Trương Bồi Phong cứ như vậy mà ở lại khách điếm.

Dưới sự dốc lòng chăm sóc của hai người Diệp Trăn Trăn và Phó Vân Cảnh, thương thế của hắn dần dần chuyển tốt.

Qua bốn ngày gió êm sóng lặng, tới ngày thứ năm, chuyện ngoài ý đột nhiên lại đến.
"Miệng vết thương khôi phục rất khá, chắc hẳn không bao lâu nữa là có thể khỏi rồi." Phó Vân Cảnh nhìn miệng vết thương đã bắt đầu kết vảy, vui mừng nói.
Trương Bồi Phong cảm kích: "Đều nhờ ngươi và A Trăn cô nương dốc lòng chăm sóc, ân tình này, ta thật không biết nên cảm tạ các ngươi thế nào."
"Chuyện nhỏ không tốn sức gì, Trương đại ca không cần để trong lòng, nếu ngươi lại còn xa cách như vậy với ta, ta sẽ tức giận đấy." Phó Vân Cảnh nửa vui đùa nửa nghiêm túc nói.
Trải qua mấy ngày ở chung, Trương Bồi Phong đã dần dần buông bỏ tâm phòng vệ đối với thiếu niên trước mắt này, cùng lúc đó, cách thiếu niên xử sự thành thục và cơ trí cũng làm hắn vô cùng thưởng thức, quan hệ giữa hai người cũng càng thêm chặt chẽ.
Hai người đang nói chuyện, Diệp Trăn Trăn bỗng hoang mang rối loạn vọt vào: "Bên ngoài đột nhiên có rất nhiều binh lính Thưởng tộc ập tới, hình như là tới điều tra Trương đại ca đấy! Tiểu Cảnh, chúng ta nên làm gì bây giờ?"
Nghe vậy, sắc mặt hai người biến đổi, nhưng rất nhanh, Phó Vân Cảnh đã trấn định xuống: "Đừng hoảng*, chúng ta vẫn còn thời gian nghĩ cách đối phó."
*nguyên văn : 自乱阵脚 (tự loạn trận cước) = chưa đánh đã sợ/hoảng loạn
"Đều là ta liên luỵ các ngươi, ta......!hiện tại ta phải rời đi ngay!" Nói rồi, Trương Bồi Phong liền xốc chăn, giãy giụa muốn xuống giường.

Phó Vân Cảnh đứng một bên vội vàng ngăn cản hắn: "Trương đại ca nói xằng bậy gì thế! Với tình trạng bây giờ của ngươi, sao ta có thể để ngươi rời đi? Huống chi người Thưởng tộc vẫn còn ở bên ngoài, ngươi chạy ra ngoài như vậy, không phải là chui đầu vô lưới sao?"
Dừng một chút, Phó Vân Cảnh trấn định nói: "Dưới giường ta có một ngăn bí mật, không gian cũng đủ cho một người trưởng thành trốn ở bên trong, chờ lát nữa ngươi trốn vào đi, đám mọi rợ kia sẽ không phát hiện đâu.

Trương đại ca yên tâm, Vân Cảnh không cần dùng hết toàn lực cũng có thể không để bọn họ bắt ngươi đi."
Có lẽ biểu tình trên mặt thiếu niên quá mức kiên định, Trương Bồi Phong cũng không khỏi bị thái độ của hắn ảnh hưởng, nội tâm dần dần trấn định xuống: "Được"
Chuyện tới hiện giờ, hắn cũng chỉ có thể tin tưởng thiếu niên nhỏ tuổi này.
Vì thế, Phó Vân Cảnh đỡ Trương Bồi Phong xuống giường, lấy mấy viên gạch giấu trong ngăn bí mật dưới giường ra, sau đó cẩn thận để Trương Bồi Phong trốn vào trong.
Cái gọi là ngăn bí mật chính là một cái hố nhỏ dưới mặt đất do Phó Vân Cảnh đào, từ khi hắn vừa dọn vào phòng ngủ này ngày đầu tiên đã bắt đầu xuống tay khai quật, hầm đào không tính là sâu, nhưng vừa đủ để chứa một người trưởng thành.

Vốn chỉ phòng bị cho bất cứ tình huống nào, không ngờ hiện giờ thật sự có công dụng.
"A Trăn tỷ tỷ, ngươi đừng quá mức lo lắng, mọi chuyện đều có ta." Sau khi dàn xếp cho Trương Bồi Phong xong, Phó Vân Cảnh an ủi Diệp Trăn Trăn đứng ở một bên: "Ta đã không còn là đứa bé trai mềm yếu vô năng lúc trước nữa, ta có năng lực cũng có khả năng bảo vệ tốt các ngươi, tin ta được không?"
Diệp Trăn Trăn kéo kéo khóe miệng, miễn cưỡng lộ ra tươi cười: "Được."
Hai người nắm tay đi xuống cửa chính khách điếm, liền thấy một đám binh lính Thưởng tộc hung thần ác sát đang đứng vây quanh.


Bọn chúng lấy lý do điều tra đào phạm mà phá hư toàn bộ khách điếm, các khách nhân thấy cảnh này, sợ hãi tới mức kêu la thất thanh, lập tức chạy đi như ong vỡ tổ, trốn biệt vô tung vô ảnh.

Phương Thanh và Từ Chấn Hoa đứng ở một bên, tức giận nhưng vẫn không dám nói gì.
Tình thế Minh Quốc hiện tại vô cùng khó khăn, toàn bộ phương bắc đã bị người Thưởng tộc chiếm lĩnh, đương kim hoàng đế vẫn chiếm cứ phương nam, chỉ còn sót lại người tha hương sống tạm bợ lung tung.

Còn nơi mà Phó Vân Cảnh và Diệp Trăn Trăn đang ở là giao tuyến bắc nam, hơi nghiêng về miền nam hơn, tuy không bị Thưởng tộc khống chế như bá tánh phương bắc, nhưng thỉnh thoảng cũng sẽ bị bọn họ quấy rầy.

Quan phủ địa phương lại học thuộc lòng thái độ "Thấy việc chớ nói năng chi, hỏi việc ta chẳng biết gì mà thưa", chỉ cần không quá mức, đối với loại chuyện này đều là thái độ mắt nhắm mắt mở, bá tánh cũng chỉ có thể giận mà không dám nói.
Phó Vân Cảnh theo bản năng che chắn Diệp Trăn Trăn về phía sau, lúc binh lính Thưởng tộc đi qua hai người, nàng theo bản năng cúi đầu, đem mặt giấu vào sau lưng thiếu niên, tránh phát sinh thêm chuyện gì.
Đám binh lính Thưởng tộc vào lục tung lên cả khách điếm, vẫn không thu hoạch được gì như cũ, liền đem ánh mắt phóng tới phòng ngủ chưa lục soát qua của Phó Vân Cảnh.
Đoàn người mênh mông mãnh liệt đi vào căn phòng nhỏ hẹp kia, không nói hai lời liền bắt đầu tìm lung tung, quấy phá căn phòng long trời lở đất, còn phá hỏng không ít giấy và bút mực của Phó Vân Cảnh.

Bọn họ dùng ngôn ngữ Thưởng tộc lớn tiếng mắng, trong mắt không có nửa điểm áy náy vì phá hư chỗ ở của người khác.

Thiếu niên híp híp mắt, trầm mặc nhìn đám xâm lấn này, nắm tay phía dưới xiết chặt.

Diệp Trăn Trăn đứng ở bên cạnh nhẹ nhàng xả tay áo hắn xuống, không tiếng động mà an ủi thiếu niên giận dữ.

Thiếu niên hít một hơi thật sâu, tia thô bạo trong mắt dần dần nhạt đi, hắn quay đầu, hướng Diệp Trăn Trăn cười nhẹ nhàng.
Điều tra không phát hiện được gì, đám binh lính Thưởng tộc này đành phải tạm thời rời đi.

Lúc đoàn người đi qua Phó Vân Cảnh, đột nhiên chú ý tới Diệp Trăn Trăn phía sau hắn, một tên lính Thưởng tộc cầm đầu lập tức huýt sáo, dùng tiếng Minh Quốc không quá thuần thục ngả ngớn nói: "A, loại nơi này thế mà có một tiểu cô nương xinh đẹp thế này sao! Lại đây bồi gia chơi đi!"
Tên lính kia cười đáng khinh, duỗi tay muốn sờ mặt Diệp Trăn Trăn, lúc sắp chạm đến, Phó Vân Cảnh đứng bên cạnh lập tức bắt được cổ tay hắn, trầm giọng nói: "Tỷ tỷ của ta là nữ tử đàng hoàng, đại nhân làm như vậy thật quá không thích hợp rồi?"
Tuy đã chinh chiến sa trường nhiều năm, tên lính kia vẫn bị tia thô bạo trong mắt thiếu niên làm chấn động đến sửng sốt, lập tức ý thức được người trước mặt trông thân hình đơn bạc nhưng lại là một nhân vật tàn nhẫn.
Phương Thanh và Từ Chấn Hoa thấy thế lập tức xông lên kéo ra hai người đang giương cung bạt kiếm.
"Ai da, điều kiện đại nhân ngài tốt như vậy muốn dạng cô nương gì mà không có chứ, A Trăn của chúng ta chỉ là một đầu bếp xào rau, da dày thịt béo, nào xứng hầu hạ ngài!"
Phương Thanh cười nói, Từ Chấn Hoa một bên cũng rất có mắt mà phối hợp: "Đúng vậy đúng vậy, đi qua hai con phố nữa chính là thanh lâu, cô nương nơi đó còn xinh đẹp hơn nàng nhiều, đại nhân muốn chơi thì cứ qua đó chơi đi."
Binh lính kia gian tà liếc nhìn hai người một cái, đang muốn nói chuyện, lại thấy Diệp Trăn Trăn vừa rồi còn đang đứng yên đột nhiên ngã xuống mặt đất, hai mắt trắng dã, miệng sùi bọt mép, bộ dáng vô cùng đáng sợ.
"A Trăn tỷ tỷ!"
Phó Vân Cảnh lập tức vọt lên, ngồi xổm trên mặt đất run giọng nói, thân ảnh cao lớn thon gầy vừa lúc chặn tầm mắt đoàn người ở phía sau.


Lại vào lúc này, Diệp Trăn Trăn ngã xuống đất đột nhiên mở mắt ra, cực nhanh nhẹn mà chớp mắt với hắn, Phó Vân Cảnh hiểu ý, biết Diệp Trăn Trăn giả vờ mới nhẹ nhàng thở ra, liền phối hợp tiếp tục diễn kịch.
Biến cố bất thình lình kéo đến làm Từ Chấn Hoa ngây ngẩn cả người, Phương Thanh kinh hô một tiếng sau cũng vọt qua, tên lính Thưởng tộc kia không vui nhíu mày, chán ghét nói: "Thật con mẹ nó đen đủi! Đi đi đi, chúng ta đến nơi khác tìm trò vui!"
Vì thế đám binh lính Thưởng tộc này liền lục tục ra khỏi khách điếm.
Lúc này, Phó Vân Cảnh đột nhiên nói: "Được rồi A Trăn tỷ tỷ, đám mọi rợ kia đã đi xa, ngươi không cần tiếp tục diễn nữa."
Vừa dứt lời, liền thấy Diệp Trăn Trăn đột nhiên mở bừng mắt, "Đằng" một tiếng ngồi dậy.

Phó Vân Cảnh móc khăn tay ra tỉ mỉ lau chất nhầy bên khoé miệng cho nàng.
"Này, đây là chuyện gì? A Trăn, chẳng lẽ vừa rồi ngươi giả vờ sao?" Phương Thanh không dám tin hỏi, Từ Chấn Hoa đang chuẩn bị ra ngoài gọi đại phu cũng dừng chân, kinh ngạc mà nhìn người đột nhiên tỉnh lại.
Bởi vì sợ tên lính Thưởng tộc kia sẽ làm bậy, Diệp Trăn Trăn bất đắc dĩ mới nhờ hệ thống hỗ trợ, yêu cầu nó động chút tay chân vào thân thể nàng, giả thành bộ dáng tái phát bệnh hiểm nghèo, quả nhiên, đám mọi rợ kia nhìn thấy dáng vẻ đáng sợ của nàng ngay lập tức không có hứng thú.
Diệp Trăn Trăn chớp chớp mắt: "Vừa rồi ta giả vờ, chỉ vì muốn dọa đám mọi rợ kia mà thôi."
Nghe vậy, Phương Thanh và Từ Chấn Hoa đều thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Vậy là tốt rồi, vừa rồi ngươi thật hù chết chúng ta."
Vì thế, trận trò khôi hài này xem như hữu kinh vô hiểm* mà kết thúc.
* gặp chuyện kinh sợ nhưng không có hiểm nguy

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương