Cách Một Cảnh Cửa
-
Chương 3: Khách không mời mà đến
Dương Tiểu Đào giật mình trước phản ứng bất thường của Sầm Từ, cô ấy đứng bên cạnh xuýt xoa kêu lên: “Thôi chết! Tay chị bị bỏng rồi! Để em lấy đá chườm cho chị!”
Sầm Từ vội ngăn Tiểu Đào lại. Tiếng kêu của cô ấy khiến Sầm Từ đau đầu. Không hiểu sao trước đây cô lại mềm lòng nhận Tiểu Đào, điều này chẳng khác nào cô chôn quả mìn luôn sẵn sàng nổ vào cuộc sống vốn yên tĩnh và bình an của mình.
Dương Tiểu Đào ngừng nói, cô biết bác sĩ Sầm vốn sợ tiếng ồn, nhưng lần nào cũng quên. Cô đổi một ly nước ấm khác, lau sạch nước đọng xung quanh, rồi mới đưa cho Sầm Từ, dè dặt nói: “Bác sĩ Sầm, có một vị khách họ Tần đang chờ chị ở phòng tiếp khách ạ.”
Sầm Từ đón ly nước, nói: “Trạm Tiểu Dã đã là bệnh nhân thứ ba của tuần này rồi, sau cậu ấy chị không nhận bệnh nhân nào nữa, em bảo vị khách đó về đi.”
“Nhưng người đó nói anh ta không tới khám bệnh.”
Sầm Từ quan sát sắc mặt Dương Tiểu Đào: “Anh chàng đó đẹp trai chứ gì?” Nói xong cô nâng ly lên uống một hớp nước lớn.
“Dạ, cũng đẹp trai, dáng vừa đẹp lại vừa cao…” Dương Tiểu Đào nói được một nửa thì sực tỉnh, giọng nói ngày một nhỏ xuống.
Sầm Từ uống hết ly nước xong thì thả ly vào bồn rửa, rút khăn giấy ra lau miệng, rồi vê tròn khăn giấy ném vào thùng rác: “Em là trợ lý của chị, đừng phá vỡ quy định câu lạc bộ chỉ vì nhìn vẻ bề ngoài của khách hàng.”
Dương Tiểu Đào hấp tấp giải thích: “Cũng không phải vì anh ta đẹp trai nên em mới chuyển lời giúp, mà vì trường hợp của anh ta hơi đặc biệt…”
Sầm Từ quay lại nhìn cô ấy.
Dương Tiểu Đào nói tiếp: “Anh ta nói là bạn trai cũ của Mẫn Vi Vi.”
Từ khi câu lạc bộ “Môn” thành lập, phòng tiếp khách gần như chỉ được dùng để trang trí, Sầm Từ không đón tiếp bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân ở đây. Hơn nữa số người có thể đặt lịch hẹn trước với Sầm Từ cực kỳ ít. Cô phải đảm bảo các bệnh nhân trước hồi phục tích cực mới nhận lịch hẹn mới. Những khách hàng cần được tư vấn sẽ được hẹn trực tiếp tại phòng khám. Chính vì lý do đó nên khi nghe thấy tiếng chuông gió ở phòng khách, bước chân Sầm Từ hơi ngừng lại, cô đứng trước cửa vài giây mới vươn tay vặn nhẹ chốt, mở cửa phòng tiếp khách ra.
Ánh nắng sau giờ Ngọ khá đẹp, đêm qua trời đổ trận tuyết đầu tiên nên nay mặt trời khiến lớp tuyết trắng còn lại đêm qua tinh chói mắt hơn. Câu lạc bộ “Môn” nằm trong một ngôi biệt thự tư nhân độc lập, bên ngoài cửa sổ phòng khách là một sân vườn, nơi có thể nhìn thấy những nhánh cây vân tùng bị tuyết đọng trĩu nặng và bầu trời xanh biếc như ngọc.
Một người đàn ông đứng trước cửa sổ, trên người mặc chiếc áo khoác cashmere cổ đứng màu xanh navy. Giống như Dương Tiểu Đào miêu tả, anh ta có một phong thái nổi bật, dáng người thì cao ráo, trông cực kì tương xứng với khung cảnh tuyết trắng và cây vân tùng thẳng thắp bên ngoài cửa sổ. Hệt như người bước ra từ trong tranh vậy.
Anh ta đang nghịch chiếc chuông gió bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua bàn tay đang giơ cao, phải nói bàn tay anh ta rất đẹp, những ngón tay mịn màng mảnh khảnh. Sầm Từ còn nhớ chiếc chuông gió này được cô mang về từ Tứ Xuyên, sau đó Dương Tiểu Đào treo nó ở phòng tiếp khách, tiếng chuông nhẹ nhàng ngân nga không ngờ lại mang cảm giác khá thú vị như vậy.
Tất nhiên chuông gió không bị đong đưa quá mạnh, ngón tay kia chỉ gẩy một cách nhẹ nhàng, giống như khi ném một viên sỏi nhỏ khiến mặt hồ gợn sóng, từng vòng tròn sẽ lan rộng ra. Sầm Từ cảm thấy, một người đàn ông có ngón tay mịn màng, thon thả sẽ mang lại cảm giác thoải mái. Quả nhiên, đúng như cảm giác của cô, người đàn ông này vô cùng đẹp trai. Đôi mắt anh ta trong trẻo sáng ngời, rất dịu dàng, khuy áo khoác anh để mở không cài, đôi chân dài miên man.
Thấy Sầm Từ đi vào, anh chủ động tiến tới chào hỏi: “Chào bác sĩ Sầm, tôi là Tần Huân.”
Tần Huân?
Sầm Từ vươn tay về phía anh.
Lúc hai người bắt tay, cô cố gắng rà soát lại tất cả những cái tên có liên quan đến Mẫn Vi Vi trong đầu mình, thậm chí còn cẩn thận nhớ lại những người mà Mẫn Vi Vi vô tình nhắc tới trong quá trình điều trị. Kết quả là cô không thể nhớ.
Người đàn ông này nhìn bề ngoài có vẻ rất lịch sự, đôi mắt không hề chất chứa mưu toan tính toán, sự tao nhã, thanh lịch toát lên rõ ràng. Chỉ có một vấn đề là, người này chui từ đâu ra vậy?
Hai người ngồi xuống, Sầm Từ đi thẳng vào vấn đề: “Mẫn Vi Vi chưa bao giờ nói cô ấy có bạn trai cũ.”
Còn vài điều cô chưa nói với anh ta như lúc đầu quá trình điều trị, Mẫn Vi Vi nói Châu Quân là mối tình đầu của cô ấy, tình yêu của hai người có thể nói là gắn bó bên nhau cho tới khi sông cạn, đá mòn.
Tần Huân mỉm cười: “Tôi với cô ấy chỉ yêu nhau một thời gian ngắn, sau đó cô ấy bỏ tôi theo Châu Quân.”
Sầm Từ ngay lập tức bắt được đầu mối trong câu nói này: “Ý anh là, cô ấy bỏ anh?”
“Cứ cho là như vậy đi.”
Sầm Từ thấy hơi đáng nghi, cô quan sát Tần Huân từ trên xuống dưới. Anh ngồi trên chiếc xô pha đối diện cô, sau lưng tràn ngập ánh nắng, khuôn mặt anh chìm trong tia sáng ấy, tất cả tôn lên sự bí ẩn và phong thái ung dung thể hiện trên khuôn mặt. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của anh rất thời thượng và phong cách, rõ ràng là một người đàn ông cực chú trọng tới chất lượng cuộc sống. Thế mà bị bạn gái đá?
Cô đã từng gặp Châu Quân, chỉ xét về ngoại hình, Tần Huân đã hơn Châu Quân cả tấc. Châu Quân là kiểu điển hình của mũi hẹp mắt lươn, nhận xét “khuôn mặt không đẹp” về anh ta đã là nói giảm nói tránh đi rất nhiều rồi. Tuy nhiên Châu Quân lại giàu có, hồi xưa gia đình anh ta nhờ kinh doanh xuất nhập khẩu nên kiếm được rất nhiều tiền. Đến đời của Châu Quân tài sản đã tích lũy chất cao như núi. Nhờ cái mác con nhà giàu, Châu Quân lại ra nước ngoài nên giá trị tăng thêm mấy phần. Sau khi về nước anh ta thường xuyên xuất hiện ở khắp tụ điểm ăn chơi xa hoa nổi tiếng, công việc làm ăn kinh doanh cũng vô cùng thuận lợi.
Tần Huân lúc này vô cùng bình tĩnh đón nhận ánh mắt quan sát của Sầm Từ, anh nhẹ giọng giải thích: “Bình thường công việc của tôi rất bận rộn.”
Sầm Từ nghe xong tỏ vẻ đã hiểu, công việc bận rộn, đây cũng có thể là một trong những lý do chia tay hợp lý. Theo như Sầm Từ biết, Mẫn Vi Vi là một cô gái khá ỷ lại vào tình yêu, Châu Quân nhân lúc người ta cô đơn mà ân cần chăm sóc, rồi giành được người đẹp về tay, kể ra cũng không phải là không thể.
Phải chăng sự giàu có của Châu Quân là lý do chính. Sầm Từ cứ tưởng rằng mình hiểu Mẫn Vi Vi, nhưng không ngờ trong tình cảm, cô ta lại có chuyện không muốn để người khác biết. Cô lại quan sát Tần Huân, từ cách ăn mặc của anh, xem ra anh cũng giống một người đàn ông có sự nghiệp thành đạt.
“Nếu anh Tần tới để hỏi tình hình của Mẫn Vi Vi, e là tốn công vô ích rồi. Bởi thứ nhất Mẫn Vi Vi là khách hàng của tôi, tôi không thể tiết lộ chuyện cá nhân của cô ấy cho người khác; Thứ hai, tình hình trước mắt của cô ấy không phải tôi mà phía cảnh sát mới là những người nắm rõ nhất.”
Tần Huân trầm ngâm giây lát, sau đó lấy bao thuốc lá ra, ngước mắt nhìn Sầm Từ hỏi: “Có tiện không?”
“Không tiện.” Sầm Từ khó chịu nói: “Chỗ chúng tôi cấm hút thuốc lá.”
“Xin lỗi.” Nói xong Tần Huân cất bao thuốc lá vào trong người, hành động vô cùng lịch sự.
Khách quan mà nói, Sầm Từ không hề ghét anh ta, còn Châu Quân cô cũng chẳng có mấy thiện cảm gì cho cam.
“Là thế này…” Tần Huân mở lời: “Bác sĩ Sầm, hôm nay tôi đến là muốn biết vì sao Mẫn Vi Vi lại giết Châu Quân.”
Anh ta cũng thẳng thắn đấy, nhưng vấn đề này… Rất nhanh Sầm Từ hỏi ngược lại: “Anh Tần đã tới đồn cảnh sát chưa?”
“Tôi chưa đến.”
“Chưa tới đồn cảnh sát, nhưng lại đến tìm tôi. Phải chăng anh Tần cho rằng tôi xúi giục Mẫn Vi Vi làm như vậy?”
“Bác sĩ Sầm nhạy cảm quá rồi.” Tần Huân đáp lại bằng vẻ mặt bất ngờ, tuy nhiên ánh mắt anh vẫn giữ được bình tĩnh: “Tôi nghĩ, nếu biết được động cơ giết người của Mẫn Vi Vi, thì có thể tìm ra nguyên nhân trước kia cô ấy đột nhiên bỏ tôi đi.”
“Đột nhiên bỏ anh đi?”
Sầm Từ chau mày: “Chuyện chia tay giữa hai người yêu nhau giống như ngoại tình trong hôn nhân vậy, sẽ không hề có dấu hiệu báo trước. Anh Tần cũng đã nói, công việc của anh rất bận rộn, không có thời gian cho bạn gái, như vậy thì nếu bị người khác nhân cơ hội cướp bạn gái cũng là điều có thể xảy ra chứ?”
“Không phải vậy, là Vi Vi đột nhiên bỏ đi, trước đó cô ấy không có bất kỳ dấu hiệu nào khác thường.” Tần Huân nhìn Sầm Từ chăm chú, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Giống như là ngày hôm trước còn yêu bạn trai đến chết đi sống lại, ngày hôm sau đã quay ngoắt coi như không quen biết anh ta.”
Sầm Từ vội ngăn Tiểu Đào lại. Tiếng kêu của cô ấy khiến Sầm Từ đau đầu. Không hiểu sao trước đây cô lại mềm lòng nhận Tiểu Đào, điều này chẳng khác nào cô chôn quả mìn luôn sẵn sàng nổ vào cuộc sống vốn yên tĩnh và bình an của mình.
Dương Tiểu Đào ngừng nói, cô biết bác sĩ Sầm vốn sợ tiếng ồn, nhưng lần nào cũng quên. Cô đổi một ly nước ấm khác, lau sạch nước đọng xung quanh, rồi mới đưa cho Sầm Từ, dè dặt nói: “Bác sĩ Sầm, có một vị khách họ Tần đang chờ chị ở phòng tiếp khách ạ.”
Sầm Từ đón ly nước, nói: “Trạm Tiểu Dã đã là bệnh nhân thứ ba của tuần này rồi, sau cậu ấy chị không nhận bệnh nhân nào nữa, em bảo vị khách đó về đi.”
“Nhưng người đó nói anh ta không tới khám bệnh.”
Sầm Từ quan sát sắc mặt Dương Tiểu Đào: “Anh chàng đó đẹp trai chứ gì?” Nói xong cô nâng ly lên uống một hớp nước lớn.
“Dạ, cũng đẹp trai, dáng vừa đẹp lại vừa cao…” Dương Tiểu Đào nói được một nửa thì sực tỉnh, giọng nói ngày một nhỏ xuống.
Sầm Từ uống hết ly nước xong thì thả ly vào bồn rửa, rút khăn giấy ra lau miệng, rồi vê tròn khăn giấy ném vào thùng rác: “Em là trợ lý của chị, đừng phá vỡ quy định câu lạc bộ chỉ vì nhìn vẻ bề ngoài của khách hàng.”
Dương Tiểu Đào hấp tấp giải thích: “Cũng không phải vì anh ta đẹp trai nên em mới chuyển lời giúp, mà vì trường hợp của anh ta hơi đặc biệt…”
Sầm Từ quay lại nhìn cô ấy.
Dương Tiểu Đào nói tiếp: “Anh ta nói là bạn trai cũ của Mẫn Vi Vi.”
Từ khi câu lạc bộ “Môn” thành lập, phòng tiếp khách gần như chỉ được dùng để trang trí, Sầm Từ không đón tiếp bệnh nhân hay người nhà bệnh nhân ở đây. Hơn nữa số người có thể đặt lịch hẹn trước với Sầm Từ cực kỳ ít. Cô phải đảm bảo các bệnh nhân trước hồi phục tích cực mới nhận lịch hẹn mới. Những khách hàng cần được tư vấn sẽ được hẹn trực tiếp tại phòng khám. Chính vì lý do đó nên khi nghe thấy tiếng chuông gió ở phòng khách, bước chân Sầm Từ hơi ngừng lại, cô đứng trước cửa vài giây mới vươn tay vặn nhẹ chốt, mở cửa phòng tiếp khách ra.
Ánh nắng sau giờ Ngọ khá đẹp, đêm qua trời đổ trận tuyết đầu tiên nên nay mặt trời khiến lớp tuyết trắng còn lại đêm qua tinh chói mắt hơn. Câu lạc bộ “Môn” nằm trong một ngôi biệt thự tư nhân độc lập, bên ngoài cửa sổ phòng khách là một sân vườn, nơi có thể nhìn thấy những nhánh cây vân tùng bị tuyết đọng trĩu nặng và bầu trời xanh biếc như ngọc.
Một người đàn ông đứng trước cửa sổ, trên người mặc chiếc áo khoác cashmere cổ đứng màu xanh navy. Giống như Dương Tiểu Đào miêu tả, anh ta có một phong thái nổi bật, dáng người thì cao ráo, trông cực kì tương xứng với khung cảnh tuyết trắng và cây vân tùng thẳng thắp bên ngoài cửa sổ. Hệt như người bước ra từ trong tranh vậy.
Anh ta đang nghịch chiếc chuông gió bên cửa sổ, ánh mặt trời xuyên qua bàn tay đang giơ cao, phải nói bàn tay anh ta rất đẹp, những ngón tay mịn màng mảnh khảnh. Sầm Từ còn nhớ chiếc chuông gió này được cô mang về từ Tứ Xuyên, sau đó Dương Tiểu Đào treo nó ở phòng tiếp khách, tiếng chuông nhẹ nhàng ngân nga không ngờ lại mang cảm giác khá thú vị như vậy.
Tất nhiên chuông gió không bị đong đưa quá mạnh, ngón tay kia chỉ gẩy một cách nhẹ nhàng, giống như khi ném một viên sỏi nhỏ khiến mặt hồ gợn sóng, từng vòng tròn sẽ lan rộng ra. Sầm Từ cảm thấy, một người đàn ông có ngón tay mịn màng, thon thả sẽ mang lại cảm giác thoải mái. Quả nhiên, đúng như cảm giác của cô, người đàn ông này vô cùng đẹp trai. Đôi mắt anh ta trong trẻo sáng ngời, rất dịu dàng, khuy áo khoác anh để mở không cài, đôi chân dài miên man.
Thấy Sầm Từ đi vào, anh chủ động tiến tới chào hỏi: “Chào bác sĩ Sầm, tôi là Tần Huân.”
Tần Huân?
Sầm Từ vươn tay về phía anh.
Lúc hai người bắt tay, cô cố gắng rà soát lại tất cả những cái tên có liên quan đến Mẫn Vi Vi trong đầu mình, thậm chí còn cẩn thận nhớ lại những người mà Mẫn Vi Vi vô tình nhắc tới trong quá trình điều trị. Kết quả là cô không thể nhớ.
Người đàn ông này nhìn bề ngoài có vẻ rất lịch sự, đôi mắt không hề chất chứa mưu toan tính toán, sự tao nhã, thanh lịch toát lên rõ ràng. Chỉ có một vấn đề là, người này chui từ đâu ra vậy?
Hai người ngồi xuống, Sầm Từ đi thẳng vào vấn đề: “Mẫn Vi Vi chưa bao giờ nói cô ấy có bạn trai cũ.”
Còn vài điều cô chưa nói với anh ta như lúc đầu quá trình điều trị, Mẫn Vi Vi nói Châu Quân là mối tình đầu của cô ấy, tình yêu của hai người có thể nói là gắn bó bên nhau cho tới khi sông cạn, đá mòn.
Tần Huân mỉm cười: “Tôi với cô ấy chỉ yêu nhau một thời gian ngắn, sau đó cô ấy bỏ tôi theo Châu Quân.”
Sầm Từ ngay lập tức bắt được đầu mối trong câu nói này: “Ý anh là, cô ấy bỏ anh?”
“Cứ cho là như vậy đi.”
Sầm Từ thấy hơi đáng nghi, cô quan sát Tần Huân từ trên xuống dưới. Anh ngồi trên chiếc xô pha đối diện cô, sau lưng tràn ngập ánh nắng, khuôn mặt anh chìm trong tia sáng ấy, tất cả tôn lên sự bí ẩn và phong thái ung dung thể hiện trên khuôn mặt. Hơn nữa nhìn cách ăn mặc của anh rất thời thượng và phong cách, rõ ràng là một người đàn ông cực chú trọng tới chất lượng cuộc sống. Thế mà bị bạn gái đá?
Cô đã từng gặp Châu Quân, chỉ xét về ngoại hình, Tần Huân đã hơn Châu Quân cả tấc. Châu Quân là kiểu điển hình của mũi hẹp mắt lươn, nhận xét “khuôn mặt không đẹp” về anh ta đã là nói giảm nói tránh đi rất nhiều rồi. Tuy nhiên Châu Quân lại giàu có, hồi xưa gia đình anh ta nhờ kinh doanh xuất nhập khẩu nên kiếm được rất nhiều tiền. Đến đời của Châu Quân tài sản đã tích lũy chất cao như núi. Nhờ cái mác con nhà giàu, Châu Quân lại ra nước ngoài nên giá trị tăng thêm mấy phần. Sau khi về nước anh ta thường xuyên xuất hiện ở khắp tụ điểm ăn chơi xa hoa nổi tiếng, công việc làm ăn kinh doanh cũng vô cùng thuận lợi.
Tần Huân lúc này vô cùng bình tĩnh đón nhận ánh mắt quan sát của Sầm Từ, anh nhẹ giọng giải thích: “Bình thường công việc của tôi rất bận rộn.”
Sầm Từ nghe xong tỏ vẻ đã hiểu, công việc bận rộn, đây cũng có thể là một trong những lý do chia tay hợp lý. Theo như Sầm Từ biết, Mẫn Vi Vi là một cô gái khá ỷ lại vào tình yêu, Châu Quân nhân lúc người ta cô đơn mà ân cần chăm sóc, rồi giành được người đẹp về tay, kể ra cũng không phải là không thể.
Phải chăng sự giàu có của Châu Quân là lý do chính. Sầm Từ cứ tưởng rằng mình hiểu Mẫn Vi Vi, nhưng không ngờ trong tình cảm, cô ta lại có chuyện không muốn để người khác biết. Cô lại quan sát Tần Huân, từ cách ăn mặc của anh, xem ra anh cũng giống một người đàn ông có sự nghiệp thành đạt.
“Nếu anh Tần tới để hỏi tình hình của Mẫn Vi Vi, e là tốn công vô ích rồi. Bởi thứ nhất Mẫn Vi Vi là khách hàng của tôi, tôi không thể tiết lộ chuyện cá nhân của cô ấy cho người khác; Thứ hai, tình hình trước mắt của cô ấy không phải tôi mà phía cảnh sát mới là những người nắm rõ nhất.”
Tần Huân trầm ngâm giây lát, sau đó lấy bao thuốc lá ra, ngước mắt nhìn Sầm Từ hỏi: “Có tiện không?”
“Không tiện.” Sầm Từ khó chịu nói: “Chỗ chúng tôi cấm hút thuốc lá.”
“Xin lỗi.” Nói xong Tần Huân cất bao thuốc lá vào trong người, hành động vô cùng lịch sự.
Khách quan mà nói, Sầm Từ không hề ghét anh ta, còn Châu Quân cô cũng chẳng có mấy thiện cảm gì cho cam.
“Là thế này…” Tần Huân mở lời: “Bác sĩ Sầm, hôm nay tôi đến là muốn biết vì sao Mẫn Vi Vi lại giết Châu Quân.”
Anh ta cũng thẳng thắn đấy, nhưng vấn đề này… Rất nhanh Sầm Từ hỏi ngược lại: “Anh Tần đã tới đồn cảnh sát chưa?”
“Tôi chưa đến.”
“Chưa tới đồn cảnh sát, nhưng lại đến tìm tôi. Phải chăng anh Tần cho rằng tôi xúi giục Mẫn Vi Vi làm như vậy?”
“Bác sĩ Sầm nhạy cảm quá rồi.” Tần Huân đáp lại bằng vẻ mặt bất ngờ, tuy nhiên ánh mắt anh vẫn giữ được bình tĩnh: “Tôi nghĩ, nếu biết được động cơ giết người của Mẫn Vi Vi, thì có thể tìm ra nguyên nhân trước kia cô ấy đột nhiên bỏ tôi đi.”
“Đột nhiên bỏ anh đi?”
Sầm Từ chau mày: “Chuyện chia tay giữa hai người yêu nhau giống như ngoại tình trong hôn nhân vậy, sẽ không hề có dấu hiệu báo trước. Anh Tần cũng đã nói, công việc của anh rất bận rộn, không có thời gian cho bạn gái, như vậy thì nếu bị người khác nhân cơ hội cướp bạn gái cũng là điều có thể xảy ra chứ?”
“Không phải vậy, là Vi Vi đột nhiên bỏ đi, trước đó cô ấy không có bất kỳ dấu hiệu nào khác thường.” Tần Huân nhìn Sầm Từ chăm chú, nói rõ ràng từng câu từng chữ: “Giống như là ngày hôm trước còn yêu bạn trai đến chết đi sống lại, ngày hôm sau đã quay ngoắt coi như không quen biết anh ta.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook