Cách Thanh Mai Cưa Trúc Mã FULL
-
Chương 1
Đôi lời của editor~~
Lời đầu tiên, mình xin cảm ơn mọi người đã ghé thăm và đọc truyện mình edit.
Vì là lần đầu tiên học edit truyện nên mình vẫn còn có nhiều sai sót.
Sẽ rất vui nếu mình thấy được những bình luận góp ý chỉnh sửa, nhưng mọi người hãy nhẹ nhàng với mình thui, tại editor mong manh dễ ngất:>> Truyện mình edit thường sẽ là ngọt, sủng, nhiều đường nhiều răng sún, thi thoảng là sảng văn nữa.
Mong rằng những miếng đường tình yêu ngọt ngào trong trang sách sẽ trở thành hiện thực trong cuộc đời bạn.
Chúc cả nhà đọc truyện vui vẻ!
Cảm ơn bạn Leo Sing thật thật nhiều vì đã cung cấp bản convert!!!
1.
"Hạ Tranh Hạ Tranh, xem kìa Hà Trị lại ghi điểm rồi!"
Mạnh Đường dùng sức lắc tôi, ánh nhìn sáng quắc về phía sân bóng, khóe môi khẽ giương lên, giọng điệu nâng lên đầy vui sướng.
Cô ấy không ngừng cảm khái: "Thật đẹp trai làm sao..."
Tôi nhìn sang một thân ảnh khác trên sân với đôi mắt sáng ngời: "Anh ý đẹp trai thật..."
"Ơ này, mình đang nhắc tới Hà Trị lớp mình kia mà, ánh mắt cậu nhìn đi đâu thế!"
Tôi nhấc cằm lên, vẻ mặt đầy đắc ý cùng tự hào: "Kìa, Lâm Úc An, bạn trai của mình."
"Thôi nào, Lâm Úc An đâu có thích cậu, toàn bộ khoa Tâm lý đều biết cả đấy." Mạnh Đường khinh thường nhìn, như đã quá quen với lời lẽ vô sỉ này của tôi vậy.
Tôi không đáp lại, ánh mắt híp lại tránh đi ánh nắng gay gắt, chàng trai trong mắt tôi mặc bộ đồng phục màu trắng chạy nhanh trên sân bóng, thần thái trầm ổn cùng bình tĩnh.
Trận đấu vừa kết thúc, tôi lập tức đứng dậy nói:
"Chỉ là lời nói ngoài miệng mà thôi."
Lời vừa dứt, tôi cầm chai nước khoáng hướng tới sân bóng, ở đó nhiều nữ sinh đang vây quanh bọn họ.
Lâm Úc An thoát khỏi đám đông xoa xoa trán, anh ấy liền nhìn thấy tôi trong chớp mắt, con ngươi chế trụ lấy tôi.
Tôi đem chai nước nhét vào trong ngực anh ấy, ngẩng đầu lên và cười nhạt: "Chỉ có một chai."
Anh ấy liếc tôi một cái, thu hồi ánh mắt rồi nhận lấy chai nước.
Khi Úc An đang uống nước, tôi nhìn vào Mạnh Đường và nở một nụ cười thật tươi, vẻ mặt đầy đắc ý như thể: Nhìn đi, vẫn là thân thể thành thật hơn.
2.
Lâm Úc An và tôi lần đầu gặp nhau vào 11 năm về trước, khi tôi 8 tuổi còn anh ấy 9 tuổi.
Vào thời điểm đó, tôi cùng anh, người đứng ở ban công, người tựa vào cửa sổ xe, ánh mắt va vào nhau.
Mẹ tôi nói rằng người này về sau sẽ là hàng xóm của tôi, nhìn thấy phải chào hỏi, nếu không thật thiếu lễ phép.
Tôi khi ấy còn trẻ và rất nghe lời.
Sau đấy thường cùng cha mẹ qua lại mấy lần, liền gọi hai tiếng anh trai.
Lúc ban đầu tôi còn giữ nề nếp, cho đến khi bắt đầu nhớ thương cây anh đào bên nhà hàng xóm, tôi vụng trộm trèo lên cây vặt vài quả, kết quả vì quá thấp để với cành cao, tôi đã ngã gãy chân.
Tôi khóc òa lên, hàng xóm liền gọi cho gia đình tôi.
Tôi tưởng rằng người tới sẽ là mẹ, nhưng người tới lại là Lâm Úc An.
Anh ấy sêm sêm bằng tuổi tôi, nhưng gương mặt xụ xuống lại rất đáng sợ.
Anh ngồi xổm xuống và hỏi: "Gãy chân rồi?"
Tôi rưng rưng lắc lắc cái đầu, quật cường nhấp môi nhìn anh ấy.
"Đứng dậy nhanh lên và về nhà đi." Khi nói, mặt anh ấy đầy sự lạnh nhạt và thờ ơ, không đáng sợ, nhưng lại khiến tôi thêm ủy khuất.
Nước mắt lăn ròng, tôi có chút không vui, vì thế rầu rĩ vươn tay ra: "Anh cõng em đi."
"Vì sao?"
Lâm Úc An lại còn hỏi vì sao!!
Tôi bẹp miệng, giọng điệu lên án anh một cách mơ hồ: "Bởi vì em muốn hái anh đào cho anh mới ngã đó."
Anh ấy có vẻ biết tôi nói dối, ánh mắt nhìn tôi đầy âm u.
"Anh trai, em đau..."
Tôi giả vờ khóc lóc làm nũng.
Dù sao anh ấy vẫn xót tôi, nghe xong lập tức lau nước mắt cho tôi rồi nhẹ giọng nói: "Đi lên."
Kể từ đó, Lâm Úc An đã nằm lòng lời nói dối của tôi vô số lần.
3.
Cuối tuần, tôi thu dọn đồ đạc rồi bước về phía cổng trường.
Tình cờ làm sao, Lâm Úc An đang đứng ở trạm chờ xe buýt, tôi liền chạy đến bên cạnh và vỗ vào vai anh ấy: "Lâm Úc An!"
Hiển nhiên đã quá quen với hành động này, anh ấy còn chẳng nhấc nổi mí mắt nhìn tôi mà lẳng lặng học thuộc từ đơn.
Giữa tôi và học tập, điều gì quan trọng hơn?
Hiển nhiên là học tập!
Lâm Úc An luôn là học bá ở trường, còn tôi luôn là học tra.
Dù sao tôi chọn học ở trường này là do dưới áp lực của bố mẹ.
Lâm Úc An ở trường không thích nói nhiều, trầm ổn và nội liễm, nhưng anh ấy có một vẻ ngoài bảnh trai.
Dù độ nổi tiếng không bằng tên phóng túng thích trêu ghẹo nữ sinh như Hà Trị kia, anh ấy vẫn được nhiều nữ sinh săn đón.
Dĩ nhiên, đây chỉ là cái nhìn của mọi người trong trường dành cho anh ấy.
Có rất nhiều người trên xe buýt, chúng tôi cầm tay nắm đứng cùng một chỗ.
Tôi cố ý dựa sát vào anh ấy, ngửa đầu ngắm nghía gương mặt nghiêm túc thâm sâu.
Lâm Úc An im lặng nhìn vào cuốn ghi chép trên tay, có lẽ anh ấy đã nhớ không ít từ rồi.
Tôi nhất thời khó nhịn đem giấu quyển viết trên tay anh ra sau lưng, và anh ấy nhìn tôi: "Hạ Tranh, đừng nháo."
"Em ư, không hề." "Lâm Úc An, sách đẹp hay em đẹp?"
Ánh mắt anh lưu luyến dừng trên mặt tôi một lúc, chốc lát cười nhẹ một tiếng, khuôn mày nhu hòa nói lời không chút lưu tình: "Phòng em thiếu gương sao?"
Tôi:...
Tôi giả vờ khó chịu trừng anh ấy, bĩu môi: "Anh nên nghĩ kỹ lại rồi trả lời, nếu không em sẽ không trả lại cho anh đâu."
"Ồ, thật tốt."
Ồ? Ý anh là sao?
Tôi nhìn anh ngờ vực, ngay sau đó anh lập tức cúi người, đôi tay tiến đến phía sau lưng.
Không biết là đột nhiên xe quay vòng hay do tôi cố ý, tôi lảo đảo đổ ập xuống lồng ngực anh, người Lâm Úc An cũng mất thăng bằng, tay theo quán tính chế trụ eo tôi.
Hơi thở mát lạnh ập đến làm tôi khó tránh khỏi có chút say mê, tôi nâng tay ôm lấy anh thật chặt, để mặc cho quyển từ đơn bị anh cầm đi.
Lâm Úc An bị một màn này chọc cho vui vẻ, buồn cười nói: "Em ôm đủ chưa, suốt ngày chỉ nghĩ chiếm tiện nghi của anh trai."
Ngô một tiếng, tôi từ lồng ngực hắn ngửa đầu, khuôn mặt đỏ rực nhìn vào mặt anh rồi nói: "Em không muốn gọi anh là anh trai nữa."
"Mau buông tay, xem bộ dáng gì kìa." Anh nhẹ đẩy tôi ra, lòng tôi ngọt ngào giống như đang chìm vào hũ mật, sau liền không so đo với anh.
Chờ đến lúc xuống xe, trước khi bước vào nhà, tôi đứng trên bậc thang xoay người rồi nhìn chằm chằm vào anh.
Anh lại gần, đứng dưới bậc thang hỏi: "Sao thế?"
"Nói cho anh một chuyện."
Anh nhướng mày chờ đợi lời tiếp theo.
Tôi xuống bậc thang để nhìn ngang bằng với anh, rồi bất ngờ hôn lên má anh.
Sau đó, tôi liền bật cười vui sướng chạy lên cầu thang, quay đầu lại: "Nói xong rồi, anh về nhà rồi tự ngẫm lại đi."
Tôi chạy một mạch về nhà, khi đóng cửa tôi còn cố ý nhìn sắc mặt của anh qua khe cửa.
Gương mặt thật bình tĩnh, nhưng đôi mắt lại sâu không thấy đáy.
4.
Nhà của chúng tôi không quá xa trường.
Bình thường nếu không có lớp, chúng tôi sẽ về nhà.
Chọn trọ ở trường chỉ là để tiện việc đi lại.
Tắm rửa xong, tôi đổi quần áo và nhận được cuộc gọi từ dì Lâm.
Dì nói rằng bố mẹ tôi đi công tác xa nhà và muốn tôi qua ăn bữa tối.
Tôi có chút lưỡng lự, nụ hôn chớp nhoáng chiều nay cứ lởn vởn trong tâm trí tôi.
Nhưng cuối cùng, thể diện không cưỡng lại được sự thèm ăn, tôi liền mặt dày mặt dạn qua đó.
Thời điểm tôi ngồi trên bàn ăn, Lâm Úc An vừa mới xuống lầu, đôi mắt anh thoáng nhìn qua tôi, không chút gợn sóng, nhưng dường như giống chiếc hố đen, chỉ cần bất cẩn không để ý là sẽ hãm sâu vào, không lối thoát.
Dì Lâm múc cho tôi một chén canh cá, dịu dàng cười: "Nhìn xem con gầy thế nào rồi, chắc hẳn con đã ăn không ngon khi ở trường."
Tôi uống hai ngụm canh, giọng nói đầy ý nhị: "Dì ơi, vì không có ai ăn với con cả, nên con ăn không vào."
Tông giọng mềm pha chút làm nũng, chú dì đều vui vẻ ra mặt, chú Lâm hảo sảng nói: "Thật là, đứa con trai này ta nói nó dám không nghe lời."
Lâm Úc An kéo ghế thật mạnh, giống như cảnh báo tôi cái gì anh cũng chưa nói, hoặc đối với mọi việc anh ấy đều như vậy.
Dì Lâm giận dữ nói: "Úc An con thật là, khi còn nhỏ quan hệ hai đứa thật tốt, tại sao lúc trưởng thành lại xa cách như vậy."
Lâm Úc An múc một chén canh cho dì Lâm "Mẹ, ăn cơm thôi, chúng con vẫn tốt với nhau mà." Dứt lời, anh vẫn không quên liếc nhìn tôi.
Sau khi ăn xong, tôi liền vào phòng anh An.
Qua tấm gương trong nhà tắm, tôi quan sát gương mặt mình.
Muốn khuynh thành tuyệt đối thì chưa đến, nhưng cũng là xinh xắn thanh tú, ít nhất ngũ quan còn đoan chính.
Lâm Úc An không biết khi nào dựa vào cửa, anh khoanh tay nhìn tôi chằm chằm, ánh mặt đạm bạc: "Còn dám vào phòng anh, không sợ anh xử lý em?"
Tôi giả vờ vô tội nhìn anh "Không phải anh nói phòng em thiếu gương sao?"
"Em thấy em còn có thể mượn gương của anh đó."
"Hạ Tranh" Anh bất ngờ gọi tên tôi.
Tôi liền đứng đắn theo anh ra khỏi phòng tắm, ngồi ngay ngắn trên ghế, cứ như một đứa trẻ đang nghe anh răn dạy.
Anh nhăn lại đôi lông mày.
"Anh bây giờ chưa tính đến chuyện yêu đương."
Tôi chợt dừng, đôi mắt không chớp nhìn anh chằm chằm.
"...!Em biết mà."
Tôi thở phào nhẹ nhõm đứng dậy, gãi gãi mái tóc vẫn còn ướt.
Tôi so với anh thấp hơn một cái đầu, khí thế có phần yếu hơn "Em có thể chờ mà."
Lâm Úc An bất đắc dĩ nản lòng, chần chờ nâng tay nhẹ xoa đầu tôi, giọng điệu mềm mỏng ôn nhu như gió xuân.
"A Tranh, anh chỉ muốn làm anh trai của em."
"Giống như trước đây không phải tốt sao?"
"Em cũng vui vẻ mà, không phải sao?"
Lâm Úc An, người con trai tôi theo đuổi đã 5 năm, vẫn chỉ nghĩ đến việc làm anh trai tôi.
Bỗng dưng, vành mắt tôi ửng đỏ, tôi cố kìm nén cảm xúc phức tạp đang trào dâng trong lòng.
Tôi muốn lắc đầu nói không phải, cũng không tốt, nhưng ủy khuất đang trào dâng trong lòng, làm tôi khó mở miệng trong một thời gian ngắn.
Lâm Úc An nhẹ nhàng lau đi vệt nước đọng lại trên khóe mắt tôi, sau lại sờ sờ mái tóc dài, giật giật môi: "Sao em còn chưa sấy tóc?"
Anh cầm máy sấy, vòng ra phía sau sấy tóc cho tôi, ngón tay nhẹ nhàng xen kẽ làn tóc, động tác quen thuộc mà dịu dàng ôn nhu.
Giống như trong quá khứ, là một anh trai hàng xóm, đó là việc tự nhiên cần làm để chăm sóc cô em gái giống thanh mai.
5.
Nam nhân thối, muốn làm anh trai tôi cũng phải xem tôi có đồng ý hay không!
Tôi sáng sớm tới lớp với gương mặt u ám, kể cả Mạnh Đường cũng bị ảnh hưởng, cô nàng lười nhác ngáp một cái: "Làm sao vậy, cậu cũng thức đêm sao?"
"Không, cậu đã ra chuyện gì rồi?"
Mạnh Đường trợn mắt nhìn tôi, thân mình mềm nhũn nằm ra bàn thở dài, khóc không ra nước mắt: "Đừng nói về chuyện đó nữa, đêm qua đấu solo với Hà Trị, mình không những không thắng mà còn thương tích đầy mình...!Để mình nói cho, tên gia hỏa này thật không biết thương hoa tiếc ngọc, cái gì mưu tính đã lâu, lại không biết tấm lòng mình có bao nhiêu cực khổ, đúng là tức chết!"
Tôi không thể nín cười, vừa mới cười vài tiếng đã nhìn thấy Hà Trị cà lơ phất phơ tiến đến đá vào bàn.
Hà Trị tiến đến đánh thức bạn cùng phòng đang chiếm chỗ ngồi, lắc lắc tay: "Tiểu tử thối, đừng ngủ nữa, lão tử còn muốn ngủ nướng đây này."
"Mày là đại gia."
"Lần sau tao mời mày bữa cơm được chưa, mau nhường chỗ một chút nào."
Tôi nhìn hắn đầy suy ngẫm.
Nếu muốn nói đến nhân vật nổi tiếng trong trường học, Hà Trị khoa Tâm lý chắc chắn là một cái tên trong số đó.
Tuy lời nói và hành động của cậu ta có chút hư hỏng, nhưng vẫn có thể xem như là chính nhân quân tử.
Tôi chạm chạm cánh tay người bạn tốt, không có ý tốt trêu đùa: "Hà Trị này có vẻ còn thiếu "em gái" nhỉ?"
"Không được, cậu không thể nào yêu tùy tiện như vậy được! Đừng có nghĩ đến chuyện đó! Cậu ấy là của mình!" Mạnh Đường hoảng sợ nhìn tôi, cứ như đang nhìn thấy một tên cầm thú đói bụng ăn quàng vậy.
Tôi búng trán cô nàng rồi bật cười: "Cậu nghĩ gì thế, tí rồi cậu sẽ hiểu thôi."
"Ai không phải...!khai ra mau cậu đang tính làm gì?"
Chờ đến lúc tan học đã là giữa trưa.
Tôi và Hà Trị học cùng một khoa, ngày thường cũng hay nói chuyện với nhau, nhưng cũng không quá thân thiết.
Tuy nhiên, dù sao Hà Trị cũng là người quen, chúng tôi nói chuyện với nhau cũng không có gì cố kỵ.
Mạnh Đường và Hà Trị bình thường ít khi nói chuyện với nhau, hơn phân nửa thời gian là nói chuyện qua mạng hoặc rủ nhau chơi game.
Vì thế tôi lôi kéo Mạnh Đường tới trước mặt chào hỏi rồi đi thẳng vào vấn đề: "Ủy viên học tập, cùng nhau ăn bữa cơm nhé?"
Hà Trị hứng thú nhăn mày xem xét chúng tôi, nhìn đến Mạnh Đường lại càng nhăn mày hơn.
Sau một lúc suy nghĩ, cậu ta đáp: "Bạn này trông rất quen nha..."
Mạnh Đường giữ lấy tay tôi và nắm chặt, sự căng thẳng trên mặt hiện rõ, cô ấy mỉm cười thấp giọng nói: "Bạn cùng ban không thể không quen mắt sao."
Cậu ta suy tư gì đó rồi gật gật đầu, ngay sau đó nâng cằm nhìn tôi: "Vậy cùng nhau ăn một bữa cơm, hai bạn mời khách."
Mạnh Đường:...
Tôi: "Không thành vấn đề."
Hết phần 1..
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook