Cách Một Cảnh Cửa
-
Chương 1-2: Câu nói quái lạ
Lúc Sầm Từ nhận được điện thoại đã là 2 giờ 30 phút sáng.
Ngoài cửa sổ vầng trăng khuyết treo cao, ánh sáng mờ nhạt thấp thoáng sau tầng tầng lớp lớp mây đen, khiến mọi thứ xung quanh càng trở nên tối đen như mực. Sầm Từ không có thói quen kéo rèm cửa sổ khi ngủ, nên khi đầu kia điện thoại nói: “Bác sĩ Sầm, Mẫn Vi Vi là bệnh nhân của chị nhỉ?” Cô nhìn ra màn đêm mù mịt cách một cánh cửa sổ, trong lòng dấy lên một sự bất ổn không tên.
Bước khỏi tòa nhà, Sầm Từ rùng mình một cái. Nhiệt độ đầu mùa đông ở thành phố Nam rất lạnh, gió thổi qua cũng khiến người ta rát mặt, những chiếc lá khô may mắn thoát khỏi lưỡi chổi của nhân viên dọn dẹp nhưng lại không thoát được số mệnh bị gió cuốn đi, tạo nên một âm thanh xào xạc trên đất, hệt như là chúng bị bắt ép lôi đi.
Sầm Từ vén gọn mái tóc dài, trùm kín áo khoác vào người. Trước khi lên xe Sầm Từ dừng lại một chút, cô luôn cảm thấy có gì không ổn, nên vô thức quay lại nhìn đằng sau. Khu chung cư lúc này vẫn vắng lặng và chìm trong màn đêm đen đặc, nhờ ánh đèn cổng lờ mờ mà cô có thể nhìn thấy làn sương mờ ảo trong không trung, mọi người trong tòa nhà còn chưa ai tỉnh dậy, ánh đèn duy nhất phát ra là từ phòng bảo vệ, nhân viên bảo vệ lúc này đang mặc áo khoác to sụ ngồi trên ghế, đút tay vào ống tay áo, vùi mặt trong cổ khoác dày mà chợp mắt.
Mọi thứ thoạt nhìn lặng lẽ và rất bình thường. Sầm Từ ngước mắt lên nhìn trời đêm. Ánh trăng tựa như chiếc móc câu người ta tiện tay vẽ giữa trời đen. Trăng lúc này đã hạ huyền.
Lúc đóng cửa xe, không hiểu sao Sầm Từ chợt nhớ tới một câu nói của Shakespeare: Những gì trong quá khứ mới chỉ là khởi đầu.
“Tôi không giết người.”
Trong phòng thẩm vấn, Mẫn Vi Vi cúi gằm mặt. Trên đỉnh đầu cô, đèn sáng chói mắt, nhưng cả khuôn mặt cô khuất trong bóng tối. Sau khi khẳng định mình không giết người, cô ta ngẩng đầu lên rồi còn nói thêm một câu nữa: “Căn bản tôi không quen biết người này.”
Mẫn Vi Vi, MC của một chương trình truyền hình nổi tiếng. Cô xinh đẹp, dí dỏm, hài hước, khiến bao chàng trai yêu thích. Người như Mẫn Vi Vi, ai ngờ mới chập tối cô đột ngột thay đổi, tàn nhẫn cầm dao giết hại chồng chưa cưới là Châu Quân, hai nhát dao đều đâm vào chỗ hiểm, khiến khắp nhà đều là máu của Châu Quân. Cô giúp việc thấy cảnh tượng đó thì sợ mất hồn, vội vàng báo cảnh sát.
Ngay khi cảnh sát đến hiện trường, Châu Quân được đưa tới bệnh viện cấp cứu, còn Mẫn Vi Vi nổi tiếng thì bị tạm giam để điều tra.
Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ nên lời khai vừa rồi của Mẫn Vi Vi chẳng có tác dụng gì, dù cô nói thế nào đi chăng nữa cũng không giống như đang biện minh cho mình, đến cả lý do cũng vô cùng hoang đường. Cảnh sát thẩm vấn chau mày, cất cao giọng nạt: “Còn nói không quen à? Không quen mà cô sống trong nhà người ta? Không quen mà cô cầm dao đâm anh ta? Cô nhìn quần áo của mình đi, trên đó còn dính máu của người bị hại đấy.”
Mẫn Vi Vi cúi đầu nhìn vạt áo loang lổ vết máu bắn lên. Cô ta chau mày, một lúc sau ngẩng mặt lên, nét mặt mờ mịt: “Thật sự tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Đội trưởng đội hình sự là Bùi Lục, tay chống hông nhìn Mẫn Vi Vi vẫn đang tỏ vẻ vô tội và anh chàng đồng nghiệp đang nén giận phía sau tấm kính chắn. Lúc sau, anh xoay người, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ngón cái và ngón trỏ dí mạnh dập tắt điếu thuốc: “Bác sĩ Sầm, cô thấy thế nào?”
Sầm Từ không trả lời, từ đầu đến giờ cô vẫn tập trung xem tài liệu cảnh sát mang tới, cô mới đến đây được chừng năm phút, hơi lạnh trên áo khoác còn chưa tản hết. Bùi Lục cũng không giục cô, hai tay chống nạnh nói tiếp: “Theo lời đồng nghiệp của tôi có mặt ở hiện trường phản ánh, khi đến nơi đã thấy Mẫn Vi Vi đứng cạnh Châu Quân đang bị thương nặng, khuôn mặt đờ đẫn, đến tận khi bị đưa lên xe cảnh sát cô ta mới mở miệng nói chuyện, nhưng lại nói những câu rất khó hiểu…”
Anh ta ngừng một lát để quan sát phản ứng của Sầm Từ, nếu là người bình thường khi nghe như vậy thể nào cũng sẽ hỏi: “Cô ta nói gì khó hiểu?” Còn nếu không thì cũng sẽ ra hiệu cho đối phương nói tiếp. Nhưng Sầm Từ không hề ngẩng lên đầu khiến anh không biết cô có nghe thấy hay không? Bùi Lục giơ tay sờ mũi, trong phút chốc cảm thấy không biết nói tiếp thế nào, bèn hắng giọng cho bớt xấu hổ, rồi anh nói tiếp: “Cô ta nói với cảnh sát là: Tôi không phải là tôi.”
“Cô giúp việc tận mắt chứng kiến Mẫn Vi Vi đâm nạn nhân?” Sầm Từ ngẩng đầu, không trả lời câu hỏi của Bùi Lục, nhưng đột nhiên lại hỏi một câu như vậy.
Bùi Lục cảm thấy phản ứng của cô gái này lúc nào cũng khiến anh ta bất ngờ. Sầm Từ chiếm một ví trị quan trọng trong sơ đồ các mối quan hệ của Mẫn Vi Vi, là bác sĩ tâm lý của cô ta. Sau khi cảnh sát điều tra cô gái tên Sầm Từ này thì biết lai lịch của cô không hề đơn giản. Cô tự mình thành lập một câu lạc bộ tâm lý lấy tên là “Môn”, được người trong nghề ca ngợi là “phù thủy” phân tâm học.
Sầm Từ còn có rất nhiều lời đồn thổi lan truyền bên ngoài như tính cách nhạt nhẽo, lại không hòa đồng, ít khi tham gia các hội nghị học thuật chuyên ngành, cũng không thích thảo luận học thuật. Cô có riêng một bộ phương pháp điều trị các bệnh thần kinh, mỗi tuần câu lạc bộ “Môn” của cô chỉ đón tiếp ba vị khách, quy định thì nhiều mà còn vô cùng quái dị, nhưng danh tiếng câu lạc bộ ngày càng nổi tiếng trong giới.
Trước khi gặp Sầm Từ, Bùi Lục còn nghĩ hẳn cô là một nhà phân tâm học có tuổi rồi, dẫu sao thì tuổi nghề cũng liên quan đến tuổi đời, nhưng sau khi xem hồ sơ mà đồng nghiệp đã điều tra để trên bàn cùng thông tin: Sầm Từ, nữ, 26 tuổi. Lật mấy tờ tài liệu tiếp theo thì anh phải nhìn cô gái này với ánh mắt khác. Cô trẻ tuổi và vô cùng xinh đẹp, nhưng có vẻ lạnh lùng, ánh mắt thì mang cảm giác hờ hững lạnh nhạt, khiến người khác không thể đoán được lập trường. Nếu không xem tài liệu, chỉ nhìn ngoại hình và tuổi tác nhất định anh sẽ cho rằng trình độ của cô cũng chỉ nửa vời mà thôi, hành nghề bác sĩ tâm lý không phải là trông vui vẻ một chút sao?
Đang mông lung suy nghĩ, chợt thấy Sầm Từ lúc này đang nhìn chằm chằm mình, Bùi Lục mới sực tỉnh rồi hắng giọng trả lời: “Khi nghe thấy tiếng động lạ dưới tầng cô giúp việc chạy xuống, đúng lúc này thì nhìn thấy Mẫn Vi Vi đã cầm dao gọt hoa quả đâm Châu Quân nhát thứ hai. Biệt thự của Châu Quân là hiện trường vụ án, theo như lời người giúp việc, lúc xảy sự việc phòng khách tầng dưới chỉ có hai người là Mẫn Vi Vi và Châu Quân. Cảnh sát có kiểm tra quanh hiện trường thì hoàn toàn không phát hiện dấu vết của người lạ.”
Sầm Từ hiểu ý của Bùi Lục, bước tới gần kính chắn nhìn Mẫn Vi Vi, im lặng. Nửa đêm nửa hôm cô nhận được cuộc gọi, nói cho cùng cũng không phải chuyện gì tốt lành, chẳng qua cô không ngờ lần này gặp Mẫn Vi Vi không phải ở phòng khám, mà lại là ở đồn cảnh sát.
Bùi Lục đứng yên phía sau Sầm Từ, hai tay đút túi nói thêm: “Ngoài ra, trong lúc thẩm vấn Mẫn Vi Vi còn nói rằng, cô ta luôn luôn nghe lời cô.”
Lần này thì phản ứng của Sầm Từ đúng như mong muốn của anh ta. Cô xoay người lại, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ quan sát Bùi Lục. Con người trước mặt cô đây có tính cách tự do mạnh mẽ, mắt một mí tựa như đang cười, nhưng ánh nhìn sắc bén, rõ ràng là một nhân vật cứng rắn đã từng nằm gai nếm mật.
Thấy phản ứng của Sầm Từ, Bùi Lục nghĩ thầm, rốt cuộc đã phản ứng lại rồi, tôi còn sợ cô không buồn đoái hoài đến, mềm rắn gì cũng không tác dụng. Anh nói tiếp: “Một tháng trước, thành phố Nam phá được một vụ án buôn lậu đồ cổ lớn, lúc phạm nhân bị bắt, cảnh sát có làm thế nào hắn ta cũng không khai ra chỗ giấu tang vật. Tôi nghe nói bác sĩ Sầm chỉ nói với phạm nhân vài câu, hắn đã ngoan ngoãn khai hết. Phân tâm học chính là thôi miên phải không? Nhưng tôi nhận ra bác sĩ Sầm không chỉ đơn giản là thôi miên, nghe nói phương pháp điều trị của bác sĩ Sầm đặc biệt mới lạ, tôi đây thật sự rất tò mò.”
Vụ án buôn lậu đồ cổ không phải do Bùi Lục xử lý, khi xem tài liệu về Sầm Từ anh mới biết tình hình cụ thể. Khi ấy, trước khi vào phòng thẩm vấn Sầm Từ yêu cầu cảnh sát tắt hết máy quay phim, máy nghe lén và máy ghi âm. Toàn bộ cảnh sát có mặt lúc đó đều không biết Sầm Từ nói gì với tên tội phạm, bởi vì cô ấy quay lưng về phía kính chắn, cảnh sát chỉ có thể thấy biểu cảm của tên tội phạm. Chỉ sau chừng khoảng một phút trò chuyện với Sầm Từ, hắn bỗng dưng hoảng hốt một cách kỳ lạ, rồi khai báo tất cả.
Đương nhiên, vụ án này còn tiếp tục. Vào ngày thứ hai sau khi thành khẩn khai báo thì tên tội phạm chết đột ngột, khám nghiệm tử thi cho thấy nguyên nhân đột tử là do hắn phát tác bệnh tim. Tuy rằng tên tội phạm này đã giết không biết bao nhiêu người trong lúc buôn lậu, việc hắn chết như vậy cũng là quả báo, nhưng sự việc này quá đột ngột nên đương nhiên sẽ gây nên mối hoài nghi lớn.
Cảnh sát tìm Sầm Từ hỏi thì cô ấy chỉ nói, muốn giải quyết vấn đề phải tìm được điểm yếu trước, bí mật của hắn ta không thể giấu nổi tôi, nhưng không có nghĩa là tôi kiểm soát được cái chết của hắn ta. Chẳng phải pháp y cũng khám nghiệm ra hắn có tiền sử bệnh tim sao.
Chính tà khó phân biệt, đây là đánh giá về Sầm Từ trong suốt vụ án đồ cổ. Cũng có thể bởi phương pháp điều trị của cô ấy kỳ lạ khác thường, nên mới được đặt danh hiệu là “phù thủy phân tâm học”. Không ngờ chỉ mới sau một tháng, cô lại liên quan tới một vụ án mới.
Lúc này, Sầm Từ nhìn thẳng vào mắt Bùi Lục, trả lời lấp lửng: “Nếu đội trưởng Bùi nhất quyết cho rằng tôi có tội, vậy bây giờ tôi hẳn phải ngồi trong phòng thẩm vấn, chứ không phải đứng đây, sau kính chắn với tư cách cố vấn.”
Bùi Lục nghe vậy thì cười nói: “Trường hợp của cô rất đặc biệt, một mặt phải làm cố vấn trợ giúp cảnh sát chúng tôi phá án, mặt khác lại là đối tượng khả nghi cần phải phối hợp điều tra với cảnh sát. Con người tôi chỉ tin vào chứng cứ, sẽ không đổ oan cho người tốt, đương nhiên cũng sẽ không tha cho kẻ xấu.”
Vẻ mặt Sầm Từ bình tĩnh, ánh mắt trầm lặng: “Tôi sẽ phối hợp điều tra với các anh, nhưng tôi cần phải nói chuyện với Mẫn Vi Vi.”
“Không thành vấn đề.” Bùi Lục nghiềm ngẫm tính cách của cô. Trong tư cách vừa làm cố vấn lại vừa là đối tượng khả nghi bị điều tra, nếu là một cô gái bình thường đã vội vàng tự mình biện hộ, thậm chí sẽ trở mặt, nhưng Sầm Từ này thì khác, quả là có phần thú vị.
Nói xong, Sầm Từ bước ra ngoài với một cảnh sát khác. Nhưng vừa ra tới cửa, đột nhiên Sầm Từ dừng bước, quay lại nhìn anh. Bùi Lục tự thấy làm cảnh sát nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn gì còn chưa gặp, nhưng anh lại bị giật mình trước ánh mắt lạnh lùng của cô. Làm nhà phân tâm học không phải nên an ủi tâm trạng người khác ư, sao ánh mắt lại lạnh không khác gì tảng băng vậy?
“Đội trưởng Bùi” Cô dịu dàng nói: “Tôi sửa lại một chút, thôi miên đúng là một phương pháp trong quá trình điều trị tâm lý, nhưng các phương pháp điều trị tâm lý không chỉ có mỗi thôi miên, cho nên phương pháp của tôi dù kỳ lạ mới mẻ cũng là bình thường. Còn nữa, làm cảnh sát khó tránh khỏi chuyện lo nghĩ, lo nghĩ vừa phải có thể làm tinh thần phấn chấn, nhưng lo nghĩ quá độ thì sớm muộn cũng có vấn đề. Lúc bình thường anh nên điều chỉnh tâm trạng, uống ít thuốc an thần. Hệ thần kinh giống như người bạn, anh không yêu thương nó, nó cũng sẽ không yêu thương anh, cần thiết anh có thể hẹn gặp bác sĩ tâm lý.”
Từ khi bước vào phòng tới bây giờ, đây là lần cô nói nhiều nhất. Bùi Lục nghe xong thì thấy hơi ngượng ngùng, cảm thấy lời nói của mình có chút làm màu trước mặt chuyên gia, nên hơi xấu hổ, lúng túng.
Cho tới khi Sầm Từ theo cấp dưới rời khỏi phòng rồi, Bùi Lục mới giật mình. Ai cơ? Ai lo nghĩ chứ? Anh ta còn trẻ trung, mạnh mẽ như hổ sao lại phải lo nghĩ gì được…À ừm nhưng thực tế thì… Về vấn đề anh ta đang lo nghĩ, làm thế nào cô nhận ra được nhỉ?
Ngoài cửa sổ vầng trăng khuyết treo cao, ánh sáng mờ nhạt thấp thoáng sau tầng tầng lớp lớp mây đen, khiến mọi thứ xung quanh càng trở nên tối đen như mực. Sầm Từ không có thói quen kéo rèm cửa sổ khi ngủ, nên khi đầu kia điện thoại nói: “Bác sĩ Sầm, Mẫn Vi Vi là bệnh nhân của chị nhỉ?” Cô nhìn ra màn đêm mù mịt cách một cánh cửa sổ, trong lòng dấy lên một sự bất ổn không tên.
Bước khỏi tòa nhà, Sầm Từ rùng mình một cái. Nhiệt độ đầu mùa đông ở thành phố Nam rất lạnh, gió thổi qua cũng khiến người ta rát mặt, những chiếc lá khô may mắn thoát khỏi lưỡi chổi của nhân viên dọn dẹp nhưng lại không thoát được số mệnh bị gió cuốn đi, tạo nên một âm thanh xào xạc trên đất, hệt như là chúng bị bắt ép lôi đi.
Sầm Từ vén gọn mái tóc dài, trùm kín áo khoác vào người. Trước khi lên xe Sầm Từ dừng lại một chút, cô luôn cảm thấy có gì không ổn, nên vô thức quay lại nhìn đằng sau. Khu chung cư lúc này vẫn vắng lặng và chìm trong màn đêm đen đặc, nhờ ánh đèn cổng lờ mờ mà cô có thể nhìn thấy làn sương mờ ảo trong không trung, mọi người trong tòa nhà còn chưa ai tỉnh dậy, ánh đèn duy nhất phát ra là từ phòng bảo vệ, nhân viên bảo vệ lúc này đang mặc áo khoác to sụ ngồi trên ghế, đút tay vào ống tay áo, vùi mặt trong cổ khoác dày mà chợp mắt.
Mọi thứ thoạt nhìn lặng lẽ và rất bình thường. Sầm Từ ngước mắt lên nhìn trời đêm. Ánh trăng tựa như chiếc móc câu người ta tiện tay vẽ giữa trời đen. Trăng lúc này đã hạ huyền.
Lúc đóng cửa xe, không hiểu sao Sầm Từ chợt nhớ tới một câu nói của Shakespeare: Những gì trong quá khứ mới chỉ là khởi đầu.
“Tôi không giết người.”
Trong phòng thẩm vấn, Mẫn Vi Vi cúi gằm mặt. Trên đỉnh đầu cô, đèn sáng chói mắt, nhưng cả khuôn mặt cô khuất trong bóng tối. Sau khi khẳng định mình không giết người, cô ta ngẩng đầu lên rồi còn nói thêm một câu nữa: “Căn bản tôi không quen biết người này.”
Mẫn Vi Vi, MC của một chương trình truyền hình nổi tiếng. Cô xinh đẹp, dí dỏm, hài hước, khiến bao chàng trai yêu thích. Người như Mẫn Vi Vi, ai ngờ mới chập tối cô đột ngột thay đổi, tàn nhẫn cầm dao giết hại chồng chưa cưới là Châu Quân, hai nhát dao đều đâm vào chỗ hiểm, khiến khắp nhà đều là máu của Châu Quân. Cô giúp việc thấy cảnh tượng đó thì sợ mất hồn, vội vàng báo cảnh sát.
Ngay khi cảnh sát đến hiện trường, Châu Quân được đưa tới bệnh viện cấp cứu, còn Mẫn Vi Vi nổi tiếng thì bị tạm giam để điều tra.
Nhân chứng vật chứng đều đầy đủ nên lời khai vừa rồi của Mẫn Vi Vi chẳng có tác dụng gì, dù cô nói thế nào đi chăng nữa cũng không giống như đang biện minh cho mình, đến cả lý do cũng vô cùng hoang đường. Cảnh sát thẩm vấn chau mày, cất cao giọng nạt: “Còn nói không quen à? Không quen mà cô sống trong nhà người ta? Không quen mà cô cầm dao đâm anh ta? Cô nhìn quần áo của mình đi, trên đó còn dính máu của người bị hại đấy.”
Mẫn Vi Vi cúi đầu nhìn vạt áo loang lổ vết máu bắn lên. Cô ta chau mày, một lúc sau ngẩng mặt lên, nét mặt mờ mịt: “Thật sự tôi không biết đã xảy ra chuyện gì.”
Đội trưởng đội hình sự là Bùi Lục, tay chống hông nhìn Mẫn Vi Vi vẫn đang tỏ vẻ vô tội và anh chàng đồng nghiệp đang nén giận phía sau tấm kính chắn. Lúc sau, anh xoay người, dụi điếu thuốc vào gạt tàn, ngón cái và ngón trỏ dí mạnh dập tắt điếu thuốc: “Bác sĩ Sầm, cô thấy thế nào?”
Sầm Từ không trả lời, từ đầu đến giờ cô vẫn tập trung xem tài liệu cảnh sát mang tới, cô mới đến đây được chừng năm phút, hơi lạnh trên áo khoác còn chưa tản hết. Bùi Lục cũng không giục cô, hai tay chống nạnh nói tiếp: “Theo lời đồng nghiệp của tôi có mặt ở hiện trường phản ánh, khi đến nơi đã thấy Mẫn Vi Vi đứng cạnh Châu Quân đang bị thương nặng, khuôn mặt đờ đẫn, đến tận khi bị đưa lên xe cảnh sát cô ta mới mở miệng nói chuyện, nhưng lại nói những câu rất khó hiểu…”
Anh ta ngừng một lát để quan sát phản ứng của Sầm Từ, nếu là người bình thường khi nghe như vậy thể nào cũng sẽ hỏi: “Cô ta nói gì khó hiểu?” Còn nếu không thì cũng sẽ ra hiệu cho đối phương nói tiếp. Nhưng Sầm Từ không hề ngẩng lên đầu khiến anh không biết cô có nghe thấy hay không? Bùi Lục giơ tay sờ mũi, trong phút chốc cảm thấy không biết nói tiếp thế nào, bèn hắng giọng cho bớt xấu hổ, rồi anh nói tiếp: “Cô ta nói với cảnh sát là: Tôi không phải là tôi.”
“Cô giúp việc tận mắt chứng kiến Mẫn Vi Vi đâm nạn nhân?” Sầm Từ ngẩng đầu, không trả lời câu hỏi của Bùi Lục, nhưng đột nhiên lại hỏi một câu như vậy.
Bùi Lục cảm thấy phản ứng của cô gái này lúc nào cũng khiến anh ta bất ngờ. Sầm Từ chiếm một ví trị quan trọng trong sơ đồ các mối quan hệ của Mẫn Vi Vi, là bác sĩ tâm lý của cô ta. Sau khi cảnh sát điều tra cô gái tên Sầm Từ này thì biết lai lịch của cô không hề đơn giản. Cô tự mình thành lập một câu lạc bộ tâm lý lấy tên là “Môn”, được người trong nghề ca ngợi là “phù thủy” phân tâm học.
Sầm Từ còn có rất nhiều lời đồn thổi lan truyền bên ngoài như tính cách nhạt nhẽo, lại không hòa đồng, ít khi tham gia các hội nghị học thuật chuyên ngành, cũng không thích thảo luận học thuật. Cô có riêng một bộ phương pháp điều trị các bệnh thần kinh, mỗi tuần câu lạc bộ “Môn” của cô chỉ đón tiếp ba vị khách, quy định thì nhiều mà còn vô cùng quái dị, nhưng danh tiếng câu lạc bộ ngày càng nổi tiếng trong giới.
Trước khi gặp Sầm Từ, Bùi Lục còn nghĩ hẳn cô là một nhà phân tâm học có tuổi rồi, dẫu sao thì tuổi nghề cũng liên quan đến tuổi đời, nhưng sau khi xem hồ sơ mà đồng nghiệp đã điều tra để trên bàn cùng thông tin: Sầm Từ, nữ, 26 tuổi. Lật mấy tờ tài liệu tiếp theo thì anh phải nhìn cô gái này với ánh mắt khác. Cô trẻ tuổi và vô cùng xinh đẹp, nhưng có vẻ lạnh lùng, ánh mắt thì mang cảm giác hờ hững lạnh nhạt, khiến người khác không thể đoán được lập trường. Nếu không xem tài liệu, chỉ nhìn ngoại hình và tuổi tác nhất định anh sẽ cho rằng trình độ của cô cũng chỉ nửa vời mà thôi, hành nghề bác sĩ tâm lý không phải là trông vui vẻ một chút sao?
Đang mông lung suy nghĩ, chợt thấy Sầm Từ lúc này đang nhìn chằm chằm mình, Bùi Lục mới sực tỉnh rồi hắng giọng trả lời: “Khi nghe thấy tiếng động lạ dưới tầng cô giúp việc chạy xuống, đúng lúc này thì nhìn thấy Mẫn Vi Vi đã cầm dao gọt hoa quả đâm Châu Quân nhát thứ hai. Biệt thự của Châu Quân là hiện trường vụ án, theo như lời người giúp việc, lúc xảy sự việc phòng khách tầng dưới chỉ có hai người là Mẫn Vi Vi và Châu Quân. Cảnh sát có kiểm tra quanh hiện trường thì hoàn toàn không phát hiện dấu vết của người lạ.”
Sầm Từ hiểu ý của Bùi Lục, bước tới gần kính chắn nhìn Mẫn Vi Vi, im lặng. Nửa đêm nửa hôm cô nhận được cuộc gọi, nói cho cùng cũng không phải chuyện gì tốt lành, chẳng qua cô không ngờ lần này gặp Mẫn Vi Vi không phải ở phòng khám, mà lại là ở đồn cảnh sát.
Bùi Lục đứng yên phía sau Sầm Từ, hai tay đút túi nói thêm: “Ngoài ra, trong lúc thẩm vấn Mẫn Vi Vi còn nói rằng, cô ta luôn luôn nghe lời cô.”
Lần này thì phản ứng của Sầm Từ đúng như mong muốn của anh ta. Cô xoay người lại, ánh mắt lãnh đạm thờ ơ quan sát Bùi Lục. Con người trước mặt cô đây có tính cách tự do mạnh mẽ, mắt một mí tựa như đang cười, nhưng ánh nhìn sắc bén, rõ ràng là một nhân vật cứng rắn đã từng nằm gai nếm mật.
Thấy phản ứng của Sầm Từ, Bùi Lục nghĩ thầm, rốt cuộc đã phản ứng lại rồi, tôi còn sợ cô không buồn đoái hoài đến, mềm rắn gì cũng không tác dụng. Anh nói tiếp: “Một tháng trước, thành phố Nam phá được một vụ án buôn lậu đồ cổ lớn, lúc phạm nhân bị bắt, cảnh sát có làm thế nào hắn ta cũng không khai ra chỗ giấu tang vật. Tôi nghe nói bác sĩ Sầm chỉ nói với phạm nhân vài câu, hắn đã ngoan ngoãn khai hết. Phân tâm học chính là thôi miên phải không? Nhưng tôi nhận ra bác sĩ Sầm không chỉ đơn giản là thôi miên, nghe nói phương pháp điều trị của bác sĩ Sầm đặc biệt mới lạ, tôi đây thật sự rất tò mò.”
Vụ án buôn lậu đồ cổ không phải do Bùi Lục xử lý, khi xem tài liệu về Sầm Từ anh mới biết tình hình cụ thể. Khi ấy, trước khi vào phòng thẩm vấn Sầm Từ yêu cầu cảnh sát tắt hết máy quay phim, máy nghe lén và máy ghi âm. Toàn bộ cảnh sát có mặt lúc đó đều không biết Sầm Từ nói gì với tên tội phạm, bởi vì cô ấy quay lưng về phía kính chắn, cảnh sát chỉ có thể thấy biểu cảm của tên tội phạm. Chỉ sau chừng khoảng một phút trò chuyện với Sầm Từ, hắn bỗng dưng hoảng hốt một cách kỳ lạ, rồi khai báo tất cả.
Đương nhiên, vụ án này còn tiếp tục. Vào ngày thứ hai sau khi thành khẩn khai báo thì tên tội phạm chết đột ngột, khám nghiệm tử thi cho thấy nguyên nhân đột tử là do hắn phát tác bệnh tim. Tuy rằng tên tội phạm này đã giết không biết bao nhiêu người trong lúc buôn lậu, việc hắn chết như vậy cũng là quả báo, nhưng sự việc này quá đột ngột nên đương nhiên sẽ gây nên mối hoài nghi lớn.
Cảnh sát tìm Sầm Từ hỏi thì cô ấy chỉ nói, muốn giải quyết vấn đề phải tìm được điểm yếu trước, bí mật của hắn ta không thể giấu nổi tôi, nhưng không có nghĩa là tôi kiểm soát được cái chết của hắn ta. Chẳng phải pháp y cũng khám nghiệm ra hắn có tiền sử bệnh tim sao.
Chính tà khó phân biệt, đây là đánh giá về Sầm Từ trong suốt vụ án đồ cổ. Cũng có thể bởi phương pháp điều trị của cô ấy kỳ lạ khác thường, nên mới được đặt danh hiệu là “phù thủy phân tâm học”. Không ngờ chỉ mới sau một tháng, cô lại liên quan tới một vụ án mới.
Lúc này, Sầm Từ nhìn thẳng vào mắt Bùi Lục, trả lời lấp lửng: “Nếu đội trưởng Bùi nhất quyết cho rằng tôi có tội, vậy bây giờ tôi hẳn phải ngồi trong phòng thẩm vấn, chứ không phải đứng đây, sau kính chắn với tư cách cố vấn.”
Bùi Lục nghe vậy thì cười nói: “Trường hợp của cô rất đặc biệt, một mặt phải làm cố vấn trợ giúp cảnh sát chúng tôi phá án, mặt khác lại là đối tượng khả nghi cần phải phối hợp điều tra với cảnh sát. Con người tôi chỉ tin vào chứng cứ, sẽ không đổ oan cho người tốt, đương nhiên cũng sẽ không tha cho kẻ xấu.”
Vẻ mặt Sầm Từ bình tĩnh, ánh mắt trầm lặng: “Tôi sẽ phối hợp điều tra với các anh, nhưng tôi cần phải nói chuyện với Mẫn Vi Vi.”
“Không thành vấn đề.” Bùi Lục nghiềm ngẫm tính cách của cô. Trong tư cách vừa làm cố vấn lại vừa là đối tượng khả nghi bị điều tra, nếu là một cô gái bình thường đã vội vàng tự mình biện hộ, thậm chí sẽ trở mặt, nhưng Sầm Từ này thì khác, quả là có phần thú vị.
Nói xong, Sầm Từ bước ra ngoài với một cảnh sát khác. Nhưng vừa ra tới cửa, đột nhiên Sầm Từ dừng bước, quay lại nhìn anh. Bùi Lục tự thấy làm cảnh sát nhiều năm như vậy, có sóng to gió lớn gì còn chưa gặp, nhưng anh lại bị giật mình trước ánh mắt lạnh lùng của cô. Làm nhà phân tâm học không phải nên an ủi tâm trạng người khác ư, sao ánh mắt lại lạnh không khác gì tảng băng vậy?
“Đội trưởng Bùi” Cô dịu dàng nói: “Tôi sửa lại một chút, thôi miên đúng là một phương pháp trong quá trình điều trị tâm lý, nhưng các phương pháp điều trị tâm lý không chỉ có mỗi thôi miên, cho nên phương pháp của tôi dù kỳ lạ mới mẻ cũng là bình thường. Còn nữa, làm cảnh sát khó tránh khỏi chuyện lo nghĩ, lo nghĩ vừa phải có thể làm tinh thần phấn chấn, nhưng lo nghĩ quá độ thì sớm muộn cũng có vấn đề. Lúc bình thường anh nên điều chỉnh tâm trạng, uống ít thuốc an thần. Hệ thần kinh giống như người bạn, anh không yêu thương nó, nó cũng sẽ không yêu thương anh, cần thiết anh có thể hẹn gặp bác sĩ tâm lý.”
Từ khi bước vào phòng tới bây giờ, đây là lần cô nói nhiều nhất. Bùi Lục nghe xong thì thấy hơi ngượng ngùng, cảm thấy lời nói của mình có chút làm màu trước mặt chuyên gia, nên hơi xấu hổ, lúng túng.
Cho tới khi Sầm Từ theo cấp dưới rời khỏi phòng rồi, Bùi Lục mới giật mình. Ai cơ? Ai lo nghĩ chứ? Anh ta còn trẻ trung, mạnh mẽ như hổ sao lại phải lo nghĩ gì được…À ừm nhưng thực tế thì… Về vấn đề anh ta đang lo nghĩ, làm thế nào cô nhận ra được nhỉ?
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook