Sáng sớm hôm nay, Diệp Trăn Trăn ôm một thau quần áo lớn, đang chuẩn bị ra cửa, cửa phòng đối diện đột nhiên "Phanh" mở ra, tiểu hài tử tựa như từng giây từng phút đều dán ở cửa phòng chú ý đến nàng, nàng hơi có động tĩnh gì đã gấp không chờ nổi mà đi đến.
Từ sau khi đi chợ về, nàng làm cái gì Phó Vân Cảnh cũng phải một tấc không rời mà đi theo, dính nàng vô cùng lợi hại, nếu nàng không cho phép, hắn liền ngẩng đầu mong chờ, đáng thương hề hề nhìn nàng, mỗi lần đến lúc này là nàng đều không nhịn được mềm lòng, hơn nữa nàng cũng biết đây là biểu hiện đứa trẻ không có cảm giác an toàn, cho nên mới ngẫu nhiên có chút tùy hứng, nàng cũng không đành lòng cự tuyệt.
Vì thế liền thành như bây giờ, một lớn một nhỏ ngồi xổm bên bờ sông, đón ánh nắng mỏng manh hết sức chuyên chú giặt quần áo.
Nắng sớm mờ mờ, nước sông còn lộ ra lạnh lẽo nhè nhẹ.
Tiểu gia hỏa hết sức chuyên chú mà dùng gậy giặt đánh quần áo, ngược lại trông cũng thật giặt ra dáng ra hình.
"Tiểu Cảnh thật rất thuần thục nha, trước kia đã từng giặt quần áo sao?" Diệp Trăn Trăn khẽ mỉm cười hỏi.
Phó Vân Cảnh gật đầu, đáp: "Trước kia đều là tự ta giặt quần áo, nhưng dùng gậy để giặt vẫn là lần đầu tiên."
Hệ thống đã từng kể qua quá khứ Phó Vân Cảnh với nàng, nàng cũng biết đứa nhỏ này sống trong hoàng cung không như ý.

Bởi vậy, khi nàng nghe được lời này cũng không cảm thấy kinh ngạc, chỉ là khen từ nội tâm: "Phải không? Tiểu Cảnh thật lợi hại! Lần đầu tiên ta dùng gậy giặt quần áo lại không giỏi chút nào, đánh một gậy đã bị nước bắn đầy mặt......"
Hai người nói nói cười cười, sau lưng đột nhiên truyền đến một giọng nữ lảnh lót, đánh gãy đối thoại của bọn họ: "A Trăn, hôm nay sớm như vậy đã tới giặt quần áo rồi à!"
Nghe được thanh âm, hai người đồng thời xoay người, liền thấy một phụ nhân mặt tròn tròn đứng cách đó không xa, trong tay cầm theo một cái rổ nhỏ, tươi cười hòa ái nhìn bọn họ.
Diệp Trăn Trăn cười cười, lập tức hướng phụ nhân chào hỏi: "Thừa dịp buổi sáng còn chưa nắng nóng, giặt sạch quần áo trước.

Vương đại nương sao cũng tới sớm như vậy?"
"À, kỳ thật ta mới trở về từ nhà mẹ đẻ, đang muốn đi tìm ngươi, không ngờ khéo như vậy liền gặp phải." Giọng nói của Vương đại nương to lớn vang dội, cầm rổ nhỏ, nện bước vững vàng đi đến trước mặt hai người, nói: "Tới đây, A Trăn, Vương đại nương cho các ngươi mấy cái trứng gà lấy về ăn."
Trong rổ đặt mấy cái trứng gà lớn nhỏ không đồng nhất, có lẽ là mới lấy ra từ ổ gà, trên trứng gà còn dính một chút bùn đất.

Số lượng không nhiều, lại là một phen tâm ý của phụ nhân chất phác, làm Diệp Trăn Trăn nhìn đến ấm áp trong lòng.
Nhưng cảm động thì cảm động, đồ vật lại không thể dễ dàng nhận.

Diệp Trăn Trăn vội vẫy vẫy tay, đẩy rổ trở về, "Đại nương, làm như vậy không được đâu! Ngày thường được ngài chiếu cố đã đủ nhiều, nào còn có thể vô cớ lấy đồ của ngài chứ! Ngài mau thu hồi đi thôi, thật sự không cần đâu......"
"Ngươi còn khách khí với ta làm chi! Mấy cái trứng gà mà thôi, đều của là người nhà mẹ đẻ cho ta, trong nhà còn có rất nhiều, ngươi đừng ngại.

Còn nữa, cho dù ngươi không ăn, đứa bé nhà ngươi cũng phải bồi bổ thân mình chứ, ngươi nhìn người hắn đã gầy thành dạng gì rồi này!" Nói rồi, Vương đại nương đem rổ nhét vào tay Diệp Trăn Trăn, giả vờ tức giận nói: "Ngươi còn khách khí với đại nương như vậy, đại nương sẽ tức giận thật đấy!"
Thấy thật sự cự tuyệt không được, Diệp Trăn Trăn đành phải nhận lấy trứng gà, chân thành nói: "Cảm ơn Vương đại nương.

Tối hôm qua làm nhiều bánh nướng, chờ lát nữa ta mang qua cho ngài và Vương đại thúc.

Ngài phải nhận lấy đấy, đừng ghét bỏ nhé!"
Vương đại nương cười mắng: "Đứa nhỏ này, thật là quá khách khí rồi! Được, ta đây đi về trước, các ngươi cứ tiếp tục giặt đi."

"Ngài đi thong thả."
Đãi Vương đại nương đi rồi, Diệp Trăn Trăn liền trở về bờ sông.

Nàng nhìn khuôn mặt khô gầy của bé trai, đột nhiên vì sơ ý của mình mà cảm thấy tự trách.
Nghĩ nghĩ, nàng nói: "Tiểu Cảnh, chờ chúng ta giặt xong quần áo thì đi bắt cá nhé.

Ta biết một dòng suối nhỏ, nơi đó cá nhiều.

Đến lúc đó bắt được, chiều nay chúng ta làm thêm món ăn cơm."
"Ừ." Đứa bé gật đầu đáp.
Hai người tăng nhanh tốc độ giặt quần áo, chỉ sau chốc lát, bọn họ đã giặt quần áo xong, lấy về nhà phơi nắng.

Lại lấy dụng cụ bắt cá, rồi lại ra cửa một lần nữa.
Lúc đi đến bên dòng suối, ánh mặt trời đã bắt đầu mãnh liệt hơn chút, ánh sáng vàng kim đánh vào trên người hai người, phơi đến cả người bọn họ đều cảm thấy ấm áp.
Dòng suối nhỏ ở trong cốc nhỏ giữa hai núi, theo sơn cốc quanh co khúc khuỷu chảy xuống, dòng nước khi nhanh khi chậm.

Suối nước thanh triệt trong suốt, ánh mặt trời nhỏ vụn rơi vào trong nước, có thể rõ ràng nhìn thấy được khê đá vụn lá khô.

Thỉnh thoảng có cá nhỏ từ phía dưới nham thạch chui ra, lại nhanh chóng bơi đi, trông vô cùng nhàn nhã tự tại.
Tuy rằng là lần đầu tiên bắt cá, nhưng Diệp Trăn Trăn không muốn mất mặt trước mặt đứa bé, liền quay lại làm bộ rất có kinh nghiệm chỉ huy nói: "Tiểu Cảnh ngươi đưa chuôi nĩa này cho ta.

Ngươi đến bóng cây ngồi đi, để A Trăn tỷ tỷ của ngươi bắt mấy con cá lớn về cho ngươi!"
"Được." Phó Vân Cảnh đáp, vô cùng nghe lời cầm rổ đi tới dưới bóng cây.
Diệp Trăn Trăn trước kia đang từng xem qua người khác dùng nĩa bắt cá trên TV, trông rất đơn giản, đổi thành nàng hẳn cũng sẽ không quá khó nhỉ.
Nàng nghĩ như vậy, mang theo mười phần tin tưởng mà cầm nĩa đi đến bên dòng suối, nhảy lên một khối đá lớn, sau đó quan sát cá bơi tới lui, chuẩn bị tùy thời hành động.
Bỗng dưng, một con cá chép nhỏ bơi lại đây.

Nàng thấy cá chép nhỏ càng ngày càng gần, không khỏi lặng lẽ nắm chặt nĩa trong tay, nín thở chờ đợi nó đến.
Mắt thấy con cá bơi đã tới bên chân, Diệp Trăn Trăn vội dùng nĩa ra sức đâm xuống, nhưng cá chép nhỏ kia tựa như đã thành tinh, nĩa còn chưa đụng tới nó đã bơi ra phía trước, cái đuôi vung vẩy, nhanh như chớp bơi ra xa.
Diệp Trăn Trăn có chút xấu hổ, theo bản năng mà nhìn về Phó Vân Cảnh cách đó không xa.

Nhưng đứa bé tựa như hoàn toàn không thấy được biểu hiện vụng về vừa rồi của nàng, thấy nàng nhìn qua lập tức lớn tiếng cổ vũ: "A Trăn tỷ tỷ cố lên!"

Diệp Trăn Trăn nhẹ nhàng thở ra, khôi phục chút tin tưởng, vì thế bắt đầu lần thứ hai bắt cá.
Lúc này, Diệp Trăn Trăn kiên nhẫn chờ đợi con cá tới gần, không dám khinh địch chút nào.

Chỉ sau chốc lát, lại thấy một con cá chép bơi lại đây, nàng vui vẻ trong lòng, nhanh chóng huy động nĩa đâm xuống.

Nhưng bi thương chính là, bởi vì dùng sức lớn, nĩa trong tay không cẩn thận liền bị quăng ra ngoài.
Kết quả cá không bắt được, ngược lại mặt lại bị bắn đầy nước.
Diệp Trăn Trăn cắn chặt răng, nhặt nĩa bị rơi xuống nước, ánh mắt như đang nhìn kẻ thù gϊếŧ cha nhìn chằm chằm con cá bơi qua bơi lại trước mặt nàng, lại lần nữa dùng sức——
Lúc này, nĩa lại không bị quăng ra nữa, nhưng lòng bàn chân nàng lại không cẩn thận trơn trượt, tức khắc cả người mang theo một loại tư thế chật vật rớt vào trong nước.

Nhưng làm người cảm động chính là, chẳng sợ nàng té đau mông, nàng cũng không quên bắt lấy nĩa.
Trong nháy mắt, nàng tựa hồ nghe được một tiếng cười nhạo vô tình.
Diệp Trăn Trăn: "Thống Tử, vừa rồi là ngươi cười ta sao?"
Hệ thống: "Ta không phải, ta không có, đừng nói bừa."
Diệp Trăn Trăn: "Ngươi còn giảo biện! Ta nghe được mà! Chính là ngươi cười!"
Hệ thống trầm mặc, sau đó nói: "Chúng ta đều là Thống Tử, à không, hệ thống đã được huấn luyện chuyên nghiệp, trong tình huống bình thường sẽ không cười, trừ phi thật sự nhịn không được."
Một người một máy còn đang châm chọc nói cười, Phó Vân Cảnh đã "Tháp tháp tháp" chạy tới bên dòng suối, nhìn thiếu nữ rơi xuống nước, nôn nóng hỏi: "A Trăn tỷ tỷ, ngươi có bị sao không?"
"A, yên tâm, ta không sao." Diệp Trăn Trăn hạ đầu lưỡi, có chút ngượng ngùng nói: "Thực xin lỗi Tiểu Cảnh, tỷ tỷ vốn muốn bắt con cá bồi bổ thân mình cho ngươi, nhưng không ngờ lại khó như vậy, bắt tới bắt đi cũng bắt không được.

Thôi, vẫn là dàm dụm chút tiền, hôm nào lên trấn trên mua thịt cho ngươi ăn nhé......"
"Ngươi bắt cá là vì muốn cho ta bồi bổ thân thể sao?" Phó Vân Cảnh nhíu nhíu mày, không dám tin nhìn nàng.
"Đúng vậy, đứa bé như ngươi phải bồi bổ cho thân thể, cho nên ta muốn bắt con cá cho ngươi bổ thân, không ngờ một con cũng không bắt được." Diệp Trăn Trăn gãi đầu, trong giọng nói lộ ra vài phần tiếc nuối và áy náy.
Nghe vậy, Phó Vân Cảnh nhấp môi, tựa hồ rất không cao hứng.

Diệp Trăn Trăn cho rằng hắn là vì đêm nay không được ăn cá mà buồn rầu, lại nghe hắn nói: "Nếu chỉ vì ăn cá mà làm ngươi bị thương, ta tình nguyện không ăn."
Nói rồi, hắn liền nhảy lên tảng đá lớn bên cạnh, vươn tay về phía Diệp Trăn Trăn còn đang ngồi trong nước, nói: "A Trăn tỷ tỷ, ngươi kéo lấy tay của ta, ta đỡ ngươi đứng lên."
Diệp Trăn Trăn có chút cảm động, cầm tay tiểu hài tử, nhưng không mượn lực hắn, mà lại chống nĩa trong tay chậm rãi đứng lên, "Đừng lo, ta chỉ là không cẩn thận mới ngã thôi, không sao cả."
Nghe được lời này, tiểu gia hỏa rõ ràng nhẹ nhàng thở ra.


Hắn nhìn suối nước thanh triệt, đột nhiên nói: "A Trăn tỷ tỷ, nước nơi này thật trong, ta cảm thấy có thể mang giỏ tre đến bắt cá, có thể như vậy sẽ dễ hơn chút."
"Giỏ tre?" Diệp Trăn Trăn có chút không dám tin mà hỏi lại một lần nữa, "Dùng giỏ tre có thể bắt cá sao?"
"Ta làm mẫu cho ngươi xem." Nói rồi, Phó Vân Cảnh lại "Tháp tháp tháp" chạy về dưới bóng cây, cầm lấy giỏ tre dùng để đựng cá, lại chạy chậm trở lại bên dòng suối.
Đang định nói chuyện, hắn đột nhiên chú ý thấy không biết khi nào Diệp Trăn Trăn đã cởϊ áσ vét-tông bên ngoài ra, chỉ mặc một cái áo ba lỗ đơn bạc, lộ ra tảng lớn da thịt trên cổ và cánh tay, khe ngực phía trên càng là có thể ẩn ẩn thấy được.
Phó Vân Cảnh chưa bao giờ gặp qua cảnh tượng như vậy, tức khắc xấu hổ đến đỏ bừng đầy mặt.

Qua một hồi lâu, hắn mới tìm lại được thanh âm của mình: "A, A Trăn tỷ tỷ, không bằng ngươi về nhà thay quần áo đi, ta......!Ta sợ ngươi mặc như vậy sẽ bị cảm lạnh."
Nhưng Diệp Trăn Trăn lại không nghe hiểu ý ngoài lời của Phó Vân Cảnh, vẫy vẫy tay, không chút nào để ý nói: "Không sao, hiện tại là mùa hè, thật sự rất nóng.

A, có cá bơi tới rồi này! Mau mau mau, mau bắt nó!"
Nghe vậy, Phó Vân Cảnh cũng bất chấp, cầm lấy giỏ tre, chuyên tâm chú ý động tĩnh dưới nước.

Đợi đến khi con cá kia bơi lại gần, phút chốc ánh mắt hắn trở nên sắc bén, động tác nhanh nhẹn phóng giỏ tre xuống nước, ngăn cản đường đi của con cá, một tay khác chặn có mục đích tính đuổi cá bơi vào trong rổ.

Trước sau đều bị cắt đứt đường lui, cá kia không thể trốn, liền thuận lý thành chương mà lọt vào bẫy rập Phó Vân Cảnh tỉ mỉ bố trí.
Đợi sau khi con cá bơi vào giỏ tre, Phó Vân Cảnh lập tức vớt giỏ tre lên.

Trong lúc con cá còn muốn tránh thoát, đang muốn nhảy nước, lại bị hắn bắt lấy.

Nó ở trong tay Phó Vân Cảnh liều mạng giãy giụa, cái đuôi không ngừng quấy động, nhưng hắn vẫn không chút hoang mang như cũ, nắm lấy cá trong tay chặt đến gắt gao, làm nó không có nửa điểm khả năng chạy thoát.
Xem được toàn bộ quá trình, thần sắc Diệp Trăn Trăn có chút phức tạp.
Nàng cực khổ bắt cá nửa ngày, kết quả ngay cả cá bột cũng chưa vớt được, còn bị hắt nước ướt cả người, kết quả người ta chỉ tùy tiện vớt một cái, đã nhẹ nhàng tóm được cá lớn?!
Diệp Trăn Trăn cảm thấy bản thân bị đả kích thật lớn rồi.
"Thống Tử, ta cảm thấy chỉ số thông minh của ta đã bị một đứa bé 6 tuổi treo lên đánh ngã." Diệp Trăn Trăn nói ở trong đầu với hệ thống, giọng điệu thế nhưng khó được có chút mất mát.
Hệ thống cũng lần đầu tiên nhìn thấy bộ dáng ỉu xìu như vậy của ký chủ da mặt dày, tựa hồ thật sự bị đả kích.

Nó moi hết cõi lòng để suy nghĩ một đống lời hay, đang muốn lên tiếng an ủi, lại nghe nàng đột nhiên thở dài một hơi, ngữ khí thê lương bi ai nói: "Chẳng lẽ, đời này ta chỉ có thể phụ trách xinh đẹp như hoa, còn đa mưu túc trí thì hoàn toàn vô duyên sao?"
Hệ thống: "......" Quả nhiên, nó không nên có bất kỳ ảo tưởng không thực tế gì đối với loại ký chủ rác rưởi này mà!
"A Trăn tỷ tỷ, ngươi cầm cá này trước, ta lại bắt thêm một con." Phó Vân Cảnh nói, thấy Diệp Trăn Trăn không phản ứng liền cho rằng nàng không nghe thấy, lại đề cao thanh âm lên nói một lần nữa.
"À à, được." Diệp Trăn Trăn phục hồi tinh thần, luống cuống tay chân tiếp nhận cá Phó Vân Cảnh đưa qua.
Thân cá trơn trơn, hơi không lưu ý sẽ dễ dàng trượt tay làm cá trốn đi.

Con cá này đại khái cũng biết bản thân không còn sống được bao lâu, rơi vào trong tay Diệp Trăn Trăn liền liều mạng giãy giụa, làm nàng phí thật lớn sức lực mới miễn cưỡng chế trụ được nó.

Thật không biết tiểu hài tử vừa rồi làm cách nào khống chế gắt gao con cá này được, hơn nữa bộ dáng còn giống như không cố chút sức nào.

Chẳng lẽ sau chỉ số thông minh, ngay cả sức lực nàng cũng không bằng đứa con nít sao?!

Đang miên man suy nghĩ, Phó Vân Cảnh đã lại bắt được một con cá.

Tuy rằng con này so với con đầu tiên nhỏ hơn rất nhiều, nhưng đối với hai người mà nói cũng đủ để ăn no nê rồi.
Diệp Trăn Trăn gϊếŧ cá rửa sạch sẽ xong liền cầm cá đi đến dưới bóng cây.

Hai người lại nhặt một ít củi lửa, cùng sử dụng mấy nhánh cây thô xâu lên, làm một cái giá nướng giản dị, rồi châm lửa, đem cá lớn đặt lên trên nướng, còn con cá nhỏ thì bỏ vào trong nồi, cùng gừng, hành, măng mùa đông nấu thành canh.
Mùi cá bay lên bốn phía, tức khắc gợi lên thèm thuồng trong bụng hai người.

Đợi đến khi cá nướng thành màu vàng ruộm, Diệp Trăn Trăn liền rải nước sốt gia vị nàng bí chế lên, rắc nước sốt lên khắp con cá kia, để hai bên thịt cá hấp thu đầy đủ nước sốt.

Một lát sau, cá nướng đã làm xong.
Thịt cá bên ngoài xốp mềm, lộ ra màu vàng xinh đẹp, cắn một ngụm xuống, tức khắc chỉ cảm thấy mùi hương tràn đầy trong miệng, làm người yêu thích vô cùng.

Lúc này, canh cá cũng đã nấu xong.

Canh màu trắng tản ra từng trận mùi thơm, màu vàng của gừng, màu xanh lục của hành chìm nổi bên trong, trừ đi mùi tanh của cá, còn tăng thêm vị canh.
Sắp tới giữa trưa, ánh mặt trời càng thêm mãnh liệt, cũng may hai người ngồi dưới bóng cây, không cảm thấy quá nóng, ngẫu nhiên có một trận gió thổi tới, lại càng thêm loại thích ý nói không nên lời.
Diệp Trăn Trăn đĩnh đạc ngồi dưới bóng cây, cắn một ngụm thịt cá, lại uống một ngụm canh, cảm thụ được gió mát ngẫu nhiên xẹt qua da thịt liền cảm thấy thật sảng khoái, nhịn không được phát ra một tiếng than thở: "Cuộc sống như vậy thật là quá hạnh phúc!"
"A Trăn tỷ tỷ thật dễ thỏa mãn." Phó Vân Cảnh nhẹ nhàng cười.
"Ha ha, đúng vậy.

Ta không yêu cầu gì nhiều, chỉ cần ta và người ta yêu có thể khỏe mạnh, bình an, có ăn, có mặc, như vậy là đủ rồi." Diệp Trăn Trăn nói, con ngươi đen bóng lấp lanh ý cười, "Tiểu Cảnh còn ngươi thì sao? Ngươi có nghĩ tới về sau ngươi sẽ sống một cuộc sống như thế nào hay không?"
Hắn muốn cuộc sống như thế nào sao?
Từng cảnh tượng bị làm nhục giống như thủy triều trào ra, nhanh chóng xẹt qua trong đầu hắn.
Phó Vân Cảnh nhắm mắt, kịp thời che đậy hận ý mãnh liệt giữa hai tròng mắt——
Đương nhiên là không tiếc tất cả đại giới mà bò lên trên, trở thành người đứng đầu tối cao, làm tất cả mọi người kính hắn, sợ hắn! Đem những người đã từng khinh nhục hắn hung hăng đạp dưới chân, đem tất cả thương tổn hắn đã nhận được dâng trả gấp trăm, ngàn lần lại trên người những người đó!
Trừ cái này ra, còn có ——
Phó Vân Cảnh mở mắt ra, con ngươi đen nhánh chiếu lên ảnh ngược thiếu nữ trước mặt.

Hắn cười cười, hai bên mặt mang theo má lúm đồng tiền nhợt nhạt, thoạt nhìn thực ngọt ngào, "Yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, không khác gì với mong ước của A Trăn tỷ tỷ lắm đâu."
Diệp Trăn Trăn cười nói: "Phải không? Đơn giản cũng khá tốt."
Ánh mặt trời xán lạn xuyên qua khe hở lá cây rơi xuống mặt đất, có quầng sáng nhỏ vụn dừng ở đầu vai bé trai, chiếu vào má hắn làm lông tơ thật nhỏ cũng tựa hơi hơi sáng lên, cả người giống như tiểu thiên sứ tắm mình dưới ánh mặt trời ......
Tác giả có lời muốn nói:
Phó Vân Cảnh: "Yêu cầu của ta cũng rất đơn giản, không khác gì với mong ước của A Trăn tỷ tỷ lắm đâu."
Mới là lạ!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương