Cách Nuôi Dưỡng Bệnh Kiều FULL
-
Chương 21
Nam nhân trước mặt và nàng gặp nhau tổng cộng chỉ được vài lần, thật không hiểu sao lại đột nhiên coi trọng nàng.
Diệp Trăn Trăn thất thần nghĩ, đang lo lắng nên làm cách nào để uyển chuyển cự tuyệt đối phương, lại đột nhiên trượt chân, cả người nghiêng về phía sau.
May mắn nam nhân mau tay nhanh mắt, kịp thời đỡ nàng.
Vì thế liền biến thành tư thế nam nhân thân mật ôm eo nàng, mà nàng vừa lúc ngẩng đầu nhìn đối phương.
Nếu người khác nhìn thấy, chắc hẳn sẽ nghĩ đây là một màn tràn ngập tình chàng ý thiếp, nhưng trên thực tế, nàng chỉ cảm thấy xấu hổ nói không nên lời.
Nàng đang định tránh ra, lại chợt nghe thấy sau lưng truyền đến một tiếng hô khó chịu ——
"Mau buông nàng ra."
Hai người đồng thời quay đầu, liền thấy thiếu niên mặc một bộ trường bào màu xanh đen đang đứng cách đó không xa, mặt vô biểu tình nhìn bọn họ.
Diệp Trăn Trăn vội vàng tránh khỏi vòng ôm của nam nhân, lại còn giống như có tật giật mình mà thối lui vài bước.
Nhưng làm xong những hành động trên, nàng lại không thể hiểu được loại cảm giác chột dạ này, chưa đợi nàng hiểu nguyên nhân, Mộ Dung Thiết Ngưu bên cạnh đã thoải mái hào phóng tiến lên tiếp đón Phó Vân Cảnh: "Sao tam đương gia cũng ở chỗ này?"
Nhưng Phó Vân Cảnh làm như chưa thấy người này, chỉ lập tức đi đến trước mặt Diệp Trăn Trăn, hỏi: "Đã sắp tối rồi, A Trăn tỷ tỷ không ở trong phủ, tới nơi này làm gì?"
Thấy Phó Vân Cảnh mơ hồ có dấu hiệu tức giận, Mộ Dung Thiết Ngưu vội vàng giải thích: "A Trăn cô nương có chuyện muốn nói với ta, nhưng bởi vì ta bận rộn công việc trong quân, tới bây giờ mới có thể thoát thân, nên chỉ có thể hẹn vào thời gian này ......"
"Ngươi là ai? Nơi này từ khi nào tới lượt ngươi nói chuyện?" Phó Vân Cảnh lạnh lùng trả lời, cả người tản ra lệ khí đáng sợ.
"Tiểu Cảnh, sao ngươi có thể nói chuyện với người khác như vậy? Giáo dưỡng của ngươi đâu?" Diệp Trăn Trăn theo bản năng cảm thấy Phó Vân Cảnh có chút khác thường, nhưng lại đoán không ra nguyên nhân, đành phải hướng Mộ Dung Thiết Ngưu nói: "Thật ngại quá Mộ Dung đại ca, Tiểu Cảnh có việc tìm ta, chuyện hôm nay về sau chúng ta lại nói, được không?"
Mộ Dung Thiết Ngưu nhìn vẻ mặt xin lỗi của Diệp Trăn Trăn, lại nhìn vẻ mặt đang nổi giận của tam đương gia, cho dù có chút không hiểu được lửa giận của người này, nhưng nghe Diệp Trăn Trăn nói như vậy, hắn vẫn đáp: "Được.
Vậy tại hạ cáo từ."
Phó Vân Cảnh híp mắt, không nói tiếng nào nhìn chằm chằm bóng dáng Mộ Dung Thiết Ngưu.
Cho dù trên mặt tận lực làm bộ bình tĩnh, nhưng nội tâm vẫn bị nhấc lên một trận sóng gió, làm hắn hận không thể đem đôi tay vừa chạm qua Diệp Trăn Trăn của người nọ chặt bỏ.
Những năm gần đây, cho dù có người theo đuổi Diệp Trăn Trăn không dứt, nhưng đều bị hắn âm thầm dùng thủ đoạn ngăn cản.
Và mặc dù hắn biết những người đó theo đuổi không thành, nhưng hắn vẫn sẽ cảm thấy phẫn nộ và ghen ghét, bởi vì những người đó có nhược điểm của hắn —— chính là gần bằng tuổi Diệp Trăn Trăn, đó là vách ngăn mà hắn làm cách nào cũng không thể vượt qua.
Đặc biệt là dưới nỗ lực thật lâu của hắn, Diệp Trăn Trăn không chỉ không để hắn vào mắt, còn lần nữa đem hắn đẩy cho người khác, thậm chí lén hẹn hò cùng nam nhân khác, chuyện này càng làm hắn trong nháy mắt phẫn nộ tới đỉnh điểm.
"Tiểu Cảnh, sao ngươi lại đến nơi này? Ngươi......!Ngươi không phải hẳn nên ở nhà chúc mừng sinh nhật cùng Mạn Mạn sao?" Diệp Trăn Trăn nghi hoặc hỏi.
Phó Vân Cảnh không trả lời, chỉ là không chớp mắt nhìn nàng, nhẹ giọng hỏi: "Năm nay vì sao A Trăn tỷ tỷ không làm mì trường thọ cho ta?"
"À, Mạn Mạn nói muốn làm mì trường thọ cho ngươi, ta mới để nàng làm, thuận tiện trộm lười một cái.
Dù sao đều là mì trường thọ, hương vị cũng sẽ không quá khác nhau." Diệp Trăn Trăn cười gượng nói.
"Hương vị không quá khác nhau, cho nên để nàng ta làm cũng không sao? Rốt cuộc là do ngươi đã chán ngấy việc này, hay bất quá chỉ vì muốn tìm cái cớ để ra ngoài hẹn hò cùng nam nhân xa lạ hả!" Phó Vân Cảnh đột nhiên từng bước ép sát Diệp Trăn Trăn, thân ảnh cao lớn bao phủ lấy nàng, tản ra cảm giác áp bách mãnh liệt.
Lúc này nàng mới phát hiện, bé trai gầy yếu thấp bé ngày xưa đã cao hơn nàng một cái đầu có thừa, nàng phải ngước lên mới có thể nhìn thấy rõ mặt hắn.
Diệp Trăn Trăn lui về phía sau vài bước, thình lình thối lui đến trước một cây đại thụ, vỏ cây lạnh lẽo thô ráp kề sát sau lưng nàng, mà Phó Vân Cảnh cũng từng bước ép sát đi theo, vây Diệp Trăn Trăn ở giữa thân thể hắn và đại thụ.
"Vân Cảnh, ngươi đang làm gì đấy? Ngươi có ý gì?" Vừa nói chuyện, Diệp Trăn Trăn vừa đẩy đẩy Phó Vân Cảnh, nhưng hắn tựa như tòa núi không chút sứt mẻ đứng trước mặt nàng.
Nàng đẩy vài cái vẫn không đẩy ra được, không khỏi cũng nổi lên vài phần tức giận.
"A Trăn tỷ tỷ còn chưa trả lời ta đâu.
Ngươi tới nơi này làm gì? Là hẹn hò cùng nam nhân tầm thường vừa rồi sao?" Phó Vân Cảnh không ngừng hỏi, biểu tình ngạo mạn, trong giọng nói mang theo khí thế hùng hổ doạ người.
Thấy thế, Diệp Trăn Trăn không khỏi càng thêm tức giận, trừng mắt liếc hắn một cái, nổi giận nói: "Liên quan gì tới ngươi chứ! Ta thật sự hẹn hò cùng hắn thì thế nào? Ta có nghĩa vụ gì phải thông báo với ngươi?"
"Ha ha ha ha ha......" Phó Vân Cảnh sửng sốt, ngay sau đó không kềm chế được mà cười to ra tiếng.
Ánh chiều tà chiếu rọi trên người thiếu niên, hắn hơi cúi đầu, bóng ma che khuất hơn nửa khuôn mặt hắn, khiến Diệp Trăn Trăn không thấy rõ vẻ mặt của hắn, nhưng lại bị tiếng cười làm đáy lòng phát lạnh.
"Ta vốn nghĩ, chỉ cần ta ngày ngày đối xử tốt với nàng, nàng sẽ bị ta cảm động, sẽ thích ta.
Nhưng hiện tại xem ra, ta quả thực quá sai rồi.
Nếu đã như vậy, ta cần gì phải tiếp tục nhẫn nại chứ?" Vừa dứt lời, Phó Vân Cảnh liền duỗi tay hung hăng nắm lấy cằm Diệp Trăn Trăn, như muốn hả giận mà dùng sức hôn xuống.
Nói là hôn, nhưng kỳ thật cũng không chuẩn xác như vậy, bởi vì động tác của thiếu niên vô cùng thô bạo, cơ hồ là đang cắn xé, lực đạo lớn đến mức như hận không thể đem nàng hủy đi ăn vào bụng.
Diệp Trăn Trăn sợ tới mức trừng lớn mắt, qua một lúc lâu mới nhớ tới giãy giụa.
Bề ngoài thiếu niên trông thon gầy, nhưng lực tay lại lớn đến kỳ lạ, mặc cho nàng giãy giụa thế nào, vẫn bị hắn chế trụ gắt gao, ngay cả một nửa cơ hội chạy thoát cũng không có.
Không biết hôn bao lâu, Diệp Trăn Trăn cảm thấy đại não của mình sắp thiếu oxy, Phó Vân Cảnh mới ngừng lại nụ hôn tràn ngập chiếm đoạt này.
Diệp Trăn Trăn thở phì phò mắng: "Súc sinh! Ngươi nhìn cho rõ ta là ai! Ngươi rốt cuộc có biết mình đang làm gì hay không!"
"Đương nhiên biết.
Ta hiện tại vô cùng thanh tỉnh, A Trăn tỷ tỷ." Vừa nói xong, Phó Vân Cảnh liền nặng nề cắn một ngụm xuống cổ nàng.
Diệp Trăn Trăn "Tê" kêu lên đau đớn, người khởi xướng lại nhẹ nhàng cười cười, giống như si cuồng mà thấp giọng nói: "Ta gắn một cái ký hiệu cho A Trăn tỷ tỷ trước, miễn lại có người không có mắt mà dám tới mơ ước nàng."
"Vân Cảnh, chỉ cần hiện tại ngươi dừng tay, ta có thể xem như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra." Diệp Trăn Trăn nói, tận lực làm cho chính mình có vẻ trấn định, nhưng giọng nói run rẩy vẫn tiết lộ nàng đang sợ hãi.
"Đã không kịp nữa rồi, A Trăn tỷ tỷ.
Từ một khắc ta hôn nàng, chúng ta đã không còn trở về quá khứ được nữa.
Nhiều năm như vậy, ta đã chán ghét làm đệ đệ ngoan ngoãn của nàng lắm rồi.
Thay vì tiếp tục đè nén bản tính ở bên cạnh nàng, chi bằng nói rõ ràng lòng lang dạ thú của ta cho nàng.
Ít nhất như vậy, nàng sẽ không thể lại xem ta như đệ đệ ngoan ngoãn dịu ngoan hảo của nàng được nữa, đúng không?"
Vừa dứt lời, Phó Vân Cảnh liền giật lấy trâm cài trên đầu Diệp Trăn Trăn.
Sợi tóc đen nhánh rơi rụng theo xuống, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, hắn đã kéo đai lưng nàng, động tác nhanh nhẹn dùng nó trói đôi tay nàng lại.
Diệp Trăn Trăn cả kinh trừng lớn hai mắt, đoán được chuyện sẽ phát sinh kế tiếp, không khỏi càng giãy giụa lợi hại hơn.
Nhưng sự giãy giụa của nàng dưới mắt thiếu niên mà nói bất quá chỉ như bị mèo nhỏ cào ngứa, không cần tốn nhiều sức đã có thể nhẹ nhàng chế trụ nàng.
Ánh mắt hắn si mê nhìn nàng, trong mắt ẩn ẩn lộ ra bệnh trạng cuồng nhiệt.
Mắt phượng xinh đẹp chậm rãi khắc hoạ từng nét trên gương mặt nàng một lần, sau đó mới cảm thấy mỹ mãn mà đáp xuống trán nàng một cái hôn nhẹ nhàng.
"A Trăn tỷ tỷ của ta thật là xinh đẹp."
Ngay sau đó, Diệp Trăn Trăn liền bị hắn đẩy xuống cỏ, quần áo trở nên hỗn độn, hai tròng mắt thất thần ánh lên bóng dáng thiếu niên.
Rõ ràng vẫn là gương mặt kia, người vẫn là người kia, lại xa lạ đến mức làm nàng hoài nghi chính mình đang ở trong mộng.
Tất cả đều vô cùng rối loạn.
Vạt áo Diệp Trăn Trăn bị mở rộng, gió lạnh nhẹ nhàng thổi qua, tảng lớn da thịt lỏa lồ ra bên ngoài liền nổi lên một trận lạnh lẽo, nhưng dù thế nào cũng không thể lạnh bằng lòng nàng.
Hai chân bị Phó Vân Cảnh chặn lại gắt gao, tóc hắn phủ lên người nàng, sau đó từng cái hôn nhỏ vụn rơi xuống từng tấc da tấc thịt.
So với động tác thô bạo chế trụ lúc nãy lại hoàn toàn khác biệt, nụ hôn của hắn vô cùng mềm nhẹ, mỗi một cái đều có vẻ trịnh trọng thành kính, dường như người dưới thân là vật báu vô giá.
Dưới hành động lúc thì bạo ngược, khi thì ôn nhu của hắn, Diệp Trăn Trăn phát hiện thân thể mình thế nhưng đáng xấu hổ mà xảy ra biến hóa, cả người giống như lơ lửng trên đám mây, phía dưới lại là trời cao vạn trượng, nếu ngã xuống sẽ lập tức tan xương nát thịt.
Nàng vừa xấu hổ với biến hóa phát sinh trên thân thể, lại xúc động phẫn nộ, nhịn không được chảy xuống hai hàng nước mắt nóng hổi.
"Đừng làm vậy, Tiểu Cảnh! Ta cầu xin ngươi, đừng......" Nàng nghẹn ngào nói, trong ánh mắt lộ ra thâm trầm tuyệt vọng, cơ hồ là khóc không thành tiếng.
Nghe được lời này, động tác của Phó Vân Cảnh ngừng lại, chậm rãi ngẩng đầu lên.
Chỉ thấy Diệp Trăn Trăn nằm trên mặt đất quần áo hỗn độn, vạt áo mở rộng ra, da thịt lỏa lồ ra bên ngoài bị lấp kín bởi vệt đỏ ái muội, mà nàng tựa như đã không còn linh hồn, thất thần nhìn hắn, hai má che kín nước mắt, tư thế nhu nhược đáng thương, thật sự có thể gợi lên khát vọng bạo ngược từ dưới đáy lòng nam nhân.
Phó Vân Cảnh giơ ngón tay, nhẹ nhàng lau đi nước mắt của Diệp Trăn Trăn, nhưng người lại nhắm lại mắt, trốn tránh quay đầu qua một bên, không muốn lại tiếp tục nhìn thấy người trước mặt.
"Nếu A Trăn tỷ tỷ không muốn, vậy bỏ đi."
Nói rồi, hắn liền tránh ra khỏi người Diệp Trăn Trăn, sau đó cởi bỏ đai lưng trên tay nàng.
Đôi tay vừa được tự do, Diệp Trăn Trăn lập tức dùng sức mà đánh người bên cạnh một cái tát, lực đạo rất lớn, làm gương mặt hắn tức khắc đỏ lên.
"Súc sinh! Ngươi là đồ súc sinh! Ngươi sao dám, sao dám......" Hiển nhiên đã tức giận đến cực điểm, lúc Diệp Trăn Trăn nói chuyện, bộ ngực cũng run rẩy kịch liệt, nàng cắn răng mắng, cái tát thứ hai đang muốn rơi xuống, đã bị Phó Vân Cảnh kịp thời bắt được.
Hắn dùng đầu lưỡi liếm khoé miêng, ánh mắt nhìn Diệp Trăn Trăn không rõ hỉ nộ, chỉ là không chớp mắt nhìn nàng như vậy, hai tròng mắt đen nhánh giống như một cái giếng sâu thẳm, làm người không nhìn thấy đáy, chỉ có bóng tối vô biên.
Diệp Trăn Trăn bị ánh mắt như vậy nhìn chằm chằm, thế nhưng đột nhiên sinh ra một tia lạnh lẽo, giống như đang không phải đối mặt với người sống sờ sờ, mà là rắn độc máu lạnh vô tình.
"Ta sao lại không dám chứ? A Trăn tỷ tỷ, trên đời này không có chuyện gì mà ta không dám.
Trước kia chỉ là không muốn làm nàng sợ, cho nên mới giả vờ làm quân tử, nhưng hiện tại không cần nữa.
A Trăn tỷ tỷ, ta thích nàng, không, ta yêu nàng! Ở trên đời này, bất luận kẻ nào, bất luận chuyện gì cũng kém hơn nàng nửa phần, mà ta cũng dám bảo đảm, ở trên đời sẽ không có người nào yêu nàng bằng ta."
Lúc nói những lời này, trên mặt Phó Vân Cảnh không có một tia biểu tình, trước sau đều là bình tĩnh, vừa không cuồng nhiệt, cũng không nôn nóng, chỉ là ẩn ẩn lộ ra một loại tư thế gió mưa sắp đến, ánh mắt hắn trước sau vẫn nhìn chằm chằm Diệp Trăn Trăn, nghiêm túc cố chấp, giống như dã thú nhìn chằm chằm con mồi, chuyên chú đến mức làm người sợ hãi.
"A Trăn tỷ tỷ yên tâm, nếu nàng không muốn, ta sẽ không cưỡng bách nàng.
Vừa rồi chỉ là vui đùa với nàng một chút mà thôi, cho dù nàng không kêu dừng, ta cũng sẽ không tiếp tục làm.
Hừ, ai kêu A Trăn tỷ tỷ hư như vậy, cả ngày chỉ nghĩ đẩy ta ra ngoài, còn trộm hẹn hò cùng nam nhân khác, nàng nói, sao ta có thể không tức giận chứ? Nhưng lần này cho qua, nếu lại có lần sau, ta sẽ không dễ dàng cam tâm tình nguyện mà bỏ qua như vậy.
Đương nhiên, ta cũng không thể làm gì A Trăn tỷ tỷ, nhưng những người mưu toan chia rẽ chúng ta, ta sẽ không để bọn họ sống tốt, ta tuyệt đối sẽ cho bọn họ một cái giáo huấn khó quên.
A Trăn tỷ tỷ, nàng nghe rõ chứ?"
Phó Vân Cảnh chỉ tự mình nói, tựa hồ cũng không để ý Diệp Trăn Trăn có trả lời hay không.
Hắn nhẹ nhàng cười một cái, đột nhiên cúi đầu hôn xuống cổ tay bị hằn lên vệt đỏ của Diệp Trăn Trăn, động tác thực nhẹ, lộ ra nồng đậm thương tiếc.
Diệp Trăn Trăn tránh cổ tay, muốn kéo tay về lại bị Phó Vân Cảnh nắm lại càng chặt, nàng bi phẫn mà trừng mắt nhìn hắn, thân mình run nhè nhẹ, không biết là do phẫn nộ hay là sợ hãi.
Phó Vân Cảnh híp híp mắt, ánh mắt trở nên vô cùng phức tạp, ngay sau đó, hắn liền duỗi tay phủ lên đôi mắt Diệp Trăn Trăn.
Trước mắt đột nhiên trở nên đen nhánh, lòng bàn tay ấm áp mềm mại khẽ chạm đến hai tròng mắt Diệp Trăn Trăn, nàng còn chưa kịp phản ứng lại, đã cảm giác được tựa hồ Phó Vân Cảnh nhẹ nhàng hôn lên mu bàn tay, đôi môi nóng bỏng xuyên thấu qua bàn tay cuồn cuộn không ngừng truyền đến, nhiệt độ cao đến mức làm má nàng nóng lên.
Ngay sau đó, nàng liền nghe được giọng nói hơi khàn của thiếu niên vang lên ——
"Đừng hận ta, A Trăn tỷ tỷ."
Tác giả có lời muốn nói: T^T
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook