Trải qua chuyện ở Trích Tinh Lâu, mấy ngày liên tiếp Phó Vân Cảnh đều không triệu kiến Diệp Trăn Trăn, ngày thường bình bình đạm đạm như vậy mà qua đi, thẳng đến ngày thứ tư, Diệp Trăn Trăn mới lại bị triệu kiến lần nữa.
Nơi gặp mặt là Ngự Thư Phòng.
Phó Vân Cảnh còn đang thượng triều chưa về, có thể là sợ Diệp Trăn Trăn nhàm chán, trên bàn sách đặt mấy quyển thoại bản lưu hành hiện giờ.

Nàng tùy ý lật lật, phát hiện đề tài đều là sở thích của mình, tâm tình tức khắc có chút vi diệu.
Thấy Phó Vân Cảnh tri kỷ như vậy, Diệp Trăn Trăn cũng không ngại ngùng chi nữa, cầm thoại bản nằm xuống giường bên cạnh dùng để nghỉ ngơi, tay trái cầm sách, tay phải chống đầu, thần thái lười biếng, thỉnh thoảng lấy đồ ăn vặt đặt trên bàn nhỏ đưa vào trong miệng ăn, trông vô cùng nhẹ nhàng tự tại.
Phúc Toàn bên cạnh nhìn đến trợn mắt hốc mồm.
Cho dù là thân tín đi theo Phó Vân Cảnh nhiều năm, mỗi khi đối mặt với đế vương hỉ nộ vô thường này cũng sẽ có vài phần sợ hãi, đặc biệt là đột ngột bị triệu kiến giống như bây giờ, người bình thường ít nhiều đều sẽ có chút thấp thỏm.

Nhưng nữ tử trước mặt tựa hồ hoàn toàn không có bối rối đó, thái độ tùy ý giống như chơi đùa ở đình viện nhà mình, không có một chút không tự nhiên.

Rõ ràng mấy tháng trước nàng nhìn Phó Vân Cảnh vẫn là bộ dáng sợ hãi rụt rè, muốn tới gần lại không dám tới gần, nhưng không biết đã xảy ra chuyện gì, trên người đột nhiên thay đổi lớn như vậy, cả người so với trước kia đều hoàn toàn không giống nhau, nhưng khác biệt chỗ nào, Phúc Toàn cũng không nói lên được.
Không bao lâu sau, Phó Vân Cảnh đã thượng triều xong trở lại.

Triều phục còn chưa cởi ra, xiêm y minh hoàng tượng trưng cho quyền thế mặc ở trên người hắn, bóng dáng cao lớn đĩnh bạt như một tòa núi đứng ở giữa phòng, ánh mắt sắc bén, đầy khí thế người đứng trên cao.
Cung nữ thái giám bên cạnh đã sớm thối lui qua một bên, cúi đầu khẩn trương đến mức không dám thở.

Diệp Trăn Trăn nghe được âm thanh liền nhanh chóng nhảy xuống giường, giơ tay nhanh nhẹn lau vụn bánh bên miệng, sau đó dùng sức nuốt xuống điểm tâm còn chưa nhai xong, nhưng bởi vì ăn quá gấp gáp, không cẩn thận liền bị sặc, tức khắc mặt đỏ bừng, liên tục ho khan.
Nhưng mà khiến người kinh ngạc chính là, đế vương thường ngày đầy tật xấu lần này lại không tức giận, chỉ nhíu nhíu mày, thấp giọng phân phó cung nhân rót cho Diệp Trăn Trăn một ly nước ấm.
"Tạ Hoàng Thượng, khụ khụ......" Diệp Trăn Trăn tiếp nhận ly nước, một hơi uống xong mới nhớ phải hành lễ, vội cúi đầu làm một cung lễ.
Tuy không ngẩng đầu, Diệp Trăn Trăn vẫn có thể cảm giác được tầm mắt nóng rực phía trên, trong lòng đột nhiên có chút khẩn trương.
Thái độ của nàng đối với Phó Vân Cảnh có phải quá mức tùy ý rồi hay không? Không còn cách nào, trong phút chốc, nàng còn chưa thể thích ứng việc thân phận bị thay đổi, cho dù hiện tại tướng mạo, tính tình, địa vị của hắn đều đã thay đổi thật lớn, nàng vẫn không cảm thấy người trước mắt xa lạ, thậm chí còn có thể từ trong sự thay đổi của hắn mà tìm ra một ít bóng dáng quen thuộc, thân thiết ở quá khứ.
Qua một lúc lâu sau, đế vương trẻ tuổi mới mở miệng, giọng điệu nhàn nhạt: "Bình thân."
Nếu không phải hệ thống nói nhiều ngày qua Phó Vân Cảnh đã phái người âm thầm quan sát nàng, nhìn thấy phản ứng lãnh đạm như vậy của hắn, Diệp Trăn Trăn còn tưởng rằng hắn thật sự không thèm để ý đến nàng đâu.

Tuy rằng bị người giám thị cảm giác không được tốt, nhưng lần này Diệp Trăn Trăn cũng không tức giận, ngược lại còn thật cao hứng, bởi vì nàng biết việc này đại biểu cho Phó Vân Cảnh đã nổi lên lòng nghi ngờ đối với thân phận của nàng, thậm chí rất có thể sẽ bắt đầu hoài nghi nàng chính là Diệp Trăn Trăn.

Dù sao xưng hô, bánh nướng, chuyện xưa Ngưu Lang Chức Nữ đều chỉ có Diệp Trăn Trăn chân chính mới biết được, hồi ức ngọt ngào chua xót này đều là vật sở hữu của chỉ hai người, cho dù có dụng tâm kín đáo xếp gian tế vào bên người hắn cũng không có khả năng biết nhiều chi tiết như vậy.

Nhưng xuất phát từ cẩn thận, hắn vẫn còn cần xác nhận một chút, dù sao người bình thường đều sẽ không nghĩ được đến loại chuyện mượn xác hoàn hồn này.
"Tạ Hoàng Thượng." Diệp Trăn Trăn ngẩng đầu, đang muốn thối lui qua một bên, Phó Vân Cảnh đột nhiên nâng cằm, phân phó Phúc Toàn đang đứng cạnh: "Dọn ghế lại đây, để nàng ngồi bên cạnh ta."
"Thưa vâng." Phúc Toàn vội đáp, chỉ sau chốc lát đã có cung nhân chuyển ghế đến.
Diệp Trăn Trăn nghe lời ngồi xuống ghế, Phó Vân Cảnh thì ngồi bên cạnh, lấy tấu chương ra bắt đầu phê duyệt.


Thấy Phó Vân Cảnh chỉ chuyên tâm phê duyệt tấu chương, cũng không có ý mở miệng, Diệp Trăn Trăn không nắm được ý đồ của hắn, đành phải một lần nữa cầm lấy thoại bản vừa rồi, làm bộ làm tịch mà tiếp tục lật xem, ánh mắt lại nhịn không được dừng lại trên sườn mặt nam nhân thật lâu.
Trải qua năm tháng rửa tội, nam nhân trước mặt đã mất đi vẻ ngây ngô thời niên thiếu, ngũ quan vẫn đẹp tinh xảo như cũ, nhưng lại tăng thêm phong thái thành thục nam tính, càng khiến người không cách nào dời đi ánh mắt.

Diệp Trăn Trăn xem đến mê muội, không chú ý tới cung nữ mang trà nóng dần dần đến gần, tay lơ đãng duỗi ra, toàn bộ nước trà nóng bỏng liền đổ vào mu bàn tay nàng.
"A —— đau quá!"
Diệp Trăn Trăn theo bản năng lùi tay về, nhưng vẫn không cách nào tránh kịp bị trà nóng rơi vào mu bàn tay, làn da trắng nõn kiều nộn tức khắc đỏ một tảng lớn, còn nổi lên mấy cái bọt nước, trông có chút đáng sợ, đau đến mức làm nàng không khỏi đỏ hốc mắt.
Cung nữ kia lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Trăn Trăn, kinh hoảng thất thố không ngừng dập đầu, đồng thời lắp bắp hướng về phía nàng xin tha: "Nô tỳ đáng chết! Thỉnh nương nương thứ tội!"
Diệp Trăn Trăn đang muốn nói cho cung nữ biết mình không trách nàng, lại thấy đế vương trẻ tuổi vừa rồi còn đang chuyên tâm phê duyệt tấu chương giống như hoàn toàn không để nàng vào mắt đã không biết từ khi nào nhìn lại đây, nắm lấy tay phải bị thương của nàng, đang muốn xem kỹ thương thế, nhưng bởi vì động tác quá nhanh không khống chế được lực đạo, lại làm Diệp Trăn Trăn đau đến kêu "Tê" một tiếng.
Phó Vân Cảnh vội buông tay Diệp Trăn Trăn ra, chỉ là ánh mắt vẫn luôn dừng trên da thịt bị trà nóng xối đến đỏ bừng, cho dù toàn bộ quá trình đều không nói lời nào, nhưng các vị cung nhân ở đây đều có thể cảm giác được người kia không che giấu được tức giận.

Cung nữ quỳ trên mặt đất xin tha đương nhiên cũng cảm nhận được, thân mình không khỏi càng run rẩy lợi hại hơn.
"Hoàng Thượng, ta không sao......"
"Lập tức truyền Chu thái y lại đây."
Hai người dường như là đồng thời mở miệng.
Phó Vân Cảnh liếc mắt nhìn nụ cười miễn cưỡng của Diệp Trăn Trăn, mày nhăn càng chặt, lại phân phó Phúc Toàn: "Kêu hắn chạy vội lại đây."
"Vâng, Hoàng Thượng." Phúc Toàn đáp, vội vàng chạy ra ngoài.

Lại gọi người cầm chút nước lạnh đến để Diệp Trăn Trăn rửa miệng vết thương, thấy nàng tựa hồ thoải mái hơn chút, Phó Vân Cảnh mới thoáng nhẹ nhàng thở ra, nhưng đến khi nhìn thấy cung nữ còn quỳ trên mặt đất, không khỏi lại nhíu mày, ngay cả giọng nói cũng lộ ra lạnh lẽo: "Rót một ly trà cũng không làm được, còn làm phỏng tay chủ tử, phế vật như vậy lưu lại có tác dụng gì! Người tới, kéo nàng ra ngoài đánh chết!"
"Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng! Hoàng Thượng tha mạng!" Cung nữ kia khóc lóc hô, càng thêm dùng sức dập đầu, thanh âm vang lên bên trong Ngự Thư Phòng an tĩnh đến châm rơi có thể nghe thấy dường như phóng đại hơn gấp mấy lần, gõ vào lòng mỗi người.

Có cung nhân quay đầu sang một bên không đành lòng xem, có người lại là mặt vô biểu tình, giống như đã sớm tập mãi thành thói quen.

Cái gọi là gần vua như gần cọp, việc xử tử một hai cung nữ địa vị thấp hèn đối với đế vương bất cận nhân tình mà nói là chuyện lơ lỏng bình thường, thế cho nên khi có người động thân mà ra cầu tình cho tiểu cung nữ xui xẻo này, mọi người đều sững sờ tại trận.
"Hoàng Thượng, đây chỉ là một chuyện nhỏ, nào đến mức đem người xử tử chứ!" Mu bàn tay bị phỏng còn ẩn ẩn đau, nhưng Diệp Trăn Trăn đã bất chấp, kiên định đi ra che ở trước mặt cung nữ kia, không cho hai thị vệ kia muốn tiến lên kéo người tới gần.
Phó Vân Cảnh híp híp mắt, trầm giọng nói: "Đây không phải chuyện ngươi có thể quản, tránh ra!"
"Ta không tránh!" Diệp Trăn Trăn vẫn là một bước không nhường, con ngươi đen bóng lập loè ánh sáng kiên định, "Hoàng Thượng, nàng chỉ là nhất thời lỡ tay, nào phải cố ý, nàng đã xin lỗi ta rồi, cho dù muốn phạt cũng không đến mức phạt nặng như vậy! Hơn nữa nàng lỡ tay làm đổ nước trà cũng là vì ta không cẩn thận duỗi tay đến, nếu muốn truy cứu thì ta cũng có một nửa trách nhiệm ở bên trong, không thể hoàn toàn trách nàng! Cho nên Hoàng Thượng, ngươi tạm tha nàng lần này đi!"
Chung quanh an tĩnh trong chốc lát, Diệp Trăn Trăn cảm thấy tầm mắt trong phòng hiện tại đều tập trung tới trên người nàng, khiến nàng có chút không được tự nhiên, nhưng nàng biết bản thân không thể lùi bước, nếu không không chỉ hy sinh một sinh mệnh vô tội, còn làm Phó Vân Cảnh xem mạng người như cỏ rác, tiếp tục tùy ý gϊếŧ người.
Diệp Trăn Trăn quan sát thần sắc của Phó Vân Cảnh, thấy hắn chỉ nhấp miệng không nói lời nào, liền biết hắn đã có chút dao động.

Vì thế nàng đi lên trước, tựa như vô số lần đã làm nhẹ nhàng kéo kéo tay áo hắn, nhỏ giọng nói: "Bỏ qua cho nàng đi Hoàng Thượng, được không?"
Giọng nói của nữ tử mềm như bông, giống như là đang làm nũng, thanh âm như vậy vốn không có lực uy hiếp gì, cũng không biết vì sao, hắn liền không thể tưởng được như vậy mà bị nàng đánh mất ý niệm gϊếŧ người, giống như có một cơn gió nhẹ nhàng phất qua, nháy mắt vuốt phẳng trái tim tàn bạo thích gϊếŧ chóc kia của hắn.
Phó Vân Cảnh quay đầu sang một bên, làm như cực kỳ không kiên nhẫn với người đối diện, nhưng bàn tay nắm lấy tay áo hắn trước sau vẫn không bị ném ra, "Tội chết có thể miễn, tội sống khó tha, vậy phạt nàng một năm bổng lộc đi."
"Một năm bổng lộc! Cũng quá nhiều rồi......" Diệp Trăn Trăn nhỏ giọng nói thầm.
"Ngươi đừng được một tấc lại muốn tiến một thước!" Phó Vân Cảnh cắn răng thấp giọng quát, mà người bên cạnh bởi vì lời này của hắn mà co rúm lại, tay lặng lẽ buông lỏng ra, bẹp miệng, đáng thương vô cùng mà nhìn chăm chú vào hắn.
Biểu tình như vậy hắn đã từng gặp qua trên người một người khác vô số lần, thậm chí động tác nhỏ và thần thái giữa hai người cũng không có gì khác biệt, mỗi lần đều bị hắn nhìn thấu.


Nhưng cho dù biết nàng chính là đang giả vờ đáng thương, hắn vẫn nhịn không được mềm lòng, cũng tựa như bây giờ.
Phó Vân Cảnh thở dài trong lòng, "Nể mặt nương nương thay ngươi cầu tình, ta tạm tha ngươi lúc này, phạt ngươi một tháng bổng lộc làm khiển trách!"
"Tạ Hoàng Thượng khai ân! Tạ nương nương thay nô tỳ cầu tình!" Cung nữ nặng nề dập đầu về phía hai người, Diệp Trăn Trăn cười cười, nâng cung nữ đứng dậy từ trên mặt đất, ôn nhu nói: "Đước rồi, hiện tại không sao rồi, về sau làm việc phải cẩn thận một chút, biết không? Hiện tại đi xuống đi."
Cung nữ do dự mà nhìn mắt Phó Vân Cảnh một bên, thấy hắn không tỏ vẻ phản đối, liền hướng hai người hành lễ, yên lặng cáo lui.
Không bao lâu sau, Phúc Toàn cũng mang theo thái y trở lại đây.
Thái y kiểm tra miệng vết thương cho Diệp Trăn Trăn rồi kê thuốc, hơn nữa còn cẩn thận dặn dò ngày thường phải chú ý những gì.

Diệp Trăn Trăn ở bên nhất nhất nghe theo, đợi xử lý miệng vết thương xong, khi thái y còn đang thu thập hòm thuốc, nàng quay đầu, hướng Phó Vân Cảnh bên cạnh nở một nụ cười xán lạn, nhẹ giọng nói: "Cảm ơn ngươi, Hoàng Thượng."
Phó Vân Cảnh ngơ ngẩn mà nhìn nụ cười của nữ tử, ngay cả độ cong trên khóe miệng cũng giống như trong trí nhớ như đúc, trong phút chốc, hắn dường như nhìn thấy cố nhân hồi lâu không gặp một lần nữa sống lại, lại lần nữa nở rộ tươi cười đối với hắn.
Hắn không biết vì sao bản thân lại có ý niệm hoang đường như vậy, nhưng không thể phủ nhận chính là, trong nháy mắt kia, nội tâm hắn đã bị dao động, thậm chí cảm thấy nếu có thể lúc nào cũng nhìn thấy tươi cười như vậy, ngẫu nhiên mềm lòng một chút cũng không sao.
Từ đó về sau, số lần Phó Vân Cảnh triệu kiến Diệp Trăn Trăn càng ngày càng thường xuyên.

Nơi gặp mặt có đôi khi là Ngự Thư Phòng, có đôi khi là Ngự Hoa Viên, hoặc là những nơi khác trong hoàng cung.

Nhưng hắn nói rất ít, cơ bản đều là Diệp Trăn Trăn tự quyết định, mà hắn chỉ ở một bên nhìn, dùng một loại ánh mắt nàng xem không hiểu mà nhìn nàng, ánh mắt thâm trầm đến mức dường như muốn xuyên thấu qua túi da này, nhìn trộm linh hồn bị che giấu vô cùng sâu bên trong.
Diệp Trăn Trăn cảm thấy Phó Vân Cảnh đã nhận ra nàng, nhưng không biết căn cứ vào nguyên nhân gì, hắn vẫn chậm chạp không nhận mặt nàng, mà Diệp Trăn Trăn lại không có cách nào trực tiếp nói chân tướng cho hắn, hơn nữa từ sau khi chuyện xảy ra ở Trích Tinh Lâu, phản ứng của Phó Vân Cảnh lớn hơn dự đoán, nàng cũng không dám ép chặt nữa, để tránh hắn lại lần nữa mất khống chế, chỉ có thể chậm rãi chờ đợi thời cơ.
Những ngày như vậy giằng co thật lâu, trong chớp mắt đã qua nửa năm, mà thời cơ nàng chờ đợi hồi lâu cũng vào lúc này lặng lẽ rơi xuống.
Tác giả có lời muốn nói: Hãy bình chọn thật nhiều nha, vui vẻ! Cảm ơn các vị bằng hữu đọc giả đã bình luận và bình chọn a,

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương