đỏ lên..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook